Chỗ bọn họ đánh nhau thật ra thì cũng ngay gần sân cầu lông, lúc bọn họ chạy tới thì thấy rất nhiều người quen đều đang ở chỗ này.
Hai người vừa tới thì đằng kia Trình Dương cũng đã gọi được Đàn Tử Quỳnh và Đàm Minh Thiên đến, Đàm Minh Thiên vì chạy nhanh mà thở hổn hển, gương mặt trắng bệch, chắc hẳn vì ngày thường không vận động nhiều, tuy hơi cố sức nhưng cũng không vì vậy mà dừng lại.
“Tránh ra tránh ra, Nhan Họa tới rồi.” Chu Dịch kêu lên.
Tô Trọng Tuấn, Chu Lễ Giám cùng đám người kinh ngạc quay lại, Nhan Họa chen chúc đi tới, phát hiện hai người con trai kia đang ngồi dưới đất, dáng vẻ vô cùng chật vật, khóe miệng của Kỳ Trạch có một vết tím nhỏ, khóe mắt Âu Dương Cảnh cũng hơi sưng lên, trên mặt còn bị thương, nhưng bởi vì da của Âu Dương Cảnh đen nên nhìn không rõ lắm.
“Này, hai cậu làm gì vậy hả? Ăn no không có chuyện gì làm nên đánh nhau à!” Đàn Tử Quỳnh cũng chen vào, khó chịu nhìn hai cậu bạn, “Âu Dương, cậu làm gì mà khiến Kỳ Trạch giận thế?”
Âu Dương Cảnh liếc cô một cái, cười lạnh nói: “Nói đúng ra phải là Kỳ Trạch chọc giận mình trước, người ra tay trước cũng là cậu ấy. ”
Đàn Tử Quỳnh nghi ngờ nhìn hai người, lại nói: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì hả Bàn Tử?” Cô quay sang nhìn Tô Trọng Tuấn.
Tô Trọng Tuấn liếc nhìn Đàm Minh Thiên đang đứng đằng sau, chỉ nói: “Không có gì đâu, chỉ là chút hiểu lầm thôi.” Cậu khẽ nháy mắt với Trình Dương, ý bảo cậu ta kéo Đàm Minh Thiên đi, nhưng Trình Dương lại không nhìn thấy ánh mắt của cậu, khiến cho cậu cực kỳ sốt ruột.
“Quả nhiên là ngu xuẩn, thật không thể tin tưởng vào những người có dung lượng não quá ít được. ”
Âu Dương Cảnh chưa phát hiện ra là Đàm Minh Thiên đến, nghe thấy lời châm chọc của Kỳ Trạch thì lại nhớ lại chuyện lúc trước, hỏa khí lại bùng lên, trực tiếp đi tới nắm lấy cổ áo Kỳ Trạch, hai mắt trừng thật lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu là bạn tốt thì cậu nên nói sớm cho tôi biết mới phải, làm hại tôi cứ tưởng là…”
“Này, cậu muốn làm gì?”
Nhan Họa thấy vậy thì cũng bốc hỏa luôn, lập tức bước nhanh tới đấm vào mặt Âu Dương Cảnh một cái.
Âu Dương Cảnh kêu toáng lên, hai tay buông cổ áo Kỳ Trạch ra, lấy tay che mắt mình, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Nhan Họa.
Thực ra lúc này những người xung quanh đều đang sững sờ hết cả, không ngờ một cô gái ngày thường điềm đạm hiền lành cũng có lúc mạnh mẽ như vậy, không một chút chần chừ mà đánh thẳng một quyền luôn, mặc dù động tác có phần vụng về nhưng vẫn đánh trúng vào mục tiêu, nhìn bộ dạng của Âu Dương Cảnh thì chắc là đau lắm.
“Cậu…”
Đàn Tử Quỳnh thấy Âu Dương Cảnh tức giận, lo là cậu ta sẽ động thủ với Nhan Họa, bèn lập tức xông tới đẩy Âu Dương Cảnh ra, hai tay dang ra chặn phía trước, nói: “Định làm gì nữa hả, cậu đừng có nói là muốn đánh bạn tốt của mình đấy nhé? Đàn ông mà đánh phụ nữ là hèn lắm đó, đừng để cho mình phải khinh bỉ cậu!”
Âu Dương Cảnh thiếu chút nữa là tức điên, quát: “Mình không đánh con gái, cậu có thể yên tâm rồi!” Cậu bỏ tay che mắt xuống, cảm giác nước mắt cũng tuôn ra rồi, lại nói: “Còn nữa, Đàn Tử cậu cũng nhìn thấy mà, là Nhan Họa đánh mình!”
Nhan Họa nghiêm mặt nói: “Ai bảo cậu muốn đánh Kỳ Trạch! Nếu mình mà không ra tay thì cậu lại muốn đánh Kỳ Trạch tiếp đúng không?” Cho nên không bằng để cô đánh trước! Cảm giác được Kỳ Trạch đang dựa vào vai mình, Nhan Họa rất mạnh mẽ mà an ủi vỗ vỗ tay bạn trai.
Lúc này đám Tô Trọng Tuấn, Trình Dương cũng hồi phục lại tinh thần, vội vàng đi tới bên cạnh Âu Dương Cảnh và Kỳ Trạch để tách bọn họ ra. Đám con trai lúc đầu cũng xông vào can hai người lại, nhưng lại vì một câu “Nếu các cậu coi bọn mình là anh em tốt thì đừng can” của Âu Dương Cảnh khiến bọn họ đành phải đứng sang một bên, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là để Trình Dương và Chu Dịch tìm con gái tới.
Có con gái ở đây thì dù thế nào cũng phải đình chiến thôi.
Lúc này bởi vì đám đông đã tản ra nên Âu Dương Cảnh mới nhìn thấy Đàm Minh Thiên đang đứng bên ngoài, nhất thời vô cùng kinh hãi, tức giận nói: “Con mẹ nó, ai đưa cậu ấy tới đây vậy?”
Trình Dương và Chu Dịch liếc nhìn nhau, cuối cùng ngượng ngùng cúi đầu cười.
Trình Dương nói: “Sắp thi đại học đến nơi rồi, bình thường bận rộn gần chết, khó có dịp hoạt động ngoại khóa mà còn đi đánh nhau làm gì chứ? Thà tranh thủ ngồi học còn tốt hơn. Âu Dương cậu cũng thật là, Kỳ Trạch có gì để mà tranh giành đâu? Người ta còn có bạn gái bảo vệ kia kìa!” Câu cuối rõ ràng là muốn trêu chọc Âu Dương Cảnh.
Âu Dương Cảnh cứng ngắc nhìn Đàm Minh Thiên, thấy cô thần sắc lãnh đạm nhìn Kỳ Trạch, trong lòng cậu lại thấy khó chịu, bèn thốt lên: “Đàm Minh Thiên thích Kỳ Trạch…mà cậu ấy rõ ràng cũng biết nhưng lại không nói gì! Còn coi mình là anh em nữa hay không!”
Trong nháy mắt, không khí bỗng trùng xuống.
Đàn Tử Quỳnh cùng mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Âu Dương Cảnh lại nói thẳng chuyện này ra như vậy, cả đám đều vội vàng quay sang nhìn Đàm Minh Thiên, trong lòng có phần lo lắng.
Quả nhiên, Đàm Minh Thiên vốn còn đang lãnh đạm bỗng bị mấy lời của Âu Dương Cảnh làm cho vừa thẹn vừa giận, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, hai tay nắm lại thành nắm đấm, cắn răng nói: “Mắc mớ gì đến cậu cơ chứ? Cậu là gì của mình hả? Mình thích ai thì có liên quan gì đến cậu không? Với lại ai bảo là mình thích cậu ấy, con mắt nào của cậu thấy điều đó vậy? Mình tuyệt đối không hề thích cậu ấy! Cậu là đồ ngu ngốc, chuyện của mình không cần cậu phải xen vào!”
Nói xong cô liền quay người chạy đi, không muốn ở lại đây dù chỉ một giây.
Thấy Đàm Minh Thiên nghẹn ngào chạy đi, các nam sinh liền ngơ ngác nhìn nhau, sau đó vẻ mặt khiển trách nhìn Âu Dương Cảnh nói chuyện không lịch sự chút nào, Trình Dương tức giận đá hắn một cước, nói: “Mau đuổi theo đi còn gì!”
Chọc cho con gái khóc là một chuyện rất nghiêm trọng đối với mấy cậu nam sinh. Âu Dương Cảnh vô cùng hoang mang, ngơ ngác chạy mấy bước, xong lại dừng lại hỏi: “Đuổi theo rồi biết nói gì đây? Cậu ấy hình như…Khóc rồi…” Âm lượng ngày càng nhỏ đi.
Trình Dương quả thật bị tên gấu lớn này làm tức chết rồi, “Chạy theo nói xin lỗi đi, nói là cậu không cố ý!”
“Ừ ừ ừ, biết rồi. ”
Chờ Âu Dương Cảnh chạy đi đuổi người, tất cả mọi người đứng đó đều dở khóc dở cười.
Đàn Tử Quỳnh cực kỳ tức giận, “Đúng là ngốc mà, muốn Đàm Minh Thiên thích cậu ta á? Đợi kiếp sau đi!”
Những người khác nghe xong cũng gật đầu phụ họa theo, nói Đàm Minh Thiên học hành giỏi giang, ngoại hình xinh đẹp, lại tốt tính, tuyệt đối không đứng cùng một cấp bậc với Âu Dương Cảnh, Âu Dương Cảnh có cố gắng đến tám đời nữa cũng không theo đuổi được con gái nhà người ta đâu, huống hồ bây giờ cậu ta còn làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, chưa đâu vào đâu đã đi tới chất vấn Kỳ Trạch, còn hại con gái người ta vì xấu hổ quá mà khóc, đúng là chẳng thể bênh được.
Chỉ có Nhan Họa là yên lặng, vì cô biết Đàm Minh Thiên tương lai sẽ gả cho con gấu lớn ngốc nghếch đó, còn sinh cho cậu ta một đứa bé đáng yêu tên là Âu Dương Dương.
Tô Trọng Tuấn nhìn mọi người một chút rồi nói: “Mấy cậu cứ ở đây nhé, mình đến phòng y tế lấy thuốc. ”
Nghe Tô Trọng Tuấn nói, mọi người đều gật đầu đồng ý, cũng hiểu cậu muốn tự đi lấy thuốc là vì không muốn chuyện này đến tai thầy cô. Thanh niên trong tuổi này tâm lý dễ kích động, thỉnh thoảng nảy sinh cãi vã rồi đánh nhau trong lớp cũng không phải là ít, nhà trường rất nghiêm khắc đối với vấn đề này, chỉ cần phát hiện ra học sinh nào đánh nhau là sẽ xử phạt nặng, cho nên tốt nhất là phải che giấu.
Nhan Họa dắt Kỳ Trạch ngồi xuống ghế bên vườn hoa, lấy khăn ướt lau mặt cho cậu.
Kỳ Trạch vốn định nói gì đó, nhưng lại thấy bạn gái nghiêm mặt, không thể làm gì khác hơn là đem lời định nói ra nuốt xuống.
Tô Trọng Tuấn rất nhanh đã thấy cầm thuốc trở lại, Nhan Họa giúp Kỳ Trạch sát trùng vết thương, trên mặt chỉ có mỗi khóe miệng là bị bầm, nhưng khuỷu tay thì bị rách da chảy máu, thấy vậy Nhan Họa cũng cảm thấy đau theo, lòng càng tức giận không thôi.
Đàn Tử Quỳnh ngồi cạnh hỗ trợ lấy đồ cho Nhan Họa, nhân tiện hỏi thăm tình hình cụ thể xem tại sao hai người lại đánh nhau, sau khi nghe bọn Tô Trọng Tuấn giải thích, cô chỉ cảm thấy đám con trai đúng là dễ kích động, có tí chuyện đã làm ầm lên.
Nguyên nhân đánh nhau là do Âu Dương Cảnh không biết nghe tin từ ai mà biết được chuyện Đàm Minh Thiên thích Kỳ Trạch, nhất thời tức giận kéo Kỳ Trạch ra đây chất vấn. Nhưng giọng điệu của cậu ta không được tốt, còn lôi cả Nhan Họa vào, nói Kỳ Trạch đã có Nhan Họa rồi mà vẫn còn trêu hoa ghẹo nguyệt, cậu ta sẽ đi mách Nhan Họa…, Kỳ Trạch nghe vậy liền tức giận, không thèm giải thích rõ ràng mà xông vào đánh nhau luôn.
“Tên Âu Dương kia đúng là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, cậu sao phải so đo với cậu ta làm gì chứ?” Đàn Tử Quỳnh hậm hừ nói, “Đánh nhau vui lắm à? Hại bọn mình lo gần chết, nếu các cậu đánh hăng quá, đúng lúc A Họa vào khuyên can lại đánh luôn cả cậu ấy thì làm thế nào?”
Kỳ Trạch khẽ nhếch khóe miệng bị thương, lạnh lùng nói: “Mình sẽ không để cậu ta động đến Nhan Họa…Nhan Họa! Nhẹ thôi, đau…” Lúc sát trùng vết thương đúng là không dễ chịu chút nào.
Nhan Họa tâm trạng không tốt nói: “Mình đã làm nhẹ lắm rồi, ai bảo các cậu đánh nhau chứ!”
Trình Dương dè dặt nhìn Nhan Họa, cái cảnh lúc Nhan Họa đấm Âu Dương Cảnh khiến cậu cảm thấy cô gái này đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài được, có phần yếu ớt nói: “Cậu yên tâm, còn có bọn mình ở đây, sẽ không để cho bọn họ làm Nhan Họa bị thương đâu. ”
“Phi! Các cậu thì làm được cái quái gì hả? Vốn cũng không phải chuyện gì to tát, đáng lẽ phải vào can Âu Dương Cảnh mới đúng.” Đàn Tử Quỳnh tiếp tục mắng, “Âu Dương thích Đàm Minh Thiên, hễ chuyện gì liên quan đến Đàm Minh Thiên là cậu ta sẽ kích động, các cậu biết rõ điều đó mà còn không khuyên người ta một chút là sao?”
“Cậu ta ngốc như vậy, có khuyên cũng chẳng ích gì…” Chu Dịch thầm nói.
Chu Lễ Giám cũng nói: “Âu Dương Cảnh bình thường rất dễ nói chuyện, nhưng là đàn ông mà, chuyện liên quan đến cô gái mình thích mà vẫn còn bình tĩnh được thì đâu phải là đàn ông, đúng không hả Kỳ soái?” Cậu cười trêu Kỳ Trạch, vẻ mặt như người từng trải.
“Cậu cút đi, cẩn thận mình đi nói với Đường Ngọc Giác!” Đàn Tử Quỳnh uy hiếp.
Chu Lễ Giám vội vàng giơ hai tay lên, tránh sang một bên không lên tiếng nữa. Tuy vậy đa phần các nam sinh đang đứng đây cũng đều chung quan điểm với Chu Lễ Giám, trừ Tô Trọng Tuấn tốt bụng ra, cho nên bọn họ đều thấy Kỳ Trạch vì Nhan Họa mà đánh Âu Dương Cảnh là đúng, Âu Dương Cảnh vì Đàm Minh Thiên mà kích động cũng đúng luôn.
Đàn ông mà không dùng đến nắm đấm để trút giận thì có còn là đàn ông không?
Sau khi xử lý vết thương cho Kỳ Trạch xong, Nhan Họa vẫn rất tức giận, bộ dạng không vui chút nào, cô cực kỳ ghét chuyện con trai đánh nhau, nhưng cô có ghét đi nữa thì chuyện cũng xảy ra rồi, cô còn có thể làm thế nào?
Lúc này tiếng chuông tan học cũng đã vang lên.
“Về nhà thôi!” Nhan Họa đứng dậy, cầm đồ bỏ đi vứt vào thùng rác, quay sang nói với Đàn Tử Quỳnh: “Đàn Tử, chúng mình cùng nhau về nhà đi. ”
Đàn Tử Quỳnh liếc nhìn đám con trai đang im thin thít không dám nói gì, bỗng cảm thấy cô bạn thân của mình thật oai phong khí phách quá đi, cho nên chẳng thèm để ý đến bọn con trai nữa mà chạy tới khoác tay Nhan Họa, cong cái đuôi lên đắc ý rời đi.
Đám con trai đồng thời quay sang nhìn Kỳ Trạch, cậu chỉ yên lặng nhìn bóng lưng Nhan Họa rời đi, không nói một lời.
Hai người vừa tới thì đằng kia Trình Dương cũng đã gọi được Đàn Tử Quỳnh và Đàm Minh Thiên đến, Đàm Minh Thiên vì chạy nhanh mà thở hổn hển, gương mặt trắng bệch, chắc hẳn vì ngày thường không vận động nhiều, tuy hơi cố sức nhưng cũng không vì vậy mà dừng lại.
“Tránh ra tránh ra, Nhan Họa tới rồi.” Chu Dịch kêu lên.
Tô Trọng Tuấn, Chu Lễ Giám cùng đám người kinh ngạc quay lại, Nhan Họa chen chúc đi tới, phát hiện hai người con trai kia đang ngồi dưới đất, dáng vẻ vô cùng chật vật, khóe miệng của Kỳ Trạch có một vết tím nhỏ, khóe mắt Âu Dương Cảnh cũng hơi sưng lên, trên mặt còn bị thương, nhưng bởi vì da của Âu Dương Cảnh đen nên nhìn không rõ lắm.
“Này, hai cậu làm gì vậy hả? Ăn no không có chuyện gì làm nên đánh nhau à!” Đàn Tử Quỳnh cũng chen vào, khó chịu nhìn hai cậu bạn, “Âu Dương, cậu làm gì mà khiến Kỳ Trạch giận thế?”
Âu Dương Cảnh liếc cô một cái, cười lạnh nói: “Nói đúng ra phải là Kỳ Trạch chọc giận mình trước, người ra tay trước cũng là cậu ấy. ”
Đàn Tử Quỳnh nghi ngờ nhìn hai người, lại nói: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì hả Bàn Tử?” Cô quay sang nhìn Tô Trọng Tuấn.
Tô Trọng Tuấn liếc nhìn Đàm Minh Thiên đang đứng đằng sau, chỉ nói: “Không có gì đâu, chỉ là chút hiểu lầm thôi.” Cậu khẽ nháy mắt với Trình Dương, ý bảo cậu ta kéo Đàm Minh Thiên đi, nhưng Trình Dương lại không nhìn thấy ánh mắt của cậu, khiến cho cậu cực kỳ sốt ruột.
“Quả nhiên là ngu xuẩn, thật không thể tin tưởng vào những người có dung lượng não quá ít được. ”
Âu Dương Cảnh chưa phát hiện ra là Đàm Minh Thiên đến, nghe thấy lời châm chọc của Kỳ Trạch thì lại nhớ lại chuyện lúc trước, hỏa khí lại bùng lên, trực tiếp đi tới nắm lấy cổ áo Kỳ Trạch, hai mắt trừng thật lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu là bạn tốt thì cậu nên nói sớm cho tôi biết mới phải, làm hại tôi cứ tưởng là…”
“Này, cậu muốn làm gì?”
Nhan Họa thấy vậy thì cũng bốc hỏa luôn, lập tức bước nhanh tới đấm vào mặt Âu Dương Cảnh một cái.
Âu Dương Cảnh kêu toáng lên, hai tay buông cổ áo Kỳ Trạch ra, lấy tay che mắt mình, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Nhan Họa.
Thực ra lúc này những người xung quanh đều đang sững sờ hết cả, không ngờ một cô gái ngày thường điềm đạm hiền lành cũng có lúc mạnh mẽ như vậy, không một chút chần chừ mà đánh thẳng một quyền luôn, mặc dù động tác có phần vụng về nhưng vẫn đánh trúng vào mục tiêu, nhìn bộ dạng của Âu Dương Cảnh thì chắc là đau lắm.
“Cậu…”
Đàn Tử Quỳnh thấy Âu Dương Cảnh tức giận, lo là cậu ta sẽ động thủ với Nhan Họa, bèn lập tức xông tới đẩy Âu Dương Cảnh ra, hai tay dang ra chặn phía trước, nói: “Định làm gì nữa hả, cậu đừng có nói là muốn đánh bạn tốt của mình đấy nhé? Đàn ông mà đánh phụ nữ là hèn lắm đó, đừng để cho mình phải khinh bỉ cậu!”
Âu Dương Cảnh thiếu chút nữa là tức điên, quát: “Mình không đánh con gái, cậu có thể yên tâm rồi!” Cậu bỏ tay che mắt xuống, cảm giác nước mắt cũng tuôn ra rồi, lại nói: “Còn nữa, Đàn Tử cậu cũng nhìn thấy mà, là Nhan Họa đánh mình!”
Nhan Họa nghiêm mặt nói: “Ai bảo cậu muốn đánh Kỳ Trạch! Nếu mình mà không ra tay thì cậu lại muốn đánh Kỳ Trạch tiếp đúng không?” Cho nên không bằng để cô đánh trước! Cảm giác được Kỳ Trạch đang dựa vào vai mình, Nhan Họa rất mạnh mẽ mà an ủi vỗ vỗ tay bạn trai.
Lúc này đám Tô Trọng Tuấn, Trình Dương cũng hồi phục lại tinh thần, vội vàng đi tới bên cạnh Âu Dương Cảnh và Kỳ Trạch để tách bọn họ ra. Đám con trai lúc đầu cũng xông vào can hai người lại, nhưng lại vì một câu “Nếu các cậu coi bọn mình là anh em tốt thì đừng can” của Âu Dương Cảnh khiến bọn họ đành phải đứng sang một bên, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là để Trình Dương và Chu Dịch tìm con gái tới.
Có con gái ở đây thì dù thế nào cũng phải đình chiến thôi.
Lúc này bởi vì đám đông đã tản ra nên Âu Dương Cảnh mới nhìn thấy Đàm Minh Thiên đang đứng bên ngoài, nhất thời vô cùng kinh hãi, tức giận nói: “Con mẹ nó, ai đưa cậu ấy tới đây vậy?”
Trình Dương và Chu Dịch liếc nhìn nhau, cuối cùng ngượng ngùng cúi đầu cười.
Trình Dương nói: “Sắp thi đại học đến nơi rồi, bình thường bận rộn gần chết, khó có dịp hoạt động ngoại khóa mà còn đi đánh nhau làm gì chứ? Thà tranh thủ ngồi học còn tốt hơn. Âu Dương cậu cũng thật là, Kỳ Trạch có gì để mà tranh giành đâu? Người ta còn có bạn gái bảo vệ kia kìa!” Câu cuối rõ ràng là muốn trêu chọc Âu Dương Cảnh.
Âu Dương Cảnh cứng ngắc nhìn Đàm Minh Thiên, thấy cô thần sắc lãnh đạm nhìn Kỳ Trạch, trong lòng cậu lại thấy khó chịu, bèn thốt lên: “Đàm Minh Thiên thích Kỳ Trạch…mà cậu ấy rõ ràng cũng biết nhưng lại không nói gì! Còn coi mình là anh em nữa hay không!”
Trong nháy mắt, không khí bỗng trùng xuống.
Đàn Tử Quỳnh cùng mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Âu Dương Cảnh lại nói thẳng chuyện này ra như vậy, cả đám đều vội vàng quay sang nhìn Đàm Minh Thiên, trong lòng có phần lo lắng.
Quả nhiên, Đàm Minh Thiên vốn còn đang lãnh đạm bỗng bị mấy lời của Âu Dương Cảnh làm cho vừa thẹn vừa giận, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, hai tay nắm lại thành nắm đấm, cắn răng nói: “Mắc mớ gì đến cậu cơ chứ? Cậu là gì của mình hả? Mình thích ai thì có liên quan gì đến cậu không? Với lại ai bảo là mình thích cậu ấy, con mắt nào của cậu thấy điều đó vậy? Mình tuyệt đối không hề thích cậu ấy! Cậu là đồ ngu ngốc, chuyện của mình không cần cậu phải xen vào!”
Nói xong cô liền quay người chạy đi, không muốn ở lại đây dù chỉ một giây.
Thấy Đàm Minh Thiên nghẹn ngào chạy đi, các nam sinh liền ngơ ngác nhìn nhau, sau đó vẻ mặt khiển trách nhìn Âu Dương Cảnh nói chuyện không lịch sự chút nào, Trình Dương tức giận đá hắn một cước, nói: “Mau đuổi theo đi còn gì!”
Chọc cho con gái khóc là một chuyện rất nghiêm trọng đối với mấy cậu nam sinh. Âu Dương Cảnh vô cùng hoang mang, ngơ ngác chạy mấy bước, xong lại dừng lại hỏi: “Đuổi theo rồi biết nói gì đây? Cậu ấy hình như…Khóc rồi…” Âm lượng ngày càng nhỏ đi.
Trình Dương quả thật bị tên gấu lớn này làm tức chết rồi, “Chạy theo nói xin lỗi đi, nói là cậu không cố ý!”
“Ừ ừ ừ, biết rồi. ”
Chờ Âu Dương Cảnh chạy đi đuổi người, tất cả mọi người đứng đó đều dở khóc dở cười.
Đàn Tử Quỳnh cực kỳ tức giận, “Đúng là ngốc mà, muốn Đàm Minh Thiên thích cậu ta á? Đợi kiếp sau đi!”
Những người khác nghe xong cũng gật đầu phụ họa theo, nói Đàm Minh Thiên học hành giỏi giang, ngoại hình xinh đẹp, lại tốt tính, tuyệt đối không đứng cùng một cấp bậc với Âu Dương Cảnh, Âu Dương Cảnh có cố gắng đến tám đời nữa cũng không theo đuổi được con gái nhà người ta đâu, huống hồ bây giờ cậu ta còn làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, chưa đâu vào đâu đã đi tới chất vấn Kỳ Trạch, còn hại con gái người ta vì xấu hổ quá mà khóc, đúng là chẳng thể bênh được.
Chỉ có Nhan Họa là yên lặng, vì cô biết Đàm Minh Thiên tương lai sẽ gả cho con gấu lớn ngốc nghếch đó, còn sinh cho cậu ta một đứa bé đáng yêu tên là Âu Dương Dương.
Tô Trọng Tuấn nhìn mọi người một chút rồi nói: “Mấy cậu cứ ở đây nhé, mình đến phòng y tế lấy thuốc. ”
Nghe Tô Trọng Tuấn nói, mọi người đều gật đầu đồng ý, cũng hiểu cậu muốn tự đi lấy thuốc là vì không muốn chuyện này đến tai thầy cô. Thanh niên trong tuổi này tâm lý dễ kích động, thỉnh thoảng nảy sinh cãi vã rồi đánh nhau trong lớp cũng không phải là ít, nhà trường rất nghiêm khắc đối với vấn đề này, chỉ cần phát hiện ra học sinh nào đánh nhau là sẽ xử phạt nặng, cho nên tốt nhất là phải che giấu.
Nhan Họa dắt Kỳ Trạch ngồi xuống ghế bên vườn hoa, lấy khăn ướt lau mặt cho cậu.
Kỳ Trạch vốn định nói gì đó, nhưng lại thấy bạn gái nghiêm mặt, không thể làm gì khác hơn là đem lời định nói ra nuốt xuống.
Tô Trọng Tuấn rất nhanh đã thấy cầm thuốc trở lại, Nhan Họa giúp Kỳ Trạch sát trùng vết thương, trên mặt chỉ có mỗi khóe miệng là bị bầm, nhưng khuỷu tay thì bị rách da chảy máu, thấy vậy Nhan Họa cũng cảm thấy đau theo, lòng càng tức giận không thôi.
Đàn Tử Quỳnh ngồi cạnh hỗ trợ lấy đồ cho Nhan Họa, nhân tiện hỏi thăm tình hình cụ thể xem tại sao hai người lại đánh nhau, sau khi nghe bọn Tô Trọng Tuấn giải thích, cô chỉ cảm thấy đám con trai đúng là dễ kích động, có tí chuyện đã làm ầm lên.
Nguyên nhân đánh nhau là do Âu Dương Cảnh không biết nghe tin từ ai mà biết được chuyện Đàm Minh Thiên thích Kỳ Trạch, nhất thời tức giận kéo Kỳ Trạch ra đây chất vấn. Nhưng giọng điệu của cậu ta không được tốt, còn lôi cả Nhan Họa vào, nói Kỳ Trạch đã có Nhan Họa rồi mà vẫn còn trêu hoa ghẹo nguyệt, cậu ta sẽ đi mách Nhan Họa…, Kỳ Trạch nghe vậy liền tức giận, không thèm giải thích rõ ràng mà xông vào đánh nhau luôn.
“Tên Âu Dương kia đúng là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, cậu sao phải so đo với cậu ta làm gì chứ?” Đàn Tử Quỳnh hậm hừ nói, “Đánh nhau vui lắm à? Hại bọn mình lo gần chết, nếu các cậu đánh hăng quá, đúng lúc A Họa vào khuyên can lại đánh luôn cả cậu ấy thì làm thế nào?”
Kỳ Trạch khẽ nhếch khóe miệng bị thương, lạnh lùng nói: “Mình sẽ không để cậu ta động đến Nhan Họa…Nhan Họa! Nhẹ thôi, đau…” Lúc sát trùng vết thương đúng là không dễ chịu chút nào.
Nhan Họa tâm trạng không tốt nói: “Mình đã làm nhẹ lắm rồi, ai bảo các cậu đánh nhau chứ!”
Trình Dương dè dặt nhìn Nhan Họa, cái cảnh lúc Nhan Họa đấm Âu Dương Cảnh khiến cậu cảm thấy cô gái này đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài được, có phần yếu ớt nói: “Cậu yên tâm, còn có bọn mình ở đây, sẽ không để cho bọn họ làm Nhan Họa bị thương đâu. ”
“Phi! Các cậu thì làm được cái quái gì hả? Vốn cũng không phải chuyện gì to tát, đáng lẽ phải vào can Âu Dương Cảnh mới đúng.” Đàn Tử Quỳnh tiếp tục mắng, “Âu Dương thích Đàm Minh Thiên, hễ chuyện gì liên quan đến Đàm Minh Thiên là cậu ta sẽ kích động, các cậu biết rõ điều đó mà còn không khuyên người ta một chút là sao?”
“Cậu ta ngốc như vậy, có khuyên cũng chẳng ích gì…” Chu Dịch thầm nói.
Chu Lễ Giám cũng nói: “Âu Dương Cảnh bình thường rất dễ nói chuyện, nhưng là đàn ông mà, chuyện liên quan đến cô gái mình thích mà vẫn còn bình tĩnh được thì đâu phải là đàn ông, đúng không hả Kỳ soái?” Cậu cười trêu Kỳ Trạch, vẻ mặt như người từng trải.
“Cậu cút đi, cẩn thận mình đi nói với Đường Ngọc Giác!” Đàn Tử Quỳnh uy hiếp.
Chu Lễ Giám vội vàng giơ hai tay lên, tránh sang một bên không lên tiếng nữa. Tuy vậy đa phần các nam sinh đang đứng đây cũng đều chung quan điểm với Chu Lễ Giám, trừ Tô Trọng Tuấn tốt bụng ra, cho nên bọn họ đều thấy Kỳ Trạch vì Nhan Họa mà đánh Âu Dương Cảnh là đúng, Âu Dương Cảnh vì Đàm Minh Thiên mà kích động cũng đúng luôn.
Đàn ông mà không dùng đến nắm đấm để trút giận thì có còn là đàn ông không?
Sau khi xử lý vết thương cho Kỳ Trạch xong, Nhan Họa vẫn rất tức giận, bộ dạng không vui chút nào, cô cực kỳ ghét chuyện con trai đánh nhau, nhưng cô có ghét đi nữa thì chuyện cũng xảy ra rồi, cô còn có thể làm thế nào?
Lúc này tiếng chuông tan học cũng đã vang lên.
“Về nhà thôi!” Nhan Họa đứng dậy, cầm đồ bỏ đi vứt vào thùng rác, quay sang nói với Đàn Tử Quỳnh: “Đàn Tử, chúng mình cùng nhau về nhà đi. ”
Đàn Tử Quỳnh liếc nhìn đám con trai đang im thin thít không dám nói gì, bỗng cảm thấy cô bạn thân của mình thật oai phong khí phách quá đi, cho nên chẳng thèm để ý đến bọn con trai nữa mà chạy tới khoác tay Nhan Họa, cong cái đuôi lên đắc ý rời đi.
Đám con trai đồng thời quay sang nhìn Kỳ Trạch, cậu chỉ yên lặng nhìn bóng lưng Nhan Họa rời đi, không nói một lời.