Vi Vi cũng không biết chuyện cẩu huyết đến hộc máu như say rượu thất thân sẽ xảy ra trên thân chính mình, hộc máu nhất chính là, người kia còn là người cô chán ghét, cực kỳ hộc máu chính là. . . . . . 5555, dường như, ước chừng, hình như là cô nhào đến hắn!
Thắt dây nịt an toàn, cô cầm điện thoại di động, đang do dự có nên nói cho Tiểu Hàm biết mình về thành phố C trước hay không, bên tai liền truyền đến tiếng nữ tiếp viên hàng không ngọt ngào nhắc nhở, "Tiểu thư, máy bay sẽ phải cất cánh, xin cô tắt điện thoại di động!"
"Được!" Cô lên tiếng, nhấn hạ nút tắt máy.
Máy bay ở trong tiếng nổ vang trượt trên đường chạy, xông thẳng lên trời. Cáo biệt Bắc Kinh, cũng cáo biệt 419 (For one night – tình một đêm) chết tiệt nọ.
Sau khi say rượu nhức đầu cộng thêm đêm qua"Lượng vận động" quá lớn, máy bay tiến vào tầng bình lưu, cô ngẩng đầu nhìn một chút đèn xanh trên nóc sáng lên, điều chỉnh ghế, đắp chăn chuẩn bị ngủ bù.
Chỉ là khi cô sắp tiến vào mộng đẹp ngọt ngào thì thân thể người khác trần trụi thế nhưng bỗng chốc chạy đến, cô bị sợ đến mãnh liệt mở mắt ra, tâm bùm bùm nhảy loạn.
Cô dùng sức vỗ vỗ mặt, ra lệnh cưỡng chế mình không cho phép suy nghĩ, nhưng càng trốn tránh, một màn kia càng rõ ràng, giống như phim 3D, gần gũi có thể đụng tay đến. (chị Vi sắc nữ wa đi, hắc hắc)
Ở trong tiệc cưới Tiểu Hàm, cô uống say rồi khóc, một là vui mừng Tiểu Hàm tìm được người đàn ông thật lòng vì cô, một là than thở mình vì sao không lấy được chồng! (mình cũng chung bệnh với chị ah, ê sắc rồi, hic)
Người đàn ông kia cùng cô không vừa mắt, từ lần gặp mặt đầu tiên liền càng đấu không ngừng, cho nên Chung Soái gọi hắn đưa mình trở về thì cô nghĩ cự tuyệt, không nghĩ mới vừa đứng lên, người liền ngã vào trong lòng hắn, say đến bất tỉnh nhân sự.
Hắn kéo cô rời bữa tiệc, làm thế nào đỡ cô đi lên, cô một mực không biết, chỉ loáng thoáng cảm giác rơi vào nệm mềm mại, chỉ hoảng hốt cảm thấy có một vật thể ấm áp, để cho cô ôm lấy liền không muốn buông tay, chỉ mông lung nhớ vật kia thể còn có thể động, chỉ là cuối cùng bị cô dùng tay gắt gao nhấn vào trong ngực, không có động tĩnh.
Ngủ thẳng nửa đêm, cô khát nước mà tỉnh lại, lầm bầm: "Khát quá, tôi muốn uống nước!"
Có người đỡ cô dậy, cái ly lạnh lẽo dính vào đôi môi, cô mơ hồ nắm tay của hắn, ừng ực uống hết một ly, lại kêu la, "Muốn nữa!"
"Cô thật cho mình là đại gia?" Giọng nam rõ ràng vang trên đỉnh đầu, cô chậm rãi mở ra cặp mắt mờ mịt, khi nhìn rõ người trước giường liền mở to hai mắt.
"Anh, làm sao anh ở chỗ này?" Cô vừa hỏi, vừa trình diễn động tác phim truyền hình kinh điển, vén chăn lên, nhìn y phục có hay không không ổn?
Chu Duyên trong nháy mắt hiểu động tác ám hiệu của cô, nhìn lại cô rối bù, mặt trang điểm cũng khóc lem hết, không khỏi lộ ngữ khí khinh bỉ, "Làm ơn, bộ dạng cô thế này, là một người đàn ông đều không có hứng thú!"
Nếu như Vi Vi mới vừa rồi còn có một chút ngượng ngùng, nhưng sau những lời này, tất cả ngượng ngùng cũng biến mất.
Cô chợt quỳ , tay chỉ Chu Duyên, giọng mang mỉa mai, "Được, anh cho rằng ai cũng cũng giống anh, khắp nơi động dục, không làm ngựa liền làm nhà cầu công cộng!"
"Cô!" Chu Duyên nhìn chằm chằm cô, lửa giận ngút trời, "Đúng nha, hướng về phía người đàn bà đanh đá như vậy, đàn ông cũng khẩn trương ED!"
Nhìn cô mặt xanh trắng, Chu Duyên tiếp tục công kích, "Hừ, nếu tôi là cô, thay vì khóc hỏi chị dâu tại sao không ai thèm lấy, không bằng xem nhiều một chút tạp chí phái nữ học một ít cách thế nào hấp dẫn đàn ông."
"Nha, lại nói. . . . . . Cô sẽ không phải là lão… Xử nữ chứ?" Chu Duyên làm ra vẻ mặt kinh ngạc, "Sách sách sách, cái này thật khó trách, bình thường lão xử nữ trong lòng cũng biến thái!"
"Con mẹ nó anh trong lòng mới biến thái!" Cực kỳ tức giận Vi Vi nắm lên gối đầu ném hướng người nào đó đang cợt nhã.
Chu Duyên một tay tiếp được, không sợ chết nói, "Ai, vậy cô muốn xem cũng không phải là tạp chí phái nữ, mà là đảo quốc nhỏ."
Chu Duyên lời nói tựa như mồi dẫn hỏa, làm nổ tung bãi mìn trong lòng Vi Vi. Cô lại không khỏi nghĩ tới chồng chưa cưới ghê tởm, đã đính hôn còn đi bao nuôi học sinh nữ, bị cô tìm được chứng cớ, lại vẫn nói năng hùng hồn phỉ nhổ cô, "Là đàn ông thì có dục vọng, cũng đính hôn còn không cho tôi đụng cô, cô cho tôi là Liễu Hạ Huệ sao!"
Con bà nó, cô muốn đem lần đầu tiên giữ cho đêm tân hôn có lỗi gì? Đáng chết động vật nửa người dưới, ngại cô không phải là phụ nữ đúng không? Ngại cô không có kinh nghiệm đúng không? Cô liền kinh nghiệm cho hắn nhìn!
Vi Vi ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn người đàn ông mới vừa nhanh mồm nhanh miệng kia, sau đó hoạt động đầu gối, từng bước một hướng bên giường dời đi.
"Này, cô muốn làm gì?" Nhận thấy được sự khác thường của cô, Chu Duyên vội vàng lên tiếng hỏi.
Vi Vi không trả lời, cách hắn cự ly một cánh tay thì đưa tay nắm lấy áo sơ mi của hắn.
"Cô . . . . .Cô rốt cuộc muốn làm gì?" Hắn ấn chặt tay của cô, nghĩ lui ra, bất đắc dĩ bị cô chặt chẽ níu lấy áo sơ mi, hắn thế nhưng không thoát được.
"Hư!" Cô quỳ thẳng thân thể, ngẹo đầu, dán lên bên người hắn.
"Hư cái gì hư, cô cho rằng trêu chọc đứa trẻ đi tiểu à?" Hơi thở nóng bỏng khiến Chu Duyên cả người căng thẳng, ngửa cổ ra sau, vừa đưa tay tách đầu cô ra.
Sức lực kiềm chế trên tay vừa biến mất, Vi Vi liền thuận thế vòng lên cổ của hắn, Chu Duyên vừa định kéo tay cô, cô lại nhân cơ hội ngậm vào vành tai của hắn.
Mẹ nó, cổ nhân nếu là biết kế giương đông kích tây bị người này dùng trên việc này, cần phải từ dưới nền đất bò dậy khóc chết!
"Này, cô kia, tôi cho cô biết, đừng đụng tôi, tôi. . . . . ." Chu Duyên uốn éo người tránh né cô phục kích, nhưng càng tránh càng để cho cô tiến công thêm, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng đe dọa.
"Anh không được sao!" Cô ngửa lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ giọng oán trách, cánh môi hồng nộn in trên môi mỏng hắn, cũng chặn lên hắn liến thoắng không ngừng.
Thấy bụng dưới hắn hơi lồi lên, đáy mắt Vi Vi thoáng qua một tia giảo hoạt. Tốt lắm, nhiệm vụ hạnh phúc hoàn thành, cô thành công lui thân, nhìn hắn còn dám ghét bỏ mình không có kinh nghiệm không?
Nhưng là, kế hoạch vĩnh viễn biến hóa khó lường.
Khi cái hôn chuồn chuồn lướt nước diễn biến thành dây dưa thì trong cơ thể nhảy lên từng chuỗi tia lửa đủ để đem tất cả lý trí cháy sạch hầu như không còn, không để cho cô do dự rung động, hơi thở cũng biến thành dồn dập không yên.
Nhận thấy được cô do dự, Chu Duyên nhanh chóng nhận lấy quyền chủ động, ngăn chận đầu nhỏ đang muốn rút lui, hôn càng sâu, càng ngọt ngào chết người.
Hắn dùng sức lại bá đạo hôn, để cho cô không cách nào phản kháng, chỉ có thể dán chặt thân thể hắn đang phát hỏa, cảm thụ cánh môi truyền tới hơi đau. Cho đến khi hắn rút lui môi mỏng, kết thúc cái hôn tựa như mưa to gió lớn, toàn thân cô vẫn còn cương cứng, mắt trừng tròn trịa, kinh ngạc giống như là rớt hồn.
"Tôi muốn em!" Hắn bá đạo tuyên bố, giọng trầm thấp, ấm nóng mà thân mật.
Vi Vi cắn chặt cánh môi, không nói gì, không khí tĩnh mịch khiến men say tỉnh hơn phân nửa, hối hận kèm theo khẩn trương kỳ dị nào đó, nhẹ gặm mỗi tấc thần kinh.
"Sợ?" Hắn ưu nhã cởi áo sơ mi, giọng mang khiêu khích, "Đốt lửa xong lại muốn lâm trận bỏ chạy?"
Vi Vi lập tức ngẩng đầu, đáy mắt lộ ra nồng nặc quật cường, "Ai nói tôi sợ hả?"
"Không sợ?"
"Nói nhảm!" Cô cậy mạnh đem khuôn mặt nhỏ nhắn giơ càng cao, cố giả bộ trấn định cởi thắt lưng của hắn, tiếc rằng tay càng ngày càng run, cuối cùng mất nửa ngày, mới tháo được dây lưng.
"Giúp tôi cởi quần!" Hắn gần sát cô, tà ác phân phó.
Bởi vì quá gần, Vi Vi cảm thấy cho dù cách lễ phục trên người, thân thể nóng bỏng của hắn cũng có thể ủi phẳng mình, mà hô hấp mê người càng giống như trí mạng, để cho cô thuận theo cởi ra quần dài của hắn. Chỉ là chứng kiến tới vật thật cao nhô lên trong quần thì cô chần chờ. . . . . .
Không có cho cô suy tư đường sống nhiều hơn, Chu Duyên kéo tay cô như muốn lùi bước nhấn vào quần nhỏ, đùa giỡn chế nhạo, "Đừng nói em chưa từng thấy qua vật lớn như vậy đi?"
"Cái rắm!" Cô còn chưa kịp mắng ra lời nói kịch liệt hơn, thì môi mỏng phái nam mãnh liệt lại chặt chẽ bao trùm cô.
Cảm thấy hắn đang động trên quần áo của mình thì Vi Vi hoảng sợ trợn to mắt, bản năng nghĩ giãy giụa, nhưng hai cánh tay hắn tráng kiện, lại đem cô vững vàng cố định trong ngực, bàn tay dò vào áo cô qua vai, đầu lưỡi bá đạo ở trong miệng của cô.
Hơi thở phái nam mãnh liệt như lửa nóng để cho cô kinh hoảng lại đấm lại đẩy, thế nhưng hắn lại một tay kiềm hai cổ tay cô, một cái tay khác kéo khóa bộ lễ phục, để cô lộ ra thân thể tuyết trắng.
Nụ hôn càn rỡ nóng bỏng, làm mất đi chút lý tính trong cơ thể còn sót lại, cô toàn thân đều nóng lên, như nhũn ra, thần trí từ từ mê say hơi thở thuộc về hắn cùng sức lực, cùng cuồng liệt khát vọng kia, bao phủ kháng cự của cô, hấp dẫn cô không tự chủ được bắt đầu hưởng ứng.
Nơi cổ họng bật ra tiếng rên khẽ, dục vọng rốt cuộc vỡ đê, hắn lần nữa cúi đầu, chợt hôn cô cuồng hơn, đem lấy cô hướng giường lớn màu trắng áp xuống.
Tất cả đều rối loạn, vốn là cô chỉ là muốn chứng minh lực hút của mình, vốn là cô chỉ nghĩ ném ra một cái hôn, nhưng nụ hôn kia lại như một đám ngọn lửa, đốt dục vọng đã đè nén thật lâu.
Tất cả phát triển đều quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến Vi Vi ứng phó không kịp. Lý trí còn sót lại không ngừng nhắc cô kháng cự, không cần trình diễn tình tiết máu chó, ít nhất không nên cùng người đàn ông trên người. . . . . . Cố tình, đoàn tình cẩu huyết như thế vào giờ khắc này cảm giác lại thật tốt, mà người đàn ông kia càng giống anh túc, mị hoặc cô trầm luân.
Lòng bàn tay đều dán trên thân thể hấp dẫn trượt xuống, miếng dán ngực bị tháo ra khiến cho cô toàn thân cứng đờ, kinh hoảng đè lại tay của hắn, trong mắt lộ ra vô dụng cùng không xác định.
"Chớ tránh, để cho tôi muốn em!" Hắn nói nhỏ, hơi thở trượt vào tóc của cô.
Đáy mắt chứa đầy lửa nóng tình cảm để cho tay cô dần dần mềm yếu xuống, dựa vào lồng ngực của hắn, mặc cho hắn ngậm viên bội lôi của cô.
"Thả lỏng!" Hắn ra lệnh, thân thể bền chắc xâm nhập giữa hai chân cô, cứng rắn như in dấu. Dục vọng cứng rắn đè xuống, chống đỡ nhu mềm.
"Đau. . . . . ." Vi Vi khẽ gọi một tiếng.
"Nhịn một chút, anh cũng đau!" Hắn chống đỡ trán của cô, mồ hôi dọc theo khuôn mặt anh tuấn trợt xuống, nhỏ xuống cần cổ tuyết trắng của cô, gian nan đi lên trước lần nữa dò vào.
"Không cần, đau quá!" Xé rách đau đớn làm cô ra sức giãy giụa, đẩy bờ vai của hắn, "Anh đi ra ngoài!"
Cảm thấy hắn thật lui về phía sau thì cô hơi lỏng một hơi, không nghĩ tới hắn vừa sắp rút lui thì lại bắt được eo nhỏ của cô, hướng nơi non mềm nhất đâm vào sâu hơn.
Vi Vi phát hiện đêm đầu OOXX trong tiểu thuyết miêu tả đều là gạt người, cô không chút nào cảm thấy mềm mại, thoải mái, sung sướng đến chết, trừ đau rát, cũng chỉ có căng căng đau.
Cô cũng phát hiện, cô càng giãy giụa Chu Duyên càng hưng phấn, hắn ý loạn tình mê hôn cô, đem kháng nghị của cô ngăn ở trong cổ họng, trở thành dụ người. Hừ, từ đó lại càng thêm kích thích hắn cường hãn thăm dò chen, trượt vào. . . . . .
Đêm về khuya, cô đã sớm bị chơi đùa mất đi hơi sức, xụi lơ ở trên giường chịu đựng hắn nóng bỏng ra vào, chỉ có thể rên khẽ.
Sau khi hắn thõa mãn, cô mệt mỏi ngủ, nửa ngủ nửa tỉnh cảm giác mình bị vơ vào ngực của hắn, ấm áp mà thoải mái.
Tiến vào mộng đẹp, cô chợt nghĩ đến, có lẽ hắn cũng không có đáng ghét như vậy!
Chỉ là, lúc nửa đêm, cô lại bị kéo lên, bị hắn suồng sã tứ phía đoạt lấy, bừa bãi yêu cầu kiều non thì cô cảm thấy mình sai lầm rồi —— chó không đổi được ăn phân, đàn ông vĩnh viễn là động vật nửa người dưới.
----------oOo----------
Thắt dây nịt an toàn, cô cầm điện thoại di động, đang do dự có nên nói cho Tiểu Hàm biết mình về thành phố C trước hay không, bên tai liền truyền đến tiếng nữ tiếp viên hàng không ngọt ngào nhắc nhở, "Tiểu thư, máy bay sẽ phải cất cánh, xin cô tắt điện thoại di động!"
"Được!" Cô lên tiếng, nhấn hạ nút tắt máy.
Máy bay ở trong tiếng nổ vang trượt trên đường chạy, xông thẳng lên trời. Cáo biệt Bắc Kinh, cũng cáo biệt 419 (For one night – tình một đêm) chết tiệt nọ.
Sau khi say rượu nhức đầu cộng thêm đêm qua"Lượng vận động" quá lớn, máy bay tiến vào tầng bình lưu, cô ngẩng đầu nhìn một chút đèn xanh trên nóc sáng lên, điều chỉnh ghế, đắp chăn chuẩn bị ngủ bù.
Chỉ là khi cô sắp tiến vào mộng đẹp ngọt ngào thì thân thể người khác trần trụi thế nhưng bỗng chốc chạy đến, cô bị sợ đến mãnh liệt mở mắt ra, tâm bùm bùm nhảy loạn.
Cô dùng sức vỗ vỗ mặt, ra lệnh cưỡng chế mình không cho phép suy nghĩ, nhưng càng trốn tránh, một màn kia càng rõ ràng, giống như phim 3D, gần gũi có thể đụng tay đến. (chị Vi sắc nữ wa đi, hắc hắc)
Ở trong tiệc cưới Tiểu Hàm, cô uống say rồi khóc, một là vui mừng Tiểu Hàm tìm được người đàn ông thật lòng vì cô, một là than thở mình vì sao không lấy được chồng! (mình cũng chung bệnh với chị ah, ê sắc rồi, hic)
Người đàn ông kia cùng cô không vừa mắt, từ lần gặp mặt đầu tiên liền càng đấu không ngừng, cho nên Chung Soái gọi hắn đưa mình trở về thì cô nghĩ cự tuyệt, không nghĩ mới vừa đứng lên, người liền ngã vào trong lòng hắn, say đến bất tỉnh nhân sự.
Hắn kéo cô rời bữa tiệc, làm thế nào đỡ cô đi lên, cô một mực không biết, chỉ loáng thoáng cảm giác rơi vào nệm mềm mại, chỉ hoảng hốt cảm thấy có một vật thể ấm áp, để cho cô ôm lấy liền không muốn buông tay, chỉ mông lung nhớ vật kia thể còn có thể động, chỉ là cuối cùng bị cô dùng tay gắt gao nhấn vào trong ngực, không có động tĩnh.
Ngủ thẳng nửa đêm, cô khát nước mà tỉnh lại, lầm bầm: "Khát quá, tôi muốn uống nước!"
Có người đỡ cô dậy, cái ly lạnh lẽo dính vào đôi môi, cô mơ hồ nắm tay của hắn, ừng ực uống hết một ly, lại kêu la, "Muốn nữa!"
"Cô thật cho mình là đại gia?" Giọng nam rõ ràng vang trên đỉnh đầu, cô chậm rãi mở ra cặp mắt mờ mịt, khi nhìn rõ người trước giường liền mở to hai mắt.
"Anh, làm sao anh ở chỗ này?" Cô vừa hỏi, vừa trình diễn động tác phim truyền hình kinh điển, vén chăn lên, nhìn y phục có hay không không ổn?
Chu Duyên trong nháy mắt hiểu động tác ám hiệu của cô, nhìn lại cô rối bù, mặt trang điểm cũng khóc lem hết, không khỏi lộ ngữ khí khinh bỉ, "Làm ơn, bộ dạng cô thế này, là một người đàn ông đều không có hứng thú!"
Nếu như Vi Vi mới vừa rồi còn có một chút ngượng ngùng, nhưng sau những lời này, tất cả ngượng ngùng cũng biến mất.
Cô chợt quỳ , tay chỉ Chu Duyên, giọng mang mỉa mai, "Được, anh cho rằng ai cũng cũng giống anh, khắp nơi động dục, không làm ngựa liền làm nhà cầu công cộng!"
"Cô!" Chu Duyên nhìn chằm chằm cô, lửa giận ngút trời, "Đúng nha, hướng về phía người đàn bà đanh đá như vậy, đàn ông cũng khẩn trương ED!"
Nhìn cô mặt xanh trắng, Chu Duyên tiếp tục công kích, "Hừ, nếu tôi là cô, thay vì khóc hỏi chị dâu tại sao không ai thèm lấy, không bằng xem nhiều một chút tạp chí phái nữ học một ít cách thế nào hấp dẫn đàn ông."
"Nha, lại nói. . . . . . Cô sẽ không phải là lão… Xử nữ chứ?" Chu Duyên làm ra vẻ mặt kinh ngạc, "Sách sách sách, cái này thật khó trách, bình thường lão xử nữ trong lòng cũng biến thái!"
"Con mẹ nó anh trong lòng mới biến thái!" Cực kỳ tức giận Vi Vi nắm lên gối đầu ném hướng người nào đó đang cợt nhã.
Chu Duyên một tay tiếp được, không sợ chết nói, "Ai, vậy cô muốn xem cũng không phải là tạp chí phái nữ, mà là đảo quốc nhỏ."
Chu Duyên lời nói tựa như mồi dẫn hỏa, làm nổ tung bãi mìn trong lòng Vi Vi. Cô lại không khỏi nghĩ tới chồng chưa cưới ghê tởm, đã đính hôn còn đi bao nuôi học sinh nữ, bị cô tìm được chứng cớ, lại vẫn nói năng hùng hồn phỉ nhổ cô, "Là đàn ông thì có dục vọng, cũng đính hôn còn không cho tôi đụng cô, cô cho tôi là Liễu Hạ Huệ sao!"
Con bà nó, cô muốn đem lần đầu tiên giữ cho đêm tân hôn có lỗi gì? Đáng chết động vật nửa người dưới, ngại cô không phải là phụ nữ đúng không? Ngại cô không có kinh nghiệm đúng không? Cô liền kinh nghiệm cho hắn nhìn!
Vi Vi ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn người đàn ông mới vừa nhanh mồm nhanh miệng kia, sau đó hoạt động đầu gối, từng bước một hướng bên giường dời đi.
"Này, cô muốn làm gì?" Nhận thấy được sự khác thường của cô, Chu Duyên vội vàng lên tiếng hỏi.
Vi Vi không trả lời, cách hắn cự ly một cánh tay thì đưa tay nắm lấy áo sơ mi của hắn.
"Cô . . . . .Cô rốt cuộc muốn làm gì?" Hắn ấn chặt tay của cô, nghĩ lui ra, bất đắc dĩ bị cô chặt chẽ níu lấy áo sơ mi, hắn thế nhưng không thoát được.
"Hư!" Cô quỳ thẳng thân thể, ngẹo đầu, dán lên bên người hắn.
"Hư cái gì hư, cô cho rằng trêu chọc đứa trẻ đi tiểu à?" Hơi thở nóng bỏng khiến Chu Duyên cả người căng thẳng, ngửa cổ ra sau, vừa đưa tay tách đầu cô ra.
Sức lực kiềm chế trên tay vừa biến mất, Vi Vi liền thuận thế vòng lên cổ của hắn, Chu Duyên vừa định kéo tay cô, cô lại nhân cơ hội ngậm vào vành tai của hắn.
Mẹ nó, cổ nhân nếu là biết kế giương đông kích tây bị người này dùng trên việc này, cần phải từ dưới nền đất bò dậy khóc chết!
"Này, cô kia, tôi cho cô biết, đừng đụng tôi, tôi. . . . . ." Chu Duyên uốn éo người tránh né cô phục kích, nhưng càng tránh càng để cho cô tiến công thêm, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng đe dọa.
"Anh không được sao!" Cô ngửa lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ giọng oán trách, cánh môi hồng nộn in trên môi mỏng hắn, cũng chặn lên hắn liến thoắng không ngừng.
Thấy bụng dưới hắn hơi lồi lên, đáy mắt Vi Vi thoáng qua một tia giảo hoạt. Tốt lắm, nhiệm vụ hạnh phúc hoàn thành, cô thành công lui thân, nhìn hắn còn dám ghét bỏ mình không có kinh nghiệm không?
Nhưng là, kế hoạch vĩnh viễn biến hóa khó lường.
Khi cái hôn chuồn chuồn lướt nước diễn biến thành dây dưa thì trong cơ thể nhảy lên từng chuỗi tia lửa đủ để đem tất cả lý trí cháy sạch hầu như không còn, không để cho cô do dự rung động, hơi thở cũng biến thành dồn dập không yên.
Nhận thấy được cô do dự, Chu Duyên nhanh chóng nhận lấy quyền chủ động, ngăn chận đầu nhỏ đang muốn rút lui, hôn càng sâu, càng ngọt ngào chết người.
Hắn dùng sức lại bá đạo hôn, để cho cô không cách nào phản kháng, chỉ có thể dán chặt thân thể hắn đang phát hỏa, cảm thụ cánh môi truyền tới hơi đau. Cho đến khi hắn rút lui môi mỏng, kết thúc cái hôn tựa như mưa to gió lớn, toàn thân cô vẫn còn cương cứng, mắt trừng tròn trịa, kinh ngạc giống như là rớt hồn.
"Tôi muốn em!" Hắn bá đạo tuyên bố, giọng trầm thấp, ấm nóng mà thân mật.
Vi Vi cắn chặt cánh môi, không nói gì, không khí tĩnh mịch khiến men say tỉnh hơn phân nửa, hối hận kèm theo khẩn trương kỳ dị nào đó, nhẹ gặm mỗi tấc thần kinh.
"Sợ?" Hắn ưu nhã cởi áo sơ mi, giọng mang khiêu khích, "Đốt lửa xong lại muốn lâm trận bỏ chạy?"
Vi Vi lập tức ngẩng đầu, đáy mắt lộ ra nồng nặc quật cường, "Ai nói tôi sợ hả?"
"Không sợ?"
"Nói nhảm!" Cô cậy mạnh đem khuôn mặt nhỏ nhắn giơ càng cao, cố giả bộ trấn định cởi thắt lưng của hắn, tiếc rằng tay càng ngày càng run, cuối cùng mất nửa ngày, mới tháo được dây lưng.
"Giúp tôi cởi quần!" Hắn gần sát cô, tà ác phân phó.
Bởi vì quá gần, Vi Vi cảm thấy cho dù cách lễ phục trên người, thân thể nóng bỏng của hắn cũng có thể ủi phẳng mình, mà hô hấp mê người càng giống như trí mạng, để cho cô thuận theo cởi ra quần dài của hắn. Chỉ là chứng kiến tới vật thật cao nhô lên trong quần thì cô chần chờ. . . . . .
Không có cho cô suy tư đường sống nhiều hơn, Chu Duyên kéo tay cô như muốn lùi bước nhấn vào quần nhỏ, đùa giỡn chế nhạo, "Đừng nói em chưa từng thấy qua vật lớn như vậy đi?"
"Cái rắm!" Cô còn chưa kịp mắng ra lời nói kịch liệt hơn, thì môi mỏng phái nam mãnh liệt lại chặt chẽ bao trùm cô.
Cảm thấy hắn đang động trên quần áo của mình thì Vi Vi hoảng sợ trợn to mắt, bản năng nghĩ giãy giụa, nhưng hai cánh tay hắn tráng kiện, lại đem cô vững vàng cố định trong ngực, bàn tay dò vào áo cô qua vai, đầu lưỡi bá đạo ở trong miệng của cô.
Hơi thở phái nam mãnh liệt như lửa nóng để cho cô kinh hoảng lại đấm lại đẩy, thế nhưng hắn lại một tay kiềm hai cổ tay cô, một cái tay khác kéo khóa bộ lễ phục, để cô lộ ra thân thể tuyết trắng.
Nụ hôn càn rỡ nóng bỏng, làm mất đi chút lý tính trong cơ thể còn sót lại, cô toàn thân đều nóng lên, như nhũn ra, thần trí từ từ mê say hơi thở thuộc về hắn cùng sức lực, cùng cuồng liệt khát vọng kia, bao phủ kháng cự của cô, hấp dẫn cô không tự chủ được bắt đầu hưởng ứng.
Nơi cổ họng bật ra tiếng rên khẽ, dục vọng rốt cuộc vỡ đê, hắn lần nữa cúi đầu, chợt hôn cô cuồng hơn, đem lấy cô hướng giường lớn màu trắng áp xuống.
Tất cả đều rối loạn, vốn là cô chỉ là muốn chứng minh lực hút của mình, vốn là cô chỉ nghĩ ném ra một cái hôn, nhưng nụ hôn kia lại như một đám ngọn lửa, đốt dục vọng đã đè nén thật lâu.
Tất cả phát triển đều quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến Vi Vi ứng phó không kịp. Lý trí còn sót lại không ngừng nhắc cô kháng cự, không cần trình diễn tình tiết máu chó, ít nhất không nên cùng người đàn ông trên người. . . . . . Cố tình, đoàn tình cẩu huyết như thế vào giờ khắc này cảm giác lại thật tốt, mà người đàn ông kia càng giống anh túc, mị hoặc cô trầm luân.
Lòng bàn tay đều dán trên thân thể hấp dẫn trượt xuống, miếng dán ngực bị tháo ra khiến cho cô toàn thân cứng đờ, kinh hoảng đè lại tay của hắn, trong mắt lộ ra vô dụng cùng không xác định.
"Chớ tránh, để cho tôi muốn em!" Hắn nói nhỏ, hơi thở trượt vào tóc của cô.
Đáy mắt chứa đầy lửa nóng tình cảm để cho tay cô dần dần mềm yếu xuống, dựa vào lồng ngực của hắn, mặc cho hắn ngậm viên bội lôi của cô.
"Thả lỏng!" Hắn ra lệnh, thân thể bền chắc xâm nhập giữa hai chân cô, cứng rắn như in dấu. Dục vọng cứng rắn đè xuống, chống đỡ nhu mềm.
"Đau. . . . . ." Vi Vi khẽ gọi một tiếng.
"Nhịn một chút, anh cũng đau!" Hắn chống đỡ trán của cô, mồ hôi dọc theo khuôn mặt anh tuấn trợt xuống, nhỏ xuống cần cổ tuyết trắng của cô, gian nan đi lên trước lần nữa dò vào.
"Không cần, đau quá!" Xé rách đau đớn làm cô ra sức giãy giụa, đẩy bờ vai của hắn, "Anh đi ra ngoài!"
Cảm thấy hắn thật lui về phía sau thì cô hơi lỏng một hơi, không nghĩ tới hắn vừa sắp rút lui thì lại bắt được eo nhỏ của cô, hướng nơi non mềm nhất đâm vào sâu hơn.
Vi Vi phát hiện đêm đầu OOXX trong tiểu thuyết miêu tả đều là gạt người, cô không chút nào cảm thấy mềm mại, thoải mái, sung sướng đến chết, trừ đau rát, cũng chỉ có căng căng đau.
Cô cũng phát hiện, cô càng giãy giụa Chu Duyên càng hưng phấn, hắn ý loạn tình mê hôn cô, đem kháng nghị của cô ngăn ở trong cổ họng, trở thành dụ người. Hừ, từ đó lại càng thêm kích thích hắn cường hãn thăm dò chen, trượt vào. . . . . .
Đêm về khuya, cô đã sớm bị chơi đùa mất đi hơi sức, xụi lơ ở trên giường chịu đựng hắn nóng bỏng ra vào, chỉ có thể rên khẽ.
Sau khi hắn thõa mãn, cô mệt mỏi ngủ, nửa ngủ nửa tỉnh cảm giác mình bị vơ vào ngực của hắn, ấm áp mà thoải mái.
Tiến vào mộng đẹp, cô chợt nghĩ đến, có lẽ hắn cũng không có đáng ghét như vậy!
Chỉ là, lúc nửa đêm, cô lại bị kéo lên, bị hắn suồng sã tứ phía đoạt lấy, bừa bãi yêu cầu kiều non thì cô cảm thấy mình sai lầm rồi —— chó không đổi được ăn phân, đàn ông vĩnh viễn là động vật nửa người dưới.
----------oOo----------