Gianni Versace kỳ hạm điếm (1).
Đắt lắm… Tiểu Bạch chép miệng một cái, quay lại nhìn Mặc Duy Chính, “Tổng tài… Tiền trên người tôi chỉ đủ đến kia thôi…” Bạn vừa nói vừa chỉ vào một tiệm bán hàng siêu cấp hạ giá ngay đối diện trung tâm mua sắm.
Mặc Duy Chính thoáng nhìn một cái, lập tức kéo luôn Tiểu Bạch lề mề như rùa sang bên này, “Đi vào!”
“Tôi không có tiền mà!” Tiểu Bạch tha khóc kêu gào, mua một bộ ở đây đừng nói cạn sạch cả lương, e là tiền vẫn còn thiếu!
Mặc Duy Chính vừa thấy bộ dạng vô dụng không có tương lai của bạn liền bực cả mình, nói gọn, “Không việc gì, cô cứ yên tâm trong vòng ba tháng tuyệt đối sẽ không có chuyện bị đuổi việc!”
“Ba tháng?” Tiểu Bạch la hoảng một tiếng, ba tháng lương của bạn ơi… Bóc lột! Áp bức! Ức hiếp trắng trợn!
Mặc Duy Chính căn bản không đợi Tiểu Bạch phản kháng đã kéo bạn vào cửa nói với nhân viên đang mỉm cười chào đón, “Lấy một bộ lễ phục hợp với cô ấy.”
Tiểu Bạch còn chưa kịp thò đầu ngõ xem bộ y phục cô nhân viên đưa giá bao nhiêu đã bị đẩy mạnh vào phòng thay đồ, Mặc Duy Chính đứng ngoài chờ Tiểu Bạch đi ra, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy người, nét mặt lộ vẻ sốt ruột.
Lâu lơ lâu lắc, vẫn không động tĩnh, đến cả nhân viên cửa hàng cũng không nhẫn nại được nữa.
Thêm một hồi dằng dặc, Mặc Duy Chính trực tiếp quát lên, “Cô thay quần áo hay thay da vậy!”
Sau vài giây, cửa he hé ra, Tiểu Bạch hồi hộp thò đầu, xấu hổ cắn cắn môi, “Tổng tài… Này hình như không hợp.”
“Đi ra.” Mặc Duy Chính nói.
Tiểu Bạch cười lắc đầu.
“Đi ra.” Mặc Duy Chính lặp lại lần nữa.
“Đừng…” Tiểu Bạch vẫn lắc đầu, nhân viên bên cạnh khẽ mỉm cười, Mặc Duy Chính có chút giận, đi gấp lên kéo cửa, Tiểu Bạch vội vàng bám cửa dứt khoát không tha.
“Cô buông tay.” Mặc Duy Chính ra lệnh.
“Tổng tài anh chú ý hình tượng chút…” Tiểu Bạch sống chết lôi cửa nhắc nhở hắn.
“Cô ra hay không đây?” Mặc Duy Chính lại hỏi.
Tiểu Bạch bất khuất giữ cửa, cô nhân viên lần đầu gặp cảnh thế này cũng không biết phải làm gì, khách hàng là thượng đế không sai, nhưng thượng đế với Peter giữ cửa (2) có mâu thuẫn phải xử lý thế nào là vấn đề rất lớn.
“Chu Tiểu Bạch, cô xong đời rồi!” Mặc Duy Chính nghiến răng nói, Tiểu Bạch kiên định đáp, “Tổng tài… Anh đừng ép tôi!”
“Rắc!” một tiếng, cô bán hàng ngây người, cửa vào thiên đường bị phá rồi!
Tiểu Bạch với Mặc Duy Chính tay còn bám chặt cánh cửa vô dụng, Tiểu Bạch mặt như đưa đám đứng dậy, đẩy luôn cánh cửa vào lòng Mặc Duy Chính, chỉ vào lễ phục cổ chữ V nói, “Đằng trước trống mặc thế nào được.”
Cô bán hàng còn chưa kịp nhìn lại cánh cửa, liền thấy Tiểu Bạch mặc bộ lễ phục cắt khéo, cổ chữ V ôm sát cốt lộ ra đường cong mê hoặc, nhưng tới trên người Tiểu Bạch lại thành ra rũ hẳn xuống.
“Lấy cỡ nhỏ!” Mặc Duy Chính mặt đỏ lên, quay đầu nói.
Không đấy lát sau Tiểu Bạch lại thò đầu, “Cỡ nhỏ…eo không vừa.”
Mặc Duy Chính mặt xám xịt kéo Tiểu Bạch đã mặc lại đồ cũ ra cửa, không quên để lại danh thiếp, “Tiền sửa cửa tới tìm tôi.”
Cô bán hàng tốt bụng nhắc, “Không bằng đi Vivienne Westwood, y phục ở đó nhỏ hơn.”
Nhưng dù có tới Vivienne Westwood, tình hình vẫn như cũ, bất luận lễ phục gì mặc trên người Tiểu Bạch ngực phẳng thì đằng trước cứ như thừa ra một đoạn vải, đổi cỡ nhỏ hơn lại không vừa người Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch thật ra rất hởi lòng hởi dạ, “Tổng tài… Số phận rồi, tôi không dự tiệc được đâu.”
Mặc Duy Chính trừng bạn một cái, giận đến không buồn tranh cãi, “Lẽ nào cô thấy bản thân mặc y phục nào cũng không được đáng đắc ý lắm à?”
Tiểu Bạch gãi gãi đầu, “Đắc ý thì không dám nói… Nhưng hưng phấn thì có chút chút.”
Tiểu Bạch vốn ngỡ tổng tài vậy là thôi, bạn liền có thể đi công viên đồng tính chơi mừng sinh nhật lần thứ 25. Ai ngờ Mặc Duy Chính liếc liếc Tiểu Bạch đang cố giấu tâm tình hoan hỉ, đắn đo một hồi nói, “Chẳng phải có loại này…”
“Loại này?” Tiểu Bạch chẳng hiểu gì nhắc lại như cái máy .
Mặc Duy Chính vòng tay trước ngực ra dấu, “Là cái kia…”
Tiểu Bạch học bộ dạng của hắn cũng khoa tay múa chân loạn lên, “Cái kia?”
Mặc Duy Chính dường như rất xấu hổ, “Là đặt trong ngực… Giả ấy…”
“Ngực bơm hơi?” Tiểu Bạch kêu lên, không…không phải chứ!
“Rất lớn, rất thật…” Tiểu Bạch mặt đen thui cùng Mặc Duy Chính lần thứ hai xuất hiện tại Gianni Versace, cô bán hàng nhìn thấy bọn họ cũng giật cả mình, “Là chuyện cửa sao?”
Mặc Duy Chính nói gọn, “Cho cô ấy mặc lại bộ khi nãy.”
“Hả?” Cô bán hàng sửng sốt, vội đi lấy đồ cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch quay lại mỉm cười với Mặc Duy Chính, gặp phải bộ mặt cứng đơ như đá, không còn cách nào hơn là cầm y phục cùng túi “hàng giả’ vào phòng thay đồ giờ đã phải lấy rèm che lại .
Đợi Tiểu Bạch đi ra, Mặc Duy Chính thoả mãn mỉm cười, cô bán hàng hiển nhiên còn chưa qua được cơn shock về cuộc “đại cách mạng” trước ngực Tiểu Bạch, đứng một chỗ ngây ra, Mặc Duy Chính rút thẻ, ngoắc tay gọi Tiểu Bạch lúc này đang nhăn mày nhíu mặt.
Khó chịu! Khó chịu!
Tiểu Bạch ngồi trong xe Mặc Duy Chính mặt cố cười mà lòng điên cuồng gào thét, Mặc Duy Chính lúc chờ đèn đỏ lại liếc nhìn Tiểu Bạch, “Tuy là giả nhưng cũng coi như chống đỡ được phần hình thức.”
“Nhưng…” Tiểu Bạch mím môi, “Khó chịu quá… Thì ra bơm hơi thế này khó chịu quá, lúc tôi xem GV, tiểu công hành tiểu thụ cắm ống bơm hơi tôi còn thấy hưng phấn, thì ra lại khó chịu đến thế, tiểu thụ thật đáng thương…”
Mặc Duy Chính bẻ tay lái mạnh đến đầu Tiểu Bạch đạp luôn lên cửa, “A… Đau quá!”
Mặc Duy Chính mặt lạnh như tiền nói, “Người ta bảo ngực to não bé, cô sao đã não bé mà ngực lại không lớn nổi nhì!”
Tiểu Bạch vừa nghe, vội nói, “Tổng tài anh cũng nghĩ thế à! Tôi thấy đây là một vấn đề cao siêu vô cùng! Rốt cuộc là tôi không có ngực mà lại không có não, hay là không có não rồi còn không có ngực nhỉ! Mỗi khi nhớ tới vấn đề này tôi đều muốn một mình ngẫm nghĩ, cả đêm vắt tay lên trán…”
Mặc Duy Chính rùng mình một cái, căn dặn Tiểu Bạch một câu, “Lát nữa tới đó…Ít lời thôi!”
“Không nói lời nào vậy làm cái gì giờ?” Tiểu Bạch hỏi lại.
Mặc Duy Chính nhìn bạn một cái, “Ăn là được.”
“Một câu cũng không được nói?” Tiểu Bạch hỏi thử một câu.
“Chỉ không được nói về sở thích của cô.” Mặc Duy Chính lặp lại.
“Đó còn chẳng phải cái gì cũng không nói..” Tiểu Bạch nói nhỏ.
Mặc Duy Chính đánh tay lái dừng xe ở ven đường, quay đầu nhìn Tiểu Bạch, “Lẽ nào cô không còn suy nghĩ nào khác!”
Tiểu Bạch chất phác lắc đầu, sắc mặt tổng tài thật khủng khiếp quá đi!
Mặc Duy Chính ghé sát vào Tiểu Bạch, khí tức ấm áp thoáng chốc đã kề bên, “Nhìn tôi, cô nghĩ thế nào…” Thanh âm trầm ấm của hắn nhè nhẹ truyền vào tai Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch xấu hổ nuốt nuốt nước miếng, môi khẽ run lên, “Rất thẳng, rất tổng công…”