Huyết Thư

Chương 15 - Một Kiếm Phục Thù

Lương Đình Khôi nhìn theo Vong Hồn Nữ cho tới khi bóng bà ta khuất hẳn mới quay lại nhìn Biện Trung Lương và Thẫm Thời Anh nói:

- Bây giờ hai vị có thể bắt đầu được rồi!

Phó bang chủ Hắc Hổ bang Biện Trung Lương vẫn chưa tin thiếu niên còn miệng hôi sửa như thế mà đủ sức dàn xếp cuộc tranh chấp hết sức quyết liệt này, lại cất giọng ngờ vực hỏi:

- Tu La Kiếm! Ngươi thật có đủ bản lĩnh để hoàn thành trách nhiệm vụ một công chứng chứ?

Lương Đình Khôi cười khinh khỉnh đáp:

- Việc này thì tại hạ tự tin có đủ!

Rồi bỗng vung tay cao giọng nói:

- Hai vị chỉ cần phân định thắng thua chứ không cần lưu huyết!

Tổng đàn hộ pháp Thiên Tinh môn Thẫm Thời Anh tỏ ra ít kiên nhẫn hơn. Lão bước lên hai bước đứng ở vị trí xuất thủ, tay trái nâng bao kiếm lên, trầm giọng nói:

- Mời Phó bang chủ!

Phó bang chủ Hắc Hổ bang Biện Trung Lương cũng tiến lên một bước, tay ấn vào chuôi kiếm chuẩn bị.

Không khí trong trường đấu lập tức khẫn trương lên.

Tuy công chứng nhân vừa tuyên bố song phương không cần lưu huyết nhưng đây là cuộc đấu tranh đoạt bảo vật quý giá vào bậc nhất trên võ lâm, cả trăm người đã bỏ mạng vì nó. Và mới đây thôi, mỗi bên mất hai ba chục nhân mạng đang nằm đó... Ai biết cuộc đấu này sẽ kết thúc thế nào?

Soạt Soạt

Trường kiếm vừa tuốt ra khỏi vỏ, ánh hàn quang đã loé lên.

Hai đối thủ lập tức triển khai thế thủ, cách nhau chừng bảy thước, nhìn thẳng vào mắt nhau không chớp, vận toàn lực lên tay phải cầm kiếm. Cao thủ lâm trận, chỉ cần nhìn thế thủ cũng biết có thể công kích đối phương trước để chiếm tiên cơ không.

Toàn đấu trường lặng phắc đến nổi nghe rõ cả tiếng lá rơi, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào một điểm.

Mặt trời đã lên cao chiếu lên hai thanh trường kiếm phát ra ánh ngũ sắc rực rỡ trông thật hào hùng.

Lương Đình Khôi lùi lại hai bước.

Aaaa!

Aaaa!

Hai tiếng thét vang lên tiếp liền nhau. Ánh cầu vòng lập tức biến thành ánh chớp và những âm thanh loảng xoảng ban đầu còn rời rạc, nhưng chỉ trong chốc lát biến thành chuỗi sấm rền...

Song phương đã xuất thủ, bắt đầu một cuộc đấu kinh tâm động phách. Chỉ có thể dùng hai từ để hình dung "khốc liệt".

Hơn hai trăm người vây quanh dần dần quên đi mục đích của mình, quên đi rằng đang đứng đối diện với địch nhân, thậm chí quên đi sự tồn tại của chính mình, trái tim thắt lại hoặc giản ra theo từng chiêu kiếm.

Kiếm khí ràn rạt...

Kiếm quang lấp loáng như ánh chớp nhì nhằng giữa cơn dông, kiếm ảnh trù mật trùm kín hai đối thủ. Những âm thanh do hai thanh kiếm chém vào nhau vang rền thành một chuỗi nghe rợn tóc gáy.

Thật là một cuộc kịch chiến hiếm nghe hiếm thấy trên võ lâm. Tất cả những người có mặt trong trường đấu đều chấn động tâm thần!

Tất cả như ngừng thở, những thớ thịt trên mặt cứng đờ lại, mắt nhìn vào đấu trường không chớp.

Chỉ riêng Lương Đình Khôi là vẫn bình thản quan sát cuộc chiến và nhận xét kiếm thuật của hai đấu thủ một cách khách quan.

Hiện tại có thể nói chàng là kiếm thủ hàng đầu trên võ lâm, kiếm thuật của hai đấu thủ tuy đã thuộc hàng thượng thừa nhưng so với chàng vẫn còn kém xa mấy bực.

Hai người phải nói là kỳ phùng địch thủ, thực lực tương đương, chưa thể đoán định ai thắng ai bại. Trong tình huống này, song phương đều dốc toàn lực, bởi thế chân khí hao tổn rất nhanh, ít khi giữ được trận đấu kéo dài tới ba bốn trăm chiêu. Trong thời hạn đó nếu chưa phân định thắng thua cũng rất dễ dẫn đến kết cục lưỡng bại cu thương.

Lại thêm 50 chiêu nữa qua đi...

Lúc này hai đối thủ khắp người đã ướt đẫm mồ hôi, chiêu thức chậm dần lại, uy phong tuy giảm đi nhiều nhưng tính chất độc hiểm vẫn không kém lúc đầu, chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng dẫn đến mất mạng, khiến người đứng ngoài theo dõi càng hồi hộp căng thẳng hơn.

Qua thêm 50 chiêu...

Cả hai đã bắt đầu thở dốc, ngay đến bọn Thiên Tinh võ sĩ bao vây ở vòng ngoài cũng nghe rõ, nhưng vẫn chưa phân định được thắng thua.

Aaaa!

Bất ngờ Phó bang chủ Biện Trung Lương thét lên một tiếng như thú dử, trường kiếm thi triển quái chiêu tạo thành vô số kiếm ảnh chụp tới Thẫm Thời Anh.

Chiêu kiếm vừa uy mãnh vừa ảo diệu, khiến những cao thủ của Thiên Tinh môn trông thấy đều đứng tim.

Chỉ nghe vang rền một tiếng kêu sầu muộn, hai đối thủ tách rời nhau ra, kiếm ảnh biến mất.

Đấu trường đột nhiên lặng phắt.

Hộ pháp Thẫm Thời Anh trên vai phải nhuốm hồng, kiếm buông chúc xuống, sắc mặt nhợt nhạt như xác chết, miệng thở hồng hộc.

Trên môi Phó bang chủ Biện Trung Lương thoáng hiện nụ cười, nhưng bộ ngực cũng phập phồng theo từng nhịp thở dốc.

Toàn trường đấu lặng đi hồi lâu, rồi bất chợt vang lên tiếng reo vang dậy.

Chờ cho tiếng reo hò hơi lặng đi, Lương Đình Khôi cao giọng tuyên bố:

- Trận đấu kết thúc. Thắng lợi thuộc về Hắc Hổ bang!

Từ phía chúng nhân đệ tử Hắc Hổ bang lại vang lên tiếng hoan hô lần nữa.

Bốn cao thủ hàng đầu của Thiên Tinh môn mặt đằng đằng sát khí, rút kiếm cầm tay sẵn sàng phát động cuộc tử chiến.

Lương Đình Khôi rút phắt trường kiếm quát to:

- Tất cả đứng yên!

Tiếng quát vang rền, nhất là dáng vẻ uy phong lẫm liệt của vị công chứng nhân khiến các cao thủ Thiên Tinh môn chững lại.

Tổng đàn hộ pháp Thẫm Thời Anh tỏ ra tuân thủ lời cam kết, ra lệnh cho thủ hạ:

- Không được vọng động!

Sắc mặt Lương Đình Khôi hòa hoãn lại. Chàng tra kiếm vào bao, bước tới trước mặt Phó bang chủ Biện Trung Lương giao tấm lụa cho lão ta, trầm giọng nói:

- Cuộc đấu đã kết thúc, xin các hạ cho người thanh lý hiện trường!

Biện Trung Lương đưa hai tay nhận tấm lụa, nhìn Lương Đình Khôi gật gật đầu, trong ánh mắt biểu lộ sự khâm phục.

Lương Đình Khôi nói tiếp:

- Theo điều kiện của cuộc đấu vừa rồi, các hạ trở thành chủ nhân của Huyết Thư. Nhưng bảo vệ nó là thế nào là việc của các hạ, công chứng nhân chỉ có nghĩa vụ ở hiện trường chứ không chịu trách nhiệm về sau.

Ý chàng muốn đối phương đề phòng người của Thiên Tinh môn chưa chịu cam tâm vẫn tiếp tục tranh đoạt.

Phó bang chủ Biện Trung Lương ôm quyền nói:

- Xin thứ lỗi vì bổn tọa thiển cận, không biết thiếu hiệp có uy phong lớn như vậy nên đã tỏ ra hoài nghi phạm tội thất kính!

Rồi như chợt nghĩ ra điều gì, bước lên một bước thấp giọng nói:

- Tệ bang có ý cầu hiền tài đảm đang chức vị Tổng hộ pháp, không biết thiếu hiệp có chịu hạ mình nhận lời cho không?

Hắc Hổ bang là một bang phái lớn rất có ảnh hưởng suốt cả vùng Giang Hoài, bởi thế bất cứ ai được đề cử vào chức vị này là một diễm phúc lớn, huống chi Tu La Kiếm chỉ là một thiếu niên mới nổi danh?

Nào ngờ chàng trả lời không cần suy nghĩ:

- Tại hạ xưa nay quen thói lãng du không muốn bị ràng buộc bởi mọi sự câu thúc. Thịnh tình đó của quý bang tại hạ xin tâm lĩnh!

Phó bang chủ Biện Trung Lương cười gượng:

- Thôi được... Chuyện này để đến sau sẽ bàn!

Rồi quay lưng bước về hàng ngũ.

Chẳng bao lâu người của hai phe lần lượt tản đi, Thiên Tinh môn không có vẻ gì là muốn tranh đoạt lại Huyết Thư hay ít nhất là như thế, chẳng biết bên trong cồn có mưu đồ gì khác nữa hay không?

Tuy vậy Phó bang chủ Biện Trung Lương vẫn rất cảnh giác, cắt cử một số thủ hạ ở lại lo hậu sự cho những người tử trận, còn mình lãnh xuất đại bộ phận kéo đi.

Thiên Tinh môn cũng để người lo hậu sự cho đệ tử phe mình vừa bỏ mạng.

Cuộc tranh đoạt xem ra kết thúc khá suông sẻ và chóng vánh.

Lương Đình Khôi lấy làm ngạc nhiên, bởi từ trước đến nay, trong những cuộc tranh đoạt thế này bao giờ Bạch Y Truy Hồn cũng lởn vởn đâu đó xung quanh, sao hôm nay lại không thấy?

Hay trước cường địch như vậy lão ta không dám lộ diện?

Điều này xem ra cũng có phần nào có lý, vì Bạch Y Truy Hồn từng nói với chàng rằng tuy lão ta cũng có ý tranh đoạt Huyết Thư nhưng không quyết tâm lắm...

Đột nhiên Lương Đình Khôi nghĩ đến một điều:

- Thiên Tinh môn biết là Huyết Thư là giả nên để mặc Hắc Hổ bang lấy đi, như vậy Hắc Hổ bang trở thành mục tiêu truy sát của võ lâm, còn mục tiêu đích thực của chúng là nhằm vào chiếc tráp sắt.

Ngoài bản thân chàng và Thái Cực Lão Nhân ra, không ai biết rằng chiếc tráp đó chàng đã may mắn lấy được, mọi người đều cho rằng Vong Hồn Nữ mới là người cất giữ nó...

Bây giờ không thấy Thái Thượng hộ pháp của Thiên Tinh môn là Cái Thế Kiếm Vương có mặt ở hiện trường, rất có thể...

Vừa nghĩ tới đó, Lương Đình Khôi phát hoảng la lên vội phi thân về hướng yếu đạo nơi Vong Hồn Nữ đã đi qua.

- o O o -

Trong khu rừng cách sơn đạo không xa, Vong Hồn Nữ đang đứng giữa vòng vây của mấy chục tên Thiên Tinh võ sĩ.

Đứng đối diện với bà ta chính là Thái Thượng hộ pháp Cái Thế Kiếm Vương kiếm đã tuốt ra cầm tay.

Bọn Thiên Tinh võ sĩ một tay cầm kiếm, tay kia cầm một chiếc khiên hình như mới được chế tạo bằng những sợi mây kết lại, có lẻ dùng để đối phó với kim châm đoạt mệnh.

Vong Hồn Nữ nói:

- Các hạ đừng bức bách người thái quá. Ta đã nói rằng từ nay vĩnh tuyệt giang hồ, không muốn giết người nữa!

Giọng bà ta tỏ ra rất kích động.

Cái Thế Kiếm Vương ngữa mặt cười to:

- Hô hô hô... Trước đây không thoái ẩn, cũng không để sau này, lại chọn ngay đúng lúc vừa đắc thủ bảo bối mà vĩnh tuyệt giang hồ... Không phải tìm nơi vắng vẻ để luyện kiếm pháp ghi trong Huyết Thư chớ?

Vong Hồn Nữ đưa mắt tức giận nhìn đối phương, nhưng giọng bà ta vẫn còn giữ được trầm tĩnh:

- Ta đã có thệ ngôn, tin hay không là tùy các hạ.

Cái Thế Kiếm Vương nghiêm mặt nói:

- Bổn tọa cũng không muốn làm khó cho ngươi, chỉ cần giao chiếc tráp sắt ra rồi muốn đi đâu mặc ý!

Vong Hồn Nữ chợt xẳng giọng:

- Ngươi không có lỗ tai sao? Ta đã nói mấy lần, chiếc vỏ sắt đó ta đã vứt lại ở tầng trên thạch động...

- Vong Hồn Nữ! Chiếc tráp đó đối với ngươi hoàn toàn vô ích.

Vong Hồn Nữ đã phát bẵn, "hừ" một tiếng nói:

- Nếu đã không tin thì ta chẳng còn điều gì phải nói với ngươi nữa!

- Bổn tọa đã ba lần phái người đến tìm xung quanh khu vực thạch động đó, kể cả tầng trên tầng dưới và khu vực xung quanh tới nửa dặm vuông, có thể nói rằng không một gốc cây ngọn cỏ nào không sờ đến, dù là cây kim cũng phải lộ ra, đừng nói là chiếc tráp. Chứng tỏ rằng không có trong thạch động.

Vong Hồn Nữ lãnh đạm trả lời:

- Cái đó thì chỉ có trời mới biết!

Cái Thế Kiếm Vương bỗng gào lên:

- Trời cũng không biết! Chỉ có ngươi biết thôi!

Vong Hồn Nữ buông giọng lạnh như băng:

- Nhắc lại một lần cuối cùng: ta không biết!

- Ngươi buộc bổn tọa phải dùng thủ đoạn kịch liệt phải không?

- Cái đó tùy ngươi thôi!

Xem ra sự đối đầu là không tránh khỏi.

Cái Thế Kiếm Vương từ từ giơ cao thanh cự kiếm lên nói:

- Vong Hồn Nữ! Ngươi sẽ hối hận!

Vong Hồn Nữ không đáp.

Cái Thế Kiếm Vương sấn lên hai bước.

Vong Hồn Nữ chợt vung tay, hai ống tay áo rộng múa tít, từng chùm ngân châm vàng choé, cứ năm chiếc một, nhằm chính xác các yếu huyệt trên người Cái Thế Kiếm Vương bắn tới không dứt!

Tuy nói thì như thế, nhưng bọn Thiên Tinh võ sĩ đứng vây quanh cách bảy tám bước chỉ thấy những tia màu vàng lấp lánh do phản chiếu ánh mặt trời chứ hoàn toàn không nhận ra Vong Hồn Nữ dùng thủ thuật gì, chỉ đoán bà ta dùng ám khí vì danh hiệu Kim châm đoạt mệnh lừng lẫy khắp giang hồ mà thôi.

Tả thủ Cái Thế Kiếm Vương cũng múa tít, ống tay áo phát ra cang khí nghe như giông bảo đánh bật hết kim châm của đối phương bắn ra khắp nơi không để một mũi nào lọt vào người.

Công lực tạo chỉ của lão Thái Thượng hộ pháp thật kinh nhân!

Lão ta vừa đánh bật ám khí, vừa rút ngắn cự li, cuối cùng song phương cách nhau chỉ có sáu thước.

Với thanh cự kiếm ngoại cỡ, đây là khoảng cách có thể sát thương.

Vong Hồn Nữ mặt tái đi.

Kim châm đoạt mệnh đã bị vô hiệu hóa, bây giờ muốn dùng tay không để đấu lại với thanh cự kiếm của Cái Thế Kiếm Vương là việc hoàn toàn không có khả năng.

- Dừng tay!

Vong Hồn Nữ chợt kêu lên, lùi lại hai bước.

Cái Thế Kiếm Vương vẫn giương kiếm lên nhưng không áp sát lại gần, nhếch môi cười hỏi:

- Bây giờ ngươi nguyện ý giao chiếc tráp ra rồi chứ?

Vong Hồn Nữ không trả lời, đột nhiên ngồi phịch xuống!

Không ai biết nữ sát tinh này định dùng thủ đoạn gì.

Bọn Thiên Tinh võ sĩ nhất loạt lùi lại, một tay cầm chắc kiếm, tay kia giương chiếc khiên mây lên đề phòng.

Cả Cái Thế Kiếm Vương cũng không hiểu, ngơ ngác nhìn đối phương, vận sẵn công lực phòng bị:

- Vong Hồn Nữ! Ngươi định giở trò quái quỷ gì thế?

- Vong Hồn Nữ này há chịu làm quỷ vong hồn dưới kiếm ngươi? Ta có biện pháp tự xử!

Lão Hộ Pháp nhíu mày:

- Cái gì ngươi tự xử?

- Không sai!

Có thể đoán rằng Vong Hồn Nữ tự biết mình không địch nổi cự kiếm của Cái Thế Kiếm Vương nên có ý tự quyết để mong giữ cho thi thể khỏi bị tổn thương.

Cái Thế Kiếm Vương liền hiểu ra, cất giọng oang oang nói:

- Vong Hồn Nữ! Ngươi hãy nghe cho rõ đây! Đừng vọng tưởng rằng tự quyết là giúp ngươi giữ được toàn thây! Chí của bổn tọa là quyết lấy cho bằng được chiếc tráp sắt, nếu mục đích không đạt, bổn tọa sẽ không từ thủ đoạn nào đâu! Ngươi không muốn bị phân thấy làm muôn mảnh để làm mồi cho lang sói chứ?

Vong Hồn Nữ không nói gì chỉ thở dài một tiếng, sắc mặt biến đổi dần, trông thật thương tâm!

Đột nhiên trong rừng có tiếng kêu vang đến:

- Lão muội!

Cái Thế Kiếm Vương quay lại nhìn.

Một nhân ảnh lao vút qua đầu bọn Thiên Tinh võ sĩ sà xuống giữa đấu trường, chính là Bạch Phát Tiên Bà!

Cái Thế Kiếm Vương mặt hơi biến sắc, thốt lên:

- Lại là ngươi ư?

Bạch Phát Tiên Bà chỉ "ừm" một tiếng rồi bước đến bên Vong Hồn Nữ, nhẹ giọng nói:

- Lão muội, đứng dậy đi! Đừng làm chuyện dại dột thế! Chúng ta cùng hợp lực đối phó với hắn!

Vong Hồn Nữ nghe lời đứng lên, cùng Bạch Phát Tiên Bà tạo thành thế ỷ dốc đối diện với Cái Thế Kiếm Vương.

Hai nữ sát tinh mà hầu hết người trêngiang hồ mới nghe tiếng đã mất vía, nay liên thủ với nhau thì tình thế khác hẳn. Xem ra hy vọng thắng lợi của Cái Thế Kiếm Vương chỉ còn lại rất ít.

Bạch Phát Tiên Bà lại cất lời:

- Lão muội! Ngươi quyết tâm thoái xuất giang hồ thật sao?

Ừm!

Lão muội thật không biết chiếc tráp sắt hiện đâu?

Vong Hồn Nữ đáp:

- Ta đã vứt nó lại trong thạch động. Chiếc tráp đó dùng để đựng Huyết Thư, chỉ có Huyết Thư mới là thứ có giá trị còn bản thân chiếc hộp nào cũng như nhau, cất thêm nặng túi mà thôi. Ai biết Thiên Tinh Môn chẳng những hưng sư động chúng huy động hàng trăm người tìm kiếm Huyết Thư mà ngay cả chiếc hộp sắt rỉ cũng quyết lấy cho được. Thật chẳng hiểu ra sao nữa!

Nói xong lắc lắc đầu.

Bạch Phát Tiên Bà tỏ ý tán đồng:

- Ta cũng nghĩ không ra.

Rồi quay sang Cái Thế Kiếm Vương hỏi:

- Các hạ có thể nói rõ nguyên nhân vì sao quý môn cần chiếc vỏ sắt đến thế không?

- Bổn tọa chỉ phụng mệnh hành sự, không có gì phải nói cả.

Bạch Phát Tiên Bà gặng hỏi:

- Chẳng lẽ quý môn chủ không giải thích gì?

- Không thể phụng cáo!

Bạch Phát Tiên Bà đanh giọng:

- Lão muội của ta đã lập thệ từ nay vĩnh tuyệt giang hồ. Lão thân hoàn toàn tin rằng lời nói đó là thực ngôn. Rất có khả năng chiếc tráp đã rơi vào tay nhân vật thứ ba nào đó. Nếu các hạ cần thì nên có phương pháp khác mà tìm lấy...

Cái Thế Kiếm Vương cất lên một tràng cuồng tiếu, sau đó trừng mắt nhìn Bạch Phát Tiên Bà nói:

- Bùi Tố Mai! ngươi nói sao dễ nghe thế? Thiết tráp rõ ràng là do các ngươi giấu đi, nay lại còn bày trò lừa dối bổn tọa nữa sao?

Bạch Phát Tiên Bà trầm tĩnh nói:

- Hiện tại Huyết Thư đã rơi vào tay Hắc Hổ Bang, mà đó chính là vì lão muội của ta tự nguyện đưa ra cho người của chúng và Thiên Tinh Môn các ngươi tranh cao hạ mà được. Ngươi nghĩ xem, khi lão muội đã không thèm màng tới cả Huyết Thư

thì còn cất giấu thiết tráp làm gì nữa? Ngay cả chân lý đơn giản đó mà sao ngươi cũng không hiểu?

Cái Thế Kiếm Vương vẫn khăng khăng:

- Chuyện này thật giả thế nào thì trong lòng các ngươi biết quá rõ. Bổn tọa không muốn nhiều lời.

Bạch Phát Tiên Bà nhíu mày hỏi:

- Vậy các hạ muốn gì?

- Muốn các ngươi giao ra chiếc tráp.

- Nghĩa là nếu không có hộp sắt rỉ đó, ngươi không chịu để chúng ta đi sao?

Cái Thế Kiếm Vương gật đầu:

- Chính là như thế!

- Xem ra chỉ còn cách dùng vũ lực?

- Bổn tọa không phủ nhận!

- Kim châm đoạt mệnh, lại thêm Đệ nhất quái thủ ngoạn đao, ngươi có tin chắc ứng phó nổi không?

Cái Thế kiếm Vương trả lời gọn:

- Có khả năng!

Bạch Phát Tiên Bà lại hỏi:

- Nếu ngươi không ứng phó nổi thì sao?

- Nếu không ứng phó nổi, Cái Thế Kiếm Vương này sẽ không lộ diện trên võ lâm trung nguyên nữa!

Bạch Phát Tiên Bà gật đầu nói:

- Rất tốt!

Rồi quay sang Vong Hồn Nữ:

- Lão muội! Chúng ta cũng đành vậy thôi! Lão muội còn nhớ chuyện năm xưa hai ta đối phó với Hoàng Hà Lục Yêu liên thủ ở Đồi Quỷ trên núi Bắc Mang không? Chỉ riêng câu chuyện này cũng đủ làm đề tài cho mấy vị "thuyết thoại nhân"kể mấy tháng không hết đấy.

Cái Thế Kiếm Vương sốt ruột quát lên:

- Thế nào? Nếu chuẩn bị xong rồi thì triển khai thế trận đi! Chuyện ở Đồi Quỷ thì chờ khi nào tới Quỷ Môn Quan hãy kể cho nhau nghe cũng chưa muộn, bổn tọa không thích chuyện dông dài đâu!

Hai vị nữ quái đứng tách nhau ra hai bước.

Cái Thế Kiếm Vương đưa chếch kiếm lên...

Vừa lúc ấy vòng vây của bọn Thiên Tinh võ sĩ nhốn nháo hẳn lên.

Vùng lên mấy tiếng kêu kinh hãi:

- Tu La Kiếm!

Lại thêm một nhân ảnh lướt vào giữa đấu trường, quả nhiên là Tu La Kiếm Lương Đình Khôi!

Cái Thế Kiếm Vương biến hẳn sắc mặt. Tình huống lại càng trở nên hết sức bất lợi đối với lão.

Chỉ với Kim châm đoạt mệnh và Đệ nhất quái thủ ngoạn đao lão còn chưa đủ tự tin là mình sẽ thắng, huống hồ bây giờ còn thêm Tu La Kiếm, người đã từng tiếp nổi lão ta hai chiêu!

Với lực lượng ba người này liên thủ,Cái Thế Kiếm Vương đã mất đi phân nửa lòng tự tin rồi.

Lương Đình Khôi thong thả tiến vào đứng đối diện với cái Thế Kiếm Vương, quay lại nói với hai lão phụ nhân:

- Xin hai vị lùi ra một chút!

Vong Hồn Nữ và Bạch Phát Tiên Bà đưa mắt nhìn nhau.

Đối với Vong Hồn Nữ, trong tình thế tuyệt vọng đã định tự kết liễu đời mình, sự xuất hiện của Bạch Phát Tiên Bà gợi lên hy vọng, bà ta đã theo lời liên thủ đối phó với cường địch mong thoát khỏi tình thế quẫn bách. Cho dù hy vọng thắng không nhiều, nhưng đó cũng là một giải pháp.

Nay có thêm Lương Đình Khôi, và thiếu niên này đã chứng tỏ là tay kiếm không nhược, hơn nữa vừa xuất hiện đã đứng ngay về phía mình, thái độ rất quyết liệt điều đó càng tăng phần hy vọng.

Cái Thế Kiếm Vương cố cất giọng rắn rỏi:

- Tu La Kiếm! Ngươi muốn gì?

Lương Đình Khôi buông rõ từng chữ:

- Võ lâm trung nguyên không cho phép có một Cái Thế Kiếm Vương!

Lời chàng vừa phát làm cho toàn thể đấu trương quá đổi ngạc nhiên. Chỉ mới đây thôi Tu La Kiếm còn chưa phải là địch thủ của Cái Thế Kiếm Vương, làm sao bây giờ còn dám hiện thân và phát lời cuồng ngôn đó.

Cái Thế Kiếm Vương mở tròn mắt hét vang như sấm:

- Tu La Kiếm! Ngươi vừa nói gì?

Long Đình Khôi trầm tĩnh đáp:

- Tại hạ nói rằng võ lâm trung nguyên không cho phép bất cứ nhân vật nào dám láo xược tự xưng là Cái Thế Kiếm Vương!

Giọng chàng đanh thép, thái độ ung dung, đúng tác phong của một võ sĩ chân chính!

- Hô hô hô hô...

Cái Thế Kiếm Vương bỗng ngữa mặt cất một tràng cuồng tiếu.

Giọng lão lúc thường đã sang sảng như chuông, lúc này lại vận thêm công lực lên vang xa đến mấy dặm khiến ngươi trong trường đấu nghe nhức cả tai.

Chờ đối phương dứt tràng cười, Lương Đình Khôi mới hỏi:

- Các hạ cười đủ rồi chứ?

Cái Thế Kiếm Vương nhìn chàng, đanh giọng:

- Tu La Kiếm! Ngươi có bao nhiêu khí lực mà dám đối với bổn tọa phát ra những lời ngông cuồng như thế?

Lương Đình Khôi đáp:

- Không nhiều, nhưng đủ để xóa bỏ mạo danh cuồng ngạo của các hạ!

Cái Thế Kiếm Vương cố nén giận hỏi:

- Ngươi dám?

- Cứ để thực tế chứng minh! Chẳng lẽ ngươi quên mất trong mình đã từng thoát thân dưới kiếm của bổn tọa như thế nào rồi ư?

- Tục ngữ có câu: Sĩ biệt tam nhật! Huống chi chúng ta đã gần nửa tháng chưa gặp lại nhau! Bởi thế có những việc rất khó lường trước...

- Bổn tọa có nói rằng ngươi có thiên tư là một thiếu niên nhiều triển vọng...Nhưng đó là chuyện vài ba chục năm nữa chứ không phải bây giờ. Ngươi đừng ngộ nhận!

Lương Đình Khôi bình thản đáp:

- Tại hạ không ngộ nhận!

- Vậy thì ngươi đã chán sống hay vọng tưởng thành danh?

- Tu La Kiếm đã có danh rồi!

Cái Thế Kiếm Vương lại cười vang một tràng nữa mới nói:

- Thế nghĩa là ngươi đã chán cuộc sống ở dương gian... Rất tốt! Bổn tọa sẽ thành toàn cho ngươi!

Rồi lão chiếu cặp mắt như hai bó đuốc hướng sang Vong Hồn Nữ và Bạch Phát Tiên Bà nói:

- Ba đấu một, đây là cơ hội rất tốt cho các ngươi...

- Không phải thế!

Lương Đình Khôi bỗng ngắt lời, nói tiếp:

- Một đấu một!

Cái Thế Kiếm Vương trố mắt, lặp lại:

- Một đấu một? Ngươi nói đùa gì thế?

Bọn Thiên Tinh võ sĩ cùng "ồ" lên một tiếng kinh dị.

Chẳng riêng gì chúng mà người giang hồ đều coi Cái Thế Kiếm Vương là trường hợp hy hữu của võ lâm trung nguyên.

Chẳng những người này có công lực kinh nhân mà võ học uyên thâm, kiếm thuật siêu phàm xứng đáng với danh hiệu Cái Thế Kiếm Vương.

Mới rồi chúng từng chứng kiến bản lĩnh đối phó với tuyệt chỉ ám khí Kim châm đoạt mệnh của Vong Hồn Nữ cũng đủ thấy võ học của vị Thái Thượng Hộ Pháp này siêu quần bạt chúng đến thể nào.

Còn về kiếm thuật, khắp thiên hạ không ai đương nổi Cái Thế kiếm Vương đến hai chiêu, ngay bản lĩnh cao cường như Thiên Tinh Môn chủ mà cũng chỉ chịu đựng nhiều nhất là ba chiêu thôi, chẳng thế mà vị Môn chủ đầy bí hiểm của một đại môn phái bậc nhất võ lâm phải lặn lội nghìn dặm về phương Nam chịu mạo hiểm tỷ kiếm để thỉnh cầu vị này về Thiên Tinh Môn đảm đương trọng trách Thái Thượng Hộ Pháp, vậy mà nay một thiếu niên miệng còn hôi sửa lại dám công nhiên thách thức một đấu một!

Hơn nữa chính tiểu tử này đã hai lần trong vòng nửa tháng nay đã từng là bại thủ một chiêu dưới kiếm Cái Thế Kiếm Vương!

Cuồng ngông tới mức đó thì ai mà nghe được chứ?

Hay hắn đã phát cuồng rồi?

Nếu đúng vậy thì quả là đáng tiếc.

Chỉ mới trên dưới hai mươi tuổi mà đủ khả năng tiếp nổi một chiêu kiếm của Cái Thế Kiếm Vương không chết đã có thể coi là tinh hoa của lớp trẻ rồi...

Ngay cả Vong Hồn Nữ và Bạch Phát Tiên Bà nghe nói cũng ngẩn người, tự hỏi Tu La Kiếm trí não có vấn đề gì không?

Họ nhớ lại chỉ mới hơn mười ngày trước, nếu không được Thái Cực Lão Nhân đến cứu đưa đi thì Tu La Kiếm đã bỏ mạng bởi chiêu kiếm thứ ba của lão Thái Thượng Hộ Pháp này rồi.

Thế mà nay...

Hắn điên hay có kỳ tích gì vừa xuất hiện?

Lương Đình Khôi nghiêm mặt đáp:

- Tại hạ không đùa đâu?

Rồi chợt hỏi:

- Chắc các hạ còn nhớ câu mình vừa nói với Bạch Phát tiền bối?

Cái Thế Kiếm Vương hỏi:

- Câu gì?

- Các hạ nói rằng nếu không đối phó nổi thì từ nay Cái Thế Kiếm Vương sẽ không lộ diện ở võ lâm trung nguyên nữa.

Cái Thế Kiếm Vường gật đầu:

- Còn nhớ.

- Nếu bại thủ dưới kiếm tại hạ, các hạ vẫn thực hiện lời hứa hào hùng này chứ?

- Đương nhiên!

- Thế thì rất tốt!

Cái Thế Kiếm Vương bỗng trầm ngâm một lúc rồi chợt hỏi:

- Tu La Kiếm? Thái độ ngươi có vẻ tự tin như vậy nhưng ngoài dùng kiếm, ngươi còn có yêu thuật gì khác không?

Nói câu đó, chứng tỏ lão ta cũng lo rằng Lương Đình Khôi biết dùng yêu thuật, bởi chỉ dụng kiếm thì chàng tuyệt không phải là địch thủ.

Xưa nay, không ít cao thủ dù võ công cao cường bao nhiêu đôi khi thất bại một cách hết sức đáng tiếc dưới tay những nhân vật tầm thường vì chúng sử dụng yêu thuật, có thể độc dược, rắn rết, độc trùng hay một số thủ đoạn khác.

Bởi thế khi nghe đối phương nói cứng lão không thể không đề phòng.

Nào ngờ Lương Đình Khôi trả lời ngay:

- Tại hạ ngoài kiếm ra sẽ không dùng thủ thuật nào khác.

Cái Thế Kiếm Vương còn thốt thêm một câu:

- Thật vậy chứ?

- Xin lấy danh hiệu Tu La Kiếm để bảo đảm!

Bạch Phát Tiên Bà không nhịn nổi, bật hỏi:

- Tu La Kiếm! Người có cầm chắc không?

Lương Đình Khôi trả lời:

- Tại hạ sẽ cố dốc tận lực.

Tuy chàng đã luyện thành Lôi Đình kiếm pháp trong huyết thư, nhưng vì chưa từng đối địch nên chưa biết rõ uy lực của nó thế nào.

Mặt khác kiếm thuật của Cái Thế kiếm Vương cao cường bao nhiêu, bởi chỉ giao thủ có vài chiêu nên chưa thể hiểu tường tận.

Bởi thế có chắc thắng nổi một cường địch như Cái Thế Kiếm Vương hay không là điều mà chàng chưa thể khẳng định, chỉ là trong lòng có niềm tin rất sâu sắc mà thôi.

Bạch Phát Tiên Bà quay sang Vong Hồn Nữ hỏi:

- Thế nào?

Vong Hồn Nữ lãnh đạm trả lời:

- Cứ tạm đứng ngoài xem thế nào!

Câu này hàm ý là nếu Tu La Kiếm gặp nguy cấp, hai người sẽ nhất loạt xông vào tiếp ứng.

Bạch Phát Tiên Bà hiểu ý gật đầu.

Lương Đình Khôi nói:

- Hai vị lùi lại đi?

Vong Hồn Nữ và Bạch Phát Tiên Bà đưa mắt cho nhau rồi tiếp tục lùi thêm hai bước nữa.

Lương Đình Khôi tay trái cầm ngang vỏ kiếm, tay phải nắm chặt chuôi kiếm tiến thêm một bước đứng ở cự li xuất thủ, trầm giọng nói:

- Nếu võ lâm trung nguyên tồn tại kiếm Vương thì không có Tu La Kiếm!

Từ vòng vây của bọn Thiên Tinh vệ sĩ lại vang lên tiếng xì xầm.

Xưa nay chưa bao giờ có ai dám buông lời cuồng ngông như thế với vị Thái Thượng Hộ Pháp của chúng.

Cái Thế Kiếm Vương nghiến răng nói:

- Được lắm! Bổn tọa từ khi vào trung nguyên đến nay còn chưa gặp kẻ nào ngông cuồng phách lối như ngươi.

Giọng lão bỗng rền lên:

- Nghe cho kỹ đây! Bất kể trong thời gian ngắn mười mấy ngày ngươi đã luyện thành thần chiêu quỷ thức gì, chỉ cần tiếp được bổn tọa ba kiếm, bổn tọa lập tức thực hiện lời hứa, từ bỏ danh hiệu Cái Thế Kiếm Vương và từ nay không đạp chân tới trung nguyên nửa bước!

Lời tuyên bố của vị Thái Thượng Hộ pháp cũng thật là khí khái, có phong độ anh hùng hào kiệt!

Lương Đình Khôi nói:

- Ba chiêu là quá nhiều!

Cái Thế Kiếm Vương trợn tròn mắt nói:

- Cái gì? Ngươi...

Lương Đình Khôi trầm tĩnh đáp:

- Tại hạ nói rằng chỉ cần một chiêu để phân cao hạ!

- Một chiêu?

Cái Thế kiếm Vương chồm lên một bước, như không tin hẳn vào tai mình, cất tiếng hỏi dồn:

- Ngươi nói chỉ cần một chiêu để phân cao hạ, đúng không?

Lương Đình khôi xác nhận:

- Không sai, chỉ cần một chiêu là đủ!

Chàng nói mà không, chút đổi sắc, vẻ mặt hoàn toàn nghiêm chỉnh.

Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ càng nghe càng thấy túng quẫn, không hiểu thiếu niên này là nhân vật cái thế hay chỉ đơn thuần là một kẻ điên?

Họ hành khứ giang hồ mấy chục năm, gặp đủ thứ người, hạng cuồng ngông coi trời bằng vung không hiếm.

Nhưng đây lại là chuyện liên quan đến tính mạng, nếu không phải kẻ điên thì ai lại tự chui đầu vào chỗ chết?

Nhưng xem phong thái và sắc mặt của Lương Đình Khôi, chẳng có vẻ gì là một người điên cả...

Đã từng hai lần bại trận, nay lại đưa ra một điều kiện đều có hại cho mình và tạo thuận lợi cho đối phương, từ chỗ không chấp nhận liên thủ mà tự nguyện lấy một đấu một nay lại chỉ hạn định thắng phụ trong một chiêu, quả là điều bất khả tư nghị!

Thắng thì dương danh bại thì mất mạng, nhưng thấy rõ trước mắt là bại tới cả mười phần...

Hắn cậy vào cái gì chứ?

Bạch Phát Tiên Bà chợt thấy động tâm: chẳng lẽ hắn vừa luyện thành tuyệt chiêu nào đó vô địch thiên hạ? Huyết Thư có khả năng đó không?

Nghĩ tới đó, bà ta lắc đầu, thầm nghĩ:

- Hoàn toàn không có khả năng? Hắn mới từ quan ngoại vào với mục đích tìm Ngọc nhi, hơn nữa rõ ràng chiếc tráp sắt Vong Hồn Nữ, đã lấy được, nhưng cho dù hắn có gặp may nhặt được chiếc hộp kia cũng không làm nên tích sự gì, bởi Huyết thư thật...

Giọng nói oang oang của Cái Thế Kiếm Vương chấm dứt dòng suy nghĩ của Bạch Phát Tiên Bà:

- Bắt đầu đi!

Lương Đình Khôi gật đầu, rút kiếm Cái Thế Kiếm Vương đã cầm sẵn cự kiếm trong tay đưa chếch lên.

Lập tức không khí trong đấu trường trở nên hết sức căng thẳng.

Song phương ngưng tụ chân lực, thi triển thủ thế, mắt gườm gườm thìn nhau, giống như cặp ác thú trước giờ đấu.

Cái Thế Kiếm Vương với thân hình đồ sộ và thanh cự kiếm trong tay nặng gấp đôi thanh kiếm bình thường, trông chẳng khác gì pho tượng thần Kim Cương, chỉ cần nhìn khí thế cũng đủ làm người thất đảm kinh tâm rồi.

Có ít thủ thức của Lương Đình Khôi hết sức kỳ quái, tuy không ch ra được kỳ quái ở chỗ nào, chỉ có cảm giác rằng thủ thức đó hoàn toàn trái với võ học thông thường, chỉ riêng tư thế này cũng làm người ta linh cảm ở thiếu niên này có gì đó cao thâm khó lường.

Hai đối thủ như cương cường lại, chỉ có ánh mắt là hoạt động, nhưng mọi người đều biết rằng trong cái tĩnh lặng đó chứa đựng sự vận động, giống như sau ánh chớp là sự yên tĩnh trước khi phát ra tiếng sấm kinh hồn!

Cả hai vị nữ sát tinh lẫn mấy chục tên Thiên Tinh võ sĩ cũng chịu ảnh hưởng cưa sự tĩnh lặng đáng sợ đó mà đứng như mọc rễ, cả sự hô hấp cũng đình chỉ, sợ rằng chỉ cần mình thở một tiếng là sự kiện kinh thiên động địa sẽ diễn ra.

Cảnh yên lặng đó đã kéo dài bao nhiêu lâu?

Không ai xác định được, có thể chỉ mới chớp mắt, cũng có thể đã qua một thời trường...

Và còn kéo dài bao lâu nữa?

Chẳng ai dám dự đoán.

Cái gì phải đến tất sẽ đến!

Giống như tia chớp giữa trời đêm, sáng lòa nhưng vừa bắt đầu đã tắt ngay, không ai kịp nhận rõ.

Trường hợp này cũng thế, ánh kiếm vừa lóe lên chợt ngừng, không phát ra tiếng kiếm giao hòa.

Mấy chục người vốn ngưng thần quan sát cũng không kịp nhận rõ khoảnh khắc quyết định đó, khoảnh khắc đối với hai đấu thủ là sự sống và cái chết thành danh hay bại danh, còn đối với mình là sự may mắn duy nhất trong cuộc đời, được chứng kiến khoảnh khắc mà trong võ lâm cả trăm năm có may lắm cũng chi diễn ra có một lần.

Đừng nói kịp thấy rõ mà thậm chí không đủ thời gian để nẩy ra ý niệm.

Mọi người chỉ thấy toàn thân run lên, tim thắt lại.

Rồi tất cả đều chấm dứt, trở lại sự tĩnh lặng lúc đầu.

Chỉ có khác trước là cự li giữa hai đấu thủ đã thay đổi không còn bảy thước như trước đây mà cách nhau hơn một trượng.

Hai người cầm kiếm dừng lại giữa khoảng không ở góc độ khác nhau, Lương Đình Khôi cầm chếch lên, còn thanh cự kiếm của Cái Thế Kiếm Vương thì chúc mũi xuống đất.

Mãi đến lúc đó, từ vòng vây của bọn Thiên Tinh võ sĩ với dậy lên tiếng kêu kinh hoàng.

Bây giờ đã có thể thấy rõ sắc mặt Cái Thế Kiếm Vương tái mét, ngực áo bên trái, chỗ thêu hình bốn ngôi sao màu vàng bị rách một đường dài tới năm tấc, máu loang ướt đẫm chảy xuống sườn.

Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ há hốc miệng, mắt mở trân trân nhìn cảnh tượng lạ lùng đang diễn, ra trước mắt, không tin ngay được đó không phải là giấc mơ.

Thanh cự kiếm chúc xuống thấp dần

104

106

tượng, mặt không còn chút huyết sắc.

Cái Thế Kiếm Vương tra kiếm vào bao, thở dài nói:

- Người ta nói sông Trường Giang lớp sau xô lớp trước, quả không sai! Võ lâm trung nguyên đúng là không nên có Cái Thế Kiếm Vương.

Lão không tự xưng là bổn tọa nữa, nói tiếp:

- Lão phu từ nay không còn là Thái Thượng Hộ Pháp của Thiên Tinh Môn nữa.

Tu La Kiếm...

Lão lại bước lên hai bước, nhìn thẳng mắt Lương Đình Khôi hỏi:

- Lão phu không sao hiểu được vì sao chỉ trong thời gian ngắn mà ngày mà kiếm thuật của ngươi tăng tiến một cách kinh nhân như vậy?

106

107

Đó là vấn đề mà mọi người đều quan tâm, nhất là Vong Hồn Nữ và Bạch Phát Tiên Bà. Hai người cũng chầm chầm nhìn Lương Đình Khôi mong được nghe lời giải đáp cho điều nghi vấn của mình.

Lương Đình Khôi ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời:

- Người ta thường nói: "ngộ thiền phải ngậm dần từng câu, còn võ học phải lĩnh ngộ vượt bực". Đối với người học võ, khi đã lĩnh ngộ thì một chiêu kiếm đáng bằng nghìn chiêu, điều đó có gì lạ!

Câu trả lời rất thần diệu, đúng tình hợp ý. Một kiếm thủ thượng thặng thường có bước đột phá võ học mà mình lĩnh hội được để tăng tiến vượt bực.

Lương Đình Khôi đã lấy chân lý đó để che giấu sự thật mà mình không muốn tiết lộ nhưng cũng không thể phản bác.

Cái Thế Kiếm Vương gật gù nói:

- Với thiên bẩm của ngươi, ta tin rằng ngươi có bản lĩnh đó.

Rồi lão buông một tiếng thở dài nữa, sau đó cởi chiếc cẩm bào có thêu bốn ngôi sao bằng chỉ vàng ném xuống đất, hướng sang Lương Đình Khôi và hai lão phụ nhân ôm quyền chào nhưng không nói gì, quay người lẳng lặng bỏ đi..

Trong lòng Lương Đình Khôi chợt dậy lên một thứ cảm giác rất khó tả.

Một nhân vật uy danh hiển hách mà phải hạ trường bi thảm như thế... Mới biết muốn thành danh đã khó, nhưng để giữ được danh hiệu lại càng khó bao nhiêu!

Một nhân vật hiển hách như Cái Thế Kiếm Vương mà đến lúc xế bóng về chiều phải bại dưới tay một kẻ hậu sinh vãn bối, nổi thống khổ thế nào chẳng cần nói ra cũng biết...

Điều đáng khâm phục là Cái Thế Kiếm Vương đáng mặt một trang hảo hán, biết giữ lời mình nặng như núi, kiên nghị bỏ đi...

Chợt có tiếng ra lệnh:

- Rút lui!

Đó là một tên đầu mục thấy Thái Thượng hộ pháp thật đã rời bỏ bổn môn liền đứng ra lãnh trách nhiệm chỉ huy hạ cấp.

Chỉ chốc lát bọn Thiên Tinh võ sĩ nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ thấp giọng giao đàm với nhau một lúc, thái độ có vẻ rất thân thiện.

Xem ra tình thư muội năm xưa do chuyện hiểu lầm mà mấy chục năm hai người quay lưng trở mặt, thậm chí tỏ ý thù địch nhau, nay nhân hoạn nạn nhà liên kết lại nh ở đó mà khôi phục tình hữu hảo.

Lương Đình Khôi vẫn đăm đăm nhìn treo hướng Cái Thế Kiếm Vương vừa đi khuất lòng vẫn còn bàng hoàng vì chiêu kiếm thần diệu vừa rồi.

Lúc mới lĩnh ngộ Lôi Đình kiếm pháp, tuy chàng cũng biết đó là tuyệt chiêu nhưng không ngờ khi đối địch thì có uy lực kinh nhân đến thế.

back top