Chương 106: Tuyên bố cô ấy thuộc về anh
Khoảnh khắc biết được lý do tại sao người sau khi cướp bùa đỏ của chessman mà vẫn có thể vui vẻ sống khỏe trên cõi đời này;
Khoảnh khắc biết được lý do tại sao chessman đang leo rank lại bỏ đó đứng lên chỉ để lên lầu đưa chai nước suối;
Khoảnh khắc biết được lý do tại sao mèo của ai đó sau khi nổi sát tâm ăn thịt con cá vàng không được phép ăn mà lại vẫn có thể mặt dày quấn lấy chân chủ nhân của cá đòi anh mở đồ hộp;
Khoảnh khắc biết được lý do tại sao một con xe giá bảy con số nói đùa qua lại phát thì trở thành "Em muốn à? Vậy cho em";
Khoảnh khắc biết được lý do tại sao tiền lương hai tháng này của Lục Tư Thành lại không bị trừ do vi phạm quy định cấm hút thuốc;
Khoảnh khắc biết được lý do tại sao việc đưa chai nước suối mất không đến ba giây mà Lục Tư Thành lại có thể rề rà trong phòng ai đó suốt nửa tiếng đồng hồ...
Tiểu Bàn chỉ đi pha có ly mì thôi——
Vậy mà giờ thượng đế lại chộp ngay lúc cậu ta chưa chuẩn bị tâm lý quăng cho cậu ta cái bí mật thế kỷ... Giờ này phút này, hỗ trợ của ZGDX một tay bê mì, nội dung bình loạn trong não vô cùng đặc sắc, đại loại như thế này——
[Đm đm đm?!!]
[Đầu thai mẹ rồi.]
[Á á á á á á á á á á!!!!!!!]
[Ủa yêu nhau rồi đó hả, excuse me?! Hai người này? Một cặp?!!!]
[Mỳ sắp nở hết rồi.]
[Cơ mà chuyện đó méo quan trọng.]
[Sao chả ai nói với mình là mình bị cắm sừng hết vậy—— AD qua đường giữa dại gái, để lại mình hỗ trợ trong đơn côi: nước sông đường dưới sao lại xanh thế xanh đến mức nhuộm xanh cả con cua sông? Bởi vì Bàn anh đây gội đầu trên thượng nguồn.]
[Cay mắt vl.]
[......Ê mà khoan tối qua hai người đó làm gì trong phòng á nhờ?]
[......Ủa mà lúc mình gõ cửa có chen ngang cái gì không ta?]
[......Í mà lúc mở cửa đũng quần của đội trưởng như nào á ha?]
[...Giờ hiểu lý do tại sao nguyên buổi tối cực khổ đấu đôi với đội trưởng mà hạng không những không tăng lại còn thụt lùi rồi, cái tên mứt dại này đã có âm mưu từ trước, thậm chí còn không thèm dùng acc của mình nữa!!!! Đậu má!!!]
[superman với chessman, hay lắm, ID đôi luôn.]
[Tên mứt dại.]
[Mứt dại.]
[Mứt dại.]
Tiểu Bàn lấy cái nĩa nhựa đang ngậm trong miệng ra, mở miệng nói một câu "hai người"; dừng một lúc, có lẽ cảm thấy "tình hình này không nói gì còn hơn", thế nên, cậu ta lại ngậm nĩa—— Lại quay về bộ dạng miệng ngậm nĩa tay bưng mì lúc đầu—— Im lặng nhìn Lục Tư Thành và Đồng Dao, sau đó tầm mắt dời xuống, phát hiện tay của Lục Tư Thành vẫn còn đang đặt ngang eo Đồng Dao.
Tiểu Bàn: "..."
Đồng Dao đỏ bừng mặt, sau khi có lại phản ứng thì vội vàng đẩy tay Lục Tư Thành ra, nhưng tay anh vẫn quấn quanh eo cô không hề nhúc nhích... Đồng Dao hoảng loạn, ngẩng đầu dùng khẩu hình miệng nói với anh "Anh buông tay ra"; Lục Tư Thành thấy cô hoảng đến mức mắt trợn tròn đen láy, khóe môi khẽ nhếch, dùng khẩu hình miệng trả lời "Anh không buông" ——
Đồng Dao trừng mắt, tức muốn xỉu.
Cho đến khi tiểu Bàn hắng giọng——
Hai người đang lôi lôi kéo kéo kia ngừng lại, cùng lúc ngẩng đầu nhìn tiểu Bàn, tiểu Bàn đổi ly mì từ tay này sang tay kia, ráng kìm ý nghĩ muốn quăng mì như quăng lựu đạn về phía hai người bọn họ, nghĩ nghĩ rồi nói: "......Hai người như này được bao lâu rồi?"
"Được một khoảng thời gian rồi." Lục Tư Thành bình tĩnh trả lời.
Ồ.
Được một khoảng thời gian rồi.
...Chời đựu?!
"...Giấu hay lắm, méo ai phát hiện ra luôn, hôm qua tiểu Thụy còn tưởng lầm Đồng Dao và Tham Lang có gì đó đấy?" tiểu Bàn lại hỏi, "Thế ai là người khơi mào phá vỡ tình hữu nghị cách mạng đơn thuần này trước?"
"Anh." Lục Tư Thành đối đáp trôi chảy, "Anh đe dọa cô ấy, không làm đồng phạm với anh anh sẽ ném mèo của cô ấy đi..."
Đồng Dao cau mày đánh mu bàn tay của anh, Lục Tư Thành để mặc cho cô đánh, chỉ là bàn tay đặt trên eo cô dời lên vai, ấn cô vào trong ngực mình, vỗ vỗ đầu cô, dường như rất đắc ý, nói: "Thế là cô ấy ngoan ngoãn đi theo anh."
Tiểu Bàn: "..."
Bình loạn trong đầu tiểu Bàn cùng chuyển thành [Ôi cái đệt thế mà cũng được á].
Mà giờ này phút này, trong khi vẻ mặt của Lục Tư Thành là "bị chú bắt gặp rồi khéo thế" đầy thản nhiên, thì tiểu Bàn bưng mì ức chế khi có hàng ngàn hàng vạn câu chửi thề nhưng lại không thể thốt nên lời ——
Năm phút sau.
Ba người tìm đại một chỗ trống ngồi xuống, Đồng Dao ngồi bên tay phải Lục Tư Thành, cúi đầu nghịch ngón tay, bộ dạng như thể không còn mặt mũi nào nhìn dân chúng Giang Đông "thật xin lỗi Mộc Lan đã lỡ nhuốm chàm tướng quân của mọi người rồi".
Lục Tư Thành ngồi giữa, tốt bụng nhắc nhở tiểu Bàn: "Mì của chú sắp nở ra hết rồi kìa";
Tiểu Bàn ngồi bên trái, mở mì, ăn một miếng, vô tình nhớ lại cảnh tượng lúc nãy Đồng Dao kiễng chân kéo áo đội trưởng để anh cúi người xuống rồi hôn anh ấy giữa biển người, mì vị hải sản lập tức biến thành vị thức ăn cho chó, ăn vào miệng, đều là đau khổ của chó độc thân——
"Hai người như vậy là không được," tiểu Bàn bỏ mì xuống, đau lòng ôm đầu nói, "Cả đội có mỗi một mống con gái, mọi người ai cũng cưng chiều bảo vệ, anh là đội trưởng, một lời không hợp lén lút nẫng tay trên sau lưng tụi em..."
Lục Tư Thành: "Không tranh thủ chẳng lẽ để đó chờ các chú đến cướp?"
Tiểu Bàn: "..."
Lục Tư Thành: "Anh là đội trưởng, không phải Lôi Phong*."
Đồng Dao: "..."
Tiểu Bàn thấy Lục Tư Thành cây ngay không sợ chết đứng lại nói nghe cũng có lý thế là chuyển mục tiêu sang đường giữa đang chột dạ xen lẫn xấu hổ của nhà cậu ta: "Cả Đồng Dao nữa, cô cũng thế, sao bảo sẽ lo thi đấu không yêu tuyển thủ chuyên nghiệp tuyển thủ chuyên nghiệp toàn bọn sở khanh cơ mà? Cứ thế tự vả đấy hả——"
Đồng Dao cúi đầu, cằm sắp chui tọt vào cổ áo, nhỏ giọng nói: "Đội trưởng đâu có giống Giản Dương, anh ấy không đi gây chuyện, cũng không nói dối, ngày thường chỉ đấu rank xem video trận đấu, cái hôm tôi ngồi cạnh anh ấy ho một cái, anh ấy bỏ hút thuốc luôn..."
Đồng Dao nói, giọng càng lúc càng nhỏ, đầu càng lúc càng thấp, mà ngược lại, nụ cười trên môi của Lục Tư Thành ngồi cạnh ngày càng rõ ràng, anh đưa tay vỗ vỗ đầu cô, vẻ mặt đắc ý... Năm đó khi ép Giáo Hoàng Lee Goon Hyuk phải ngồi dự bị, tự tay nâng cao cúp LCK (*giải đấu Liên Minh Huyền Thoại khu vực Hàn Quốc), có lẽ cũng là bộ dạng này.
Tiểu Bàn cảm thấy ly mì trước mặt mình càng lúc càng tỏa ra mùi thức ăn cho chó đầy hấp dẫn.
"Rồi sao hai người lọt vào mắt nhau vậy?" tiểu Bàn hỏi.
Đồng Dao nghĩ nghĩ, trả lời: "Không biết nữa, bị anh ấy nạt nạt nạt một hồi thì dính chưởng."
Lục Tư Thành thì lại nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, nghiêm túc trả lời: "Dáng vẻ kiễng chân giấu nước trong siêu thị cực kỳ đáng yêu; dáng vẻ lúc chơi game cực kỳ đáng yêu; dáng vẻ sau khi bị A Tae dùng LeBlanc bắt nạt trốn ở chỗ của mình len lén khóc thức suốt đêm luyện Azir cực kỳ đáng yêu; dáng vẻ thắng trận không biết trời cao đất dày cà khịa Giản Dương cực kỳ đáng yêu..."
Đồng Dao: "..."
Đồng Dao giơ hai tay che kín mặt, vẻ mặt lộ ra qua kẽ ngón tay có thể nói là nhỏ ra máu.
Tiểu Bàn mặt không cảm xúc, nói: "Em chỉ tiện mồm hỏi thế thôi."
Lục Tư Thành cũng mặt không cảm xúc, nói: "Anh còn có thể kể thêm vài cái nữa."
Tiểu Bàn tiếp tục mặt không cảm xúc: "Để đó mốt đến giáo đường mà kể với cha xứ chứng hôn trong hôn lễ của hai người đi."
Lục Tư Thành quay đầu sang nhìn cậu ta với vẻ mặt lấy làm tiếc: "Chú không muốn nghe nữa à?"
Tiểu Bàn xé nắp ly mì, lấy nĩa dằm dằm phần mì đã trương hết lên, vẻ mặt vô cùng xoắn não, do dự mãi, rốt cuộc nơm nớp lo sợ hỏi điều cậu ta muốn biết nhất: "Câu hỏi cuối cùng, hai người...đến bước nào rồi?"
Lục Tư Thành cười, cái kiểu cười nhẹ thành tiếng—— Đồng Dao "á" một tiếng, bỏ hai tay đang che mặt xuống, chân để dưới gầm bàn đá chân anh một cái, vội vàng thanh minh với tiểu Bàn: "Như những gì cậu nhìn thấy đó! Không còn gì khác đâu!"
"Hôm qua nếu chú không ồn ào đòi anh kéo chú lao xuống Kim Cương III thì đáp án lúc này đã khác rồi," Lục Tư Thành không nhanh không chậm cựa người, cúi xuống vén mớ tóc rối do vừa nãy giãy dụa lung tung của Đồng Dao ra sau tai, cô đỏ mặt đẩy tay anh ra, anh chậm rãi rút bàn tay bị đánh đỏ ửng của mình về, "Có phải giờ cảm thấy một trăm điểm kia của mình rớt rất đáng không?"
Tiểu Bàn: "Phii!!!!"
Lục Tư Thành nhếch miệng: "Còn muốn hỏi gì nữa?"
Đồng Dao hoảng hồn, nhỏ giọng gọi: "Lục Tư Thành!"
Tiểu Bàn khoát khoát tay: "Giờ em chỉ muốn yên tĩnh ăn miếng mì thôi, hai người lượn đi, lượn cho xa vào!"
Lục Tư Thành kéo Đồng Dao đứng dậy, tiện miệng nói một câu "nãy đi dạo lâu như vậy có thích cái gì không anh mua cho";
Tiểu Bàn ăn mì, cũng tiện miệng nói "ông đây làm hỗ trợ của anh hai năm ròng mà đến một chai sữa rửa mặt anh còn chưa từng mua cho ông";
Đồng Dao kéo Lục Tư Thành chạy mất dạng, sau đó chọn sản phẩm đắt nhất trên kệ hàng mua cho tiểu Bàn chai sữa rửa mặt đắt tiền nhất——
Nhìn cô mặt đỏ ửng, móc thẻ ngân hàng của mình ra đưa cho nhân viên thu ngân, Lục Tư Thành đứng sau lưng cô y như thần giữ cửa, gương mặt liệt đẹp trai nói mát: "Em không cần chột dạ như vậy làm gì, nó chỉ nói vậy thôi."
"Anh ở chung với cậu ấy hai năm đấy!" Đồng Dao cầm bút bi nhanh chóng ký tên vào hóa đơn, không ngẩng đầu, nói, "Đến một chai sữa rửa mặt cũng không chịu mua cho cậu ấy! Thật quá đáng thương!"
"..."
Lục Tư Thành im lặng, cho đến khi bọn họ nhận đồ rời đi, lâu lâu anh mới được một lần từ bi không nói cho Đồng Dao biết, lúc cô ký tên, ánh mắt nhân viên thu ngân khi nghe được đoạn đối thoại của hai người muốn bao nhiêu phức tạp có bấy nhiên phức tạp.
...
Rốt cuộc, nhóm người Đồng Dao ngồi chờ đến tận chín giờ tối mới lên được máy bay.
Lúc lên máy bay Đồng Dao đã mơ màng buồn ngủ lắm rồi, thấy chỗ của mình là sát bên cửa sổ, nghĩ thầm lên ngồi đánh một giấc cho ngon lành... Cơ mà mới đặt mông ngồi xuống, chớp mắt cái đã thấy đội trưởng nhà cô cũng theo đó mà ngồi xuống cạnh cô rồi.
Đồng Dao đang gật gù buồn ngủ cũng tỉnh mất một nửa: "... Ngồi cạnh em không phải là tiểu Bàn à?"
"Nó mập, không muốn ngồi sát lối đi, vậy nên đổi với anh." Lục Tư Thành cởϊ áσ khoác tiện tay ném qua cho Đồng Dao, "Ngủ đi, ngáp chục cái rồi."
Áo khoác có mùi cơ thể của Lục Tư Thành.
Còn có cả hơi ấm của anh.
Đồng Dao ôm áo khoác của anh, chớp chớp mắt: "Cậu ấy đồng ý cho hai đứa mình yêu nhau rồi hả?"
"...Em có bệnh à, nó mà không đồng ý thì em tính đá anh luôn đấy hả?" anh đưa tay qua ấn đầu người bên cạnh, "Liên quan rắm gì đến nó?"
Đồng Dao kéo áo khoác của Lục Tư Thành lên che nửa mặt, cười hì hì: "Không có gì, chỉ là có được sự ủng hộ của đồng đội nên rất vui, hì hì, anh dữ cái gì chứ?"
Lục Tư Thành ngồi thẳng người.
Rũ mắt nghĩ nghĩ.
"Bởi vì hôm nay có người nói là thời gian thử việc của anh kết thúc rồi, anh không có ý định quay đầu lại."
"..." Đồng Dao ngưng cười.
"Anh nhớ là—— Anh không giống Giản Dương, không đi gây chuyện, cũng không nói dối, ngày thường chỉ đấu rank xem video trận đấu, em ngồi cạnh anh ho một cái, anh cai thuốc luôn."
"Thì sao?" cô gái dùng áo khoác che mặt có vẻ hơi bối rối.
"Không có gì," anh quay sang, nhìn cô gái đang ngượng ngùng, nở một nụ cười nhẹ thật rõ ràng, đôi con ngươi màu nâu sậm sáng rực dị thường, "Tỏ tình tốt lắm, khiến anh có cảm giác như mây tản đi nhìn thấy được trăng sáng, anh rất vui, cảm ơn."
"..."
Phản ứng đầu tiên của Đồng Dao là đỏ mặt, tim đập, nghĩ trong lòng trời ơi cái tên già cả nghiện game này lại nghiêm túc nói cảm ơn với mình ư!
Vài giây sau, cô hơi hơi bình tĩnh lại, không để chính mình lạc lối trong biển đường mật ngọt của anh bạn này: "...Lý trí cho em biết anh vẫn còn chưa nói hết, anh tính làm gì?"
"Không làm gì cả, chỉ muốn nhắc em," Lục Tư Thành thu lại ý cười, đổi sang một thế ngồi thoải mái hơn, sau khi thả lỏng thì dùng ngữ khí lười biếng, nói, "Thay đổi một người đàn ông, thì em phải chịu trách nhiệm với người đó."
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "Dựa theo những gì lúc trước em hứa với fan, bế mạc Demacia Cup cho em cái loa để em lên tuyên bố với tất cả mọi người: Tôi là smiling, trái tim và thể xác tôi thuộc về đội trưởng đội tôi."
Đồng Dao: "Phi!"
Đồng Dao trùm áo khoác lên mặt anh, anh đưa tay nhẹ nhàng ngăn lại, lúc này tiếng tiểu Thụy từ đằng sau truyền đến "nghịch cái gì đấy" cùng lúc đó ngồi xuống hàng ghế trống phía sau, cả người Đồng Dao hơi lảo đảo, Lục Tư Thành nhanh tay lẹ mắt đỡ cô vào lòng.
Tiểu Thụy: "Hai người làm trò gì đấy? Tinh thần trẻ mẫu giáo nhiệt huyết vậy luôn á hả? Ngồi ngu cả một ngày ở sân bay mà vẫn còn sức tăng động? Đội trưởng, tay anh để đâu đấy, bỏ tay ra khỏi eo của con gái nhà người ta ngay, lưu manh quá nha, là người của anh hay gì mà sờ lung tung vậy hả?"
Lục Tư Thành nghe thấy thế, có lẽ là khó chịu, cái tay ở góc tiểu Thụy không nhìn thấy cố tình sờ soạng thêm một xíu nữa, sờ đến khi Đồng Dao dựng hết tóc gáy lên mới chịu đỡ cô về lại vị trí của mình, giọng điệu bình tĩnh tự nhiên: "Anh bảo cô ấy làm chút chuyện, khiến cô ấy vui không kìm được."
Tiểu Thụy ngáp một cái: "Chuyện gì?"
Lục Tư Thành nghiêm túc: "Cầm cái loa tuyên bố với toàn dân cả nước trái tim và thể xác cô ấy thuộc về anh ——"
Tiểu Bàn ngồi sau hai người họ liều mạng ho khan.
Lục Tư Thành: "em đội chúng ta."
Tiểu Thụy gật gật đầu, nhận xét: "Quyết định khá thần kinh, nên nhanh chóng uống thuốc."
Đồng Dao phụ họa: "Uống thuốc!"
Tiểu Thụy: "Hai người cùng uống."
Đồng Dao: "..."
Chú thích:
Lôi Phong: một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
Khoảnh khắc biết được lý do tại sao người sau khi cướp bùa đỏ của chessman mà vẫn có thể vui vẻ sống khỏe trên cõi đời này;
Khoảnh khắc biết được lý do tại sao chessman đang leo rank lại bỏ đó đứng lên chỉ để lên lầu đưa chai nước suối;
Khoảnh khắc biết được lý do tại sao mèo của ai đó sau khi nổi sát tâm ăn thịt con cá vàng không được phép ăn mà lại vẫn có thể mặt dày quấn lấy chân chủ nhân của cá đòi anh mở đồ hộp;
Khoảnh khắc biết được lý do tại sao một con xe giá bảy con số nói đùa qua lại phát thì trở thành "Em muốn à? Vậy cho em";
Khoảnh khắc biết được lý do tại sao tiền lương hai tháng này của Lục Tư Thành lại không bị trừ do vi phạm quy định cấm hút thuốc;
Khoảnh khắc biết được lý do tại sao việc đưa chai nước suối mất không đến ba giây mà Lục Tư Thành lại có thể rề rà trong phòng ai đó suốt nửa tiếng đồng hồ...
Tiểu Bàn chỉ đi pha có ly mì thôi——
Vậy mà giờ thượng đế lại chộp ngay lúc cậu ta chưa chuẩn bị tâm lý quăng cho cậu ta cái bí mật thế kỷ... Giờ này phút này, hỗ trợ của ZGDX một tay bê mì, nội dung bình loạn trong não vô cùng đặc sắc, đại loại như thế này——
[Đm đm đm?!!]
[Đầu thai mẹ rồi.]
[Á á á á á á á á á á!!!!!!!]
[Ủa yêu nhau rồi đó hả, excuse me?! Hai người này? Một cặp?!!!]
[Mỳ sắp nở hết rồi.]
[Cơ mà chuyện đó méo quan trọng.]
[Sao chả ai nói với mình là mình bị cắm sừng hết vậy—— AD qua đường giữa dại gái, để lại mình hỗ trợ trong đơn côi: nước sông đường dưới sao lại xanh thế xanh đến mức nhuộm xanh cả con cua sông? Bởi vì Bàn anh đây gội đầu trên thượng nguồn.]
[Cay mắt vl.]
[......Ê mà khoan tối qua hai người đó làm gì trong phòng á nhờ?]
[......Ủa mà lúc mình gõ cửa có chen ngang cái gì không ta?]
[......Í mà lúc mở cửa đũng quần của đội trưởng như nào á ha?]
[...Giờ hiểu lý do tại sao nguyên buổi tối cực khổ đấu đôi với đội trưởng mà hạng không những không tăng lại còn thụt lùi rồi, cái tên mứt dại này đã có âm mưu từ trước, thậm chí còn không thèm dùng acc của mình nữa!!!! Đậu má!!!]
[superman với chessman, hay lắm, ID đôi luôn.]
[Tên mứt dại.]
[Mứt dại.]
[Mứt dại.]
Tiểu Bàn lấy cái nĩa nhựa đang ngậm trong miệng ra, mở miệng nói một câu "hai người"; dừng một lúc, có lẽ cảm thấy "tình hình này không nói gì còn hơn", thế nên, cậu ta lại ngậm nĩa—— Lại quay về bộ dạng miệng ngậm nĩa tay bưng mì lúc đầu—— Im lặng nhìn Lục Tư Thành và Đồng Dao, sau đó tầm mắt dời xuống, phát hiện tay của Lục Tư Thành vẫn còn đang đặt ngang eo Đồng Dao.
Tiểu Bàn: "..."
Đồng Dao đỏ bừng mặt, sau khi có lại phản ứng thì vội vàng đẩy tay Lục Tư Thành ra, nhưng tay anh vẫn quấn quanh eo cô không hề nhúc nhích... Đồng Dao hoảng loạn, ngẩng đầu dùng khẩu hình miệng nói với anh "Anh buông tay ra"; Lục Tư Thành thấy cô hoảng đến mức mắt trợn tròn đen láy, khóe môi khẽ nhếch, dùng khẩu hình miệng trả lời "Anh không buông" ——
Đồng Dao trừng mắt, tức muốn xỉu.
Cho đến khi tiểu Bàn hắng giọng——
Hai người đang lôi lôi kéo kéo kia ngừng lại, cùng lúc ngẩng đầu nhìn tiểu Bàn, tiểu Bàn đổi ly mì từ tay này sang tay kia, ráng kìm ý nghĩ muốn quăng mì như quăng lựu đạn về phía hai người bọn họ, nghĩ nghĩ rồi nói: "......Hai người như này được bao lâu rồi?"
"Được một khoảng thời gian rồi." Lục Tư Thành bình tĩnh trả lời.
Ồ.
Được một khoảng thời gian rồi.
...Chời đựu?!
"...Giấu hay lắm, méo ai phát hiện ra luôn, hôm qua tiểu Thụy còn tưởng lầm Đồng Dao và Tham Lang có gì đó đấy?" tiểu Bàn lại hỏi, "Thế ai là người khơi mào phá vỡ tình hữu nghị cách mạng đơn thuần này trước?"
"Anh." Lục Tư Thành đối đáp trôi chảy, "Anh đe dọa cô ấy, không làm đồng phạm với anh anh sẽ ném mèo của cô ấy đi..."
Đồng Dao cau mày đánh mu bàn tay của anh, Lục Tư Thành để mặc cho cô đánh, chỉ là bàn tay đặt trên eo cô dời lên vai, ấn cô vào trong ngực mình, vỗ vỗ đầu cô, dường như rất đắc ý, nói: "Thế là cô ấy ngoan ngoãn đi theo anh."
Tiểu Bàn: "..."
Bình loạn trong đầu tiểu Bàn cùng chuyển thành [Ôi cái đệt thế mà cũng được á].
Mà giờ này phút này, trong khi vẻ mặt của Lục Tư Thành là "bị chú bắt gặp rồi khéo thế" đầy thản nhiên, thì tiểu Bàn bưng mì ức chế khi có hàng ngàn hàng vạn câu chửi thề nhưng lại không thể thốt nên lời ——
Năm phút sau.
Ba người tìm đại một chỗ trống ngồi xuống, Đồng Dao ngồi bên tay phải Lục Tư Thành, cúi đầu nghịch ngón tay, bộ dạng như thể không còn mặt mũi nào nhìn dân chúng Giang Đông "thật xin lỗi Mộc Lan đã lỡ nhuốm chàm tướng quân của mọi người rồi".
Lục Tư Thành ngồi giữa, tốt bụng nhắc nhở tiểu Bàn: "Mì của chú sắp nở ra hết rồi kìa";
Tiểu Bàn ngồi bên trái, mở mì, ăn một miếng, vô tình nhớ lại cảnh tượng lúc nãy Đồng Dao kiễng chân kéo áo đội trưởng để anh cúi người xuống rồi hôn anh ấy giữa biển người, mì vị hải sản lập tức biến thành vị thức ăn cho chó, ăn vào miệng, đều là đau khổ của chó độc thân——
"Hai người như vậy là không được," tiểu Bàn bỏ mì xuống, đau lòng ôm đầu nói, "Cả đội có mỗi một mống con gái, mọi người ai cũng cưng chiều bảo vệ, anh là đội trưởng, một lời không hợp lén lút nẫng tay trên sau lưng tụi em..."
Lục Tư Thành: "Không tranh thủ chẳng lẽ để đó chờ các chú đến cướp?"
Tiểu Bàn: "..."
Lục Tư Thành: "Anh là đội trưởng, không phải Lôi Phong*."
Đồng Dao: "..."
Tiểu Bàn thấy Lục Tư Thành cây ngay không sợ chết đứng lại nói nghe cũng có lý thế là chuyển mục tiêu sang đường giữa đang chột dạ xen lẫn xấu hổ của nhà cậu ta: "Cả Đồng Dao nữa, cô cũng thế, sao bảo sẽ lo thi đấu không yêu tuyển thủ chuyên nghiệp tuyển thủ chuyên nghiệp toàn bọn sở khanh cơ mà? Cứ thế tự vả đấy hả——"
Đồng Dao cúi đầu, cằm sắp chui tọt vào cổ áo, nhỏ giọng nói: "Đội trưởng đâu có giống Giản Dương, anh ấy không đi gây chuyện, cũng không nói dối, ngày thường chỉ đấu rank xem video trận đấu, cái hôm tôi ngồi cạnh anh ấy ho một cái, anh ấy bỏ hút thuốc luôn..."
Đồng Dao nói, giọng càng lúc càng nhỏ, đầu càng lúc càng thấp, mà ngược lại, nụ cười trên môi của Lục Tư Thành ngồi cạnh ngày càng rõ ràng, anh đưa tay vỗ vỗ đầu cô, vẻ mặt đắc ý... Năm đó khi ép Giáo Hoàng Lee Goon Hyuk phải ngồi dự bị, tự tay nâng cao cúp LCK (*giải đấu Liên Minh Huyền Thoại khu vực Hàn Quốc), có lẽ cũng là bộ dạng này.
Tiểu Bàn cảm thấy ly mì trước mặt mình càng lúc càng tỏa ra mùi thức ăn cho chó đầy hấp dẫn.
"Rồi sao hai người lọt vào mắt nhau vậy?" tiểu Bàn hỏi.
Đồng Dao nghĩ nghĩ, trả lời: "Không biết nữa, bị anh ấy nạt nạt nạt một hồi thì dính chưởng."
Lục Tư Thành thì lại nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, nghiêm túc trả lời: "Dáng vẻ kiễng chân giấu nước trong siêu thị cực kỳ đáng yêu; dáng vẻ lúc chơi game cực kỳ đáng yêu; dáng vẻ sau khi bị A Tae dùng LeBlanc bắt nạt trốn ở chỗ của mình len lén khóc thức suốt đêm luyện Azir cực kỳ đáng yêu; dáng vẻ thắng trận không biết trời cao đất dày cà khịa Giản Dương cực kỳ đáng yêu..."
Đồng Dao: "..."
Đồng Dao giơ hai tay che kín mặt, vẻ mặt lộ ra qua kẽ ngón tay có thể nói là nhỏ ra máu.
Tiểu Bàn mặt không cảm xúc, nói: "Em chỉ tiện mồm hỏi thế thôi."
Lục Tư Thành cũng mặt không cảm xúc, nói: "Anh còn có thể kể thêm vài cái nữa."
Tiểu Bàn tiếp tục mặt không cảm xúc: "Để đó mốt đến giáo đường mà kể với cha xứ chứng hôn trong hôn lễ của hai người đi."
Lục Tư Thành quay đầu sang nhìn cậu ta với vẻ mặt lấy làm tiếc: "Chú không muốn nghe nữa à?"
Tiểu Bàn xé nắp ly mì, lấy nĩa dằm dằm phần mì đã trương hết lên, vẻ mặt vô cùng xoắn não, do dự mãi, rốt cuộc nơm nớp lo sợ hỏi điều cậu ta muốn biết nhất: "Câu hỏi cuối cùng, hai người...đến bước nào rồi?"
Lục Tư Thành cười, cái kiểu cười nhẹ thành tiếng—— Đồng Dao "á" một tiếng, bỏ hai tay đang che mặt xuống, chân để dưới gầm bàn đá chân anh một cái, vội vàng thanh minh với tiểu Bàn: "Như những gì cậu nhìn thấy đó! Không còn gì khác đâu!"
"Hôm qua nếu chú không ồn ào đòi anh kéo chú lao xuống Kim Cương III thì đáp án lúc này đã khác rồi," Lục Tư Thành không nhanh không chậm cựa người, cúi xuống vén mớ tóc rối do vừa nãy giãy dụa lung tung của Đồng Dao ra sau tai, cô đỏ mặt đẩy tay anh ra, anh chậm rãi rút bàn tay bị đánh đỏ ửng của mình về, "Có phải giờ cảm thấy một trăm điểm kia của mình rớt rất đáng không?"
Tiểu Bàn: "Phii!!!!"
Lục Tư Thành nhếch miệng: "Còn muốn hỏi gì nữa?"
Đồng Dao hoảng hồn, nhỏ giọng gọi: "Lục Tư Thành!"
Tiểu Bàn khoát khoát tay: "Giờ em chỉ muốn yên tĩnh ăn miếng mì thôi, hai người lượn đi, lượn cho xa vào!"
Lục Tư Thành kéo Đồng Dao đứng dậy, tiện miệng nói một câu "nãy đi dạo lâu như vậy có thích cái gì không anh mua cho";
Tiểu Bàn ăn mì, cũng tiện miệng nói "ông đây làm hỗ trợ của anh hai năm ròng mà đến một chai sữa rửa mặt anh còn chưa từng mua cho ông";
Đồng Dao kéo Lục Tư Thành chạy mất dạng, sau đó chọn sản phẩm đắt nhất trên kệ hàng mua cho tiểu Bàn chai sữa rửa mặt đắt tiền nhất——
Nhìn cô mặt đỏ ửng, móc thẻ ngân hàng của mình ra đưa cho nhân viên thu ngân, Lục Tư Thành đứng sau lưng cô y như thần giữ cửa, gương mặt liệt đẹp trai nói mát: "Em không cần chột dạ như vậy làm gì, nó chỉ nói vậy thôi."
"Anh ở chung với cậu ấy hai năm đấy!" Đồng Dao cầm bút bi nhanh chóng ký tên vào hóa đơn, không ngẩng đầu, nói, "Đến một chai sữa rửa mặt cũng không chịu mua cho cậu ấy! Thật quá đáng thương!"
"..."
Lục Tư Thành im lặng, cho đến khi bọn họ nhận đồ rời đi, lâu lâu anh mới được một lần từ bi không nói cho Đồng Dao biết, lúc cô ký tên, ánh mắt nhân viên thu ngân khi nghe được đoạn đối thoại của hai người muốn bao nhiêu phức tạp có bấy nhiên phức tạp.
...
Rốt cuộc, nhóm người Đồng Dao ngồi chờ đến tận chín giờ tối mới lên được máy bay.
Lúc lên máy bay Đồng Dao đã mơ màng buồn ngủ lắm rồi, thấy chỗ của mình là sát bên cửa sổ, nghĩ thầm lên ngồi đánh một giấc cho ngon lành... Cơ mà mới đặt mông ngồi xuống, chớp mắt cái đã thấy đội trưởng nhà cô cũng theo đó mà ngồi xuống cạnh cô rồi.
Đồng Dao đang gật gù buồn ngủ cũng tỉnh mất một nửa: "... Ngồi cạnh em không phải là tiểu Bàn à?"
"Nó mập, không muốn ngồi sát lối đi, vậy nên đổi với anh." Lục Tư Thành cởϊ áσ khoác tiện tay ném qua cho Đồng Dao, "Ngủ đi, ngáp chục cái rồi."
Áo khoác có mùi cơ thể của Lục Tư Thành.
Còn có cả hơi ấm của anh.
Đồng Dao ôm áo khoác của anh, chớp chớp mắt: "Cậu ấy đồng ý cho hai đứa mình yêu nhau rồi hả?"
"...Em có bệnh à, nó mà không đồng ý thì em tính đá anh luôn đấy hả?" anh đưa tay qua ấn đầu người bên cạnh, "Liên quan rắm gì đến nó?"
Đồng Dao kéo áo khoác của Lục Tư Thành lên che nửa mặt, cười hì hì: "Không có gì, chỉ là có được sự ủng hộ của đồng đội nên rất vui, hì hì, anh dữ cái gì chứ?"
Lục Tư Thành ngồi thẳng người.
Rũ mắt nghĩ nghĩ.
"Bởi vì hôm nay có người nói là thời gian thử việc của anh kết thúc rồi, anh không có ý định quay đầu lại."
"..." Đồng Dao ngưng cười.
"Anh nhớ là—— Anh không giống Giản Dương, không đi gây chuyện, cũng không nói dối, ngày thường chỉ đấu rank xem video trận đấu, em ngồi cạnh anh ho một cái, anh cai thuốc luôn."
"Thì sao?" cô gái dùng áo khoác che mặt có vẻ hơi bối rối.
"Không có gì," anh quay sang, nhìn cô gái đang ngượng ngùng, nở một nụ cười nhẹ thật rõ ràng, đôi con ngươi màu nâu sậm sáng rực dị thường, "Tỏ tình tốt lắm, khiến anh có cảm giác như mây tản đi nhìn thấy được trăng sáng, anh rất vui, cảm ơn."
"..."
Phản ứng đầu tiên của Đồng Dao là đỏ mặt, tim đập, nghĩ trong lòng trời ơi cái tên già cả nghiện game này lại nghiêm túc nói cảm ơn với mình ư!
Vài giây sau, cô hơi hơi bình tĩnh lại, không để chính mình lạc lối trong biển đường mật ngọt của anh bạn này: "...Lý trí cho em biết anh vẫn còn chưa nói hết, anh tính làm gì?"
"Không làm gì cả, chỉ muốn nhắc em," Lục Tư Thành thu lại ý cười, đổi sang một thế ngồi thoải mái hơn, sau khi thả lỏng thì dùng ngữ khí lười biếng, nói, "Thay đổi một người đàn ông, thì em phải chịu trách nhiệm với người đó."
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "Dựa theo những gì lúc trước em hứa với fan, bế mạc Demacia Cup cho em cái loa để em lên tuyên bố với tất cả mọi người: Tôi là smiling, trái tim và thể xác tôi thuộc về đội trưởng đội tôi."
Đồng Dao: "Phi!"
Đồng Dao trùm áo khoác lên mặt anh, anh đưa tay nhẹ nhàng ngăn lại, lúc này tiếng tiểu Thụy từ đằng sau truyền đến "nghịch cái gì đấy" cùng lúc đó ngồi xuống hàng ghế trống phía sau, cả người Đồng Dao hơi lảo đảo, Lục Tư Thành nhanh tay lẹ mắt đỡ cô vào lòng.
Tiểu Thụy: "Hai người làm trò gì đấy? Tinh thần trẻ mẫu giáo nhiệt huyết vậy luôn á hả? Ngồi ngu cả một ngày ở sân bay mà vẫn còn sức tăng động? Đội trưởng, tay anh để đâu đấy, bỏ tay ra khỏi eo của con gái nhà người ta ngay, lưu manh quá nha, là người của anh hay gì mà sờ lung tung vậy hả?"
Lục Tư Thành nghe thấy thế, có lẽ là khó chịu, cái tay ở góc tiểu Thụy không nhìn thấy cố tình sờ soạng thêm một xíu nữa, sờ đến khi Đồng Dao dựng hết tóc gáy lên mới chịu đỡ cô về lại vị trí của mình, giọng điệu bình tĩnh tự nhiên: "Anh bảo cô ấy làm chút chuyện, khiến cô ấy vui không kìm được."
Tiểu Thụy ngáp một cái: "Chuyện gì?"
Lục Tư Thành nghiêm túc: "Cầm cái loa tuyên bố với toàn dân cả nước trái tim và thể xác cô ấy thuộc về anh ——"
Tiểu Bàn ngồi sau hai người họ liều mạng ho khan.
Lục Tư Thành: "em đội chúng ta."
Tiểu Thụy gật gật đầu, nhận xét: "Quyết định khá thần kinh, nên nhanh chóng uống thuốc."
Đồng Dao phụ họa: "Uống thuốc!"
Tiểu Thụy: "Hai người cùng uống."
Đồng Dao: "..."
Chú thích:
Lôi Phong: một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.