Kén Cá Chọn Canh

Chương 32

Tần Dư Kiều chỉ cảm thấy trái tim trong ngực đập thình thịch không ngừng, nhất là khi Lục Nguyên Đông và Giang Nham đi đến. Sau khi nghe thấy tiếng nói chuyện của Giang Nham, trái tim cô như vọt tới cổ họng, ngẩng đầu thở hổn hển nhìn Lục Cảnh Diệu. Mà Lục Cảnh Diệu còn nghiêm mặt trừng mắt nhìn cô, cộng thêm lúc này miệng cô bị Lục Cảnh Diệu dùng bàn tay che lại, cô thực sự không thở nổi. Két nước lạnh lẽo của bồn cầu dán vào lưng như đang nhắc nhở cô tình cảnh của cô lúc này vô cùng quẫn bách.

 

Một lúc sau Lục Cảnh Diệu mới buông tay che mặt cô ra, bởi vì hiểu rõ cho dù anh không che miệng thì cô cũng không dám phát ra một tiếng động nhỏ.

 

Tần Dư Kiều thật sự không dám phát ra một tiếng động nào, bởi vì cô đang bị vây trong trạng thái căng thẳng, cũng không biết dáng vẻ của cô bây giờ chật vật thế nào… chọc người ra sao.

 

Bởi vì đêm nay là có tiệc nên Tần Dư Kiều mặc chiếc váy ngắn cổ V sâu màu bạc sáng. Bây giờ cô ngồi dạng chân trên bồn cầu, chân váy vốn qua mông giờ lại vén lên ngang hông, để lộ quần tất màu da trong suốt, bắp đùi thon dài thẳng tắp đặt hai bên bồn cầu. Mà thẳng về phía Lục Cảnh Diệu chính là quần lót màu đen như ẩn như hiện giữa hai chân… Còn có mái tóc đen xoăn nhẹ thả xõa, rơi trên vai, trước ngực, len lỏi vào tim Lục Cảnh Diệu.

 

Chết tiệt! Cảm giác ngứa ngáy ấy chạy từ trái tim đến xương sống của anh.

 

Tần Dư Kiều cắn môi căm tức nhìn anh, màu son cô đã phai hết, dính một ít trong lòng bàn tay phải mà anh vừa dùng để che miệng cô. Đó là màu đỏ như lửa.

 

Cảnh tượng khiến Lục Cảnh Diệu nhớ tới lần đầu tiên của cô và anh, ngây ngô mà sống động, gượng gạo mà không cứng đờ, hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ tựa như con suối trong suốt chảy róc rách trong núi, ngọt ngào trong veo, càng uống càng khát.

 

“Giang Nham, ông đừng đùa nữa.” Ngoài kia rốt cuộc cũng truyền tới giọng nói thờ ơ của Lục Nguyên Đông, còn pha chút mệt mỏi: “Bây giờ Dư Kiều không ghét tôi là may rồi, còn thích tôi à? Làm sao có thể…”

 

“Vậy ông nhầm rồi, phụ nữ đều già mồm cãi láo. Ông chủ động nói chia tay, cô ấy chỉ làm bộ thôi. Hơn nữa nói thật, hai người thật sự rất có duyên. Tôi không rằng cô bé cường hôn cậu năm đó lại là cô ấy. Thật thú vị…”

 

“…”

 

“Cường hôn?” Lục Cảnh Diệu khẽ mở môi mỏng, mặc dù không phát ra tiếng, phần môi khẽ động vẫn toát ra hơi thở lạnh lẽo. Anh vốn đứng thẳng nhìn cô từ trên cao, sau khi nghe thấy Giang Nham nói “cường hôn”, cả người liền nghiêng về phía cô. Tần Dư Kiều chỉ cảm thấy như có một khoảng đen ập xuống đầu mình.

 

Bởi vì quan sát người phụ nữ trước mặt ở khoảng cách gần hơn, trước mắt Lục Cảnh Diệu là vẻ bình tĩnh giả tạo và màu môi đã phai gần hết của Tần Dư Kiều. Anh hơi rũ mắt xuống, lại có thể nhìn thấy cảnh xuân giữa chân cô. Nếu như lúc trước chỉ nhìn thấy một chút màu đen như ẩn như hiện, bây giờ ngay cả viền tơ phía dưới cũng nhìn thấy rõ ràng.

 

Cảnh xuân như vậy thật động lòng người, Lục Cảnh Diệu nhìn Tần Dư Kiều hai giây, tay trái đã đưa xuống dưới người Tần Dư Kiều. Lòng bàn tay nóng như lửa ấy làm cho Tần Dư Kiều lùi về phía sau như bị điện giật, nhưng sau lưng lại là két nước lạnh băng.

 

Cảm giác căng thẳng không thể nguôi ngoai như thể có một thứ vô hình nghẹn ứ trong lòng. Tần Dư Kiều thấy mình run rẩy, đúng vậy, bắp đùi dang ra hướng về phía Lục Cảnh Diệu của cô đang run lẩy bẩy mà không chịu sự khống chế của cô.

 

Hơi thở của Lục Cảnh Diệu càng lúc càng gấp rút, càng nóng bỏng, sau đó thấp giọng nói bên tai Tần Dư Kiều: “Trước kia nhỏ như vậy, sao mà biết được nhiều thế…” Nói xong, bàn tay Lục Cảnh Diệu đặt ở phía dưới của cô bắt đầu giở trò xấu xa: “Bây giờ lớn rồi, đã biết chưa?”

 

Tần Dư Kiều thật sự vừa thẹn vừa giận, mấy lời lấy lệ cô vừa nói trong phòng vệ sinh giờ đã được Lục Cảnh Diệu dùng để châm chọc cô.

 

Cái gì là khóc không ra nước mắt, chính là cảm giác này đây. Trong không gian chật hẹp này, cơ thể của cô lại nảy sinh cảm giác hưng phấn âm ỉ. Ngoài kia còn có tiếng róc rách, Tần Dư Kiều nghe thấy mà mặt đỏ tía tai.

 

“Chú nhỏ của tôi đang theo đuổi cô ấy.” Là giọng của Lục Nguyên Đông.

 

“Thật à? Tôi còn tưởng chú sáu của ông đang đùa.” Giang Nham nói.

 

“Ông thấy chú ấy giống đùa lắm à?” Giọng của Lục Nguyên Đông nghe rất trào phúng. “Cũng không biết nhớ thương từ lúc nào, tôi với Kiều Kiều vừa chia tay, chú ấy đã gấp không chịu được, nói toạc với cả nhà là muốn theo đuổi cô ấy.”

 

“Fuck!" Giang Nham chửi thề thay Lục Nguyên Đông. “Chú sáu của ông tốt thật đấy.”

 

"Ha ha."

 

Đôi khi Tần Dư Kiều cảm thấy tình cảnh của mình rõ ràng vô cùng khó chịu, nhưng trong lòng cô lại trào dâng cảm xúc ngọt ngào, điều này thật sự rất thần kỳ.

 

Lời của Lục Nguyên Đông làm tuôn trào cơn sóng trong lòng cô. Cô thật sự không biết Lục Cảnh Diệu đã nói thẳng muốn theo đuổi cô trước mặt người nhà. Cô ngẩng đầu lên nhìn Lục Cảnh Diệu, anh lại mất tự nhiên.

 

Tần Dư Kiều chợt thấy thoải mái hơn nhiều, lười biếng dựa lưng vào két nước sứ. Cô bớt đi vẻ xấu hổ, lại thêm phần quyến rũ, ánh mắt lấp lánh ánh nước khẽ nháy với Lục Cảnh Diệu, đôi môi xinh đẹp khẽ cong lên, sau đó dùng khẩu hình hỏi anh: “Rốt cuộc anh bắt đầu nhớ thương em từ lúc nào vậy?”

 

Lục Cảnh Diệu luôn cảm thấy Tần Dư Kiều rất biết cách trêu chọc đàn ông. Trước kia cô bạo gan lại thẳng thắn, nhưng dáng vẻ hiền lành ngoan ngoãn này còn có thể hấp dẫn anh hơn trước. Cô toát ra vẻ phong tình của người trưởng thành và vẻ ngây ngô của thiếu nữ.

 

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng nước chảy rào rào, Lục Cảnh Diệu dùng một tay nâng người cô từ dưới lên. Đột nhiên bay lên không, Tần Dư Kiều khẽ hô lên một tiếng, lúc ngộ ra thì cúi đầu ngoạm Lục Cảnh Diệu một phát. May là tiếng nước bên ngoài rất lớn, nếu như bị hai người bên ngoài nghe thấy thì cả đời này cô không thể ra khỏi đây mất.

 

Lục Cảnh Diệu nâng Tần Dư Kiều lên chỉ vì muốn giữ chặt cô trước ngực mình. Anh ôm cô xoay người, sau đó ngồi xuống bồn cầu.

 

Đổi hướng, đằng sau cô không còn là két nước lạnh lẽo nữa, nhưng cô và Lục Cảnh Diệu lại kề sát nhau hơn. Bây giờ hai chân của Lục Cảnh Diệu để giống tư thế lúc trước của cô, dang ra 120 độ. Bởi vì chân dài hơn cô, nên thoạt nhìn còn… phóng khoáng hơn cô lúc trước. Mà chân cô bị Lục Cảnh Diệu kéo lên kẹp ngang hông anh.

 

“Ưm…”

 

Đúng lúc này, tiếng nước qua đi, bên ngoài chỉ còn tiếng bước chân rời đi của hai người, thần kinh căng thẳng của Tần Dư Kiều cũng buông lỏng. Lúc đang định ngồi lên đùi Lục Cảnh Diệu, tiếng bước chân bên ngoài đột nhiên dừng lại.

 

Thật ra đàn ông rất nhạy cảm với vài việc, lúc vừa mới giải phóng xong hai người cũng nghe thấy vài âm thanh, Giang Nham rời đi còn vỗ vai Lục Nguyên Đông, ý bảo anh nhìn phòng vệ sinh ngoài cùng bên phải, nở nụ cười chỉ đàn ông mới hiểu.

 

Lục Nguyên Đông biết Giang Nham chỉ cái gì, nói câu “nhàm chán” rồi đi.

 

***

 

Sau khi tiếng bước chân biến mất hoàn toàn, thần kinh lúc thì buông lỏng khi thì căng cứng của Tần Dư Kiều sắp đứt luôn rồi, kết quả ngẩng đầu lại thấy nụ cười ranh mãnh của Lục Cảnh Diệu, đưa tay đấm anh một phát. Lúc đang định đứng dậy khỏi người anh, bàn tay Lục Cảnh Diệu đang đặt trên mông cô chợt co lại, chỗ phía dưới của cô đụng vào nơi phồng lên của Lục Cảnh Diệu.

 

Chỗ đó đã phồng lên thành túp lều nhỏ rồi.

 

Trái tim lại bắt đầu đập thình thịch, khô nóng, bứt rứt, còn có cảm xúc hưng phấn mơ hồ.

 

Thực ra nếu không làm thì thật có lỗi với tư thế mập mờ của cô và anh.

 

Trên phương diện này, Lục Cảnh Diệu luôn trực tiếp lại thần tốc, giữ chặt tay Tần Dư Kiều, kéo tay cô đặt lên chỗ phồng của anh, đôi mắt nhìn cô toát lên ngọn lửa bùng cháy.

 

Đàn ông sẽ vì tình dục mà yêu, phụ nữ lại đa phần vì yêu mới có tình dục. Bởi vì lời Lục Nguyên Đông vừa nói nên trong lòng Tần Dư Kiều có gì đó đang rạo rực.

 

Có cảm động, có vui mừng, còn cảm thấy thỏa mãn và ngọt ngào khi là phụ nữ của Lục Cảnh Diệu. Thậm chí cảm xúc ngọt ngào ấy còn làm lá gan cô lớn hơn, nhu cầu của cơ thể trở nên mãnh liệt, thậm chí còn muốn cảm thụ cảm giác tốt đẹp của việc “ở bên nhau” của hai người.

 

Cô khẽ thở gấp, yên lặng nhìn Lục Cảnh Diệu, sau đó vươn hai tay kéo khóa quần của anh xuống, ở bên trong là cái quần đùi tứ giác màu trắng. Nếu như lúc trước còn cách cái quần một túp lều nhỏ, bây giờ vừa liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy hình dáng cực đại bên trong quần đùi trắng. Thứ bên trong đang ngẩng cao mà vươn về phía trước.

 

Sau đó Tần Dư Kiều lại không dám, muốn bỏ chạy giữa trận.

 

“Đừng bỏ dở nửa chừng…” Lục Cảnh Diệu đâu chịu, nhanh chóng kéo vật kia ra khỏi miệng quần đùi.

 

Đèn trong nhà vệ sinh nam sáng khác thường, đây cũng là lần đầu tiên Tần Dư Kiều nhìn thứ này của Lục Cảnh Diệu dưới ánh đèn sáng như vậy. Cô không biết “Quả Quả” của Edinburgh có nhìn kỹ thế này hay không, nếu như nói đã từng nhìn thấy, sao cô lại thấy… thích thú được?

 

Đúng rồi, bây giờ cô chợt nhớ lại một câu Lục Cảnh Diệu từng nói: “Trước kia em rất thích chơi với nó.” Nhưng cái thứ màu đỏ thẫm đến gần tím, thô dài bành trướng, nổi gân xanh đó có gì thú vị, tuy phía còn mang màu hồng phấn coi như xinh đẹp, chính giữa tiết ra chất nhầy trong suốt, lấp lánh dưới ánh đèn.

 

Tim Tần Dư Kiều đập nhanh đến mức có phần không chịu nổi, lúc bàn tay nóng rực của Lục Cảnh Diệu chạm đến bên trong tất chân của cô, cô cảm thấy rõ bên trong chỗ đó đang co rút.

 

Động tác của Lục Cảnh Diệu luôn nhanh chóng, hơi nâng cô lên rồi tuột quần tất của cô xuống bắp, sau đó lại kéo Tần Dư Kiều ngồi xuống đùi mình, một tay để sau lưng cô, một tay nắm lấy vật kia của mình, sau đó gấp không dằn nổi mà tiến vào một phần.

 

Cảm giác căng trướng chợt truyền đến, hai chân run rẩy, sau đó Lục Cảnh Diệu tiếp tục đẩy, lại vào tiếp một đoạn, quá trình này thật đúng là có phần gian nan. Trán Lục Cảnh Diệu đã rịn mồ hôi lấm tấm, nhưng nụ cười trên mặt vẫn tao nhã mê người như cũ, cúi đầu nói: “Còn có một nửa ở ngoài.”

 

Ngồi với tư thế này tiến vào vốn hơi khó khăn, hơn nữa đưa vào từng chút từng chút một như thế thật sự rất tốn thời gian, cảm giác nửa vời cũng vô cùng khó chịu.

 

Mặt khác tuy dục vọng ập xuống, Tần Dư Kiều còn nghĩ tới Hi Duệ bị bỏ lại trong phòng một mình nên cũng nóng vội.

 

Lục Cảnh Diệu liếc nhìn cô, sau đó đưa miệng kề sát bên tai cô lên tiếng, giọng nói của anh trở nên khàn khàn, tựa như tằm ăn lá dâu phát ra tiếng sột soạt, nghe mà thấy ngưa ngứa.

 

“Chúng ta đứng lên làm, em đi giày cao gót, cảm giác cũng không tồi đâu.” Lục Cảnh Diệu ghé vào bên tai cô nói, nhìn thấy mang tai hồng hồng của Tần Dư Kiều.

 

Hai người kề sát, Lục Cảnh Diệu đặt tay trên lưng cô đứng thẳng dậy, sau đó áp cô lên mặt tường lát gạch men sứ bên phải, không nói hai lời lập tức di chuyển. Có lẽ vừa rồi đè nén quá lâu, sau khi đứng lên, Tần Dư Kiều chỉ cảm thấy bộ phận đi vào bên trong cơ thể cô của Lục Cảnh Diệu như tràn ngập sức lôi cuốn mãnh liệt, khiến cô rã rời.

 

Về phần cảm giác của cô, Lục Cảnh Diệu nói đúng, mang giày cao gót làm chuyện đó thật sự không tồi.

 

……

 

Lục Cảnh Diệu về phòng trước Tần Dư Kiều, lúc đi vào tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh, Bạch Quyên hỏi anh: “Kiều Kiều đâu?”

 

“Vừa mới thấy cô ấy đang gọi điện thoại ở hành lang.” Lục Cảnh Diệu liếc mắt nhìn khắp phòng, chân mày giật giật. “Tôi còn tưởng cô ấy vào rồi.” Nói xong lấy điện thoại từ trong túi ra, nói với mọi người: “Tôi gọi điện thoại cho cô ấy.”

 

Đang định nhấn số thì Giang Hoa đã đặt điện thoại lên tai, nhíu mày nói với Lục Cảnh Diệu: “Tôi đã gọi rồi.”

 

Lục Cảnh Diệu khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào sofa lạnh nhạt liếc nhìn. Lục Hi Duệ bị vứt bỏ trong lòng kéo tay anh, lo lắng nhìn anh: “Ba ơi, liệu chị Dư Kiều có gặp phải người xấu không?”

 

Lúc Tần Dư Kiều run sợ rời khỏi nhà vệ sinh nam còn mắng nhiếc Lục Cảnh Diệu vô lại khốn kiếp. Bởi vì chột dạ nên cô lại chạy đến nhà vệ sinh nữ bình ổn tâm trạng. Sau khi đã bình tĩnh trở lại, cô bước đôi chân mềm nhũn đến trước bồn rửa mặt, soi gương vừa sửa sang lại đầu tóc vừa trang điểm lại. Có điều sóng mắt của cô như chứa sắc xuân, gò má ửng hồng, xinh đẹp động lòng người, vốn không cần trang điểm lại làm gì.

 

Đúng lúc này, di động trong túi xách vang lên, màn hình hiện lên hai chữ “Giang Hoa”. Tần Dư Kiều nhận điện, giọng Giang Hoa truyền đến: “Kiều Kiều, đang ở đâu thế?”

 

***

 

Tần Dư Kiều trở về phòng, Bạch Quyên lập tức hỏi cô: “Đi đâu vậy, lo cho em chết đi được.”

 

Tần Dư Kiều rất căng thẳng, giơ di động lên cho Bạch Quyên xem như để tăng tính chân thật trong câu nói của mình. “Ba em… vừa gọi điện đến…”

 

Lục Nguyên Đông thấy rõ sự khác thường của Tần Dư Kiều, tưởng là có chuyện gì, lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

 

Tần Dư Kiều lắc đầu: “Không có gì đâu.”

 

Từ lúc Tần Dư Kiều vào phòng, Lục Cảnh Diệu vẫn luôn cười híp mắt nhìn cô, hai chân tao nhã gác lên nhau, dựa lưng vào trên sofa mỉm cười, sau đó chậm rãi nói với con trai bên cạnh: “Hi Duệ, gọi cô giáo con lại đây ngồi đi.”

 

Lục Hi Duệ đứng lên đi đến bên cạnh Tần Dư Kiều, sau đó kéo tay cô: “Chị Dư Kiều, em tưởng chị với ba đều đi rồi, ba với chị đều quên không đưa em về nhà.”

 

Nghe giọng điệu của Lục Hi Duệ cũng không giống như đang giận cô, nhưng Tần Dư Kiều vẫn thấy áy náy, khẽ nói: “Xin lỗi Duệ Duệ.”

 

Bạch Quyên và Lục Nguyên Đông nghe thấy đoạn đối thoại của cô và Lục Hi Duệ, tuy Lục Nguyên Đông không nói gì nhưng vẫn nhìn cô chăm chú; còn Bạch Quyên thì thất vọng thở dài: “Xong đời rồi, Tần Dư Kiều ơi là Tần Dư Kiều, chị thấy em chết trong tay thằng quỷ nhỏ này rồi.”

 

Lục Hi Duệ kéo Tần Dư Kiều, le lưỡi với Bạch Quyên: “Mắc mớ gì tới dì.”

 

Tần Dư Kiều cười, vuốt đầu Hi Duệ: “Hi Duệ nói đúng, không liên quan đến dì Bạch của em.”

 

Dì Bạch liếc nhìn Tần Dư Kiều: “Đúng là tẩu hỏa nhập ma rồi.”

 

Tần Dư Kiều chỉ cười, sau đó đến chỗ ngồi vốn là của mình, cầm lấy áo khoác da màu đen vắt trên ghế sofa lên, nói với mọi người: “Tôi đi trước đây.”

 

Bạch Quyên: “Về sớm thế?”

 

Tần Dư Kiều: “… Hơi khó chịu…” Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ bé đặt lên trán cô, là Lục Hi Duệ, cũng không biết học được ở đâu nữa.

 

"Nóng quá." Lục Hi Duệ sốt ruột nhìn Lục Cảnh Diệu: “Ba ơi, trán chị Dư Kiều nóng lắm, chắc chắn chị ấy bị sốt rồi, chúng ta mau đưa chị ấy đến bệnh viện đi.”

 

Không chỉ trán Tần Dư Kiều mới nóng mà cả người cô đều nóng, bị Hi Duệ nói như vậy, lại càng nóng hơn. Cô cho rằng Lục Cảnh Diệu biết rõ nguyên do, kết quả anh cũng vươn tay ra sờ trán cô: “Đúng là hơi nóng.”

 

“Hả?” Sau đó Giang Hoa cũng tiến lên định sờ, Tần Dư Kiều đẩy tay anh ta ra. Giang Hoa hơi lúng túng, tay cứng đờ giữa không trung. Sau đó anh đặt tay lên bả vai cô, nhìn chằm chằm vào mặt cô, nói với Bạch Quyên: “Hình như sốt thật rồi.”

 

Bạch Quyên vội vàng tiến lên sờ trán cô. Bạch Quyên vốn là người bộp chộp, không hề kinh ngạc với việc sờ trán kiểm tra nhiệt độ. Nghe Lục Cảnh Diệu và con anh nói nóng, cũng cảm thấy nóng thật, lập tức nói: “Kiều Kiều, để chị đưa em đi bệnh viện nhé.”

 

Giang Hoa nói: “Tôi đưa đi cho.”

 

Bạch Quyên thật ra là người thay đổi sắc mặt rất nhanh, lúc nãy vì muốn mượn Giang Hoa đả kích Lục Nguyên Đông nên cười nói không ngớt với Giang Hoa, bây giờ lại nghe được tin cậu ta sắp kết hôn, đối tượng lại là con chồng trước Hà Vân dẫn tới nhà họ Tần, nhất thời không còn chút thiện cảm gì với Giang Hoa, hận không thể đá cậu ta về thành phố G ngay và luôn.

 

Quay một vòng, Lục Nguyên Đông cũng đứng lên, hình như chờ cô gọi tên.

 

Cuối cùng, sau khi dạo thêm một vòng nữa, Bạch Quyên vẫn cảm thấy Lục Cảnh Diệu thuận mắt nhất, đang định lên tiếng thì Lục Cảnh Diệu đã nói trước: “Tôi đưa Dư Kiều đi cho.”

 

Bạch Quyên nhìn Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều gật đầu với Bạch Quyên, sau đó quay đầu lại: “Vậy phiền ngài Lục rồi.”

 

“Không phiền.” Lục Cảnh Diệu nói, sau đó lấy áo khoác sẫm màu từ trên giá treo đồ xuống vắt trên tay, đi đến bên cạnh Tần Dư Kiều, vô cùng lịch thiệp nói: “Cô Tần, đi thôi.”

 

Tần Dư Kiều không thèm nhìn Lục Cảnh Diệu, cúi đầu mặc áo khoác vào, sau đó ngẩng đầu định tạm biệt mọi người, Lục Nguyên Đông đột nhiên đi về phía cô. Tuy anh đi về phía cô nhưng lại cười nói với Lục Cảnh Diệu: “Chú nhỏ, chú đưa Dư Kiều đi bệnh viện rồi, Hi Duệ làm sao bây giờ?” Dừng lại, “Để cháu đưa cho, Hi Duệ không thể không có chú.”

 

Lục Cảnh Diệu híp mắt lại, chợt cười: “Không sao đâu, Hi Duệ cũng không phải là trẻ nhỏ.” Ngừng lại một lát rồi nói, “Hi Duệ làm phiền cháu rồi.” Sau đó, vỗ vai Lục Nguyên Đông.

 

“Hi Duệ, lát nữa theo anh Nguyên Đông về nhé, nghe chưa?” Lục Cảnh Diệu quay đầu dặn dò con trai.

 

Lục Hi Duệ chớp chớp mắt, mặc dù không vui lắm nhưng vẫn đi tới bên cạnh Lục Nguyên Đông, có ý là sẽ đi theo Lục Nguyên Đông về nhà.

 

Tần Dư Kiều đứng yên bất động, lườm Lục Cảnh Diệu. Sao anh có thể như vậy chứ?.

 

Ngọn đèn trong phòng mờ tối, Lục Cảnh Diệu nhíu mày nhìn Tần Dư Kiều, sau đó đưa tay đặt lên vai cô. Bởi vì động tác khẳng khái nên mang phong thái lịch thiệp như quý ông che chở cho phụ nữ.

 

Thật ra Tần Dư Kiều bị Lục Cảnh Diệu lôi ra khỏi phòng.

 

***

 

Lòng Lục Nguyên Đông đã nguội lạnh nhưng vẫn muốn đưa cậu em họ Lục Hi Duệ về nhà. Dọc đường đi, Lục Hi Duệ đều rất im lặng, dường như đang giận Lục Cảnh Diệu.

 

Lục Nguyên Đông đỗ xe ở ven đường, xuống xe mua một túi hạt dẻ Lục Hi Duệ thích ăn cho nó: “Cho nhóc.”

 

Lục Hi Duệ hơi do dự, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn anh cả.”

 

Lục Nguyên Đông hắng giọng, hơi nghi hoặc lên tiếng: “À… chị Dư Kiều với ba nhóc là thế nào vậy?”

 

Lục Hi Duệ bóc một hạt dẻ cho vào miệng mình, suy nghĩ một lát rồi nói: “Đương nhiên là sắp làm mẹ em rồi.”

 

Lục Nguyên Đông buồn bực bóp còi, thật sự muốn quăng Lục Hi Duệ xuống đường luôn.

 

Đúng lúc này, Lục Hi Duệ bỗng nói lời thấu đáo: “Là do anh không cần chị Dư Kiều.”

 

Lục Nguyên Đông không phản đối, im lặng đưa Lục Hi Duệ trở về nhà. Lúc xuống xe, Lục Hi Duệ tỏ ý cảm ơn của mình với Lục Nguyên Đông.

 

Lục Nguyên Đông: “Về rửa mặt tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút.”

 

Lục Hi Duệ gật đầu: “Em chào anh ạ.”

 

Lục Nguyên Đông không thèm chào hỏi, quay đầu xe, lái xe thẳng ra khỏi khu biệt thự. Kết quả lái xe đến vườn hoa lại trông thấy một chiếc xe quen thuộc băng qua đường Tứ Quý.

 

Là chiếc Cayenne của Lục Cảnh Diệu, xe lái vào chung cư Nhã Lâm ngược hướng vườn hoa. Sau đó Lục Nguyên Đông quay đầu xe lại, đuổi theo xe Lục Cảnh Diệu.

back top