Khi Em Mỉm Cười

Chương 6

Chương 6: À đúng rồi, hẹn gặp lại ở giải mùa hè
Lúc Dư Minh đi ra ngoài, Đồng Dao cũng đang chuẩn bị đi tìm nhà vệ sinh.

Thể lệ trận chung kết giải mùa xuân là năm ván thắng ba, mỗi ván sau khi kết thúc đều sẽ có khoảng mười lăm phút cho game thủ và khán giả nghỉ ngơi.

Sau khi ván thứ nhất kết thúc, Đồng Dao nhìn thấy các thành viên của đội đều chạy về phòng nghỉ phía sau, cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy định đi ra ngoài—— Cô gái ban nãy phát băng rôn cổ vũ ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy cô muốn đi ra, cũng rất phối hợp mà co chân lên để cô đi qua, thuận miệng hỏi một câu: "Đi vệ sinh à?"

"Ừa," Đồng Dao cũng tùy tiện trả lời, "Thận không được tốt."

Vừa dứt lời thì thấy mấy cô gái ngồi đằng trước đồng loạt quay đầu lại, nhìn cô cười cười... Cười đến mức Đồng Dao đỏ cả mặt, giống như cả thế giới này chỉ có mình cô nói chuyện như vậy, thế là cô vội vàng cụp đuôi chạy mất dạng...

Như một làn khói chạy ra khỏi sân thi đấu, bên ngoài sân, cô cuống cuồng hít mạnh một hơi, nhìn trái nhìn phải tìm biểu tượng nhà vệ sinh——

Nhưng nhà vệ sinh ở đâu thì chưa tìm thấy, còn bạn trai cũ thì lại tìm được một người.

Nhìn có vẻ đồng chí bạn trai cũ đã đứng đợi ở ngoài cổng này được một lúc rồi.

Lúc Đồng Dao đi ra thì bên cạnh cậu ta đã có mấy fan nữ mặt đầy kinh ngạc xen lẫn vui mừng vây quanh muốn chụp chung và xin chữ kí: trong phòng nghỉ của game thủ có phòng vệ sinh riêng, mấy cô này có lẽ không ngờ được đi đến nhà vệ sinh lại có thể gặp được Dương thần...

Nhìn phía bên đó người hâm mộ vây thành vòng trong vòng ngoài...

Chậc chậc.

Nhìn không khác gì trăm hoa khoe sắc cả.

Trong lòng Đồng Dao cảm khái vạn phần, lấy điện thoại ra thuận tay gửi một tin nhắn WeChat cho cô bạn thân Kim Dương: [Bạn ơi, tớ nhìn thấy Dương thần vĩ đại rồi, đang được fan vây quanh, vô cùng hạnh phúc.]

Kim Dương nhanh chóng trả lời lại: [Cho nên cậu quyết định?]

Đồng Dao: [Mặt không biểu cảm, mắt nhìn thẳng, đi qua. Có vấn đề này, đi như thế nào mới toát lên sự kiêu ngạo ngầu lòi đây? Đi đều như trong lễ duyệt binh của quân đội được không?]

"——Đồng Dao!"

Đầu ngón tay đang đặt trên phím gửi tin nhắn chợt khựng lại, cô gái đang cúi đầu bấm điện thoại cứng người lại, sau đó, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã thấy cách cô không xa có chừng mười mấy cặp mắt đang nhìn mình——

Cặp mắt chó đáng thương của Giản Dương ở chính giữa trong số đó.

Nhưng nét tội nghiệp trong ánh mắt cậu ta không gợi ra được một chút thương xót nào của cô, trong lòng âm thầm mắng một câu: "đm", cô cất điện thoại đi, nở một nụ cười cứng nhắc: "Khéo vậy, sao cậu lại ở đây?"

Giọng thản nhiên như thể vô tình gặp phải người qua đường.

Giản Dương hơi cau mày, nhưng rất nhanh lại thả lỏng, cậu ta lách ra khỏi vòng vây của fan, trong miệng còn lẩm bẩm "Xin lỗi nhường đường một chút" "Bạn của tôi" "Tạm thời không ký tên" "Chụp ảnh cũng xin đợi một lát"...

Sau đó trước cái nhìn tò mò chăm chú của người hâm mộ, cậu ta đi đến trước mặt Đồng Dao, vẻ mặt rối rắm, ngập ngừng rồi hỏi: "Sao cậu lại tới Thượng Hải? Trường của cậu ở bên đó không phải đã khai giảng rồi sao?"

"Nghỉ học một năm."

"Nghỉ học? Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại quyết định nghỉ học——" Giản Dương một lần nữa cau mày, cậu ta chợt đơ ra rồi há miệng: "Cậu bị bệnh gì sao?"

Tên nhóc này vẫn ngốc như ngày nào.

"Cậu mới bị bệnh á." Đồng Dao liếc mắt khinh bỉ, "Cậu ở đây làm gì?"
"Thi, thi đấu."

"..."

Đồng Dao tặng ngay cho cậu ta cái biểu cảm thương xót kẻ ngốc.

Giản Dương chớp mắt mấy cái, hình như giờ mới hiểu cô muốn hỏi cái gì, vội vàng đáp: "Lúc nãy tôi có nhìn thấy cậu, trên màn hình lớn, nghĩ là đợi ở khu vực nhà vệ sinh này có thể gặp được cậu..."

"Cậu đứng đây đợi? Lỡ tôi thận tốt thì sao? Tìm tôi không biết gọi điện thoại à? Cậu sống ở thời nguyên thủy hả?"

"..."

Nhìn sự lúng túng trên mặt Giản Dương, Đồng Dao gõ đầu một cái lúc này mới nhớ ra: cô đã cắt đứt mọi phương thức liên lạc với cậu ta từ lâu rồi, ngay cả hòm thư điện tử cũng không quên cho cậu ta vào danh sách đen, vậy nên nếu có tin nhắn tới thì cũng sẽ bị cho vào thùng rác, bảy ngày sau tự động xóa...

Đã cho người ta vào danh sách đen lại còn ngang nhiên hỏi người ta tại sao không gọi điện thoại, như vậy là cô không đúng rồi... Đồng Dao cười cười, giọng điệu tốt hơn một chút: "Cậu tìm tôi làm gì?"
"Chỉ, chỉ là muốn hỏi xem cậu dạo này thế nào rồi."

Giản Dương dường như có hơi căng thẳng, cậu ta xoa xoa hai tay, đồng phục trên người bị cậu ta làm nhăn nhúm hết cả lại——

Bóng dáng game thủ ngôi sao trên sân khấu ban nãy không còn nữa, lúc này nhìn cậu ta giống như một cậu nhóc to xác bình thường, có đôi chút hồi hộp...

Thấy Đồng Dao nhìn mình với vẻ mặt "Cậu đang chọc tôi" không nói gì, cậu ta vội vàng bổ sung: "Thật mà, sau chuyện đó tôi không còn nghe tin gì về cậu nữa! Tôi muốn biết cậu sống ra sao, nhưng Trần Kim Dương không cho tôi hỏi, tôi đi hỏi Ngải Giai thì cậu ta còn chửi luôn cả Ngải Giai, aiz, tôi không biết về sau cậu sống thế nào——"

"Thế nào à? Vui lắm, yêu đương thật vô vị, dùng thời gian đó để chơi game còn vui hơn."

Đồng Dao liếc mắt, đi ngang qua vai Giản Dương, cô có thể thấy được dáng vẻ rướn cổ như muốn nghe trộm xem bọn họ nói gì của các fan đứng phía sau cậu ta...
Nghĩ tới việc tiếp sau đây bản thân mình còn phải gánh một cái tin giật gân khác, lúc này thật không muốn có scandal với bạn trai cũ, cô vỗ vỗ vai Giản Dương, thẳng thừng nói ra câu kết đơn giản mà tàn nhẫn: "Đều đã qua cả rồi, cậu cũng không cần bận tâm nữa... Sau chuyện đó ai cũng đều rất vui vẻ, cậu chỉ cần biết như vậy là đủ rồi."

"..."

Giản Dương nghe vậy thì nhướng mày, dường như không ngờ Đồng Dao sẽ nói vậy——

Nhưng đúng lúc này, từ phía bên trong sân đấu truyền tới một trận xôn xao!

Mọi người xung quanh—— bao gồm cả Đồng Dao và Giản Dương đều nhìn vào bên trong sân đấu, từ chỗ bọn họ đứng, vừa vặn có thể nhìn thấy đường giữa của ZGDX, Dư Minh một mình đi từ phòng nghỉ phía sau ra.

Hơn nữa khi anh ta vừa đi ra, ánh đèn quanh sân chợt tối lại, trên sân khấu chỉ có một Dư Minh đang đứng, hết thảy ánh sáng đều hướng về anh ta...
"..."

Dạ dày Đồng Dao co thắt một cái, cô có cảm giác mình đã đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì——

Đúng như dự đoán, Dư Minh đứng trên sân khấu cầm micro chia sẻ về rất nhiều điều.

Nội dung bao gồm việc anh ta tiếp xúc với trò chơi này như thế nào, bị người lớn trong nhà ngăn cấm, cuối cùng vẫn kiên quyết đi theo con đường game thủ chuyên nghiệp...

Mới đầu người nhà hoàn toàn không đồng ý quyết định này của anh ta, thậm chí có một thời gian dài chiến tranh lạnh với bố mẹ, một thân một mình ở Thượng Hải chứng minh cho người thân biết đây không phải là ước mơ viển vông...

Khi đó ZGDX là một đội tuyển còn non trẻ, Liên Minh Huyền Thoại cũng chỉ mới nổi lên, cái gọi là đãi ngộ dành cho game thủ của thời đó so với bây giờ khác nhau một trời một vực, anh ta sống dựa vào số tiền lương ba ngàn tệ một tháng, vì cái gọi là ước mơ mà chỉ bản thân anh ta mới hiểu, cắn răng ở thành phố lớn này tiếp tục kiên trì——
Cho đến khi anh ta đoạt được chức vô địch đầu tiên tại giải chuyên nghiệp cùng với ZGDX.

Cho đến khi anh ta nhìn thấy những đồng đội cũ của mình giải nghệ, tiếp sau đó, lại chào đón những đồng đội mới.

Cho đến khi người nhà cuối cùng cũng chịu hiểu và ủng hộ anh ta, bây giờ chỉ cần là trận đấu có đội ZGDX, bố mẹ anh ta dù không biết chơi, cũng sẽ đeo kính lão chăm chú ngồi xem trước máy vi tính.

Dư Minh này, giống như đại diện tiêu biểu cho con đường từ không thành có của thể thao điện tử Trung Quốc, anh ta đã chứng kiến rất nhiều rất nhiều——

"Tôi luôn mơ đến một ngày, tôi có thể cùng với đồng đội của mình đoạt lấy cúp vô địch thế giới, sau đó đứng trên chiến trường cuối cùng đó, nâng cúp, nói với tất cả những người vẫn luôn ủng hộ tôi, với những người quan tâm đến Liên Minh Huyền Thoại Trung Quốc: Chúng tôi làm được rồi."
Dư Minh cúi người thật thấp trước khán đài đang một mảnh yên tĩnh——

"Xin lỗi, tôi không thực hiện được lời hứa của mình, cuối cùng vẫn không thể hoàn thành được giấc mơ này... Mà hiện tại, tôi nhận ra đã có lẽ đến lúc tôi phải buông xuống sự cố chấp này, đã đến lúc tôi nên nhường chỗ cho thế hệ tiếp theo rồi."

Dư Minh đứng thẳng người, hốc mắt đỏ lên, giọng khàn đi như cố kìm nén——

"Trung Quốc chúng ta từng gần giấc mộng kia đến như vậy, mà hiện tại, đối với khoảng cách một bước chân đó, chúng ta vẫn không có cách nào vượt qua được... Tôi hy vọng có một ngày, khi LPL (giải đấu Liên Minh Huyền Thoại khu vực Trung Quốc đại lục) có thể đem chiếc cúp kia trở về, tôi vẫn còn ở đây, các bạn cũng vẫn còn ở đây..."

"Nhưng hiện tại bây giờ là lúc tạm thời nói lời chia tay rồi."
"Tôi, Dư Minh, game thủ đường giữa của ZGDX, tuyên bố giải nghệ sau khi kết thúc trận chung kết giải mùa xuân năm nay."

Dư Minh nói xong, anh ta cầm chặt micro, một lần nữa cúi người thật thấp chào khán giả phía dưới.

——Cả đời người có lẽ khó có thể thấy được cảnh tượng như thế này: hàng vạn người tập trung tại cùng một nơi, nhưng không có ai nói chuyện, ngay cả tiếng hô hấp cũng gần như không còn nghe thấy nữa...

Mọi người trên khán đài, dù là cổ động viên của đội nào đi nữa, giờ này phút này đều như chưa thể phản ứng kịp, họ trợn mắt há miệng, mơ mơ hồ hồ nhìn tuyển thủ họ hằng quen thuộc đang đứng trên sân khấu kia.

Họ có thể không thích anh ta, đối với anh ta không có hảo cảm gì đặc biệt, thậm chí từng chửi rủa nhạo báng anh ta trên mạng, nhưng vào giờ phút này, họ ở đây, tựa như trong chớp mắt đều không còn nghe hiểu được tiếng Trung nữa, căn bản không biết người này rốt cuộc đang kể câu chuyện nghìn lẻ một đêm gì...
Tại sao Dư Minh lại đi?

Anh ta sao có thể giải nghệ chứ?

ZGDX, ming, cái ID này sao có thể có một ngày không xuất hiện tại các trận đấu nữa được chứ?

......

Mãi cho đến khi trong đám đông, hàng trước có người đột nhiên giơ thật cao tấm bảng cổ vũ dùng đèn led kết lại thành cái tên "Dư Minh"——

Một hành động không hề phát ra âm thanh nào.

Nhưng ngay sau đó, một giọng nữ từ phía sau như là đang cắn răng nói: "Minh thần! Cố lên!"

Tiếng nói này phá vỡ sự tĩnh lặng bao trùm khắp khán đài, mọi người như bừng tỉnh!

"——Minh thần! Minh thần! Minh thần!"

Một người.

"—— Minh thần! Cố lên!"

Hai người.

"—— Minh thần! Bọn em mãi mãi ủng hộ anh!"

Ba người.

"Chúng ta chắc chắn sẽ thắng được S6 (*chung kết thế giới lần thứ sáu) rồi một ngày nào đó chiếc cúp đó sẽ thuộc về LPL!"

"ZGDX cố lên!"
"Minh thần cố lên! ZGDX cố lên! LPL cố lên!"

Những câu cổ vũ cứ nối tiếp nhau vang khắp sân vận động, câu sau hô lại to hơn câu trước, như muốn lật tung cả nóc sân vận động...

Trên khán đài, mọi người giơ lên những tấm bảng, băng rôn cổ vũ, còn những ai không có thì liều mạng vỗ tay——

...Đối với một game thủ chuyên nghiệp mà nói, có lẽ đây đã là buổi lễ chia tay tốt nhất rồi?

Không hoa tươi, không khoa trương, chỉ là một người cầm micro kể về sự nghiệp thi đấu của mình, bình tĩnh cùng mọi người nói lời từ biệt.

"..."

Điện thoại rung lên, Đồng Dao thu hồi tầm mắt cúi đầu nhìn điện thoại, là tin nhắn của giám đốc của đội, Thụy ca, chỉ có năm chữ: [Đăng thông báo trên Weibo.]

Đồng Dao cất điện thoại rồi ngẩng đầu lên, không bất ngờ khi nhìn thấy những fan của ZGDX đang đứng bên ngoài sân vận động, nam thì cúi đầu không nói, nữ thì lại khóc rất lớn...
"Minh thần cũng giải nghệ rồi," Giản Dương gãi đầu, trên mặt khó che giấu sự kinh ngạc, "Game thủ thời của anh ta cơ bản là không còn mấy người... Trước đây tôi đã nghe tin Minh thần sẽ giải nghệ, nhưng họ vẫn chưa nói đường giữa trong nước nào sẽ chuyển đến ZGDX cả mà? Không lẽ đi mua game thủ của Hàn Quốc?"

"ZGDX là đội toàn người Trung thôi." Đồng Dao liếc cậu ta một cái, nhắc nhở.

"Oh, cũng phải. Nhưng trong nước lại cực kỳ khan hiếm đường giữa top đầu, bọn họ đi đâu tìm——"

"Tôi nè."

"..." Giản Dương đang gãi đầu lập tức ngừng lại, cậu ta thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía Dư Minh, hơi cau mày hỏi Đồng Dao: "Cậu nói cái gì?"

"Lúc nãy không phải cậu hỏi tôi, tại sao lại nghỉ học sao?" Đồng Dao hơi cúi người xuống, hai tay đút túi quần, "Bởi vì phải đến Thượng Hải thi đấu chuyên nghiệp."
Giản Dương cười như một tên thần kinh, có thể thấy là bị dọa không nhẹ: "Cái gì? Đừng đùa nữa Đồng Dao, nữ làm sao có thể——"

"Có thể hay không, thử mới biết được."

"..............................................."

Giản Dương ngốc tại chỗ.

Những người phía sau cậu ta vô tình nghe được tin chấn động này liền ngây người như phỗng.

Mà Đồng Dao chỉ nhìn thời gian trên điện thoại, rồi ngẩng đầu nói với Giản Dương: "Ván tiếp theo sắp bắt đầu rồi, cậu trở về đi, điều chỉnh lại trạng thái đừng có biểu hiện kém như vừa rồi nữa, cái đống thao tác đâm đầu vào chỗ chết của cậu nhìn thật ngứa mắt..."

Cô cất bước rời đi, đi vào trong sân đấu được hai bước, giống như chợt nhớ ra cái gì đó liền quay đầu nhìn người vẫn còn đang có chưa tiếp nhận nổi hiện thực ở phía sau, cười một cái, vẫy vẫy tay, nhàn nhạt nói: "À đúng rồi, hẹn gặp lại trên sàn đấu giải mùa hè."

back top