Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Của Dạ Tiên Sinh

Chương 3

Một tháng sau –

 

Hạ Đậu Khấu ngồi trước bàn trong phòng mình, nhìn bồn hoa cúc ngoài cửa sổ.

 

Cô thở dài, nâng cái cốc màu hồng, uống một ngụm sôcôla nóng.

 

Ngày mai Dạ Bác Vũ sẽ sang Anh.

 

Đi những hai năm!

 

Cô tự nói với chính mình không nên để ý quá nhiều, nhưng trái tim dường như trống rỗng, làm cho cô không thể không thừa nhận một việc — từ khi ba ba mất, cô chuyển đến nhà họ Dạ, Dạ Bác Vũ ở trong lòng cô đã chiếm một vị trí quan trọng.

 

Cô giống như đà điểu nghĩ rằng nếu không nói mọi chuyện ra khỏi miệng, thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.

 

Khấu Khấu — 

 

“Có thể vào không?” Ngoài cửa truyền đến tiếng Dạ Bác Vũ.

 

“Có thể.” Hạ Đậu Khấu xoay người, trong tay vẫn đang cầm cốc sô cô la nóng.

 

Dạ Bác Vũ mở cửa mà vào, quần áo anh luôn luôn chỉnh tề, lúc này lại mở toang hai nút áo sơ mi trước ngực, kiểu tóc được chải gọn gàng hàng ngày cũng có chút rối bù lên. Nhưng điều làm cho Hạ Đậu Khấu giật mình chính là vẻ cuồng loạn hiện rõ trong ánh mắt của anh. 

 

Trừ khi giận dữ, nếu không thần sắc của Dạ Bác Vũ chưa bao giờ thay đổi.

 

Hạ Đậu Khấu buông cốc thủy tinh, mới đứng dậy liền nghe mùi rượu thoảng thoảng trên người anh.

 

“Anh uống rượu?”

 

“Bạn tôi mở tiệc tiễn biệt.” Anh đột nhiên vươn tay về phía cô.

 

“Uống sôcôla không thể giải rượu .” Cô đưa cái cốc tới tay anh.

 

Dạ Bác Vũ đặt cốc thủy tinh màu hồng của cô lên bàn, cầm cổ tay cô, giọng khàn khàn: “Tôi không có nói, sao cô biết tôi muốn uống sôcôla?”

 

Miệng anh phà ra vị rượu làm đầu Hạ Đậu Khấu choáng váng, làn da nơi tay bị anh chạm giống như bị bỏng.

 

“Tôi…… Chính là biết.” Cô không mở mắt, vụng trộm nói nhỏ.

 

Dạ Bác Vũ nắm cằm cô kéo lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đang khiếp sợ của cô.

 

Ngày mai anh sẽ rời khỏi, trong khi hai người vẫn như vậy, không đến nơi đến chốn giằng co qua lại, khiến anh uống quá mấy chén.

 

Nhưng uống rượu càng nhiều, đầu anh càng tràn ngập bóng dáng của cô, đột nhiên anh cảm thấy không thể nào chịu được, nghĩ không ra rốt cuộc cô nghĩ gì trong đầu, cho nên bước chân anh nhịn không được đến trước cửa phòng cô.

 

“Vậy em biết kế tiếp tôi muốn làm cái gì không?” Dạ Bác Vũ khàn khàn giọng hỏi.

 

Hạ Đậu Khấu lắc đầu, bất giác cắn môi.

 

Dạ Bác Vũ nắm chặt cổ tay cô, Hạ Đậu Khấu đứng không vững, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, môi anh đã chạm lên môi cô. 

 

“Anh làm cái gì!” Tay cô vung lên tát anh một cái, dùng lực rất mạnh, làm cho toàn bộ thân mình cô đều nghiêng sang một bên, chạm phải cốc thủy tinh màu hồng.

 

Cốc thủy tinh trong nháy mắt rớt xuống sàn, vỡ thành nhiều mảnh, sôcôla giống như máu tràng ra lênh láng trên sàn đá cẩm thạch màu trắng.

 

Phía sau lưng Hạ Đậu Khấu chợt lạnh, đờ đẫn nhìn những mảnh cốc nhỏ, cảm giác như chút mối liên hệ cuối cùng của mình và ba ba đã bị cắt đứt.

 

Dạ Bác Vũ cũng ngây ngẩn cả người, anh nhìn những mảnh nhỏ, nhìn cô vẻ mặt như tan nát cõi lòng, tay anh nắm chặt thành quyền, hận không thể đấm mình một đấm.

 

“Anh thực xin lỗi.” Dạ Bác Vũ nói.

 

“Anh tránh ra!” Hạ Đậu Khấu khom người nhìn những mảnh nhỏ của cái cốc, chậm chạp không có cách nào để di chuyển người, cứ mong rằng cái cốc kia chưa hề vỡ.

 

“Tôi tìm mua một cái cốc giống vậy cho em……” Anh vừa muốn di chuyển thân, thầm nghĩ bù lại chút gì đó.

 

“Nhưng nó không phải là của ba ba mua cho tôi .” Cô lắc đầu, đột nhiên rất muốn òa khóc lớn.

 

Cái cốc vỡ, Dạ Bác Vũ muốn xuất ngoại, lại còn có, vừa rồi anh hôn cô là vì cái gì? mọi chuyện lộn xộn cả lên, làm cho Hạ Đậu Khấu dùng sức cắn mu bàn tay.

 

“Đây là lỗi của tôi, muốn tôi đền bù cho em như thế nào cũng được.” Dạ Bác Vũ nói gấp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.

 

“Vỡ, đã vỡ……” Hạ Đậu Khấu thì thào lẩm bẩm, bất ngờ một giọt nước từ hốc mắt chảy ra.

 

“Kỷ niệm đương nhiên là vô giá, nhưng chúng cần phải hướng tới tương lai. Nếu em muốn sang Anh học, tôi nguyện ý chi trả học phí cùng chi phí ở Anh của em xem như đền bù .” Dạ Bác Vũ bật thốt lên nói. 

 

Hạ Đậu Khấu ngửa đầu nhìn khuôn mặt áy náy cùng lo lắng của anh, mày liễu nhíu lại, tâm lại hơi hơi rung động một chút.

 

“Tôi đầu tư buôn bán ở công ty kiếm được không ít tiền lời, học phí của em với tôi mà nói là không đáng kể, đây là cách duy nhất cũng là tốt nhất tôi có thể bồi thường cho em. Tôi nghĩ, nếu em có thể học ngành em có hứng thú, về sau có thể gắn bó với công việc đó, cha em ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy thật vui mừng.” Dạ Bác Vũ dùng khẩu khí khi làm việc để nói chuyện, dấu diếm một chút ít chột dạ trong lòng.

 

Anh thừa nhận anh có tư tâm, đề nghị này với anh mà nói, vẫn là chiếm tiện nghi.

 

Hạ Đậu Khấu cúi đầu nhìn chiếc cốc vỡ, cắn cắn môi, trong đầu không ngừng đấu tranh.

 

Ba ba từng nói nếu anh có năng lực, anh sẽ dùng hết mọi cách giúp cô xuất ngoại. Với ba ba mà nói, con gái có thể xuất ngoại, cũng là một vinh quang. Bởi vậy, cô biết ba ba sẽ hy vọng cô sang Anh học đại học ……

 

“Một cái cốc có thể đổi một chuyến xuất ngoại du học, tôi không thể lợi dụng chiếm tiện nghi được.” Cô lắc đầu nói.

 

“Đó không phải một cái cốc bình thường, nếu có thể dùng tiền bù lại, tôi cũng sẽ an tâm. Cho nên, em đừng để tâm làm gì. Tuy rằng ngày mai tôi sẽ xuất ngoại, nhưng tôi có thể sắp xếp cho em trong một tháng tới cũng sẽ sang Anh cùng tôi.” Dạ Bác Vũ bình tĩnh nhìn vào mắt cô, trấn định như thể anh vừa mời cô ăn một bữa cơm vậy.

 

Hạ Đậu Khấu nhìn anh, tuy rằng đề nghị của anh có chút không ổn, dễ khiến người khác cảm thấy khó chịu, nhưng kỳ thật lòng cô đã dao động. Huống hồ, cùng anh đi nước ngoài, cô sẽ không phải sợ điều gì……

 

“Anh đi hỏi mẹ tôi, mẹ đồng ý tôi liền đồng ý.” Hạ Đậu Khấu nói.

 

“Tôi biết rồi.” Dạ Bác Vũ gật đầu, cố gắng không biểu lộ quá nhiều vui sướng lên mặt.

 

Dì Chương nhất định sẽ đồng ý, bời vì Dạ Bác Vũ anh đã muốn làm chuyện gì, nhất định sẽ làm được.

 

Anh khom người thay cô nhặt những mảnh cốc vỡ, lại đi vào phòng tắm của cô, lấy khăn lau sàn. Sau đó, anh cầm cánh tay cô, muốn cô ngồi vào ghế dựa.

 

“Anh muốn làm gì!” Hạ Đậu Khấu bỗng dưng cả kinh, trực giác đẩy anh ra, lùi ra sau cách xa anh.

 

Dạ Bác Vũ nhìn khuôn mặt phòng bị của cô, cảm thấy thật thất vọng đau khổ, chỉ ảo não tự trách mình vừa rồi xúc động hủy đi tín nhiệm của cô với anh trước đây.

 

“Thật xin lỗi, vừa rồi uống hơi quá chén, không cẩn thận hôn em, tôi cam đoan về sau sẽ không uống rượu loạn tính nữa.” giọng anh khàn khàn nói.

 

Hạ Đậu Khấu muốn hỏi anh vì sao lại hôn cô, nhưng cô tự ép mình cúi mặt nhìn sàn nhà.

 

Cô phát hiện chính mình không muốn biết đáp án, nhất là tại thời điểm này, anh nói chuyện với mẹ về việc muốn gánh toàn bộ học phí của cô tại Anh. Nếu cô không động tâm với anh, cô có thể không thẹn với lương tâm khi đứng trước mặt mẹ.

 

“Tôi nhận lời giải thích của anh, cũng hy vọng anh tuân thủ lời hứa đó, sau này không được uống rượu loạn tính nữa.” Hạ Đậu Khấu thấp giọng nói.

 

Dạ Bác Vũ nhìn khuôn mặt cô cúi xuống, lòng vì ánh mắt cô mà nát thành từng mảnh vụn. Bởi vì ngay cả hỏi cô cũng không hỏi anh vì sao lại hôn cô, điều đó có nghĩa rằng –

 

Cô không hề quyến luyến anh ……

 

***

 

Ba năm sau, nước Anh–

 

“Hạ Đậu Khấu, rời giường!”

 

Dạ Bác Vũ ngồi bên mép giường, nhìn khuôn mặt cô ngủ say vừa đáng yêu vừa tao nhã.

 

Đến nước Anh, bởi vì vách tường không cách âm tốt như trước kia nên ba cái đồng hồ báo thức trong phòng cô luôn làm ầm ỹ đến anh, từ đó anh mới phát hiện cô có một vấn đề nhỏ, buổi sáng mỗi ngày dù có vài cái đồng hồ báo thức kêu inh ỏi cũng không gọi cô tỉnh được.

 

Sau đó, anh liền nhận nhiệm vụ gọi cô dậy mỗi buổi sáng..

 

Ba năm trôi qua, Hạ Đậu Khấu dường như cao lên, dáng người cũng càng ngày càng giống một cô gái cuốn hút.

 

Tất cả mọi người cho rằng cô là bạn gái của anh, chỉ có Hạ Đậu Khấu cô chậm hiểu không biết chuyện, cứ cùng anh đồng tiến đồng ra, tiếp tục gọi anh lag “Dạ tiên sinh”.

 

Mỗi lần chỉ cần anh có ý nghĩ định tiến thêm một bước, ánh mắt nhìn thẳng cô, cô sẽ bỏ chạy còn nhanh hơn cả người khác.

 

Anh cảm giác được sự kháng cự của cô, cũng sợ sẽ bị cô cự tuyệt thẳng, ngay cả cơ hội ở bên cạnh cô cũng không có. Vì thế, quan hệ của anh với cô cứ không đến nới đến chốn như vậy.

 

“Hạ Đậu Khấu, rời giường!” đầu ngón tay Dạ Bác Vũ lướt qua khóe miệng, mơn trớn khuôn mặt cô, dáng vẻ yên bình, thần sắc bình tĩnh.

 

Mặt cô nhíu lại, nhưng vẫn không chịu dậy.

 

Anh bật cười thành tiếng, thật thích bộ dạng khờ dại của cô khi ngủ, không lanh lợi như bình thường, cũng chỉ có anh mới thấy được diện mạo này.

 

Dạ Bác Vũ đang cười, muốn cô rời giường sao? Hạ Đậu Khấu miễn cưỡng giơ tay lên, nhu nhu mắt, cố gắng mở một bên mắt.

 

“Nếu không tỉnh lại, em sẽ không kịp ăn bữa sáng. Đừng nói em quên rồi chứ, buổi sáng này giáo sư nghệ thuật sẽ trao đồi về lịch sử Phương Đông với em đấy.” Dạ Bác Vũ trực tiếp nhắc nhỏ cô lý do cô nên rời khỏi giường.

 

“A……” Ý thức bắt đầu tụ lại trong đầu Hạ Đậu Khấu, cô chậm rãi mở mắt.

 

“Sớm.” Cô khàn giọng nói.

 

“Sớm.” Dạ Bác Vũ đến đầu giường nơi đựng sô cô la làm thủ công, lấy một viên nhét vào miệng cô.

 

Sôcôla hòa tan, vị ngọt đắng lan tỏa trong miệng, ý thức của cô cũng nhanh chóng hồi phục.

 

“Tỉnh?”

 

“Ừm.” Cô chậm rãi gật đầu.

 

Dạ Bác Vũ ở bên cạnh ôm lấy cô, Hạ Đậu Khấu nằm trong lòng anh, đầu óc tuy rằng thanh tỉnh, nhưng tứ chi vẫn là mơ mơ hồ hồ.

 

Nhớ lại, anh đã quen ôm cô như thế này bao lâu rồi nhỉ.

 

Hình như bắt đầu từ mùa đông lúc cô vừa tới nước Anh năm ấy, có một thời gian cô sinh bệnh nặng, bệnh nặng nên thể lực cô hoàn toàn suy giảm, vì không muốn thiếu khóa học, nên không còn cách nào khác quyết định ở lại đây ba năm cho đến khi nhận bằng tốt nghiệp.

 

Bởi vậy, bắt đầu từ đó, mỗi ngày anh đều ôm cô rời giường như vậy, cho đến khi cô thanh tỉnh mới thôi.

 

Hạ Đậu Khấu nhớ rõ lần đầu tiên cô không được tự nhiên muốn đào một cái lỗ chui xuống đất, không giống như anh thần thái bình thản, xem cô là sủng vật của anh, ngoài ngạc nhiên, trong lòng cô còn có tạp niệm.

 

Cô tự nói với chính mình, hành động của Dạ Bác Vũ chính là vì không muốn cô thiếu khóa, dù sao cũng là anh trả học phí cho cô, mà cô tuy rằng cố gắng hoàn thành chương trình học trong ba năm. Nhưng nước Anh giá cả đắt đỏ, vẫn làm cho cô run như cầy sấy. Ở nơi này, một phần ăn ở Mc Donalds cũng đã hơn hai trăm tệ*, cô ăn thật sự đau lòng a.

 

[1 tệ = 3.477 VNĐ =>> 200 tệ gần bằng 700k, tỷ giá năm 2014 nha, còn năm tác giả viết chắc rẻ hơn, cỡ 450k ==”]

 

Cho dù Dạ Bác Vũ có năng lực sửa dở thành hay, đầu tư buôn bán trong tương lai kiếm được nhiều lời, mua nhà sản xuất phân phối cũng không là vấn đề, nhưng cô không muốn nợ anh nhiều như vậy.

 

Hạ Đậu Khấu hoảng hốt, Dạ Bác Vũ đã mang cô vào phòng tắm.

 

“Mười phút sau, hẹn gặp ngoài kia.” Dạ Bác Vũ rời khỏi phòng tắm.

 

Hạ Đậu Khấu nháy mắt mấy cái, lúc này mới chậm rãi tỉnh táo lại.

 

Cô rửa mặt chải đầu đơn giản, cột tóc dài thành đuôi ngựa, đánh một ít phấn, tô thêm một lớp son mỏng.

 

Sau đó vào phòng thay một chiếc áo thun cùng quần bò, mặc thêm một chiếc áo khoác burberry mỏng màu vàng, trên tay còn cầm một khăn quàng cổ màu cà phê, soi gương thử xem quần áo đã chỉnh tề chưa, Hạ Đậu Khấu đột nhiên cười nhẹ ra tiếng.

 

Dạ Bác Vũ làm vỡ cái cốc thủy tinh màu hồng của cô, nhất định vô cùng hối hận.

 

Quần áo trên người hiện tại đang mặc, hay đồ trang điểm trên mặt đang dùng, không có thứ gì không phải là Dạ Bác Vũ mua cho. Hơn nữa, tất cả đều là anh chủ động dẫn cô đi chọn.

 

Trên thực tế, ba năm trước khi cô đến Anh, thật không biết anh đến cửa hàng nào mà tìm được một chiếc cốc giống như đúc, trở thành quà nhập học của cô.

 

Cô nhớ rõ lúc ấy mình ôm chiếc cốc trong lòng, dựa vào ngực anh, khóc thảm làm thấm ướt chiếc áo sơ mi hàng hiệu của anh.

 

Dạ Bác Vũ chăm sóc cô thật giống như ba ba cưng chiều con gái. 

 

Cô khiến anh động tình, thật không biết nên làm thế nào. May mắn, anh rất để ý không khí của “nhà”, mà cô cũng cảm nhận được điều ấy, nên đây là một chút ít điều mà cô có thể làm vì anh.

 

Hạ Đậu Khấu bước ra khỏi phòng, khi đi ngang qua phòng khách, cô liền nghĩ tới chuyện ra chợ mua hoa — Dạ Bác Vũ thích hoa cúc. A, còn thuận tiện đến cửa hàng thực phẩm, pho mát mozzarella anh thích vừa ăn hết ngày hôm qua.

 

Cô đi vào bếp, Dạ Bác Vũ đang đứng ở bên tủ bếp nghe điện thoại.

 

“Ngày mai nếu tăng đến mười hai vạn, giúp tôi bán đi một nửa trước ……”

 

Dạ Bác Vũ liếc nhìn cô một cái, một tay rót cho cô một phần ba ly cà phê, bỏ thêm hai phần ba sữa, sau đó lấy bánh mì từ lò nướng, trực tiếp đưa đến miệng cô.

 

Cô tháo khăn quàng cổ, nhận bánh mì, chậm rãi cắn.

 

Bánh mì ăn được một nửa, thấy anh ngồi trở lại bàn ăn cầm bút viết, ly cà phê trong tay đã hết, cô đứng dậy giúp anh pha thêm một ly cà phê, thừa dịp anh nói chuyện không để ý liền uống một ngụm, sau đó mới đem ly đặt lên bàn. 

 

Sinh nhật anh năm ngoái, cô biết cái gì anh cũng không thiếu, liền giúp anh chuẩn bị một buổi tiệc sinh nhật thật lớn, làm bánh sinh nhật, lại lên phố giúp anh mua một cốc thủy tinh màu đen, giống cốc thủy tinh màu hồng của cô như đúc — cô biết anh thích nhà cửa đầy đủ tiện nghi, coi như giúp anh mua vài thứ vậy.

 

Hạ Đậu Khấu nhìn anh mặc tây trang, biết hôm nay anh muốn đến công ty.

 

Kỳ thật, năm trước Dạ Bác Vũ đã tốt nghiệp. Khả năng anh sẽ không trở lại Đại Loan làm cố vấn cho công tỷ của chú Dạ, mà sẽ cùng bạn mở một văn phòng ở Anh, anh nói muốn nghiên cứu học tập thị trường ở Anh, tích lũy kinh nghiệm các bậc tiền bối đi trước.

 

Cô biết nguyên nhân chú Dạ không giục anh về nước, là vì biết Dạ Bác Vũ tự lực đầu tư kinh doanh sẽ kiếm được một khoản tương đương với gia tài của cả đời người. Chú Dạ hiểu con mình ưu tú, đương nhiên sẽ không nghi ngờ quyết định của Dạ Bác Vũ.

 

Hạ Đậu Khấu ăn xong bánh mì, nâng ly cà phê sữa lên.

 

Dạ Bác Vũ nghe điện thoại xong, buông di động, nhìn cô nói: “Em còn nhớ người tên Jayson ăn cơm với chúng ta tuần trước không?”

 

“Nhớ rõ.” Cô gật đầu.

 

“Anh ta muốn hợp tác với anh, tìm một công ty mỹ phẩm cung cấp nguyên liệu ở Nhật, em thấy sao?”

 

“Anh ta ứng xử rất nhanh, có vẻ rất lợi hại, nhưng mà, ánh mắt khi nói chuyện có vẻ không hợp, cười lên tướng mạo cũng có chút không cân xứng, uống rượu vào là bắt đầu nói nhiều, thật sự khó đảm bảo được……” Hạ Đậu Khấu thành thật nói ra cách nhìn người của mình được luyện ra khi làm việc ở quán ăn.

 

“Anh cũng thấy như vậy, sẽ chú ý .” Dạ Bác Vũ gật đầu, uống một hơi hết ly cà phê.

 

Hạ Đậu Khấu cầm vài quả táo và chuối bỏ vào hộp cơm trưa.

 

Tiếp theo, dọn chén bát trên bàn bỏ vào máy rửa chén, cô rửa sạch, lại liếc qua bộ tây trang của anh — một bộ tây trang màu xanh lam tinh tế…… càng tôn lên bản lĩnh của anh.

 

Cô đi vào phòng anh, lấy ra cà vạt.

 

Dạ Bác Vũ ngồi ở tại chỗ, đợi cô đi tới.

 

Hạ Đậu Khấu đứng ở trước mặt anh, thành thạo giúp anh đeo cà vạt. Anh không có tính nhẫn nại lại còn yêu cầu hoàn mỹ, cà vạt chênh chếch một chút cũng khiến anh nhíu mày. Bởi vậy, công việc này liền do cô đảm nhận.

 

Cảm giác được Dạ Bác Vũ nhìn cô, cô cúi mặt tự nhắc mình không được nghĩ lung tung.

 

Dạ Bác Vũ nhìn cô, phát hiện mình thật sự không hiểu cô —ánh mắt cô nhìn người rất chuẩn, sao lại không phát hiện ra tình cảm anh đối với cô?

 

Hoặc là, cô không muốn nói toạc ra, sợ sẽ làm anh thương tâm?

 

Nếu không có tình cảm với anh, sao lại có thể tình nguyện cùng anh đồng tiến đồng ra ba năm? Huống hồ, nhìn cô dịu dàng đeo caravat cho anh, anh không tin cô không có chút tình cảm nào với anh!

 

Dạ Bác Vũ nhăn mày, nhưng vẫn không thể nào hiểu rõ vấn đề.

 

“Tốt lắm.” Hạ Đậu Khấu lui về phía sau từng bước, vừa thấy anh nhíu mày băn khoăn, theo quán tính dùng ngón trỏ hươ hươ trước mắt anh. “Đúng rồi, Jennifer nhờ tôi hỏi anh, tuần sau là sinh nhật cô ấy, anh có thể đến dự hay không?”

 

“Em đi không?”

 

“Cuối tháng sẽ về Đài Loan, tôi muốn ở nhà sắp xếp đồ đạc.”

 

“Ừ.” Dạ Bác Vũ gật đầu, cũng không nói tiếp, uống hết cà phê liền đứng dậy. “Có thể đi rồi chứ?”

 

Hạ Đậu Khấu gật đầu, vẫn là muốn hỏi thêm.“Cho nên, anh không đi?”

 

Dạ Bác Vũ liếc cô một cái.“Em không đi, tôi đi làm gì?”

 

“Nhưng mà, Jennifer rất muốn anh tới, cô ấy hỏi rất nhiều lần rồi.”

 

“Liên quan gì đến tôi!” Dạ Bác Vũ tức giận nói, đi đến mở cửa.

 

“Anh đừng thô lỗ như vậy chứ.” Hạ Đậu Khấu theo sát phía sau anh, vừa mở cửa, liền bị gió đông lạnh bên ngoài thổi cho rùng mình một cái.

 

“Chờ một chút.” Dạ Bác Vũ nhướng mày, xoay người bước vào phòng trong.

 

“Anh quên mang cái gì sao?” Hạ Đậu Khấu hỏi.

 

Dạ Bác Vũ không nói chuyện, nhanh như gió đi vào phòng bếp.

 

Khi quay trở lại cửa, trên tay anh đã cầm khăn quàng cổ của cô, choàng lên vai cô, không để cô lộ ra chút da thịt.

 

“Ở đây đã ba năm, còn không biết nên mặc nhiều một tí sao?” Anh trách cô một tiếng.

 

“Đã sang tháng sáu rồi, tôi không thích ăn mặc giống con gấu lớn như thế này, cảm giác rất kỳ quái.” Hạ Đậu Khấu thấp giọng nói, hai gò má vì khăn quàng cổ che khuất, đã phiếm hồng cả lên.

 

“Dù đã sang tháng sáu nhưng tay em vẫn lạnh như băng, đây mới là điều quan trọng!” Dạ Bác Vũ cầm tay cô, mày nhíu lại, tức giận hỏi: “Dì có gửi thuốc bổ gì đến không, rốt cuộc em có uống không hả?”

 

“Thuốc Đông y rất khó nuốt.” Cô nhỏ giọng nói, từ trong tay anh cảm thấy lo lắng.

 

“Khó cũng phải uống.” Anh càng nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, đi nhanh về phía trước.

 

“Anh không cần uống, đương nhiên nói đắng cũng muốn uống.”

 

“Đắng cái gì, cùng lắm thì anh uống với em!” Dạ Bác Vũ bật thốt lên nói, thấy cô trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin được, anh trở mặt bày ra tư thái cao ngạo. “Anh chỉ muốn biết đến tột cùng thì em có phải là lấy cớ hay không. Còn có, em phải tra trước xem thử đàn ông có thể uống loại thuốc bổ đó hay không?”

 

“Được.” Hạ Đậu Khấu cười rất vui vẻ, bất tri bất giác tung ma chưởng lên người anh.

 

Dạ Bác Vũ ngay tức khắc chú ý hành động này của cô, ngực bỗng nhiên cứng lại, không ngờ cô chỉ cười như vậy đã làm tâm anh hoảng loạn, lung tung xoa xoa tóc của cô, nói: “Ngoan.”

 

Nói cô ngoan sao! Thật đúng là coi cô như con nít. Hạ Đậu Khấu nhịn không được cười trộm, trong lòng lại ấm áp dễ chịu, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

 

Anh tốt với cô như vậy, lúc trước đồng ý sang Anh với anh quả nhiên là quyết định đúng!

 

Cô thật hy vọng tất cả mọi chuyện sẽ không thay đổi, thật hy vọng một tháng sau trở lại Đài Loan, bọn họ vẫn có thể tiếp tục duy trì quan hệ này.

 

Vì sau khi ba ba rời khỏi, ở trong lòng cô, Dạ Bác Vũ không khác nào người thân trong nhà. 

 

Một tháng sau –

 

Hạ Đậu Khấu ôm hai đầu gối, ngồi tại phòng khách cô đã sống ba năm ở Nước Anh, bóng dáng nhỏ bé như bị hành lý chất đầy đồ đạc trước mặt che phủ.

 

“Ngày mai sẽ rời Anh , thời gian thật sự trôi qua rất nhanh.” Cô nói xong liền le lưỡi, nhịn không được chế nhạo chính mình.“Tôi nói nhảm rồi.”

 

“Em nói không sai, ba năm nay cứ tựa như ba ngày.” Anh tựa bên cửa sổ, cầm trong tay một ly cà phê nóng, từ trên cao nhìn cô.

 

Sau khi trở về, hai người sẽ không sống cùng nhau nữa..

 

“Buổi tối anh nên uống ít cà phê, nó không tốt cho giấc ngủ đâu.” Cô nhẹ giọng nói.

 

Dạ Bác Vũ nghe lời đem ly thủy tinh đặt trên bệ cửa sổ.

 

Thật ra anh không phải nhất định uống vào buổi tối, chính là trong thâm tâm muốn cô dặn dò anh như vậy, vì thế nhịn không được mới pha vài ly, uống vài ngụm.

 

“Sau khi trở về có tính toán gì không?” Dạ Bác Vũ không chút để ý nói, nhưng trong mắt đã có tính toán.

 

Năm đó, sau khi nghe lời đề nghị của anh, cô chọn học ngành quản lí khách sạn . Tài nấu ăn đương nhiên không thể thiếu, khả năng học thức về nhân sự quản lý lại càng phải được nâng cao. Cá nhân anh là người từng trải, “người nào đó” về sau trừ bỏ các khách sạn khác, hẳn là cũng có năng lực đảm nhiệm chức thư ký hoặc trợ lý riêng của anh.

 

“Tôi có quen một đàn anh đang làm phó quản lí ở một khách sạn, nói muốn đề cử tôi đi phỏng vấn, anh ấy cảm thấy tôi có thể đảm nhiệm quản gia tư nhân.” Hạ Đậu Khấu chống cằm ở trên đầu gối, nhẹ giọng nói.

 

“Là Jeff sao?” giọng anh khàn khàn nói.

 

“Làm sao anh biết?”

 

“Anh ta ba ngày này đều đến quấy rầy em, tôi không biết mới lạ.” Dạ Bác Vũ nhếch môi, tức giận nói.

 

“Anh ấy rất nhiệt tình.”

 

“Tôi cũng quen với chủ tịch của một vài khách sạn, cũng đã nói muốn giới thiệu công việc cho em, sao em lại không nói tôi nhiệt tâm nhỉ?” vẻ mặt Dạ Bác Vũ bất bình đi đến trước mặt cô, xếp bằng ngồi xuống.

 

Cô nhìn lông mày anh dựng thẳng đứng, bộ dạng khiếm nhã, cô không sợ nhưng cũng không vui, chỉ nhẹ giọng nói: “Đó không giống nhau.”

 

“Làm sao không giống?” Có anh ở bên, còn cần người khác xử lý chuyện này sao?

 

“Tôi chỉ muốn nhận một chức vụ bình thường, nếu chủ tịch một công ty tự mình hạ lệnh bổ nhiệm chức vụ, như vậy về sau tôi làm việc không bị người khác để mắt mới là lạ.”

 

“Năng lực làm việc của em tốt, để ý ánh mắt của người khác làm gì?” Anh ngạo nghễ nói.

 

“Anh lúc nào cũng đứng đầu đã thành thói quen, không ai dám giở trò trước mặt anh.” Hạ Đậu Khấu liếc anh một cái, cười khẽ lắc đầu. “Bạn học khi còn cùng lớp đều tránh không được sẽ đàm luận về thân gia bối cảnh, trừ việc dị kị, thế nào cũng sẽ nói chua chát vài câu, huống chi là cạnh tranh kịch liệt về chức vụ.”

 

Dạ Bác Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh nhã của cô, nghĩ đến ý nghĩa khác trong lời nói của cô— cho dù lúc trước cô làm việc ở quán rượu, tất nhiên hiểu lễ nghĩa phép tắc không nhiều thì ít, nhưng sao cô có nhiều kinh nghiệm cuộc sống như vậy? Trừ khi là –

 

“Ở trường có người bắt nạt em?” Dạ Bác Vũ đột nhiên nghiêng người về phía trước, cầm bàn tay lạnh như băng của cô.

 

Cô lắc đầu.

 

“Ai bắt nạt em!” ánh mắt Dạ Bác Vũ lạnh lùng, giữ chặt khuôn mặt cô, muốn cô nhìn thẳng vào anh.

 

“Không có người bắt nạt tôi.” Cô mặt không đổi sắc nói.

 

“Nói dối! em cho tôi mới quen em hai ngày sao? Em không nói, tôi liền bắt cóc Dương Tĩnh Du.” Dạ Bác Vũ làm bộ lấy di động như muốn cho người bắt cóc bạn thân Dương Tĩnh Du của cô ở Đài Loan.

 

“Gần phải đi rồi, không nên gây sóng gió.” Hạ Đậu Khấu dật điện thoại của anh, cất vào trong túi của mình.

 

“Vậy em ăn ngay nói thật, ai bắt nạt em?” thần sắc anh bình tĩnh, đôi mắt giống như có lửa đang bùng cháy.

 

“Không có ai bắt nạt tôi, nhiều nhất cũng chỉ là vài lời nói ganh ghét thôi.”

 

“Bọn họ ghen tị em cái gì?” Anh trừng mắt, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người kia.

 

“Nói số tôi tốt, được xe đưa đón tận nơi, áo cơm vô lo, nói anh là…… Bạn trai đối đãi vô cùng tốt, ngay cả ông trời cũng phải ghen tị cô bé lọ lem như tôi.” Cô dùng hết khả năng nhẹ nhàng bâng quơ nói, cố gắng không lộ ra cảm xúc trên mặt.

 

“Những lời này sao lại có vấn đề?” Dạ Bác Vũ cảm thấy người nói những lời này hoàn toàn hiểu được dụng tâm lương khổ của anh, ít nhất so với Hạ Đậu Khấu nha đầu ngốc này rõ ràng hơn nhiều.

 

Hạ Đậu Khấu không muốn nhắc tới những lời nói cô không có tư cách nhận này, cả người cứng nhắc, trong lòng nặng nề phản đối, cho nên chỉ đáp lại anh một câu –

 

“Anh biết rõ đó không phải sự thật.”

 

“Sao không phải sự thật?” khuôn mặt đoan chính của anh tới gần cô, như là khởi binh vấn tội.

 

“Anh là Dạ Bác Vũ, anh không phải bạn trai tôi.” Cô trợn to mắt, thân mình lui lại một chút.

 

“Pháp luật có quy định họ Dạ không thể làm bạn trai em sao?” Dạ Bác Vũ cầm bả vai cô, không cho cô lui về phía sau.

 

Anh anh anh…… đây xem như thổ lộ sao?

 

Hạ Đậu Khấu nín thở, nhìn thần thái anh nghiêm túc, tâm như treo giữa không trung, không biết bây giờ mình nên phản ứng như thế nào.

 

Dạ Bác Vũ không hay nói đùa, anh luôn thành thật biểu hiện cảm xúc của mình với người khác, tựa như những năm gần đây anh luôn cẩn thận chăm sóc cô.

 

Cô chỉ thật sự không ngờ anh thật sự thích cô, mà không phải loại tình cảm đối với người một nhà.

 

Hạ Đậu Khấu đối diện với gương mặt chăm chú nhìn cô của anh, cô không còn cách nào khác, thẹn thùng nhìn vào mắt anh. Khi ánh mắt rơi xuống cánh tay gầy gò nhưng hữu lực của anh, gương mặt của cô lại càng đỏ!

 

Bởi vì trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh anh ôm cô trong ngực mỗi ngày qua.

 

Nhưng mà, trước khi cô xuất ngoại đã đứng trước mặt mẹ cam đoan, cô tuyệt đối sẽ không nảy sinh tình cảm với Dạ Bác Vũ. Chẳng lẽ một khắc trước khi về nước mọi thứ liền thất bại trong gang tấc sao? 

 

“Vì cái gì không nói lời nào?” Gương mặt phiếm hồng của cô làm cho anh cảm thấy một tia hy vọng, nhưng khi thấy cô trầm mặt lại làm cho da đầu anh dấy lên lo sợ.

 

“Anh…… tôi chưa từng nghĩ tới…… nếu biết anh có ý với tôi…… tôi tôi tôi……” Cô cắn môi, không biết nên nói như thế nào, bởi vì của đầu óc cô đang rất hoảng loạn.

 

“Em như thế nào!” Anh mất đi kiên nhẫn gầm nhẹ một tiếng.

 

“Tôi sẽ không sang Anh với anh.” Thiếu nợ anh một ít, cô mới có thể lấy lý do hợp tình hớp lí đứng bên cạnh anh.

 

Dạ Bác Vũ trừng mắt nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên vặn vẹo.

 

Anh bỗng lui về phía sau, như là bị cô hung hăng quăng một cái tát.

 

Hạ Đậu Khấu nhìn anh bi thương, vội vã tiến lên nắm lấy cánh tay của anh.

 

“Ý của tôi là…… ý của tôi là……” cô phun ra nuốt vào nửa ngày sau lại gián đoạn, bởi vì cô không thể nói rằng đây là ý của mẹ.

 

Dạ Bác Vũ hồi phục lại tinh thần, trong nháy mắt thu hết biểu cảm, lại khôi phục bộ dạng quý công tử hờ hững trước giờ.

 

“Vừa rồi tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi, chỉ là không ngờ em như vậy chán ghét tôi!” Dạ Bác Vũ lạnh lùng nói.

 

“Người yêu – loại chuyện này có thể thuận miệng nói sao?” Cô bị anh dọa cho hoang mang lo sợ .

 

“Bằng không, em tưởng tôi thế nào, chính thức mở miệng yêu cầu kết giao với em sao?” Dạ Bác Vũ hung ác nói, nhưng trong lòng lại dấy lên một tia hy vọng.

 

“Ý tôi không phải thế…… tôi chỉ không ngờ chúng ta sẽ trở thành người yêu, tôi biết tôi nợ anh rất nhiều, chờ sau khi tôi kiếm được tiền, sẽ trả học phí……” Cô vội vàng chuyển đề tài.

 

“Đủ.” Dạ Bác Vũ đánh gãy lời của cô, cảm giác mỗi câu cô nói đều như dẫm dẫm nát tâm anh.“Em dám trả tiền lại cho tôi thử xem! tôi nói rồi, đây là tôi hoàn thành tâm nguyện của cha em, tôi cam tâm tình nguyện.”

 

“Tôi nợ anh nhiều lắm, không muốn để người khác nói anh quan tâm một con se sẻ như tôi.”

 

“Nếu se sẻ biến thành phượng hoàng thì cũng đâu có gì lạ?”

 

Hạ Đậu Khấu sửng sốt, cô không dám có ‘ý nghĩ không an phận ‘ với anh. Trời biết, cô đối với anh thậm chí không dám nghĩ nhiều a!

 

Cô không mở mắt, bối rối nói:“Anh có biết tôi vẫn cho rằng anh sẽ trở thành người nhà……”

 

“Đủ, em chỉ cần trực tiếp nói cho tôi biết, em chưa từng xem tôi như một người đàn ông là được.” Anh tức giận trừng mắt liếc cô một cái.

 

Hạ Đậu Khấu há mồm muốn nói, lại không biết chính mình còn có thể nói cái gì nữa.

 

Dạ Bác Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thất kinh của cô, ngay cả đôi môi đều mất đi sắc máu, trong lòng có bao nhiêu rõ ràng — vô luận cô đối anh như thế nào, cô vẫn luyến tiếc không muốn thay đổi, đó là sự thật. 

 

Dạ Bác Vũ nhếch môi cười khổ, xưa nay anh luôn không hiểu người khác, lúc này lại hiểu được lòng của cô. Mà cô đối với người khác nhìn qua một lần có thể biết rõ tính tình họ, nhiều năm qua nhưng lại không hiểu một phần nhiệt huyết của anh.

 

Anh thật không biết vì sao lại xảy ra vấn đề này!

 

“Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với con nhóc như em, có lẽ hai năm sau, vận hoa đào của em sẽ đến không chừng.” Dạ Bác Vũ ép mình không đổi sắc mặt, nói.

 

Hạ Đậu Khấu cảm thấy thất vọng, nhưng lúc sau vẫn nhẹ nhàng thở ra, cảm giác tất cả lại khôi phục nguyên trạng.

 

“Anh hứng thú với cô gái như thế nào? Tuy anh rất được hoan nghênh, dù ở Đài Loan hay ở đây, nhưng hình như anh vẫn không chính thức kết giao bạn gái.” Cô giả bộ vô sự hỏi.

 

“Ba ngàn con sông, tôi chỉ cần một gáo nước, bây giờ tôi còn chưa tìm được gáo nước kia.” Anh trừng mắt cô nói.

 

“Cô gái kia sẽ là người hạnh phúc nhất thiên hạ.” Cô gật đầu, trong lòng lại rầu rĩ .

 

Anh lại trừng mắt liếc cô một cái, yết hầu khó chịu muốn rít gào, muốn cắn người! 

 

“Đêm đã khuya, sáng mai lên máy bay, không thể thức khuya được, nhanh đi ngủ.” Anh mở miệng đuổi người, miễn cho anh không khống chế được.

 

Hạ Đậu Khấu gật đầu, động tác chậm chạp đứng dậy, chậm rãi cằm cốc thủy tinh trên bệ cửa, không biết sao, bước chân cực kì chậm chạp, không muốn rời đi nhanh như thế.

 

“Nhanh đi ngủ!” Dạ Bác Vũ thô quát một tiếng, quay đầu đi đến cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.

 

Một cơn gió đêm thổi vào phòng, Hạ Đậu Khấu cảm thấy lạnh run người, khi đi ra phòng khách, lại nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn một cái –

 

Không biết anh nghĩ cái gì mà lấy ra một gói thuốc lá, đứng đó vừa hút vừa phả khói vào cửa sổ.

 

Cô nhìn sườn mặt anh, cảm thấy anh nhìn có vẻ thật tịch mịch, nhịn không được tiến lên từng bước.

 

“Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi ngủ!” từ ô kính trên cửa sổ anh nhìn thấy cô còn đứng trước phòng, rống với cô một tiếng.

 

Cô giống như con mèo nhỏ không tiếng động trốn đi.

 

Hai vai Dạ Bác Vũ như suy sụp xuống, khói thuốc một màu bạc, miệng không khỏi thở dài.

 

Yêu thành như vậy, cũng đủ uất ức.

 

Lập tức muốn anh buông tay, nói dễ hơn làm. Nhìn một người lâu như vậy, trong đầu đã sớm khắc sâu hình bóng của cô.

 

Lại cùng nhau sống hai năm.

 

Cuối cùng hai năm đã qua, nếu cô vẫn không hiểu được tình cảm của anh, thì anh sẽ — anh sẽ –

 

Anh sẽ lớn tiếng thổ lộ !

 

Anh thừa nhận chính mình không phải người đàn ông dịu dàng, nhưng vẫn có thể đối xử với cô thật tốt, anh đều làm toàn bộ!

 

Dù sao anh cũng là người đàn ông trưởng thành có tự tôn, huống hồ anh đối tốt với cô rõ ràng như vậy, chẳng lẽ còn muốn anh nói toạc ra sao?

 

Dạ Bác Vũ ngẩng đầu đụng phải vách tường, đau đến nhe răng trợn mắt kêu rên một tiếng.

 

Gặp quỷ , yêu thật đúng là làm cho người ta đau đến chết mất!

back top