Huyết Y Kỳ Thư

Chương 46: Tấm bi kịch thảm huyệt nhân hoàn

Lã Thục Viên tức quá hét lên:

 

- Ngươi nói thúi lắm!

 

Thư sinh áo lam nói:

 

- Hà tất thế muội phải đưa lời bất nhã. Sự thực đã hiển nhiên. Một là Sách Huyết Nhất Kiếm công lực bị phong tỏa chẳng thể nào thoát nhà tù. Hai là nhà tù bí mật ít người biết rõ. Cái đó chứng minh có người bội phản. Ba là…

 

Lã Thục Viên hỏi ngay:

 

- Ba là làm sao?

 

Thư sinh áo lam đáo:

 

- Tại sao thế muội vô cớ xuất hiện ở núi Đại Hồng này?

 

Lã Thục Viên đáp:

 

- Ngươi định quản cố ta chăng?

 

Thư sinh áo lam cười gằn đáp:

 

- Thế muội! Ta chỉ cần phóng một phát tín hiệu là gia sư lập tức đến ngay. Khi đó… ha ha…

 

Lã Thục Viên hỏi:

 

- Ngươi định làm gì?

 

Thư sinh áo lam ngập ngừng đáp:

 

- Nếu thế muội… ha ha… ưng thuận tiểu huynh… thì việc này tiểu huynh không tiết lộ ra nữa

 

Ngọn lửa vô hình trong lòng Ngô Cương cháy lên bừng bừng. Chàng tử hỏi:

 

- Gã thư sinh này định uy hiếp Lã Thục Viên quả là đồ vô liêm sỉ. Gã còn nói đến gia sư. Phải chăng gã muốn trỏ vào Cẩm bào lão nhân. Xem chừng là muốn ngăn cản ta đây…

 

Bỗng nghe Lã Thục Viên lớn tiếng mai mỉa:

 

- Khúc Cửu Phong! Ngươi không phải giống người nữa.

 

Ba chữ Khúc Cửu Phong vừa lọt vào tai, bầu máu nóng Ngô Cương đã sủi lên sùng sục. Chàng không ngờ thư sinh áo lam này lại là Vạn Tà thư sinh Khúc Cửu Phong mà chàng đang tìm kiếm. Chàng đã ước hẹn với Tiểu Thần Long Hà Vỹ báo thù cho gã…

 

Vạn Tà thư sinh Khúc Cửu Phong nổi lên tràng cười lạnh lẽo nói:

 

- Thế muội! Thế muội đừng nói quá lời!

 

Lã Thục Viên đáp:

 

- Thế là ta đã lịch sự lắm rồi.

 

Khúc Cửu Phong đáp:

 

- Ngươi không sợ tiểu huynh dùng thủ đoạn phi thường ư?

 

Lã Thục Viên hỏi lại:

 

- Ngươi dám thế chăng?

 

Khúc Cửu Phong đáp:

 

- Chỗ này chỉ có đôi ta, chẳng việc gì là dám với không dám. Hà hà! Tiểu huynh dùng thủ đoạn phi thường để cùng thế muội thành hảo sự. Nếu thế thúc, thế thẩm biết cũng không sao, vì chúng ta đã có nghị hôn rồi.

 

Lã Thục Viên không nhịn được nữa quát lên:

 

- Khúc Cửu Phong! Ngươi là loài cầm thú. Ta phải đập chết ngươi!

 

Bình!

 

Khúc Cửu Phong cười hô hố nói:

 

- Thế muội! Nếu động thủ thì thế muội còn kém tiểu huynh một chút.

 

Ngô Cương không nhịn được nữa. Chàng chụp mặt nạ vào rồi tiến ra kên tiếng:

 

- Khúc Cửu Phong! Ngươi nhất định phải chết.

 

Vạn Tà thư sinh Khúc Cửu Phong sợ quá giật bắn người lên quay phắt lại thù chạm phải mục quang Ngô Cương lập tức mặt gã tái mét.

 

Ngô Cương đã có ý không để đối phương tẩu thoát một là vì chàng muốn trả thù cho Tiểu Thần Long. Hai là Lã Thục Viên cứu chàng là hành động phản bội môn phái. Nếu để gã sống trở về được thì Lã Thục Viên tất bị thảm hình. Vì thế chàng để hết tinh thần không cho đối phương còn có cơ hội hành động.

 

Vạn Tà thư sinh Khúc Cửu Phong định thần lại cố ý tươi cười như không có chuyện gì. Gã nói:

 

- Huynh đài! May lại gặp đây.

 

Ngô Cương thấy gã trong chớp mắt đã thay đổi bộ mặt giả dối mấy lần ghét cay ghét đắng. Chàng lạnh lùng đáp:

 

- Đúng là may lại gặp tại đây.

 

Khúc Cửu Phong nói:

 

- Huynh đài thật có diễm phúc được lọt vào mắt xanh của thế muội. Tiểu đệ tự thẹn xấu xa, cam đành cắt mối tơ tình…

 

Lã Thục Viên tức quá hắng giọng một tiếng.

 

Ngô Cương hỏi ngay:

 

- Khúc Cửu Phong! Ta hỏi ngươi: Tiểu Thần Lòng Hàn Vĩ bị cô bạn gái của ngươi dẫn dụ rồi ngươi gia hại gã. Vụ đó thế nào?

 

Vạn Tà thư sinh Khúc Cửu Phong biến sắc mùi lại một bước dài gã chau mày ngập ngừng đáp:

 

- Cái đó… Cái đó tự đâu mà ra?

 

Ngô Cương tiến lên hai bước lạnh lùng nói:

 

- Bất luận ngươi có thừa nhận hay không ta đã hẹn lời với Tiểu Long Thần đòi món nợ đó cho gã.

 

Vạn Tà thư sinh ngập ngừng hỏi:

 

- Huynh đài… Huynh đài không phân biệt thị phi hắc bạch nữa ư?

 

Ngô Cương chợt động tâm cơ, mắt đầy sát khí, chàng lớn tiếng quát:

 

- Khúc Cửu Phong! Có phải vụ kỳ án lõa thể ở nhà lữ quán cũng do ngươi gây ra không?

 

Vạn Tà thư sinh toàn thân run bần bật đáp:

 

- Huynh đài đừng ngậm máu phun người…

 

Ngô Cương lại hỏi:

 

- Khúc Cửu Phong! Cách dụng tâm của ngươi thật đê hèn ngươi tưởng đem chuyện ấy để lay chuyển mối tình của Lã Thục Viên đối với ta chăng?

 

Lã Thục Viên nghiến răng nói:

 

- Đúng là gã làm không sai chút nào! Tiểu muội cùng nghĩ vậy.

 

Vạn Tà thư sinh cười lạt một tiếng lùi lại ba bước vung quạt lên Lã Thục Viên la lên:

 

- Ngươi nỡ dùng độc trâm ư?

 

Ngô Cương chấn động tâm thần chàng đã rút thanh kiếm ở sau lưng ra, nhưng nghe tiếng Lã Thục Viên la hoảng liền bị phân tâm ngừng chiêu thức lại chưa kịp phát ra…

 

Bỗng chàng thấy trước ngực tê chồn. Mắt tối sầm lại. Cổ bị nghẹt thở té huỵch xuống đất.

 

Lã Thục Viên "ối" lên một tiếng. Mặt nàng xám như tro tàn.

 

Ngô Cương biết mình trúng phải độc trâm. Lập tức thần công tự phát ra để bảo vệ tâm mạch ngăn chặn không cho chất độc chạy vào trái tim. Nếu người khác trúng phải độc trâm là chết liền.

 

Vạn Tà thư sinh nở một nụ cười đanh ác tiến lên một bước giơ tay lên toan đánh xuống đầu Ngô Cương.

 

Ngô Cương đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Thị lực chưa mất. Có điều chàng không còn sức kháng cự.

 

Lã Thục Viên thét lên một tiếng lanh lảnh phóng chưởng đánh hất Vạn Tà thư sinh lùi lại.

 

Vạn Tà thư sinh nở một nụ cười giảo quyệt hỏi:

 

- Thế muội! Cục diện này thu xếp bằng cách nào đây?

 

Lã Thục Viên quát:

 

- Ta phải giết ngươi.

 

Vạn Tà thư sinh thủng thẳng đáp:

 

- Thế muội không làm được đâu.

 

Lã Thục Viên nhảy xổ đến bên Ngô Cương hoảng hốt hỏi:

 

- Cương ca ca! Ca ca… thấy thế nào?

 

Ngô Cương máy môi cất giọng rất yếu ớt đáp:

 

- E rằng, tiểu huynh nguy mất.

 

Lã Thục Viên châu tuôn tầm tã cất giọng thê lương nói:

 

- Cương ca ca! Tiểu muội sẽ báo thù cho ca ca.

 

Vạn Tà thư sinh vừa ghen vừa hận song vẫn nợ một nụ cười nham hiểm lạnh lùng nói:

 

- Thế muội! Gã nhờ có nội công tinh thâm chống cự kịch độc. Nhưng chỉ quá nửa giờ là phải tắt hơi. Ha ha! Thế muội nên biết chất kịch độc này khắp thiên hạ không ai giải cứu được. Thế muội! Thế muội đừng mơ mộng nữa.

 

Lã Thục Viên phẫn nộ đến cùng cực gầm lên:

 

- Khúc Cửu Phong! Ta thề phải giết ngươi.

 

Vạn Tà thư sinh nghiến răng hỏi:

 

- Thế muội! Thế muội quen nói hão huyền. Thế muội có biết đã phạm vào điều thứ mấy trong môn quy rồi không?

 

Lã Thục Viên đứng dậy. Vẻ mặt cực kỳ thê thảm. Nàng trỏ tay vào mặt Vạn Tà thư sinh quát:

 

- Khúc Cửu Phong! Ngươi là quân chó má…

 

Vạn Tà thư sinh ngắt lời:

 

- Thế thúc là người thế nào? Thế muội đã biết rồi. Lão nhân gia sẽ xử trị muội một cách thảm khốc.

 

Lã Thục Viên hừ một tiếng chứ không nói gì.

 

Vạn Tà thư sinh lại hỏi:

 

- Thế muội có muốn cho gã sống lại không?

 

Lã Thục Viên ngẩn người ra một chút rồi lại run lên hỏi:

 

- Đầu óc ngươi lại muốn xoay chuyển điều gì?

 

Vạn Tà thư sinh nói:

 

- Thế muội thật là người thông minh.

 

Lã Thục Viên hỏi:

 

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

 

Vạn Tà thư sinh đáp:

 

- Ta có thể phá lệ giải độc tha mạng cho gã.

 

Lã Thục Viên hỏi:

 

- Ngươi có muốn đòi điều kiện gì?

 

Vạn Tà thư sinh cười khành khạch đáp:

 

- Thế muội! Cái này đâu có chuyện điều kiện. Thế muội yêu gã tha thiết. Nếu gã chết đi chắc thế muội phải đau khổ một đời… Mà ngu huynh đối với thế muội vẫn giữ một mối thâm tình…

 

Lã Thục Viên nói:

 

- Ngươi muốn thế nào?

 

Vạn Tà thư sinh cười khành khạch đáp:

 

- Tả chỉ cần thế muội ưng chịu…

 

Lã Thục Viên hỏi:

 

- Ưng chịu cái gì?

 

- Thế muội cùng tiểu huynh thừa hành hảo sự xong là tiểu huynh cứu gã tức khắc.

 

Lã Thục Viên tan nát ruột gan, nghiến răng thóa mạ:

 

- Ngươi không phải là giống người nữa ư?

 

Ngô Cương nghe rõ câu chuyện bỉ ổi, lửa hận công tâm, xuýt nữa chàng ngất đi.

 

Vạn Tà thư sinh rung động cây quạt, nhìn tấm thân nõn nà của Lã Thục Viên ra vẻ thèm thuồng nói:

 

- Thế muội! Thế muội chuẩn bị hậu sự cho gã ra sao?

 

Lã Thục Viên rít lên một tiếng vươn ra chụp Vạn Tà thư sinh. Vạn Tà thư sinh lạng người đi tránh khỏi, miệng nói:

 

- Thế muội! Thế muội nên hiểu rõ tình thế.

 

Lã Thục Viên ngoảnh nhìn Ngô Cương còn thoi thóp thờ thì lòng đau như cắt. Nàng nghiến răng ken két tưởng chừng bể cả quai hàm.

 

Ngô Cương máy môi nhưng nói không ra tiếng.

 

Vạn Tà thư sinh lạnh lùng nói:

 

- Thế muội! Thời gian rất quan hệ. Nếu để lâu không cứu trị được nữa thì thế muội đừng có oán ta.

 

Lã Thục Viên nước mắt đầm đìa. Nàng quá yêu Ngô Cương không muốn để chàng chết, nhưng đem tấm thân thanh bạch để đổi lấy tính mạng cho chàng, đem tiết tháo mà giao cho một tên hèn hạ bỉ ổi cũng là một việc rất tàn khốc.

 

Nàng xoay chuyển ý nghĩ trăm chiêu, căm hận Khúc Cửu Phong thấu xương. Nàng tự hỏi:

 

- Ta chết đi để xuống suối vàng để gặp người yêu… hay ta để cho tên ác ôn đê tiện này làm càn?

 

Nguyên trước nàng đã chuẩn bị dùng thanh gươm sắc chặt đứt tơ tình để kết thúc một trường bi kịch. Ngờ đâu lại gặp Khúc Cửu Phong đập tan ý định của nàng.

 

Nàng vừa nhịn đau để ly khai Ngô Cương. Nhưng bây giờ nàng cảm thấy quá yêu chàng đến trình độ không nhấc mình ra khỏi được nữa.

 

Người thế gian điều khó tránh nhất là chữ tình. Nhưng nàng hy sinh tấm thân mình để cứu sống người yêu thì được cái gì?

 

Vạn Tà thư sinh giục:

 

- Thế muội! Nếu thế muội không chịu thì ta cũng không miễn cưỡng. Có điều ta cảnh cáo thế muội một lần tối hậu là gã không sống được mấy chốc nữa đâu…

 

Lã Thục Viên mặt co rúm lại ra chiều đau khổ phi thường. Đột nhiên nàng nhìn Ngô Cương rồi nói bằng gượng cực kỳ thê thảm:

 

- Cương ca ca! Ca ca lượng thứ cho tiểu muội.

 

Ngô Cương căm hận Khúc Cửu Phong rồi hận mình không thể xé thịt gã được mà cũng không tắt hơi ngay để khỏi phải trông một màn kịch thảm nhân hoàn. Nhưng dù chàng phẫn hận đến đâu cũng không còn đủ sức để làm bất cứ một việc gì dù là việc tự hủy thân mình.

 

Vạn Tà thư sinh cười một cách rất khả ố hỏi:

 

- Thế muội! Thế muội chịu lời rồi chứ?

 

Lã Thục Viên nghiến răng đáp:

 

- Ta chịu lời ngươi!

 

Vạn Tà thư sinh tiến lại nắm tay Lã Thục Viên nói:

 

- Thế muội ơi! Tiểu huynh đã từng chờ thế muội một ngày xem bằng ba thu.

 

Lã Thục Viên sắc mặt lợt lạt, hai mắt đỏ ngầu cơ hồ tóe máu. Nàng hất tay gã ra lùi lại hai bước lớn tiếng quát:

 

- Không được đụng vào người ta

 

Vạn Tà thư sinh nói:

 

- Ô hay! Thế muội…

 

Lã Thục Viên quát:

 

- Ngươi hãy giải độc cho y trước đã.

 

Vạn Tà thư sinh cười ha hả nói:

 

- Thế muội! Tiểu huynh về phương diện mưu kế không chịu thua ai bao giờ. Trước hết cho gã uống thuốc để chất độc khỏi lan ra chờ xong việc sẽ giải trừ cũng chưa muộn.

 

Lã Thục Viên lắp bắp:

 

- Ngươi… ngươi…

 

Vạn Tà thư sinh cười hi hi nói:

 

- Thế muội! Sau khi thế muội nếm mùi kỳ lạ sẽ ưa thích tiểu huynh.

 

Lã Thục Viên toàn thân mềm nhũn. Hai gối cơ hồ không chống nổi người nữa.

 

Vạn Tà thư sinh lấy trong lọ ra một viên thuốc nhét vào miệng Ngô Cương rồi điểm huyệt chàng. Gã quay lại bảo Lã Thục Viên:

 

- Thế muội! Xong rồi.

 

Lã Thục Viên đột nhiên cười rộ. Nàng thét lên rất thê thảm khiến người nghe lông tóc dựng cả lên .

 

Đó là tiếng cười để phát tiết mỗi đau khổ thảm tuyệt nhân hoàn hay mối hận đến cùng cực

 

Vạn Tà thư sinh thú tính nổi lên cười ha hả nói:

 

- Thế muội! Lại đây! Ha ha!

 

Gã cất bước tiến về phía Lã Thục Viên mặt xám như tro tàn lùi lại phía sau bước một. Nàng đến chân tường thì ngã lăn ra.

 

Vạn Tà thư sinh nhảy xổ lại rồi diễn mà thảm kịch không ai dám nhìn vào.

 

Tiếng cười tàn ác lẫn với tiếng rên rỉ đau khổ nhộn lên trong khu tĩnh mịch.

 

Ngô Cương chưa mất hết thần trí. Trái tim chàng tưởng chừng như bị cắn xé.

 

Hỡi ôi. Cái trinh bạch của người thiếu nữ vì ái tình mà phải hy sinh để rồi đi đến một kết quả không tưởng. Trên đời còn có chuyện nào tàn khốc hơn thảm cảnh này.

 

Khí huyết trồi ngược, chàng hộc máu tươi rồi chết giấc.

 

Chẳng bao lâu Ngô Cương lại dần dần hồi tỉnh.

 

Vạn Tà thư sinh tay vẫy cây quạt môi nở nụ cười đanh ác, ra chiều thỏa mãn.

 

Lã Thục Viên đầu bù tóc rối thoa nghiêng lược rớt. Áo quần xốc xếch nét mặt thê thảm co rúm trông mặt như mặt quỷ. Nàng uể oải ngồi tựa vào tường nghiến răng nhìn Vạn Tà thư sinh uất hận hỏi:

 

- Mi yên tâm rồi…

 

Vạn Tà thư sinh nở một nụ cười gian ác nói:

 

- Thế muội! Tiểu huynh xem ngươi đã nhiều, Chỉ có thể muội tiên nhân ở trần gian đặc biệt khiến cho người ta cảm thấy dư vị là vô cùng hứng thú.

 

Lã Thục Viên nắm tay lại cho ngón tay đâm vào lòng bàn tay. Máu tươi theo kẽ ngón tay nhỏ giọt xuống mà nàng không biết đau. Vì bất cứ cảm giác gì cũng bị cái khổ nhục về tâm hồn lấn át hết.

 

Nàng hét lên:

 

- Khúc Cửu Phong! Cứu y đi!

 

Vạn Tà thư sinh hểnh hảng đáp:

 

- Thế muội! Chậm mất rồi…

 

Lã Thục Viên quắc mắt lên hỏi:

 

- Ngươi… nói thế là nghĩa làm sao?

 

Vạn Tà thư sinh đáp:

 

- Vì chần chừ mất thời gian bây giờ thần tiên cũng đành chịu bó tay không thể cứu được nữa.

 

Lã Thục Viên nhảu lên, nhưng người nàng loạng choạng hai cái cơ hồ té xuống. Bàn tay máu me của nàng trỏ vào mặt Vạn Tà thư sinh quát:

 

- Khúc Cửu Phong! Ngươi…

 

Vạn Tà thư sinh nhe răng đáp:

 

- Lã Thục Viên! Ta biết ngươi căm hận ta, vĩnh viễn căn hận ta chờ cơ hội trả thù. Nhưng… ha ha… ta không cần đâu. Ngươi phản bội môn quy, tội đáng phanh thây. Ta không chiếm được ngươi song ngươi cũng không lấy được gã. Chỗ này phong cảnh đẹp đấy. Ngươi liệu mà mai táng cho đứa tình lang mà ngươi đã hết lòng hy sinh cho gã.

 

Dứt lời Vạn Tà thư sinh băng mình dông tuốt.

 

Lã Thục Viên bứng trơ như tượng gỗ. Đầu óc nàng lúc này trống trải vô cùng.

 

Hồi lâu nàng lại ngồi phệt xuống đất. Nàng xoắn từng đám tó một mà giựt đứt cả mảng da đầu. Mặt nàng co dúm lại không còn ra hình người nữa.

 

Nàng không khóc, không ứa nước mắt. Mục quang lờ đờ như thế vô thần. nàng đau khổ đến trình độ mất cả cừu hận.

 

Thời gian lặng lẽ trôi.

 

Lã Thục Viên cuồng loạn một lúc rồi trườn ra, không nói năng mà cũng không nhúc nhích.

 

Ngọn gió ngoài nội thổi vào rừng cây phát ra những tiếng vù vù dường như để cảm thán cho con người bất hạnh.

 

Bóng mặt trời qua Ngọ đã xế về Tây…

 

Lã Thục Viên đứng lên người lảo đảo. Nàng chệnh choạng di chuyển thân hình đến trước Ngô Cương. Nàng kinh hãi vì thấy chàng vẫn còn sống chưa chết.

 

Ngô Cương nội công thâm hậu. Trước kia chàng đã nhờ được vật của U Linh phu nhân, lại được công lực trong năm của bốn vị trưởng lão truyền sang cho. Sau chàng luyện môn nội công thuần âm của Yêu Vương Âu Dương Tàn. Cuối cùng chàng lại tham khảo Huyết Y Kỳ Thư về môn Thiếu Dương thần công và thu lượm được kết quả là Âu Dương trùng hợp để hoàn thành cương khí nội kình. Vì có cương khí bảo hộ, chất kịch độc không công phạt trái tim được nên chàng còn sống đến bây giờ.

 

Về điểm này Lã Thục Viên không nghĩ tới nên nàng lấy làm kỳ.

 

Nếu Vạn Tà thư sinh hiểu hiểm này gã này cũng chẳng bỏ đi ngay. Gã yên chí thế nào Ngô Cương cũng hết rồi.

 

Lã Thục Viên cúi xuống gần Ngô Cương nghẹn ngào nói:

 

- Cương ca ca! Tiểu muội chờ ca ca… cùng ra đi.Tấm thân tiểu muội nhơ nhuốc rồi. Sau khi tiểu muội chết trút bỏ phần xác thối tha này chỉ còn lại phần hồn mới trong sạch được.

 

Nước mắt nàng trào ra đầm đìa.

 

Ngô Cương lòng đau như cắt, nhưng chàng không thể thốt lên lời để miêu thuật âm thanh của trái tim.

 

Một bóng người như quỷ mỵ bất thình kình hiện thân trước Ngô Cương và Lã Thục Viên.

 

Lã Thục Viên không còn biết kinh sợ là gì nữa. Nàng đứng trơ như tượng gỗ. Người mới đến là một nhà sư quần áo rách rưới.

 

Lã Thục Viên ngó nhà sư một cái rồi lại cúi xuống nhìn Ngô Cương một cách ngây ngô, tưởng chừng trong thiện hạ không còn việc gì làm cho nàng động tâm được. Người nàng còn sống nhưng trái tim nàng đã chết rồi. Hay nói cho đúng hơn nó bị Vạn Tà thư sinh cắn nát.

 

Nhà sư tuyên phật hiệu "A Di Đà Phật" để phá tan bầu không khí tĩnh mịch.

 

Lã Thục Viên lại ngoảnh đầu lên nhìn ngớ ngẩn hỏi:

 

- Đại sư là người xuất gia lấy từ bi làm gốc có thể siêu độ cho tiểu nữ được chăng?

 

Quái hòa thượng lắc đầu, cúi xuống đưa tay sờ trước ngực Ngô Cương. Lão vận cọng rồi giựt tay ra. Một mũi kim nhỏ như lông trâu bị hút vào lòng bàn tay. Miệng lẩm bẩm:

 

- Vô Ảnh Thần Trâm!

 

Lã Thục Viên thần trí đang ngơ ngẩn bỗng tỉnh táo lại hỏi:

 

- Đại sư biết thứ kim độc đó ư?

 

Quái hòa thượng đáp:

 

- Biết chứ! Cái này là ám khi độc môn của Yêu Vương.

 

Lã Thục Viên ngập ngừng:

 

- Đại sư… giải được chất độc này chăng?

 

Quái hòa thượng đáp:

 

- Để bần tăng thử xem.

 

Lã Thục Viên đang nước mắt đầm đìa bổng nở nụ cười hy vọng hỏi:

 

- Xin đại sư cho biết cách xưng hô thế nào?

 

Quái hòa thượng đáp:

 

- Bần tăng là Vong Ngã.

 

Lã Thục Viên nhắc lại hai chữ "Vong Ngã". Nàng ngửng đầu lên trời nghĩ thầm:

 

"Vong Ngã là quên mình. Con người biết quên mình thì những sự đắc thất vinh nhục đều bỏ ra ngoài. Nhưng con người liệu có thể quên mình thật chăng?"

 

Nàng cũng hy vọng quên mình đi, quên những điều bất hạnh, quên hết tất cả… Nhưng quên thế nào được?

 

Nàng cúi xuống hỏi:

 

- Đại sư tới đây làm chi?

 

Quái hòa thượng đáp:

 

- Bần tăng đến đây có việc gì đáng làm thì làm.

 

Lã Thục Viên nói:

 

- Tiểu nữ ngu muội không hiểu thâm ý trong lời của đại sư.

 

Quái hòa thượng gạt đi:

 

- Không hiểu thì thôi!

 

Lã Thục Viên ngập ngừng:

 

- Tiểu nữ muốn hỏi đại sư…

 

Vong Ngã hòa thượng da mặt nhăn nhúm co lại, miệng khẽ tuyên Phật hiệu rồi ngồi xếp bằng xuống bên mình Ngô Cương. Lão lấy ra một viên thuốc đỏ như máu lớn bằng mắt rồng bỏ vào miệng Ngô Cương.

 

Lã Thục Viên kinh hãi la lên:

 

- Đó là một vật báu hiếm có trên đời tên gọi là Hỏa Long Châu. Nó có thể trị được hết thảy mọi chất độc phải không?

 

Vong Ngã hòa thượng kinh hãi đáp

 

- Nữ thí chủ biết nhiều hiểu rộng, vừa mở miệng đã kêu đúng tên…

 

Lã Thục Viên ngắt lời

 

- Tiểu nữ chỉ được nghe người ta nói rồi buột miệng đoán mà thôi.

 

Quái hòa thượng nói:

 

- Muốn giải trừ chất độc này chẳng khó gì. Nhưng vì thời gian quá lâu, chất độc vào mạng mở nên phải ra sức một phen, đem nhân lực bổ túc vào chỗ trái châu chưa đủ phản ứng.

 

Dứt lời, lão điểm vào mấy huyệt đạo trong mình Ngô Cương. Đoạn lão đặt tay vào huyệt Thiên Khu cà huyệt Mạch Căn rồi nhắm mắt hành công.

 

Chỉ trong khoảnh khắc trên đỉnh đầu lão bạch khí bốc lên nghi ngút. Mồ hôi cũng toát ra đầm đìa.

 

Lã Thục Viên mệt nhoài nằm ngả trên cây, rồi nàng chìm đắm vào nỗi thống khổ vô bờ bến.

 

Không biết thời gian trôi qua bao lâu nàng bị tiếng gọi của quái hòa thượng làm cho giật mình tỉnh lại:

 

- Nữ thí chủ!

 

Nàng mở mắt nhìn Vong Ngã hòa thượng đứng sững trước mặt. Toàn thân lão ướt đẫm. Tấm áo cà sa vá hàng trăm miếng ướt hết một nửa tựa hồ nhúng xuống nước. Vẻ mặt lão lừ thừ coi bộ cực kỳ mệ nhọc.

 

Lã Thục Viên cực kỳ cảm động! Nàng chúc câu vạn phúc rồi nói:

 

- Đa tạ đại sư đã có công sức vãn hồi thiên mệnh.

 

Vong Ngã hòa thượng nhăn nhó cười nói:

 

- Bất tất phải thế! Bần tăng thấy điều gì nên làm là làm mà thôi.

 

Câu nói này hiển nhiên có dụng ý khác, nhưng Lã Thục Viên nghe mà không hiểu. Lòng nàng nguội như đống tro tàn, chẳng để ý truy cứu một vấn đề nào nữa mà chỉ hỏi:

 

- Đại sư! Y không có điều gì đáng ngại chứ?

 

Quái hòa thượng đáp:

 

- Đúng thế! Từ này trở đi bách độc không thể xâm nhập người y được…

back top