Dưới trời chiều, bóng hai người ôm nhau trải dài trên bờ cát, cả hai cùng thở dốc. Chung Soái nhẹ nhàng dùng tay nâng cằm của cô, trán tựa trán, ngưng mắt nhìn cô, thâm tình nói, "Bảo bối, anh yêu em!"
Tiếu Tử Hàm lặng người, một lúc sau, môi mỏng khẽ nhếch lên, không biết nên trả lời như thế nào. Trong nháy mắt, nước mắt cô không kịp chuẩn bị cứ như vậy vội vàng dâng lên, tràn ra khóe mắt. Cô vốn nghĩ sẽ phải đợi thật lâu mới có thể nghe hắn nói ra những lời này, cũng âm thầm tự nói với mình, hành động của hắn thực tế là yêu. Nhưng cho đến khi nghe chính miệng hắn nói ra câu này, cô mới biết, thì ra mình cũng có một khát vọng to lớn là nghe hắn nói yêu cô.
Vào giờ phút này, cô phải nói"Em cũng yêu anh", nhưng cô lại càng muốn nói"Cám ơn". Cám ơn trời cao đã ưu ái, để cho bọn họ gặp nhau, hiểu nhau cũng như yêu nhau; cám ơn hắn chấp nhận yêu một người không hoàn mĩ là cô; cám ơn bọn họ đã hiểu được quý trọng, hiểu được việc buông bỏ quá khứ.
Giọng nói trầm thấp, ở bên tai cô nhẹ nhàng vang lên, "Đứa ngốc, tại sao lại khóc?"
"Đều là tại anh hại em. . . . . ." Cô đem mặt chôn ở trong ngực hắn, thút thít nũng nịu.
Chung Soái ôm lấy cô gái nhỏ trong ngực, đem mặt tựa vào trên vai cô, thở dài, rất ngoan ngoãn nhân tội "Được rồi, đều tại anh. Này đừng khóc, chúng ta đi bơi đêm, có được hay không?"
"Bơi đêm?" Cô khẽ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi.
"Ừ, đi thôi."
Hắn chợt ôm ngang, khiến cô sợ hãi thét to, "Mau buông em xuống, em tự đi. . . . . . Người ta sẽ thấy á!"
"Sợ cái gì, bọn họ nhìn thấy cũng chỉ biết hâm mộ thôi." Hắn cuồng phóng nói, chân bước nhanh đi về phía khách sạn, người ở bên ngoài đều hiểu rõ, hắn vượt qua những ánh mắt hâm mộ ung dung ôm cô vượt qua đường lớn, cho đến trở về phòng mới đem cô buông xuống.
"Tốt lắm, đi thay đồ bơi. Anh đi thử độ ấm của nước." Chung Soái vỗ vỗ khuôn mặt hồng của cô, rất tự nhiên cởi quần áo, thay quần bơi.
"Nha." Tiếu Tử Hàm cầm đồ bơi đáp lời, nhưng không tránh được bị nam sắc của anh làm cho choáng váng, quần bơi ngắn nhỏ cợt nhả dán chặt vào vùng bụng dưới tinh tráng, nơi nào đó căng thẳng nhô ra, chiếc quần này. . . . . . Tiếu Tử Hàm rất không có tiền đồ nuốt nước miếng, sau đó đỏ mặt chạy như bay vào phòng tắm.
Nhưng mà khi cô thay đồ bơi mới mua thì không tin được mà trợn tròn mắt. Đây chính là đồ bơi mà nhân viên bán hàng nói rất bảo thủ? Lừa bịp a! Quả nhiên là làm tiếp thị mà đáng tin, heo mẹ cũng có thể leo cây!
Lại kể đến, chiều hôm qua bọn họ đi mua những nhu yếu phẩm cần thiết, lúc gần đi Tiếu Tử Hàm mới nhớ tới cô quên mua đồ bơi, lại một mình trở về mua. Bắc Kinh đang là đầu mùa đông, quầy chuyên bán áo lót không có đồ tắm, nhân viên bán hàng nghe nói cô muốn đi hưởng tuần trăng mật, liền xung phong nhận việc vào kho hàng tìm hàng dự trữ cho cô. Bởi vì lo lắng Chung Soái đang ở dưới lầu đợi cô, cô không có nhìn kỹ liền cuống quít trả tiền, nhưng Tiếu Tử Hàm vẫn cẩn thận hỏi một câu,"Sẽ không lộ quá chứ?"
Nhớ lúc ấy, nhân viên bán hàng vỗ ngực đảm bảo, "Sẽ không, đây là mẫu chúng tôi bán được khá tốt trong năm, đây là hàng bổ sung, tính toán năm sau tiếp tục bán."
Nhưng. . . . . . Tiếu Tử Hàm xem y phục trong kính, mặc dù không phải là bikini, nhưng thiết kế cổ yếm càng có thể thể hiện vóc người phái nữ Đông Phương, còn có chiếc quần bé xíu.
Nhưng cô cũng chỉ có một bộ đồ tắm, cũng không thể không mặc. . . . . . Thôi, thôi, tựa như Chung Soái nói, cô toàn thân nơi nào không có bị anh xem qua sờ qua, không cần dè dặt. Mặc dù đã tự mình an ủi động viên, nhưng đến lúc ra, cô vẫn lấy tấm khăn tắm khoác lên người.
Chung Soái đã ở trong bể bơi thoải mái bơi hai vòng, thấy cô ra ngoài, liền bơi tới bên cạnh hồ, vươn tay, nhẹ nói, "Xuống đây đi, không lạnh."
" anh cứ bơi đi, không cần lo cho em." Tiếu Tử Hàm níu lấy khăn lông ngồi ở bên bể bơi, đem chân đưa vào trong nước, chính là không chịu nhảy xuống.
"Thế nào? Không biết bơi?"
Tiếu Tử Hàm lắc đầu một cái, rồi lại gật đầu, "Em có thể bơi một chút, nhưng không xa được, không còn hơi sức!"
"Nào xuống, anh dạy cho em." Chung Soái đưa tay kéo chân của cô, chọc cho cô hét toáng, "Đừng á, tự em bơi, anh đi bơi đi, đừng động tới em có được hay không?"
Chung Soái trợn mắt một cái, im lặng triệt để, cô gái nhỏ này tính tình bướng bỉnh hắn sớm đã lĩnh giáo qua, nếu cô đã không muốn xuống, kéo cũng không được.
Hắn thở dài, bày ra bộ dáng mặc kệ cô, cắm đầu cắm cổ bơi ra. Tiếu Tử Hàm nhìn hắn đã ra xa, mới đánh bạo tháo khăn lông, theo bờ hồ nhanh chóng trượt xuống. Nước trong hồ cũng không sâu, vừa lúc ngang ngực, nhưng sợ bại lộ cô chỉ dám hạ thấp người đi ra giữa bể.
Càng ra giữa bể, mực nước cũng càng ngày càng cao, lồng ngực mơ hồ bị chèn ép. Cô đang chần chờ không biết có nên tiếp tục đi về phía trước, nhất thời không chú ý đến hành tung của Chung Soái, đến khi phát hiện ra hắn thì hắn đã bơi đến bên người cô, đột nhiên xuất hiện nắm lấy hông của cô. Tiếu Tử Hàm vỗn đứng không vững, sợ hãi nước sâu, hắn ôm chặt như vậy dọa cô ngả về phía trước, ngã vào hồ bơi. Trong nháy mắt hít thở không thông làm cô hoảng sợ, luống cuống tay chân, căn bản quên lúc mới học bơi lội huấn luyện viên đã dạy, "Chỉ cần ngừng thở, buông lỏng thân thể, người có thể nổi lên." Kết quả càng đạp càng loạn, uống liền vài miếng nước, mới được Chung Soái vớt lên, sặc đến ho khan.
"Như thế nào, không sao chứ?" Chung Soái ôm thân thể của cô, lo lắng vỗ vỗ lưng của cô.
Tiếu Tử Hàm ho khan lắc đầu, nhưng bàn tay đang ôm chặt hắn lại tiết lộ sự sợ hãi của cô.
Chung Soái cau mày lại, thuận thế nâng mông của cô hướng chỗ nước cạn đi tới, chờ nước cạn đến eo ếch thì mới buông cô xuống. Đang muốn cúi đầu hỏi thăm tình trạng của cô, tầm mắt liền đụng vào cảnh đẹp diễm lệ trước ngực, cũng nhất thời hiểu nguyên do mới vừa rồi cô gái nhỏ này che kín khăn lông, đồ bơi như vậy thật đẹp mắt! Thật may là bọn họ ở gian phòng có hồ bơi riêng, đặc biệt tư mật, nếu không không cần cô động thủ, đoán chừng mình cũng phải cầm khăn lông bọc cô lại, không cho bất luận kẻ nào dòm ngó.
Vì để tránh cho lau súng cướp cò, Chung Soái làm bộ ho khan dời đi tầm mắt, một lát sau mới nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi, "Không phải đang bơi đứng sao?"
"Uhm." Tiếu Tử Hàm chưa tỉnh hồn vuốt ngực.
"Này vội cái gì?" Hắn hơi nhíu chân mày nghiêm túc giáo dục nói, "Ở trong nước kiêng kỵ nhất hốt hoảng, em rõ ràng đang bơi đứng, tình huống vừa rồi em chỉ cần đạp hai cái liền nổi lên."
Tiếu Tử Hàm le lưỡi, "Em biết rõ, nhưng nước qua ngực liền sợ."
Cô cho là hắn sẽ giống những người khác khiển trách cô "Sợ cái gì" ... Nói nhảm. Không ngờ hắn chỉ đưa tay vì cô vuốt mấy giọt nước dính vào trên trán, dịu dàng nói, "Nước không có qua ngực sao có thể tạo ra áp lực, nó cao đến ngực sẽ áp bức em, để cho em khó thở, sau đó sinh ra ảo giác hít thở không thông. Hơn nữa chân đạp không tới, em sẽ sợ hơn, mà càng sợ lại càng sẽ hô hấp không thuận."
"Đúng đúng, chính là cảm giác như vậy." Cô cảm thấy hắn hình dung quá đúng, giống như thần giao cách cảm vậy, vội lôi kéo hắn kích động nói, "Ông xã, anh cái này cũng biết, thật tài tình !"
Chung Soái nhìn cô hai mắt sáng loáng, kích động không thôi, không nhịn được siết chặt gương mặt của cô, cáu mắng, "Đứa ngốc, có cái gì tài? Anh trước kia cũng bị như vậy!"
"Vậy sao anh khắc phục được?" Cô tò mò hỏi.
Chung Soái nâng mày nghiêm túc suy tư, thế nào vượt qua? Nói cho cô biết trong quá trình luyện tập dưới tình huống không hề có thiết bị cứu sống bị ném vào ao nước, rất ấm ức? Còn là miêu tả cho cô hình dung như thế nào là ngâm mình ở trong nước cho đến khi chết lặng?
"Thôi, không thể nói." Hắn nhướng mày, hời hợt nói.
"Tại sao?" Cô ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn hắn, khuôn mặt nghi ngờ.
"Bởi vì sợ em chê cười anh đến chết!" Hắn bóp nhẹ chóp mũi của cô, cười nói.
Không biết rằng lời này càng kích thích lòng hiếu kỳ của Tiếu Tử Hàm hơn. Cô ôm chầm cổ của hắn, dùng thân thể cọ hắn, làm nũng, "Nói nha, em sẽ không cười anh. Thật! Nói đi. . . . . ."
"Không muốn anh ở chỗ này muốn em, thì đừng cà xát lung tung." Chung Soái khàn giọng, tràn đầy ám hiệu cảnh cáo cô.
"A!" Bạn nào đó ngoan ngoãn không dám động, nhưng lòng hiếu kỳ không chết, "Em không động rồi, vậy anh nói đi!"
Chung Soái thở dài, kéo tay cô đang ở trên cổ hắn xuống, thoáng lui ra một bước, cách xa đẫy đà đang dán vào hắn. Phải biết như vậy so với áp lực của nước nhất còn muốn lợi hại hơn, cách bộ đồ bơi ướt mỏng áp bức lồng ngực của hắn, khiến cho hắn hô hấp rối loạn. c lùi đến khoảng cách an toàn, Chung Soái mới từ từ mở miệng, "Anh trước kia rất sợ nước, vừa đến chỗ nước sâu sẽ tự khó thở. . . . . ."
Thật ra thì đây là việc cấm kỵ nhất của Chung lão phu nhân. Lại nói khi đó Chung Mộ Viễn vẫn còn tại chức ở thành phố J, nơi đó núi nhiều, sông nhiều, hồ chứa nước càng nhiều hơn, mùa hè hàng năm đều có đứa bé bởi vì bơi lội trong hồ chứa nước mà bỏ mạng. Có một năm nghỉ hè lão thái thái đến thành phố J thăm cháu trai, lúc mua thức ăn nghe nói có đứa bé rơi xuống nước, lại liên tưởng đến niềm đam mê bơi lội của cháu mình, chỉ sợ một ngày không chú ý cũng chạy đến hồ chứa nước, vì vậy quyết định dạy dỗ hắn một phen.
Ngày đó, bà lại nghe nói trong hồ có người chết đuối, liền vội vàng đem Chung Soái mới hơn 8 tuổi dẫn tới hiện trường, để cho hắn chính mắt nhìn nhân viên từ trong hồ chứa nước vớt một đứa bé ra ngoài, để cho hắn chính tai nghe một chút người thân than trời trách đất khóc thảm thiết. Hiệu quả thật cao, từ đó Chung Soái bị vài cơn ác mộng, sau đó không chỉ có cách xa hồ, liền chỗ nước sâu trong hồ bơi đều sợ hãi.
Lúc ở trường quân đội bọn họ có huấn luyện bơi lội cứu hộ, mặc dù đối với nước sâu sợ hãi, nhưng Chung Soái vẫn là dựa vào sức lực mà đè nén, hoàn thành tất cả huấn luyện một cách hoàn mĩ. Chỉ là sau khi vào Lục binh, đối mặt với biển, với sông, loại sợ hãi đó liền không cách nào đè nén, hắn không dám xuống nước, mỗi lần gặp nước sẽ nhớ tới đứa bé đó, sau đó trắng đêm mất ngủ. Chỉ đạo viên nhìn ra mấu chốt, lại không muốn bỏ hạt giống tốt là hắn, cho nên lén lút tìm bác sĩ tâm lý giúp hắn khai thông, nhưng hiệu quả không được lý tưởng, hắn vẫn sẽ ở trước ao nước mà do dự.
Mặc dù hết sức che giấu, nhưng huấn luyện viên sói xám lớn vẫn phát hiện sự sợ hãi của hắn, sau đó ở trong cuộc luyện tập lần thứ nhất một cước đạp hắn vào trong hồ, cũng khinh miệt chọc hắn, " Đội Lục binh chúng ta không thu phế vật, không xuống được nước còn làm hải quân cái gì, chạy trở về nhà đi!"
Nhưng chính loại vũ nhục trần trụi này đã kích phát ra nội tâm quật cường của Chung Soái, hắn cứ như vậy đi từng bước một hướng ra xa, một chút xíu cảm thụ nương theo rét lạnh thấu xương mà sợ hãi.
Có lúc, con người thật rất kỳ quái, ý chí có thể chống đỡ phản ứng sinh lý, khi ôm quyết tâm thà chết cũng không chịu nhục thì Chung Soái phát hiện, thì ra là cũng không có đáng sợ như vậy.
"Cho nên, biện pháp khắc phục chính là dũng cảm đi đối mặt!" Hắn nghiêm túc nói.
Tiếu Tử Hàm nghe hắn kể chuyện cũ năm xưa, mặc dù những thứ kia không phải người huấn luyện cũng bị hời hợt xẹt qua, nhưng cô biết những năm đó hắn nhất định đã phải rải qua nhiều khổ cực. Đúng vậy, hắn có được thành tựu ngày hôm nay có lẽ không thiếu được gia thế che chở, nhưng bỏ lại thành công sau lưng, hắn bỏ ra nhiều mồ hôi cùng cố gắng hơn. Bởi vì dạng đàn ông kiêu ngạo như vậy, không cho phép mình trở thành thằng ngu không chịu được, sao lại dám bỏ qua danh dự của ông và cha mình, làm kẻ yếu đây?
Nghĩ tới đây, lòng của cô lại có chút đau, cho dù hắn quật cường, cũng vì trên vai hắn người đời không nhìn thấy áp lực. Tiếu Tử Hàm mím môi, khẽ ngửa cằm lên, tay nhỏ bé nhẹ nhàng lau gương mặt tuấn tú hắn, sau đó từng chữ từng câu nói, "Chung Soái, về sau, anh phải nhớ kỹ - còn có em!"
Một câu nói đơn giản thật thà, lại giữ chặt lòng của Chung Soái. Thì ra, cõi đời này ba chữ động lòng người nhất không phải chỉ có"Em yêu anh" mà còn có "Còn có em!"
Bọn họ tựa như ngọn hải đăng trong lòng người đi biển, mang đến hi vọng, cùng tâm linh theo đuổi thực tế, cho hắn biết vô luận con đường phía trước gập ghềnh nhấp nhô, vô luận bên ngoài gió lớn mưa to, cũng sẽ có một đôi tay vịn, cũng sẽ có một người cùng với hắn gánh chịu gió mưa, cảm thụ lạnh ấm.
Chung Soái lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô gái nhỏ cho mình cam kết chất phác nhất, trong tròng mắt đen chớp động sáng trong hơi nước. Hắn kiềm chế cổ họng chua xót đau đớn, cầm tay của cô đặt ở khóe miệng, một hồi lâu, mới trịnh trọng ưng thuận lời hứa của hắn, "Nắm tay nhau mà chết, bạc đầu giai lão" .
Tiếu Tử Hàm lặng người, một lúc sau, môi mỏng khẽ nhếch lên, không biết nên trả lời như thế nào. Trong nháy mắt, nước mắt cô không kịp chuẩn bị cứ như vậy vội vàng dâng lên, tràn ra khóe mắt. Cô vốn nghĩ sẽ phải đợi thật lâu mới có thể nghe hắn nói ra những lời này, cũng âm thầm tự nói với mình, hành động của hắn thực tế là yêu. Nhưng cho đến khi nghe chính miệng hắn nói ra câu này, cô mới biết, thì ra mình cũng có một khát vọng to lớn là nghe hắn nói yêu cô.
Vào giờ phút này, cô phải nói"Em cũng yêu anh", nhưng cô lại càng muốn nói"Cám ơn". Cám ơn trời cao đã ưu ái, để cho bọn họ gặp nhau, hiểu nhau cũng như yêu nhau; cám ơn hắn chấp nhận yêu một người không hoàn mĩ là cô; cám ơn bọn họ đã hiểu được quý trọng, hiểu được việc buông bỏ quá khứ.
Giọng nói trầm thấp, ở bên tai cô nhẹ nhàng vang lên, "Đứa ngốc, tại sao lại khóc?"
"Đều là tại anh hại em. . . . . ." Cô đem mặt chôn ở trong ngực hắn, thút thít nũng nịu.
Chung Soái ôm lấy cô gái nhỏ trong ngực, đem mặt tựa vào trên vai cô, thở dài, rất ngoan ngoãn nhân tội "Được rồi, đều tại anh. Này đừng khóc, chúng ta đi bơi đêm, có được hay không?"
"Bơi đêm?" Cô khẽ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi.
"Ừ, đi thôi."
Hắn chợt ôm ngang, khiến cô sợ hãi thét to, "Mau buông em xuống, em tự đi. . . . . . Người ta sẽ thấy á!"
"Sợ cái gì, bọn họ nhìn thấy cũng chỉ biết hâm mộ thôi." Hắn cuồng phóng nói, chân bước nhanh đi về phía khách sạn, người ở bên ngoài đều hiểu rõ, hắn vượt qua những ánh mắt hâm mộ ung dung ôm cô vượt qua đường lớn, cho đến trở về phòng mới đem cô buông xuống.
"Tốt lắm, đi thay đồ bơi. Anh đi thử độ ấm của nước." Chung Soái vỗ vỗ khuôn mặt hồng của cô, rất tự nhiên cởi quần áo, thay quần bơi.
"Nha." Tiếu Tử Hàm cầm đồ bơi đáp lời, nhưng không tránh được bị nam sắc của anh làm cho choáng váng, quần bơi ngắn nhỏ cợt nhả dán chặt vào vùng bụng dưới tinh tráng, nơi nào đó căng thẳng nhô ra, chiếc quần này. . . . . . Tiếu Tử Hàm rất không có tiền đồ nuốt nước miếng, sau đó đỏ mặt chạy như bay vào phòng tắm.
Nhưng mà khi cô thay đồ bơi mới mua thì không tin được mà trợn tròn mắt. Đây chính là đồ bơi mà nhân viên bán hàng nói rất bảo thủ? Lừa bịp a! Quả nhiên là làm tiếp thị mà đáng tin, heo mẹ cũng có thể leo cây!
Lại kể đến, chiều hôm qua bọn họ đi mua những nhu yếu phẩm cần thiết, lúc gần đi Tiếu Tử Hàm mới nhớ tới cô quên mua đồ bơi, lại một mình trở về mua. Bắc Kinh đang là đầu mùa đông, quầy chuyên bán áo lót không có đồ tắm, nhân viên bán hàng nghe nói cô muốn đi hưởng tuần trăng mật, liền xung phong nhận việc vào kho hàng tìm hàng dự trữ cho cô. Bởi vì lo lắng Chung Soái đang ở dưới lầu đợi cô, cô không có nhìn kỹ liền cuống quít trả tiền, nhưng Tiếu Tử Hàm vẫn cẩn thận hỏi một câu,"Sẽ không lộ quá chứ?"
Nhớ lúc ấy, nhân viên bán hàng vỗ ngực đảm bảo, "Sẽ không, đây là mẫu chúng tôi bán được khá tốt trong năm, đây là hàng bổ sung, tính toán năm sau tiếp tục bán."
Nhưng. . . . . . Tiếu Tử Hàm xem y phục trong kính, mặc dù không phải là bikini, nhưng thiết kế cổ yếm càng có thể thể hiện vóc người phái nữ Đông Phương, còn có chiếc quần bé xíu.
Nhưng cô cũng chỉ có một bộ đồ tắm, cũng không thể không mặc. . . . . . Thôi, thôi, tựa như Chung Soái nói, cô toàn thân nơi nào không có bị anh xem qua sờ qua, không cần dè dặt. Mặc dù đã tự mình an ủi động viên, nhưng đến lúc ra, cô vẫn lấy tấm khăn tắm khoác lên người.
Chung Soái đã ở trong bể bơi thoải mái bơi hai vòng, thấy cô ra ngoài, liền bơi tới bên cạnh hồ, vươn tay, nhẹ nói, "Xuống đây đi, không lạnh."
" anh cứ bơi đi, không cần lo cho em." Tiếu Tử Hàm níu lấy khăn lông ngồi ở bên bể bơi, đem chân đưa vào trong nước, chính là không chịu nhảy xuống.
"Thế nào? Không biết bơi?"
Tiếu Tử Hàm lắc đầu một cái, rồi lại gật đầu, "Em có thể bơi một chút, nhưng không xa được, không còn hơi sức!"
"Nào xuống, anh dạy cho em." Chung Soái đưa tay kéo chân của cô, chọc cho cô hét toáng, "Đừng á, tự em bơi, anh đi bơi đi, đừng động tới em có được hay không?"
Chung Soái trợn mắt một cái, im lặng triệt để, cô gái nhỏ này tính tình bướng bỉnh hắn sớm đã lĩnh giáo qua, nếu cô đã không muốn xuống, kéo cũng không được.
Hắn thở dài, bày ra bộ dáng mặc kệ cô, cắm đầu cắm cổ bơi ra. Tiếu Tử Hàm nhìn hắn đã ra xa, mới đánh bạo tháo khăn lông, theo bờ hồ nhanh chóng trượt xuống. Nước trong hồ cũng không sâu, vừa lúc ngang ngực, nhưng sợ bại lộ cô chỉ dám hạ thấp người đi ra giữa bể.
Càng ra giữa bể, mực nước cũng càng ngày càng cao, lồng ngực mơ hồ bị chèn ép. Cô đang chần chờ không biết có nên tiếp tục đi về phía trước, nhất thời không chú ý đến hành tung của Chung Soái, đến khi phát hiện ra hắn thì hắn đã bơi đến bên người cô, đột nhiên xuất hiện nắm lấy hông của cô. Tiếu Tử Hàm vỗn đứng không vững, sợ hãi nước sâu, hắn ôm chặt như vậy dọa cô ngả về phía trước, ngã vào hồ bơi. Trong nháy mắt hít thở không thông làm cô hoảng sợ, luống cuống tay chân, căn bản quên lúc mới học bơi lội huấn luyện viên đã dạy, "Chỉ cần ngừng thở, buông lỏng thân thể, người có thể nổi lên." Kết quả càng đạp càng loạn, uống liền vài miếng nước, mới được Chung Soái vớt lên, sặc đến ho khan.
"Như thế nào, không sao chứ?" Chung Soái ôm thân thể của cô, lo lắng vỗ vỗ lưng của cô.
Tiếu Tử Hàm ho khan lắc đầu, nhưng bàn tay đang ôm chặt hắn lại tiết lộ sự sợ hãi của cô.
Chung Soái cau mày lại, thuận thế nâng mông của cô hướng chỗ nước cạn đi tới, chờ nước cạn đến eo ếch thì mới buông cô xuống. Đang muốn cúi đầu hỏi thăm tình trạng của cô, tầm mắt liền đụng vào cảnh đẹp diễm lệ trước ngực, cũng nhất thời hiểu nguyên do mới vừa rồi cô gái nhỏ này che kín khăn lông, đồ bơi như vậy thật đẹp mắt! Thật may là bọn họ ở gian phòng có hồ bơi riêng, đặc biệt tư mật, nếu không không cần cô động thủ, đoán chừng mình cũng phải cầm khăn lông bọc cô lại, không cho bất luận kẻ nào dòm ngó.
Vì để tránh cho lau súng cướp cò, Chung Soái làm bộ ho khan dời đi tầm mắt, một lát sau mới nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi, "Không phải đang bơi đứng sao?"
"Uhm." Tiếu Tử Hàm chưa tỉnh hồn vuốt ngực.
"Này vội cái gì?" Hắn hơi nhíu chân mày nghiêm túc giáo dục nói, "Ở trong nước kiêng kỵ nhất hốt hoảng, em rõ ràng đang bơi đứng, tình huống vừa rồi em chỉ cần đạp hai cái liền nổi lên."
Tiếu Tử Hàm le lưỡi, "Em biết rõ, nhưng nước qua ngực liền sợ."
Cô cho là hắn sẽ giống những người khác khiển trách cô "Sợ cái gì" ... Nói nhảm. Không ngờ hắn chỉ đưa tay vì cô vuốt mấy giọt nước dính vào trên trán, dịu dàng nói, "Nước không có qua ngực sao có thể tạo ra áp lực, nó cao đến ngực sẽ áp bức em, để cho em khó thở, sau đó sinh ra ảo giác hít thở không thông. Hơn nữa chân đạp không tới, em sẽ sợ hơn, mà càng sợ lại càng sẽ hô hấp không thuận."
"Đúng đúng, chính là cảm giác như vậy." Cô cảm thấy hắn hình dung quá đúng, giống như thần giao cách cảm vậy, vội lôi kéo hắn kích động nói, "Ông xã, anh cái này cũng biết, thật tài tình !"
Chung Soái nhìn cô hai mắt sáng loáng, kích động không thôi, không nhịn được siết chặt gương mặt của cô, cáu mắng, "Đứa ngốc, có cái gì tài? Anh trước kia cũng bị như vậy!"
"Vậy sao anh khắc phục được?" Cô tò mò hỏi.
Chung Soái nâng mày nghiêm túc suy tư, thế nào vượt qua? Nói cho cô biết trong quá trình luyện tập dưới tình huống không hề có thiết bị cứu sống bị ném vào ao nước, rất ấm ức? Còn là miêu tả cho cô hình dung như thế nào là ngâm mình ở trong nước cho đến khi chết lặng?
"Thôi, không thể nói." Hắn nhướng mày, hời hợt nói.
"Tại sao?" Cô ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn hắn, khuôn mặt nghi ngờ.
"Bởi vì sợ em chê cười anh đến chết!" Hắn bóp nhẹ chóp mũi của cô, cười nói.
Không biết rằng lời này càng kích thích lòng hiếu kỳ của Tiếu Tử Hàm hơn. Cô ôm chầm cổ của hắn, dùng thân thể cọ hắn, làm nũng, "Nói nha, em sẽ không cười anh. Thật! Nói đi. . . . . ."
"Không muốn anh ở chỗ này muốn em, thì đừng cà xát lung tung." Chung Soái khàn giọng, tràn đầy ám hiệu cảnh cáo cô.
"A!" Bạn nào đó ngoan ngoãn không dám động, nhưng lòng hiếu kỳ không chết, "Em không động rồi, vậy anh nói đi!"
Chung Soái thở dài, kéo tay cô đang ở trên cổ hắn xuống, thoáng lui ra một bước, cách xa đẫy đà đang dán vào hắn. Phải biết như vậy so với áp lực của nước nhất còn muốn lợi hại hơn, cách bộ đồ bơi ướt mỏng áp bức lồng ngực của hắn, khiến cho hắn hô hấp rối loạn. c lùi đến khoảng cách an toàn, Chung Soái mới từ từ mở miệng, "Anh trước kia rất sợ nước, vừa đến chỗ nước sâu sẽ tự khó thở. . . . . ."
Thật ra thì đây là việc cấm kỵ nhất của Chung lão phu nhân. Lại nói khi đó Chung Mộ Viễn vẫn còn tại chức ở thành phố J, nơi đó núi nhiều, sông nhiều, hồ chứa nước càng nhiều hơn, mùa hè hàng năm đều có đứa bé bởi vì bơi lội trong hồ chứa nước mà bỏ mạng. Có một năm nghỉ hè lão thái thái đến thành phố J thăm cháu trai, lúc mua thức ăn nghe nói có đứa bé rơi xuống nước, lại liên tưởng đến niềm đam mê bơi lội của cháu mình, chỉ sợ một ngày không chú ý cũng chạy đến hồ chứa nước, vì vậy quyết định dạy dỗ hắn một phen.
Ngày đó, bà lại nghe nói trong hồ có người chết đuối, liền vội vàng đem Chung Soái mới hơn 8 tuổi dẫn tới hiện trường, để cho hắn chính mắt nhìn nhân viên từ trong hồ chứa nước vớt một đứa bé ra ngoài, để cho hắn chính tai nghe một chút người thân than trời trách đất khóc thảm thiết. Hiệu quả thật cao, từ đó Chung Soái bị vài cơn ác mộng, sau đó không chỉ có cách xa hồ, liền chỗ nước sâu trong hồ bơi đều sợ hãi.
Lúc ở trường quân đội bọn họ có huấn luyện bơi lội cứu hộ, mặc dù đối với nước sâu sợ hãi, nhưng Chung Soái vẫn là dựa vào sức lực mà đè nén, hoàn thành tất cả huấn luyện một cách hoàn mĩ. Chỉ là sau khi vào Lục binh, đối mặt với biển, với sông, loại sợ hãi đó liền không cách nào đè nén, hắn không dám xuống nước, mỗi lần gặp nước sẽ nhớ tới đứa bé đó, sau đó trắng đêm mất ngủ. Chỉ đạo viên nhìn ra mấu chốt, lại không muốn bỏ hạt giống tốt là hắn, cho nên lén lút tìm bác sĩ tâm lý giúp hắn khai thông, nhưng hiệu quả không được lý tưởng, hắn vẫn sẽ ở trước ao nước mà do dự.
Mặc dù hết sức che giấu, nhưng huấn luyện viên sói xám lớn vẫn phát hiện sự sợ hãi của hắn, sau đó ở trong cuộc luyện tập lần thứ nhất một cước đạp hắn vào trong hồ, cũng khinh miệt chọc hắn, " Đội Lục binh chúng ta không thu phế vật, không xuống được nước còn làm hải quân cái gì, chạy trở về nhà đi!"
Nhưng chính loại vũ nhục trần trụi này đã kích phát ra nội tâm quật cường của Chung Soái, hắn cứ như vậy đi từng bước một hướng ra xa, một chút xíu cảm thụ nương theo rét lạnh thấu xương mà sợ hãi.
Có lúc, con người thật rất kỳ quái, ý chí có thể chống đỡ phản ứng sinh lý, khi ôm quyết tâm thà chết cũng không chịu nhục thì Chung Soái phát hiện, thì ra là cũng không có đáng sợ như vậy.
"Cho nên, biện pháp khắc phục chính là dũng cảm đi đối mặt!" Hắn nghiêm túc nói.
Tiếu Tử Hàm nghe hắn kể chuyện cũ năm xưa, mặc dù những thứ kia không phải người huấn luyện cũng bị hời hợt xẹt qua, nhưng cô biết những năm đó hắn nhất định đã phải rải qua nhiều khổ cực. Đúng vậy, hắn có được thành tựu ngày hôm nay có lẽ không thiếu được gia thế che chở, nhưng bỏ lại thành công sau lưng, hắn bỏ ra nhiều mồ hôi cùng cố gắng hơn. Bởi vì dạng đàn ông kiêu ngạo như vậy, không cho phép mình trở thành thằng ngu không chịu được, sao lại dám bỏ qua danh dự của ông và cha mình, làm kẻ yếu đây?
Nghĩ tới đây, lòng của cô lại có chút đau, cho dù hắn quật cường, cũng vì trên vai hắn người đời không nhìn thấy áp lực. Tiếu Tử Hàm mím môi, khẽ ngửa cằm lên, tay nhỏ bé nhẹ nhàng lau gương mặt tuấn tú hắn, sau đó từng chữ từng câu nói, "Chung Soái, về sau, anh phải nhớ kỹ - còn có em!"
Một câu nói đơn giản thật thà, lại giữ chặt lòng của Chung Soái. Thì ra, cõi đời này ba chữ động lòng người nhất không phải chỉ có"Em yêu anh" mà còn có "Còn có em!"
Bọn họ tựa như ngọn hải đăng trong lòng người đi biển, mang đến hi vọng, cùng tâm linh theo đuổi thực tế, cho hắn biết vô luận con đường phía trước gập ghềnh nhấp nhô, vô luận bên ngoài gió lớn mưa to, cũng sẽ có một đôi tay vịn, cũng sẽ có một người cùng với hắn gánh chịu gió mưa, cảm thụ lạnh ấm.
Chung Soái lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô gái nhỏ cho mình cam kết chất phác nhất, trong tròng mắt đen chớp động sáng trong hơi nước. Hắn kiềm chế cổ họng chua xót đau đớn, cầm tay của cô đặt ở khóe miệng, một hồi lâu, mới trịnh trọng ưng thuận lời hứa của hắn, "Nắm tay nhau mà chết, bạc đầu giai lão" .