Tần Dư Kiều bị câu “Nhẹ như vậy” của Lục Cảnh Diệu chọc cười, sau đó bám chặt lấy Lục Cảnh Diệu: “Mặc kệ, anh áng chừng cần nặng của em, sau đó báo cáo một con số đi.”
Lục Cảnh Diệu cũng cười, mặc dù có một cô gái đang vắt vẻo trên người mình nhưng anh vẫn đứng thẳng tắp. Vốn đang bực bội, nhưng thấy gương mặt hớn hở của Tần Dư Kiều, lửa giận cũng nguôi đi phân nửa. Đôi tay đặt lên mông của Tần Dư Kiều, cân nhắc rồi nói: “Chắc khoảng 75 kg.”
Tần Dư Kiều há miệng, nhìn Lục Cảnh Diệu với vẻ khó tin: “Không thể nào, đó là cân nặng hồi em mới về nước mà.”
“Vậy sao?” Lục Cảnh Diệu nhíu mày, “Vậy mà anh tưởng khi đó em 100 kg lận đấy.”
Biết rõ Lục Cảnh Diệu cố ý trêu cô, Tần Dư Kiều nhìn Lục Cảnh Diệu với vẻ lưu manh, hỏi: “Khi đó anh cảm thấy em thế nào?” Cô muốn thử xem Lục Cảnh Diệu có ghét cô mập không.
“Lúc nào cơ?”
“Lúc anh nói em nặng 100 kg đó.” Tần Dư Kiều hơi giận.
“A, hồi em phát phì đó hả?” Lục Cảnh Diệu ôm Tần Dư Kiều ra phòng khách, sau đó ngồi xuống ghế sofa, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, anh thản nhiên trả lời Tần Dư Kiều: “Mặc dù tròn vo, nhưng cũng dễ thương.”
Tần Dư Kiều cau mày: “Nói dối.”
Lục Cảnh Diệu có vẻ nghiêm túc: “Thật mà, anh không thấy em mập, nếu không làm sao anh vừa nhìn đã nhận ra em được chứ.”
Tần Dư Kiều vui vẻ, thưởng cho Lục Cảnh Diệu một nụ hôn : “Dù anh gạt em, em vẫn rất vui.”
Trời đất chứng giám, Lục Cảnh Diệu thật sự không lừa Tần Dư Kiều. Anh thật sự cảm thấy Tần Dư Kiều mập một chút cũng không có ảnh hưởng gì. Không biết câu “Trong mắt người tình hóa Tây Thi” có thật hay không, vẫn cho rằng những thứ của mình bao giờ cũng tốt nhất, bao gồm cả người phụ nữ của anh. Dù Tần Dư Kiều mập hay gầy, anh vẫn cảm thấy cô là tốt nhất.
Về phần những cô gái khác, có lúc cảm thấy nhìn lâu nên đâm ra ngấy. Thân hình cao gầy cứ như gậy trúc, mặt nhọn như cái bót đi giày, dù có mập như Tần Dư Kiều trước kia cũng không thuận mắt như cô ấy, béo mà không ngấy, nhìn mấy lần cũng khiến tâm trạng anh vui vẻ. Bây giờ Tần Dư Kiều gầy đi, càng phù hợp với thẩm mỹ của số đông. Thật ra anh cũng không ghét thân hình bây giờ của cô, mập cũng tốt, mà gầy cũng được. Ví dụ như cặp đùi tuyệt đẹp này quấn quanh eo anh, tựa như có thể câu hồn anh vậy.
Về phần tại sao anh lại tức giận, chỉ là lo lắng cô gầy đi nhanh quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Tâm trạng của Tần Dư Kiều cũng tốt cực kỳ nên muốn tỏ vẻ. Dù sao khoe mẽ cũng không bị đánh thuế, tựa vào vai Lục Cảnh Diệu nói: “Vậy anh muốn em nặng bao nhiêu cân, em sẽ tranh thủ đạt tới lượng cân nặng anh yêu cầu có được không?”
Giọng nói của Tần Dư Kiều vô cùng êm ái, vừa mềm vừa trơn, Lục Cảnh Diệu nghe vậy trong lòng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nghi ngờ nhìn vào mắt Tần Dư Kiều, không nói gì.
Tần Dư Kiều: “Nhất định phải nói.”
Lục Cảnh Diệu than thở: “Vậy thì 50 kg, không được mặc cả, không thể ít hơn nữa.”
Tần Dư Kiều : “50 kg sao?”
Lục Cảnh Diệu do dự một chút rồi gật đầu.
“Bây giờ em đi cân thử xem, để coi còn cách xa cân nặng lý tưởng của anh nữa không.” Nói rồi Tần Dư Kiều xuống khỏi đùi Lục Cảnh Diệu, anh thấy thế vội kéo cô lại: “Rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Hay là trong khoảng thời gian này làm một số chuyện khác đi.”
Tần Dư Kiều mặc kệ Lục Cảnh Diệu, nâng váy đứng lên cân điện tử. Cứ tưởng rằng nhỏ hơn con số Lục Cảnh Diệu đưa ra, đáng tiếc cây kim vẫn dừng ở chỗ 59 kg.
Tần Dư Kiều đứng đó nhìn Lục Cảnh Diệu : “Không gầy, vẫn 59 kg.”
Lục Cảnh Diệu không chịu nổi dáng vẻ đáng thương của Tần Dư Kiều, chỉ bộ đồ trên người cô: “Bộ váy trên người em có khi nặng thêm mấy cân nữa đấy, cho nên em cũng phải giảm được mấy cân rồi.”
“Làm sao có thể?” Tần Dư Kiều nói.
Lục Cảnh Diệu bắt chéo hai chân: “Không tin à, cởi đồ ra rồi cân thì biết.”
“Lưu manh.” Tần Dư Kiều cười mắng, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy mấy lời Lục Cảnh Diệu nói cũng có lý. Cô mặc bộ váy rất dài, vải dày rủ xuống vốn đã nặng, váy còn đính thêm những viên kim cương nhỏ điểm xuyết, tuy mang lại cảm giác trang nhã lại cao quý, nhưng lại có khuyết điểm là khiến váy đã nặng càng thêm nặng.
Cho nên ngày diễn ra cuộc họp thường niên đó, cộng với những món trang sức trên người, Tần Dư Kiều cảm thấy sức chịu đựng của mình quả thật rất khủng khiếp.
***
Cuộc họp hằng năm của Lục thị bắt đầu từ lúc sáu giờ, địa điểm là phòng hội nghị của khách sạn Xuân Yến có sức chứa lên đến một nghìn người. Khách sạn có thang máy tự động thẳng lên tầng cao nhất. Ở tầng mười sáu, toàn bộ đều được bao bọc bằng kính thuỷ tinh. Sau cuộc họp họp báo cáo và bữa tối, mọi người có thể vui vẻ khiêu vũ với nhau.
Tần Dư Kiều theo chân Lục Cảnh Diệu đến Xuân Yến bằng xe kiểu dài, trên xe chỉ có cô và Lục Cảnh Diệu. Hi Duệ vốn muốn theo đi nhưng lại bị Lục Cảnh Diệu sắp xếp cho Lục Gia Anh đến đón, bởi vì ba người cùng đi với nhau thì quá thu hút sự chú ý của bọn nhà báo.
Tần Dư Kiều biết chắc chắn nhà báo sẽ bén mảng đến cuộc họp tổng kết hằng năm của Lục thị, nhưng không ngờ lại nhiều nhà báo như vậy. Lúc xe còn chưa dừng, cô đã thấy tại đám nhà báo chen chúc trước cổng khách sạn. Ngoài cửa, Trương Kỳ đang kéo Lục Cảnh Thành, còn Lục Cảnh Thành lại vui vẻ đáp lời đám nhà báo.
Thật ra năm nay Lục Cảnh Thành tương đối xấu hổ, bởi vì bị Lục Hoà Thước cách chức nửa năm. Còn người nổi tiếng nhất năm nay lại là Lục Cảnh Diệu, hai hạng mục quan trọng nhất của Lục thị đều nằm trong tay anh.
Bây giờ Tần Dư Kiều còn chưa xuống xe đã bắt đầu căng thẳng rồi. Cô mất bình tĩnh, nhìn Lục Cảnh Diệu rồi nói: “Em không muốn xuống xe….”
Lục Cảnh Diệu xoay người đưa tay vuốt ve tai Tần Dư Kiều. Trên dái tai cô kẹp đôi hoa tai làm bằng ngọc trai. Tần Dư Kiều có bấm lỗ tai, nhưng lâu quá không đeo hoa tai nên giờ không còn nữa. Trước giờ cô cũng không để ý, kết quả lúc chuẩn bị đi, Lục Cảnh Diệu thấy cô loay hoay mãi không đeo được hoa tai, vội vàng bảo thư ký tìm đôi hoa tai có thể kẹp để dùm tạm.
“Đừng trẻ con như vậy, đã đến nơi rồi.” Bởi vì hai người dựa vào nhau hơi gần, lúc Lục Cảnh Diệu nói, hơi nóng phả vào mặt Tần Dư Kiều, “Nếu em thật sự không muốn xuống xe, vậy bây giờ anh sẽ bảo tài xế quay đầu lại.”
Tần Dư Kiều cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi, biết Lục Cảnh Diệu lại trêu chọc, cô vỗ vai của anh: “Đừng dựa gần như vậy, cẩn thận làm hỏng lớp trang điểm của em.”
Lục Cảnh Diệu cười, chiếc xe vừa dừng trước khách sạn thì đám nhà báo đã ùa tới, nhưng anh đã sắp xếp một tốp vệ sĩ chặn họ lại ở khoảng cách một mét. Lục Cảnh Diệu xuống xe trước, đầu tiên anh nở nụ cười với các nhà báo, sau đó đưa tay đỡ Tần Dư Kiều ra. Đợi Tần Dư Kiều xuống xe, anh liền dẫn cô vào bên trong.
Trong suốt đường đi, đèn flash nhấp nháy không ngừng, đám nhà báo đua nhau hỏi, câu hỏi nhiều nhất chính là vấn đề người nói nghiệp của nhà họ Lục, vấn đề riêng tư lại ít được nhắc tới. Bởi vì những tòa báo nhận được thư mời hầu hết đều thuộc mảng kinh tế.
Lục Hoà Thước tuổi đã cao, cho nên vấn đề ai sẽ là người cầm lái con tàu Lục thị rất được quan tâm. Từ khi Lục Hoà Thước sáu mươi hai tuổi đã bắt đầu được chú ý, bây giờ Lục Hoà Thước đã tám mươi hai tuổi rồi. Tuổi Lục Hoà Thước càng cao, vấn đề này càng được giới truyền thông xào nấu đến giai đoạn gay cấn. Họ cứ đoán già đoán non vấn đề người đứng đầu nhà họ Lục, vấn đề Chủ tịch tập đoàn Lục thị sau này.
Lúc Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu vào hội trường, Lục Cảnh Diệu dừng lại trả lời phóng viên hai câu hỏi.
Câu hỏi thứ nhất: “Chuyện người nhà họ Lục tranh đoạt tài sản một thời gian trước có phải là thật không?”
“Nhà họ Lục chúng tôi rất hòa thuận, cho nên mọi người đừng nên nghe theo những tin đồn như chúng tôi tranh đoạt tài sản…. Hơn nữa dù cuối cùng Lục thị do ai đảm nhiệm, thì mục tiêu chủ yếu của Lục thị chính là đề cao phúc lợi của nhân viên, mang đến hiệu quả và lợi ích lớn nhất cho xã hội, cố gắng hết sức đưa cổ phiếu của Lục thị lên cao.”
Câu hỏi thứ hai: “Bên cạnh ngài Lục có phải là cô Tần Dư Kiều không ạ? Bây giờ hai người có quan hệ thế nào?”
“Quan hệ của tôi và Dư Kiều là…… Mọi người sắp được uống rượu mừng của tôi rồi….” Lục Cảnh Diệu nói xong, cười nhìn Tần Dư Kiều. Đúng lúc này, sau lưng có nhà báo hô lên : “Lục Cảnh Thịnh và con trai đã tới.”
Tần Dư Kiều đã từng xem những bài báo phân tích về nhà họ Lục. Về con trưởng Lục Cảnh Thịnh, có câu thế này: “Nếu cuối cùng Lục thị chọn con trưởng làm người thừa kế, chắc chắn bởi vì Lục Nguyên Đông là cháu nội được Lục Hòa Thước coi trọng nhất.”
Vì vậy giới truyền thông vẫn luôn chăm chăm tới hôn sự của Lục Nguyên Đông, nhưng không viết nhiều về cô, toàn bộ sự chú ý đều đổ lên Lục Nguyên Đông và Vương Bảo Nhi. Khoảng thời gian trước kia, nguyên nhân Lục Nguyên Đông và Vương Bảo Nhi chia tay cũng được giới truyền thông thêu dệt thành chuyện tranh chấp trong nhà giàu, rồi dự đoán rằng sau đó Lục Nguyên Đông sẽ tìm một cô gái có bối cảnh phù hợp hơn để kết hôn.
Tần Dư Kiều đọc báo mới biết được chuyện Lục Nguyên Đông và Vương Bảo Nhi chia tay, xem xong liền hỏi Lục Cảnh Diệu: “Họ chia tay thật à?”
Lục Cảnh Diệu phản ứng vô cùng kiểu cách, tỏ vẻ nghiêm túc ném điện thoại cho cô: “Làm sao anh biết được hai đứa chúng nó có chia tay không, nếu em muốn biết thì tự gọi điện thoại hỏi người trong cuộc đi.”
“Thật nhàm chán!”
“Mẹ nó à, rốt cuộc người nhàm chán là ai?”
….
Nhưng thành thật mà nói, bởi vì cô từng quen với Lục Nguyên Đông nên cũng quan tâm đến anh ta. Vì vậy có lúc thật sự nhàm chán muốn biết mối quan hệ giữa Lục Nguyên Đông và Vương Bảo Nhi thế nào rồi. Cô muốn biết cũng bởi nếu như Lục Nguyên Đông thật sự kết hôn với Vương Bảo Nhi, cô và Lục Cảnh Diệu cũng kết hôn, vậy cô và Vương Bảo Nhi coi như là người một nhà.
***
Cuộc họp tổng kết hằng năm của Lục thị ngoài những nhân vật lãnh đạo cấp cao, còn có các cổ đông của Lục thị. Trong đại sảnh trang trí lộng lẫy xa hoa, đâu đâu cũng thấy những bộ cánh quý phái. Đây là sự kiện trọng đại hằng năm của nhà họ Lục, cho nên người nhà họ Lục đều có mặt đông đủ. Năm chiếc đèn chùm tinh xảo trên trần tòa tỏa ánh sáng rực rõ, soi tỏ những cặp nam nữ xinh đẹp bảnh bao, cười nói không ngớt.
Tần Dư Kiều phát hiện, rất nhiều cặp nam nữ ở đây có độ tuổi chênh lệch rất lớn, đàn ông bốn mươi năm mươi thường đi cùng những cô gái trẻ trung.
Lục Cảnh Diệu dẫn cô đi xung quanh gặp mặt mọi người. Đầu tiên chào những người lớn bậc chú bậc bác, Lục Cảnh Diệu có vai vế lớn nên anh cũng ngang hàng với những ông cụ đó. Còn có một ông cụ ngồi xe lăn, cười híp mắt, nhưng lúc nói chuyện lại cần Lục Cảnh Diệu cúi tai xuống nghe.
“Bác hai nói vợ anh rất đẹp.” Lúc Lục Cảnh Diệu đứng thẳng dậy nói với Tần Dư Kiều.
Tần Dư Kiều cúi người bắt tay với ông cụ ngồi xe lăn, sau đó nói: “Con chào bác ạ, con là Tần Dư Kiều.”
Ngay vào lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc: “Chú Lục, Kiều Kiều.”
Hôm nay Lục Nguyên Đông đến đây một mình, Vương Bảo Nhi không cùng đi, cho nên có lẽ Lục Nguyên Đông và Vương Bảo Nhi thật sự chia tay rồi. Tần Dư Kiều xoay người, cười với Lục Nguyên Đông: “Nguyên Đông.”
Lục Nguyên Đông mặc bộ đồ Tây sẫm màu, đeo cà vạt kẻ sọc màu đỏ mận, tràn đầy sức sống mà lại rắn rỏi. Anh nở nụ cười thân thiết, cứ như gặp lại bạn già: “Kiều Kiều, hôm nay em thật xinh đẹp.”
Lục Nguyên Đông vừa dứt lời, Lục Cảnh Diệu như muốn thể hiện quyền sở hữu của mình, ôm lấy hông Tần Dư Kiều, trả lời thay cô: “Cảm ơn.”
Tần Dư Kiều không kiềm nổi mà cong khoé miệng, ngước mắt nói với Lục Cảnh Diệu: “Anh cảm ơn gì chứ? Nguyên Đông đâu có khen anh.”
Lục Nguyên Đông cười ha ha, dưới ánh đèn, mặt mày sắc nét chính trực, làm cho Tần Dư Kiều có cảm giác Lục Nguyên Đông ngày xưa đã trở lại rồi. Tán gẫu được một lát, Lục Nguyên Đông nói với Lục Cảnh Diệu và Tần Dư Kiều: “Cháu qua bên kia một chút.”
Lục Cảnh Diệu gật đầu với Lục Nguyên Đông rồi vỗ vai anh: “Đi đi.”
Bởi vì Tần Dư Kiều chưa nhìn thấy Lục Hoà Thước nên mở miệng hỏi Lục Cảnh Diệu: “Ba anh đâu?”
Lục Cảnh Diệu hất cằm, nhìn về đám đông túm tụm cách đó không xa: “Ở đó.”
Lục Hoà Thước chống gậy đi tới, bên cạnh là Lục Gia Anh và Lục Hi Duệ. Hi Duệ đứng cạnh Lục Hoà Thước bây giờ đã mặc lễ phục, thấy ba mẹ mình thì ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói với Lục Hoà Thước: “Ông nội, con đến chỗ ba đây.”
Lục Hoà Thước hơi giận khi cháu nội yêu quý lại không muốn ở bên mình, chua chát mở miệng: “Không thấy bên cạnh ba con có một người phụ nữ à? Con đến làm gì, muốn làm kỳ đà cản mũi sao?”
Lục Hi Duệ không hiểu cái gì là kỳ đà cản mũi: “Kỳ đà cản mũi là gì thế ạ?”
Lục Hoà Thước vỗ đầu Lục Hi Duệ, tâm trạng trở nên phức tạp. Không ngờ Lục Cảnh Diệu thật sự có thể theo đuổi đối tượng hẹn hò của Nguyên Đông. Với tính tình của Cảnh Diệu thì chắc chắn lần này nó muốn kết hôn thật rồi. Nhưng còn Hi Duệ thì sao?
Lục Hoà Thước lại nhớ những lời vợ ông nói trước khi mất, rằng ông không được xem nhẹ hôn nhân của Lục Cảnh Diệu. Mấy ngày cuối đời bà vẫn dặn đi dặn lại: “Về sau ông nhất định phải quan tâm đến chuyện cưới hỏi của Cảnh Diệu. Gia thế có thể kém, nhưng cô gái ấy nhất định phải là người tốt, nhất định thương yêu Hi Duệ, không thể để Hi Duệ chịu uất ức được.”
Cho nên trước khi đến đây, Lục Hoà Thước đã hỏi cháu nội mình: “Tần Dư Kiều đối xử với con thế nào?”
Lục Hi Duệ trả lời không chút suy nghĩ: “Dĩ nhiên là rất tốt, quan hệ của con và chị Dư Kiều còn tốt hơn so với ba nữa.”
Lục Hoà Thước cười hai tiếng. Nếu Hi Duệ trả lời “Tốt” hoặc là “Bình thường” thì ông không thấy lạ, nhưng lại thấy Hi Duệ vui vẻ nhiệt tình cứ như Tần Dư Kiều là mẹ ruột của nó vậy. Sau đó Lục Hoà Thước cảm thấy Tần Dư Kiều này rất mưu mô, ngay cả một đứa trẻ mà còn lừa gạt. Đâu có người phụ nữ nào không ngại con riêng của chồng chứ, mà còn lấy kết hôn là điều kiện gặp gỡ.
Khi Lục Cảnh Diệu dẫn Tần Dư Kiều đến gặp ông thì cảm giác của Lục Hoà Thước lại thay đổi hẳn. Ông không thấy lão Lục và Tần Dư Kiều có tướng vợ chồng mà lại thấy Tần Dư Kiều và Lục Hi Duệ có tướng mẹ con.
Chuyện này thật thú vị.
“Ba.” Lục Cảnh Diệu dẫn Tần Dư Kiều tới, đứng đối diện Lục Hoà Thước, giới thiệu sơ qua, “Ba, đây là Kiều Kiều, trước kia con có nói với ba rồi.”
Tần Dư Kiều hơi cúi người chào Lục Hoà Thước, sau đó đưa tay mình ra, “Cháu chào bác Lục.”
“Ừm, chào cô Tần.” Gương mặt Lục Hoà Thước chứa nét cười, “Nghe nói cô và mẹ cô từng sống ở Anh?”
Tần Dư Kiều cười: “Vâng ạ.”
Lục Hoà Thước nhìn Hi Duệ, lại nhìn Tần Dư Kiều: “Đúng là có duyên, trước kia thằng sáu cũng từng học ở Anh đấy.”