“Cho dù đã chứng kiến rất nhiều vụ án vì trốn tội mà vu oan cho người khác, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy có người nhận tội thay thế này.” Jang Chul Oh cảm thán.
Trong phòng làm việc của Jang Chul Oh, Min Tae Yun, Đường Vũ Tân và Yoo Jung In đang báo cáo vụ án lần này.
“Không phải con người ai cũng ích kỷ.” Đường Vũ Tân nói.
Jang Chul Oh nhìn Đường Vũ Tân một hồi, cười nói: “Phải, điểm này tôi thừa nhận, ít nhất thì công tố Đường không phải người ích kỷ.”
“Ngài quá khen, có lẽ tôi là người ích kỷ nhất cũng không chừng.” Đường Vũ Tân tự giễu, thật ra những chuyện cô làm chẳng qua vì không muốn người mình yêu quý khổ sở, ở mức độ nào đó mà nói cũng là ích kỷ?
“Mọi người định làm gì?” Jang Chul Oh phớt lờ lý luận kỳ diệu của Đường Vũ Tân, quay đầu hỏi Min Tae Yun.
“Chúng tôi đã tìm thấy vân tay trên hung khí, nên cũng không có nhiều việc phải làm lắm.”
“Hơn nữa anh ta cũng đã khai nhận rồi.” Yoo Jung In nói.
“Vậy chúng ta chỉ có thể cố gắng giảm hình phạt thôi.” Jang Chul Oh nghĩ nghĩ.
“Ối chà?!” Đường Vũ Tân kinh ngạc nhìn Jang Chul Oh “Lòng trưởng phòng Jang cũng có lúc bị cảm động sao?”
“Mỗi người đều có chỗ mềm yếu, tôi cũng thế thôi.” Jang Chul Oh mất tự nhiên nhìn Đường Vũ Tân.
“Ồ… mỗi người sao…” Đường Vũ Tân đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ “mỗi người”, đến khi Jang Chul Oh nheo mắt nhìn Đường Vũ Tân đầy đe dọa.
“Dù Yoon Sae Ah phạm tội cô ấy cũng có khả năng được thả.” Min Tae Yun không phát giác điểm bất thường giữa hai người, tiếp tục nói.
“Vậy tức là cô ấy có thể tìm lại sự hồn nhiên của mình rồi… công tố Min, cậu muốn làm thế nào thì làm, mỗi người đều có ý nghĩ của mình, tôi sẽ không phản đối.”
“Muốn làm gì thì làm? Trưởng phòng Jang không phản đối thật chứ?” Đường Vũ Tân cười xảo quyệt nhìn Jang Chul Oh.
“… Tôi tôn trọng ý kiến của người trong tổ.” Con nhỏ này thật là…
“Ha ha, có thể tìm lại nét hồn nhiên của mình… hi vọng sau này Yoon Sae Ah sẽ có cuộc sống tốt hơn…” Đường Vũ Tân vặn thắt lưng, chẳng có chút hình tượng nào.
“Cứ vậy đi, mọi người đi làm việc đi.” Jang Chul Oh cấp tốc đuổi Đường Vũ Tân ra, nếu không ai biết cái miệng kia còn phun ra thứ gì kỳ quái hơn?
“Tôi dám cá, Yoon Sae Ah bây giờ đang trốn trong suy nghĩ của mình mà khổ sở, người đàn ông yêu cô ấy nhận tội thay cho cô thế mà.” Trên đường trở về, Yoo Jung In nói bằng giọng tiếc nuối.
“Tôi cuộc là sẽ không.” Đường Vũ Tân đáp.
“Tại sao?”
“Tôi nghĩ, nếu tôi là Yoon Sae Ah, tôi sẽ trở nên kiên cường, vì bản thân cũng vì Min Jung Woo.”
“Đó là vì Vũ Tân cô vốn là một người kiên cường.” Yoo Jung In nói bằng giọng đương nhiên.
“Tôi rất mạnh mẽ sao?” Đường Vũ Tân châm chọc.
“Không phải ư?”
“Có lẽ tôi không kiên cường bằng công tố Yoo đâu.” Đường Vũ Tân nhớ tới vụ án sắp xảy ra, thất thần.
“Công tố Yoo cũng là người đa nhân cách mà, có một mặt kiên cường cũng không có gì lạ.” Min Tae Yun vừa đi vừa nói.
“Đa nhân cách? Tôi á?”
“Một nhân cách khác của cô, con gái đại ca xã hội đen?” Min Tae Yun lộ ra vẻ mặt có phần khó tin.
“Nếu anh muốn nhìn thấy một phương diện khác của người ta, trước tiên anh nên để lộ một gương mặt khác của mình trước đã? Đây là phép lịch sự cơ bản đúng không?” Yoo Jung In nhìn Min Tae Yun với vẻ mặt anh rất bất lịch sự, lại quay sang Đường Vũ Tân “Cô cũng muốn hỏi phải không?”
“Không hề, ai hơi đâu mà thích thú với chuyện người ta không muốn nói chứ?” Đường Vũ Tân nhún vai “Với lại, không phải chúng ta hẹn nhau kết thúc vụ án thì đến Blood uống rượu sao? Còn chờ gì nữa?”
“Ông chủ Ra, nếu lúc đó tôi đuổi kịp xe Min Jung Woo thì ba ngày nay không cần vất vả nhiều người như thế!” Hwang Soon Bum nốc hết nửa ly bia, tức tối: “Đáng lẽ tôi có thể bắt được anh ta!! Nhưng cái cô công tố Yoo lại xuất hiện, còn cản trở đường người ta đi nữa!! Sau đó định đuổi theo thì công tố Đường lại bị xe đụng… aiz, thật là…”
“Ý anh là anh không bắt được anh ta vì tôi và công tố Đường sao?!” Yoo Jung In gây sự.
“Sao mọi người cũng tới?” Nói xấu người ta bị bắt ngay tại trận, Hwang Soon Bum xấu hổ thế nào không cần nói cũng biết nhỉ?
“Chỗ này chúng tôi không thể đến à, huống gì không phải trước đó đã nói rồi sao?” Yoo Jung In gật đầu nhận lấy ly bia trong tay ông chủ Ra, “Nguyên nhân anh bỏ lỡ Min Jung Woo là vì tôi và công tố Đường hả?”
“nên tôi mới nói với cô cái này” Hwang Soon Bum kéo ghế ngồi xuống “Lúc truy đuổi xe như thế, công tố Yoo cô nên tông hắn một cái như thế này, xe thì sao? Sẽ quay một góc thế này, tôi lại tông thêm một cái như vầy, thế là kẹp hắn vào giữa, vậy thì công tố Đường không đến nỗi bị thương rồi?!!”
“Ồ… vậy thì anh phải ra dấu cho tôi hoặc làm cái gì khác chứ.”
“Lúc đó tôi định ra hiệu cho cô, nhưng công tố Yoo lại chuẩn bị quay xe cô lại. Chúng ta còn chưa đến nơi thì công tố Đường đã bị đụng rồi không phải sao?!!”
“Tôi hiểu rồi!! Lần sau tôi làm thế là được chứ gì? Vũ Tân à, cô cũng nói một câu đi? Cứ để cảnh sát Hwang tiểu nhân đắc chí thế mà được à?” Yoo Jung In lập tức tìm viện binh.
“Nói cái gì? Tôi chỉ thấy may là lần này người bị tông là tôi thôi.” Đường Vũ Tân nhìn chằm chằm ly nước đá trước mặt, nghĩ hoài không ra.
“Đường Vũ Tân nói đúng.” Giọng Min Tae Yun vang lên sau lưng mọi người.
“Đúng cái gì mà đúng!!” Đường Vũ Tân xù lông, cô bị đụng xe mà đúng à?
“… Tôi nói là ý nghĩ của cô là đúng. Mọi người có biết lúc mọi người truy đuổi bị đụng xe sẽ xảy ra chuyện gì không?” Min Tae Yun ngồi xuống cạnh Đường Vũ Tân “Có lẽ sẽ xảy ra chuyện không thể nào cứu vãn được.”
“Xảy ra chuyện chỉ có trang bị xe tăng mới giải quyết được.” Đường Vũ Tân làm một hơi hết sạch ly nước, đưa mắt trông chờ ông chủ Ra.
Kết quả ông chủ Ra lại cầm bình nước lạnh lên rót vào ly của Đường Vũ Tân.
“Không cho tôi rượu được à…” Đường Vũ Tân ấm ức “Chỉ một chút Whisky cũng được mà?”
Ai ngờ ông chủ Ra nhìn Min Tae Yun.
“Không được.” Min Tae Yun nói bằng giọng không thể thương lượng.
“Công tố Min anh ác lắm… ông chủ Ra, đừng cho anh ấy ăn cơm!!”
“…”
“…”
“…”
“Ông chủ Ra… chú Ra… hay là bia cũng được, đi mà?” Mắt Đường Vũ Tân ngấn nước, y hệt chú cún con!! Cái này làm Min Tae Yun sao chịu nổi… nếu không cho cô uống chẳng phải anh sẽ bị nói là ngược đãi động vật sao?
“Cho cô ấy một ly thôi.” Min Tae Yun thỏa hiệp.
“Công tố Min anh tốt quá!!” Đường Vũ Tân hoan hô, mừng rỡ quơ lấy bia lạnh uống một hớp lớn.
“Lát nữa tôi chở cô về.” Min Tae Yun cầm lấy thứ gì đó giống vang đỏ trong tay ông chủ Ra, uống một ngụm.
“…” Đường Vũ Tân nhìn nhìn ly rượu trong tay Min Tae Yun, lại nhìn ông chủ Ra “Ông chủ Ra biết chúng tôi đến à?”
“Tae Yun đã gọi trước rồi.” Ông chủ Ra cười gật đầu.
Thấy ánh mắt của Đường Vũ Tân và ông chủ Ra, Hwang Soon Bum nhìn rượu trong tay Min Tae Yun cũng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh. Min Tae Yun càng lúc càng can đảm rồi.
“Reng !!” Điện thoại của Min Tae Yun reo lên, lòng Đường Vũ Tân chùng xuống, xem ra đại boss bắt đầu hành động rồi.
“A lô? Yoon Ji Hee? Bây giờ cô ở đâu… Yoon Ji Hee?!” Trả lời Min Tae Yun là sự im lặng đến vô cùng.
“Chúng ta về thôi.” Đến cạnh quầy bar, Min Tae Yun túm cánh tay Đường Vũ Tân kéo cô ra ngoài.
“Hả?!!” Đường Vũ Tân nuốt ngụm bia cuối cùng “Chúng ta đi đâu?!!”
“Về nhà.” Min Tae Yun dừng lại, nhìn Đường Vũ Tân nghiêm túc.
“Bây giờ? Sớm thế?! Rốt cuộc anh nhận điện thoại của ai thế? Nghe xong liền nổi điên?!!” Đường Vũ Tân nhìn đồng hồ, mới có 10 giờ?!
Không riêng gì Đường Vũ Tân, cả ông chủ Ra, Hwang Soon Bum và Yoo Jung In đều tò mò nhìn hai người.
“Anh, anh đưa Yoo Jung In về nhà.” Min Tae Yun nói.
“Được rồi, nhưng Tae Yun à, rốt cuộc có chuyện gì?” Hwang Soon Bum chưa từng thấy vẻ mặt nôn nóng của Min Tae Yun như thế bao giờ.
“Nếu uống nữa, cô ấy sẽ không về được.” Min Tae Yun giải thích với mọi người.
“Sao?”
“Cái người này chỉ cần uống ba ly Whisky là say khướt.” Min Tae Yun khinh bỉ nhìn Đường Vũ Tân.
“…”
“…”
Hwang Soon Bum im lặng, Yoo Jung In lại cảm khái, chẳng lẽ trên thế giới này còn có người tửu lượng kém hơn cả cô…
“Tôi không có say!” Đường Vũ Tân vùng vẫy, cô mà biết trưởng phòng Jang hành động làm ảnh hưởng cuộc vui của mình bà Tổ công tố thì… sớm đã nói trưởng phòng Jang đổi thời gian kiếm chuyện với Yoon Ji Hee rồi, a a!
“Hôm đó ai cười ngu ngơ trong quán bar hả?” Min Tae Yun chỉ nói một câu đã chẹn họng Đường Vũ Tân.
“Vậy tôi không uống, nói chuyện chơi được không?! Làm gì phải về nhà?!” Cô chơi chưa đã mà, chưa nhìn ông chủ Ra đã mà!!
“Có lẽ Yoon Ji Hee bị hại rồi.” Min Tae Yun thì thầm, “Nếu cô không muốn đi theo thì…”
Được rồi… nếu Min Tae Yun không nói lý do cô còn có cớ lằng nhằng một lát nữa, nhưng Min Tae Yun đã nói, không đi không được… Đường Vũ Tân khóc không ra nước mắt…
“Bọn tôi đi trước.” Nói xong Min Tae Yun kéo Đường Vũ Tân biến mất ngoài cửa.
“Hai người đó làm trò gì thế?” Yoo Jung In nhìn bóng hai người biến mất, lộ ra ánh mắt tò mò.
Lái xe trên đường, nội tâm Min Tae Yun khó mà bình tĩnh được. Rốt cuộc phải đưa Đường Vũ Tân về đâu đây? Nhà cô ấy? Anh không yên tâm để cô ở nhà một mình, lỡ tên áo đen kia điều tra ra nơi ở của cô thì sao? Đưa đến khách sạn? Càng không được…
Min Tae Yun có phần phát điên, kế đó lại nghi hoặc. Tại sao tâm tình anh trở nên buồn bực như thế? Chẳng lẽ vì việc Đường Vũ Tân có khả năng gặp nạn ư? Min Tae Yun nghĩ nghĩ, tuy có chút tức giận vì tên áo đen bắt đầu hành động mà mình lại bất lực nhưng đa phần là vì sợ Đường Vũ Tân gặp nguy hiểm? Không lẽ mình…
Min Tae Yun lặng lẽ liếc Đường Vũ Tân ngồi ở ghế phụ, phát hiện cô nàng đang hồn nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, hứng gió…
“Yoon Ji Hee bị hại rồi?” Nhìn qua cửa kính phản chiếu thấy Min Tae Yun đang nhìn mình, Đường Vũ Tân mở lời.
“Vừa rồi cô ta gọi điện tới, Nam Gwan Wook, Im Jong Hwa đã bị hại rồi, nhờ có cô nên Yang Si Chul mới trốn được. Hẳn là cô ta đã bị tấn công nhưng tôi không biết cô ta đã bị hại hay chưa.”
“Gần gần như thế.” Đường Vũ Tân nhìn bóng đêm vô tận, chậm rãi nói.”
“Chúng ta đang đi đâu đây?” Đột nhiên Đường Vũ Tân phát hiện cảnh sắc hai bên đường xa lạ với cô.
“Về nhà.”
“Nhưng đây đâu phải hướng về nhà tôi.” Đường Vũ Tân thắc mắc, chẳng lẽ Min Tae Yun có ý đồ xấu với cô?
“Về nhà tôi.”
“Cái gì?” Đường Vũ Tân tròn mắt sửng sốt “Sao lại là nhà anh? Tôi có nhà mà!”
“Tôi nghe nói cô ở một mình.” Min Tae Yun nói là câu nghi vấn, nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.
Cho nên ý tại ngôn ngoại, anh không yên tâm để tôi ở nhà một mình hả? Đường Vũ Tân nghĩ thầm, liền cảm tháy vui vẻ bật cười.
“…” Xem ra hiểu rồi đây, Min Tae Yun nghĩ. Lại tự hỏi mình, có thật là mình đối với cô… Min Tae Yun mày không thể…
“Tôi có thể về nhà thu dọn ít đồ không, sau đó lại đến nhà anh ở nhờ?” Đường Vũ Tân đưa ra yêu cầu cuối cùng.
“Được.”
Min Tae Yun lại lái xe đến dưới lầu nhà Đường Vũ Tân, chờ Đường Vũ Tân dọn đồ xong liền chở cô về nhà mình.
“Cô ngủ phòng này, đây là nhà vệ sinh, bếp ở đây. Lần trước tới đã biết rồi nhỉ.” Min Tae Yun dẫn Đường Vũ Tân vào phòng ngủ, thuận tiện chỉ cho cô các phòng chung.
“Trong tủ lạnh của anh không chất đầy máu đấy chứ?” Đường Vũ Tân tò mò nhìn tủ lạnh trong nhà bếp, sau đó… sau đó cô thật sự đi tới mở cửa tủ lạnh ra…
“May mà chỉ có hai ba bình…” Mặt Đường Vũ Tân đen thui, đóng cửa tủ lạnh lại “Sao anh không cất vô ngăn đá? Để vậy rất dễ bị phát hiện.”
“Chẳng lẽ tôi muốn uống thì phải cắt ra à?” Min Tae Yun tức giận lườm Đường Vũ Tân.
“Lâu lâu đổi khẩu vị cũng được mà…” Đường Vũ Tân cũng chẳng dễ bị kích động, móc túi ra “Đúng rồi, trả cho anh.”
“…” Min Tae Yun lẳng lặng nhìn bật lửa Đường Vũ Tân đưa “Sao cô biết của tôi?”
“Chẳng lẽ không phải của anh?”
“Phải…”
“Cứu tôi ở nhà Oh Minho không phải anh sao? Cái bật lửa này là ký hiệu của anh, chẳng lẽ tôi sẽ bỏ qua thứ anh luôn cầm trong tay chắc? Hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
“Tôi đem đi giám định dấu vân tay rồi…”
“…” Thật ra đây mới là nguyên nhân cô biết nó là của tôi chứ gì?
“Cô… từ đầu đã biết tôi…” Min Tae Yun cất bật lửa vào túi, dè dặt hỏi.
“Đúng, ngay từ đầu tôi đã biết anh không bình thường, có điều chưa xác định được anh thuộc chủng loại nào thôi. Tôi cứ nghĩ anh là người ngoài hành tinh kia…”
“…” Người ngoài hành tinh… Min Tae Yun ói ra máu…
“Được rồi, anh đừng để ý, năng lực tưởng tượng của tôi phong phú hơn người ta thôi mà…” Đường Vũ Tân thấy Min Tae Yun lộ ra vẻ mặt thiếu chút nữa thì nội thương, vội vàng xin lỗi.
“Mấy ngày tới, trong thời gian tôi điều tra tên áo đen, cô ở đây tạm đi.” Min Tae Yun nói câu này thì ánh mắt không nhìn Đường Vũ Tân.
“Cái gì?” Đường Vũ Tân lần nữa sững sờ mở tròn mắt.
Min Tae Yun không trả lời Đường Vũ Tân, chỉ quay đầu mặt mày hờ hững nhìn cô.
“Được rồi… tôi biết rồi…” Không phải là xấu hổ thôi sao… Min Tae Yun chẳng lẽ anh không thành thực được chút à?
“Ngủ sớm đi.” Min Tae Yun quăng lại một câu liền đi vào phòng mình.
“Cái này gọi là hiệu ứng bươm bướm hả?”
Đường Vũ Tân nhìn chung quanh, nở nụ cười thỏa mãn.