Kết Hôn Lần Thứ Hai

Chương 18: “Dì Cả” Ghé Thăm

Chung đoàn trưởng nằm mơ cũng không thể ngờ, “Còn nhiều thời gian” quả thật đúng là rất dài! Bởi vì lúc nửa đêm Tiếu Tử Hàm bị đau bụng đánh thức, đi vào phòng vệ sinh nhìn, “đại di mụ” đến thăm!
Thay băng vệ sinh xong, Tiếu Tử Hàm đi lầu dưới tìm thuốc giảm đau. Cô có một tật xấu không lớn không nhỏ—— Đau bụng kinh. Lúc cô ở tuổi dậy thì, mẹ Tiếu hoàn toàn không quan tâm đã mặc kệ cô, cũng không có người nói cho cô biết kỳ kinh nguyệt là có rất nhiều cấm kỵ, cho nên thời kỳ trưởng thành vượt qua, cái tật xấu này càng bộc phát nghiêm trọng, hiện tại liền diễn biến thành không uống thuốc giảm đau thì sẽ đau đến toát ra mồ hôi lạnh. Giờ đây mấy bước cầu thang ngắn ngủn mà cô đã đi đến run cầm cập. Lạnh lẽo cùng đau đớn tràn tới, đau đến không chịu nổi.
Cô cố nén đau nhức, bám lấy vết thương ở chân, nửa ngồi ở trước tủ TV lấy ra thuốc giảm đau, nhưng. . . . . . Hộp thuốc bên trong gì cũng không có. Cô lúc này mới nhớ tới, thuốc tháng trước đã uống hết, vốn là nghĩ tuần này đi mua, ai ngờ đại di mụ không lịch sự đột nhiên tới sớm, không phải do XXOO ư, nghĩ đến là cô nổi giận, nghĩ tới muốn hưng sư vấn tội!
Tiếu Tử Hàm cắn răng lại lật lật cái hòm thuốc, kỳ vọng có thể tìm ra một viên giảm đau, đang từng cái một nhìn sách hướng dẫn thuốc men, đèn lớn phòng khách "tách" mà sáng lên.
Cô kinh ngạc quay đầu, thấy Chung Soái khoác áo khoác đứng ở nơi cầu thang, vẻ mặt mờ mịt, "Bà xã, em ở đây làm gì?"
"Em làm anh thức sao?" Cô không đáp hỏi ngược lại.
Chung Soái lắc đầu một cái đi tới, thấy trên đất hộp thuốc lộn xộn lung tung thì bỗng chốc đề cao giọng, "Em uống thuốc? Không thoải mái chỗ nào?"
"Đau bụng!" Cô cất xong cái hòm thuốc, định chịu đựng một buổi tối.
"Đau bụng? Làm sao lại đau bụng?" Anh gấp gáp hỏi.
Tiếu Tử Hàm bám lấy hộc tủ từ từ đứng lên, còn chưa kịp nói chuyện, bụng liền truyền đến từng cơn đau, một hồi nhận, như sóng lớn cuốn lấy, làm ầm ĩ khiến cô toát ra mồ hôi lạnh.
Sắc mặt cô trắng bệch cùng trên trán dầy đặc mồ hôi, khiến Chung Soái nhất thời hoảng hồn, vội vàng trên vòng hông của cô, "Anh đi lấy quần áo, chúng ta đến bệnh viện!"
Tiếu Tử Hàm ôm bụng, đưa tay kéo Chung Soái đang muốn lên lầu, run run rẩy rẩy nói, "Không có chuyện gì, em là đại di mụ tới."
"Đại di mụ? Bụng của em đau với dì em có quan hệ gì?"
Vốn là Tiếu Tử Hàm đau đến muốn chết nhưng vì những lời này của Chung đoàn trưởng vèo bật cười, ông chồng nhà cô thì ra thật ngây thơ!
Nhìn cô cười đến run rẩy hết cả người, mặt của Chung Soái càng ngày càng đen. Cô nhóc này đau đến đổ mồ hôi lạnh còn đứng ở nơi này cười khúc khích. Mặc dù đang tức giận, anh vẫn là vỗ nhẹ lưng của cô, chỉ sợ cô càng cười càng thêm đau, "Tốt lắm, đừng cười. Anh đi chuẩn bị, đưa em đi bệnh viện!"
"Ông xã, em là đau bụng kinh, không cần đi bệnh viện!" Cô cố hết sức dừng cười, làm sao có thể nghẹn cũng không nhịn được.
Đau bụng kinh? Kinh nguyệt = đại di mụ?
Khi Chung đoàn trưởng đem mấy từ không liên hệ gì đó kết nối với nhau thì mặt càng đen hơn.
Anh cố nén tức giận một tay ôm lấy cô vẫn còn cười khúc khích, bước nhanh trên đất, đem cô đặt lên trên giường.
Nhìn cô vừa đến giường liền co ro run rẩy, làm trái tim của Chung Soái cũng xoắn lại. Tháng nào cũng phải thế sao, sao nhìn cô đau giống như sắp chết thế này?
"Đau bụng kinh phải uống thuốc sao?"
Tiếu Tử Hàm cắn môi gật đầu một cái.
"Vậy em uống chưa?" Anh mới vừa rồi hình như không thấy.
"Thuốc không có, quên mua."
"Thuốc gì? Anh đi mua cho em." Chung Soái với lấy quần áo trên đất liền bắt đầu đi.
"Không cần! Thuốc này chỉ có mấy nhà thuốc lớn có bán, hiện tại hơn nửa đêm đều đóng cửa rồi. Không có chuyện gì, em chịu đựng một lát, trời sáng rồi hãy đi mua."
Chung Soái nghe vậy đứng ở bên giường, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô than thở. Cái cô gái ngốc này, trời lạnh như thế, thế nhưng lại mặc ít như vậy đã đi xuống lầu.
Nhìn cô đau đến cắn răng, trong lòng anh là vừa thương vừa vội, hận không thể bắt được dì cả mẹ gì đó dừng lại, nhưng gấp thì gấp nhưng mà một chút biện pháp cũng không có, anh lại không thể giúp cô bớt đau.
Đang vẫn khổ não, trong đầu chợt nhớ một người, không hề nghĩ ngợi liền mò điện thoại trên tủ đầu giường.
Điện thoại reo thật lâu mới có người nhận, anh còn chưa kịp mở miệng, đối phương liền rống tới đây, "Mẹ nó, tốt nhất là cậu có chuyện lớn!"
Chuyện lớn? Vợ anh đau bụng còn không coi là lớn sao?
Chung Soái không chút tí ti nào để ý đối phương giận dữ, một lòng chỉ muốn giúp bà xã giải trừ khổ sở, vì vậy nên ngày cả lời khách sáo cùng nói xin lỗi cũng tiết kiệm, trực tiếp hỏi, "Tống Bác Ngạn, đau bụng kinh thì phải làm sao?"
Điện thoại bên kia có tiếng thở hổn hển, tựa hồ còn có kèm cả tiếng ngiến răng, một hồi lâu mới truyền đến tiếng người, "Cậu gọi điện thoại tới liền là vì hỏi mình đau bụng kinh làm thế nào? Mẹ nó, cậu biết ngày hôm qua mình ở trên bàn phẫu thuật suốt 14 tiếng mới xong, hiện tại mới vừa ngủ hay không?"
"Ít nói nhảm đi, mau nói rồi trở về sẽ tiếp tục ngủ." Chung Soái nhìn cô vợ nhỏ trên giường phát run, không có tâm tình cùng người anh em mình ba hoa.
"Mẹ nó, mình là ngoại khoa, đau bụng kinh là phụ khoa!"
"Cậu không phải là được xưng bác sĩ nổi tiếng cả nước sao? Ngay cả cái bệnh nhỏ này cũng không biết?" Chung Soái tức giận phản bác, sau đó hạ giọng nói, "Vậy cậu lập tức gọi điện thoại chuyên gia phụ khoa hỏi thử xem đau bụng kinh thì nên làm thế nào?"
Bên đầu điện thoại kia Tống Bác Ngạn vào lúc này là thật không buồn ngủ. Anh thở dài nâng trán chống thân thể lên nửa tựa vào đầu giường, tức giận nói, "Căn bệnh lớn hơn cái rắm một chút còn phải hỏi chuyên gia à, mình sợ hỏi người ta biết cười chết."
"Đau bụng kinh trong sách y cho rằng là máu bầm không thông, nên cho uống nước đường đỏ, nấu kèm gừng là tốt nhất. Sau đó làm túi chườm nóng đặt ở trên bụng sẽ hóa giải đau đớn. Chú ý giữ cho ấm."
"Có tác dụng không?" Chung Soái không tin hỏi.

"Hoàn, Toàn, Có Tác, Dụng, không được nữa cũng chỉ có thể dựa vào thuốc, chỉ là tốt nhất không cần."
"Vậy cám ơn! Cậu ngủ tiếp đi."
Chung Soái nói xong cũng muốn cúp điện thoại, lại bị Tống Bác Ngạn gọi lại, "Nhóc Tam, ai đau bụng kinh vậy? Không phải là cậu chứ?"
"Vợ mình!" Nói xong liền cúp điện thoại.
Tống Bác Ngạn đối với tánh tình người anh em qua sông rút cầu này đã sớm tập mãi thành thói quen, cho nên vứt bỏ điện thoại di động trượt vào chăn định tiếp tục ngủ bù, nhưng vừa nhắm mắt lại liền bỗng chốc ngồi dậy —— Vợ? Tên nhóc kia có vợ khi nào vậy trời?!
Không được, ngày mai phải tra hỏi thật kĩ mới được.
Theo Tống Bác Ngạn chỉ thị, Chung Soái lấy túi chườm nóng cho Tiếu Tử Hàm, tìm thêm ra miếng chăn mỏng đắp lên cho cô. Sau đó đến phòng bếp nấu canh gừng đường đỏ. Thật may là Tiếu Tử Hàm thường ở nhà nấu cơm, hai thứ đồ này thật đúng là đều có.
Đây là lần đầu tiên Chung thiếu gia xuống phòng bếp, chỉ là người thông minh thì có thiên phú, mặc dù không thể nấu ra cái gì nhiều, nhưng là sẽ không làm đổ đường đỏ, cắt trúng ngón tay.
Tiếu Tử Hàm bởi vì tác dụng của túi chườm nóng, bụng dần dần đỡ đau, mơ mơ màng màng muốn ngủ, lại ngửi được vị gừng đậm đà. Cô mở mắt ra, nhìn Chung Soái đang bưng chén nhỏ nóng đến chực bốc khói đứng ở trước giường, thấy cô tỉnh lại, cười tủm tỉm nói, "Đem canh gừng uống rồi ngủ tiếp!"
Chung Soái đỡ cô, sau đó bưng chén nhỏ ngồi nghiêng ở bên giường, sau đó một muỗng một muỗng múc canh gừng nóng hổi từ từ thổi nguội mới tiến tới bờ môi cô, động tác hết sức dịu dàng cùng mười phần kiên nhẫn khiến đáy lòng Tiếu Tử Hàm một mảnh mềm mại, trong mắt lóe ra tia sáng lạ thường.
Nếu như tình yêu thật sự làm tim đập thình thịch trong nháy mắt, cô cảm thấy giờ khắc này giống như bắt đầu thích Chung Soái rồi.
Cho đến khi chén nhỏ thấy đáy, Chung Soái mới cởi y phục xuống chui vào trong chăn, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên bụng của cô, so với cho cô túi chườm còn thoải mái, ấm áp hơn.
Tối nay, không có thuốc phụ trợ, Tiếu Tử Hàm thế nhưng lại ngủ ngon giấc.
Nếu như lầu dưới không có ồn ào, cô có thể sẽ một giấc ngủ đến trưa.
Tiếu Tử Hàm mơ hồ nghe tiếng nói chuyện làm tỉnh lại, lúc mở mắt ra bên cạnh đã không có bóng dáng của Chung Soái, cô nhẹ nhàng lật người, dúi đầu vào gối đầu của anh, ngửi mùi vị chuyên thuộc về anh—— nhàn nhạt, làm cho người ta an lòng.
Lầu dưới truyền tới tiếng nói chuyện lúc nhẹ lúc vang, cô mơ hồ nghe được tiếng nói rất giống mẹ cô, cẩn thận nghe thì mới giật mình thật sự là bà.
Sao bà lại tới đây? Ba mẹ cô là tiêu chuẩn vô sự bất đăng tam bảo điện, mình chuyển vào tới cũng hơn một năm, nhưng hai người cửa chưa bao giờ đặt chân qua. Hôm nay tới tất nhiên là có chuyện, lại liên tưởng đến hôm qua bọn họ đối với Chung Soái ân cần hiếm có, một loại ý niệm không tốt vèo thoáng qua. Tiếu Tử Hàm lo lắng ngồi dậy, phủ thêm áo khoác xuống lầu.
Trong phòng khách Chung Soái cùng mẹ Tiếu đang ngồi, nhìn cô đi xuống, Chung Soái xiết chặt chân mày bước nhanh nghênh đón, "Sao mặc ít như vậy đã xuống? Tống Bác Ngạn nói đau bụng kinh phải chú ý giữ cho ấm."
"Sao mẹ lại tới đây?" Cô không có tâm tư để ý Chung Soái không che giấu chút nào nói ra mấy chữ đau bụng kinh, cô tò mò là sao mẹ cô lại ngồi ở chỗ này, còn cùng anh trò chuyện với nhau thật vui.
"Cái con bé này, nhà con gái mình, sao mẹ không thể tới?" Mẹ Tiếu cười giả dối nói, sau đó chỉ chỉ hộp giữ nhiệt trên bàn ăn, "À, cha con đó, ông ấy biết chân con bị thương bảo mẹ nấu canh chim bồ câu đem qua cho con!"
Tiếu Tử Hàm vừa định nói mình không cần, Chung Soái đã cầm y phục từ trên lầu đi xuống, xía vào nói, "Mặc quần áo vào trước!"
Mẹ Tiếu tại trong phòng khách xem Chung Soái hầu hạ con gái mình mặc quần áo, cuối cùng còn ngồi xổm xuống mang vớ cho cô, trong lòng chảy qua một hồi đắng chát, chồng bà nếu là có một nửa tốt như Chung Soái, dù bà chết cũng đáng giá.
Mặc quần áo tử tế, Chung Soái vừa mở điều hòa vừa cầm thảm nhỏ cho cô đáp chân, chỉ sợ cô đông lạnh, mới vừa ngừng nghỉ lại nghĩ tới cô điểm tâm còn chưa có ăn, vội lên tiếng hỏi, "Đói không? Anh đi lầu dưới mua chút gì cho em ăn?"
Tiếu Tử Hàm vừa định lắc đầu, mẹ Tiếu một bên lại lên tiếng, "Canh còn nóng, mẹ lấy cho con uống."
Chung Soái hỏi ý nhìn cô, cô bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Tiếu Tử Hàm vừa uống canh, vừa nghĩ ngợi ý định của bà, cuối cùng cố ý muốn Chung Soái tạm tránh liền nói, "Chung Soái, em bỗng nhiên hơi đói, anh đi lầu dưới mua cho em tô mì đi, em muốn mì sườn."
"Tốt. Mẹ, mẹ ăn chưa?" Chung Soái mặc vào áo khoác ngoài lễ phép hỏi.
"Mẹ đã ăn qua rồi, các con ăn đi!" Mẹ Tiếu cười khanh khách trả lời.
Cửa vừa khép lại, Tiếu Tử Hàm buông chén xuống, lạnh nhạt nhìn bà, "Mẹ, có chuyện gì mẹ cứ nói đi."
Chim bồ câu canh này cũng không dễ ăn như vậy! Đạo lý không có bữa ăn nào miễn phí rơi vào trên người cha mẹ của cô thì ứng nghiệm 100%.
Mẹ Tiếu thấy cô trực tiếp như thế, đưa cho cô ánh mắt xem thường, nhưng ngoài miệng còn giả bộ ân cần "Không có chuyện gì thì không thể tới thăm con một chút à?"
Tiếu Tử Hàm hừ lạnh một tiếng, quyết định hạ liều thuốc mạnh, "Mẹ nhất định phải nói, ngày mai con cùng Chung Soái trở về bộ đội."
"Con không phải đi làm à?"
"Con được nghỉ bệnh một tháng."
"Như vậy à. . . . . ." Mẹ Tiếu như có điều suy nghĩ, một lát mới nói, "Cũng không có chuyện gì, chính là con cùng Chung Soái cứ như vậy mà kết hôn, trước đó cũng không theo chúng ta thương lượng. . . . . ."
"Nói điểm chính!" Tiếu Tử Hàm cứng rắn cắt đứt lời dài dòng của bà.
Ngô Mỹ Phấn thấy thái độ con gái cường ngạnh, cũng lười cùng cô khách khí, nhìn chằm chằm cô hô lên, "Trọng điểm chính là đưa sính lễ thế nào?"

back top