“Phục hồi cuộn băng thế nào rồi?” Từ phòng làm việc của Jang Chul Oh đi ra, Min Tae Yun sốt ruột hỏi Choi Dong Man tình hình khôi phục cuộn băng, xem ra không thu được tin tức tốt từ chỗ trưởng phòng Jang.
“Trưởng phòng Jang nói gì?” Đường Vũ Tân thò đầu lại, tuy trong kịch bản cuối cùng trưởng phòng Jang không cắn Yoo Won Gook nhưng Đường Vũ Tân không biết sự việc có thay đổi vì cô không.
“Có khả năng sẽ dùng thủ đoạn đặc biệt.” Min Tae Yun thì thào thuật lại cuộc nói chuyện ban nãy cho Đường Vũ Tân nghe, dù sao còn có Yoo Jung In ở đó.
“Đúng là hợp với tính ông ấy…” Đường Vũ Tân than thở. Trưởng phòng Jang cũng không ngại bận, vừa muốn tấn công cô lại muốn gây sự với Yoo Won Gook, còn chăm sóc Yoon Ji, tìm đồ ăn cho Yoon Ji nữa, cuộc sống phong phú thật…
“Chỉ khôi phục được 20%, còn lại trước mắt rất khó sửa.” Nói rồi Choi Dong Man đưa walkman cho công tố Min.
“Theo tôi.” Min Tae Yun gọi mọi người đến phòng họp.
“Giọng nói này… nghe quen quá…” Hwang Soon Bum quay đầu nhìn Min Tae Yun, lộ ra vẻ mặt suy tư, kế đó đột nhiên nhớ ra “Tên thám tử đó! Kim Deok Hwan! Là kẻ giúp chúng ta điều tra vụ án.”
“Vậy là tốt rồi, chứng cứ thu được từ chỗ Kim Deok Hwan không biết có tác dụng gì không đây.” Đường Vũ Tân phẫn nộ.
“Mọi người yên lặng chút được không? Yoo Jung In ngồi bên vẫn cẩn thận nghe cuộn băng ghi âm, bởi vì trong đó có một giọng nói rất quen với cô.
“Hết rồi, đây là toàn bộ nội dung trong băng.”
“Vậy,” cảnh sát Hwang vặn vẹo người vì nãy giờ không vận động làm cơ thể cứng ngắc, nói: “Tên phản bội đã tống Kwang No Seung vào tù, không phải Jung Kwe Soo mà là Yoo Won Gook? Vậy sao lại giết Jung Kwe Soo?”
“Ông ta muốn bịt miệng người biết mình là kẻ phản bội, Yoo Won Gook…” Yoo Jung In nheo mắt, cô cảm thấy mình hiểu cha mình hơn ai hết, “Cảnh sát Hwang đi điều tra thám tử Kim và những việc liên quan. Công tố Min điều tra Goo Chi Soon, công tố Đường tiếp tục ở lại tổ giúp Dong Man phục hồi 80% còn lại của cuộn băng…”
Nói xong Yoo Jung In đứng dậy cầm lấy 20% cuộn băng kia định đi.
“Chờ đã!” Đường Vũ Tân lên tiếng “Tôi nghĩ, tìm Yoo Won Gook, công tố Yoo không thích hợp lắm.”
Yoo Jung In đã nghĩ đến vấn đề này từ đầu, cô hít sâu một hơi “Công tố Đường xin yên tâm, tôi biết chức trách một công tố viên là gì.”
“Vấn đề không phải ở đó” Đường Vũ Tân bước tới rút cuộn băng trong tay Yoo Jung In ra “Cô nên biết mọi người đều đang đem chúng ta ra làm trò cười. Mấu chốt không phải là cô sẽ tống Yoo Won Gook vào tù mà là, bất kể kết quả thế nào đều thành đề tài đàm tiếu của người khác. Ảnh hưởng đó, đối với tổ chúng ta mà nói không phải là ảnh hưởng chính diện.”
“Vậy ý công tố Đường là?”
“Công tố Yoo ở lại tổ làm công tác hậu kỳ, chỗ chú Yoo… Yoo Won Gook do tôi phụ trách.”
“Không được.” Min Tae Yun kiên quyết đứng dậy “Tôi đến chỗ Yoo Won Gook, Goo Chi Soon do công tố Yoo và công tố Đường phụ trách.”
“Anh càng không được.” Đường Vũ Tân càng kiên quyết hơn Min Tae Yun, lắc đầu “Thái độ của anh phỏng chừng sẽ đánh nhau với Yoo Won Gook mất, tôi nghĩ kết quả chắc chắn là điều công tố Yoo không muốn nhìn thấy.”
Nói rồi Đường Vũ Tân quay sang nhìn Yoo Jung In, quả nhiên thấy Yoo Jung In chậm rãi gật đầu.
“Tôi thấy công tố Đường sắp xếp như vậy rất tốt.” Hwang Soon Bum sợ hai người lại kình cãi, vội vàng xen vào: “Công tố Min à, hay là tin công tố Đường một lần đi? Lần trước thẩm vấn, tuy rằng hành vi của công tố Đường quái dị nhưng lại thu được tin tức có ích đúng không? Tin cô ấy một lần đi, không sao đâu.”
“Được rồi…” Hồi lâu Min Tae Yun mới chậm rãi gật đầu.
“Ông chủ.”
“Chuyện gì?” Yoo Won Gook đang nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ thì nghe gọi, quay người lại.
“Bên ngoài có một công tố viên tìm ông.”
“Jung In đến à?”
“Không phải tiểu thư, công tố viên đó nói mình họ Đường, nói anh còn thiếu cô ấy một bữa thịt nướng. Cô ta nói cô ta đến… đến…” Nói đến đây, tên lưu manh không dám nói tiếp.
“Đến làm gì? Ấp a ấp úng gì hả?”
Tên lưu manh cân nhắc lợi hại một hồi, rõ ràng người trước an toàn hơn người sau, hắn căng thẳng nuốt nước miếng dè dặt đáp: “Cô ta nói đến đòi nợ…”
“Ha ha… để cô ấy vào đi.”
Đã chuẩn bị nghênh đón cuồng phong bão táp, tên lưu manh không ngờ ông chủ lại cười, làm hắn khó mà tưởng tượng được nhưng không dám chậm chạp, hấp tấp đi gọi vị công tố viên đang chờ ngoài cửa kia.
“Chú Yoo.” Vừa thấy Yoo Won Gook, Đường Vũ Tân liền bày ra nụ cười ngọt ngào.
“Công tố viên Đường đến chỗ tôi có giúp gì được không? Không phải là vì thịt nướng thật đấy chứ?” Yoo Won Gook cười mời Đường Vũ Tân ngồi xuống.
“Nếu tôi nói là thật thì sao?” Đường Vũ Tân thoải mái ngồi xuống trước mặt Yoo Won Gook.
Câu trả lời này khiến Yoo Won Gook khựng lại, buột miệng: “Không ngờ công tố viên cũng thích nói đùa.”
“Nếu không tôi đến đây làm gì?”
“Không phải vì vụ án à?”
“Haiz,” Đường Vũ Tân thở dài “Thật ra mấy người trong tổ đều chả có đầu óc.”
“Sao lại nói thế?” Yoo Won Gook bắt đầu thấy hứng thú với cô công tố viên còn trẻ tuổi này.
“Chú là đại ca khu vực phía Bắc, giết một người đương nhiên chẳng cần đích thân ra tay rồi. Giao đại cho một tên đàn em nào đó là xong, sau đó lại tìm đại một con dê thế tội. Hình phạt nhiều lắm là 25 năm, chỉ cần sắp xếp đàng hoàng cho gia đình hắn là xong, còn gì phải lo nữa?”
Đường Vũ Tân làm Yoo Won Gook ngẩn ra hồi lâu, mãi sau mới định thần lại, cười nói: “Không ngờ công tố viên cũng am hiểu như thế, thông minh hơn Jung In nhiều.”
“Chú không giết người đương nhiên cũng chẳng có chứng cứ, tôi nghĩ cho dù chúng tôi lấy được cái này cũng vô tích sự nhỉ?” Đường Vũ Tân đặt cuộn băng ghi âm lên bàn.
“Đây là…” Nhìn thấy cuộn băng, đồng tử mắt Yoo Won Gook đột ngột co rút lại.
“Đây là băng ghi âm đã khôi phục được 20%, nghe nói nó là chứng cứ mấu chốt?”
Đường Vũ Tân chờ hồi lâu cũng không thấy Yoo Won Gook trả lời, cô ngước lên thấy Yoo Won Gook nhìn cuộn băng đến mất hồn.
“Khụ, chú Yoo…” Đường Vũ Tân đen mặt, đây là trùm xã hội đen kia đấy, sao tính cảnh giác kém thế này?!
Yoo Won Gook hoàn hồn, trong lòng cũng mờ mịt, rốt cuộc bản thân sao thế này? Sao lại buông lỏng cảnh giác trước mặt người lạ? Yoo Won Gook nhìn ánh mắt tò mò của Đường Vũ Tân, trong lòng chợt hiểu. Trên người cô công tố viên này có một sức mạnh khiến người ta trở nên hiền hòa, buông lỏng bản thân. Mà người có sức mạnh đó, chắc hẳn cũng thuần khiết như nước…
“Tôi có thể nhờ công tố viên một chuyện không?” Sau khi nhận định Đường Vũ Tân là loại người gì, trong nháy mắt Yoo Won Gook đã đưa ra quyết định.
“Xin cứ nói.”
“Nếu… nếu có thể phục hồi hoàn toàn cuốn băng này, xin… xin đừng để Jung In nghe được nội dung.” Mặt Yoo Won Gook rất chân thành, biểu tình này đã bao nhiêu năm rồi không xuất hiện? Bản thân Yoo Won Gook cũng không rõ. Ông chỉ biết trên thế giới còn có người như Đường Vũ Tân, giống như nước biển, lắng đọng được hết thảy, khiến tất cả những ký ức đau thương, bất an chìm sâu vào đáy đại dương, phản chiếu lại cho mọi người lại là trời xanh thăm thẳm…
“Tôi sẽ.” Đường Vũ Tân kiên định đáp lời, kế đó mỉm cười tinh nghịch: “Nhưng tôi phải thu phí đấy!”
Nghe câu này, tim Yoo Won Gook trầm xuống, chẳng lẽ cảm giác mới rồi là sai? Cô công tố viên này kỳ thật cũng chỉ là người trần mắt thịt? Có điều, nếu muốn thu phí, vậy có phải mình càng an tâm giao việc đó cho cô ta không?
“Cô ra giá đi.” Yoo Won Gook đã lấy lại giọng nói lạnh băng thường ngày khi nói chuyện với người lạ.
Song Đường Vũ Tân phớt lờ, tiếp tục cười híp mắt: “Thịt nướng, không được nuốt lời đâu đấy!”
“Ha ha… ha ha…” Thấy Đường Vũ Tân lộ vẻ đắc ý vì đạt được âm mưu, Yoo Won Gook biết ngay mình bị lừa, nhưng Đường Vũ Tân như thế thật sự cực kỳ dễ thương, bông hoa kỳ lạ như thế, Yoo Won Gook rốt cuộc cười phá lên.
“Xong rồi… ba công tố Yoo khiến tôi tra muốn điên rồi… làm sao đây… tôi phải ăn nói với công tố Yoo thế nào đây…” Đường Vũ Tân day trán, mặt nhăn như mướp đắng.
“Tôi thấy, chọn ngày không bằng bất ngờ, công tố Đường chưa ăn đúng không?”
“Thật á?” Đường Vũ Tân hoàn toàn không ngờ Yoo Won Gook thuộc trường phái hành động.
“Đương nhiên.” Nói xong Yoo Won Gook cầm áo khoác lên “Người đâu, chuẩn bị xe.”
Có lẽ, trên thế giới không có công tố viên nào như Đường Vũ Tân, chiến hết tiện nghi, điều tra án xem thành việc nhà không nói, cuối cùng còn muốn kẻ tình nghi mời mình ăn cơm. Quan trọng nhất là, kẻ tình nghi còn cam tâm tình nguyện, hoàn toàn không vì quan hệ bất thường này…
“Thịt nướng ngon thật!” Đường Vũ Tân ăn ngon, thỏa mãn tặc lưỡi, đồng thời trong lòng lại cảm thán, chính tông và hàng lậu đúng là không giống nhau, sạp nhỏ với tiệm ăn xa hoa càng không giống!
“Hài lòng không, tiểu thư công tố viên?” Yoo Won Gook nhìn Đường Vũ Tân, có cảm giác như Jung In của ông đang ở bên cạnh. Tuy biết tâm tình này không nên có ở loại người như ông nhưng chỉ một lát mà thôi, không phải quá xa xỉ chứ?
“Ừ ừ, xét thấy biểu hiện tốt của chú Yoo, tôi miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu của chú?” Đường Vũ Tân cười hết sức vô sỉ.
“Công tố Đường điều tra án như vậy à?”
Nhưng khi hai người sắp ra đến xe của Yoo Won Gook, lại vang lên tiếng nói như thế.
“Công tố viên Yoo Jung In? Sao cô lại đến đây?” Đường Vũ Tân nghi hoặc đồng thời trong óc nhanh chóng hiện lên tình tiết phim. Không lẽ công tố Yoo đã nghe hết nội dung cuộn băng rồi? Không lý nào, cảnh đó không phải xảy ra trong phòng làm việc của Yoo Won Gook sao? Chẳng lẽ cả chuyện đó cũng thay đổi chỉ vì một bữa thịt nướng của cô?!
“Con chuột đó… là tôi ư?” Hiện tại Yoo Jung In đã bị chân tướng sự việc rút toàn bộ sức lực. Đường Vũ Tân thẩm vấn Yoo Won Gook ra sao, vì sao hai người lại cùng đi ăn thịt nướng, cô đã không còn tâm trí đâu mà tìm hiểu nữa.
“Chú Yoo… xin lỗi… xem ra tôi phải trả bữa thịt này lại cho chú rồi.” Đường Vũ Tân thì thầm với Yoo Won Gook, còn lui qua một bên.
“Con chuột đó, là tôi.” Tuy đây không phải là kết quả ông muốn thấy nhưng Yoo Won Gook đến chết vẫn nhận mình là kẻ phản bội Kwang No Seung.
“Nói cho tôi sự thật!” Yoo Jung In rõ ràng đã mấp mé ở ranh giới bùng nổ.
“Là tôi đẩy Kwang No Seung vào tù, làm tất cả mọi chuyện vì địa vị ngày hôm nay!” Yoo Won Gook rống lên với Yoo Jung In.
“Ba!”
Rốt cuộc, Yoo Jung In không gọi tên Yoo Won Gook nữa mà là một chữ, nhưng cũng vì tiếng gọi mềm mại đó càng tăng thêm quyết tâm bảo vệ con gái của Yoo Won Gook. Nước trong thế giới của bọn họ sâu lắm, chỉ có người chìm trong đó mới biết.
“Công tố viên Yoo, tôi không có con gái làm công tố viên như cô.” Nói xong, Yoo Won Gook quay người đi lại xe mình, thuộc hạ của ông đã mở sẵn cửa. Yoo Won Gook không chần chừ chui vào, xe chậm chạp lăn bánh.
“Ba!” Yoo Jung In giống như phát điên đập vào kính sau xe, liều mạng gào lên, ai nói cho cô biết tất cả đều không phải sự thật, không phải vì cô nên ba cô mới giết người. Ai nói cho cô biết tất cả đều là mơ, ba cô vĩnh viễn là người cô cho rằng vì địa vị mà bỏ rơi cô và mẹ, hơn nữa còn là người không từ thủ đoạn, máu lạnh vô tình; ai nói cho cô biết, toàn bộ đều không phải sự thật…
“Được rồi, Yoo Jung In.” Đường Vũ Tân tiến lên nhẹ nhàng khoác vai Yoo Jung In.
Yoo Jung In run rẩy, mắt ngập đầy mơ hồ và bất an. Cô là một công tố viên, sao có thể vì cô mà có người phạm tội! Không thể… không phải sự thật…
“Công tố Đường… đã biết kết quả này từ đầu?” Giọng Yoo Jung In khàn đặc.
“Không dám chắc chắn, nhưng… trong số N khả năng tôi nghĩ, quả thật có khả năng này.”
“Vì sao, cô không nói ra hết? Nếu ba của công tố viên là trùm xã hội đen, hơn nữa phạm tội lần này có liên quan đến ba cô… nhưng các người lại chưa từng hỏi tôi lấy một lần.”
“Tôi nhớ tôi từng nói, không ai có hứng thú với chuyện mà người khác không muốn nói. Vả lại Yoo Jung In là Yoo Jung In, đúng không? CHúng tôi tin cô. Hơn nữa, nỗi đau lớn như thế cô không thể dốc lòng ra như những người khác được.”
“Tôi biết ông ấy là người xấu, nếu như vậy quá hời cho ông ta rồi… ông ta dùng người như dùng một đôi giày cũ, dùng xong là vất qua một bên, sau đó giết chết. Nhưng ông ta lại là người như thế, tôi biết ông ta là người xấu, người như ông ta lẽ ra nên bị tống vào tù… nhưng nguyên nhân ông ta làm chuyện xấu, lại là vì tôi” Nước mắt Yoo Jung In tuôn chảy “Bây giờ tôi không thể nói ông ấy là người xấu được nữa, tôi cũng không thể hận ông ấy. Đứng ở cương vị công tố viên, tôi biết tống ông ấy vào tù là đúng, là chức trách của công tố viên, nhưng tôi không thể…”
Cô biết, vụ án này đến cuối cùng chắc chắn sẽ khiến mọi người đều không thoải mái, thực sự muốn khóc! Cô không chịu nổi mấy cảnh sướt mướt… cô cũng muốn khóc đây… ai cứu cô với… hai người đều khóc thì phải làm sao…
“Về nhà thôi.” Lúc Đường Vũ Tân sắp chịu không nổi nữa thì sau lưng vang lên tiếng của Min Tae Yun.
Cứu tinh đến rồi!! Đường Vũ Tân cảm động chảy nước mắt…
“Công tố Min anh đưa công tố Yoo về nhà đi.” Đường Vũ Tân vỗ vai Yoo Jung In cổ vũ cô.
Nháy mắt Min Tae Yun hơi do dự, để Đường Vũ Tân ở ngoài một mình sao?
“Yên tâm đi” Đường Vũ Tân biết Min Tae Yun lo lắng cái gì, nghĩ nghĩ bèn nói: “Anh xem, nhà công tố Yoo cách đây không xa lắm, lái xe đến rất nhanh. Tôi đi dọc theo đường này về nhà, chắc công tố Min đưa công tố Yoo về rồi tôi còn chưa đi đến nơi, chừng đó anh quay lại đón tôi.”
Min Tae Yun đưa mắt nhìn con đường trước mặt, phát hiện chỉ có một đoạn ngắn, người khá thưa thớt. Anh nghĩ tên áo đen sẽ không trùng hợp cũng ở khu này, bởi vì lúc anh đến không phát hiện có người mai phục chung quanh, Min Tae Yun hơi yên tâm một chút.
“Nhớ lời cô nói đấy, nhất định phải chờ tôi quay lại.” Min Tae Yun dặn đi dặn lại.
“Tôi biết, ai da, anh thật là lắm lời!” Đường Vũ Tân dìu Yoo Jung In đang mất hồn lên xe, thuận tiện đóng cửa xe lại “Lo cho tôi thì mau quay lại, đừng lề mề nữa!”
“Chờ tôi.” Min Tae Yun cũng biết mình chậm trễ một phút, Đường Vũ Tân sẽ nguy hiểm thêm một phút. Anh dứt khoát đạp chân ga, phóng về hướng nhà Yoo Jung In.
Sự tình vẫn phát triển đến bước này… đi trên đường Đường Vũ Tân nghĩ ngợi, Không biết sau khi mình cầm danh thiếp đi, Lee Yoon Ji rốt cuộc có điên cuồng chạy khắp nơi không? Thật là… bây giờ nghĩ lại, xem như tự mình chôn xuống cho mình một nhân tố bất an…
Đường Vũ Tân rối rắm vò đầu, cúi đầu tiếp tục nghĩ sau này sẽ phát triển thành cái gì? Hay là đi bước nào hay bước ấy? Vậy thì quá bị động…
“Ui da!” Đường Vũ Tân chuyên tâm nghĩ ngợi, căn bản không chú ý trước mặt có cái gì, hơn nữa khuya như vậy vốn chẳng có ai. Khi cô nghi hoặc ngẩng đầu lên muốn nhìn xem mình đụng phải thứ gì, đập vào mắt là một người toàn thân quấn trong chiếc áo khoác đen…
“Nghĩ chuyện gì mà chăm chú như thế.” Dưới cái mũ màu đen truyền ra giọng nói đặc biệt của đại boss.
“Ngài hành động cũng nhanh thật…” Đường Vũ Tân khóc không ra nước mắt.
“Cơ hội hiếm có đúng không?” Jang Chul Oh sóng vai đi trên đường với Đường Vũ Tân.
“Nhưng công tố Min không có ở đây… hay là ngài định tối này giải quyết tôi luôn?”
“Cô hi vọng thế à?” Jang Chul Oh chọc cô.
“Tôi hi vọng vế sau hơn…”
Câu trả lời này Jang Chul Oh không ngờ tới: “Cô hi vọng vế sau? Vì sao?”
“Mệt, tim mệt.” Đường Vũ Tân nói như bà cụ non.
“…” Cô được bao lớn hả?! Trong lòng Jang Chul Oh gào thét.
“Cắn sao? Để phối hợp với ngài, hôm nay tôi mặc áo khoác lộ cổ đó nha.” Đường Vũ Tân nói rồi đắc ý kéo kéo cổ áo.
“…” Jang Chul Oh đột nhiên phát hiện ông không có ham muốn cắn Đường Vũ Tân, hóa ra con mồi như vậy có thể khiến tâm lý nảy sinh cảm giác chống đối sao? Jang Chul Oh quyết định sau này mỗi lần đi săn phải cẩn thận, bằng không gặp phải con mồi như Đường Vũ Tân chắc mình đói chết…
“Không cắn là tôi về nhà đấy, bây giờ trễ quá rồi… tim mệt người cũng mệt… nếu lát nữa ngài muốn hút máu thật thì hút nhiều một chút, để ngày mai tôi ngủ được ngon…” Thực sự Đường Vũ Tân thấy rất mệt, chủ yếu là chuyện của Yoo Jung In làm trong lòng khổ sở.
Thấy Đường Vũ Tân như vậy Jang Chul Oh thật sự không khơi dậy nổi ham muốn hút máu. Ngay lúc ông tính toán tối nay bỏ qua cho Đường Vũ Tân, ông đột ngột quay đầu nhìn phía bên kia đường, kế đó không hề chần chừ đẩy Đường Vũ Tân vào tường.
“Ui da! Tự dưng làm gì thế?!” Động tác của Jang Chul Oh quá bất ngờ làm đầu Đường Vũ Tân hôn tường một cái.
“Min Tae Yun tới rồi.” Nói xong, răng nanh đại boss tức khắc mọc dài ra, không hề ngừng lại cắm ngập vào cổ Đường Vũ Tân…
“Á!!!!!!!” Ngõ hẻm tối mù, vang lên tiếng la như heo bị giết của Đường Vũ Tân…