Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 37: Kiếm tiền

Nói đến kiếm tiền, chuyện này đúng là rất cần thiết. Cô còn nhớ trong kịch bản còn có một nam phụ, nhưng so với vai nam phụ của Phó Quốc Hoa thì vẫn chưa quan trọng bằng. Trong kịch bản, chỉ nói hắn có một đoạn thời gian có cảm tình với Dương Thanh Mỹ. Mà đoạn tình cảm đó cũng không ảnh hưởng tới hắn quá nhiều. Nhiều nhất chỉ tính đó là một động cơ cho hắn làm việc. Ví dụ như, vì Trương Diệu mà dốc sức.

 

Chỉ có điều hắn đang là cấp dưới của Trương Diệu vì Trương Diệu mà làm việc, thay vì nói là bởi vì có thể lúc nào cũng nhìn thấy Dương Thanh Mỹ, không bằng nói là do hắn coi trọng Trương Diệu, vì đã tạo cơ hội cho hắn tự do phát huy, đúc kết được một nền tảng kinh nghiệm tốt.

 

Mặc dù hắn đối với Dương Thanh Mỹ có tình cảm đặc biệt, nhưng lại không để cho bóng hình Dương Thanh Mỹ ảnh hưởng đến cuộc sống khi hắn đã lấy vợ sinh con. Sau khi hắn từ hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp, vẫn qua lại mật thiết với hai vợ chồng Trương Diệu, thậm chí chưa từng đứt đoạn. Hơn nữa trở thành một trợ thủ đắc lực của Trương Diệu trên con đường phát triển kinh doanh của hắn.

 

Là một nhân vật phụ nhưng hắn tương đối xuất sắc, hắn chẳng những không phải hy sinh, ngược lại ở bên cạnh nam nữ chính thuận buồn xuôi gió. Thời điểm nghiên cứu kịch bản, đạo diễn đã nói. Nhân vật này luôn ở bên cạnh nữ chính, nhưng mục đích ẩn giấu lại là khát vọng tiền quyền, nên khi chọn diễn viên cho nhân vật này cũng rất kỹ lưỡng, trong quá trình diễn đôi mắt lúc nào cũng phải thoát ra sự hảo cảm, nhưng càng phải thêm cái nhìn như xuyên thấu qua nữ chính thấy tương lai của mình trong đó. (cái truyện này...)

 

Theo như cô nhớ, lúc Trương Diệu muốn mở rộng kinh doanh, nên đã đem toàn bộ quyền quản lý nhà máy cho trợ lý lúc đó của mình, cũng chính là nam phụ Giang Thắng, thời điểm đó con trai của Trương Diệu đã được bốn tuổi. Còn chưa tới thời gian. Cho nên bây giờ Giang Thắng bây guờ chắc vẫn còn là thủ hạ của Phó Quốc Hoa.

 

Kể từ khi hắn vào nhà máy, gặp được Dương Thanh Mỹ vừa dịu dàng lại hào phóng xinh đẹp, khắc hẳn với những người phụ nữ trước đây hắn từng gặp, đối với loại phụ nữ này, Giang Thắng có sự ấn tượng rất sâu sắc. Trong kịch bản, Giang Thắng có động lực chính rất đơn thuần, vì có cảm tình với Dương Thanh Mỹ nên cố gắng làm việc để lấy lòng co. Nhưng không ngờ, trong quá trình làm việc, hắn phát hiện thì ra mình đối với công việc quản lý cùng quyết sách có thiên phú bẩm sinh. Công việc ngày càng thuận lợi, dã tâm của hắn lại càng lớn. Tình cảm của hắn đối với Dương Thanh Mỹ càng không ngại che dấu.

 

Nhưng hắn đối với Dương Thanh Mỹ cũng chỉ dừng lại ở mức tán thưởng cùng thưởng thức. Trong lòng hắn cũng chỉ muốn Dương Thanh Mỹ thấy được sự tài giỏi của bản thân mình, rồi dần dành tình cảm cho hắn, nhưng đối với chuyện cướp đoạt cô, hắn lại hoàn toàn không có ý nghĩ này. Trương Diệu cũng thấy rõ được tâm ý của hắn, mới hoàn toàn yên tâm giao sự nghiệp của mình cho hắn, đồng thời lại dùng Dương Thanh Mỹ kiềm chế hắn. Mới từng bước từng bước đi lên sự nghiệp lớn.

 

Muốn đem nhân tài tới cửa, lại muốn để cho hắn thấy cô không hề có ý đồ xấu, cần phải làm cách nào? Đương nhiên phải tình cờ quen biết là tốt nhất. Trong đầu An Nặc không ngừng lập kế hoạch. Cuối cùng ở trong ngực Phó Quốc Hoa ngủ lúc nào không hay.

 

Qua ba ngày sau, An Nặc chính thức đi làm lại như bình thường. Vì Phó Quốc Hoa được nghỉ dài hơn cô mấy ngày, cho nên mấy ngày còn lại hắn chạy đi chạy lại giữa tỉnh cùng nhà ở quê. Hắn muốn về nhà chăm sóc mẹ, nhưng mẹ hắn lại muốn hắn ở bên An Nặc. Cuối ùng hắn lại trở về phòng trọ nhỏ của cô. Hai người ngọt ngào cho đến khi Phó Quốc Hoa phải trở về quân doanh.

 

Trước khi Phó Quốc Hoa đi, An Nặc đã hỏi qua, số tền này có thể đem ra dùng hay không? Phó Quốc Hoa giống như đọc được suy nghĩ của cô, hỏi ngược lại: thế nào, em có ý định gì? An Nặc cắn cắn môi, đem chuyện mình suy tính nói ra: “Trước đây em có nghe một vị giáo sự nhắc tới, ở Đài Loan có một loại thực phẩm gọi là mì ăn liền. Mì sau khi thắt thành sợi nhỏ, rồi đem rán chín lên thành một khối, để khô rồi bỏ vào trong bọc cho thêm một gói gia vị kèm theo, lúc ăn chỉ cần bỏ ra dùng nước vừa đun sôi đổ vào là được, mùi vị cũng rất ngon, không giống với mì hiện nay, còn đặc biệt thích hợp cho người hay ra ngoài, thời gian eo hẹp muốn giải quyết bữa ăn nhanh gọn.

 

Sau khi nói xong nhìn Phó Quốc Hoa trầm tư, lại nói thêm một câu: “Giống như lương khô mà lúc các anh ăn khi phải đo tác chiến, mùi vị và chất lượng so với loại thực phẩm đó khá hơn rất nhiều. Mọi người ở Đài Loan thường ăn cái đó. Chúng ta đêm nó nhập vào nội địa, mở một cái đại lý phân phối, anh thấy sao? Nhất định có thể kiếm được tiền, còn có thể cho mọi người giải quyết một bữa ăn nhanh gọn, anh cảm thấy như thế nào?”

 

“Không làm bác sĩ cho tốt, còn muốn mò mẫn làm chuyện khác.” Phó Quốc Hoa mặc dù giọng nói mang theo chút khiển trách, nhưng vẻ mặt vẫn hết mực cưng chiều.

 

“Cái gì gọi là mò mẫm chuyện khác, chuyện này không phải là hưởng ứng theo lời kêu gọi của đảng sao. Thừa dịp em có chút ý tưởng kiếm tiền, tích góp chút đỉnh an hưởng tuổi già thôi.”

 

“Phụ nữ bọn em, không phải luôn luôn hướng đến tiền và quyền làm chuẩn, mới lấy được cảm giác an toàn sao?” Phó Quốc Hoa than thở.

 

Trong miệng hắn nói bọn em còn có thể là ai, An Nặc không cần suy nghĩ cũng biết nhất định là anh nói Dương Thanh Mỹ. An Nặc bĩu môi, véo hông Phó Quốc Hoa một cái: “Nói bậy bạ gì đó.”

 

Phó Quốc Hoa kéo bàn tay của cô nắm chặt, tỏ ý xin lỗi. Hắn sao có thể so đánh đồng giữa An Nặc và Dương Thanh Mỹ chứ, hai người bọn họ căn bản là hai loại người. Ai, hay là bởi vì quá sợ mất di, Phó Quốc Hoa nghĩ thầm.

 

Cuối cùng Phó Quốc Hoa vẫn phải nới lỏng miệng, nếu An Nặc thích, thì để cho cô làm đi. Làm chồng giúp đỡ vợ của mình cũng không có gì không đúng. Cuối cùng lùi một bước nói, dù sao An Nặc có một chút vốn rồi. Tiền lương của hắn vẫn có thể đủ trang trải qua ngày.

 

An Nặc đã suy nghĩ rất kĩ, Phó Quốc Hoa cũng đồng ý rồi. An Nặc liền bắt tay vào công việc. Hơn nữa cô cũng không phải người thiếu tiền, cũng không phải người ham tiền, chỉ là gặp phải chuyện này, cái niên đại này, mọi người đều đổ xô xuống đường buôn bán, đúng lúc trước mắt lại có cơ hội tốt, bỏ qua mới gọi đáng tiếc. Ngộ nhỡ sau này có chuyện gì cần dùng đến tiền, trong tay lại không có vậy thật bất tiện. Cũng không nhất định phải có nhiều tiền, nhưng nếu không có tiền cũng không được. (đúng quá, thứ ta luôn thiếu nhất chính là tiền.)

 

Từ lúc Phó Quốc Hoa đi, An Nặc chỉ cần không phải trực ở bệnh viện sẽ chạy đến thư viện tỉnh, lúc này nhà nước đang tiết kiệm, nên mở thư viện không phải ai cũng có thể tùy tiện vào, An Nặc cũng là nhờ người trong bệnh viện giúp đi cửa sau mới được vào. Vì trong kịch bản từng nói Giang Thắng lúc rảnh rỗi thường đến thư viện đọc sách. Điều đó cũng khiến cho cái nhìn của hắn hơn người khác.

 

Có công mài sắt, có ngày nên kim, quả nhiên chiêu ôm cây đợi thỏ của An Nặc cũng thành công.

 

Giang Thắng sau khi tan làm mới đến thư viện, bình thường lúc này thư viện đã không còn người nữa, nhưng hôm nay vẫn còn một cô gái ngồi ở đây, an tĩnh đọc sách, nhìn qua rất thông minh dịu dàng. Thấy An Nặc đang chuyên chú đọc sách, Giang Thắng cũng không mở miệng quấy rầy, chỉ ngồi ở đầu bên kia yên lặng ngồi đọc sách của mình.

 

Sau đó lại có thêm nhiều lần tình cờ chạm mặt, Giang Thắng cũng chầm chầm thích ứng với sự tồn tại của An Nặc, đối với cô gái thích đọc sách này sinh lòng hiếu kỳ, rồi chủ động tiến lên làm quen.

 

“Xin chào, tôi tên là Giang Thắng.” Giang Thắng cười híp mắt nhìn An Nặc giơ ra một cái tay.

 

An Nặc làm bộ như vừa ở thế giới riêng tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn hắn. Trịnh Trọng cầm bàn tay hắn duỗi ra: “Chào anh.” An Nặc chớp mắt, cô dĩ nhiên biết hắn là ai, cũng đã sớm quyết định mời hắn hợp tác kinh doanh với mình rồi. Mỗi lần nhìn thấy hắn đi vào, An Nặc cũng cố ý đem sách giới thiệu nhân văn địa lý nước ngoài đổi thành tạp chí anh ngữ. Quả nhiên hắn cứ như vậy mắc bẫy cô.

 

“Cô còn trẻ như vậy đã có thể đọc tạp chí nước ngoài? Chuyện này thật không dễ dàng, ngày ngày cô đến đây, là học thêm anh văn sao?” Giang Thắng quả nhiên nhìn đến quyển tạp chí trên tay cô.

 

“Đúng vây, tôi rất thích học anh văn, lúc còn học đại học còn được cử đến làm phiên dịch cho nhà máy chế biến thuốc, nhưng bây giờ không làm công việc này nữa, lâu ngày không tiếp xúc sợ quên, nên dùng thời gian rảnh rỗi tới đây xem một chút, cả tỉnh chỉ có nơi này có tập chí nước ngoài thôi. Tôi còn phải nhờ quan hệ mới được vào đấy.”

 

Giang Thắng nghe cô nói từng làm phiên dịch ở nhà máy chế biến thuốc, đầu tiên kinh ngạc một chút. Sau đó nghe cô nói nhờ quan hệ để vào đây, lại cười cười. Hai người tiếp tục tán gẫu dần thân hơn rất nhiều.

 

Hai người nói từ anh văn đến chuyện thư viện, từ thư viện nói đến xưởng chế thuốc, từ xưởng chết thuốc hàn huyên đến Trương Diệu, cuối cùng nói đến Dương Thanh Mỹ. Khi nói cô cũng tỏ ra cảm thấy Dương Thanh Mỹ đẹp hiếm có, là một cô gái tốt. Nhìn nét mặt Giang Thắng dần rặng rỡ, An Nặc biết, cá muốn lên nóc rồi. (lên thớt chăng)

 

Quả nhiên, khi An Nặc nói xong, Giang Thắng vui mừng sờ sờ cằm, “ Cô cũng thấy phu nhân giám đốc rất đáng ngưỡng mộ sao. Tôi chưa từng gặp qua cô gái có tính độc lập tốt như vậy, đối với sự nghiệp của chồng ủng hộ vô điều kiện, chuyện trong nhà lại quản tốt không cần giám đốc bận tâm, chăm sóc con cùng mẹ chồng lại không chê vào đâu được, bây giờ lại có sự nghiệp của riêng mình. Mặc dù bây giờ cửa hàng còn nhỏ, nhưng cũng được coi là nữ trung hào kiệt rồi, đây không phải đúng theo câu Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời sao, thật là một cô gái đáng để mọi người học tập.”

 

An Nặc gật đầu một cái, lập tức phụ họa nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi chính là nhìn gương chị Thanh Mỹ mà học tập, tôi nhất định sẽ làm được, tôi cảm thấy sẽ có một ngày bản thân tôi có thể song vai cùng chị Thanh Mỹ, như vậy chị ấy sẽ coi tôi là một đối thủ ngang tầm mà nhìn thẳng tôi, tôn trọng tôi. Như vậy tôi mới có thể thực hiện giá trị của mình.”

 

Mặc dù An Nặc nói không có logic, nhưng Giang Thắng lại nghe được đầu mối trong lời của cô. Đúng vậy, muốn một người nhìn thẳng mình, trước tiên phải đứng ngang hàng với người đó, bây giờ mặc dù Dương Thanh Mỹ đối với hắn rất tối, nhưng mà đối với hắn hay đối với bất kỳ nhân viên nào của Trương Diệu cũng đều như vậy. Tiếp tục như vậy hắn mãi ở dưới Trương Diệu, vĩnh viên không thể để Dương Thanh Mỹ coi trọng để ý đến hắn. Trước kia hắn không có nghĩ đến vấn đề này, hôm nay vừa nghĩ, mới biết hắn chưa bao giờ hấp dẫn ánh mắt của cô, cô cho tới bây giờ đếu là nhìn chăm chú giám đốc, chỉ là thuận tiện quét mắt qua nhìn hắn. Giang Thắng lắc đầu một cái, không được, hắn muốn lấy được sự tôn trọng của cô, mặc dù thật sự hắn không muốn lấy được tình yêu của cô.

 

Nhìn Giang Thắng không nói chuyện tiếp nhưng sắc mặt liên tục thay đổi, An Nặc biết mình đã đạt được mục đích, có lẽ nên để cho hắn suy nghĩ thêm, khi nào hắn nghĩ thông cô mới thả cần câu cho hắn cắn. Vì vậy An Nặc đứng lên khép sách lại phủi mông một cái. “Cũng không còn sớm nữa, tôi đi trước đây. Chào anh.”

 

Giang Thắng đang chìm đắm trong mạch suy nghĩ của mình, cũng không quan tâm nhiều đến An Nặc, chỉ hơi gật đầu, nói: “Hẹn gặp lại.”

back top