Khi Em Mỉm Cười

Chương 104

Chương 104: Không cần fan nữa
"Tay nắm tay một bước hai bước ba bước bốn bước leo rank, nhìn rank một hạng hai hạng ba hạng bốn hạng thăng lên trời, lưng kề lưng lặng yên thực hiện tâm nguyện, xem lương tháng này, có thể nhận đủ hay không~~~~ đương nhiên là được rồi!" tiểu Bàn hát nghêu ngao, cong mông dựa vào lan can tầng một, "Lầu dưới, còn đứa nào đang ở địa ngục Kim Cương I II gì không? Đưa acc cho Thành ca để anh ấy kéo anh Bàn đẹp trai của mấy đứa lên hạng cái coi——"

Một giây sau, dưới lầu ngoại trừ Tham Lang đeo tai nghe, thì những người còn lại có thể nói là gọi phát thưa liền.

"Anh dùng acc phụ của Đồng Dao," Lục Tư Thành ngồi vào chỗ của mình, click chuột, sau đó lấy điện thoại lục tìm trong WeChat, đăng nhập acc mới, khi game đang tải thì anh nâng mí mắt liếc nhìn tiểu Bàn, "Mập, tâm trạng chú tốt quá nhỉ?"

"Em á hả?" anh chàng béo tốt miệng toe toét y như chó Husky quay đầu, "Đâu có đâu?"

Cậu ta múa ba lê về lại chỗ của mình, cúi người click chuột đồng ý lời mời kết bạn của "superman", đồng thời mời acc đó bắt đầu gia nhập hàng chờ.

Khoảnh khắc kéo ghế ra ngồi xuống, tiểu Bàn cảm giác được người ngồi cạnh im lặng một chút, đột nhiên mở miệng hỏi: "Chú cố ý?"

"Cố ý cái gì cơ?"

"..." Lục Tư Thành mở bảng ngọc bổ trợ bắt đầu chọn ngọc cho AD, không ngẩng đầu, nói, "không có gì."

Sau đó hai người bắt đầu đấu game.

*

Ván đầu tiên, dù rằng vẫn còn Vayne, Sivir, Kog"Maw, Twitch và cả đống AD khác nhưng Lục Tư Thành lại chọn Draven, tiểu Bàn ngây thơ còn tưởng đâu Lục Tư Thành lôi con bài kì quặc này ra là để kéo cậu ta thăng hạng, cho đến khi trận đấu diễn ra được mười lăm phút, cậu ta tranh thủ nghía qua nhìn chỉ số farm lính của Lục Tư Thành——

Tiểu Bàn: "...Thành ca, rốt cuộc là anh có biết chơi Draven không thế?"

Lục Tư Thành chặn đồng đội người Hàn cứ như đang phát điên một giây chửi năm lần, giọng bình tĩnh: "Không biết."

Tiểu Bàn: "..."

*

Ván thứ hai, tiểu Bàn là người cấm chọn đầu tiên, nhìn thấy Lục Tư Thành lại chuẩn bị chọn Draven, đồng đội gõ "?", tiểu Bàn mặt không cảm xúc lập tức BAN luôn Draven... Tin chắc lúc này năm người phía bên kia cũng đang "hỏi chấm hỏi chấm" ——

Lục Tư Thành: "Sao lại BAN Draven của anh?"

Tiểu Bàn: "Bởi vì anh không biết, còn em thì muốn thăng hạng."

Lục Tư Thành: "..."

Ván này Lục Tư Thành chọn Varus, một mũi tên phá tan giấc mộng từ Kim Cương II lên Kim Cương I của tiểu Bàn.

*

Ván thứ ba, Lục Tư Thành moi ra Urgot.

Tướng AD mà ngay cả bản thân người thiết kế game Liên Minh Huyền Thoại cũng đã gần như quên mất còn một tướng như vậy tồn tại trên đời này, không biết Lục Tư Thành moi từ xó xỉnh nào ra, đồng thời lúc chọn anh còn ra vẻ tự đắc nói: "Jungler bên kia là Lee Hwan Seok, ván này sống chết ở đường dưới, Urgot không sợ gank."

"..."

Tiểu Bàn hỏi anh làm sao biết, Lục Tư Thành click mở cửa sổ trò chuyện đang không ngừng nhấp nháy ở góc trái bên dưới cho tiểu Bàn xem—— ID trên cửa sổ trò chuyện đúng thật là ID của tuyển thủ Kun ở server Hàn, cậu ta nói một tràng tiếng Hàn, không biết là đang kích động cái gì.

Tiểu Bàn: "Cậu ta nói gì vậy?"

Lục Tư Thành: "Mới đầu là tán tỉnh đường giữa của chúng ta như thường lệ."

Tiểu Bàn: "Rõ ràng là đang nói bằng tiếng Hàn mà."

Lục Tư Thành: "Sau đó anh nói "anh là chessman, mời ngậm miệng"."

Tiểu Bàn: "...Sau đó thì sao?"

Lục Tư Thành: "Sau đó cứ bám lấy tra hỏi, hỏi anh tại sao có thể dùng acc của đường giữa chúng ta."

Tiểu Bàn: "Tại sao?"

Lục Tư Thành tiện tay xóa luôn tin nhắn của Lee Hwan Seok vẫn còn đang lẽo đẽo tra hỏi, cười nhạt, hỏi lại: "Chú nói xem?"
Tiểu Bàn không dám tiếp tục hỏi nữa, bởi vì cậu ta cảm thấy nụ cười đó của Lục Tư Thành có độc, là loại độc ở đẳng cấp Hạc Đỉnh Hồng... Ván này rốt cuộc tiểu Bàn cũng thắng, có lẽ vì so với tiểu Bàn, thì Lee Hwan Seok ồn ào lắm chuyện càng khiến Lục Tư Thành chướng mắt hơn——

Đương nhiên tiểu Bàn không biết chuyện này.

Vậy nên một buổi tối này, cậu ta và Lục Tư Thành đấu đôi cả buổi tối, hỗ trợ một lượt tất cả những tướng AD không liên quan đến phiên bản, không phổ biến, lấy được là lấy, cuối cùng lúc một giờ sáng, điểm của cậu ta dừng lại ở Kim Cương II không điểm thắng... So với số điểm lúc trước khi đấu với Lục Tư Thành, điểm tăng: -100.

Lục Tư Thành ném chuột sang một bên, xoa xoa cổ tay: "Xem ra tối nay không phù hợp để thăng hạng đâu."
Tiểu Bàn: "Thăng hạng? Anh nghĩ một mớ tối nay được gọi là thăng hạng? Em thấy có mà thăm mộ thì có, tiết Thanh Minh vừa mới qua xong."

"Qua ba tháng rồi," Lục Tư Thành tắt game, nhàn nhạt nói, "Ngủ thôi."

Tiểu Bàn: "Anh đi đi, đêm nay em thức trắng, sợ về phòng không kìm được trùm chăn cho anh chết ngộp tiễn anh vào giấc ngủ vĩnh hằng... Kim Cương III, em mẹ nó rơi xuống Kim Cương III rồi, hỗ trợ số một của đội Liên Minh số một rơi vào cảnh khốn cùng——"

Lục Tư Thành đứng dậy: "Ngủ ngon."

Tiểu Bàn gật gật đầu: "Đi chết đi."

...

Hôm sau mới sáng sớm đã bị tiểu Thụy bắt dậy sắp xếp hành lý, chuẩn bị ngồi chuyến bay chiều đến Hạ Môn tham gia Demacia Cup——

Năm người của đội chính không thi đấu mà chỉ đơn thuần đến xem, xem đây là kỳ nghỉ ngắn hạn, ngoại trừ Lục Tư Thành vẫn mặt liệt nghiêm túc như cũ thì những người khác đều vô cùng vui vẻ; mấy đứa nhóc đội hai có vẻ hơi hồi hộp, bởi vì bóng ma tâm lý thua Hắc Diệu trong trận đấu tập tối qua đến giờ vẫn chưa xua đi được...
Đồng Dao lấy đồ ở cả trên lầu lẫn dưới lầu, sắp xếp xong thì kéo va ly ra khỏi phòng, đang định kéo xuống lầu dưới thì bị đội trưởng chặn lại ở cầu thang——

Trong tay anh còn cầm một chai nước suối.

Đồng Dao: "..."

Bây giờ Đồng Dao chỉ cần thấy nước suối là đã đau đầu, lại còn mẹ nó kèm thêm mười tám cái suy nghĩ đen tối—— Cả thế giới chắc cũng chỉ có mình cô mới có phản ứng thần kỳ như vậy với nước suối, liếc mắt nhìn mọi người đang đứng bên dưới, Đồng Dao cao giọng nói: "Lại làm phiền đội trưởng mang nước lên hộ rồi!"

"Lần sau tự lấy."

Lục Tư Thành vừa nói vừa đi vào phòng cô.

Vì để tránh bị nghi ngờ, Đồng Dao không đóng cửa phòng, chỉ bước đi thật tự nhiên theo sau Lục Tư Thành đi vào trong, ngẩng đầu thì nhìn thấy Lục Tư Thành tiện tay quẳng luôn chai nước lên giường, hai con mèo đang rúc trên giường liếm lông cho nhau bị dọa giật mình, bật dậy "mao mao" hai tiếng một trước một sau chạy ra khỏi phòng...
Sau đó chủ của mèo bị Lục Tư Thành nhấc lên đặt xuống giường.

Việc đầu tiên sau khi tiến đến của anh đó là cúi người cọ cọ môi cô, thuận tay vén tóc cô ra liếc nhìn vùng cổ—— Ban đầu chỉ định nhìn sơ qua, nhưng vừa nhìn thì anh không thể dời mắt đi được nữa, tay còn lại lại vén phần tóc phía bên kia của Đồng Dao lên, nhìn sang vùng cổ bên đó...

"Gì vậy?" Đồng Dao bắt lấy bàn tay to cứ giữ lấy đầu cô nghiêng qua nghiêng lại, "Tìm gì vậy?"

"..." Lục Tư Thành bỏ tay ra khỏi tóc cô, mặt không cảm xúc, hỏi, "Thứ ngày hôm qua anh lưu lại đâu rồi?"

"...Thứ gì?" Đồng Dao đưa tay giữ mái tóc bị anh làm rối.

Lục Tư Thành thò ra một ngón tay, chỉ vào một vị trí dựa theo trí nhớ: "Em nói xem là thứ gì?"

Biểu cảm đó cứ như Lục Tư Thành nhường bùa đỏ mình coi trọng cho cô, còn cô thì vừa ăn xong bùa đỏ đã bị AD đối phương cho ngỏm luôn vậy... Vô cùng bất mãn.
...Có bệnh à.

Đồng Dao xoa xoa cổ, nghĩ một chút rồi "ồ" một tiếng: "Thứ đó đương nhiên là em dùng kem che khuyết điểm che đi rồi! Chẳng lẽ cứ để đó đợi đến khi có người hỏi đó là gì à?"

"Anh đang đợi có người hỏi em," Lục Tư Thành ngồi xuống, "Nhìn em đỏ mặt nói là bị muỗi đốt, hoặc là dán băng cá nhân lên, giấu đầu lòi đuôi——"

"...Bớt xem mấy bộ phim xàm xí lại đi đội trưởng à."

"Kem che khuyết điểm là cái gì?"

Lục Tư Thành vừa nói, vừa cọ cổ Đồng Dao, sau khi chùi sạch lớp kem đi thì tìm thấy dấu răng của mình, anh buông tay ra ngồi ngắm, ý như một gã biếи ŧɦái.

Đồng Dao đẩy tay anh ra, đứng dậy, đi đến bàn trang điểm lấy một thứ nhìn giống như thỏi son môi, rút cây cọ nhỏ ở bên trong ra——

"Là cái này nè, bình thường dùng để che mụn hay vết gì đó, để em cho anh thử..." Đồng Dao đi đến trước mặt Lục Tư Thành, một tay sờ sờ mặt anh, thấy anh ngoan ngoãn để yên cho cô nghịch, cô cực kỳ hài lòng mà nhếch môi cười, cơ mà cầm kem che khuyết điểm tìm một lúc lâu thì mặt đầy thất vọng, "Ài, anh không có mụn, đm."
Đang định rụt tay lại thì bị anh bắt lấy, cô bị lực đang tóm lấy cổ tay mình kéo cho cúi người xuống, khóe miệng hơi nhếch lên của cô tiếp nhận nụ hôn của người đang ngước mặt ngồi trên giường...

Ánh sáng luồn vào từ cửa sổ phía sau giường ngủ.

Chiếu lên gò má của hai người.

Nụ hôn này khác với sự nóng nảy xen lẫn lỗ mãng bên bức tường tối qua, anh lười biếng giống như loài động vật họ Mèo, không nhanh không chậm dùng đầu lưỡi phác họa hình dáng cánh môi cô, khiến đôi môi cô dưới sự chăm sóc của đầu lưỡi mình mà càng thêm ướŧ áŧ mềm mại...

Hơi thở hai người gần sát nhau, cô ngửi được mùi bạc hà của kem cạo râu, mùi hương đó tương đối phù hợp với ánh nắng buổi sớm mai—— Cô hơi nheo mắt lại, khẽ kéo môi mình tách ra, dùng mũi cọ cọ chóp mũi anh.
"Demacia Cup chúng ta rõ ràng là không cần lên đấu, vậy mà anh vẫn chịu tự giác cạo râu."

"Tiểu Thụy bắt anh cạo," giọng Lục Tư Thành trầm thấp, đưa tay vuốt ve tai cô, "Bảo là mặc dù không lên đấu, nhưng chúng ta ngồi dưới vẫn sẽ bị camera tia trúng."

Đồng Dao "ồ" một tiếng, cũng không để trong lòng, quay đầu nhìn vào gương thấy môi mình ẩm ướt ửng đỏ, cô hơi đơ ra, xoay người nhào tới cạnh bàn trang điểm thoa son che giấu vết tích.

Lục Tư Thành bắt chéo chân ngồi trên giường của cô, nhìn bóng cô phản chiếu trong gương: "Em bôi thứ đó lên ý là bảo anh đừng hôn em?"

Đồng Dao đang thoa son thì ngừng lại: "....... Hôn đi, không có độc đâu, chỉ là hơi đắt."

Lục Tư Thành hơi nheo mắt lại, không nói gì.

An tĩnh nhìn Đồng Dao sau khi thoa son xong thì lại dùng kem che khuyết điểm che đi cái dấu vết bị anh "đào" lên, đột nhiên mở miệng phát ngôn khiến người ta sốc óc: "Giờ đi xuống nói cho tụi kia biết chân tướng thì vẫn còn kịp để khi đến Hạ Môn được ở chung một phòng."
Đồng Dao giật mình, đang nghiêng đầu bôi kem che khuyết điểm thì quay phắt lại nhìn Lục Tư Thành: "Ai muốn ở chung một phòng với anh chứ?"

"Anh muốn."

"Lưu manh."

"Yêu đương trong bóng tối quá cực khổ, anh sợ sau khi em giải nghệ thì có thể mở nguyên một tiệm tạp hóa chuyên bán nước suối."

Đồng Dao hừ một tiếng, lại quay người vừa bôi kem lên cổ vừa chọc ghẹo anh: "Nghĩ tới fan của anh đi fan của anh đó, đồng chí đội trưởng, quý ngài 0 scandal 0 phốt đại diện cho thể thao điện tử, anh không cần các fan của anh nữa à?"

Người sau lưng Đồng Dao im lặng một chút.

Cô tò mò nhìn anh qua tấm gương.

Sau đó thấy anh nhíu mày lại, nghiêm túc nói: "Không cần fan nữa, anh chỉ cần em thôi."

Động tác bôi kem của Đồng Dao ngừng lại, sau trận lúng túng, cô chớp chớp mắt, giễu cợt nói: "Anh bị ngốc à, lăn xuống dưới lầu đi."
Lục Tư Thành thở dài một hơi, đứng lên đi ra ngoài——

"Này, mang cả va ly của em xuống."

Người đã đi đến cửa lại lùi trở lại, mặt đầy bất đắc dĩ xách theo va ly của cô, đi ra, đóng cửa.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, Đồng Dao bỏ mỹ phẩm trong tay xuống, cô nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, ý cười bên khóe miệng thu lại, một lúc lâu sau tự nói tự nghe, thấp giọng nói: "...Sao có thể không cần fan được, em có thể thay cơm ăn à, đúng là đồ ngốc mà."

Cô xoa xoa gương.

"Đồ ngốc."

back top