Huyết Thù Sát Lệnh

Hồi Kết: Trận Ác Đấu Cuối Cùng

Mùng tám tháng tám, võ lâm huyết sử đánh dấu thêm một ngày đẫm máu.

Tại khoảnh sân rộng trước sảnh đường của Hỏa Long Bảo, Thù Thiếu Phong ngạo nghễ đứng trước bầy hổ dữ, hét vang:

- Lâm Kiếm Hùng, hãy mau đến đây cùng ta một trận sống còn.

Lâm Kiếm Hùng giận dữ thét to:

- Ranh con, nơi đây không phải là nơi nhóc con mi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

Y day qua bên cạnh tiếp lời:

- Dương đại hiệp, đây là cơ hội để đại hiệp hiển lộng oai danh.

Dương Nhạn là một trong năm người mới đầu phục Hỏa Long phái, vốn là tay đại ma đầu ờ chốn biên thùy phía nam, một nhân vật khá thượng thặng trong giới hắc đạo, ngoại hiệu Vạn Thủ Ma Tiên, có thời gian ngang dọc giang hồ hai mươi năm hơn, y không hề từ bỏ một tội ác nào, võ công thuộc hàng thần kinh quỷ khiếp.

Y vòng tay cung kính:

- Được Lâm chưởng môn cho mời khai đao, thật vinh hạnh, vinh hạnh!

Dứt lời, Vạn Thủ Ma Tiên Dương Nhạn lầm lì tiến tới, bước chân rào rạo trên sỏi đá như tiếng nghiến răng của tử thần!

Thù Thiếu Phong thần sắc vẫn ung dung, nhìn đối phương hầm hè đi đến với bộ mặt dữ tợn.

Y dừng lại cách Thù Thiếu Phong độ sáu bảy bước, lạnh lùng buông lời:

- Ranh con, thấy Vạn Thủ Ma Tiên sao còn chưa cúi đầu chịu trói, định chờ ta động thủ à?

Thù Thiếu Phong đứng uy nghi giữa trận, chẳng xem Vạn Thủ Ma Tiên là gì cả, cười khẩy:

- Các hạ cùng tại hạ có mối thù chi?

Vạn Thủ Ma Tiên dửng dưng quét mắt nhìn đối thủ trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống trong khoảnh khắc, lớn giọng thốt:

- Trước mắt Vạn Thủ Ma Tiên, oán thù hay không chẳng cần biết, mi nên biết ai chống lại ta thì sẽ thành quỷ không đầu.

Thù Thiếu Phong bỗng trầm ngay nét mặt:

- Chắc các hạ võ công siêu tưởng, tại hạ cần kiến thức một chuyến!

Vạn Thủ Ma Tiên không để chàng hết lời, đã quát to một tiếng, thanh đại đao cầm sẵn nơi tay, đao thế vụt chuyển rất nhanh, đao quang ánh xanh tua tủa tiếp nối chỉa hướng vào người Thù Thiếu Phong.

Chàng khẽ nghiêng người né tránh đường đao hiểm ác ấy, đồng thời hữu thủ bủa ra một trảo hung mãnh, trảo kình rít gió vụt vù lao thẳng đến địch nhân.

Thế công vừa trượt mục tiêu, Vạn Thủ Ma Tiên liền vận dụng chân ngươn, đưa cánh tay tả ra, đẩy gấp một chưởng chặn năm ngón tay của đối thủ.

Sự phản công của Vạn Thủ Ma Tiên nhanh vô cùng, Thù Thiếu Phong chưa kịp rụt tay về đã thấy kình đạo của đối phương lao vút tới, vội nhấc người bay vọt vào không trung hơn bốn trượng cao.

Nhìn thấy thuật khinh công của đối thủ tuyệt luân như thế, Vạn Thủ Ma Tiên vội đề mạnh chân khí, bủa người đuổi theo.

Chợt nghe sau lưng có một lượng kình phong ào ào ập tới, Thù Thiếu Phong xoay nhanh người lại, tay phải bủa ra một đòn công sấm sét.

Không xoay trở kịp, Vạn Thủ Ma Tiên lãnh trọng kình đạo, thân hình bị bật tung người lại hơn bảy bước.

Sắc mặt Vạn Thủ Ma Tiên trắng bệch, ánh mắt thất thần, hiển nhiên y bị thương khá nặng.

Thù Thiếu Phong bật cười khanh khách:

- Vạn Thủ Ma Tiên, bây giờ ai là người trở thành quỷ không đầu đây?

Đang lúc đó, Vạn Thủ Ma Tiên nhắm mắt lại định thần nghe thương thế nặng nhẹ thế nào, bỗng nghe Thù Thiếu Phong thốt lên như thế liền nổi giận, bừng vụt mở to đôi mắt bước tới chém ba đao, đồng thời bồi tiếp ba chưởng.

Thù Thiếu Phong trong làn gió chưởng và đao kích của Vạn Thủ Ma Tiên Dương Nhạn, chàng tung hoành đảo lộn, phút chốc đã thoát ra ngoài vòng áp lực dễ dàng.

Chàng bật tràng cười đắc thắng:

- Thì ra tuyệt học của Vạn Thủ Ma Tiên chỉ được thi triển có bấy nhiêu thôi sao? Rõ thật uổng mang chút hư danh với giang hồ lâu nay.

Sử đến tuyệt kỹ mà không làm gì được đối thủ, Vạn Thủ Ma Tiên không khỏi bối rối tâm thần.

Đang lúc y hoang mang không biết tiến thoái cách nào, đột nhiên Thù Thiếu Phong biến mất, y toan xoay người trở lại thì từ phía sau lưng y vang lên một tràng cười.

- Vạn Thủ Ma Tiên, ngươi nên ẩn tích mai danh là vừa.

Tiếng nói có cái âm hưởng vang rền dập vào tai y như tiếng sấm.

Y còn đang âm thầm chưa biết chàng ta đâu, đã hự lên một tiếng nặng nề, bắn văng ra xa hơn trượng.

Mọi người hiện diện xa gần đều kinh khiếp cực cùng.

Lâm Kiếm Hùng trước diễn biến ấy, vừa giận lại vừa tức, quay ra sau thét lên:

- Hộ pháp đâu?

Ba gã hộ pháp cùng tiến lên phía trước, đồng thanh cung kính.

- Bắt đứa con hoang ấy cho bổn chưởng môn lột da đầu hắn để tế vong hồn đại thiếu gia.

Ba gã hộ pháp đồng rạp mình, nhấc người đáp nhẹ xuống sân, chia ra ba hướng với thế bao vây, chầm chậm xiết chặt dần vào trung tâm, sắc mặt người nào cũng nghiêm trầm, mỗi người đều khí giới sẵn sàng trên tay, chuẩn bị đồng thời liên tay xuất kích.

Thù Thiếu Phong đứng lẫm liệt giữa trận, thần sắc tự nhiên như vị tướng trước hàng quân.

Ba gã hộ pháp khẽ xiết dần vòng vây, còn cách Thù Thiếu Phong độ tám bước, không hẹn đều dừng cả lại.

Triệu Cán, thủ lĩnh trong ba hộ pháp lạnh lùng cất tiếng:

- Thiếu Phong, thấy tam đại hộ pháp của Hỏa Long Phái...

Thù Thiếu Phong nhếch môi cười lạnh lạt ngắt lời:

- Chư vị cùng Thiếu Phong ân oán từ hồi nào đến giờ chẳng có, nay bỗng dưng lại muốn động thủ ư?

Vốn Thù Thiếu Phong ở trong Hỏa Long Bảo mười mấy năm trời, ai mà không biết, hơn nữa lúc đó chàng là nhị thiếu gia, bọn hộ pháp cũng có phần nể nang, nay nghe câu hỏi đột ngột, ba gã hộ pháp đều nghẹn họng nhìn nhau.

Triệu Cán liền đỡ lời:

- Ba anh em tại hạ phụng lệnh mà hành động, dù rằng cùng ngươi chẳng oán thù chi nhưng không thể vi hội phá lệnh.

Thù Thiếu Phong nghiêm hẳn sắc mặt:

- Các ngươi nhất định động thủ à?

Triệu Cán gật đầu:

- Nếu ngươi chịu cùng theo ba anh em chúng tôi đến phục lệnh Lâm chưởng môn, niềm hòa khí đôi bên sẽ chẳng mất.

Thù Thiếu Phong cười lạnh lạt:

- Võ công của ba vị tự tin có thể hơn Kim Cương bảo chủ, Kiếm Bảo bảo chủ và Đông Môn bảo chủ chăng?

Triệu Cán đã từng nghe Lâm Kiếm Hùng thuật lại cuộc ác đấu tại Băng Sơn dạo nọ và tổng đường Liên Bảo ở Kiềng Sơn, hơi biến sắc ấp úng:

- So với ba người ấy tất nhiên là... là chẳng bằng...

- Ba người nếu chẳng bằng họ mau rút lui là hơn, Thiếu Phong này không bao giờ hại người biết phục tâm, hướng thiện.

Triệu Cán sầm nét mặt:

- Mi chớ ngạo cuồng!

Vốn là một tay đại tặc, sau khi được Lâm Kiếm Hùng thu phục cách đây mười năm, Triệu Cán với thanh đơn đao trên tay độc bá một cõi giang hồ. Kỳ dư hai người kia đều là những tay trợ sức đắc lực mà lúc xưa gã còn vùng vẫy trong chốn hắc đạo, công lực ba gã có thể nói đều ngang bằng nhau.

Thù Thiếu Phong nhíu mày hăm dọa:

- Các vị nếu cố chấp, đến lúc máu đổ chớ hối hận.

Triệu Cán lừ mắt ra dấu cùng hai đồng bọn, đoạn quát to:

- Xông lên!

Thù Thiếu Phong khó dằn được giận:

- Các ngươi quả muốn về chầu diêm phủ trước khi Thiên Tào giũ sổ.

Thù Thiếu Phong quát lên một tiếng, định cung tay phóng chưởng, chợt nghe sau lưng mình có một luồng gió lạ, chàng hừ một tiếng xoay gấp người lại, ánh kiếm trên tay đồng thời rải ra như một màng lưới.

Loong coong... Loong coong...

Một loạt phi đao của Nhạc Quần vừa đột kích phóng ra đều rơi lả tả xuống đất sau cái gạt từ thanh bảo kiếm của Thù Thiếu Phong.

Chàng giận dữ thét vang:

- Nhạc Quần, mi đúng là phường khốn khiếp, tiểu nhân dùng ám khí hại người.

Ngọn bảo kiếm trên tay chàng đã lồng theo câu nói, như điện tủa xỉa nhanh tới.

Nhạc Quần vội phóng ra hai chưởng, Triệu Cán và Trịnh Như Thần cùng trường kiếm và bảo đao đồng thời vung lên liên kích.

- Á...

Cùng với tiếng rú hãi hùng và xé ruột ấy, Nhạc Quần nơi hướng đông cả đầu lẫn một mảng vai đã bị xả rơi xuống đất.

Hai người còn lại đều rụng rời hồn vía, hấp tấp tháo lui.

Thù Thiếu Phong quát to như sấm động, chưởng phong từ lòng bàn tay trái chàng cấp tốc tủa ra như thác đổ.

Triệu Cán chưa kịp phản ứng gì đã bị kình lực ấy đánh vào ngực nghe bịch một tiếng rõ to, thân hình gã không sao gượng được, trôi về phía sau mấy bước liền rồi ngã nhào tắt thở tại chỗ.

Trịnh Như Thân hoảng quá vội lao người bỏ chạy. Thù Thiếu Phong dễ đâu chịu buông tha, vội phóng mình đuổi theo, kiếm ảnh lại vương lên như một đường cầu vồng, thân hình của Trịnh Như Thân bị xẻ làm đôi mảnh.

Lâm Kiếm Hùng không kém phần kinh ngạc, nhìn Thù Thiếu Phong đang ngạo nghễ chống kiếm, mắt trừng trừng nhìn mình.

Trước thái độ khiêu khích của Thù Thiếu Phong, Lâm Kiếm Hùng khó nỗi chế dằn, giận dữ thét lớn định phi thân đến cùng chàng một mất một còn.

Thủy Thượng Thọ, thân phận như Vạn Thủ Ma Tiên Dương Nhạn là một trong sáu người vừa phụng mệnh cho Hỏa Long Phái, tiến lên cung kính vòng tay:

- Lâm chưởng môn, đối phó với tên ranh miệng còn hôi sữa ấy, phải nhọc chi đến long thể của chưởng môn nhân.

Lâm Kiếm Hùng liếc nhanh ánh mắt, nhận ra ngay là Thủy Thượng Thọ, một tay đại gian đại ác khét tiếng toàn cõi Quan Ngoại, tội ác của hắn còn trên cả Vạn Thủ Ma Tiên Dương Nhạn, hắn có ngoại hiệu Diện Lãnh Tâm Lang, nhè nhẹ gật đầu:

- Thủy đại hiệp cố sức bắt tên ngang ngạnh kia cho tại hạ, ngàn lạng bạc trọng thưởng.

Diện Lãnh Tâm Lang Thủy Thượng Thọ bật lên chuỗi cười khanh khách thay câu đáp, lướt người như gió đến trước mặt Thù Thiếu Phong.

Chàng nhìn thấy y vận bộ y phục ngắn màu đen, râu quắm như râu rồng, đầu không có cọng tóc, hai đôi mắt to như hai hột lục lạc thò ra ngoài, dáng dấp to lớn, tướng tá thật dữ tợn.

Diện Lãnh Tâm Lang vụt dứt ngang giọng cười, dằn giọng:

- Lão phu khuyên mi sớm qui thuận đầu hàng, may ra Lâm chưởng môn có thể mở rộng...

Thù Thiếu Phong giận dữ nạt to:

- Câm miệng thối của ngươi lại. Nếu Thù Thiếu Phong này tham sinh úy tử tất chẳng đến đây. Ác đồ mau tiếp chiêu.

Lời chàng vừa thốt dứt, một thế kiếm đã chém vào theo tay như sét tủa.

Diện Lãnh Tâm Lang trước khí thế cuồng mãnh của chàng vội lách mình né sang một bên, đồng thời hữu thủ bủa liền một chưởng trầm mãnh.

Thù Thiếu Phong vội rút kiếm về, tả thủ quật ra một chiêu đón đỡ.

Bằng!...

Sau một tiếng nổ dữ dội chuyển rung mặt đất, Thù Thiếu Phong thối lui một bước dài, nhìn đối phương vững như trụ thạch.

Chàng trụ mình chặn đứng thế lui, mím môi dồn thêm sức mạnh vào đôi tay, quát lên một tiếng hào hùng, thế kiếm tay phải đã vung lên, tay trái đồng thời bồi thêm một chưởng.

Thế chưởng cùng kiếm kình hợp lại thành một luồng dư lực bùng nổ như sấm sét ngàn cân ấy tiến vào người kẻ địch.

Diện Lãnh Tâm Lang nhìn thấy thân thủ linh hoạt của Thù Thiếu Phong, giật bắn mình kinh hãi, vội trổ ngay độc môn công phu, đem Truy Độc Trảo ra chụp đùa.

Song le ngọn bảo kiếm trên tay chàng trong khoảnh khắc đã vèo đến, lia nhanh vào năm ngón tay đang mở ra chụp vào như vuốt quỷ của Diện Lãnh Tâm Lang Thủy Thượng Thọ.

Qua tiếng thét thê thảm rống lên rung chuyển cả núi rừng, năm ngón tay hữu của Thủy Thượng Thọ bị ngọn kiếm hớt phăng đến cùi tay, máu tươi bắn rải ra như vòi, tay trái bợ lấy tay phải rên rỉ chẳng dứt miệng vọt đi.

Máu căm thù bỗng chốc dâng cao, tay trái nắm lại thành quyền tống ra một ngọn Quyền Trấn Chưởng, kình phong như thác đổ cuốn thẳng về phía đối thủ...

Bình...

Thủy Thượng Thọ hự lên một tiếng nặng nề, té nhủi tới trước không cựa quậy.

Thù Thiếu Phong quay người lại đủ thấy năm môn nhân của Hỏa Long Phái ào áo chạy tới với trường kiếm sẵn trong tay.

Chàng tung liền một hồi năm kiếm khiến cả bọn phải liên tiếp thụt lùi mấy bước.

Cùng thời gian ấy Thù Thiếu Phong không một phút giây chậm trễ, dùng ngay thuật Tiết Tiết Cao Thăng lắc mình biến mất...

Năm môn nhân Hỏa Long Phái bỗng dưng thấy đối thủ biến đi như có thuật tàng hình, càng hãi hùng sửng sốt dáo dác nhìn quanh tìm tòi...

Đột nhiên...

Như một bóng ma, Thù Thiếu Phong nhẹ nhàng đáp xuống sau lưng gã đứng nơi phía trái.

Lâm Kiếm Hùng đứng bên ngoài lược trận, nhìn thấy trước tiên vội thét lớn:

- Trần Đại coi chừng phía sau!

Gã Trần Đại đứng nơi mé tả nghe Lâm Kiếm Hùng gọi khẽ, cấp tốc xoay người nhưng đã muộn, gã chỉ kịp thét lên một tiếng hãi hùng, thân hình văng bắn ra xa hết thể cục cựa.

Bốn gã còn lại qua phút giây kinh mang, mỗi người vội tống ra một chưởng.

Thân ảnh Thù Thiếu Phong cực kỳ nhanh nhạy, tung người lên cao tránh né luồng hợp lực chưởng ấy của địch nhân.

Bốn gã nọ tung người theo truy kích, Thù Thiếu Phong người đang giữa vời, vụt trút ngược thế kiếm cùng tống bồi một ngọn Quan Âm Thiết Diện Chưởng.

Chàng trên cao, bốn gã nọ lại ở dưới không nói ra cũng biết thế lợi về phía nào, bốn gã bị chưởng kình và kiếm khí của Thù Thiếu Phong đẩy té trở xuống.

Chân vừa chấm đất, tuyệt chưởng Huyết Sát Lệnh tống bồi hai lượt.

Tiếng thét liên tiếp cất lên từ cửa miệng của bốn gã môn nhân Hỏa Long Phái, thi thể bọn chúng thi nhau ngã lịch phịch xuống sân.

Ngọn bảo kiếm trên tay chàng loáng lên một vòng, bốn chiếc thủ cấp lìa khỏi thân hình, máu loang ướt cả một khoảnh đất rộng.

Thù Thiếu Phong đảo mắt trừng trừng nhìn Lâm Kiếm Hùng, quát lớn:

- Lâm Kiếm Hùng, nếu là hảo hán mau cùng ta đối phó một trận, hà tất để cho kẻ khác chết vô lối.

Dễ đâu chịu được thái độ miệt thị của Thù Thiếu Phong, Lâm Kiếm Hùng giận đến mặt tái xanh, định phi thân đến cùng Thù Thiếu Phong giao đấu, chợt thấy hai anh em Hổ Gia và Hổ Giới tiến lên cung tay kính bẩm:

- Hai anh em tại hạ vừa ra mắt Lâm chưởng môn nhưng chưa có dịp trổ tài, xin Lâm chưởng môn chuẩn y cho anh em tại hạ được thử sức với ranh con kia một trận.

Thì ra Hổ Gia và Hổ Giới là hai người vừa phục mệnh cho Hỏa Long Phái, trong số năm người như đã nói ở trên. Hai anh em họ Hổ danh tiếng cũng khá lẫy lừng, được giang hồ đặt cho cái tên Song Hổ Quái Kiệt, chính tà khó phân biệt, lúc thế này lúc thế khác, tuy nhiên Song Hổ Quái Kiệt như hai kẻ giết mướn, ai có thù lao cao là hai gã chẳng bao giờ từ chối, bất chấp việc đó nguy hiểm đến cỡ nào.

Võ công hai gã khó lường được!

Lâm Kiếm Hùng lắc đầu chẳng khứng:

- Nhị vị đại hiệp đều không phải là địch thủ của hắn, các người dù có tận lực cũng vô ích.

Thật sự trong lòng y muốn lắm, nhưng y thốt như thế nhằm kích động hai anh em họ Hổ.

Hổ Gia là anh vội năn nỉ:

- Dù cho tên nhóc ấy võ công tuyệt cao, song anh em tại hạ nào làm ngơ trước sự bất an của bản phái.

Như đạt dược ý nguyện, Lâm Kiếm Hùng vờ trầm ngâm một lúc, mới gật đầu thốt:

- Nhị vị phải tiểu tâm!

- Đa tạ lời cảnh giác của chưởng môn!

Song Hổ Quái Kiệt cùng cung tay một lượt, đoạn phóng mình đến cuộc trận.

Thù Thiếu Phong giơ tay chỉ vào hai người, lạnh lùng hỏi:

- Hai người đến đây để tự vận hay định giở thói cắn càn?

Hổ Gia bật cười ngạo nghễ:

- Lỏi con, bọn ta đã mục kích thấy mi võ công cũng khá đấy. Hôm nay hai anh em ta lượng sức cùng mi một trận xem sao?

Thù Thiếu Phong ngửa cổ buông chuỗi cười lồng lộng:

- Hoan nghênh! Hoan nghênh! Hai người cứ tiến lên một lượt tốt hơn.

Song Hổ Quái Kiệt nét mặt rắn lạnh như băng sương, ánh mắt ngời ngời sát khí, soạt một tiếng, cả hai song song rút phăng khí giới bên người ra.

Hổ Gia dùng cây gậy long đầu, Hổ Giới tay lăm lăm ngọn roi thần, cả hai cùng đem tất cả thượng thặng võ công của mình ra sử dụng, phân thành đôi phía tiến lên tấn công Thù Thiếu Phong.

Trong thoáng mắt, Song Hổ Quái Kiệt đã liên tiếp tấn công ra ba chiêu, nhắm vào những yếu huyệt trên người Thù Thiếu Phong làm đích.

Mỗi chiêu thế của hai người đều xuất ra vô cùng hiểm ác, kình phong từ bốn phía ào ào rít gió đập thẳng đến đối phương.

Thù Thiếu Phong tuy tin tưởng tài nghệ của mình, song cũng không khỏi chột dạ hãi thầm:

- Võ công của hai gã này lợi hại thật!

Chàng không dám khinh thường đối thủ, vội giở thuật khinh công tuyệt nghệ tránh né khỏi ba chiêu lợi hại của Song Hổ Quái Kiệt.

Hổ Giới thấy ba chiêu tuyệt học của mình rơi vào khoảng trống, gã càng kinh khiếp cho tài nghệ tuyệt đẳng của đối phương.

Ngọn roi vàng trên tay gã thúc động liên hồi theo từng thức một trong Cửu Thức Cầm Ca, thế roi vun vút như sóng cuộn trường giang, thân hình của Thù Thiếu Phong cơ hồ ngập chìm trong bóng roi vàng lịm, ánh vàng của ngọn roi thấp thoáng giăng giăng.

Hổ Gia với chiếc gậy đầu rồng trên tay cũng chẳng kém chi người em, vũ lộng như thoi đưa xé vù không khí.

Long Phụng Du Thủy mười hai thức nổi tiếng trong bóng gậy như tháo nước trôi đèo, càng lúc càng nhanh, mường tượng một màn lưới gậy chụp xuống đầu chàng trai họ Thù.

Thân hình Thù Thiếu Phong như giao long vờn thủy, thoăn thoắt xoay luồn giữa binh khí của Song Hổ Quái Kiệt...

Mười ba hiệp trôi qua, ba bóng người dính xoắn vào nhau càng lúc càng nhanh, cuối cùng chỉ còn là một khối lờ mờ mòng mòng quay cuồng.

Hổ Gia giận dữ thét to:

- Ranh con, đã đến giờ tử thần réo gọi!

Lồng trong tiếng thét, thanh gậy đầu rồng đã bay ra đột ngột, quét thốc vào lưng Thù Thiếu Phong. Thế gậy ấy Hổ Gia đã trút theo mười thành công lực, định trong một chiêu sấm sét đánh gục đối phương, chiêu thế đã thần tốc đôi bên lại cách nhau rất gần, nên đạo gậy vừa vung lên đã nện thẳng lên người Thù Thiếu Phong, không một mảy may sai lệch.

Thế nhưng, sau một tiếng bịch nặng nề, đầu cây gậy trên tay Hổ Gia bị một sức phản dội kỳ lạ trên thân hình Thù Thiếu Phong đẩy trở lại, khiến chiếc gậy đầu rồng trên tay gã suýt chút nữa vuột sút khỏi tay.

Hổ Gia ngẩn cả người, thầm nghĩ:

"Trên người tên này đã luyện được một loại cương khí hộ thân!".

Thù Thiếu Phong thấy thần sắc sững sờ của Hổ Gia liền bật cười khiêu khích:

- Không ngờ mi lại biết cả đánh lén!

Miệng nói, năm ngón tay trái chàng tủa ra lao vút vào người Hổ Gia.

Hổ Giới kinh hãi thét to, chiếc roi vàng liền vung ra đón đỡ luồng kình phong của Thù Thiếu Phong.

Rắc lên một tiếng! Ngọn roi vàng trên tay của Hổ Giới đứt phăng làm hai đoạn, ngọn chưởng phong bị chiếc roi cản trở lực đạo đã giảm đi phần nào, nhưng vẫn đủ sức đẩy lui Hổ Gia ra sau hai bước.

Hổ Giới nhìn ngọn roi gãy đôi đứng sựng như trời trồng, ngọn roi vàng được luyện dũa bằng thuần gan, chém sắt như chém bùn kia lại không chịu nổi làn kình lực của đối phương, điều đó đủ thấy võ công của đối phương lợi hại đến bực nào?

Hổ Gia cũng không kém chi người em, đầy sững sờ kinh ngạc!

Thù Thiếu Phong cười lạnh lạt:

- Bao nhiêu ấy cũng chưa gọi chi là lạ, ta bằng lòng đứng yên chịu cho hai người đánh lên mình ba chưởng mà không hề trả đũa.

Hổ Giới giận gầm lên:

- Ác đồ quá ư ngông cuồng, ngọn Cường Lực Chưởng của Hổ mỗ sức mạnh đánh đâu dưới ngàn cân, đừng nói đến thân hình bằng thịt kia, mà cho đến cơ thể bằng thép ròng đi nữa cũng khó mà chịu nổi luôn ba chưởng của Hổ mỗ.

Thù Thiếu Phong nhếch mép cười khinh thị:

- Nếu không tin cứ động thủ!

Hổ Giới gằn giọng:

- Được, nhóc con ráng mà chịu đựng.

Lâm Kiếm Hùng vụt quay ngay qua Lĩnh Đạm Tri - là kẻ thứ năm vừa phục mệnh Hỏa Long Phái, y bảo khẽ:

- Tên kia muốn chết chắc?

Lĩnh Đạm Tri gật đầu thốt tiếp:

- Gã làm sao mà chịu đựng nổi một chưởng Cường Lực Chưởng của Hổ Giới, huống hồ là ba chưởng?

Y vừa nói đến đó đã nghe ba tiếng bình bình bình nối tiếp, liền nhìn vào trận cuộc, thấy Thù Thiếu Phong vẫn đứng vững như thiên thần.

Y không ngớt kinh mang táng đởm.

Hổ Giới sau khi tống mạnh ba chưởng vào ngực Thù Thiếu Phong, thấy chàng chẳng hề hấn gì, tức điên lên được, quát to một tiếng, chập đôi song chưởng tống mạnh trở ra.

Thù Thiếu Phong lẹ làng nghiêng mình và quật lại một chiêu nhanh hơn đường điện xẹt.

Trong thoáng chốc, hai người bỗng dính lại rồi phân rã ra.

Hổ Giới lại lùi luôn ba bước rống lên một tiếng đau đớn, tay lượm lấy hai con mắt máu tươi chảy dài trên mấy kẽ tay.

Trông thấy em mình bị móc mắt, Hổ Gia gầm lên một tiếng như thú điên, từ lòng bàn tay thoát ra một luồng chưởng phong ồ ạt như sóng cuốn ba đào.

Thù Thiếu Phong kiếm trao nhanh qua tay trái, hữu thủ vừa nhấc lên, Hổ Gia rú lên một tiếng đau đớn và rũ người nằm im trên mặt đất, lồng ngực nát bấy máu chảy chan hòa.

Tất cả mọi người có mặt sững sờ kinh hãi, đấu trường bỗng chốc im lặng như tờ. Mùi tử khí thoáng chốc ngập đầy trận cuộc!

Thù Thiếu Phong phá tan bầu không khí chết chóc ấy bằng một giọng cười rung chuyển cả Phong Sơn hùng vĩ.

Người người đều ớn lạnh cả da lưng...

Bất thần từ chỗ cạnh Lâm Kiếm Hùng, một bóng người vạch thành một đường dài loang loáng xé toang không khí, lao tới hướng Thù Thiếu Phong với một tốc độ vượt ngoài ý tưởng của mọi người hiện diện.

Thù Thiếu Phong hỏa tốc nhấc người lên năm thước cao, tay phải quấu vào lưng đối thủ, đồng thời đẩy mạnh vào cội cổ thụ ở cuối sân.

Chiếc thủ cấp của người nọ phóng thẳng vào cội cây cổ thụ, máu óc bay văng.

Lâm Kiếm Hùng than thầm:

"Lãnh Đạm Tri chết thật thê thảm!".

Hóa ra người vừa liều lĩnh tấn công chớp nhoáng là Lãnh Đạm Tri, định trong cơn bất phòng của Thù Thiếu Phong lao tới, định quyết một chiêu sấm sét để hạ thủ chàng nhưng ngờ đâu chàng ứng biến quá nhanh!

Lâm Kiếm Hùng quát lên một tiếng căm hờn, cuồng phong theo đà tay y sầm sập thốc ào ra, cơ hồ có thể lở núi nghiêng non, đá cát bốc khỏi mặt đất vèo vèo bay trong không khí.

Thù Thiếu Phong thấp thoáng như bay biến, thân pháp cực kỳ tinh xảo lạ lùng, thoắt tránh khỏi luồng chưởng lực của Lâm Kiếm Hùng vừa công đến.

Chàng chưa kịp vững bộ, phát chưởng thứ hai có tên Vong Hồn Sa Mạc Chưởng của Lâm Kiếm Hùng uy lực cường liệt khó bì, ụp đến với tốc độ vô cùng khủng khiếp.

Lần này Thù Thiếu Phong chẳng thèm né tránh, quật ra một ngọn Huyết Sát Lệnh đối công.

Sầm một tiếng như trời long đất lở, đôi đối thủ lại xáp vào rồi tách ra, khoảnh khắc đã mười chiêu qua tay.

Lâm Kiếm Hùng dằn giọng:

- Nhóc con, ráng mà đỡ đây!

Lồng trong tiếng quát cực kỳ rùng rợn, luồng chưởng phong như sóng triều lớp lớp nhắm vào Thù Thiếu Phong quét đến.

Thù Thiếu Phong cũng thét lên một tiếng trợ uy, bàn tay phải nắm lại thành quyền tống nhào ra một ngọn Quyền Trấn Chưởng.

Đùng...

Sau tiếng nổ dội rung sơn cốc, song phương đều bị dư kình đẩy trôi về phía sau ba bước.

Đấu chưởng không hạ được Thù Thiếu Phong, Lâm Kiếm Hùng liền rút ra từ bên hông năm vật sáng óng ánh cong tựa lưỡi liềm, hai đầu nhọn hoắt, mỏng như tờ giấy.

Tay phải y đồng thời nhấc lên, vật sáng cong nọ liền lao bắn vào không khí và tự động xoay chung quanh xé gió vụt vù.

Thù Thiếu Phong hoảng kinh hụp người xuống, vật sáng cong ấy lướt qua đầu hớt một chùm tóc bay vào không trung.

Lâm Kiếm Hùng lại nhứ nhứ loại vũ khí kỳ lạ nửa muốn ném, nửa muốn không, y chờ cho Thù Thiếu Phong vừa chớp mắt liền bắn mạnh ra khỏi tay.

Vật sáng cong nọ lao đi với một tốc độ lạ thường...

Thù Thiếu Phong vội vàng đề khí, nhấc cao thân ảnh, vừa vặn cho vật sáng nọ lướt vào dưới đế giày.

Ngờ đâu chân chàng vừa dính đất, vật nọ lại quay ngược trở lại vút vào yết hầu chàng nhanh tựa sét giật.

Thù Thiếu Phong thầm kinh mang, hơi nghiêng người về một phía, ngọn kiếm loang nhanh...

Keng...

Vật sáng nọ bị tiện lìa làm đôi rơi xuống đất.

Thù Thiếu Phong chưa kịp vui mừng đã nghe Lâm Kiếm Hùng trố lên một chuỗi cười quái tợn, thanh âm lanh lảnh chấn động của núi rừng...

Đột nhiên y dứt ngang giọng cười, đôi mắt bắn ra hai tia nhìn oán độc pha lẫn ghê rợn:

- Oắt con, giỏi tránh được một, chứ hai cùng một lúc thì sớm về chầu diêm chúa con ạ!

Lời vừa thốt dứt, hai tay đồng thời vung mạnh ra trước, hai vạt sáng cong như lưỡi liềm ấy lập tức réo ầm ầm như cuồng phong bão lộng, kẹp theo những lượng kình phong tựa sóng biển cuồn cuộn từ hai nơi ập tới mình chàng. Một bắn thẳng vào hông trái, một tập kích vào ngực tả, cả hai vật nọ đều với tốc độ nhanh hơn cả đường sét chớp.

Thù Thiếu Phong vung mạnh thanh bảo kiếm nơi tay trái, gạt bắn vật ấy nơi hông trái, tay phải đồng thời dốc hết tất cả công lực còn lại tống ra một ngọn Huyết Sát Lệnh để chống lại vật cong sáng kia đang ập tới ngực.

Hai vật công ấy, một bị bảo kiếm chém rơi xuống đất, một bị ngọn chưởng như sơn nhạc của chàng đẩy bay về sau, bắn vào người cố chủ.

Lâm Kiếm Hùng kinh hãi nhảy sang trái một bước né tránh thứ khí giới của mình vừa tung ra.

Thù Thiếu Phong dốc trọn tất cả công lực lên thanh bảo kiếm, thân hình bất thần lao tới như làn tên được bật nỏ.

Lâm Kiếm Hùng vừa thoát nạn vũ khí mình gậy ông đập lưng ông, chưa hết kinh mang, y không thể ngờ Thù Thiếu Phong lại xuất kỳ tung ra một đòn liều lĩnh đến thế...

Y vừa muốn xuất thủ chận ngăn, song đã thấy thân hình của đối phương đã vọt cạnh mình với khoảng cách không đầy năm tấc, thanh bảo kiếm trên tay chàng đồng thời réo lên...

Y định lắc mình né tránh nhưng đã muộn, ngọn bảo kiếm đã cắm sâu vào lồng ngực ngay chỗ trái tim.

Thù Thiếu Phong nhẹ buông mình đến, rút nhanh thanh bảo kiếm ra cắt lấy đầu của Lâm Kiếm Hùng, cột bên lưng và quỳ xuống lẩm bẩm:

- Cha, con đã rửa hận cho cha rồi!

Bỗng hai bóng người xẹt đến bên cạnh chàng, Thù Thiếu Phong định thần nhận ra là sư phụ mình cùng một vị trung niên mặc y phục màu xám tro có dáng dấp oai nghiêm, gương mặt đoan chánh.

Chàng sụp lạy sư phụ một cái đoạn thốt:

- Thưa sư phụ, mọi việc con đã thành toàn xong, xin vấn an sư phụ!

Tiên Hạc Thần Kỳ đỡ chàng đứng lên, giọng ôn nhu:

- Thiếu Phong, vị này là phụ thân của con!

Từ bé cho đến lớn chưa hề gặp cha, giờ phút này chàng vô cùng xúc động, vội quỳ xuống nghẹn ngào, thân thiết gọi:

- Cha...

Tiếng cha thốt ra với tất cả yêu thương, tất cả tủi nhục mà hơn năm trời nay chàng ủ kín trong lòng.

Tiếng cha tuy ngắn ngủi, nghẹn ngào nhưng chất chứa muôn vạn ý tình trìu mến xót xa.

Thù Thiên Hận rưng rưng hai dòng lệ nóng, giọng đầy cảm xúc:

- Con... Thù Thiếu Phong... đấy à...

Thù Thiếu Phong ngẩng đầu lên, nước mắt đã đầm đìa trên khuôn mặt tinh anh, chàng nhẹ nhàng gật đầu:

- Phải, chính là con đây!

Thù Thiên Hận mỉm cười sung sướng, hòa lẫn nước mắt hạnh phúc:

- Thiếu Phong! Phụ thân đã được nghe sư phụ con nói mọi sự cho cha nghe cả rồi!

Tiên Hạc Thần Kỳ vỗ nhẹ vào vai chàng:

- Phong nhi! Luật trời bao giờ cũng công bằng, cha con đã đoàn tụ... Cơ đồ Hỏa Long Phái rất xứng đáng giao cho con kế nhiệm.

Chợt lúc đó có bốn nàng thiếu nữ xinh như mộng tiến đến đứng sau lưng Thù Thiếu Phong, một trong bốn nàng hỏi khẽ:

- Phong huynh, vị ấy là phụ thân của anh ư? Thế thì tiểu muội xưng hô như thế nào đây?

Thù Thiếu Phong vội quay đầu nhìn lại, bỗng thấy Hạ Lan (người vừa thốt), Nhu Thục, Mỹ Thoa và Mục Tuyền đang gởi sang mình những tia mắt nồng ấm.

Tiên Hạc Thần Kỳ liếc nhanh sắc diện chàng:

- Tuy con đã mất đi một người mẹ, nhưng trên đời vẫn còn bao niềm yêu thương chân thật đang chờ con, con chớ phụ lòng họ, Thiếu Phong!

Ông cười lớn tiếp lời:

- Còn các cô nương đây muốn gọi Thiên Hận là gì ư? Chỉ có hai tiếng công công là đầy ý nghĩa nhất.

Bốn nàng chưa hiểu hai tiếng công công là cha chồng, đồng thanh cung kính gọi:

- Công công...

Một niềm hạnh phúc chợt dâng lên, môi chàng thoáng nở nụ cười đáp lại những tâm tình thắm thiết của bốn kẻ yêu chàng.

back top