Khi Em Mỉm Cười

Chương 123

Chương 123: Trốn tránh là đáng xấu hổ và vô dụng
Ván đấu chính thức bắt đầu.

Lão K vẫn theo thói quen mà bắt đầu farm từ bùa xanh của nửa rừng trên... May mà lần này, cậu ta không gọi Đồng Dao đến giúp, mà tự mình đi thẳng đến khu vực quái bùa xanh, sau đó nhìn thấy lão Miêu đã ngoan ngoãn chờ ở đó từ lâu.

Hai người bắt đầu im lặng đánh bùa xanh.

Đồng Dao dời sự chú ý, nghiêm túc so đường với Ngải Giai—— Trước đây cũng đã có nhắc đến chuyện trong giai đoạn đi đường anh bạn này vững như Thái Sơn, và cả mỹ danh "trụ phòng ngự đường giữa"... Kiểu tuyển thủ này, hoặc là lỗ hổng trong đội hình, chỉ biết trông chờ những đường khác cuối ván đấu mở giao tranh carry; hoặc là thực sự thận trọng, bản thân vừa thích vừa phù hợp với lối đánh này.

Ngải Giai thuộc về kiểu thứ hai, thao tác tốt, phong cách chơi vững vàng điềm tĩnh trái ngược hoàn toàn với kiểu chơi hổ báo vội vàng, quen thuộc với lối chơi phòng ngự phản công và cũng nhiều lần thành công với cách chơi này——Những tuyển thủ có lối chơi quyết liệt như Đồng Dao, đã có vô số người bại dưới tay cậu ta.

Trước đây YQCB là một đội tuyển cả đội chỉ biết phòng thủ từ bỏ tài nguyên rồi từ từ bại trận, thế nên phong cách chơi này của Ngải Giai cũng không được thể hiện quá rõ ràng—— Đến bây giờ, lối chơi của cả đội YQCB đã hoàn toàn thay đổi, chuyển sang lối đánh quyết liệt, chỉ còn một mình Ngải Giai với phong cách vững vàng chậm rãi, chính điều này đã khiến tác dụng và cảm giác tồn tại của cậu ta được nhận thấy rõ ràng hơn: vì vậy đối mặt với Ngải Giai, tất nhiên cô không dám lơ là cảnh giác, mà bởi vì lưu tâm chú ý quá nhiều, thế nên cô không thể phát huy được hết sức mạnh của mình...

Bình luận viên A: [Trận đấu diễn ra được ba phút, cả hai đội đều đang chậm rãi so đường, chúng ta có thể nhìn thấy ở khu vực đường giữa, dù smiling lấy được Vladimir nhưng cô ấy dường như có chút gò bó chân tay...]

Bình luận viên B: [Đổi lại là tôi, khi tôi phải đối mặt với những tuyển thủ có lối đánh thiên về phòng thủ như Ngải Giai hay Lục Nhạc, nếu tôi lại là tuyển thủ thiên về tấn công vậy thì tôi cũng sẽ càng thêm thận trọng trong việc lựa chọn thời điểm "hỏi thăm" đối thủ——]

Bình luận viên A: [Tôi bắt đầu thấy nhớ một smiling thời mới gia nhập LPL điếc không sợ súng!]

Bình luận viên B: [...Đó là anh nhớ thôi, chứ còn đội Viễn Thông người ta không nhớ nhung gì đâu—— Tôi nghe nói có một khoảng thời gian, khi smiling đấu xếp hạng thì Thành ca sẽ cầm chổi lông gà đứng đằng sau, cứ mỗi lần manh động xông lên thì sẽ lại bị quất vào mu bàn tay...]

Mọi người cười ầm lên.

Bình luận viên A: [Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha anh nghe được tin vịt này ở đâu thế?]

Bình luận viên B: [Giờ thì chắc chắn không còn như vậy rồi, hiện tại chúng ta chỉ có thể nhìn thấy một Thành ca bám vào lưng ghế của smiling như con thạch sùng yêu đương tình tứ...]

Bình luận viên A: [Ngày nào xem live stream cũng toàn là vị thức ăn cho chó.]

...

Phía bên này, trong trận đấu, đương nhiên các tuyển thủ không nghe được bình luận viên nói gì, Đồng Dao vẫn luôn cố nắm lấy khoảng thời gian lính chưa tới để cấu máu với Ngải Giai, nhưng bởi vì so với Vladimir thì phạm vi tấn công Viktor rộng hơn, vì thế sau vài lần chủ động lẫn bị động cấu máu, lượng máu của Đồng Dao sắp cạn, cũng không thể tìm được cơ hội có thể tấn công Ngải Giai——

Vào chính lúc này, đường dưới vừa lên cấp ba đã xảy ra giao tranh rồi.

Bắt nguồn từ việc tiểu Bàn qua sông cắm mắt, lúc quay lại thì vị trí đứng có hơi không khớp nhịp với Lục Tư Thành.

Mà cùng lúc đó có lẽ Giáo Hoàng đã lên cấp ba trước đó khoảng hai giây, cũng hơn một hai chỉ số lính, Sivir sau khi có lá chắn E (Khiên chắn phép) thì đánh nhau với Ashe dễ như trở bàn tay, vì thế sau khi lên được cấp ba trước, các kỹ năng nhỏ đều đã mở, Giáo Hoàng không chút do dự xông lên—— Phía bên này có lẽ Lục Tư Thành cũng đã đoán biết trước được, cùng với kinh nghiệm nhiều năm kết hợp với tiểu Bàn, hai người họ không cần phải trao đổi với nhau quá nhiều, Lục Tư Thành chỉ nhàn nhạt nói một câu "đánh được" sau đó click xuống nền đất, hai người quả quyết chống trả——
Lục Tư Thành ăn xong con lính cũng lên đến cấp ba, tiểu Bàn quăng kỹ năng khống chế lên người Giáo Hoàng, cùng lúc đó Lục Tư Thành bắt đầu lùi về sau, lợi dụng ưu thế tay dài của Ashe vừa thêm những đòn đánh thường chồng hiệu ứng vừa lui lại chờ cơ hội phản công—— Đây là thời điểm tốc độ tay cực kỳ quan trọng, chỉ trong khoảng hai giây, Giáo Hoàng đã đẩy lên làm mất nửa cây máu của tiểu Bàn, cùng lúc đó trên con tướng của anh ta cũng bị chồng bốn tầng hiệu ứng, Lục Tư Thành lập tức dùng kỹ năng Q (Chú Tâm Tiễn), ngăn cản nhịp tiến lên của anh ta!

Lượng máu hiện tại của Giáo Hoàng cũng không còn quá nhiều, cộng thêm lá chắn E đã kích hoạt để chặn lại một lần sát thương từ kỹ năng W (Tán Xạ Tiễn) của Lục Tư Thành!

Thêm vào đó, thời gian hồi W của Ashe chỉ có 15 giây trong khi lá chắn của Sivir lại phải mất 22 giây mới hồi lại, vì thế khi bọn họ tiếp tục đà tấn công, hỗ trợ Braum của đối phương phải đứng ra làm lá chắn cho Sivir——
"Đếm ngược năm giây thì dùng Kiệt Sức, chờ lá chắn biến mất thì chuyển sang đánh hỗ trợ, năm, bốn——"

Lục Tư Thành nhìn lượng máu cũng đang nhanh chóng cạn đi của mình, cùng lúc đó giọng nói bình tĩnh truyền qua micro—— Song song với thời gian đếm ngược, lá chắn của Braum biến mất, từng mũi tên đánh thường của Ashe nhanh chóng phóng lên người cậu ta, một Braum mới cấp ba giáp không quá dày, sau khi hứng chịu mấy phát bắn, lượng máu của Braum gần như đã không còn, sau khi dùng Kiệt Sức lên người Lục Tư Thành, Braum lùi về sau, nhưng vào chính lúc này, kỹ năng sát thương W của Lục Tư Thành hồi lại, anh không cho hỗ trợ đối phương có cơ hồi lùi về, 9 mũi tên được bắn ra, gϊếŧ hạ thành công một Braum đã lùi về sau được một khoảng!

D!

Cổ động viên của ZGDX vỡ òa hưng phấn——
Bình luận viên A: [Một màn chuyển mục tiêu phản công vô cùng xuất sắc! Khả năng tính toán thời gian hồi chiêu của chessman phải nói là cực kỳ chuẩn xác! Quả thật là tính toán cực kỳ tốt, mỗi một chiêu thức——bao gồm cả sát thương của chiêu đánh thường cũng được tính toán vô cùng chính xác!]

Bình luận viên B: [Không ai trong chúng ta ngờ được—— Sivir đối đầu với Ashe, khi Sivir lên cấp ba trước chủ động đến khiêu khích Ashe, người nằm xuống lại là hỗ trợ...]

"NICE!"

"Màn phản công này chất quá chứ!"

Trên sân khấu, lời khen ngợi của các thành viên ZGDX truyền qua micro.

Bình luận viên A: [Nói thật, để chessman giành được first blood vậy thì ván này Giáo Hoàng sẽ rất khổ đây, bốn trăm tiền đấy, lính cũng dọn xong rồi, chuyến này Thành ca về nhà là có thể lên cho mình một món trang bị nhỏ trước rồi, bất lợi về chất tướng sẽ nhanh chóng bị...]
Bình luận viên còn chưa nói xong.

Lúc này, Sivir của đối phương đã có một hành động khiến người ta trợn tròn mắt—— chỉ nhìn thấy Sivir tốc biến xông lên dùng Q (Gươm Boomerang) lấy luôn hai mạng của tiểu Bàn và Lục Tư Thành vốn đã không còn nhiều máu đang đứng trong trụ biến về nhà!

Sau đó bản thân anh ta cũng lên bảng đếm số do bị trúng sát thương của trụ!

Băng trụ hạ người! Trong nháy mắt từ 1:0 biến thành 2:2, một lần nữa quay về thế cân bằng!

ADC của hai đội đều hạ được hai mạng, cổ động viên của YQCB mới vừa rồi còn im lặng thì giờ đã náo loạn luôn rồi!

Bình luận viên A, B: [.........]

Bình luận viên A: [Màn tốc biến đổi mạng này khiến tôi không biết phải nói gì luôn.]

Bình luận viên B: [Anh không thấy là tôi không dám nói gì luôn à?]

Bình luận viên A: [Như bình thường thì vào lúc này ADC sẽ chỉ có thể lui về mà thôi, màn tốc biến đổi mạng này, chắc chắn là phải hiểu rất rõ sát thương của Sivir, cực kỳ tự tin với tốc độ và thao tác của mình thì mới dám làm như vậy!]
Bình luận viên B: [Các khán giả đang theo dõi trận đấu, các bạn nhận ra chưa, đối với các bình luận viên luôn thường trực nguy cơ bị tự vả mà nói, ván thi đấu này có hơi khó tường thuật rồi ha ha ha ha ha ha ha ha...]

Bình luận viên ở bên ngoài tấu hài, nhưng bầu không khí trên sàn đấu thì lại không được thoải mái như vậy, ưu thế cực lớn của ZGDX bây giờ lại chỉ là Lục Tư Thành dẫn trước một trăm vàng tiền thưởng first blood và tiểu Bàn dẫn trước với một điểm hỗ trợ mà thôi...

"Còn chưa kịp ấn Hồi Máu, cái tên Lee Goon Hyeok này." Lục Tư Thành vẫn bình tĩnh, "AD đối phương không còn tốc biến, nhưng lão K chú đừng tới vội, jungler của bọn họ có lẽ sẽ tới đường dưới nhanh thôi."

Đúng như lời Lục Tư Thành nói, tiếp sau đó trong hai phút jungle đối phương đã tới quấy rối đường dưới hai lần, khiến Lục Tư Thành không thể ăn lính, buộc phải lui về sau, hơi thua kém cấp bậc và kinh nghiệm, cuối cùng, vì lượng máu không đủ bị AD đối phương ép phải lùi về, trơ mắt nhìn đối phương đẩy xong trụ một đường dưới——
"Đường trên bên kia về rồi, lão K lên trên đổi trụ đi."

Giọng lão Miêu có chút gấp gáp, có lẽ là muốn kết hợp với jungle đẩy xong trụ một đường trên của đối phương—— Nhưng khi cậu ta đến gần khu vực trụ, lão K lại vẫn ung dung ăn nốt bãi quái rừng rồi mới đi lên đường trên, thật ra chỉ cách biệt có vài giây, khi lão K sắp lên đến nơi, đường trên của đối phương dịch chuyển đến, ép lui lão Miêu, lão K thấy lượng máu của cậu ta không còn nhiều, vội vàng chạy lên trên cứu——

Nhưng vào đúng lúc này, jungle của đối phương đuổi theo đến nơi, thực hiện một pha mai phục tấn công, nhanh chóng nhẹ nhàng hạ được hai người mà không tổn thất một ai!

Phút thứ mười một, chênh lệch về lượng tiền giữa hai đội là một nghìn ba trăm, YQCB tạm thời dẫn trước.

Mà lúc này đường trên và đường dưới của ZGDX thật ra đang gặp rất nhiều khó khăn, Giáo Hoàng không như những AD khác, không cho Lục Tư Thành cơ hội đổi đường ăn kinh nghiệm tăng cấp, anh ta vây khốn Lục Tư Thành ở đường dưới, khiến anh đi không được, đánh cũng không xong!
——Cả đội thăng cấp ổn nhất cũng chỉ có một mình Đồng Dao nãy giờ vẫn đang thường xuyên cấu máu với Ngải Giai.

Nhưng bọn họ lại không thể làm được gì ở khu vực đường giữa, bọn họ từ bỏ con rồng lửa đầu tiên, muốn đổi lấy trụ một đường giữa, nhưng chi viện của đối phương tiếp cận quá nhanh, đánh được một nửa thì để lại mình jungle ăn rồng, những người khác chạy hết sang đường giữa, buộc ZGDX phải rút lui...

Bắt đầu từ lần lão K đến chậm vài giây đó, ZGDX như dính phải lời nguyền, trụ một đường trên và trụ một đường giữa của đối phương chỉ còn lại một ít máu, nhưng lại không cách nào phá được—— đối thủ như được gắn thêm động cơ, tiếp cận cực kỳ nhanh, cực kỳ có tính tổ chức, mỗi lần đều đến trước ZGDX một bước!
Đến phút thứ hai mươi lăm.

Chênh lệch kinh tế giữa hai đội đã lên tới con số hai nghìn năm trăm vàng.

Lục Tư Thành nói: "Cố cầm cự một chút, đẩy xong trụ thì sẽ dễ dàng hơn."

Như mọi khi thì mọi người sẽ nói vài câu khích lệ nhau tiếp tục cố gắng, nhưng hôm nay lại không ai nói gì, Đồng Dao cau mày, kéo bản đồ nhỏ nhìn hai cái trụ chỉ còn một tí máu, đẩy cả mười phút vẫn mẹ nó không tìm được cơ hội phá bỏ, trong lòng chợt nghĩ đến một điều: ván này có thể có giai đoạn cuối trận không?

Nghi ngờ chưa từng có trước đó khiến cô hoảng hốt trong lòng, lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi.

Phút thứ hai mươi bảy, cuối cùng hai bên cũng có một pha giao tranh tổng, hiệu ứng chiêu thức của Janna và Kindred rất có lợi, chiêu cuối của Kindred sẽ tạo ra một khu vực mà trong đó mọi sinh vật sống, không phân biệt địch ta đều sẽ không bị chết, khu vực đó được tạo ra xong, dùng chiêu cuối của Janna trong tay tiểu Bàn hất văng đối phương đang thấp máu ra khỏi khu vực đó, tiện thể hồi lại máu——
Sau đó Đồng Dao và Lục Tư Thành tranh thủ cơ hội khi đối phương bị hất tung ra dồn sát thương vào rồi diệt gọn.

Tiểu Bàn: "Được đó được đó."

Lão Miêu: "Kế sách rank đồng này rất khả thi... Chắc chưa có ai dùng nó khi thi đấu đâu ha."

Tiểu Bàn: "Nhưng có lẽ chỉ có thể dùng một lần thôi, lần tới ai mẹ nó còn ngu mà bu lại cậu khi máu sắp cạn để giao tranh nữa chứ?"

Tiểu Bàn nói không sai, thắng được đợt giao tranh này, cuối cùng cũng đẩy được hai trụ còn chút máu của đối phương—— Nhưng kể từ sau pha giao tranh đó, trừ khi Janna hoặc Kindred, một trong hai hoặc đã dùng chiêu cuối hoặc đã chết, không có ai đến mở giao tranh chính diện với bọn họ nữa...

Trận đấu lại quay trở về với lối đánh kiểm soát thận trọng như lúc mới bắt đầu, ZGDX đi đến đâu đối phương cho người ra kèm đến đó, sau đó vì thua về mặt trang bị nên ZGDX bị đánh cho phải ôm đầu trốn chạy, Đồng Dao nhìn mảng tối trên bản đồ, không có một tầm nhìn nào, đến rừng nhà mình ăn bùa xanh mà cứ như ăn trộm với mua xổ số vậy...
Sau đó việc thăng cấp vẫn theo kịch bản thông thường.

——Đến phút thứ bốn mươi hai.

Lão K cắm mắt thì bị gank, đối phương chạy thẳng sang ăn Baron.

Hiểu được rằng lần này mà để mất Baron nghĩa là sẽ bị đối phương tràn vào khu vực nhà chính, bốn người ZGDX buộc phải xông lên, Ashe dùng chiêu cuối muốn đóng băng đối phương để làm giảm bất lợi về số người—— Một Ashe nằm trong tay Lục Tư Thành, nhưng phía đối diện lại là Giáo Hoàng, chỉ thấy Giáo Hoàng quả quyết ra khỏi khu vực hang Baron dùng lá chắn E chặn lại chiêu cuối của Lục Tư Thành, Đồng Dao nghe thấy người đàn ông bên cạnh mình lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này trong trận đấu, chửi tục một câu.

Hiển nhiên là mất Baron rồi.

Sau đó là được ăn cả ngã về không, pha giao tranh không muốn tham gia cũng phải tham gia——
Tiểu Bàn hất văng được ba người, Đồng Dao dùng W (Hồ Máu) muốn bắt lấy AD của đối phương trước, nhưng một bước di chuyển sai lầm nhỏ nho đã khiến cô không thể nào chạm đến dù chỉ là một sợi tóc của Giáo Hoàng, sau khi hiệu ứng Hồ Máu của cô biến mất, Braum lập tức dùng chiêu cuối hất cô ra, Sivir tung ra hai cú Q trí mạng rồi kết liễu cô ngay khi cô đang bị Ngải Giai khống chế ở trên không!

——Phút thứ bốn mươi ba.

Lão K hồi sinh vội vàng chạy ra, thiếu đi một vị trí C, ZGDX không thể đấu lại một YQCB có bùa lợi Baron, nhanh chóng bị đối phương quét sạch, chỉ còn lại một mình lão K vừa chạy ra, nhưng lại bị đuổi chạy trở về, chẳng thể làm được gì...

Ngoài sàn đấu, bình luận viên tỏ ra tiếc nuối, nói rằng nếu Vladimir đợi thêm ba giây nữa chờ Kindred ra thì có thể mọi chuyện đã khác rồi;
Khán giả thở dài, sao lại để đường giữa đứng lên mở giao tranh, còn Maokai thì lại lùi về sau không lên;

Bình luận thì chửi bới, chửi Đồng Dao di chuyển thiếu não, chửi lão Miêu thi đấu như mơ ngủ, chửi lão K ngu ngốc cắm mắt mà cũng bị gank...

——Phút thứ bốn mươi tư, giây thứ hai mươi.

Giọng Lục Tư Thành vẫn bình tĩnh, anh nói: "Ván tiếp theo."

Sau đó YQCB tràn vào khu vực nhà chính.

Có Sivir, tốc độ dọn lính muốn bao nhiêu nhanh thì có bấy nhiêu nhanh, dẫn theo vô số lính, bọn họ đẩy xong trụ ba đường giữa, phá xong nhà lính, đi thẳng đến đẩy luôn trụ bảo vệ nhà chính.

——Phút thứ bốn mươi tư, giây thứ bốn mươi lăm.

Nhà chính đội xanh nổ tung.

Đồng Dao: "..."

Thua rồi.

Bất lực nhìn nhà chính bị Giáo Hoàng – AD đối phương và đường giữa dễ dàng phá nát, Đồng Dao không biết phải miêu tả cảm giác này như thế nào nữa——
Không phải xem những lời Lục Tư Thành nói là nói đùa nghe rồi thì thôi không chuẩn bị tâm lý có khả năng thua trận; không phải chưa từng bị đối phương dẫn trước rồi sau đó lội ngược dòng ở hai ván sau; không phải chưa từng vì bị đối phương chăm sóc quá kỹ càng mà trở thành lỗ hổng đội hình dẫn đến trận thua của cả đội;

——Nhưng.

——Những thứ này đều vô dụng.

Những chuyện này đều đã trải qua rồi, đáng lý nên bình tĩnh nhìn nhận mới phải, nhưng khi nhìn thấy nhà chính nổ tung, đầu óc Đồng Dao trống rỗng trong một khoảnh khắc... Cả một ván đấu bốn mươi lăm phút bỗng nhiên bị nén thành một bộ phim ngắn, não cô bắt đầu hồi tưởng lại từ giây đầu tiên, cô ngồi bất động, cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc bọn họ bắt đầu thực sự thua ở giây thứ bao nhiêu...
Cô mở giao tranh quá sớm?

Không, trước đó nữa.

Mất Baron?

Không không không trước nữa.

Giao tranh đường giữa cô di chuyển sai bị gϊếŧ ngay tức khắc?

Không không không có lẽ vẫn phải lui về trước đó nữa...

Hoặc có lẽ là khi trận đấu bắt đầu, giây đầu tiên khi tuyển thủ rời bệ đá cổ đến khu vực đường của mình, khi cô dùng kỹ năng đầu tiên trao đổi chiêu thức với Ngải Giai?

Cả trận, đối phương phòng thủ rất kín kẽ và không hề phạm phải bất cứ một sai lầm nào do yếu tố tâm lý gây ra, so sánh với bản thân mình thường xuyên di chuyển sai, phối hợp lệch nhịp, không hỗ trợ kịp thời...

——Đấu như vậy thì không thể nào thắng được.

——Có thể cầm cự được bốn mươi lăm phút đã là giỏi lắm rồi.

——Thực lực cả ba đường đều ngang ngửa nhau, nếu như không phối hợp tốt, lại phạm phải sai lầm, ván sau không làm tốt thì có thể sẽ lại thua tiếp.
...

——Sẽ là một trận thua cực kỳ xấu xí.

Khi cách nghĩ này xuất hiện trong đầu, cả đầu lập tức có cảm giác ngạt thở, đó là một loại khủng hoảng vô hình... Đồng Dao tháo tai nghe ra bằng những ngón tay cứng đờ, đứng dậy, đột nhiên cảm thấy ánh sáng trước mắt, tiếng hoan hô cổ vũ của khán giả phía dưới bỗng nhiên trở nên rất xa xôi, cô lảo đảo, sau đó cánh tay được bàn tay to bên cạnh giữ lấy.

Lục Tư Thành không nói gì, nửa đỡ lấy cô yên lặng đi về phòng nghỉ của tuyển thủ—— Có lẽ người có cảm giác trận thua này không giống với những trận thua trước không chỉ có mình Đồng Dao, vì thế cả phòng nghỉ đều khá yên tĩnh...

Máy lạnh trong phòng mở hơi thấp.

Đồng Dao về đến phòng nghỉ, ngồi xuống không nói gì, hiếm lắm mới có một lần Lục Tư Thành không tận dụng khoảng thời gian giải lao ít ỏi, dùng khả năng ghi nhớ siêu phàm của anh để chỉ ra những sai lầm ở phút thứ mấy giây thứ mấy trong trận đấu vừa rồi, anh chỉ khoác áo khoác lên, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng như con trai trùm phản động mà nhìn toàn bộ người trong phòng nghỉ một lượt, tất cả đều im lặng, hoặc nhỏ giọng bàn tán.
Lão Miêu và lão K lại một lần nữa ngồi cạnh nhau, sắc mặt bình tĩnh, lần đầu tiên nói chuyện bình thường lại với nhau sau hai ngày qua——

"Pha đầu sao cậu lại muốn đổi trụ?"

"Em tưởng đường trên bên kia không nhìn thấy."

"Hại anh phải chạy tới cứu cậu, một phát hai mạng."

"Ừ ừ ừ, pha đó là lỗi của em." Lão Miêu rủ mắt, khóe mắt ôn hòa, khóe miệng mang theo nụ cười áy náy, không chất vấn lão K tại sao lại dọn xong quái người đá mới chạy lên chi viện.

Lão K có lẽ cũng hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn cậu ta không nói gì, đương nhiên không nổi nóng hay gì đó, chỉ vỗ vỗ vai cậu ta—— Động tác này dường như còn mang theo một ý nghĩa quan trọng khác.

Phòng nghỉ khá yên tĩnh, bên ngoài có tiếng nhân viên đi lại, nói chuyện ngoài hành lang, xen lẫn vào đó là tiếng bình luận viên thảo luận về ván đấu vừa rồi...
"Tôi biết lúc trước dù tôi có nói ra sao, thì các cậu cũng sẽ không để trong lòng, bây giờ thì sao?" giọng nói lạnh lùng của Lục Tư Thành vang lên, "Dùng chính hai tay của mình nghiệm chứng xong, có cảm giác bản thân mình đánh như c*t không?"

Giọng anh rất bình tĩnh.

Thậm chí không mang theo chút ý giễu cợt "anh đã nói rồi mà" nào, anh chỉ đơn giản là đặt câu hỏi và đưa ra một cách so sánh khá thích hợp mà thôi.

"Khinh địch." Tổng kết ngắn gọn bằng hai chữ, anh dừng một chút, rồi lại tiếp tục, "Với cái trạng thái này mà đi chung kết thế giới, chẳng thà từ bỏ quyền thi đấu như năm ngoái cho rồi, dù sao kết cục cũng như nhau."

Tiểu Bàn nâng tay lên, cau mày, có chút khó chịu mà gãi gãi đầu.

Lão K và lão Miêu trao đổi ánh mắt với nhau, cùng lúc nhìn thấy ba chữ "tôi sai rồi" trong mắt đối phương.
Đồng Dao cúi đầu, đan tay vào nhau ngồi trên ghế—— Thoáng chốc như quay về khoảng một tháng trước, hôm cô bị cấm thi đấu, Lục Tư Thành nhốt cô trong phòng tối giáo dục tố chất cho cô.

"Được rồi, anh dữ vậy đủ rồi." Lục Nhạc đứng dậy, vỗ vỗ vai Đồng Dao, "Không thấy đường giữa nhà anh cứ run cầm cập như mắc chứng Parkinson à?"

Lục Tư Thành lập tức nhìn sang chỗ Đồng Dao, Đồng Dao ngước đầu lên mờ mịt nhìn Lục Nhạc, một giây sau cảm giác được có một cái áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể choàng lấy người cô, Đồng Dao thu hồi tầm mắt, sau đó dáng người cao lớn đứng trước mặt cô ngồi xổm xuống... Cô ngẩng đầu, mắt đối mắt với cặp mắt màu nâu sậm đang ở cùng tầm với mình của anh.

Lục Tư Thành nắm lấy bàn tay với đầu ngón tay lạnh ngắt, lòng bàn tay lại toàn mồ hôi của cô, ép các ngón tay cứng đờ của cô mở ra, cầm lấy: "Hay là để Lục Nhạc lên?"
Ánh mắt Lục Tư Thành từ đầu đến cuối đều bình tĩnh.

Đồng Dao ngơ ra, sau đó trước ánh nhìn chuyên chú của anh, lắc lắc đầu theo phản xạ...



nhìn thấy ánh mắt anh cuối cùng cũng hơi dịu đi, anh xoa đầu cô, có lẽ là muốn gửi gắm một thông điệp đơn giản: anh đã có câu trả lời mà anh muốn.

...

Đồng Dao hiểu điều này.

Thứ khiến cô sợ hãi là, lúc nãy có một thoáng cô không biết phải làm sao để thắng được YQCB—— Mặc dù hiện tại cô vẫn chưa tìm được cách, nhưng cô biết trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề.

Hoặc là tự mình đi giành lại chiến thắng.

Hoặc là thua sạch rồi bắt đầu lại.

Lúc trước có nói trốn tránh tuy đáng xấu hổ nhưng có ích, nhưng bây giờ cô bỗng nhiên phát hiện ra rằng, cái "có ích" này thật ra chỉ là tạm thời thôi——

Dù sao cô cũng phải đối mặt.

back top