Khách Qua Đường Vội Vã

Chương 6

Thẩm An Nhược bị cảm phong hàn do thay đổi thời tiết quá nhanh, triền miên dai dẳng suốt hai tuần mới dần dần bình phục. Trình Thiếu Thần thấy việc này thật buồn cười, anh cho rằng An Nhược quá lười tập thể dục, vì thế bèn lôi cô tới sân thể thao đánh tennis.

 

Thẩm An Nhược vốn là một người mù tịt về thể dục thể thao, cô ghét tất cả các môn vận động, có chết cũng nhất định không đi, nhưng thái độ của Trình Thiếu Thần lại vô cùng kiên quyết, nói rằng những người thậm chí còn không có tố chất bằng cô sau khi được huấn luyện đã trở thành những tuyển thủ hàng đầu, anh cực kì tin tưởng rằng Thẩm An Nhược có đủ điều kiện để tham gia giải tennis mùa thu năm nay ở công ty cô.

 

Bị anh hành hạ quá nửa ngày, Thẩm An Nhược cảm thấy toàn thân rã rời, cứ nằm ườn ra trên cỏ không muốn dậy, cuối cùng Trình Thiếu Thần cũng phải chịu thua: “Kì lạ thật, rõ ràng trông dáng vẻ nhanh nhẹn thế kia mà.”

 

Anh nhìn Thẩm An Nhược mày mặt ủ rũ không có chút hứng thú nào bèn dịu dàng động viên cô: “Mặc dù em không có thiên phú trong việc chơi tennis, nhưng động tác vẫn vô cùng đẹp mắt.”

 

Thẩm An Nhược mơ hồ cảm thấy câu nói này vô cùng quen thuộc, bỗng nhớ lại những ngày mùa đông vừa tốt nghiệp xong, cô cũng bị cảm lạnh, khói rồi lại ốm, ốm rồi lại khỏi, cứ lay lắt như thế gần hết cả một mùa đông dài. Khi đó Giang Hạo Dương rất bận rộn nhưng cuối tuần nào đều dành ra một ngày chạy nửa thành phố đưa cô từ kí túc xá đi đánh cầu lông. Mặc cho Giang Hạo Dương kiên trì thế nào, cô vẫn không thể trở thành cao thủ cầu lông, lần nào cũng hại Giang Hạo Dương đi nhặt cầu cả buổi, cuối cùng chỉ biết than vãn: “Thẩm An Nhược, đánh một trận cầu lông với em còn mệt hơn cả đánh ba trận với quán quân trường đại học của chúng ta.” Thẩm An Nhược thấy vô cùng mất mặt, giận dỗi nói: “Ai mà thèm anh đưa đi đánh cầu lông chứ, hôm nay em vẫn còn rất nhiều việc phải làm.” Giang Hạo Dương vừa cười vừa động viên cô: “Mặc dù em đánh cầu rất tệ nhưng động tác vẫn đẹp và khéo léo, trông như đang múa ấy. Chỉ nhìn em múa thôi cũng đủ cảm thấy vui vẻ rồi.” Đó là lời dỗ ngọt buồn nôn nhất mà anh từng nói với cô.

 

Thẩm An Nhược ngồi im nhìn Trình Thiếu Thần đang đấu với người khác ở phía xa, động tác vung tay đập bóng của anh rất đẹp mắt, phát bóng vừa chuẩn xác vừa mạnh, chẳng giống chút nào với điệu bộ nhàn nhã chậm rãi ngày thường, khiến cô không thể nào không liên tưởng tới câu nói từ xa xưa: “Tĩnh như xử tử, động nhược thoát thố”1. Lần đầu tiên tiếp xúc với Trình Thiếu Thần, cô luôn cảm thấy từ con người anh toát lên một vẻ gì đó rất quen thuộc lại yên ổn, cho dù cô từng nghe đủ loại tin đồn về anh nhưng vẫn cảm thấy rất an tâm. Ban đầu đến bản thân cô cũng cảm thấy kì lạ, cô hoàn toàn không phải là người cả tin, đối với người không cùng đường với mình chỉ tỏ ra tôn kính chứ không thể thân thiết, nhưng dần dần cảm thấy đối với cô, Trình Thiếu Thần hoàn toàn vô hại, mà bây giờ có lẽ cô đã tìm ra đáp án cho riêng mình, thật hoang đường hết sức.

 

Tĩnh như xử tử, động nhược thoát thố1: Lúc yên tĩnh thì có sự trầm tĩnh bình ổn như con gái chưa xuất giá, lúc hành động lại nhanh nhẹn như con thỏ đào thoát khỏi kẻ thù.

 

Thực ra chuyện này từ trước đến giờ cô chưa bao giờ liên tưởng tới, hôm nay xâu chuỗi lại với nhau liền cảm thấy trùng hợp đến kì lạ. Hai người bọn họ đều cao và gầy, trông rất thư sinh nho nhã yếu đuối, nhưng thực ra đều là những vận động viên thể thao, hầu như môn nào cũng giỏi. Cô rất thích khí chất của Trình Thiếu Thần, bề ngoài trông vẫn dịu dàng lịch sự nhưng thực ra lại lạnh lùng xa cách, anh luôn tạo ra một khoảng cách an toàn với những người xung quanh, rất ít khi thấy anh cười lớn, hay bộc lộ tình cảm ra ngoài. Cô cố gắng nhớ lại lần đầu tiên gặp Giang Hạo Dương, rõ ràng cũng là cảm giác này, chỉ có lúc đó anh còn rất trẻ, có những thứ trong con người anh vẫn chưa kịp định hình, sau này cô và anh lại quá thân thiết với nhau, khi đó con người hiện diện trước mắt cô hoàn toàn là chân thực, rất ít khi thấy được sự ngăn cách. Có đôi lúc thấy Giang Hạo Dương đứng trước mặt người khác, cô cảm thấy hình như đó mới chính là anh, nho nhã lịch sự, lạnh lùng hệt như đang đeo một chiếc mặt nạ, vô cùng đẹp đẽ và không thể tìm ra khuyết điểm nào.

 

Bầu trời trong vắt, cỏ xanh như tấm thảm, ánh nắng dịu dàng ôm lấy An Nhược nhưng cô vẫn cảm thấy hơi lạnh. Những lúc cô gặp phải chuyện nghĩ không thông, cơn đau đầu thường ập đến rất nhanh, nhưng giờ đây đầu cô chỉ nhói lên một chút. Cô nhớ hồi còn nhỏ, mỗi khi giận dỗi người lớn thường làm loạn lên, sau đó cũng tự mình giải quyết chứ không cần đến người khác, về sau nghĩ lại, chắc chắn không bao giờ làm những chuyện như thế nữa. Vậy mà giờ đây, cô lại có cảm giác hổ thẹn và hoang mang hệt như năm đó, cô thấy có lỗi với rất nhiều người, bao gồm cả chính bản thân mình.

 

Liền hai tuần sau đó, mấy lần Trình Thiếu Thần gọi điện hen cô ra ngoài, cô toàn lấy cớ công ty có việc hoặc đã bận chuyện khác, chứ nhất quyết không chịu đi. Thực ra Thẩm An Nhược rất coi trọng mối quan hệ hòa thuận với Trình Thiếu Thần, nhưng trong lòng cô giờ đây thật sự hoang mang, cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào cho thoải mái, chỉ sợ rằng cuối cùng có một ngày nào đó tình bạn giữa anh và cô chấm dứt, hai người chia tay trong bất mãn thì cô thực sự sẽ không chịu đựng nổi.

 

Trình Thiếu Thần là một người thoải mái, cô đã không muốn đi anh cũng không hỏi han nhiều, lại càng không nài ép, sau khi bị cô từ chối vài lần thì không gọi điện cho cô nữa, còn Thẩm An Nhược lại càng không bao giờ chủ động gọi điện cho anh. Tính ra đã hơn nửa tháng hai người không gặp nhau.

 

Kiểu bắt đầu chẳng ra sao ấy có kết thúc như vậy cũng là hợp lý. Thẩm An Nhược cảm thấy có đôi chút tiếc nuối nhưng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

 

Khoảng thời gian đó, công ty của Thẩm An Nhược có sự thay đổi lớn về mặt nhân sự, trưởng phòng Trương Hiệu Lễ được cử sang tỉnh khác phụ trách chi nhánh, người quản lý chuyên môn Tôn Hướng Huy được thăng chức làm trưởng phòng, nhân viên từ công ty con theo đó cũng được bổ sung thêm vào công ty mẹ. Mặc dù công việc mà Thẩm An Nhược được phân công quản lý không hề thay đổi, nhưng tình hình nhân sự trong bộ phận thay đổi khiến cho những thế lực trước đây bị kìm hãm giờ ra sức giương oai, cô đã hết sức cẩn thận giữ mình nhưng cuối cùng vẫn gặp tai bay vạ gió. Thẩm An Nhược thấy rất đau đầu, công việc ở bộ phận của cô vô cùng rắc rối, phức tạp, để làm tốt từng việc một vốn đã không dễ dàng gì, vậy mà vẫn có người tiêu tốn bao nhiêu sức lực để đối phó với những việc không đâu. Tôn Hướng Huy cũng đau đầu không kém, ông và Thái Nhất Tường gia nhập vào tập đoàn Chính Dương cùng một năm, nếu xét về góc độ tài năng, Thái Nhất Tường xuất chúng hơn nhiều nhưng lại nổi tiếng là hà khắc, lúc trưởng phòng Trương còn đương nhiệm thì không dám ho he gì, nhưng đến khi trưởng phòng Tôn nhậm chức thì Thái Nhất Tường nhất quyết không phục. Lâm Lệ Tinh lại càng không dễ chọc, hiện trong bộ phận cô ta là người có thâm niên nhất, trước đây còn dám tranh cãi với Trương Hiệu Lễ, chưa kể đến Tôn Hướng Huy phải gọi cô ta một tiếng ‘đàn chị’. Ở Chính Dương ‘sống lâu lên lãng làng’, việc chọn lựa cán bộ lại luôn coi trọng nhất là tính tình, phẩm chất, cho nên dù Tôn Hướng Huy có tức giận, nhưng cũng chỉ nói bóng nói gió một chút, chỉ cần bọn họ không quá đáng, anh ta cũng chẳng có cách nào làm gì họ. An Nhược trước giờ được tiếng là hiền lành ít nói, thế nên trong bộ phận có chuyện gì Tôn Hướng Huy đều tìm đến cô bàn bạc, dần dà lại khiến cho AN Nhược vốn không có kẻ địch trở thành đối tượng bị ghen ghét.

 

Buổi tối, Thẩm An Nhược nằm dài trên sofa xem phim trên đĩa, hôm đó cô xem rất nhiều phim nghệ thuật, đa phần trong số đó đều vừa dài vừa chậm, ba mươi giây sau vẫn chỉ dừng lại ở cảnh đầu, lời thoại thì khô khan vô vị, hai tiếng liền chỉ có hai, ba câu thoại. Trước kia cô không hiểu được tại sao một bộ phim như vậy mà cũng có người xem, bây giờ cô mới hiểu ra rằng đó chỉ là do lười biếng, nếu cô hứng thú say mê xem sẽ thấy hay. Cuộc sống thực ra cũng chỉ đơn điệu, vô vị như vậy, hệt như sinh hoạt gần đây của cô ở văn phòng, đầy rẫy những chuyện vặt vãnh ồn ào, mặc dù chẳng thú vị gì nhưng cũng hoàn toàn vô hại.

 

Trước khi Trương Hiệu Lễ đi, mọi người cùng tụ tập đi ăn một bữa. Mặc dù được thăng chức nhưng Trương Hiệu Lễ vẫn cảm thấy không nỡ, sau khi uống rượu bèn nói với mọi người: “Duyên phận giữa người với người, nông sâu thế nào chẳng ai tính được, hôm nay ở cạnh nhau, ngày mai lại phải rời xa. Có điều mười năm ngồi chung một con thuyền, chúng ta gặp nhau giữa hơn một tỉ dân, cơ duyên này có lẽ cũng đủ sâu nặng rồi.” Mọi người đều đã ngà ngà say, không biết có mấy người nghe được câu này, nhưng câu nói của trưởng phòng Trương hôm ấy lại khiến cho An Nhược trằn trọc cả đêm. Cô nghĩ tới rất nhiều người, từ tiểu học, trung học cho đến đại học, có những gương mặt cô nhớ được, có những gương mặt đã quên, những người tình cờ gặp trên đường cho tới những người học chung trường với cô, Giang Hạo Dương, và cả Trình Thiếu Thần, những người không có cơ hội gặp lại nữa, có lẽ cũng đã từng có duyên phận với cô. Hôm đó cô gọi xe đưa mấy đồng nghiệp say rượu về nhà, người lái xe taxi bật một bài hát của Diệp Thiến Vân hồi còn trẻ: “Thế gian đông đúc, người qua đường vội vã, triều lên triều xuống…” cô bỗng cảm thấy có gì đó ứ lại trong ngực mình, thở ra cũng khó khăn.

 

Một buổi chiều nọ, Thẩm An Nhược nhận được thông báo, tối hôm đó phải cùng chủ tịch Nghê tới tham dự một buổi tiệc bán đấu giá từ thiện, lại còn được dặn đi dặn lại phải ăn mặc trang trọng một chút.

 

Thẩm An Nhược thấy hơi khó hiểu, công ty cô có ban quan hệ xã hội, nếu cần một bình hoa di động thì trực tiếp yêu cầu nhân viên lễ tân chuyên nghiệp là được, những việc kiểu như thế này từ trước đến nay chẳng bao giờ đến lượt cô làm. Trợ lý Vu có giải thích buổi lễ lần này có khách quan trọng, một khi hỏi đến tình hình hiện nay của công ty, Thẩm An Nhược nắm rõ hơn có thể dễ dàng đối phó, lại không để lộ nhiều thông tin mật ra bên ngoài.

 

“Trợ lý Vu, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ tham gia những hoạt động kiểu như thế này, thật sự không phù hợp đâu, bộ phận khác chắc chắn có người có thể đi thay tôi.”

 

“Thẩm An Nhược, tôi biết viện cớ từ chối không phải là tính cách của cô, đây cũng là công việc mà, sao cô không nghĩ rằng, tất cả nữ nhân viên ở tổng công ty thông minh hơn cô thì lại không trẻ trung xinh đẹp được bằng cô, mà xinh hơn cô thì lại không thể thông minh được như cô, vì thế cô đi là phù hợp nhất.”

 

Thẩm An Nhược cười: “Trợ lý Vu, sao anh không nói là tôi so với người xinh đẹp tuổi trẻ thì có tài năng thông minh còn so với người có tài năng thông minh thì được cái xinh đẹp trẻ tuổi chứ?”

 

“Ôi, ôi, An Nhược à, đừng làm khó cho tôi. Đừng càu nhàu nữa, mau về chuẩn bị đi thôi.” Trợ lý Vu cười trong điện thoại.

 

Sau khi tan làm, Thẩm An Nhược đành vội vã về nhà thay đồ. Quần áo đã có sẵn, không cần dùng đến khoản hỗ trợ của công ty. Mấy ngày trước cô bỗng lên cơn ấm đầu đốt hết hơn nửa tháng lương mua một bộ lễ phục màu xanh nhạt bằng lụa rồi lại nhét nó vào dưới đáy tủ vì nghĩ chẳng bao giờ có cơ hội mặc, vậy mà hôm nay lại được đem ra trưng dụng. Hồi học đại học, bọn con gái lúc nhàn rỗi thường nằm lì trong kí túc xá xem tạp chí thời trang rồi tự trang điểm cho nhau, dần dần cũng lên tay, giờ xem ra cũng có ích đôi chút.

 

Chủ tịch Nghê trông thấy An Nhược, sững lại mấy giây rồi mới cười: “Thì ra là An Nhược, cháu khác quá, mãi chú mới nhận ra.”

 

Thẩm An Nhược bối rỗi cười khẽ, chủ tịch Nghê lại nói tiếp: “An Nhược, cháu vào làm ở công ty này mấy năm rồi?”

 

“Dạ, ba năm rồi ạ.”

 

“Thì ra là đã lâu thế rồi cơ à? Vừa mới đó mà cô bé ngày nào đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành. Dạo gần đây hay có người hỏi dò chú rằng ‘cô gái phòng kế hoạch công ty ngài đã có bạn trai chưa vậy’?”

 

“Chủ tịch Nghê, chú lại trêu cháu rồi.”

 

Thẩm An Nhược không thích những buổi tiệc như thế này, chỉ thấy một đám người ăn mặc lộng lẫy mang mặt nạ diễn trò. Một bàn đầy thức ăn ngon nhưng chẳng bao giờ có người động đũa, cô đành chịu đựng cơn đói.

 

Chủ tịch Nghê đại diện cho tập đoàn Chính Dương lên chụp ảnh cùng một chiếc bình sứ đời Thanh, Thẩm An Nhược cùng ông bước lên bục nhận. Bước đi nhẹ nhàng khoan thai, nụ cười tươi tắn, có chừng mực, những bài học lễ nghi ngày trước cuối cùng cũng phát huy công dụng. Cô cố gắng thẳng lưng hết mức, cảm thấy mình bỗng như cao lên ít nhất hai phân. Chỉ có điều cái váy cô đang mặc là kiểu cổ xẻ, cô lại gầy nên trông lại càng sâu hơn, gấu váy ngắn khiến cho người ta rất không thoải mái, may mà cô trang điểm đậm, cảm tưởng như đang đeo mặt nạ, vì thế đành tự dối mình là mọi người không nhận ra.

 

Diễn một hồi, Thẩm An Nhược thận trọng uyển chuyển bước xuống, vừa liếc mắt sang bên cạnh đã không khỏi thở dài, cơ duyên của cô và Trình Thiếu Thần chắc chắn phải tu luyện hơn mười năm, bằng không làm sao đến cả buổi tiệc kiểu thế này cũng có thể gặp được nhau?

 

Anh đang ngồi cạnh một bàn rất gần sân khấu, vẫn là cái dáng mặc âu phục chỉnh tề khôi ngô tuấn tú ấy. Thẩm An Nhược chỉ nhìn liếc qua nên không rõ thái độ của anh lúc đó, nhưng cô có cảm giác khi cô nhìn thấy anh, dường như anh cũng đang liếc nhìn cô. Đến cả khi trở về chỗ ngồi, cô vẫn hoài nghi rằng anh đang chăm chú nhìn mình nhưng không dám quay đầu lại, cảm thấy mất tự nhiên.

 

Đã rất lâu cô không gặp Trình Thiếu Thần, giờ tình cờ gặp lại bỗng nhiên có cảm giác rất lạ. Thực ra từ khi bọn họ năng qua lại với nhau hơn, cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy anh trong bộ dạng này. Cuối tuần anh thường ăn mặc thoải mái, sau khi tan làm đi đón cô cũng hay tháo cà vạt, cởi khuy áo ở cổ. Giờ bộ dạng của anh giống hệt như lúc anh và cô mới quen nhau, hết sức trang trọng, lịch sự, làm bộ làm tịch.

 

Lúc tiệc tan, Trình Thiếu Thần tiến lại chào hỏi: “Chủ tịch Nghê, chào ngài.”

 

“Thiếu Thần, hóa ra cháu cũng đến à? Sao phải khách sáo thế?”

 

“Chú Nghê.” Trình Thiếu Thần sửa lại cách xưng hô, điệu bộ vẫn rất thản nhiên.

 

“Đây là Tiểu Thẩm của công ty chú, Thẩm An Nhược, đây là Trình Thiếu Thần.”

 

Thẩm An Nhược cụp mắt, khẽ cúi người, không nói câu gì, bỗng cảm thấy có chút khôi hài.

 

Trình Thiếu Thần cười khẽ: “Cô Thẩm, lâu lắm rồi không gặp.”

 

An Nhược ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đang mỉm cười hết sức dịu dàng nhưng trong mắt lại rõ ràng có ý trêu chọc. Nhưng đến khi anh quay sang nhìn chủ tịch Nghê thì ánh mắt đó thoáng cái lại chuyển thành cung kính lễ phép.

 

Thẩm An Nhược còn chưa đáp lại câu nào, anh đã nói với chủ tịch Nghê: “Chú Nghê, cháu có đồng nghiệp đang đợi, cháu đi trước đây ạ. Cô Thẩm, tạm biệt.”

 

Cô ngoái lại nhìn phía sau anh, quả nhiên có một cô gái rất xinh đẹp đang đứng đợi, cô nàng mặc bộ lễ phục bó sát màu đỏ tươi, trang điểm hết sức tinh tế, chỉ một giây trước vừa tỏ ra lạnh lùng, kiêu ngạo, nhìn thấy Trình Thiếu Thần đi tới liền rạng rỡ tươi cười như ánh mặt trời, đến cả khí chất sắc sảo cũng ngay lập tức mềm mại đi mấy phần.

 

Bộ váy đỏ đó quá nổi bật, Thẩm An Nhược nhớ lại nhìn như cô ấy cũng bước lên sân khấu một lần làm bên dưới ồ lên kinh ngạc, nhưng lại hoàn toàn không lưu tâm xem là đại diện của công ty nào. Có điều dường như Trình Thiếu Thần chưa xuất hiện, có lẽ nào cô chỉ chăm chăm nhìn mấy món ngon mà không thể ăn nên đã bỏ lỡ mất tiết mục chính rồi sao?

 

Cô bỗng có một suy nghĩ thật không đúng lúc đúng chỗ chút nào, màu đỏ thực ra là màu dễ gây cảm giác thèm ăn nhất, vì thế KFC và Mc Donald đều lấy màu này làm chủ đạo, thì ra cô gái kia đã có sự chuẩn bị rất cẩn thận. Lúc cô nghĩ đến đó, trong đầu lại ngay lập tức hiện lên cảnh người lớn trẻ em không được xem, bèn che miệng cười khúc khích.

 

Lúc cô vừa cười thầm vừa tự tán dương khả năng tưởng tượng thiên tài của mình, bỗng nhiên thấy Trình Thiếu Thần đã đi khá xa còn quay đầu lại cười khẽ với cô làm cô hơi lúng túng, chủ tịch Nghê đứng bên cạnh cô vẫy tay chào Trình Thiếu Thần, Trình Thiếu Thần cũng cúi người chào rất lịch sự rồi quay người đi khỏi, lúc đó Thẩm An Nhược mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng thực ra lại cảm thấy có chút tiếc nuối.

 

“Này, An Nhược, cháu quen cậu hai nhà họ Trình của An Khải sao?”

 

“Đám cưới lần trước của con trai chủ tịch Nghê, anh ấy cũng tham gia mà.” Cách gọi ‘cậu hai nhà họ Trình’ thật sự là… Thẩm An Nhược bỗng nhớ ra gia đình chủ tịch Nghê cũng ở thành phố W, có lẽ hai nhà rất thân thiết, trước mặt lãnh đạo cũng không tiện nói dối nên cô bèn bổ sung: “Anh ấy là bạn của bạn cháu, mọi người cũng đã cùng ăn với nhau vài bữa rồi ạ.”

 

“Ồ, phải rồi, đám cưới của Nghê Tuấn, tự dưng chú lại quên khuấy mất. Hai đứa chúng nó lớn lên cùng nhau, mọi thứ cứ như mới hôm qua thôi vậy, chớp mắt một cái mà chúng đều đã lớn, thì ra mình đã già thật rồi.”

 

Thẩm An Nhược cảm thấy lúc này mà im lặng thì thật không lễ phép, đành hỏi một câu: “Trước đây Chủ tịch Nghê và gia đình anh ấy là hàng xóm với nhau ạ?”

 

“Cũng ở cách nhau không xa, Thiếu Thần và A Tuấn nhà chú học cùng tiểu học và trung học với nhau, hai gia đình cũng rất thân thiết.” Chủ tịch Nghê đang miên man với dòng hồi ức của chính mình, “Chủ tịch Trình thật có phúc, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, con cái cũng ngoan ngãn nghe lời. Thiếu Khanh từ nhỏ đến lớn đều cô cùng mẫu mực, Thiếu Thần hồi nhỏ rất ngoan ngoãn, trong khi những thằng con trai khác đánh lộn ở bên ngoài thì nó vẫn chăm chỉ tập đàn trong phòng.”

 

“Đàn piano ạ?” Thẩm An Nhược bỗng nhìn anh với con mắt khác.

 

“Còn cả violin nữa, trình độ khá lắm, vừa thông minh lại ngoan ngoãn phải không? Hồi đó chú cũng hâm mộ nó lắm.”

 

“Vậy tại sao Trình Thiếu Thần lại không làm cho An Khải ạ?” An Nhược chột dạ nghĩ, hỏi câu này đơn thuần chỉ là hùa theo lãnh đạo, hoàn toàn không phải có ý muốn bới móc đời tư của người khác.

 

“Thiếu Thần với cụ ông bên nhà giận dỗi nhau, thế nào cũng nhất định không chịu về nhà. Nó là một đứ tính tình cố chấp ngang ngạng, về điểm này giống hệt cha nó. Có điều nói gì thì nói, chỉ cách nhà có mấy tiếng đi đường, chủ tịch Trình nhớ nó lúc nào cũng có thể qua thăm. Nghê Tuấn và chú vốn hợp nhau, nó luôn hứa hẹn sẽ hiếu kính với chú mà cũng hai, ba năm mới về thăm chú một lần. Có hôm chú và chủ tịch Trình ăn cơm với nhau, nghe ông ấy vừa cười vừa than thở rằng: “Cả đời này chẳng sợ ai, chỉ đau đầu mỗi chuyện mấy thằng con”, nhưng xem chừng vẫn còn vui vẻ lắm.”

 

Khi về tới nhà vẫn còn sớm, Thẩm An Nhược đứng trước gương ngắm lại chính mình, ngoài cổ áo xẻ hơi thấp, váy hơi ngắn, trang điểm hơi đậm thì hình như cô cũng không khác nhiều so với ngày thường, vậy mà ánh mắt Trình Thiếu Thần hôm nay nhìn cô rõ ràng là đang cười thầm trong bụng. Thời gian cô quen anh đã được coi là đủ lâu, vì thế rất dễ nhận ra điều này. Nhưng nếu so với cô gái ăn diện bốc lửa bên cạnh anh, Thẩm An Nhược rõ ràng chỉ như một bông hoa dại mọc ven đường.

 

Cô thay đồ, vì không thường xuyên trang điểm nên ra sức tẩy trang đến tận ba lần, sau đó tìm một đĩa phim được đánh giá là cực kì chán, đặt chế độ tự động tắt sau hai tiếng cho tivi, cô cảm thấy mệt mỏi nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lúc ấy điện thoại bỗng đổ chuông, là tiếng báo tin nhắn. Chỗ cô ở không lắp điện thoại cố định, từ trước đến nay không bao giờ tắt di động, sợ bố mẹ có chuyện gì không liên lạc được với mình.

 

Vạn bất đắc dĩ, cô trèo xuống giường lấy điện thoại, cầm lên thì thấy một cái tên rất quen. Đây là lần đầu tiên Trình Thiếu Thàn nhắn tin cho cô. Có một lần anh thấy cô đang nhắn tin với bạn còn ngồi cười bên cạnh, nói rằng đây là chức năng vừa không có hiệu quả, vừa vô vị lại lãng phí thời gian nhất của điện thoại. Thẩm An Nhược tưởng tượng trong đầu hình ảnh anh đang kiên nhẫn cặm cụi gõ từng từ từng từ tiếng Hán bỗng cảm thấy buồn cười, rồi bỗng nhiên nghĩ ra điện thoại của anh hình như có chức năng tự soạn tin nhắn, lại cảm thấy không vui gì nữa.

 

Tin nhắn chỉ có vài chữ: “Cách ăn mặc hôm nay không hợp với em, giống người lớn quá.”

 

Thẩm An Nhược bực mình, ném điện thoại sang một bên, nằm xuống giường ngủ tiếp. Thực ra cô mới ngủ được một lúc, bộ phim nhạt nhẽo kia vẫn đang bật.

 

Lát sau không ngủ lại được, cô ngồi dậy xem hết bộ phim có kết thúc còn nhạt hơn cả mở đầu, cuối cùng cũng quyết định nhắn tin lại cho Trình Thiếu Thần: “Không phải việc của anh!”

 

**** ***

 

Thứ Bảy, Thẩm An Nhược rảnh rỗi không có việc gì nên cùng Hạ Thu Nhạn đi dạo phố.

 

Phong cách ăn mặc của hai người hoàn toàn không giống nhau, Hạ Thu Nhạn đòi vào xem quần áo trong từng cửa hàng mới chịu được, Thẩm An Nhược đi đằng sau, thường là khi cô bước chân vào cửa hàng thì Hạ Thu Nhạn đã quay người bước ra, nói với cô: “Đi tiếp.” Cô cũng không dám than thở, chỉ cảm thấy đi dạo phố, shopping với Hạ Thu Nhạn cứ như thế đi thi chạy marathon vậy.

 

Thẩm An Nhược chọn quần áo đơn giản và nhanh chóng hơn Hạ Thu Nhạn rất nhiều, công việc của cô cũng không đòi hỏi phải ăn mặc quá cầu kỳ, cô chỉ cần tới một vài cửa hàng mua về một đống quần áo là đủ mặc luôn cho cả quý. Hạ Thu Nhạn thấy vậy thường cằn nhằn cô.

 

“Thẩm An Nhược, mình thua cậu thật, không đi xem từng cửa hàng thì làm sao biết được bộ nào hợp với mình chứ.”

 

“Ấy, Thẩm An Nhược, bỏ ngay trên tay cậu xuống, trừ màu sắc ra thì nó không khác gì bộ cậu đang mặc trên người cả, cậu không chọn kiểu dáng khác được à?”

 

“Thẩm An Nhược, đừng có lấy màu xám với màu cà phê đấy nữa, cả tủ quần áo của cậu hầu như toàn màu này, cậu nhìn mà không thấy chán hả? Lấy cái bộ màu hồng này này, đang là màu mốt của mấy cô gái ngây thơ năm nay đấy, bây giờ cậu còn không mặc thì sau này chả còn cơ hộ mà mặc đâu.”

 

Có lúc Thẩm An Nhược cũng camt thấy ngạc nhiên, chẳng hiểu hai người họ làm sao có thể trở thành niềm an ủi, sưởi ấm duy nhất cho nhau trong cái thành phố rộng lớn này.

 

Hạ Thu Nhạn lại chỉ vào đôi giầy của Thẩm An Nhược: “Lần trước chẳng phải cậu nói rằng đôi giày leo núi này của mình bị rách sao, lúc đó nhìn mặt cậu buồn đến cả nửa ngày. Không phải nó vẫn rất mới à.”

 

“Đôi đấy mình vứt đi rồi, mình đã mua một đôi giống y hệ như vậy để đi.”

 

“Phụt!” Hạ Thu Nhạn đang uống trà sữa mém phun ra, “Cậu bị sao thế?”

 

“Chẳng còn cách nào, tại mình thích kiểu đó.” Thẩm An Nhược trả lời nhẹ tênh, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó liền khựng lại, một hồi sau lại tự cười giễu rồi nhanh chóng bị Hạ Thu Nhạn kéo đi, tiếp tục công cuộc mua quần áo ở các cửa hàng.

 

Bữa trưa, Thẩm An Nhược nhận được điện thoại của Trình Thiếu Thần, cô hơi chột dạ lén nhìn Hạ Thu Nhạn, đi tới chỗ khác nghe điện thoại.

 

“Buổi tối cô rảnh không? Đi cùng tôi tới một bữa tiệc.” Vẫn cái giọng điệu hết sức bình thản ấy, hệt như tuần trước hai người mới hẹn hò với nhau vậy, thật ra ngoại trừ lần gặp nhau ở bữa tiệc bán đấu giá từ thiện đó thì đã hai tháng nay họ không liên lạc với nhau rồi.

 

“Trước giờ tôi không tham dự mấy bữa tiệc lớn, đến đấy nhỡ có làm sao lại làm mất mặt anh thì thế nào?”

 

Rõ ràng Trình Thiếu Thần đang cười trong điện thoại: “Lần trước cô đi với chủ tịch Nghê không phải là đóng kịch rất xuất sắc ư?”

 

“Nhưng anh không phải là ông chủ của tôi.” Không nhắc đến thì thôi, nói đến cô lại càng tức.

 

“Cô giúp tôi lần này đi! Nếu không tôi tính tiền làm thêm giờ cho cô, coi như cô tăng ca.”

 

“Mấy cô đồng nghiệp xinh đẹp của anh đâu? Anh để tiền tăng ca mà đưa cho họ.”

 

“Họ bận cả rồi.”

 

Quay về chỗ cũ, Thẩm An Nhược thấy rằng tranh cãi nữa cũng vô ích, cũng không hiểu tại sao rõ ràng bản thân không muốn đi, nhưng thế nào rồi đến cuối cùng vẫn phải đi. Cô chỉ có thể tự an ủi bản thân, Trình Thiếu Thần đảm nhiệm vị trí cao trong công ty thì tất nhiên phải giỏi đàm phán, một người lương thiện như cô làm sao đấu lại anh ta. Huống hồ cô phát hiện, những ngày gần đây không có Trình Thiếu Thần, dù rằng cuộc sống của cô vẫn như cũ nhưng cứ có cảm giác chán nản, cô cũng không có ý định tuyệt giao với anh, thỉnh thoảng sẽ vẫn đồng ý nhận lời gặp mặt, xem như là cách để duy trì tình bạn giữa bọn họ. Cũng may là Hạ Thu Nhạn không hỏi han gì, chỉ ngạc nhiên nhìn cô.

 

Trình Thiếu thần đến đón cô rất đúng giờ. Biết không cần chuẩn bị gì trước, nên cô chỉ vận một chiếc váy và áo xám cùng màu, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo mỏng. Trình Thiếu Thần nhận xét: “Tại sao lại diện nguyên một cây xám thế này?”

 

“Vì tôi thích. Anh không thấy mặc màu này rất đẹp ư?” Thật ra thì cả vòng cổ và giày của cô cũng là màu ngọc trai xám.

 

“Trông già quá.”

 

Thẩm An Nhược không thèm đôi co thêm nữa, im lặng không để ý đến anh.

 

Chiếc xe quẹo bảy, tám khúc quanh thì đến một ngõ hẹp, cứ thế àm đi tiếp. Đây là khu phố cũ, phía trước có một cánh cửa gỗ màu đỏ đã bị tróc sơn, nhìn bên trong như khu nhà tứ hợp viện2 kiểu cổ. Thẩm An Nhược không nhịn được bèn cất tiếng hỏi: “Đây là đâu vậy? Tôi chưa từng đến bao giờ.”

 

Tứ hợp viện2: Một kiểu nhà của Trung Quốc thời xưa, bao gồm một khối nhà bao quanh một khoảng sân phía trong thành một tổ hợp khép kín.

 

Trình Thiếu Thần liếc cô, giọng thần bí: “Cô thật sự không biết hả, đây là khu ăn chơi nổi tiếng ở thành phố này đấy.”

 

Thẩm An Nhược thầm đánh giá: “Ôi, giá nhà ở đây chắc cao lắm nhỉ!” Rồi lại cảm thấy hết sức ngạc nhiên: “Anh đưa tôi đến đây làm gì? Định đem tôi đi bán hả?”

 

“Cô xem mình được mấy lạng thịt, bán đi thì được mấy đồng.”

 

“Ai bảo anh vậy. Anh chặt khúc ra bán sẽ được nhiều tiền hơn. Bây giờ luôn bán như vậy trên thị trường chợ đen rất được giá.”

 

Trình Thiếu Thần mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền: “Cô thông minh thật, sao tôi lại không nghĩ đến điều này nhỉ?”

 

“Anh đến đây bao giờ chưa? Mấy cô gái ở đây có phải ai cũng tinh thông cầm kì thi họa không? Tiêu chuẩn hội viên ở đây như thế nào?”

 

“Này, tôi đang lái xe, đừng có làm phiền tôi như vậy.” Lúm đồng tiền trên má Trình Thiếu Thần càng thêm sâu: “Tôi nói gì cô cũng tin hả? Sao cô lại ngốc vậy nhỉ?”

 

Anh cho xe dừng trước một cánh cổng đang mở, đi vào một khu nhà kiểu cổ. Anh dẫn cô đi qua mấy bậc thang bằng đá, đường đi lòng vòng chóng cả mặt. Đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một chàng trai mặc giả gái đứng cách nửa thước làm cô nhảy dựng lên. Người này rõ ràng rất đẹp trai, rất anh tuấn, tại sao lại cố ý tô son trát phấn như vậy. Lại còn mặc váy kiểu Bohemian nữa chứ. Vừa trông thấy Trình Thiếu Thần thì anh ta đã bổ nhào ngay về phía trước: “Anh á! Cuối cùng thì anh cũng chịu đến chỗ người ta rồi.”

 

Thẩm An Nhược nổi hết da gà, Trình Thiếu Thần thì lùi lại rất nhanh, đẩy vội cô lên phía trước: “Sửa soạn cho Thẩm tiểu thư, lát nữa chúng tôi sẽ đến chỗ ‘Lý tú bà’”.

 

“Hứ, có người mới rồi là quên ngay người cũ, anh thật là vô tình mà, hôm nay người ta sẽ giãm giá tám mươi tám phần trăm cho anh.” Anh chàng này ăn nói ỏn à ỏn ẻn khiến Thẩm An Nhược thấy khá đáng yêu bèn cố nặn ra một nụ cười. Lại cẩn thận nhìn xung quanh một chút, căn phòng này rõ ràng mang phong cách cổ xưa, tầng tầng lớp lớp, có màn che nhưng lại trang trí quá màu mè, nhìn như một cửa hàng nhỏ. Có thể mở cửa hàng trong sân viện kiểu này, số lượng khách hàng lại chỉ có hạn, quả thực là muốn đốt tiền.

 

Trình Thiếu Thần đến chỗ mấy giá quần áo trong góc phòng xem xét, sau đó lôi ra một bộ: “Lấy bộ này.”

 

“Mời cô đi theo tôi.” Không hiểu một cô gái trẻ từ đâu bước ra đã cầm bộ quần áo, đứng bên đợi Thẩm An Nhược. Cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh nhưng Trình Thiếu thần đã nhanh chóng ngồi xuống một chiếc ghế, không ngó ngàng gì đến cô, người đàn ông kì lạ kia còn giúp anh châm thuốc, bản thân anh ta cũng đang ngậm một điếu trên môi.

 

Phòng trang điểm trông cũng khá bình thường, lại có thêm hai cô gái trẻ, điều này làm Thẩm An Nhược an tâm hơn, lúc này mới đánh giá bộ quần áo mà Trình Thiếu Thần đã chọn thì thấy máu nóng dồn thẳng lên đỉnh đầu. Hóa ra đây là một bộ sườn xám, ở phần dưới là vải sa tanh màu trắng, nhưng trên đó lại vẩy mà bảy sắc cầu vòng theo phong cách thủy mặc chạy dài trên tà áo. Trí nhớ của người này cũng tốt ghê, bất kì lúc nào có thể trêu chọc chế giễu cô được, Thẩm An Nhược nghiến răng hỏi hai cô gái: “Tôi có thể chọn bộ khác không, tôi không quen mặc sườn xám.”

 

“Cô Thẩm tư chất thanh nhã, rất hợp với bộ sườn xám này, hơn nữa, chúng tôi cũng đã xé mắc ra rồi.” Cô gái phục vụ giải thích. Người đàn ông quái gở kia bước vào, nâng càm của cô lên ngắm nghía: “Cũng không đến nỗi nào, có thể sửa được.” Anh ta quay về giọng nói thường ngày, hình như rất dễ nghe. Tháo tóc của cô xuống chải mấy cái, anh ta nhìn một lượt từ trên xuống dưới như đang đánh giá cô: “Rất điềm tĩnh, thấy tôi không nói cũng không cười, không tệ. Ừm, về cơ bản là có phong cách.”

 

Anh ta chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã biến cô thành một thục nữ cổ điển, tóc búi tao nhã, dáng người thướt tha yểu điệu. Lúc bước ra, Trình Thiếu Thần ngắm cô một lát rồi mới mở lời: “Như vậy mới giống cô.” Anh quay đầu nhìn về phía người vừa trang điểm cho cô: “A Xảo, có phải còn thiếu thứ gì không?”

 

“Bên này.”

 

Trình Thiếu Thần kéo cô sang bên đó, một dãy tủ kính hiện ra, dưới là môt lớp nhung đen, bên trên là hàng dãy đồ trang sức tinh xảo, có kim cương, cẩm thạch… tất cả đều phát ra một thứ ánh sáng huyền bí.

 

Thẩm An Nhược chợt cảm thấy hoang mang, tựa như họ quay một bộ phim điện ảnh kinh điển, mỗi một phân cảnh đều rất quen thuộc, mà giờ đây cô từ một người ngoài cuộc bỗng nhiên bị đẩy ra giữa sân khấu, bên cạnh là ánh đèn sáng rực, người xem đông đảo, cô chỉ biết ngẩng đầu lên tiếp tục diễn, cho đến khi đạo diễn hô “Cắt” mới có thể lui xuống.

 

“Cô thích cái nào?” Giọng Trình Thiếu Thần mơ hồ đưa tới.

 

“Tôi chẳng thích cái nào cả.” Thẩm An Nhược cảm thấy mình gây hấn với anh, có điều sức nặng chưa đủ.

 

“Lấy chiếc vòng tay này.” Trình Thiếu Thần nhìn cô từ đầu đến chân, quay người nói với người quái dị tên A Xảo kia.

 

“Hừ, thẩm mĩ không tệ, hàng mới về của Myanmar.”

 

Đó là chiếc vòng tay màu xanh ngọc, Trình Thiếu Thần cầm tay cô, chẳng nói câu nào đeo vào giúp, quả thật rất hợp, màu xanh ngọc làm nổi bật nước da trắng ngần trên cổ tay cô: “Nó rất hợp với phong cách của em hôm nay”, rồi anh đưa thẻ thanh toán cho cô gái phục vụ bên cạnh.

 

Thẩm An Nhược mím chặt môi không nói lời nào nữa, tránh cho bản thân lại làm gì xấu hổ. Trình Thiếu Thần lại xem như không có ai bên cạnh, kí lên hóa đơn thanh toán rồi giúp cô xách túi quần áo cũ đã được gấp cẩn thận kéo cô rời đi.

 

Trên xe, Thẩm An Nhược không nói gì, Trình Thiếu Thần là người phá vỡ bầu không khí yên lặng này, anh nói khẽ: “Cô xem, có phải được đóng gói đẹp đẽ thế này, lát nữa đem đi bán mới được giá.”

 

“Anh khẳng định là anh đang chuẩn bị bán tôi chứ? Hình như là có công văn yêu cầu phí đóng gói không được cao hơn mười lăm phần trăm tổng giá trị hàng hóa đó.” Thẩm An Nhược lạnh lùng, nhưng giọng nói của cô lại nghe rất nhẹ nhàng, hoàn toàn chẳng có chút khí thế nào.

 

“Hóa ra cô định giá bản thân mình thấp thế à?” Trình Thiếu Thần cười đến là thích chí. Cô quyết định rồi, tốt nhất là ngậm miệng không nói. Bởi có nói ra, cũng chẳng khác nào đang tạo cơ hội để anh ta trêu chọc mình.

 

Ánh đèn hoa rực rỡ, áo lụa thướt tha, tóc mây tung bay, dưới thứ ánh sáng huyền ảo đó là bóng người duyên dáng đi qua đi lại, tiếng cười nói vang lên ở kháp mọi nơi. Cánh đàn ông đều mặc âu phục đi giày da, còn phụ nữ mỗi người một vẻ, trang điểm lộng lẫy.

 

Đúng là một kĩ viện lớn. Thẩm An Nhược nhớ đến lúc nãy Trình Thiếu Thần có nhắc với A Xảo về ‘Lý tú bà’, cô đã hiểu ra vài phần, một nơi ăn chơi hào nhoáng giữa thành phố phồn hoa này, bản thân cô là một người khá lạc hậu, coi như hôm nay đã được mở rộng tầm mắt.

 

“Đây chính là cuộc sống thượng lưu mà mọi người hay nói đến sao?” Nếu cứ im lặng sẽ rất buồn chán, cô huých khuỷu tay Trình Thiếu Thần hỏi nhỏ.

 

Trình Thiếu Thần cười phì một tiếng: “Chúng tôi ở đây làm sao được gọi là thượng lưu? Một phần ba là nhà giàu mới nổi, một nửa là con cháu quan chức.”

 

“Anh tử tế nhỉ, vậy một phần sáu còn lại là gì? Anh thuộc loại nào?”

 

“Tôi hả? Tôi giống cô, đều là tầng lớp bị tư bản áp bức.”

 

Thẩm An Nhược cũng bắt đầu cười: “Anh mà thuộc tầng lớp vô sản? Anh chính là phần tử vô cấp trà trộn trong đám người lao động chúng tôi.”

 

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chỉ chốc lát đã đến chỗ của người chủ trì buổi tiệc hôm nay. Đó là một phụ nữ trung niên sang trọng, tóc búi cao, toàn thân đều là trang sức đắt tiền. ‘Lý tú bà’, Thẩm An Nhược lại nhớ đến cái tên mà Trình Thiếu Thần gọi, trong bụng cười thầm.

 

“Tiểu Thần, cái tên tiểu quỷ này, cuối cùng cháu cũng tới.” ‘Lý tú bà’ rất nhiệt tình, mở rộng hai tay ôm lấy anh.

 

“Dì Lý, dì càng ngày càng đẹp ra đấy.”

 

“Ôi, cháu càng ngày không biết lớn nhỏ gì cả, ha ha ha…” Dì Lý cười đầy vui vẻ, “Này, cô gái xinh đẹp kia là ai đấy.”

 

“Bạn cháu.” Giọng điệu Trình Thiếu Thần rất bình thản, kéo Thẩm An Nhược đến gần hơn, tay đặt lên eo cô.

 

“Ôi chà, tiểu quỷ này, trước đây cháu nói với dì là đã có đối tượng, dì cứ tưởng cháu tìm một yêu tinh nào đó đến để ứng phó với dì, hóa ra là thật à?” Dì Lý cầm tay An Nhược ngắm nghía, “Triệu tiểu thư hôm nay phải thất vọng rồi, ôi, đành vậy, cậu ba nhà họ Châu hôm nay cũng đến. Không được, dì phải nói với mẹ cháu mới được, mấy hôm trước còn gọi điện cho dì, dặn đi dặn lại rằng phải để ý cho cháu…”

 

“Dì Lý, cháu đói rồi, dì cứ đi trước đi, bọn cháu ăn chút gì đã.” Trình Thiếu Thần không nói không rằng, kéo tay Thẩm An Nhược rời khỏi nơi ồn ào này.

 

Thẩm An Nhược nghiêm mặt nhìn anh: “Vậy hóa ra anh mời tôi đến là để giúp anh diễn trò, sao đây, Triệu tiểu thư không đủ xinh đẹp hay không đủ thông minh vậy?”

 

“Xinh hơn, thông minh hơn, dịu dàng hơn cô gấp mười lần. Chỉ có khuyết điểm duy nhất là quá xuất sắc, tôi không chịu nổi.”

 

“…” Cô nhớ rằng đã tự nhắc nhở bản thân phải im lặng, vậy mà hôm nay đã mấy lần phạm sai lầm rồi.

 

Bữa tiệc thật sự rất nhàm chán, Trình Thiếu Thần thì chẳng biết đã chạy đi đâu, cũng may là đồ ăn ở đây rất ngon, cô không quen ai nên quyết định tìm một góc nào đấy để lấp đầy dạ dày rồi tính tiếp, thỉnh thoảng có người đến bắt chuyện, cô đều dễ dàng cho rơi họ. Không lâu sau tiếng nhạc vang lên, có người bước vào mở màn vũ hội, trên sàn nhảy, người tham gia ngày càng nhiều. Thẩm An Nhược ngẩng đầu tìm kiếm, trên tầng hai có một ban nhạc đang chơi đệm, đúng là phong cách quý tộc.

 

Dần dần cô đã nhớ ra người được gọi là ‘Lý tú bà’ kia là ai, chính là người có máu mặt nhất trong giới truyền thông của thành phố này, là nhà từ thiện lớn, tiền nhiều vô kể, không biết tiêu thế nào cho hết nên bình thường sở thích lớn nhất của bà là làm mai mối cho người khác, nhà tài trợ chính cho chương trình ‘Cầu Hỷ Thước’, bà còn mở cả trang web kết bạn, chỉ cần là hoạt động kết giao của nam nữ thì có thể lấy được tiền tài trợ của bà. Thẩm An Nhược biết mình là ếch ngồi đáy giếng, không hề ngờ rằng, cho dù là vũ hội mà cũng có sự cách biệt lớn về đẳng cấp như vậy, ví dụ như buổi tiệc xa hoa, hoành tránh ngày hôm nay.

 

Tiếp …

 

Những nam thanh nữ tú này ban đầu còn giữ nguyên hình tượng đoan trang thanh lịch, đến khi ánh đèn mờ dần thì bắt đầu quấn lấy nhau, không khí trở nên mờ ám, âm nhạc lại vang lên nghe ảo não. Thẩm An Nhược chọn một ly rượu vang, cẩn thận trốn khỏi những người đến mời cô khiêu vũ, tới một góc không người, hờ hững nhìn đám người đang ôm ấp nhau trên sàn nhảy kia, hoặc là bèo nước gặp gỡ, hoặc là thanh mai trúc mã, hoặc là vốn quen biết nhưng không thân thuộc, trong ánh đèn mờ ảo này đều trở thành những cái bóng mờ mờ đan cài vào nhau khó mà phân biệt được, ai chỉ là món khai vị của ai, ai là nhân vật chính, cũng chẳng có người nào quan tâm.

 

“Hóa ra cô ở đây.” Bên tai chợt vang lên giọng nói, Thẩm An Nhược giật mình, thiếu chút nữa thì bị sặc rượu.

 

“Anh cố ý dọa tôi hả?”

 

“Oan uổng quá, tôi đã đứng cạnh cả buổi rồi mà cô không biết, cô đang làm chuyện gì xấu xa hả?”

 

“Anh làm sao mà biết tôi định làm gì, vừa nãy tôi gặp người yêu của bạn tôi.”

 

Trình Thiếu Thần thấp giọng nói: “A, hóa ra đây là nguyên nhân cô không đi khiêu vũ, tôi lại cho rằng…”

 

“Anh cũng không khiêu vũ đấy thôi.” Câu nói của Trình Thiếu Thần bị cắt nửa chừng, cô không cho anh tiếp tục trêu chọc mình.

 

“Tôi cũng đang tránh mấy cô yểu điệu thục nữ đó nên không dám lộ mặt.” Trình Thiếu Thần mỉm cười, “Ở đây cũng thấy chán, lại không ra nhảy, chúng ta đi tìm chỗ nào thoáng mát ngồi đi.”

 

Họ đi qua đại sảnh và dãy hành lanh, đến một căn phòng được bài trí hết sức hoa lệ, trong phòng không một bóng người.

 

“Đây là phòng khách của Lý phu nhân, sàn được làm từ gỗ nguyên cây ở Đan Mạch chuyển về, dụng cụ trong nhà được gia công tại Na Uy, vận chuyển bằng đường hàng không, sofa do một bậc thầy thiết kế chế tạo, tất cả các đèn cổ ở đây đều là của Anh, còn cả mấy bức họa kia, là bản gốc của Ngô Quán Trung, Lâm Phong Miên và Hàn Mĩ Lâm. Như vậy, cô đã cảm nhận được hương vị của giới thượng lưu Trung Tây kết hợp chưa?”

 

“Trình Thiếu Thần, anh thật vô duyên, ở nhà của bề trên mà nhận xét như thế. Lý phu nhân thật sự rất quan tâm đến chuyện đại sự của anh.”

 

“Nếu như tuần nào cô cũng nhận được điện thoại của bà, mỗi cuộc không bao giờ dưới mười phút, cứ nửa tháng lại có một cô gái nào đó xuất hiện trước mặt, cô nói xem tôi nên làm thế nào?”

 

“À, nếu vậy thì anh thảm rồi.” Thẩm An Nhược dựa người trên ghế sofa cười không ngớt. Bộ sườn xám này rất dễ bị nhăn, cả tối nay cô không dám ngồi, chỉ đành luân phiên đổi chân đứng cho đỡ mỏi, thực ra làm bình hoa cho người ta cũng đòi hỏi phải có kĩ thuật, vừa mất sức, lại phải diễn trò, luôn cần tố chất và thể lực hơn người, hôm nay cô đã làm hết sức mình mà vẫn không thấy tốt lắm.

 

Trình Thiếu Thần nhàn nhã dựa vào sofa không để ý hình tượng của mình làm cô ghen tị muốn chết.

 

“Hồi ở trường cô có học khiêu vũ không?” Trình Thiếu Thần hỏi.

 

“Chúng tôi học nhảy ‘Màu đỏ nương tử quân’ và ‘Tiến vào thời đại mới’.”

 

“Cô có tham gia đội khiêu vũ không? Nhìn cô không giống với người hay tham gia hoạt động tập thể. Ý tôi là các loại vũ hội hay dạ tiệc ở trường đại học ấy.”

 

“Anh thật đúng là xem thường người khác, tôi còn tham gia câu lạc bộ bi-a. Khiêu vũ hả? Mấy cái đó năm hai tôi có học, nhưng chỉ nhảy điệu Valse nhanh thôi.”

 

“Valse nhanh ư? Cô thật là… xem ra tế bào vận động của cô tốt thật.”

 

Thật ra điều này không liên quan đến tế bào vận động. Thẩm An Nhược không thích khiêu vũ, nam nữ ở gần nhau quá thật sự không thoải mái, đối với người lạ lại càng thấy ngại. Năm đó chỉ vì trong lớp có bạn rủ cô đi học để bồi dưỡng tình hữu nghị giữa các khoa. Còn tạ sao lại là Valse nhanh ư? Tuy là điệu nhảy này yêu cầu thân thể nam nữ phải dính sát vào nhau nhưng lúc nhảy phải hết sức để ý, không có thời gian, tinh thần lẫn sức lực nói chuyện linh tinh hay tạo ra bầu không khí ám muội. Cô ghét khi phải khiêu vũ với mấy tên con trai không quen biết mà lại bị hỏi này hỏi nọ, lại không thể bất lịch sự mà không trả lời người ta. Nhảy điệu Valse nhanh thì khác, cả hai ít có cơ hội nói chuyện bởi nếu không sẽ bị lạc điệu. Cái hay nhất là mấy vũ hội thường không có điệu Valse nhanh, bình thường chỉ cần nói vài câu là cô đã thoát được vô số lời mời.

 

Không lâu sau, ở đại sảnh bỗng vang lên giai điệu của bản Điệu Vale mùa xuân, tuy rằng âm thanh chỉ loáng thoáng đưa đến nhưng như vậy cũng đủ rồi. Trình Thiếu Thần đứng dậy: “Đến đây, xem tế bào vận động của cô thế nào.” Anh nhanh nhẹ tóm lấy cô, để cô đứng trước mặt mình. Thẩm An Nhược chưa kịp phản đối thì đã bắt đầu xoay tròn theo bước nhảy của anh rồi. Anh nhảy rất tốt, Thẩm An Nhược cảm thấy mình bị xoay tròn hết lần này đến lần khác. Khung cảnh xung quanh liên tục thay đổi. Ngay cả khuôn mặt của anh cũng trở nên mơ hồ. Với lực ly tâm như thế, có khi nào chính mình sẽ bị văng ra ngoài không nhỉ… Trình Thiếu Thần nhẹ nhàng ôm hông cô, một cảm giác rất an toàn. Thật sự là hoang đường, một nơ không người lại có hai kẻ nhảy nhót, cô vừa xoay tròn vừa nghĩ thầm. Lúc cô bắt đầu có cảm giác chóng mặt thì điệu nhảy cũng kết thúc, Trình Thiếu Thần thuận thế để cô ngả ra sofa đơn đằng sau lưng.

 

Sofa thật sự rất mềm, cô lại chóng mặt, váng vất, giãy giụa cả một lúc lâu cũng không ngồi dậy được, bởi thế Trình Thiếu Thần cười cười đưa một tay ra, cô lập tức nắm lấy, anh kéo cô dậy, khi Thẩm An nhược đứng thẳng lên rồi cô vẫn còn nắm chặt tay anh.

 

Tay của anh gầy nhưng ngón tay rất có lực, không khí trong phòng có chút ám muội, lại có chút ngại ngùng. Thẩm An Nhược nhớ ra khi còn nhỏ anh đã chơi piano nên lật tay anh ngắm nhìn, các ngón tay của anh rất dài, đường vân tay cũng rõ nét.

 

“Cô biết xem tướng hả?”

 

“Vâng.”

 

“Cô nhìn thấy gì?”

 

“Anh thông minh lại có tiền, được nhiều người hâm mộ.”

 

“Còn gì không?”

 

“Anh là người có tài, văn võ song toàn, biết chơi bóng, câu cá, lại chơi được nhạc cụ, ít nhất là hai loại nhạc cụ.”

 

“Thần thông quảng đại vây sao?”

 

“Tất nhiên. À, đắng kia có đàn piano, anh đàn cho tôi nghe một bài được không?”

 

“Được, cô muốn nghe bài nào?”

 

“Khúc quân hành Đại Hoàng Phong.”

 

“Tôi còn lựa chọn nào khác không?”

 

“Super Mario.”

 

“Tôi chơi Đại Hoàng Phong tốt hơn.”

 

Qủa nhiên anh chỉ chơi được nửa bài. Vì không muốn ảnh hưởng đến bên ngoài nên chơi rất nhẹ nhàng, những ngón tay vô cùng tao nhã lướt trên phím đàn. Thẩm An Nhược vỗ tay không ngớt.

 

“Anh chơi thêm một đoạn của Bản giao hưởng số 5 đi.”

 

Trình Thiếu Thần vừa bực mình vừa buồn cười: “Cô buồn cười thật đấy. Con gái các cô không phải thích nghe mấy bài Over the rainbow, hoặc nếu không thì là mấy bài Dạ khúc hoặc Ánh trăng hay sao?”

 

“Hóa ra năm đó vì lấy lòng các cô gái mà anh tập luyện mấy bài này, chắc là đã rất quen thuộc? Vậy được, anh chơi một đoạn cũng tốt.”

 

“Cảm ơn sự cổ vũ của cô, xem ra chúng ta nên trở về đại sảnh thôi.”

 

Tất cả các vũ hội trên thế giới này đến nửa sau thường trở nên hỗn loạn cuồng nhiệt. Hai người quay về đại sảnh nhảy thêm một vài điệu cũng không cảm thấy thú vị nữa. Thẩm An Nhược không quen đi giày cao gót nên bắt đầu đau chân. Vũ hội còn chưa kết thúc, họ đã rời khỏi.

 

Trình Thiếu Thần đưa cô về đến dưới nhà, xuống xe mở cửa cho cô: “Cần tôi đưa cô lên lầu không?”

 

“Không cần, bây giờ vẫn sớm. Trả lại anh này.” Cô định tháo chiếc vòng trên tay xuống nhưng không tháo được. Có lẽ do tối nay hoạt động nhiều quá cổ tay cũng to ra.

 

“Cô cứ giữ lấy, nó rất hợp với cô.” Trình Thiếu Thần khẽ nói.

 

Thẩm An Nhược hơi khó chịu, nhìn thẳng vào anh hỏi: “Tại sao?”

 

“Cứ coi như là đền bù cho việc đồng ý làm bạn tôi hôm nay đi.”

 

“Anh đúng là đồ tư sản, vung tiền cũng gớm nhỉ! Giá phục vụ của tôi không đáng nhiều tiền như vậy đâu.” Thẩm An Nhược nói một tràng, đột nhiên lại cảm thấy lời nói của mình hình như mang ý khác liền mím môi không nói nữa, từng mắt nhìn anh.

 

“Vậy coi như quà sinh nhật? Chúng ta là bạn bè mà.”

 

“Rất cảm ơn, nhưng sinh nhật của tôi qua rồi.”

 

Hai người cứ giằng co nhau như vậy một lúc lâu, Trình Thiếu Thần im lặng không nói, Thẩm An Nhược cố tháo chiếc vòng ra khỏi tay nhưng không được, Trình Thiếu Thiều đột nhiên bật cười. Cô tức giận, nhìn anh nói: “Tôi lên nhà đây, hôm khác sẽ trả lại anh.”, rồi quay người bước đi.

 

“Thẩm An Nhược.” Trình Thiếu Thần nhìn cô bước đi vài bước, bất ngờ lên tiếng. Cô hơi do dự nhưng vẫn quay đầu lại.

 

“Tại sao không cho tôi theo đuổi em?”

 

Thẩm An Nhược chợt thấy đầu mình trống rỗng, chỉ trân trối nhìn anh từng bước từng bước tiến lại chỗ mình, cho đến khi hai người chỉ cách nhau chưa đến nửa cánh tay. Anh cao hơn cô rất nhiều, đứng sát vào khiến cô phải ngước lên mới có thể nhìn vào mắ anh.

 

Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt Trình Thiếu Thần. Thẩm An Nhược cảm thấy dường như đây là lần đầu tiên cô trông thấy anh ở khoảng cách gần như vậy. Sống mũi thẳng nổi bật trên khuôn mặt đang phát sáng, càng nhìn càng cảm thấy không thật. Thẩm An Nhược nhìn vào mắt anh, ánh mắt vô cùng kiên định, trong suốt không thấy đáy. Trong khoảnh khắc ấy, cô không nhìn rõ được tình cảm trong mắt anh, là vui mừng, chờ đợi, lo lắng hay đắc ý, thậm chí cả ánh mắt quen thuộc khi trêu chọc cô cũng không có.

 

“Nếu như hiện tại em không có ai, chi bằng làm bạn gái tôi đi.” Ngữ điệu trong giọng nói của Trình Thiếu Thần trước sau vẫn nhàn nhạt lạnh nhạt, không giống như đang tỏ tình, mà như thể đang thương lượng một điều khoản hợp đồng hơn.

 

Thẩm An Nhược chợt thấy trong tâm trí hiện lên hình ảnh của chính mình từ rất lâu trước đó. Năm ấy, cũng là một nụ cười lạnh lùng và tâm tư khó đoán của một người con trai, cũng là tiếng gọi tên cô quay lại, đứng cách cô vài mét và nói với cô: “Nếu tốt nghiệp mà em vẫn một mình thì em hãy suy nghĩ đến việc làm bạn gái tôi.”

 

Mặc dù là mùa hè nhưng cơn gió thổi qua khiến cô rùng mình, đầu óc trống rỗng lại rối bời, hình như cô nghe thấy giọng nói của chính mình cất lên: “Anh uống quá nhiều rồi phải không?”

 

“Tôi vẫn cho rằng mình đã thể hiện rất rõ ràng với em.”

 

“Ý anh là ngày hôm nay? Hay là rất lâu trước đó?”

 

“Điều này quan trọng không?”

 

Trong tình cảnh mặt đối mặt như thế này, Thẩm An Nhược cảm thấy mình sắp thất bại đến nơi, trong ánh mắt sâu thẳm không thể dò xét của anh, cô thấy mình khó có thể trốn tránh. Cô cúi xuống nhìn viên đá nhỏ dưới chân, khẽ nói: “Tôi mệt rồi, ngày mai chúng ta nói tiếp, tạm biệt.”

 

Vừa mới định quay người đi, đột nhiên Thẩm An Nhược cảm giác tay mình bị ai đó giữ lại, ngay lập tức bị Trình Thiếu Thần ôm vào lòng, môi anh cũng đồng thời áp lên môi cô. Theo phản xạ cô muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm chặt hơn. Môi anh lạnh nhưng lòng tay lại ấm áp, nhiệt độ trên tay anh truyền qua lớp vải quần áo đến làn da của cô, đâu đó trên cơ thể cô mồ hôi nhè nhẹ toát ra. Trình Thiếu Thần hôn rất thành thục, lại không dùng quá nhiều sức nhưng cô thấy như không thể thở nổi, không làm sao rời được đôi môi anh, bởi cô đi giày cao gót quá lâu nên đứng không vững, toàn bộ trọng lượng đều dồn vào anh cả. Không biết bao lâu đã trôi qua, cuối cùng anh cũng buông Thẩm An Nhược ra, chăm chú nhìn cô. Thẩm An Nhược vội vã quay người chạy lên nhà, không dám ngoảnh đầu lại. Cô không muốn nhìn thấy ánh mắt anh lúc này, sợ mình sẽ bị đem ra làm trò cười.

 

Thẩm An Nhược về đến nhà lại ngây người trong chốc lát, tự hỏi anh muốn gì? Muốn cô trở thành con mồi sao? Cô không đoán được động cơ của Trình Thiếu Thần, bỗng cảm thấy đầu đau như búa bổ. Thẩm An Nhược không muốn tiếp nữa, cô uống hai viên thuốc an thần, tự nhủ mai dậy rồi tính sau.

 

Hôm sau là Chủ nhật, Trình Thiếu Thần không gọi điện thoại cho cô. Đến tối, Thẩm An Nhược bớt căng thẳng, quyết định khi nào đó sẽ đêm chuyện tối qua trêu chọc lại anh, đồng thời nghĩ làm cách nào để trả lại chiếc vòng quý giá kia cho anh mà không làm tổn thương tới hòa khí của cả hai.

 

Kết quả là buổi chiều thứ Hai, khi cô vừa từ phòng họp về đến bàn làm việc lại nhận được điện thoại của phòng trực ban: “Cô Thẩm, có người gửi đồ cho cô, mời cô xuống kí nhận.”

 

“Hiện tại tôi đang có chút việc, phiền anh kí nhận giúp tôi.”

 

“Cô Thẩm, cô tự xuống lấy thì tốt hơn.”

 

Cô vội vàng chạy xuống, nhìn thấy ô tô của công ty chuyển phát nhanh đứng trước cửa, người giao hàng thấy cô lại nở nụ cười kì lạ: “Cô Thẩm, có anh Trình gửi tặng hoa cho cô, xin hỏi cô muốn để ở đâu?”

 

Thẩm An Nhược đứng hình mất một phút, đến khi nhân viên giao hàng mở cửa xe, cô mới hiểu ra ánh mắt và nụ cười kì lạ của anh ta là vì lý do gì. Trong xe tràn ngập hoa hồng, tất cả được xếp dày đặc trong từng chậu lớn, trông như một vườn hoa thu nhỏ.

 

“Tất cả là chín trăm chín mươi chín bông hồng, cô Thẩm , mời cô kí vào đây.”

 

Cô bé ở quầy trực ban đã sớm đỏ mặt: “Chị Thẩm, lãng mạn quá.” Thẩm An Nhược không những không thấy cảm động mà còn cảm thấy tức giận, ngay lập tức cầm điện thoại gọi điện cho người kia, “Trình Thiếu Thần, tiền của anh nhiều quá không biết làm gì đúng không?”

 

Cô nói xong lại thấy hối hận. Từ trước đến nay cô không phải là người không biết lễ nghi phép tắc như vậy, mà dường như Trình Thiếu Thần lại đặc biệt thích trông thấy bộ dạng tức giận của cô, cô càng không vui càng khiến anh vui vẻ, lần này thì đúng ý nguyện của anh rồi.

 

Quả nhiên tiếng cười của Trình Thiếu Thần vang lên trong điện thoại: “Anh chỉ hy vọng những bông hoa đó có thể thể hiện được thành ý của mình. Thẩm An Nhược, anh rất hy vọng em làm bạn gái anh. Chúng ta ở bên nhau cũng không tệ, không phải sao?”

 

Thẩm An Nhược nghiến răng nghiến lợi, đứng lúc đó xe của chủ tịch Nghê tiến vào, vừa qua cổng, chiếc xe dừng lại. Chủ tịch Nghê mở cửa sổ xe, nhìn qua rồi nói với cô: “An Nhược, mấy hôm nay công ty có hoạt động gì hả? Sao lại đặt nhiều hoa như vậy?”

 

“Chủ tịch Nghê, bên đối tác khai trương chi nhánh mới nên có ý tặng hoa toàn bộ nhân viên nữ của công ty chúng ta.”

 

“Họ có lòng như vậy sao?”

 

“Vâng.” Thẩm An Nhược đợi xe của chủ tịch Nghê đi xa mới dặn dò nhân viên trực ban: “Giúp tôi phân phát số hoa này, mỗi nhân viên nữ một bông.”

 

Cô đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

 

Hết chương 6

back top