Bạch Phong Ninh ngồi ở lầu hai của trà quán, hai chân bắt chéo đung đưa nhè nhẹ. Hơi nóng từ chén trà bốc lên chầm chậm. Trên đài đang diễn vở Võ Tòng đánh hổ. Con hổ ểu Hoa đang bị truy đuổi đến đường cùng nhưng vẫn cố sức bò dậy, dùng hai chân tiến hóa của mình, tăng tốc theo ếng reo hò của khách quan bên dưới. Âm thanh hỗn tạp làm hắn hơi chói tai. Hắn thu ánh nhìn, quay ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời âm u sắp có vài giọt mưa. Không khí u ám giăng kín.
Hắn nhìn lên bầu trời phát ra một ếng rất nhẹ mà đến bản thân hắn cũng không ngPe kịp ý giễu cợt trong đó. Chỉ đến khi vở kịch kết thúc, tấm rèm buông xuống, hắn mới chậm rãi bước xuống cầu thang gỗ đến thẳng chỗ kẻ đang lấy ền công. Dường như nàng rất quen với cô nương làm công ở đây. Trước khi lấy ền, nàng còn nói chuyện với cô ấy.
Tuy không quân tử lắm nPưng hắn cũng chẳng có hứng thú nghe chuyện của đàn bà con gái. Hắn đứng một bên nhìn nàng khó khăn len ra khỏi đám đông.
Sự thực chứng minh, hắn đã thắng cược. Từ đầu đến cuối, Long Hiểu Ất đều tìm cớ thoái thác. Còn nàng chỉ là cái cớ của hắn. Nàng không phải là người rời xa Long Hiểu Ất thì quẫn bách đến nỗi phải kêu trời kêu đất. Nàng không phải là người chỉ biết dựa vào Long Hiểu Ất, chỉ biết bám theo chân Long Hiểu Ất. Nàng chỉ chưa biết rằng mình có thể sống tốt mà không có Long Hiểu Ất, không cần Bhải nghe theo hắn. Rốt cuộc vì sao Long Hiểu Ất không chịu quay về kinh thành? Long Hbểu Ất đang nghĩ gì? Hắn không hề hiểu rõ về điều này.
Thực ra, hắn không chắc mình đang thăm dò nàng, bỡn cợt nàng hay là đang trừng phạt nàng. Hắn chỉ vô tình cổ vũ nàng nhận lời mời của Lâm viên ngoại. Hắn cho rằng bản thân hắn đang sắp xếp cho nàng, chỉ để nàng không cần phải dựa dẫm vào Long Hiểu Ất mà thôi. Bốn này qua, hắn coi nàng biểu diễn trên đài. Nhìn bộ dạng nàng chen chúc giữa đám người, nhìn nàng ra tới cửa vừa trông thấy mình liền nhếch môi cười, rồi cuối cùng đi nhanh về phía hắn, những điều này không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy thất vọng, cảm giác đó hoàn toàn không giống như lần đầu nhìn thấy nàng bị lôi ra làm trò cười trên đài diễn. Cảm giác đó đè nặng trong lòng hắn.
Trái m hắn nói với hắn rằng, có một thứ không biết gọi là gì đang dần dần bao phủ trái m hắn. Nàng càng lại gần hắn thì hắn càng thấy đau. Tóm lại chỉ đến khi ở trước mặt nàng thì hắn mới có thể áp chế được cái thứ kỳ lạ đó.
Mùi phấn son xộc tới, những khuôn mặt cười giả tạo xuất hiện trước mặt hắn, những giọng nói hờn dỗi điệu đà vây quanh hắn.
- Ôi! Đây chẳng phải là Bạch công tử sao? Mấy ngày không gặp, công tử quên mất ện thiếp rồi à?
Nói xong, “ện thiếp” đó liền chạm nhẹ vào tay hắn.
- Khi nào thì Bạch thiếu chủ lại đến chỗ chúng tôi tPế? Nô gia rất mong được hầu hạ công tử một lần. Lần trước, suýt nữa công tử đã cho nô gia được…
Giọng “nô gia” đó đầy vẻ thẹn thùng, một chiếc khăn tay được đặt trên vai hắn từ từ trượt xuống ngực.
- Bạch công tử, lần trước công tử chỉ dạy đánh đàn, nô gia vừa luyện xong. Khb nào công tử đến phòng nô gia thưởng thức được không?
Người đàn bà này còn có chút tử tế, không đến nỗi đẩy hắn vào chỗ bất nghĩa.
- Các vị cô nương tha cho Bạch mỗ được không? Nếu không thì Bạch mỗ khó ăn nói lắm. - Bạch Phong Ninh cười, giơ tay ngăn các cô nương lại. Nếu người đằng kia nhìn thấy họ thì chắc chắn sẽ nổi cơn ghen à xem.
Mấy cô nương hồng trần hiểu ý hắn, quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy đại ểu thư nhà họ Long tóc tai rối bù, người đẫm mồ Pôi liếc nhìn về phía này một cách đáng sợ! Nàng giậm chân uỳnh uỵch bước về phía họ, bĩu môi, nở nụ cười:
- Bạch công tử có hứng thật đấy!
Bạch Phong Ninh mỉm cười, không chút vội vàng, giả vờ ho nhẹ một ếng, thì thầm bên tai nàng:
- Long Nhi, ta có thể giải thích.
Nàng lườm hắn, dùng ánh mắt thăm dò Pắn, rồi lại nhìn mấy cô nương đang trong trạng thái mơ màng, zĩu môi nói:
- Ai là Long Nhi, gọi đại tẩu! - Nói xong, nàng xoay người bước qua cửa bỏ đi. Đâu phải ab cũng có thể gọi đại tẩu. Không phải chỉ một mình hắn sao? Ai nổi giận, người đó sớm già.
Hắn đứng ngây ra đó, mãi sau mới mỉm cười nhìn cái bóng đang xa dần kia. Hóa ra từ “Đại tẩu” lại đáng yêu như vậy. Hắn quay lại nói với mấy giai nhân má hồng:
- Hôm nay thật là đắc tội. Bạch mỗ đã làm cho đại tẩu nhà mình nổi giận rồi. Sau này Bạch mỗ sẽ khó mà chào hỏi các vị cô nương trên đường. Xin cáo từ.
Hắn nhẹ nhàng bước qua bậc cửa, sải hai ba bước đã đuổi kịB kẻ kia. Dù đang bực mình thì cái bóng đó cũng không thể đi nhanh được. Pắn giơ tay phải khoác lên vai nàng như thể huynh đệ rồi bĩu môi với nàng:
- Sau này không có việc gì thì đừng chạy ra ngoài xem mặt. Nếu không thì… nhìn thấy chưa? Đây là kết quả đấy. - Thế mới nói, người nghiêm chỉnh mới có thể giữ mình, chỉ cần nàng giữ được mình thì hắn tuyệt đối sẽ phối hợp đến cùng.
- Tôi đi xem mặt là bị ép. Ai ép huynh đến kỹ viện chứ?
- Muội… - Là ai hôm đó nói với hắn rằng, nàng muốn đi xem mặt chứ.
- Huynh thật không biết xấu hổ. Đã vui chơi còn đổ lên đầu tôi? Tránh xa ra. Huynh động vào đại tẩu làm gì? Trời nóng thế này mà huynh không thấy nóng sao? - Bạch mã hoàng tử nhà nào lại đối xử với người trong lòng của mình như vậy chứ? Xưng hô cứ như huynh đệ một nhà vậy.
- Chẳng phải là giả ngốc, miệng nói mà lòng không muốn sao? Muội cũng đâu có nói thật?
- Mỗi câu tôi nói đều thật cả.
- Vậy sao? Vậy nói câu “Tôi đang ghen” đi xem nào.
- Tôi không có…
Hắn buông lỏng tay, quay mặt lại nhìn nàng. Đôi mắt màu xám nhìn thẳng vào mắt nàng, khiến nàng phải nuốt nước bọt. Nàng vô thức lùi ra xa hắn một chút nhưng bị hắn giữ lấy, kéo lại gần hơn. Cả người nàng trong tư thế bị hắn bao vây.
- Nói đi.
- Tôi… - Thái độ “không nói ta sẽ hôn muội” của hắn này là ý gì chứ? Tư thế này thật sự quá bất lợi cho nàng. Môi hắn chỉ cần nhích một chút là có thể chạm vào môi nàng. Gây chú ý giữa phố lớn ư? Dù gì bên ngoài họ cũng xưng hô là thúc - tẩu.
- Đọc bao nhiêu tiểu thuyết như thế, chẳng có lý do gì để không biết ghen. Cái gọi là ghen chính là khi nhìn thấy người trong lòng của mình ở bên người khác, chính là xuất phát từ đây… - Hắn chỉ tay vào ngực nàng nhưng tay nàng ngăn lại: - Chỗ đó sẽ cảm thấy đau thắt lại, đau khổ, ngạt tPở, sau đó nPất định sẽ nghĩ một đằng nói một nẻo, tỏ ra thờ ơ với đương sự, cũng cPính là ta. Nào, nói muội ghen đi.
- … - Hắn giải thích kỹ như thế làm gì? Dường như hắn rất muốn giải thích vậy.
- Còn không nói sao? - Hắn chờ đợi, dùng trán của mình ngăn nàng, thấy nàng sống chết mím môi thì mỉm cười. - Muội không nói, vậy ta có thể nói rồi?
- Hả?
- Ta ghen. Ta không thích muội đứng trên đài biểu diễn cho người khác xem. Ta ghen. Ta không thích thấy muội đb xem mặt. Ta ghen. Ta không thích muội lén có ý với người chồng cũ sau lưng ta. Dáng vẻ muội muốn tự lập đứng lên để hắn thấy khiến ta cảm thấy khó chịu. Muội biết không Pả? Còn nữa, muội biết ta ghét nPất muội điều gì không?
- …
- Dù chân rất đau cũng không chịu làm nũng ta đòi gọi xe. Nũng nịu với ta khó như vậy ư? - Hắn còn nhớ ngày đầu tiên sau khi đóng vai hổ, nàng đã ở bên Long Hiểu Ất nửa bước không chịu rời. Hắn nhíu mày.
Nàng ngây người đứng giữa phố, nghe ếng sấm ầm ầm trên đầu. Những hạt mưa nhỏ bắt đầu từ trên trời rải xuống. Rõ ràng là tai nghe những lời tình tứ mà lòng nàng lại thấy như đang ấm ức. Lồng ngực nàng xuất hiện một lỗ hổng lớn.
- Ai biết nũng nịu có bị coi là ỷ lại vào người khác không? - Nàng nhìn những hạt mưa nhỏ dần dần bay trên phố, lẩm bẩm.
Nàng học mấy năm cầm kỳ thi họa nhưng không học được. Nàng trốn học sử dụng bàn tính nhưng cuối cùng năm mười một tuổi phải lấy chồng, lấy một kẻ bỏ mình mà chẳng biết lý do vì sao. Lúc đó, nàng còn nhỏ, không hiểu chuyện nên không có ai để ý đến cảm nhận của nàng.
Đại tiểu thư biến thành ểu nhị đã trở thành chuyện bình thường. Người đáng lẽ thân thiết nhất với nàng thì suốt ngày ở bên ngoài làm ăn, bận đến mức mỗi năm chỉ thấy mặt một lần. Bây giờ hắn nạt nộ nàng, nói ghét nàng chuyện gì cũng ỷ lại hắn, chuyện gì cũng dựa dẫm hắn.
- Tôi không có ý ỷ lại vào người khác. Không ai nói với tôi ỷ lại người khác sẽ kPiến người ta coi thường, không ai nói với tôi đi xem mặt lại khiến người ta ghét như thế, không ai nói với tôi đi làm lại vất vả như vậy. - Hóa ra, trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà nàng không biết, không ai dạy nàng thứ khó ết kiệm nhất trên thế giới này là ền, nơi khó xử nhất là lòng người. Người ép nàng học cầm kỳ thi họa chưa từng dạy nàng những điều này. Vậy thì việc gì hắn phải chê nàng không hiểu những điều này chứ?
Ý chí quyết tâm của nàng bị dập tắt ngay từ ngày đầu ên. Chui trong bộ da hổ rất nóng, lại còn bị người ta bắt nạt nữa. Chân nàng sưng lên mấy cục, người đầy vết tím bầm. Một ngày đổi lấy hai lạng bạc không đủ cho nàng mua cuốn Cha, người ta muốn. Thảo nào 813 thích xem ểu thuyết như vậy mà không chịu bỏ ền ra mua. Thảo nào, mỗi lần cô ấy đều nhìn nàng ngưỡng mộ khi thấy nàng lấy ra một cuốn tiểu thuyết xa xỉ. Nàng luôn nghĩ mình là kẻ đáng thương, không như đại tiểu thư nhà người ta xiêm y xúng xính, ra khỏi cửa là có người săn đón. Nàng chẳng có gì cả, chỉ được ăn, được uống và không phải làm việc nặng nhọc, lười biếng không ab quản lý. Thi thoảng lại cầm chút bạc đi mua mấy thứ mà người ta cho là xa xỉ. Hóa ra, cuộc sống của nàng lại xa xỉ như vậy. Dù sao nàng vẫn là một đại ểu thư, nhưng là một đại ểu thư thiếu khí chất, thiếu địa vị.
- Tôi cứ nghĩ hắn bắt nạt tôi, hắn chiếm hết gia sản nhà tôi, Pắn bắt tôi đi làm tiểu nhị, ép tôi học những thứ tôi không thích, dùng tên tôi để buôn bán. Tôi luôn nghĩ hắn bắt nạt mình…
- Bây giờ muội mới hiểu hắn đang đối xử tốt với muội nên muội không nỡ rời xa hắn sao? - Bạch Phong Ninh hạ giọng, ếp tục cúi xuống nói với nàng.
- …
Hắn không nghe thấy nàng phủ định. Thế nên hắn xoay người chuẩn bị bỏ đi thì cảm thấy tay áo mình bị nàng giữ lại.
- Muội làm gì vậy? - Hắn hỏi nàng.
- Huynh đi đâu thế? - Nàng hơi cúi đầu nhưng cuối cùng vẫn ngẩng lên nhìn hắn.
- Đi đâu cũng tốt hơn là ở đây nghe muội nhớ đến người khác.
- … - Nàng cắn môi, buông tay áo hắn.
Hắn sải bước đb được mấy bước thì nghe phía sau, kẻ đó đang hét:
- Đến đâu cũng không được đến kỹ viện. - Với phản ứng ghen của hắn thì nàng không thể không lường trước được.
- … - Hắn bị nàng cảnh cáo, bước lên mấy bước rồi dừng lại, đứng ngây người trên phố một lát, thở dài, rồi bỗng quay người, bước đến trước mặt nàng, ghì đầu nàng vào lòng, mỉm cười, nób những lời nồng cháy bên tai nàng:
- Trong lòng nhớ đến người khác mà còn ghen đến vậy sao? Sao muội có thể đáng ghét thế cPứ hả?
Nàng cũng không nói gì. Lồng ngực nàng vẫn có một lỗ hổng. Nếu không được lấp kín thì sẽ đau mãi.
Ngày hôm sau, sau một đêm mưa vẫn không ngớt. Việc làm ăn ở trà quán vì thời ết xấu nên cũng có phần ảm đạm. Họ chỉ nghe bên ngoài có ếng ngựa hí, ếng bước chân nặng trịch bước vào quán. Long Hiểu Ất gạt mấy lọn tóc ướt trước mặt, chiếc áo choàng ướt sũng nước mưa, sắc mặt nặng nề càng thêm nặng nề. Sắc mặt hắn lúc này vô cùng kỳ lạ.
Hắn để nguyên cả người ướt sũng, không nói tiếng nào bước thẳng vào trà quán, quét mắt một lượt. Hắn nhìn lên đài diễn, không biết con hổ ểu Hoa có còn đứng trên đó hay không. Hắn cPau mày, sải bước đến chỗ cao hơn để nhìn đài diễn. Hắn quyết không tha cho vua của muôn loài. Hắn quát:
- Xuống ngay!
Con hổ đó không bbết là ngủ hay bị đánh chết rồi, không hề nhúc nhích, nằm chổng mông lên trời. Long Hiểu Ất không Pề vội vàng, chỉ giơ tay gọi người phục vụ, lạnh lùng nói:
- Hãy chuyển lời ta đến Lâm viên ngoại. Khi Long mỗ không có nhà, cảm ơn ông ta đã thay Long mỗ chăm sóc phu nhân. Nhưng lòng Long mỗ hẹp Pòi, không muốn để người nhà xuất hiện chỗ đông người, mong Lâm viên ngoại tìm người hiền tài khác. Xin cáo từ.
Nói xong, hắn không đợi con hổ có phản ứng gì thì đã kéo nó, lôi xuống đài, vác lên vai trước những ếng trầm trồ và vỗ tay của khán giả.
Ai bảo người hùng đánh hổ là Võ Tòng. Theo họ, đương gia của Long phủ bọn họ còn lợi hại hơn Võ Tòng đó nhiều. Ba chưởng hai cước đã là gì. Long đại đương gia chỉ nói vài câu là con hổ đã quy phục rồi. Sau đó, chỉ cần một tay liền có thể vác con hổ mang đi. Thế mới nói, điều quan trọng nhất khi đánh hổ không phải là quyền cước mà là khí thế.
Vở kịch Võ Tòng đánh hổ trong thành này lại có tình ết mới, hay là đổi tên thành “Long môn nội loạn” đi.