Giờ cơm tối đã đến.
Mẹ Nhan vì muốn chiêu đãi bạn của con gái nên đã làm đến bảy tám món ăn, may mà có chồng về sớm giúp, nếu không chắc đến tám giờ vẫn chưa có cơm ăn.
Tô Trọng Tuấn cảm thấy hơi áy náy, rõ ràng chỉ đến thăm bệnh mà thôi, ai dè lại làm phiền đến người ta.
Mọi người vui vẻ ngồi ăn cơm với nhau, mẹ Nhan nhiệt tình hỏi han bọn họ xem muốn ăn cái gì, khiến cho hai chị em Nhan Họa cũng bối rối theo, nhưng tính mẹ thế biết làm sao. May là bố còn ôn hòa một chút, vừa ăn vừa nói chuyện với hai cậu bạn của con gái, đề tài lan rộng ra cả chuyện thành phố N phát triển như thế nào, cuối cùng Nhan Lãng cũng bị cuốn vào theo.
Nhan Họa đang bị bệnh, nhìn một bàn thức ăn ngon ngày thường mình rất thích nhưng lại không hề thấy thèm ăn, không khỏi cảm thấy mệt mỏi, liếc nhìn mấy người đàn ông đang nói chuyện một cái rồi chậm rãi uống canh.
Đàn Tử Quỳnh nhẹ dùng cùi chỏ huých Nhan Họa một cái, nói thầm: “Này, cậu nhìn xem, Kỳ Trạch đúng là hiểu biết rất nhiều chuyện, nói chuyện rất hợp với bố cậu đó. Sao mình cứ thấy họ giống như cha vợ và con rể thế nhỉ? Từ trước đến giờ mình chưa từng thấy chú Nhan nói chuyện hào hứng như vậy với ai cả. ”
Nhan Họa suýt nữa thì sặc canh, nói: “Cậu đừng nói lung tung. ”
Đàn Tử Quỳnh cũng chỉ nhất thời đùa giỡn mà thôi, cho là Nhan Họa không thích nghe nên cũng không nói nữa, tiếp tục ngồi nghe mấy người đàn ông nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng cũng chen vào một câu, nhận được sự tán đồng của bố Nhan thì hết sức mừng rỡ.
Ăn cơm xong, mẹ Nhan bưng trái cây đã cắt sẵn ra ngoài, tổng cộng có hai đĩa trái cây to, chủng loại rất phong phú, trông cực kỳ hấp dẫn.
“Cả nhà ăn trái cây đi, đừng khách sáo.” Mẹ Nhan cười khanh khách nói.
Tô Trọng Tuấn ngạc nhiên không thôi, nếu không phải Đàn Tử Quỳnh nói thầm rằng bố mẹ Nhan Họa luôn rất hiếu khách, thì cậu đã nghĩ rằng họ đang nhiệt tình chiêu đãi con rể về ra mắt chứ. Quay sang nhìn Kỳ Trạch và chú Nhan đang nói chuyện với nhau, dáng vẻ của Kỳ Trạch hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày, cậu cảm thấy hình như mình đã hiểu ra điều gì rồi.
Tên này đến đây là vì muốn gây ấn tượng với nhà vợ tương lai đây mà!
Cơm nước xong, ngồi nói chuyện một lát, đám Tô Trọng Tuấn cuối cùng cũng không chịu được sự nhiệt tình của mẹ Nhan Họa nữa, liền rối rít đứng dậy xin phép ra về.
Nhan Họa cầm chìa khóa ra mở cửa tiễn bọn họ, Nhan Lãng lấy lý do “Chị đang bị bệnh, con đi theo xem” để bám theo.
Nhan Họa tiễn bọn họ xuống lầu.
“Được rồi, đừng đi theo nữa, cậu lên nhà đi, xuống đây lại cảm lạnh mất.” Tô Trọng Tuấn nói.
“Đúng đấy, A Họa cậu phải cẩn thận một chút, thân thể là vốn quý.” Đàn Tử Quỳnh nói.
“Mình biết rồi.” Nhan Họa cười nói, “Cảm ơn các cậu hôm nay đã vất vả đến đây thăm mình. ”
Nói thêm mấy câu, mọi người chào nhau rồi ra về.
“Mau khỏi bệnh nhé!”
Một giọng nam trầm thấp vang lên, sau đó đầu cô bị ấn xuống một cái, Nhan Họa đang nhìn Đàn Tử Quỳnh đùa giỡn với em trai nên không để ý đến bên cạnh, lúc đầu bị tay ai ấn nhẹ xuống, cộng thêm giọng nói kia, cô liền kinh ngạc quay sang nhìn cậu con trai không biết đã đứng cạnh mình từ lúc nào.
Kỳ Trạch làm như không có chuyện gì rút tay về, như thể hành động vừa rồi không phải là do cậu làm vậy, sau đó nói với Tô Trọng Tuấn: “Bàn Tử, đi thôi. ”
Lúc ba người rời đi, Nhan Họa vẫn sững sờ đứng đó, cô đột nhiên rất rối bời, thậm chí hoài nghi không biết có phải Kỳ Trạch cũng xuyên không giống cô hay không, biết được chuyện tương lai, cho nên cậu ấy mới chú ý đến cô như vậy, rồi có những hành động... Hoặc là thật ra cậu ấy cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là chúc bạn mau khỏi bệnh thôi.
“Chị, lên nhà đi!” Nhan Lãng kéo tay chị, thấy chị vẫn ngây ngốc thì bèn hoài nghi nói: “Chị đang nghĩ đến cái anh tên Kỳ Trạch đó à?”
“Nói linh tinh!” Nhan Họa nhạy cảm cãi lại, “Trẻ con biết cái gì!”
Nhan Lãng khinh thường nhìn chị, “Chị thẹn quá hóa giận rồi kìa! Chỉ có bị người ta nói trúng tim đen thì mới nhảy dựng lên như thế thôi.” Sau đó lại không yên tâm nói: “Chị nên cẩn thận một chút, mối tình đầu thường không có kết quả tốt đẹp đâu!”
Nhan Họa: “... Em cút đi!” Tên nhóc này đang rủa cô đấy à?
Bị em trai nói vậy, tâm trạng của Nhan Họa bỗng bình tĩnh hơn nhiều. Nói cho cùng thì, tuổi dậy thì luôn rất nhạy cảm với chuyện tình yêu, nhưng được sự giáo dục của cha mẹ, Nhan Họa hiểu trong cuộc sống trừ tình yêu ra thì còn có rất nhiều chuyện quan trọng khác phải làm. Tình yêu đương nhiên rất đẹp, nhưng con gái thường chỉ muốn yêu những người yêu mình, còn với cô, cô cần một người đối xử tốt với cô, làm cho cô trở nên ưu tú hơn, người như vậy mới đáng giá để cô yêu.
Cho nên, tuy Kỳ Trạch có làm cô chú ý đến, nhưng nếu không phải người cô muốn thì cô cũng có thể dễ dàng gạt cậu ấy sang một bên, không bao giờ cố chấp giữ lấy.
Với tính cách này của cô, mẹ cô cũng từng nói, cứ như một đứa bé ngốc vô tư như vậy cũng tốt.
Bởi vì rất hiếm khi bị bệnh, nên hôm nay Nhan Họa lên giường ngủ từ lúc mười giờ.
Mở mắt ra, nhìn thấy chiếc đèn chùm sang trọng treo trên trần nhà, Nhan Họa cuối cùng cũng đưa ra được một kết luận chắc chắn: Đó là cứ hôm nào cô gặp Kỳ Trạch thì hôm đó cô sẽ xuyên không.
Sắc trời bên ngoài đã hửng sáng, bên trong phòng hơi tối, hơn nữa điều khiến cho cô kinh ngạc đó là, trên giường không chỉ có mình cô mà còn có một người đàn ông khác.
Mặc dù biết người này là ai, nhưng vẫn làm cho một cô gái ngây thơ thuần khiết như Nhan Họa sợ hãi, lập tức giật mình ngồi bật dậy.
“A Họa?”
Giọng nói ngái ngủ của Kỳ Trạch vang lên, đồng thời đèn ngủ ở đầu giường cũng được bật sáng.
Kỳ Trạch ngồi dậy nhìn Nhan Họa, rốt cục cũng hiểu tại sao cô bỗng nhiên lại nhảy dựng lên như con tôm như vậy, chứ không phải là lao vào lòng anh như ngày thường.
Anh có chút phiền não vò tóc, hất ngược tóc mái ra đằng sau, nói: “Bây giờ em thấy thế nào? Còn đau đầu không?”
Nhan Họa vội nói: “Cũng hơi đỡ rồi ạ.” Chần chừ một chút lại nói tiếp: “Ở bên kia em cũng vừa bị sốt cao, hôm qua còn phải truyền nước. ”
Kỳ Trạch kinh ngạc nhìn cô, không ngờ bên này Nhan Họa bị bệnh lại lây luôn cho Nhan Họa mười năm trước. Mặc dù không hiểu nguyên nhân tại sao, nhưng chuyện này cũng không quá quan trọng, chỉ cần không làm tổn hại quá lớn đến thân thể của hai cô gái là được.
Kỳ Trạch xuống giường lấy nước cho cô uống, nhìn cô uống nước rồi nói: “Có phải hôm qua anh đã đến nhà thăm em không?”
“Phụt!” Nhan Họa sặc nước.
“Bẩn quá!” Kỳ Trạch tuy mặt tỏ ra ghét, nhưng vẫn đi lấy giấy ăn cho cô lau.
Nhan Họa buồn bực đáp: “Chỉ cần hôm nào gặp anh là em sẽ xuyên không, anh cho rằng em muốn lắm à?”
Nói như vậy thì mỗi lần cô đến tương lai đều là do anh làm hại ư? Chẳng qua cô càng không hiểu, tại sao cứ gặp anh là lại xuyên không cơ chứ? Hơn nữa tại sao ông trời lại muốn để cô xuyên không? Chẳng lẽ muốn cô biết trước đề thi tốt nghiệp, mua vé số, ôm trai đẹp về nhà, sau đó kiêu ngạo vì cuộc sống viên mãn của mình?
Giỏi lắm, gan to hơn rồi, dám mở miệng trách anh. Kỳ Trạch không có ý kiến với phản ứng của cô, hỏi: “Có phải bây giờ em đang thấy thích anh đúng không?”
“Này!” Nhan Họa nhảy dựng lên, không hiểu rõ ý của anh là gì.
Kỳ Trạch thấy cô như vậy thì biết là sức khỏe của cô đã khá hơn nhiều, liền cầm lấy ly nước trong tay cô, nói: “Trời sắp sáng rồi. Em tiếp tục nghỉ ngơi đi.” Anh nói xong liền đi tới nhìn vào chiếc giường trẻ con cách đó không xa, Duệ Duệ lúc này đang ngủ say trong tư thế vô cùng dũng mãnh.
Nhan Họa cũng nhìn sang, thì ra Duệ Duệ đã được chuyển sang ngủ trên giường trẻ con rồi.
“Em đang ốm, sợ sẽ lây bệnh cho con, cho nên anh mới để nó ngủ riêng.” Kỳ Trạch giải thích, bình thường họ đều cùng ngủ một giường với con.
“Vâng. ”
Kỳ Trạch cứ mặc đồ ngủ như vậy rồi đi ra ngoài, Nhan Họa không biết anh định làm gì, nhưng đối với việc anh rời đi thì cô giơ hai tay tán thành.
Cô đi tới giường nhỏ nhìn con trai tương lai một chút, khẽ chọc nhẹ vào má phính mềm nhũn của con, cúi đầu hôn lên mặt bánh bao một cái, sau đó lại mở ngăn kéo lấy cái váy kia ra, lấy trong túi con ếch giấy màu xanh, sau khi mở ra xem thì liền mím chặt môi.
Lần trước cô có hỏi Nhan Họa tương lai là vì sao cô và Kỳ Trạch lại kết hôn, đáp án là “đi xem mắt rồi kết hôn. ”
Sau đó cô lại hỏi hồi cấp ba cô và Kỳ Trạch có quan hệ gì không, chủ yếu là vì muốn so sánh sự lệch lạc giữa hai thế giới.
Câu trả lời là: Không có quan hệ gì, học kỳ sau của năm lớp mười hai thì A Trạch chuyển trường rồi.
Nhan Họa nhăn mày, thì ra là như vậy.
Vậy rốt cục cô đến tương lai là để làm gì? Để biết trước chồng tương lai của mình là ai, sau đó đợi đến khi tốt nghiệp đại học rồi cùng anh xem mắt kết hôn sao? Nghĩ thế nào cũng thấy không đúng lắm.
Suy nghĩ một chút, Nhan Họa bèn cầm bút viết một câu hỏi nữa, sau đó lại gấp lại thành hình con ếch như ban đầu rồi nhét vào túi áo, gấp lại ngay ngắn rồi đặt vào ngăn kéo.
Xong việc, Nhan Họa lên giường tiếp tục ngủ.
Mặc dù tương lai rất tốt đẹp, nhưng cô không muốn ở nơi này quá lâu, chiếm đoạt thân thể của người ta, quấy rầy khoảng thời gian của người ta với chồng và con mình.
Nhan Họa quyết định, sau này nếu không có chuyện gì thì cô sẽ đi ngủ luôn nếu bị bay đến đây, chứ không ngây ngốc ở lại đây quá lâu nữa.
*
Nhan Họa chỉ nghỉ ốm một ngày, sáng thứ tư lại đến trường học như bình thường.
Buổi sáng cô đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm nói một tiếng, sau đó lại quay về phòng học, trên đường thì gặp Liêu Vinh, khuôn mặt cậu ấy lộ rõ sự quan tâm.
“Hôm qua cậu không đi học, nghe nói là bị bệnh, bây giờ cậu thấy đỡ chưa?”
“Cảm ơn cậu, mình đỡ nhiều rồi.” Nhan Họa khách khí nói.
Liêu Vinh cùng cô đi về lớp, cậu có chút bất đắc dĩ với sự dè dặt của Nhan Họa, đúng là một cô gái điềm đạm nho nhã. Tuy nhiên nghĩ đến việc cô cũng đối xử như vậy với các bạn học nam khác thì cậu cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Mặc dù cậu mơ hồ cảm thấy Kỳ Trạch cũng có chút ý tứ với Nhan Họa, nhưng tính cách của cậu ta đủ để làm cho con gái nhức đầu, hơn nữa bọn họ lại học hai khoa khác nhau, nếu đem so sánh, thì Liêu Vinh cậu coi như là gần quan được ban lộc rồi.
Đến phòng học, hai người tách nhau ra rồi đi về chỗ của mình, dọc đường đi, Nhan Họa nhận được những lời quan tâm thăm hỏi của các bạn nữ trong lớp, cô cũng rất nhiệt tình mỉm cười đáp lại.
Liêu Vinh cứ ngồi nhìn chăm chú Nhan Họa, Tần Nghi ngồi bên cạnh lấy cùi chỏ huých cậu một cái, hỏi: “Cậu nhìn gì vậy? Không phải là... ”
Liêu Vinh quay lại nhìn Tần Nghi đang ngồi đọc sách tiếng Anh, cười nói: “Mình hơi thích cậu ấy, còn cậu thì sao?” Đây là một kiểu thăm dò, như thể ai lên tiếng trước thì là của người đó, với lứa tuổi hiện tại, nếu có một người thẳng thắn biểu lộ thì cho dù người kia cũng thầm thích thì cũng sẽ lựa chọn tránh né.
Tần Nghi mỉm cười nói: “Yên tâm đi, mình không thích cậu ấy. Chẳng qua là, thành tích học tập của cậu ấy rất tốt, nghe nói có thể sẽ chọn một trường đại học ở miền Bắc để học, nếu cậu không cố gắng thì sẽ không đuổi kịp người ta đâu. ”
Liêu Vinh gật đầu nói: “Đúng vậy, mình phải nỗ lực hơn mới được. ”
Có người vì yêu đương mà bỏ bê học hành, cũng có người vì yêu đương mà càng thêm cố gắng.
Đây chỉ là một bước đệm nhỏ mà thôi.
Nhan Họa ngồi vào chỗ của mình, tiết đầu tiên hôm nay là tiếng Anh, Đàm Minh Thiên đã cầm sách tiếng Anh đứng sẵn trên bục giảng, chuẩn bị truy bài. Nhan Họa thờ ơ không để ý, trong đầu chỉ suy nghĩ đến đáp án trong mẩu giấy kia.
Học kỳ sau Kỳ Trạch sẽ chuyển trường, không biết cậu ấy muốn chuyển đi nơi nào.
Cứ nghĩ mãi về vấn đề này, đến khi giờ giải lao hai lăm phút đến thì cô mới buông lỏng được một chút.
Nhan Họa xoay bút ngồi nhìn khung cảnh náo nhiệt trong lớp, sau đó lấy trong ngăn kéo một bọc khoai tây chiên, bóc ra rồi đưa đến trước mặt Đàn Tử Quỳnh.
“Đàn Tử, ăn cùng mình đi. ”
Đang ngồi chép lại mấy bài tập toán của Nhan Họa, Đàn Tử Quỳnh đặt bút xuống cầm một miếng, vừa ăn vừa nói: “Hôm qua cậu mới sinh bệnh, ăn ít mấy đồ chiên rán thôi. ”
“Biết rồi.” Nhan Họa tùy ý đáp một tiếng rồi hỏi vào vấn đề chính: “Đàn Tử, cậu biết gì về gia đình của Kỳ Trạch không?”
“Hả?” Đàn Tử Quỳnh khó hiểu nhìn cô, “Sao cậu lại hỏi cái này?”
Nhan Họa suy nghĩ một lát rồi nói: “Hôm qua cậu ấy đến thăm mình, còn giảng bài tập hóa cho A Lãng nữa, thoạt nhìn cũng không phải người khó gần, cho nên mình mới tò mò thôi. ”
Đàn Tử Quỳnh nghe vậy thì cũng không nghĩ nhiều, nói: “Mình từng nghe Bàn Tử nói qua, hình như bố mẹ cậu ấy đã ly hôn rồi, hiện tại cậu ấy đang sống với ông nội. ”
Nhan Họa không ngờ đến đáp án này, sắc mặt khẽ biến đổi.
“Sau khi bố mẹ cậu ấy ly hôn thì cũng mau chóng có gia đình riêng rồi, nghe nói mẹ cậu ấy đang ở nước ngoài, ba cậu ấy cũng không ở thành phố N nữa mà đến thành phố khác làm ăn sinh sống. ”
Nhan Họa hiểu ra, đoán chừng chuyện Kỳ Trạch chuyển trường là có liên quan đến bố mẹ rồi.
Mẹ Nhan vì muốn chiêu đãi bạn của con gái nên đã làm đến bảy tám món ăn, may mà có chồng về sớm giúp, nếu không chắc đến tám giờ vẫn chưa có cơm ăn.
Tô Trọng Tuấn cảm thấy hơi áy náy, rõ ràng chỉ đến thăm bệnh mà thôi, ai dè lại làm phiền đến người ta.
Mọi người vui vẻ ngồi ăn cơm với nhau, mẹ Nhan nhiệt tình hỏi han bọn họ xem muốn ăn cái gì, khiến cho hai chị em Nhan Họa cũng bối rối theo, nhưng tính mẹ thế biết làm sao. May là bố còn ôn hòa một chút, vừa ăn vừa nói chuyện với hai cậu bạn của con gái, đề tài lan rộng ra cả chuyện thành phố N phát triển như thế nào, cuối cùng Nhan Lãng cũng bị cuốn vào theo.
Nhan Họa đang bị bệnh, nhìn một bàn thức ăn ngon ngày thường mình rất thích nhưng lại không hề thấy thèm ăn, không khỏi cảm thấy mệt mỏi, liếc nhìn mấy người đàn ông đang nói chuyện một cái rồi chậm rãi uống canh.
Đàn Tử Quỳnh nhẹ dùng cùi chỏ huých Nhan Họa một cái, nói thầm: “Này, cậu nhìn xem, Kỳ Trạch đúng là hiểu biết rất nhiều chuyện, nói chuyện rất hợp với bố cậu đó. Sao mình cứ thấy họ giống như cha vợ và con rể thế nhỉ? Từ trước đến giờ mình chưa từng thấy chú Nhan nói chuyện hào hứng như vậy với ai cả. ”
Nhan Họa suýt nữa thì sặc canh, nói: “Cậu đừng nói lung tung. ”
Đàn Tử Quỳnh cũng chỉ nhất thời đùa giỡn mà thôi, cho là Nhan Họa không thích nghe nên cũng không nói nữa, tiếp tục ngồi nghe mấy người đàn ông nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng cũng chen vào một câu, nhận được sự tán đồng của bố Nhan thì hết sức mừng rỡ.
Ăn cơm xong, mẹ Nhan bưng trái cây đã cắt sẵn ra ngoài, tổng cộng có hai đĩa trái cây to, chủng loại rất phong phú, trông cực kỳ hấp dẫn.
“Cả nhà ăn trái cây đi, đừng khách sáo.” Mẹ Nhan cười khanh khách nói.
Tô Trọng Tuấn ngạc nhiên không thôi, nếu không phải Đàn Tử Quỳnh nói thầm rằng bố mẹ Nhan Họa luôn rất hiếu khách, thì cậu đã nghĩ rằng họ đang nhiệt tình chiêu đãi con rể về ra mắt chứ. Quay sang nhìn Kỳ Trạch và chú Nhan đang nói chuyện với nhau, dáng vẻ của Kỳ Trạch hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày, cậu cảm thấy hình như mình đã hiểu ra điều gì rồi.
Tên này đến đây là vì muốn gây ấn tượng với nhà vợ tương lai đây mà!
Cơm nước xong, ngồi nói chuyện một lát, đám Tô Trọng Tuấn cuối cùng cũng không chịu được sự nhiệt tình của mẹ Nhan Họa nữa, liền rối rít đứng dậy xin phép ra về.
Nhan Họa cầm chìa khóa ra mở cửa tiễn bọn họ, Nhan Lãng lấy lý do “Chị đang bị bệnh, con đi theo xem” để bám theo.
Nhan Họa tiễn bọn họ xuống lầu.
“Được rồi, đừng đi theo nữa, cậu lên nhà đi, xuống đây lại cảm lạnh mất.” Tô Trọng Tuấn nói.
“Đúng đấy, A Họa cậu phải cẩn thận một chút, thân thể là vốn quý.” Đàn Tử Quỳnh nói.
“Mình biết rồi.” Nhan Họa cười nói, “Cảm ơn các cậu hôm nay đã vất vả đến đây thăm mình. ”
Nói thêm mấy câu, mọi người chào nhau rồi ra về.
“Mau khỏi bệnh nhé!”
Một giọng nam trầm thấp vang lên, sau đó đầu cô bị ấn xuống một cái, Nhan Họa đang nhìn Đàn Tử Quỳnh đùa giỡn với em trai nên không để ý đến bên cạnh, lúc đầu bị tay ai ấn nhẹ xuống, cộng thêm giọng nói kia, cô liền kinh ngạc quay sang nhìn cậu con trai không biết đã đứng cạnh mình từ lúc nào.
Kỳ Trạch làm như không có chuyện gì rút tay về, như thể hành động vừa rồi không phải là do cậu làm vậy, sau đó nói với Tô Trọng Tuấn: “Bàn Tử, đi thôi. ”
Lúc ba người rời đi, Nhan Họa vẫn sững sờ đứng đó, cô đột nhiên rất rối bời, thậm chí hoài nghi không biết có phải Kỳ Trạch cũng xuyên không giống cô hay không, biết được chuyện tương lai, cho nên cậu ấy mới chú ý đến cô như vậy, rồi có những hành động... Hoặc là thật ra cậu ấy cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là chúc bạn mau khỏi bệnh thôi.
“Chị, lên nhà đi!” Nhan Lãng kéo tay chị, thấy chị vẫn ngây ngốc thì bèn hoài nghi nói: “Chị đang nghĩ đến cái anh tên Kỳ Trạch đó à?”
“Nói linh tinh!” Nhan Họa nhạy cảm cãi lại, “Trẻ con biết cái gì!”
Nhan Lãng khinh thường nhìn chị, “Chị thẹn quá hóa giận rồi kìa! Chỉ có bị người ta nói trúng tim đen thì mới nhảy dựng lên như thế thôi.” Sau đó lại không yên tâm nói: “Chị nên cẩn thận một chút, mối tình đầu thường không có kết quả tốt đẹp đâu!”
Nhan Họa: “... Em cút đi!” Tên nhóc này đang rủa cô đấy à?
Bị em trai nói vậy, tâm trạng của Nhan Họa bỗng bình tĩnh hơn nhiều. Nói cho cùng thì, tuổi dậy thì luôn rất nhạy cảm với chuyện tình yêu, nhưng được sự giáo dục của cha mẹ, Nhan Họa hiểu trong cuộc sống trừ tình yêu ra thì còn có rất nhiều chuyện quan trọng khác phải làm. Tình yêu đương nhiên rất đẹp, nhưng con gái thường chỉ muốn yêu những người yêu mình, còn với cô, cô cần một người đối xử tốt với cô, làm cho cô trở nên ưu tú hơn, người như vậy mới đáng giá để cô yêu.
Cho nên, tuy Kỳ Trạch có làm cô chú ý đến, nhưng nếu không phải người cô muốn thì cô cũng có thể dễ dàng gạt cậu ấy sang một bên, không bao giờ cố chấp giữ lấy.
Với tính cách này của cô, mẹ cô cũng từng nói, cứ như một đứa bé ngốc vô tư như vậy cũng tốt.
Bởi vì rất hiếm khi bị bệnh, nên hôm nay Nhan Họa lên giường ngủ từ lúc mười giờ.
Mở mắt ra, nhìn thấy chiếc đèn chùm sang trọng treo trên trần nhà, Nhan Họa cuối cùng cũng đưa ra được một kết luận chắc chắn: Đó là cứ hôm nào cô gặp Kỳ Trạch thì hôm đó cô sẽ xuyên không.
Sắc trời bên ngoài đã hửng sáng, bên trong phòng hơi tối, hơn nữa điều khiến cho cô kinh ngạc đó là, trên giường không chỉ có mình cô mà còn có một người đàn ông khác.
Mặc dù biết người này là ai, nhưng vẫn làm cho một cô gái ngây thơ thuần khiết như Nhan Họa sợ hãi, lập tức giật mình ngồi bật dậy.
“A Họa?”
Giọng nói ngái ngủ của Kỳ Trạch vang lên, đồng thời đèn ngủ ở đầu giường cũng được bật sáng.
Kỳ Trạch ngồi dậy nhìn Nhan Họa, rốt cục cũng hiểu tại sao cô bỗng nhiên lại nhảy dựng lên như con tôm như vậy, chứ không phải là lao vào lòng anh như ngày thường.
Anh có chút phiền não vò tóc, hất ngược tóc mái ra đằng sau, nói: “Bây giờ em thấy thế nào? Còn đau đầu không?”
Nhan Họa vội nói: “Cũng hơi đỡ rồi ạ.” Chần chừ một chút lại nói tiếp: “Ở bên kia em cũng vừa bị sốt cao, hôm qua còn phải truyền nước. ”
Kỳ Trạch kinh ngạc nhìn cô, không ngờ bên này Nhan Họa bị bệnh lại lây luôn cho Nhan Họa mười năm trước. Mặc dù không hiểu nguyên nhân tại sao, nhưng chuyện này cũng không quá quan trọng, chỉ cần không làm tổn hại quá lớn đến thân thể của hai cô gái là được.
Kỳ Trạch xuống giường lấy nước cho cô uống, nhìn cô uống nước rồi nói: “Có phải hôm qua anh đã đến nhà thăm em không?”
“Phụt!” Nhan Họa sặc nước.
“Bẩn quá!” Kỳ Trạch tuy mặt tỏ ra ghét, nhưng vẫn đi lấy giấy ăn cho cô lau.
Nhan Họa buồn bực đáp: “Chỉ cần hôm nào gặp anh là em sẽ xuyên không, anh cho rằng em muốn lắm à?”
Nói như vậy thì mỗi lần cô đến tương lai đều là do anh làm hại ư? Chẳng qua cô càng không hiểu, tại sao cứ gặp anh là lại xuyên không cơ chứ? Hơn nữa tại sao ông trời lại muốn để cô xuyên không? Chẳng lẽ muốn cô biết trước đề thi tốt nghiệp, mua vé số, ôm trai đẹp về nhà, sau đó kiêu ngạo vì cuộc sống viên mãn của mình?
Giỏi lắm, gan to hơn rồi, dám mở miệng trách anh. Kỳ Trạch không có ý kiến với phản ứng của cô, hỏi: “Có phải bây giờ em đang thấy thích anh đúng không?”
“Này!” Nhan Họa nhảy dựng lên, không hiểu rõ ý của anh là gì.
Kỳ Trạch thấy cô như vậy thì biết là sức khỏe của cô đã khá hơn nhiều, liền cầm lấy ly nước trong tay cô, nói: “Trời sắp sáng rồi. Em tiếp tục nghỉ ngơi đi.” Anh nói xong liền đi tới nhìn vào chiếc giường trẻ con cách đó không xa, Duệ Duệ lúc này đang ngủ say trong tư thế vô cùng dũng mãnh.
Nhan Họa cũng nhìn sang, thì ra Duệ Duệ đã được chuyển sang ngủ trên giường trẻ con rồi.
“Em đang ốm, sợ sẽ lây bệnh cho con, cho nên anh mới để nó ngủ riêng.” Kỳ Trạch giải thích, bình thường họ đều cùng ngủ một giường với con.
“Vâng. ”
Kỳ Trạch cứ mặc đồ ngủ như vậy rồi đi ra ngoài, Nhan Họa không biết anh định làm gì, nhưng đối với việc anh rời đi thì cô giơ hai tay tán thành.
Cô đi tới giường nhỏ nhìn con trai tương lai một chút, khẽ chọc nhẹ vào má phính mềm nhũn của con, cúi đầu hôn lên mặt bánh bao một cái, sau đó lại mở ngăn kéo lấy cái váy kia ra, lấy trong túi con ếch giấy màu xanh, sau khi mở ra xem thì liền mím chặt môi.
Lần trước cô có hỏi Nhan Họa tương lai là vì sao cô và Kỳ Trạch lại kết hôn, đáp án là “đi xem mắt rồi kết hôn. ”
Sau đó cô lại hỏi hồi cấp ba cô và Kỳ Trạch có quan hệ gì không, chủ yếu là vì muốn so sánh sự lệch lạc giữa hai thế giới.
Câu trả lời là: Không có quan hệ gì, học kỳ sau của năm lớp mười hai thì A Trạch chuyển trường rồi.
Nhan Họa nhăn mày, thì ra là như vậy.
Vậy rốt cục cô đến tương lai là để làm gì? Để biết trước chồng tương lai của mình là ai, sau đó đợi đến khi tốt nghiệp đại học rồi cùng anh xem mắt kết hôn sao? Nghĩ thế nào cũng thấy không đúng lắm.
Suy nghĩ một chút, Nhan Họa bèn cầm bút viết một câu hỏi nữa, sau đó lại gấp lại thành hình con ếch như ban đầu rồi nhét vào túi áo, gấp lại ngay ngắn rồi đặt vào ngăn kéo.
Xong việc, Nhan Họa lên giường tiếp tục ngủ.
Mặc dù tương lai rất tốt đẹp, nhưng cô không muốn ở nơi này quá lâu, chiếm đoạt thân thể của người ta, quấy rầy khoảng thời gian của người ta với chồng và con mình.
Nhan Họa quyết định, sau này nếu không có chuyện gì thì cô sẽ đi ngủ luôn nếu bị bay đến đây, chứ không ngây ngốc ở lại đây quá lâu nữa.
*
Nhan Họa chỉ nghỉ ốm một ngày, sáng thứ tư lại đến trường học như bình thường.
Buổi sáng cô đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm nói một tiếng, sau đó lại quay về phòng học, trên đường thì gặp Liêu Vinh, khuôn mặt cậu ấy lộ rõ sự quan tâm.
“Hôm qua cậu không đi học, nghe nói là bị bệnh, bây giờ cậu thấy đỡ chưa?”
“Cảm ơn cậu, mình đỡ nhiều rồi.” Nhan Họa khách khí nói.
Liêu Vinh cùng cô đi về lớp, cậu có chút bất đắc dĩ với sự dè dặt của Nhan Họa, đúng là một cô gái điềm đạm nho nhã. Tuy nhiên nghĩ đến việc cô cũng đối xử như vậy với các bạn học nam khác thì cậu cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Mặc dù cậu mơ hồ cảm thấy Kỳ Trạch cũng có chút ý tứ với Nhan Họa, nhưng tính cách của cậu ta đủ để làm cho con gái nhức đầu, hơn nữa bọn họ lại học hai khoa khác nhau, nếu đem so sánh, thì Liêu Vinh cậu coi như là gần quan được ban lộc rồi.
Đến phòng học, hai người tách nhau ra rồi đi về chỗ của mình, dọc đường đi, Nhan Họa nhận được những lời quan tâm thăm hỏi của các bạn nữ trong lớp, cô cũng rất nhiệt tình mỉm cười đáp lại.
Liêu Vinh cứ ngồi nhìn chăm chú Nhan Họa, Tần Nghi ngồi bên cạnh lấy cùi chỏ huých cậu một cái, hỏi: “Cậu nhìn gì vậy? Không phải là... ”
Liêu Vinh quay lại nhìn Tần Nghi đang ngồi đọc sách tiếng Anh, cười nói: “Mình hơi thích cậu ấy, còn cậu thì sao?” Đây là một kiểu thăm dò, như thể ai lên tiếng trước thì là của người đó, với lứa tuổi hiện tại, nếu có một người thẳng thắn biểu lộ thì cho dù người kia cũng thầm thích thì cũng sẽ lựa chọn tránh né.
Tần Nghi mỉm cười nói: “Yên tâm đi, mình không thích cậu ấy. Chẳng qua là, thành tích học tập của cậu ấy rất tốt, nghe nói có thể sẽ chọn một trường đại học ở miền Bắc để học, nếu cậu không cố gắng thì sẽ không đuổi kịp người ta đâu. ”
Liêu Vinh gật đầu nói: “Đúng vậy, mình phải nỗ lực hơn mới được. ”
Có người vì yêu đương mà bỏ bê học hành, cũng có người vì yêu đương mà càng thêm cố gắng.
Đây chỉ là một bước đệm nhỏ mà thôi.
Nhan Họa ngồi vào chỗ của mình, tiết đầu tiên hôm nay là tiếng Anh, Đàm Minh Thiên đã cầm sách tiếng Anh đứng sẵn trên bục giảng, chuẩn bị truy bài. Nhan Họa thờ ơ không để ý, trong đầu chỉ suy nghĩ đến đáp án trong mẩu giấy kia.
Học kỳ sau Kỳ Trạch sẽ chuyển trường, không biết cậu ấy muốn chuyển đi nơi nào.
Cứ nghĩ mãi về vấn đề này, đến khi giờ giải lao hai lăm phút đến thì cô mới buông lỏng được một chút.
Nhan Họa xoay bút ngồi nhìn khung cảnh náo nhiệt trong lớp, sau đó lấy trong ngăn kéo một bọc khoai tây chiên, bóc ra rồi đưa đến trước mặt Đàn Tử Quỳnh.
“Đàn Tử, ăn cùng mình đi. ”
Đang ngồi chép lại mấy bài tập toán của Nhan Họa, Đàn Tử Quỳnh đặt bút xuống cầm một miếng, vừa ăn vừa nói: “Hôm qua cậu mới sinh bệnh, ăn ít mấy đồ chiên rán thôi. ”
“Biết rồi.” Nhan Họa tùy ý đáp một tiếng rồi hỏi vào vấn đề chính: “Đàn Tử, cậu biết gì về gia đình của Kỳ Trạch không?”
“Hả?” Đàn Tử Quỳnh khó hiểu nhìn cô, “Sao cậu lại hỏi cái này?”
Nhan Họa suy nghĩ một lát rồi nói: “Hôm qua cậu ấy đến thăm mình, còn giảng bài tập hóa cho A Lãng nữa, thoạt nhìn cũng không phải người khó gần, cho nên mình mới tò mò thôi. ”
Đàn Tử Quỳnh nghe vậy thì cũng không nghĩ nhiều, nói: “Mình từng nghe Bàn Tử nói qua, hình như bố mẹ cậu ấy đã ly hôn rồi, hiện tại cậu ấy đang sống với ông nội. ”
Nhan Họa không ngờ đến đáp án này, sắc mặt khẽ biến đổi.
“Sau khi bố mẹ cậu ấy ly hôn thì cũng mau chóng có gia đình riêng rồi, nghe nói mẹ cậu ấy đang ở nước ngoài, ba cậu ấy cũng không ở thành phố N nữa mà đến thành phố khác làm ăn sinh sống. ”
Nhan Họa hiểu ra, đoán chừng chuyện Kỳ Trạch chuyển trường là có liên quan đến bố mẹ rồi.