“Hì hì… hì hì…” Đường Vũ Tân không cần nhìn cũng biết dưới cái mũ trùm đầu màu đen kia giờ phút này vẻ mặt đại boss ra sao.
Jang Chul Oh nhìn Đường Vũ Tân ngồi trên sofa giả ngốc mà trong lòng như có đống lửa. Ông biết ngay mà! Ông biết ngay Đường Vũ Tân chuồn sớm như vậy chẳng có chuyện gì hay ho hết! Sao lần nào cố gái này cũng xuất hiện ở chỗ ông muốn tới?! Hiển nhiên không thể dùng một câu trùng hợp để giải thích rõ ràng, trừ khi cô ấy đã biết ngọn nguồn mọi chuyện của ông, ông sẽ tấn công ai, vì sao tấn công những người đó cô đều biết rõ, nếu thật như ông nghĩ cô gái này biết rõ ông muốn làm gì, vậy thì quá đáng sợ… có lẽ ông đành phải…
Jang Chul Oh nghĩ đến đó, ánh mắt tối lại… Đường Vũ Tân ngồi trên sofa đương nhiên cũng không cười ngu ngơ đơn giản như thế. Bản thân cô vì muốn tìm tung tích Yoon Ji Hee mới làm trễ nãi không ít thời gian, bằng không không có chuyện gì ngồi chờ đại boss tới chứ? Đại boss lại không phải ma cà rồng không tranh giành sự đời như Min Tae Yun, làm không khéo là toi mạng ngay….
“Khoan khoan!!” Thấy Jang Chul Oh xông tới chỗ mình, Đường Vũ Tân cảm thấy lại không nói có lẽ thời gian gặp Yoon Ji sẽ sớm hơn cô dự kiến mất. “Nghe tôi giải thích đã!”
“Có gì hay ho mà giải thích! Lần trừng phạt trước còn chưa nếm mùi dạy dỗ hay sao?!!” Jang Chul Oh bễ nghễ nhìn chằm chằm Đường Vũ Tân, vừa tức vừa thấy buồn cười, lấy thân phận ma cà rồng của ông đi trò chuyện bình thường với người khác, ngoài Lee Yoon Ji ra đại khái chỉ có mình Đường Vũ Tân mà thôi.
“Lúc tôi đến Yoon Ji Hee không có nhà!” Đường Vũ Tân thấy có hi vọng lập tức giải thích, “Tôi hoàn toàn không có giấu Yoon Ji Hee, cô ấy tự đi đâu mất đấy!”
“Ai tin được!” Jang Chul Oh rống lên.
“Thật mà…” Đường Vũ Tân khóc lóc thảm thiết, “Tốt xấu gì ngài cũng là trưởng phòng công tố, tự mình đi xem rác thải và hòm thư trước cửa mà coi, đã lâu rồi chưa có dọn kìa? Chứng tỏ nơi này lâu lắm không có ai đến, hơn nữa ngài xem,” Nói xong Đường Vũ Tân quẹt lên màn hình ti vi, đưa ra chứng cứ quyết định “Bụi!”
“…” Jang Chul Oh nhìn Đường Vũ Tân, hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngớ ngẩn: “Cô đến đây làm gì? Sao cô biết thân phận của tôi?”
“Tôi đến đây đương nhiên để tìm Yoon Ji Hee rồi, không phải đã nói với ngài tôi sẽ cố gắng hết sức để bọn họ đi tự thú sao… Ai mà ngờ ngài lại “ra miệng” sớm thế…” Đường Vũ Tân cẩn thận nhìn đại boss Jang, thấy không có dấu hiệu nổi khùng, bèn nói tiếp: “Còn như vì sao tôi biết thân phận của ngài thì…”
Thấy Đường Vũ Tân còn tiếp tục ấp a ấp úng, Jang Chul Oh tức giận tột độ, túm lấy Đường Vũ Tân làm bộ cắn.
“Chờ chờ đã… tôi nói tôi nói mà…” Đường Vũ Tân thấy vậy cũng đủ rồi, lập tức năn nỉ: “Có điều tôi nói ngài đừng không tin à nha!”
“Tin hay không đợi nói xong mới biết.” Mặt Jang Chul Oh giãn ra, dù sao kiểu người như Đường Vũ Tân không nằm trong thực đơn của ông, hơn nữa… Đường Vũ Tân đã biết thân phận của ông từ sớm, thế mà chung quanh không có người nào biết nữa, chứng tỏ Đường Vũ Tân che giấu dùm ông. Ông còn lo lắng quá một lần Min Tae Yun sẽ biết chuyện này, ai ngờ cả Min Tae Yun cũng không biết?! Jang Chul Oh còn sợ Đường Vũ Tân cô nàng mê trai này sẽ không kể gì mà nói ra hết, có vẻ ông đã coi thường cô gái này rồi…
“Tôi… căn cứ vào mùi vị mới biết là ngài…” Đường Vũ Tân vừa nói vừa quan sát nét mặt Jang Chul Oh, thấy Jang Chul Oh có vẻ muốn nổi điên vội vàng bổ sung thêm một câu “Thật mà! Trên người ngài có mùi gỗ ngâm trong nước, không tin ngài ngửi thử xem! Mỗi người đều có mùi đặc trưng, phụ nữ thường hay xức nước hoa nên mùi đó không rõ ràng lắm, nhưng mùi cơ thể đàn ông thì nồng hơn, lại cũng không ưa bôi xịt thứ gì khác để che giấu nên mùi phát ra rõ ràng hơn, hôm ngài cắn tôi…” Nói đến đó Đường Vũ Tân nuốt nước miếng, “Ngài cắn tôi thì đứng rất gần…”
Ý là, gần như vậy… không ngửi thấy mới lạ…
“Mùi…” Thật tình Jang Chul Oh nghĩ tới trăm ngàn đáp án lại không nghĩ là cái này…
“Đúng thế, mùi…” Đường Vũ Tân xác nhận lần nữa, không đời nào cô nói chuyện mình xuyên qua sống lại trong thế giới này đâu. So với ma cà rồng, cô cảm thấy chuyện sống lại càng không đáng tin, với lại cô sợ cô nói ra rồi những người này sẽ xa lánh cô. Sự kiện xuyên qua đó sẽ là bí mật cả đời cô…
“Cô không cân nhắc điều đến đội cảnh khuyển đúng là đáng tiếc…” Không nghe được đáp án mình muốn, Jang Chul Oh đột ngột quẳng ra một câu.
“…” Đường Vũ Tân thiếu điều ngẹn họng, cái này coi như là giải trừ nguy cơ rồi chứ?
“Tôi có thể không giết cô. Nhất định cô biết phạm vi săn mồi của tôi rồi. Nhưng tôi khuyên cô không cần cản trở tôi mãi, bằng không tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.” Jang Chul Oh đe dọa Đường Vũ Tân, cô gái này cần phải dạy bảo đàng hoàng mới được.
“Thật sự không thể tha cho bọn họ?” Đường Vũ Tân chưa chịu thôi, bản thân ăn cắn một lần mà đổi lại kết quả kiểu này, ai mà bỏ cuộc cho được?
“Chẳng lẽ cô chê máu mình nhiều quá hả?”
“Không phải thế… rốt cuộc ngài lôi cái khái luận chính nghĩa đó từ chỗ nào ra vậy…”
“Bởi vì tôi là một công tố viên, dù là một công tố viên ma cà rồng.” Jang Chul Oh có phần thương cảm, tại sao mình lại biến thành ma cà rồng đến giờ ông còn chưa biết. Cái cảm giác mơ hồ lúc đó đến giờ vẫn chưa biến mất, bản thân cứ thế mơ mơ màng màng đi trên con đường vĩnh viễn không có điểm dừng.
Bởi vì tôi là một công tố viên sao… nghe câu ấy, nháy mắt Đường Vũ Tân thất thần. Cô, Min Tae Yun và Jang Chul Oh, ba người đều tự răn đe mình là một công tố viên… đại khái đó là chỗ giống nhau nhất của ba người họ.
“Nói thật, câu này vẫn luôn là động lực cổ vũ tôi trên con đường làm công tố viên.” Đường Vũ Tân thản nhiên nói.
“Vậy sao? Có lẽ với tôi mà nói đó không gọi là động lực, coi như là kiên trì đi.” Jang Chul Oh đột nhiên cười tự giễu mình, ông kéo cái nón xuống lộ ra mặt thật “Cô điều tra vụ án mất tích mấy năm nay mới biết mục tiêu săn mồi của tôi hả?”
“Phải, nói ra cũng buồn cười. Vì vào được Tổ công tố, tôi tốn không ít công sức đâu, manh mối này cũng là ngẫu nhiên mà biết.” Đường Vũ Tân nhìn đại boss cởi mũ, đáy lòng đã hiểu, có lẽ ông ta tin tưởng cô rồi. Không biết phần tin tưởng này là thật tình hay vờ vịt, bởi vì muốn lợi dụng cô để đối phó Min Tae Yun hoặc là ít nhiều gì cũng có chen lẫn chút giả vờ trong đó nhỉ…
Kỳ thật Đường Vũ Tân nghĩ không sai, Jang Chul Oh biết Đường Vũ Tân sẽ không tiết lộ thân phận của mình cho Min Tae Yun rồi liên quyết định đề phòng sau này Min Tae Yun vạch trần sự tồn tại của ma cà rồng, hơn nữa còn bắt mình, có lẽ có thể lợi dụng vai trò của Đường Vũ Tân một chút. Đương nhiên nếu Min Tae Yun có thể yêu Đường Vũ Tân thì tốt nhất, trong tay mình lại có thể một quả cân.
“Xem ra vì gia nhập Tổ công tố mà cô tốn không ít công nhỉ.” Jang Chul Oh nhìn Đường Vũ Tân, ý nghĩ sâu xa.
“Hì hì hì…” Đường Vũ Tân tiếp tục cười ngớ ngẩn…
‘Rột rột…’
Hai người đang đồng thời lâm vào trầm tư thì, ngoài cửa đột nhiên vọng đến âm thanh kỳ lạ. Hai người đồng thời ngước lên, chỉ thấy danh thiếp chuyên dùng của Min Tae Yun bị nhét vào khe cửa…
“…”
“…”
Mặt Jang Chul Oh khó coi nhìn Đường Vũ Tân.
“Tôi không hề nói với anh ấy tôi sẽ đến đây… cả ngày nay tôi theo chân ngài còn nhiều hơn đi với Min Tae Yun nữa à…” Đường Vũ Tân đen mặt… Min Tae Yun thật là, đến ngay lúc này…
“Ý của tôi là, giờ cô kêu cứu mạng còn kịp…” Jang Chul Oh đứng dậy rút danh thiếp ra.
“Tôi không tính để hai người xung đột vũ trang đâu…” Tốt nhất là cả đời đừng thấy mặt nhau… hai người đánh qua đánh lại, thảm muốn chết… nhìn đau lòng lắm đó…
Jang Chul Oh nhìn nhìn danh thiếp của Min Tae Yun, “Cậu ta đến đây làm gì nhỉ?”
“Đương nhiên là lần theo manh mối mới đến đây rồi, tất nhiên không phải tôi nói à…” Đường Vũ Tân nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Jang Chul Oh, suýt khóc…
Jang Chul Oh ngờ vực ngó Đường Vũ Tân, muốn cất danh thiếp vào ví. Đường Vũ Tân thấy động tác đó của Jang Chul Oh, đột nhiên một ngọn đèn bật sáng trong óc!
“Khoan khoan!” Đường Vũ Tân tức tốc chạy tới trước mặt Jang Chul Oh, giành lấy tấm card, “Cái này cho tôi được không?”
“Cô định làm gì với nó?” Jang Chul Oh cảnh giác.
“Bởi vì tôi là fan cuồng của công tố Min mà ~~”
“…”
“Nếu ngài lo lắng trên đó có dấu vân tay của ngài…” Đường Vũ Tân nghĩ đến chuyện Jang Chul Oh kiêng kỵ, lập tức lấy vạt áo của mình chùi danh thiếp “Vậy là xong.”
“Tùy cô…” Jang Chul Oh dùng vẻ mặt bại não nhìn Đường Vũ Tân.
Đường Vũ Tân phớt lờ ánh mắt đó, hết sức happy nhét danh thiếp vào túi, cô tính có cơ hội là đốt đi. Cái này Đường Vũ Tân cũng mới nghĩ ra, nếu danh thiếp không bị Jang Chul Oh cầm đi, như vậy Lee Yoon Ji không có lý do gì một mình chạy ra ngoài, đương nhiên Min Tae Yun cũng không cần đối mặt với tình cảnh đau khổ đó. Như vậy việc kế tiếp Đường Vũ Tân cần làm chỉ là cản trở Min Tae Yun và Yoon Ji Hee đã phát điên gặp nhau là được, bản thân cô đại khái có thể chờ đến khi Yoon Ji Hee điên rồi lại làm mấy chuyện này, mà không cần chạy đông chạy tây như hiện giờ, làm một ít chuyện khó hiểu, nhìn nhìn ánh mắt Jang Chul Oh, rõ ràng là xem mình như đồ ngốc mà…
“Tôi đi được chưa?” Đột nhiên Đường Vũ Tân cảm thấy mình hết việc để làm, nhiệm vụ tiếp theo là an phận chờ Yoon Ji Hee xuất hiện là được…
“Rốt cuộc cô định làm gì?” Có lúc Jang Chul Oh cảm thấy Đường Vũ Tân thật khó hiểu, hình như cô gái này luôn làm những việc không có ý nghĩa nào cả nhưng cái việc nhìn như vô nghĩa đó lại luôn khiến mình phát điên.
“Thật ra mọi người đều rất hiền lành,” Đường Vũ Tân không trả lời trực tiếp câu hỏi của Jang Chul Oh, “Chính vì như thế, tôi mới luôn nghĩ cách để tránh cho mọi người tổn thương lẫn nhau.”
Jang Chul Oh giật mình trước câu trả lời đó, người hiền lành… là chỉ mình sao? Sau khi giết bao nhiêu người, còn có người nói với mình như thế ư?
“Đại thúc,” Đường Vũ Tân ngẩng đầu nhìn Jang Chul Oh, “Hối hận vì trở thành ma cà rồng sao?”
“Tôi có cơ hội để hối hận sao?” Jang Chul Oh cười tự giễu mình, bản thân vì sao trở thành ma cà rồng đến giờ còn chưa rõ, chỉ cảm thấy mình có sức mạnh như thế, có lẽ lại tiến gần một bước đến cái gọi là ‘tôi là một công tố viên’…
“Đến tột cùng làm sao mới trở thành một công tố viên hợp tiêu chuẩn, đại thúc có từng nghĩ tới không?” Dường như Đường Vũ Tân có thể nhìn thấu tâm tư Jang Chul Oh, lại thốt nên những lời kinh người.
“Nói thế, giết một con ma cà rồng là chức trách nên có của một công tố viên nhỉ?” Đường Vũ Tân tiếp tục ép hỏi, “Có lẽ, đại thúc sớm đã rời khỏi con đường đó cũng không chừng…”
Câu hỏi của Đường Vũ Tân đã đâm thẳng vào tận cùng nội tâm Jang Chul Oh, khiến đại boss Jang giật thót. Có lẽ, đúng như Đường Vũ Tân nói, mình vẫn đang tự lừa dối bản thân…
“Có được sự tin tưởng của người khác mới cảm thấy vui vẻ. Có thành thật với chính mình thì khi đối diện với những người không liên quan mới có thể mỉm cười từ đáy lòng. Đại thúc, trở thành ma cà rồng đến tột cùng đạt được cái gì… đại thúc chú có từng nghiêm túc nghĩ tới chưa?”
Trở thành ma cà rồng rồi sẽ có được cái gì… sức mạnh? tốc độ? Còn có thể thoát khỏi quy tắc xử sự của thế gian… chẳng lẽ là những thứ này sao? Jang Chul Oh chìm đắm vào suy tư.
“Tôi lại nói những thứ khó hiểu rồi, đại thúc đừng để ý…” Đường Vũ Tân nhích dần ra cửa “Tôi đi được chưa? Hay là đại thúc tính biến tôi thành bữa khuya hôm nay đây?”
“Cô đi đi…” Trầm mặc nửa ngày, Jang Chul Oh quyết định đánh cược một chuyến, nếu ông cược thắng, vậy sau này đối phó với Min Tae Yun sẽ dễ hơn rất nhiều. Nếu sai… nếu sai, bản thân có lẽ sẽ sống cả đời như Yoon Ji thôi. Đúng như Đường Vũ Tân nói, có lẽ, đều do mình lý tưởng hóa, có lẽ bản thân đã thay đổi rất nhiều so với thuở ban đầu…
“Cám ơn chú, đại thúc, ngày mai gặp.” Nói xong, Đường Vũ Tân hé cửa bước ra ngoài, biến mất ở đầu cầu thang.
Ngồi vào xe mình rồi, Đường Vũ Tân hít sâu một hơi, cô cảm thấy hình như hôm nay cô nói quá nhiều rồi, mấy câu đó có tác dụng với trưởng phòng Jang không đây? Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là không rồi, cô đây là bảo hổ lột da mà…
Đường Vũ Tân hạ cửa kính xe xuống cho gió đêm lùa vào, móc điện thoại mình ra mở nguồn.
“Reng…”
Ai ngờ vừa mở điện thoại, di động liền đổ chuông làm Đường Vũ Tân giật thót.
“A lô?”
“Đường Vũ Tân, cô đang ở đâu?”
Đầu kia truyền đến giọng nói sốt ruột của Min Tae Yun, Đường Vũ Tân nghe mà thấy ấm lòng.
“Tôi đang hứng gió.” Nói rồi Đường Vũ Tân khởi động xe, để tiếng gió lùa vào phát ra âm thanh càng lớn hơn.
“… Hứng gió vì sao không mở điện thoại?” Min Tae Yun đi trên đường từ nhà Yoon Ji Hee trở về gọi cho Đường Vũ Tân liên tục, anh không yên tâm để cô về nhà một mình, bởi vì chắc chắn gã áo đen kia còn đi tìm cô nữa.
“Chắc là không cẩn thận tắt nhầm, mới rồi tôi nằm soài trong xe ngắm cảnh, chắc không cẩn thận đè lên.”
“… Bây giờ về nhà à?”
“Không, tôi tính đến chỗ ông chủ Ra một lúc, muốn uống thứ gì đó, với lại bây giờ còn sớm.” Đường Vũ Tân nhìn đồng hồ, mới 9:30 tối.
Đầu bên kia, Min Tae Yun im lặng một lát, “Đi chung đi, tôi cũng định đến đó.”
“Được.”
Đường Vũ Tân ngắt điện thoại, môi cong lên cười vui vẻ. Cô đạp mạnh chân ga, chiếc xe quay ngoắt đi, đèn đỏ nơi đuôi xe sáng lên, trong bóng đêm chói mắt lạ thường…