Chương 12. Trổ tài.
Thái tử Khiết Đan mang theo vô số bảo vật vô giá, ngoài mặt thì giới thiệu những món này nhưng thực tâm là muốn khoe khoang nguồn tài chính dồi dào của Khiết Đan. Sau khi tất cả những bảo vật được trưng ra, thái tử Khiết Đan càng thêm hài lòng sau đó tiếp tục lên tiếng.
- Từ xưa đến nay người Khiết Đan chúng ta giành đất từ trên lưng ngựa, bảo vệ đất bằng xương máu của con cháu Khiết Đan, ngay cả phụ nữ cũng biết bắn cung cưỡi ngựa. Vậy không biết ở Phong Thiên quốc thì như thế nào?
Đứng giữa đại điện một người ngoại quốc lại có thể tự tin kiêu hãnh như vậy. Hơn ai hết hắn hiểu rõ đây đơn thuần không phải cuộc chiến so tài thế lực giữa hai người mà là giữa hai quốc gia hùng mạnh nhất Trung Nguyên. Hoàng đế Phong Thiên quốc ắt không phải kẻ hữu danh vô thực, làm sao hắn có thể để cho khí phách quần hùng của Phong Thiên quốc bị lép vế trước Khiết Đan được.
Giọng hắn cất lên mang uy nghiêm của thiên tử, vang vọng khắp đại điện khiến khí phách quần hùng càng thêm cuồn cuộn.
- Ở Phong Thiên quốc chúng tôi nữ nhân rất giỏi cầm kì thi họa không quốc gia nào sánh bằng, vì chúng ta quan niệm nam giới ắt hẳn phải bảo vệ thật tốt nữ nhân của mình, vì vậy chúng ta sao có thể để đích thân nữ nhân phải cầm cung cưỡi ngựa được chứ.
Hắn quay sang phía nàng nở một nụ cười.
- Hoàng hậu nàng nghĩ có phải không?
Nàng đọc được ý nghĩ trong ánh mắt của hắn. Hoàng hậu cùng hoàng đế đồng nhất một lòng sẽ khiến mọi người càng thêm nể phục. Điều đó chứng tỏ quốc gia ấy ổn định về triều chính và hậu cung. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại nàng vẫn không thể tán thành ý kiến này bởi lẽ nó quá cổ hủ so với tư tưởng văn minh của thế kỷ 21. Theo như chủ nghĩa Mac - Lenin điều này đi ngược với sự phát triển của nhân loại.
- Ah...uh....Hoàng thượng nói như vậy là không đúng rồi, nữ nhân Phong Thiên quốc sao có thể là dạng yếu đuối như người vừa nói. Phụ nữ chúng tôi cũng là con người, đã là con người thì không phân biệt nam nữ. Chúng tôi tự tin mình có thể sánh ngang với đấng nam nhi các người. Khi đất nước loạn lạc chúng tôi hoàn toàn có thể đứng lên chống lại kẻ thù. Điển hình như Mộc Quế Anh của Trung Hoa đã đại phá Thiên Môn Trận để cứu bách tính muôn dân. Chúng tôi tuyệt đối có thể cưỡi ngựa bắn cung chắc hẳn không thua gì nữ nhân của quý quốc.
Nàng làm một hơi bài tường trình của mình. Khi nàng kết thúc đại điện không khỏi vang lên tiếng xì xào từ hai phía. Phía nam nhân thì phê bình phản đối còn những cung nữ thì tỏ vẻ đầy tự hào, hoàng hậu của họ nói thật chí lý, bọn họ nhìn nàng với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Hắn cả kinh khi nghe nàng nói như vậy. Bất giác hắn quay sang nhìn người ngồi bên cạnh kia. Thực sự trước đây hắn chưa từng để ý đến nàng. Hắn chỉ cho rằng hoàng hậu của hắn là một nữ nhân yếu đuối chỉ quen sống trong vinh hoa phú quý. Thật không ngờ hôm nay nàng lại có thể nói ra đạo lý như vậy. Đáp lại hắn là một ánh mắt tỏ vẻ đắc ý cùng cái hất mặt cao hơn 45 độ so với tư thế cơ năng của nàng. Nàng đang thách thức hắn sao?
Thái tử Khiết Đan sau khi nghe xong những lời vừa rồi trong ánh mắt không khỏi toát ra tia sửng sốt. Những đạo lý như vậy lại có thể phát ra từ miệng một nữ nhân, sau đó bèn đưa lời thách thức.
- Đã như vậy thì ta mạn phép có ý thế này, hãy để thái tử phi của ta cùng hoàng hậu của quý quốc thi đấu với nhau người thấy có được không.
Nàng ngàn vạn lần không nghĩ thái tử Khiết Đan sẽ đưa ra lời đề nghị này. Bắn cung cưỡi ngựa thì chẳng vấn đề gì, nhưng cầm kì thi họa thì.......nhứng thứ này tuyệt đối là sở đoản của nàng. Nàng quay sang phía hắn làm dấu lắc đầu nhưng hắn làm bộ như không không nghe thấy và còn gật đầu đồng ý.
- Trẫm đồng ý. Điều kiện là gì?
Thái tử Khiết Đan cười tỏ vẻ khinh thường. Hắn một mực cho rằng nữ nhân Khiết Đan lớn lên từ lưng ngựa, một nữ nhân mảnh mai yếu đuối như nàng sao có thể đánh bại thái tử phi của hắn được chứ, nhất định là lấy trứng chọi đá. Phen này Phong Thiên quốc nhất định sẽ mất hết thể diện. Nghĩ đến điều này thái tử Khiết Đan không khỏi cười thầm.
- Nếu thái tử phi của ta thắng thì Phong Thiên quốc phải cắt 15 thành trì sát biên giới cho Khiết Đan chúng ta...
Chưa kịp đợi thái tử Khiết Đan nói hết, tất cả quần thần đều đồng nhất quỳ xuống.
- Muôn tâu hoàng thượng, tuyệt đối không thể.
Bọn họ vì an nguy của quốc gia nhưng cũng một phần vì không tin tưởng nàng, nhìn nàng sức yếu mảnh mai, không ai nghĩ nàng còn biết cưỡi ngựa bắn cung. Ngọc quý phi ngồi phía dưới cười đắc ý, ánh mắt lộ ra một tia khinh bỉ. Nàng chẳng thèm quan tâm đến bọn họ, ý nghĩ duy nhất tồn tại trong đầu nàng lúc này là "Cơ hội đã đến, nếu như ta thua thì hắn có bị mất mặt trước Khiết Đan không nhỉ".
Hắn giữ im lặng và trầm tư suy nghĩ. Quả thật là mạo hiểm, 15 thành trì sát biên giới là huyết mạch của giang sơn nếu để rơi vào tay quốc gia khác thì Phong Thiên quốc sẽ có nguy cơ bị xâm chiếm, khả năng thắng cũng giảm đi một nửa.
Từ khi nàng bước vào đại điện đã cướp đi sự chú ý của hắn. Cũng chẳng hiểu vì sao hắn lại có niềm tin mãnh liệt ở nàng. Hắn sẽ liều một lần, tin tưởng vào cái niềm tin không chắc chắn ấy. Không để ý đến ý kiến của các đại thần đang quỳ bên dưới hắn liền hướng thái tử Khiết Đan lạnh lùng lên tiếng.
- Nếu hoàng hậu của trẫm thắng?
- Thì chúng tôi sẽ đáp ứng một điều kiện của quý quốc.
Giao ước đã thành lập, nàng và thái tử phi bước vào trận chiến gồm 3 trận. Trận đầu thi cầm kỳ thi họa, trận 2 thi cưỡi ngựa bắn cung, trận 3 thi đấu trí. Vì ý thức được việc mình tình nguyện thua sẽ nguy hiểm cho tính mạng nên nàng phải tìm cách tạo cho mình con đường rút lui an toàn. Trước khi vào trận đấu, nàng quay sang nói nhỏ với hắn.
- Hoàng thượng, trước khi thi thiếp có một khẩn cầu.
- Nàng muốn khẩn cầu điều gì?
- Ah.....chỉ là sau khi thi đấu xong thiếp muốn hoàng thượng đáp ứng thiếp một nguyện vọng được không?
Trước khẩn cầu của nàng hắn không thể không đồng ý, nếu như hắn nói không chắc chắn nữ nhân này sẽ mất tinh thần ngay khi bước vào trận đấu. Nàng lựa chọn thời điểm này để nói ra yêu cầu rất có khả năng ẩn chứa mưu đồ. Hắn trầm ngâm suy nghĩ, lựa chọn một cách đồng ý an toàn, phòng ngừa yêu cầu của nàng hắn không thể thực hiện được.
- Nếu việc đó trong khả năng thì ta đồng ý. Nàng hãy tập trung đấu cho tốt.
"Tên khốn, đồng ý thì đồng ý thôi còn dài dòng làm gì" nàng nghĩ thầm. Thực ra khẩn cầu của nàng rất đơn giản, chỉ cần nàng thua hắn không trị tội nàng là được.
Trận 1. Thi cầm kì thi họa.
Mời hoàng hậu nương nương và thái tử phi Khiết Đan bước lên. Trận này cả hai cùng phải thêu một bức họa có đề bốn câu thơ với chủ đề....
- Thôi, không cần nói nữa. Ván này ngươi thắng.
Nàng chỉ về phía thái tử phi Khiết Đan rồi nói. Mọi người ồ lên đầy kinh ngạc, không ít tiếng xì xào to nhỏ bên dưới. Đây là ván đấu họ trông đợi nhất vào nàng, nếu ván này thắng thì ít ra còn có chút hy vọng, đằng này nàng lại buông một câu đơn giản tuyên bố thua trận. Hắn cũng bất ngờ, chẳng lẽ hắn tin nhầm nàng rồi sao.
Hiệp 1 thái tử phi Khiết Đan thắng.
Trận 2. Thi cưỡi ngựa bắn cung.
Hiệp này cả hai cùng phải cưỡi ngựa và bắn vào bia cách 50 thước. Bên nào điểm cao hơn sẽ thắng.
"Tưởng gì, quá đơn giản, ở thời hiện đại ta bắn súng vào mi tâm không lệch một mm nào. Để thua ả ta cũng thật đáng tiếc, nhưng vì trả thù tên hoàng đế ta nhất định chịu nhục lần này".
Nàng đến bên chuồng ngựa lựa chọn con ngựa xấu nhất và còi cọc nhất trong đám ngựa đó. Bao ánh mắt nhìn nàng với đủ loại sắc thái, căng thẳng có, bất ngờ có, khinh bỉ có. Thậm chí còn có tiếng của một người trong đoàn người Khiết Đan vang lên thoát ra khỏi đám hỗn độn lọt vào tai nàng "Chọn ngựa cũng không nổi mà dám đấu với thái tử phi sao, thật là tự chuốc nhục nhã vào thân mà".
Cuộc chiến sắp bắt đầu. Thái tử phi Khiết Đan lên ngựa cưỡi vài vòng để làm quen, mọi người ai nấy đều trầm trồ khen nàng ta cưỡi ngựa như thần. Nàng ta chọn môt con bạch mã cao lớn với dây cương làm bằng vàng sáng chói dưới ánh mặt trời hòa cùng với trang phục rực rỡ của tầng lớp quý tộc thật khiến nữ nhân khác phải chạnh lòng, rất tiếc với nàng thì không!
Nàng vẫn ung dung vuốt ve lông con ngựa của mình không hề để ý đến mọi thứ diễn ra xung quanh.
Khi hiệu lệnh cuộc đấu bắt đầu nàng vô tình nhìn lên phía trên bắt gặp ánh mắt suy tư của hắn cùng khuôn mặt căng thẳng của các vị đại thần khiến nàng không khỏi lung lay. "Chẳng phải chỉ là 15 thành trì ở biên giới thôi sao, bọn chúng có cần tỏ vẻ vậy không?". Nàng đắn đo một lúc rồi bước lên hỏi nhỏ hắn.
- 15 thành trì đó quan trọng lắm sao?
- Ừ.
Hắn chỉ buông một câu ngắn gọn kèm động tác gật đầu nhẹ. "Thật sự quan trọng như vậy sao? Ta phải làm sao đây, có nên tiếp tục thua không?". Nàng trầm lặng trong tích tắc rồi đưa ra quyết định của mình.
Nàng bước lên ngựa rồi nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai chiến mã của mình.
- Ngựa à, chạy thật nhanh nhé.
Trận đấu bắt đầu, cả hai người đã ở trên lưng lên ngựa. Tiếng trống vang lên dồn dập báo hiện trận đấu bắt đầu. Cả hai bên cùng thúc roi vào chiến mã. Ngựa chạy như bay, lướt qua hàng rào vật cản phía trước. Khoảnh khắc thân ảnh màu xanh cưỡi trên chiến mã lao vun vút trên trường đấu lọt vào tầm mắt hắn làm tim hắn như chậm đi vài nhịp. Thái tử phi giương cung bắn trúng hồng tâm. Mọi người vẻ mặt thất vọng "phen này thì mất nước thật rồi". Nàng cũng giương cung trên môi nở một nụ cười bí hiểm. Cung tên lao vun vút xé tan màn không khí bay đến xuyên đôi cung tên của thái tử phi cắm vào hồng tâm làm mũi tên kia rơi xuống đất.
Mọi người lúc này mới thở ra nhẹ nhõm, sau đó là một tràng vỗ tay không ngớt kèm theo lời khen hoàng hậu thật giỏi. Đám cung nữ cười lớn tỏ vẻ đầy tự hào, nàng đúng là thần tượng của họ nha.
Ngọc quý phi nãy giờ đang đắc ý bỗng đổi sắc mặt. Ả ta tức giận nắm chặt cây quạt trong tay trong lòng lại nổi âm mưu thâm độc. Hắn nhìn nàng không chớp mắt, thật không ngờ nàng lại giỏi đến vậy. Trước đây mặc dù biết nàng là nữ nhi của Hoàng Long tướng quân nếu có đôi chút võ nghệ thì cũng không có gì bất ngờ, nhưng hôm nay nàng quả thật đã cho hắn mở rộng tầm mắt.
Trận thứ hai hoàng hậu Phong Thiên quốc thắng. Hòa 1-1.
Trận thứ 3. Đấu trí.
Trận này mỗi bên sẽ ra một câu hỏi, nếu bên nào không trả lời được thì thua.
Thái tử phi Khiết Đan thi đấu trước. Nàng ta bước lên cầm theo một bức tranh vẽ một con quái thú.
- Xin hoàng hậu hãy nghe câu hỏi: hoàng hậu hãy tưởng tượng người đang ở trong bức tranh này, đây là con quái thú ăn thịt người, người đang bị trọng thương. Quái thú đã đến gần hỏi làm sao người có thể thoát ra khỏi nơi đó mà không cần viện binh.
"Cái gì, đây cũng là câu hỏi sao, chẳng phải là quá đơn giản". Mọi người ai đó cũng trầm ngâm suy nghĩ, mỗi người có một suy luận riêng. Hắn thì này giờ chỉ tập trung nhìn nàng xem nàng xử trí thế nào.
- Mời hoàng hậu đưa ra câu trả lời – thái tử phi nói.
- Khiết Đan các ngươi không có câu nào khó hơn sao, chỉ cần hết tưởng tượng là thoát ra khỏi đấy thôi.
Thái tử Khiết Đan sau khi nghe được câu tra lời ngắn gọn thoát ra từ miệng nàng thì thần sắc có chút biến, từ vẻ mặt chắc thắng bây giờ biến thành vẻ thất vọng vô cùng, sau đó liền quay sang phía nàng buông lời châm chọc.
- Vậy hoàng hậu có thể cho chúng ta mở rộng tầm mắt không?
Đương nhiên nàng sẽ cho bọn họ biêt tay rồi. Nàng ngồi trên ghế uống một ngụm trà thản nhiên đọc câu hỏi.
- Cho ta hỏi một cân thóc và một cân đất đá cái nào nặng hơn.
Thái tử phi vui cười khi nghe câu hỏi của nàng. Bản thân cho rằng câu hỏi vừa rồi chỉ đáng cho đứa con ít năm tuổi trả lời thôi. Ngay cả thái tử Khiết Đan cũng hớn hở ra mặt, tin chắc thái tử phi của mình sẽ trả lời đúng. Khi nghĩ đến 15 thành trì sắp lọt vào tay mình, trong lòng không khỏi nhen nhói một âm mưu.
- Quý quốc há phải coi thường chúng ta rồi sao, đương nhiên một cân đất đá sẽ nặng hơn rồi.
Nàng chỉ chờ câu trả lời là như vậy. Đây chính xác là bài học đắt giá cho những ai dám coi thường đối thủ, hậu quả chính là phải trả giá gấp trăm lần. Biểu tình của thái tử cùng thái tử phi Khiết Đan vừa rồi đương nhiên lọt hết vào mắt nàng, bao gồm cả giây phút âm mưu đen tối của thái tử Khiết Đan nhen nhói. Nàng mỉm cười đứng lên trước toàn thể văn võ bá quan cùng đám người ngoại tộc kia, dõng dạc nói câu trả lời làm cho vẻ mặt thái tử phi Khiết Đan không thể tối hơn được nữa.
- Sai, hai cái bằng nhau vì chúng đều nặng 1 cân.
Cả triều đình thở phào nhẹ nhõm, hoàng hậu của họ đúng là quá giỏi. Vậy là đã thắng rồi, thắng thật rồi!!!!! Có nằm mơ họ cũng không thể tin chỉ vài phút trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà giờ này đích thực phần thắng đã về tay hoàng hậu.
Mặc dù không mấy vui vẻ nhưng hiệp ước đã định, thái tử Khiết Đan không thể không tuân theo. Trong lòng thầm lo lắng, ngộ nhỡ điều kiện nàng đưa ra là không thể chấp nhận được đối với Khiết Đan thì bản thân thà chết cũng sẽ không bán nước. Khi quần thần đang hết sức vui mừng thì thái tử Khiết Đan đứng lên bước ra giữa chính điện.
- Chúng tôi đã thua, xin người ra điều kiện.
Hắn quay sang phía nàng nhẹ nhàng nói.
- Hoàng hậu, nàng là người chiến thắng, nàng nói điều khiện đi.
Nàng phải ra điều kiện gì đây? Giây phút này nàng nhớ đến cha của mình hơn 10 dẹp loạn ở biên giới giáp Khiết Đan, vừa mới trở về được một tháng lại phải cầm quân đi khiến nàng không có cơ hội gặp cha. Nàng không muốn cha phải xuất binh nữa, cả đời cha cơ hồ đã hết sức cực khổ.
- Điều kiện của ta là Khiết Đan và Phong Thiên quốc sẽ không bao giờ xảy ra chiến tranh. Con dân hai nước sống hòa thuận không còn bạo loạn nơi biên giới nữa.
Mọi người nghe xong ai cũng bất ngờ, hoàng hậu quả yêu dân như con, biết nhìn xa trông rộng. Phía bên Khiết Đan thở phào nhẹ nhõm trước điều kiện nàng đưa ra. Bọn họ quả thật không ngờ một nữ nhân lại có tầm nhìn xa trông rộng, tấm lòng bao dung độ lượng. Quả xứng là mẫu nghi thiên hạ.
Hôm nay nàng đã gây cho hắn quá nhiều bất ngờ, nếu không phải bản thân có sức chịu đựng được rèn giũa từ lâu thì có lẽ hắn đã không tự chủ được. Bản thân thấy nàng càng lúc càng thú vị.
- Ha ha, hoàng hậu quý quốc quả có tấm lòng yêu dân như con, ta đồng ý. Có điều ta có một nguyện vọng, ta muốn được nhìn thấy khuôn mặt của hoàng hậu quý quốc để tỏ lòng kính trọng.
Thái tử phi cũng thêm lời, trong lòng không khỏi thầm khen ngợi hoàng hậu Phong Thiên quốc. Một nữ nhân như vậy xứng đáng nhận được sự tôn trọng của tất cả thần dân trong thiên hạ, không riêng gì thần dân Phong Thiên quốc mà còn cả dân chúng Khiết Đan.
- Đúng vậy, ta thua người tâm phục khẩu phục. Hoàng hậu hãy cho ta được ngắm nhìn dung nhan của người để ta còn biết kể cho con cháu nghe trong thiên hạ tồn tại một người phụ nữ tài hoa như hoàng hậu đây.
Đúng là mọi chuyện xảy ra nằm ngoài dự tính, tính đi tính lại vẫn không thể ngờ được bọn họ lại có yêu cầu này. Nếu hiện tại lộ diện chẳng phải hắn sẽ nhận ra nàng ngay sao, như vậy hắn sẽ chém đầu, lăng trì xử tử, ngũ mã phanh thây nàng thì biết làm thế nào.....trời triệt đường sống của nàng rồi.
Ngọc quý phi cũng cất lời, âm mưu khiến nàng phải mất mặt trước thần dân thiên hạ. "Nếu tất cả mọi người đều nhìn thấy dung nhan đã bị hủy kia, để xem ngươi sau này sẽ sống thế nào"
- Đúng rồi đó tỉ tỉ, người không cho mọi người nhìn thấy dung nhan của tỉ há chẳng phải khi dễ quý quốc đây sao.
Hắn quay sang nhìn nàng, trong ánh mắt chứa đựng sự lo lắng, hắn biết nữ nhân khi dung nhan đã bị hủy sẽ không muốn để người khác thấy được. Nếu bây giờ trước văn võ bá quan và cả sứ thần Khiết Đan nàng lộ diện dung nhan thì sau này nàng sẽ sống thế nào?
- Dương nhi....
Cái tên này vừa thốt ra từ miệng hắn đã khiến nàng giật nảy mình. Nàng ghét...nàng ghét! "Im đi!!!!Dương nhi cái con khỉ nghe nổi cả da gà, lão nương đang suy nghĩ làm sao trốn đây!" Và nàng lại nghĩ ra một cách. Cứ vậy nàng tự nhiên ngã xuống giả vờ ngất đi.
- Dương nhi!