Khi Em Mỉm Cười

Chương 117

Chương 117: Lão Miêu và Lão K, đường trên và jungler
Lục Tư Thành bỏ tay ra khỏi camera, liếc mắt nhìn bình luận, đúng lúc thấy một bình luận thế này ——

[Hai người cứ show ân ái đi, tuần sau đấu với ALPHA, là lừa hay là ngựa kéo cái là biết, đấu mà bị hành thì cũng có hai người gánh rồi, ha ha]

Anh mím môi.

Đồng Dao cũng nhìn thấy bình luận này, có chút lúng túng mà vén tóc ra sau tai —— lúc này, lão K mới dậy mở máy đấu đôi với lão Miêu đang xem live stream của Đồng Dao, nhìn thấy bình luận đó, từ xa xa chửi một câu: "Hành cái cmm, quản phòng sao còn không chặn đi! Người ta show ân ái liên quan chó gì đến mày."

"......Anh có thời gian rảnh đi xem live stream đường giữa của chúng ta như vậy, có thể lên đường trên gank xíu được không thế!" lão Miêu đá ghế lão K, "Gần đây anh đúng là hiếm lắm mới lên gank đường trên, lúc thi đấu mà chơi kiểu đó là em xử đẹp anh đấy."

"Đến đây đến đây, cái thằng nhóc ăn bám này, xa anh cái là không thể tự lo được." lão K tắt trang live stream của Đồng Dao.

"Lượt trận thứ hai vòng bảng sắp kết thúc rồi, chỉ còn lại đối thủ nặng kí là YQCB," Lục Tư Thành nhàn nhạt nói, "Tranh thủ hạ luôn, gϊếŧ sạch hai bảng, vả mặt bọn họ."

Lúc nói chuyện, khóe miệng hơi nhếch, vẻ mặt giễu cợt.

Đồng Dao không kịp tắt mic.

Quả nhiên bình luận rất nhanh có phản ứng ——

[Hiện tại YQCB rất mạnh đó]

[Trận đấu định mệnh giữa Lục Tư Thành và Lee Goon Hyuk 666666]

[Fan YQCB lo lắng cực độ... hôm đó phải cúp học đến xem mới được.]

[Ngồi chờ anti bị vả mặt ha ha ha ha ha ha]

[Nói chắc nịch như vậy không sợ bị quật à]

Đồng Dao nhìn bình luận, quay đầu lại nhìn đội trưởng nhà mình: "...Anh quá đáng lắm luôn á."

Lục Tư Thành: "Chỉ là một tâm nguyện tốt đẹp thôi mà, sao lại nói anh quá đáng."

Đồng Dao: "..."

Quy tắc của giải chuyên nghiệp Liên Minh Huyền Thoại là, mười hai đội chia thành hai bảng, mỗi bảng sáu đội, giải đấu chia làm ba giai đoạn:

Giai đoạn một là các đội trong bảng đấu với nhau (lượt đi);

Giai đoạn hai là các đội của hai bảng đấu với nhau;

Giai đoạn ba là các đội trong bảng đấu với nhau (lượt về) ——

Giai đoạn ba kết thúc, với hình thức ba ván thắng hai được một điểm, thua thì không được tính điểm để sắp xếp thứ tự, bốn đội đứng đầu của mỗi bảng được quyền bước vào vòng loại trực tiếp (tứ kết, bán kết và chung kết).

Mà hiện nay, trận chinh chiến đi đôi với đủ loại sóng gió của ZGDX tại giải mùa hè cuối cùng đã đi gần hết giai đoạn thứ hai.

Thứ năm, ZGDX sẽ có trận đấu với đội đứng thứ hai từ dưới lên của bảng B là ALPHA —— Vốn là chủ nhật tuần này vẫn còn trận đấu với CK, nhưng bởi vì khi giải mùa hè vừa bắt đầu, ban tổ chức vì muốn thu hút người xem nên đã cho bọn họ và CK đấu trước, vậy nên chủ nhật này bọn họ không cần phải đấu, hoàn thành xong hai phần ba giải mùa hè trước những đội khác cùng bảng A.

Mà trước khi bắt đầu giai đoạn vòng loại trực tiếp, bọn họ sẽ không đụng độ với CK.

...

Thứ năm, ngày diễn ra trận đấu với đội ALPHA.

ALPHA là đội top giữa của giải, tính câu kéo cực mạnh, thường được mọi người gọi đùa là "đội kiểm định chất lượng của LPL" "đội mạnh + trận đấu kiểm định chất lượng", ý là muốn biết một đội có thật sự mạnh hay không hay là chỉ mạnh hơn mấy đội gà mờ khác, đấu một trận với đội này thì sẽ biết ngay được kết quả.

Mà ván thứ hai đội của Đồng Dao thắng không quá dễ dàng, trong phiên bản mà đường trên là trung tâm của đội như thế này, giai đoạn đầu trận lão Miêu được jungler bên ALPHA chăm sóc rất kỹ càng, tám phút đầu đã 0/2/0, kém đường trên của đối phương một cấp rưỡi, đến phút thứ hai mươi, Maokai của cậu ta không đủ giáp chống chịu, rồi lại bị đối phương kéo bốn người lên đường trên gank chết, cậu ta quăng chuột bẻ cổ tay: "Kết thúc ván này nhanh lên đi, ván này xong rồi, tiếp ván sau thôi."
Cái giọng điệu này, có lẽ là nổi điên do bị gank liên tục.

Cảm giác này Đồng Dao hiểu.

Mà lúc này vì đối phương dồn hết tất cả cho đường trên, Đồng Dao và Lục Tư Thành thăng cấp khá ổn, vậy nên Đồng Dao không nói gì, Lục Tư Thành thì lại lời ít ý nhiều nói: "Vẫn đánh được, ráng cầm cự một chút, lão Miêu chú ăn xong đợt lính đường trên này thì xuống đường dưới ăn tiếp đi, anh qua rừng xem xem còn gì có thể ăn được không."

Lão Miêu "ồ" một tiếng, lão K nửa đùa, nói: "Nhường lính cho cậu ta ăn, sau đó anh lại đi ăn quái rừng của em, người tốt là anh, người được lợi cũng là anh."

Mọi người bật cười, sự căng thẳng cũng thoáng dịu bớt, Đồng Dao đang định nói "để anh ấy lượn sang ăn quái rừng của phe bên kia", thì lão Miêu nãy giờ không lên tiếng đột nhiên nói: "Ăn vài ba con quái rừng của anh thì đã sao, ván này anh cứ luôn dọn quái thăng cấp dọn vậy còn chưa đủ à?"
Lời định nói của Đồng Dao "ực" một phát trôi ngược trở về, các thành viên khác cũng lập tức im lặng.

——Lão Miêu đang trách lão K bỏ mặc cậu ta cho jungler bên kia "chăm sóc" đủ kiểu, không thèm đến giúp.

Lão K nghĩ một chút rồi nói: "Bọn họ kéo bốn người lên anh qua giúp cậu cũng không có tác dụng gì, lúc kéo hai người lên thì anh đang ở đường dưới cậu cũng thấy mà đến không kịp —— bọn họ không thèm ăn bùa chỉ chăm chăm lên phá cậu, anh làm gì được chứ, lượng tiền của cậu kiếm bù lại từ đường khác được mà? Không tin đấu xong cậu nhìn bản đồ lượng vàng đi."

Lão Miêu không có phản ứng gì, chỉ lại "ồ" một tiếng, cái giọng điệu mà Đồng Dao cảm thấy thà cậu ta không nói còn hơn.

Làm như thể người mỗi tháng lại có họ hàng đến thăm không chỉ có mình cô vậy.
"Im hết đi," Lục Tư Thành nhàn nhạt nói, "đang thi đấu, hai chú còn định treo máy để đối phương đẩy lên đấy à?"

Nói xong, lão Miêu và lão K đồng loạt ngậm miệng, chỉ là bầu không khí sau đó đều rất trầm rất áp lực, về cơ bản chỉ có Đồng Dao và tiểu Bàn nói chuyện, cuối cùng nhờ Lục Tư Thành và Đồng Dao về cuối trận thăng cấp đủ đứng ra carry, miễn cưỡng lội ngược dòng.

Phút thứ năm mươi, rốt cuộc cũng phá được nhà chính của đối phương, Đồng Dao thở phào một hơi, tháo tai nghe xuống, đứng dậy mới phát hiện lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi, cả người vẫn còn run nhè nhẹ ——

Lục Tư Thành ở bên cạnh cũng đứng dậy theo, lập tức nhạy bén nhận ra người bên cạnh mình im lặng khác thường, cúi đầu nhìn cô: "Căng thẳng à?"

Đồng Dao cứng đờ người, con ngươi đảo một vòng nhìn Lục Tư Thành gật gật đầu, không nói gì.
Lục Tư Thành đang còn định chọc ghẹo cô lo nghĩ vớ vẩn, nhưng ngẫm lại thì chắc chắn trước trận đấu cô đã lên xem Weibo hoặc Tieba, nhận được "lời chúc" "hy vọng cô te tua bầm dập" của một bộ phận fan quá khích, rồi lo sợ trận này sẽ có sơ xuất gì đó vậy nên mới có dáng vẻ như thế, anh không nói gì, xoa đầu cô, nói: "Đi sang bắt tay thôi, đừng thất lễ."

Đồng Dao giờ mới sực nhớ ra, sải bước chân cứng ngắc đi sang chỗ của đội ALPHA ——

Bắt tay, cúi chào, làm xong một loạt, các thành viên đi vào trong hậu trường, lão Miêu và lão K vẫn không nói với nhau tiếng nào.

Tiểu Thụy ngồi trong hậu trường, thấy mọi người thắng rồi mà vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành an ủi họ: "ai ya mấy ông lớn bà lớn sao vậy, thắng rồi mà vui lên đi, dù sao cũng đã toàn thắng giai đoạn hai..."
"Giai đoạn hai vẫn còn chưa hết, chủ nhật tuần sau mới là trận ác chiến, đội hàng xóm hiện tại thật sự mạnh, sau khi Giáo Hoàng gia nhập, giống như là chất xúc tác vậy, lối chơi của cả đội đều thay đổi, ngay cả hỗ trợ đội trưởng của bọn họ cũng đã trở thành "Thần hỗ trợ của LSPL", hổ báo, tiến bộ, một khi để bọn họ có cơ hội, thì có khả năng đè ép khiến đối thủ không thở nổi." Lục Tư Thành cắt ngang lời của cậu ta, "Các chú vẫn nên tập trung cho trận đấu đó, kiểu trạng thái như hôm nay, thua trận không phải là điều không thể."

——Chủ nhật tuần sau ZGDX giáp mặt đội cuối cùng của bảng B là YQCB, sau đó bọn họ sẽ chính thức kết thúc giai đoạn thứ hai của giải đấu, trở lại với lượt về bảng A, gặp lại HUAWEI; Hồng Tiễn; KING; LAM; Hắc Diệu một lần nữa.
Nói cách khác.

Có thể giữ vững thành tích bất bại đến trước khi giai đoạn thứ ba bắt đầu ­hay không, trận đấu hôm chủ nhật có vai trò cực kỳ quan trọng.

......Nói thì nói vậy, không sai.

Tiểu Thụy ngậm miệng nhìn Đồng Dao, hất hất cằm ý bảo cô lên đi.

Đồng Dao đẩy hông Lục Tư Thành, anh rít một tiếng quay đầu lại nhướng mày nhìn cô: "Sao vậy, anh nói sự thật mà."

"Ai muốn nghe sự thật của anh chứ," Đồng Dao nhìn người đàn ông không biết để ý xung quanh này một cái, "Lên xe, đi ngủ đi, bớt nói lại."

Lục Tư Thành bất đắc dĩ, thuận tay cầm ba lô của cô, đi ra ngoài được hai bước, nghĩ nghĩ thấy có gì đó sai sai, lại lùi trở về, kẹp luôn chủ nhân của ba lô dưới nách, nghênh ngang ôm cô đi đến bãi đậu xe.

Tiểu Thụy đi theo sau bọn họ như thái giám: "Hai người công khai xong là chẳng thèm kiêng nể gì luôn ha?"
"Phải," Lục Tư Thành không quay đầu lại lười biếng nói, "Nếu không thì mạo hiểm công khai làm gì?"

Tiểu Thụy: "..."

Mọi người leo lên xe, Đồng Dao bị Lục Tư Thành xách theo ngoan ngoãn ngồi vào hàng ghế cuối ——

Lúc lão K lên ngồi, chỗ bên cạnh cậu ta có áo khoác của lão Miêu.

Thấy lão K ngồi xuống chỗ cũ, Đồng Dao có chút căng thẳng, mấy giây sau, đúng như dự đoán cô nhìn thấy lão Miêu leo lên xe, lúc đi qua chỗ ngồi cũ, cũng không thèm quan tâm lão K đang ngẩng đầu nhìn cậu ta, mắt nhìn thẳng cúi người cầm lấy áo khoác vắt lên vai, đặt mông ngồi xuống chỗ bên cạnh tiểu Bàn ở hàng sau.

Góc áo còn đập vào mặt lão K.

Lúc đó gương mặt non choẹt không cảm xúc của lão K muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.

Đồng Dao: "......"

Đồng Dao níu tay áo của đội trưởng nhà cô, nhỏ giọng nói: "Thôi tiêu rồi, đường trên và jungler ân đoạn nghĩa tuyệt rồi."
Lục Tư Thành tháo tai nghe xuống, vẻ mặt không liên quan đến mình, cao giọng: "Sao?"

Khi Đồng Dao cạn lời, tiểu Bàn quay đầu lại trách móc nhìn cô một cái, không lâu sau màn hình điện thoại của cô sáng lên ——

[Bàn tròn vo: ......Cứu mạng, bảo bảo sợ, tối nay K thần sẽ không phạt trượng đánh dập mông tôi chứ?]

[ZGDX, smiling: Nhìn Miêu quý phi ngồi cạnh cậu đi, K thần đương nhiên sẽ phạt trượng cộng thêm ban cho cậu ba thước lụa trắng, đảm bảo tiễn thẳng cậu về với đất mẹ, cậu bảo trọng.]

back top