“Biết lúc nào?” Vẻ mặt Min Tae Yun từ từ lạnh lẽo, cô ta, biết ngay từ đầu lại không nói với anh?!
“Sau khi bị cắn lần đầu tiên.” Đường Vũ Tân sắp xếp lại mạch suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cô ổn định lại hơi thở, nói tiếp: “Lần đó bị cắn xong tôi không hề biến thành ma cà rồng, nên tôi nghĩ, nếu em gái anh là người bị con ma cà rồng đó cắn đầu tiên mà nói, có lẽ…”
Nghe xong đáp án, Min Tae Yun thả bàn tay đang bấu chặt trên vai Đường Vũ Tân ra, ánh mắt bộc lộ nỗi thống khổ.
“Tôi cũng không muốn tin chuyện đó là thật, nhưng tối qua…” Đường Vũ Tân nói tới đó thì dừng lại, đau lòng nhìn nước mắt lăn trên má Min Tae Yun.
“Cô đã biết từ lâu, vì sao không nói cho tôi!” Min Tae Yun đột nhiên cao giọng, dường như đang ra sức kềm chế tâm tình phẫn nộ của mình.
“Tôi…” Bỗng dưng Đường Vũ Tân không biết nên mở miệng như thế nào.
“Nếu cô sớm nói với tôi, có lẽ sẽ không chết thêm nhiều người như thế! Cô biết mấy năm nay Yoon Ji sống như thế nào sao?! Chẳng lẽ cô nhẫn tâm để một đứa bé lưu lạc bên ngoài, không có nhà cũng không có người thân, không ai quan tâm, thậm chí sống trong cảm giác chán ghét chính mình là dị chủng nữa! Cô nhẫn tâm sao?!” Min Tae Yun quát vào mặt Đường Vũ Tân.
Thấy Min Tae Yun phẫn nộ tới cực điểm, Đường Vũ Tân há miệng nhưng không thốt ra được tiếng nào. Cô có thể hiểu tâm tình Min Tae Yun lúc này, đau lòng sợ hãi tràn ngập trong lòng, phẫn nộ chẳng qua là biểu hiện bên ngoài để áp chế tâm tình thực sự mà thôi, có lẽ giờ phút này bản thân Min Tae Yun cũng không nói được cảm xúc của mình là gì, nhưng…
Nhưng mình thì sao? Quả thật mình che giấu sự thật là không đúng, nhưng chỉ vì mình không muốn mọi người bị tổn thương, vậy mà kết quả này ngược lại mang đến tổn thương cho mọi người sao? Sự tình phát triển đến mức này, có lẽ chỉ có một mình mình tình nguyện mà thôi… nghĩ đến đó, Đường Vũ Tân nhếch môi để lộ một nụ cười khổ sở.
“Xin lỗi…” Đường Vũ Tân nghẹn ngào nói tiếng xin lỗi, khóe mắt ngân ngấn nước nhưng mặt vẫn nở nụ cười sầu thảm.
Min Tae Yun còn muốn nói gì đó song nhìn thấy dáng vẻ Đường Vũ Tân lại không mở miệng được. Anh hít sâu một hơi, màu xanh trong mắt từ từ trở lại màu đen, nhưng trầm tĩnh lại làm quanh người Min Tae Yun tỏa ra hơi thở lạnh băng, tựa hồ chuyển tất cả giận dữ thành tĩnh mịch đáng sợ.
Hồi lâu, Min Tae Yun chậm rãi quay người đi ra ngoài.
“Chờ đã, công tố Min anh đi đâu?” Đường Vũ Tân khó nhọc mở miệng, mấy chữ này dường như đã lấy hết sức lực của cô.
“Tổng bộ SCD.” Nói xong Min Tae Yun không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.
Đóng cửa lại, Min Tae Yun dựa lưng vào tường, thở dài. Vừa rồi trong phòng, anh đè nén cơn giận đồng thời cũng đè nén dục vọng khát máu của mình, bởi vì tức giận làm dục vọng dâng lên. Từ cổ Đường Vũ Tân tỏa ra mùi thơm tựa như thuốc độc dụ dỗ anh đi thưởng thức, may quá, mình không mắc sai lầm.
Thật ra trong lòng Min Tae Yun cũng hiểu, nổi giận với Đường Vũ Tân không hoàn toàn vì cô giấu diếm sự thật Yoon Ji còn sống, mà còn vì bản thân không cách nào đối diện với sự thật đáng sợ. Yoon Ji còn sống, tin tức này anh không biết nên vui mừng hay thế nào nữa, vả lại, rất có khả năng Yoon Ji là hung thủ của vụ án giết người hàng loạt này…
Ý thức được điều này, Min Tae Yun đau lòng thở dài, ai ngờ được 7 năm nay, hung thủ mình muốn bắt lại là người mình muốn báo thù thay. Tiếng thở dài này trên hành lang vắng ngắt đặc biệt chói tai, hơn nữa trong tiếng thở dài đó còn xen lẫn một ít thanh âm khiến Min Tae Yun khó hiểu. Anh chăm chú lắng nghe, phát hiện đó là tiếng khóc nghẹn ngào…
Giây phút Min Tae Yun đóng cửa lại, Đường Vũ Tân thình lình ngồi bệt xuống đất, giống như sức lực toàn thân đã bị rút hết đi. Lần đầu tiên, Đường Vũ Tân khóc ở bên ngoài. Lần đầu tiên, cô nghi ngờ chuyện mình đã làm.
“Xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi… tôi chỉ không muốn mọi người đều bị tổn thương mà thôi.” Ngồi trên nền nhà Đường Vũ Tân nghẹn ngào lẩm bẩm “Tôi không muốn công tố Min bị thương tổn như vậy một lần nữa, đau khổ vì mất đi em gái, một lần… đã đủ rồi…”
Nước mắt Đường Vũ Tân chảy càng lúc càng nhiều, ướt đẫm cổ tay áo cô “Nên tôi mới không nói thật với anh, nếu có thể, tôi hi vọng cả đời này anh cũng không biết sự thật…”
Đường Vũ Tân nghĩ đến tình cảnh lúc Min Tae Yun bị Park Jun biến thành ma cà rồng, tiếng gào thét xé ruột xé gan khi biến đổi khiến tim Đường Vũ Tân đau thắt. Lại nghĩ đến cảnh kết thúc khi cả người Min Tae Yun đầy máu, miệng không ngừng gọi tên Yoon Ji, sau khi nhìn thấy Jang Chul Oh bồng Yoon Ji nhảy xuống biển, linh hồn Min Tae Yun dường như bị rút đi, ánh mắt vô hồn dựa đầu vào vai Yoo Jung In, không ai hiểu được nỗi đau thương đó, không cách nào trút hết ra được, chỉ có thể lẳng lặng chấp nhận…
Nghĩ đến đó, tiếng khóc nức nở của Đường Vũ Tân càng lớn hơn, cứ như trong cơ thể có một bụi gai độc mọc dài ra xuyên qua người, đâm xuyên khắp cơ thể…
Cô ấy khóc rồi… Min Tae Yun đứng bên ngoài không nghe tiếng thì thào của Đường Vũ Tân nhưng lại nghe rõ tiếng khóc của cô. Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên Min Tae Yun nghe Đường Vũ Tân khóc, vì vừa rồi anh nổi nóng với cô ư? Anh làm cô đau lòng rồi sao? Cô chán ghét anh rồi sao? Rốt cuộc, ngay cả một chút ánh nắng lọt qua khe sâu âm u chiếu xuống anh cũng không giữ lại được rồi sao?
Vô duyên vô cớ, lòng Min Tae Yun dâng lên cảm giác chán ghét chính mình, hình như không cách nào chấp nhận được tiếng khóc của Đường Vũ Tân mang đến cho mình cảm giác áp bức nặng nề, cuối cùng Min Tae Yun sải chân bước đi, biến mất ở khúc quẹo trên hành lang.
Không rõ đã bao lâu, lâu đến nỗi cô cho là bình minh sắp đến, đèn trong Tổ công tố bật sáng, Đường Vũ Tân ngồi trong bóng tối đã lâu bị ánh đèn bất thình lình chiếu chói mắt.
“Công tố Đường!” bên tai vang lên giọng nói của Hwang Soon Bum nhưng đại khái là khóc lâu quá, Đường Vũ Tân nghe như đang nằm mơ.
“Anh nói gì?” Đường Vũ Tân hoàn hồn, hỏi lại Hwang Soon Bum lần nữa.
“Tôi nói, tên áo đen đó là trưởng phòng Jang Chul Oh… hơ, sao cô lại ngồi dưới đất? mắt cô làm sao thế?!” Hwang Soon Bum nhìn dáng vẻ kỳ quặc của Đường Vũ Tân, kinh ngạc.
“Không có gì.” Đường Vũ Tân đứng dậy phủi quần áo, hỏi lại lần nữa: “Anh mới nói gì?”
“… Tôi nói, trưởng phòng Jang Chul Oh là ma cà rồng áo đen thần bí kia, cũng là ma cà rồng đã cắn chết em gái công tố Min 7 năm trước!” Hôm nay công tố Đường làm sao thế, phản ứng chậm chạp như vậy?”
“Vậy…” Đường Vũ Tân định hỏi tiếp Min Tae Yun có biết hay không thì cửa phòng Tổ công tố bị đẩy rầm ra lần nữa.
“Công tố Min, sao rồi? Có tìm thấy Jang Chul Oh không?” Thấy Min Tae Yun tiến vào, Hwang Soon Bum sốt ruột hỏi.
“Ông ta không có nhà.” Min Tae Yun nói ngắn gọn rồi nhìn Đường Vũ Tân: “Cô không sao chứ?”
Đường Vũ Tân lắc đầu, không hề nhìn Min Tae Yun. Thấy cử chỉ của cô, Min Tae Yun khẽ thở dài trong lòng: mình, vẫn tổn thương cô ấy rồi…
“Không ở nhà à, vừa rồi tôi có nhìn một lượt, trưởng phòng Jang cũng không ở sở.” Trước khi về tổ, Hwang Soon Bum đã đặc biệt đến phòng Jang Chul Oh một chuyến, phát hiện Jang Chul Oh không có ở sở, hỏi nhân viên trực ban thì biết khoảng 7 giờ Jang Chul Oh đã rời khỏi viện kiểm sát rồi.
Min Tae Yun nghe xong gật đầu, trầm tư một chút đột ngột ngẩng phắt lên: “Anh, bây giờ anh lập tức đến chỗ Kim Deok Hwan, có khả năng Jang Chul Oh sẽ giết người diệt khẩu.”
Nghe Min Tae Yun nói, Hwang Soon Bum giật mình, nghĩ thầm hỏng rồi, sao mình lại quên mất chuyện này? Lập tức không nhiều lời nữa, chạy thẳng đến bệnh viện Kim Deok Hwan đang nằm.
Hwang Soon Bum vừa đi, trong phòng lại chỉ còn Đường Vũ Tân và Min Tae Yun.
“Tôi đã nghĩ kỹ rồi.” Hồi lâu Min Tae Yun mở miệng “Cô từng nhắc nhở tôi có khả năng Yoon Ji còn sống, chỉ là lúc đó tôi khong chú ý mà thôi.”
Đường Vũ Tân không trả lời, cứ cúi đầu khiến người khác không thấy rõ nét mặt cô.
“Trưởng phòng Jang là ma cà rồng tấn công cô.” Thấy Đường Vũ Tân không phản ứng, Min Tae Yun đành nói tiếp.
“Tôi biết, mới rồi anh Hwang đã nói.” Đường Vũ Tân chậm chạp cất lời, giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Vậy cô…”
“Tôi rất ổn, thật đấy.” Đường Vũ Tân ngẩng lên, đôi mắt sưng phồng nhìn Min Tae Yun. Thật ra nãy giờ cô không dám ngước lên vì không muốn để Min Tae Yun nhìn thấy bộ dạng này của mình, cô không muốn để người đàn ông trước mặt biết mình đã khóc.
Thấy đôi mắt sưng đỏ của Đường Vũ Tân, Min Tae Yun đau thắt lòng, lên tiếng: “Lúc nãy tôi…”
“Tôi không sao, thật đấy. Chuyện vừa nãy anh không cần để trong lòng, tôi hiểu được.” Đường Vũ Tân miễn cưỡng cười cười.
Câu trả lời này có làm Min Tae Yun bất ngờ? Không, một chút cũng không, cô ấy luôn như vậy mà, không phải sao?
“Công tố Min không cần tự trách, tôi rất ổn… rất ổn, công tố Min nên nghĩ xem nên giải quyết chuyện trưởng phòng Jang thế nào đi.” Đường Vũ Tân nói rồi quay người đi ra khỏi Tổ công tố.
“Khoan đã, cô đi đâu?” Min Tae Yun gọi giật Đường Vũ Tân lại.
Nghe câu này, Đường Vũ Tân cảm thấy buồn cười. Cùng một màn diễn, đã diễn ở nơi này một lần hồi nãy, chẳng qua là đổi vị trí mà thôi.
“Tôi còn đi đâu được, về nhà ngủ thôi.” Đường Vũ Tân vặn thắt lưng.
“cô từng nói với tôi, địa điểm gây án nằm trong ký ức của tôi.” Min Tae Yun nghiêm túc nhìn Đường Vũ Tân.
“Đúng, anh muốn hỏi Yoon Ji sẽ xuất hiện ở đâu tiếp ư/”
Min Tae Yun gật đầu.
“Viện sát hạch Sil Mundong, viện sát hạch Noryanji, còn bờ sông Hàn nữa… những nơi đó đều đầy ắp hồi ức về khoảng thời gian chung sống của anh và Yoon Ji. Trong quá trình săn mồi đồng thời Yoon Ji cũng theo bản năng đi qua nơi anh và cô bé từng sống, ý tứ này là gì công tố Min còn chưa rõ ư?”
“Cái gì…” Min Tae Yun lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, nhớ lại địa điểm phát sinh những vụ án kia. Tuy nói viện Noryanji không có người chết nhưng Đường Vũ Tân lại nhìn thấy Yoon Ji, chứng tỏ phán đoán của cô ấy không sai…
“Hồi ức mạnh mẽ lại quan trọng, có thể trở thành sức mạnh kéo người ta từ bên bờ vực tử vong về, huống chi Yoon Ji chỉ có ham muốn mãnh liệt với máu tươi, ý thức không hề yếu ớt. Rất rõ ràng, cô bé muốn gặp anh. Chuyện tiếp theo sẽ xảy ra ở đâu, không lẽ công tố Min còn muốn hỏi tôi nữa? Chẳng phải anh đã có đáp án rồi sao?”
“Yoon Ji…” Min Tae Yun cúi đầu lẩm bẩm. Từ vị trí của Đường Vũ Tân đứng, cô nhìn thấy một giọt nước trong suốt lăn xuống khiến cô tan xương nát thịt.
Đường Vũ Tân không muốn nhìn thấy cảnh này, cô không quấy nhiễu Min Tae Yun đã chìm sâu trong hồi ức của mình, lặng lẽ rời khỏi tòa nhà viện kiểm sát.
Về đến nhà, Đường Vũ Tân tắm rửa qua loa, ăn chút đồ ăn nhưng trong đầu toàn là cảnh Min Tae Yun nói câu cuối cùng ‘Yoon Ji…’ cùng với nước mắt rơi xuống.
“Min Tae Yun, anh đối với Yoon Ji… rốt cuộc là tình cảm gì…” Buông đồ ăn trong tay, Đường Vũ Tân thì thào một mình.
Kế đó Đường Vũ Tân móc điện thoại tìm đến số của Jang Chul Oh, cắn môi một hồi mới bấm gọi.
Đường Vũ Tân chờ thật lâu nhưng đầu kia chỉ có tiếng “tút tút”, Jang Chul Oh không nhận điện thoại khiến tâm tình bình tĩnh của Đường Vũ Tân nháy mắt căng thẳng.
“Sao không có ai nghe?” Đường Vũ Tân lẩm bẩm, lại gọi số nhà Jang Chul Oh nhưng vẫn chỉ là tiếng tút tút.
Đường Vũ Tân cắt điện thoại, tự pha cho mình một tách táo đỏ long nhãn, cô bưng lên uống một ngụm, hơi nóng ấm áp lan tỏa toàn thân làm đầu óc đình trệ của cô lại bắt đầu chuyển động cực nhanh.
“Tiêu rồi!” Rốt cuộc Đường Vũ Tân cũng nghĩ ra chỗ nào không đúng, vội vàng cầm áo khoác chạy ra ngoài.
Tìm một công ty cho thuê xe ô tô 24/24 gần nhà, Đường Vũ Tân móc thẻ công tố viên ra, nhanh chóng mượn được một chiếc Sonata trong tình cảnh không làm đủ thủ tục. Không phải cô không muốn mượn loại xe khác, nhưng vì muốn mau chóng chạy đến bờ biển, tốt nhất vẫn là lái loại xe mình quen thuộc.
Lần nữa ngồi trên chiếc Sonata, Đường Vũ Tân vặn chìa khóa khởi động xe, sau đó lấy tốc độ khiến nhân viên cho mướn xe há hốc mồm phóng đi.
Bờ biển, nơi kết thúc tất cả…
Trên xe, Đường Vũ Tân nheo mắt nhìn phía trước, cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt, hi vọng không như cô tưởng tượng.
“Yoon Ji…”
Đột nhiên trong óc lại vang lên giọng Min Tae Yun gọi tên Yoon Ji khi nãy, Đường Vũ Tân siết chặt vô- lăng, ánh mắt toát lên sự kiên định.
“Yoon Ji… lần này tuyệt đối không để em gặp chuyện! Vì Min Tae Yun, cũng vì… bản thân chị!”
Tay Đường Vũ Tân càng lúc càng siết chặt vô lăng, chân bất giác đạp ga không ngừng, tốc độ phóng xe càng lúc càng khủng khiếp.
May mà bây giờ là đêm khuya, trên đường không có ai đi lại, đường hướng ra bờ biển càng vắng, nếu không rất có khả năng Đường Vũ Tân lại mất đi chiếc Sonata giống lần trước, không chừng lần này cả mạng mình cũng mất…