Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Chương 53: Cuối cùng cũng đã tỉnh

Giao ước được thành lập, chỉ một câu đồng ý ngắn ngủi đã giải quyết được tất cả. Đau đớn thì đã sao? Hắn không quan tâm, nếu chỉ cần hắn chịu đựng hết thảy những nỗi đau, những rét buốt mà số phận nghiệt ngã kia sắp đặt để trở về thì hắn không ngần ngại già mà đồng ý. Nữ nhân quan trọng nhất của cuộc đời hắn lại đang mang trong mình đứa con của hắn đang chờ hắn quay về, sao hắn có thể nhẫn tâm bỏ mặc tất cả mà rời đi.

 

Tên giao dịch địa phủ nở một nụ cười quỷ dị, thoáng qua nét cười ấy có vài tia lạnh lẽo. Hắn ta phất nhẹ tay một cái, một vùng bóng tối đen ngòm và lạnh đột nhiên ập xuống bao trùm mọi thứ xung quanh, kể cả thân hình nhỏ bé của hắn. Bắt đầu từ lúc này bản thân hắn và cả trái tim của hắn đều bị cái lạnh tê tái của bóng tối bủa vây. Hắn cảm tưởng như thân thể mình đang chìm xuống đáy hồ trên một đỉnh núi cao đang chịu sự hoành hành phá phách của mùa đông buốt giá, mặt nước đã đóng băng, mọi thứ đều đã nằm im trong giấc ngủ vĩnh hằng, duy nhất chỉ có hắn là đang tồn tại và đang cảm nhận những cơn tê tái lan truyền đến tận tâm thông qua những giác quan nhạy bén.

 

Hắn từ từ mở mắt, ánh sáng mặt trời xuyên qua khe hở nhỏ trên khung cửa sổ rọi thẳng vào người hắn. Mặt trời vốn dĩ mang theo nguồn ấm, nó sẽ tỏa sáng khắp nhân gian, ban phát cho mọi người chút ánh nắng, để trái tim họ cảm thấy ấm áp. Thế nhưng hắn lại chẳng cảm nhận được chút ấm áp ít ỏi ấy vì giờ đây thân xác này, trái tim này đã bị hàn băng ngự trị.

 

Nàng gầy đi rất nhiều, trên khóe mi nàng còn lưu lại vệt nước mắt chưa kịp khô. Ngay cả khi ngủ nàng cũng không chịu buông bàn tay hắn ra, nàng đang đặt gò má lên tay hắn mà ngủ, có lẽ nàng đã quá mệt mỏi nên đã thiếp đi. Nhìn thấy vẻ tiều tụy và ốm yếu của nàng trái tim hắn tựa như bị ái đó cầm lấy mà bóp nghẹt.

 

Hắn vươn bàn tay trái của mình ra gạt nhẹ đi những sợi tóc vương rối bời trên má rồi lau đi giọt nước mắt còn đọng lại ở khóe mi nàng. Cuối cùng hắn cũng có thể chạm vào nàng, có thể lại lo lắng và chăm sóc cho nàng. Hắn nhìn nàng thật lâu, thật kỹ tựa như nhìn một tiểu hài tử đang say giấc nồng.

 

"Nương tử, vi phu đã trở về rồi".

 

Nàng vì quá mệt mỏi nên chợp mắt một chút. Trong giấc ngủ chập chờn, nàng mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó rất lạnh chạm vào gò má nàng, thật sự rất lạnh... Nàng bị chính cảm giác lạnh ấy gọi dậy. Đôi hàng mi khep hờ khẽ mở ra, mọi thứ xung quanh hiện ra vừa hư vừa thực. Có phải nàng nhớ hắn quá mức nên bị ảo giác rồi không?

 

Trước mặt nàng, nam tử đang mở to đôi mắt đen tuyền nhìn nàng chăm chú. Người này như thế nào lại có ánh mắt lạnh đến vậy, nhất định là nàng đang gặp ảo giác. Nếu là hắn sẽ không bao giờ nhìn nàng với ánh mắt này.

 

- Nương tử, ta làm nàng tỉnh giấc sao?

 

Nàng kinh hoàng. Đây đích thực là giọng nói của hắn, đến lúc này nàng mới tin mọi chuyện đang diễn ra không phải là ảo giác.

 

- Thiên Kỳ, chàng tỉnh thật rồi sao?

 

Giọng nói cất lên trong nghẹn ngào, chẳng hiểu sao lúc này nàng lại không thể làm chủ được chính mình, nước mắt theo khóe mi rơi đầy bàn tay hắn. Nàng chỉ có thể vùi sâu mặt mình vào ngực hắn mà thút thít.

 

- Tên độc ác, đồ vô lương tâm, sao đến bây giờ chàng mới chịu tỉnh chứ? Chàng có biết thiếp đã chờ chàng bao lâu rồi không, chàng có biết thiếp lo sợ đến nhường nào không? hu...hu...hu...

 

Nàng vừa khóc vừa đấm nhẹ vào ngực hắn vài cái để cho những cảm xúc bị đè nén trong suốt hai tháng qua bay đi hết. Hắn lặng im để mặc cho nàng lấy bản thân mình làm nơi trút giận, tất cả là do hắn không tốt mới khiến nàng trở nên như vậy. Nàng khóc nhiều như thế chứng tỏ hai tháng qua bản thân nàng đã phải chịu biết bao uất ức rồi. Hắn vòng tay ôm nàng thật chặt vào trong lòng, kể từ bây giờ hắn sẽ bảo hộ nàng thật tốt, sẽ không để nàng phải chịu bất cứ thương tổn nào nữa.

 

Phải một lúc lâu sau nàng mới bình tĩnh lại, nhận thấy nước mắt của mình đã làm ướt một tầng áo trước ngực hắn nàng cảm thấy có chút bối rối.

 

- Thiên Kỳ, thiếp xin lỗi, thiếp đã quá xúc động rồi... Nhưng sao cả người chàng lạnh vậy, có phải chàng không tốt chỗ nào?

 

- Nương tử, nàng khóc vi phu rất đau lòng, hơn nữa nàng còn đang có tiểu bảo bảo, khóc nhiều không tốt cho sức khỏe đâu. Thân thể ta đã hai tháng nằm im bất động, hơn nữa trúng phải hàn độc nên lạnh như vậy là lẽ đương nhiên, nàng không thấy ta rất khỏe hay sao, tuy nhiệt độ cơ thể ta lạnh nhưng sức khỏe không hề có vấn đề gì hết, nàng đừng suy nghĩ nhiều.

 

Hắn nói rất dài, rất hay nhưng khi nghĩ kỹ lại nàng lại cảm thấy có gì đó không đúng. Vì sao hắn biết nàng đang mang thai, từ lúc hắn tỉnh lại đến bây giờ nàng chưa từng nói qua với hắn. Nàng nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu lại có chút cảnh giác. Hắn từ lúc tỉnh dậy đến giờ hình như có chút kỳ lạ, từ ánh mắt lạnh cho đến chuyện vừa rồi.

 

- Thiên Kỳ, sao chàng biết thiếp đã có tiểu bảo bảo, thiếp nhớ chưa từng nói cho chàng biết mà.

 

Hắn mỉm cười cốc nhẹ lên trán nàng một cái đầy sủng nịnh.

 

- Nha đầu ngốc này, tuy ta không mở mắt nhìn nàng nhưng không có nghĩa ta không nghe thấy gì. Tất cả những gì diễn ra suốt hai tháng qua ta đều biết hết. Nàng đấy, lại dám hành hạ bản thân mình thành ra như vậy nàng nghĩ ta phải xử lý nàng như thế nào đây?

 

Trên thực tế có nhiều người hôn mê bất tỉnh, tuy không mở mắt được nhưng thính giác lại rất nhạy bén. Hắn không thể để nàng biết hai tháng qua linh hồn hắn ngày ngày ngồi cạnh bên nàng, tất cả những chuyện xảy ra hắn đều thấy rõ. Chỉ đành kiếm đại một cớ để lừa nàng, nàng rất thông minh nhưng sẽ không thể tìm ra được điểm bất hợp lý.

 

Nàng không hề mảy may nghi ngờ về lý do này bởi vì ở thế kỷ 21 đã có nhiều tình huống như vậy xảy ra, điều hắn nói không hẳn không có khả năng, có lẽ nàng quá nhạy cảm nên mới nảy sinh nghi ngờ.

 

Nàng cầm bàn tay hắn đặt lên bụng mình, nhẹ nhàng nói nhỏ.

 

- Thiên Kỳ, chàng có cảm nhận được tiểu bảo bảo không, cũng may chàng đã tỉnh nếu không thiếp sẽ mang con cùng "hồng hạnh vượt tường".

 

Hắn cười khổ một tiếng, tiểu nha đầu này thật biết đùa người. Hồng hạnh vượt tường, có khả năng đó sao? Nếu nàng mang con hắn hồng hạnh vượt tường thật thì có chết hắn cũng phải độn thổ chui lên bóp chết tên nam nhân đó.

 

- Nàng dám sao, có ta ở đây không cho phép tên nam nhân nào đến gần nàng hết, biết không!

 

Niềm hạnh phúc khi ta gặp lại người, khi ta được nằm trong vòng tay người ấm áp biết bao. Ta ôm chặt người không hề muốn buông tay bởi vì sợ nếu một khắc buông tay người sẽ lại tan biến trước mặt ta không lưu lại vết tích. Người ôm ta thật chặt để an ủi trái tim yếu đuối đang thấp thỏm lo âu của ta, như để gửi đến ta một lời hứa rằng suốt đời này người và ta sẽ không xa nhau nữa.

 

Ngoài kia mặt trời nhô cao khiến những tia lạnh buốt cuối cùng của mùa đông tan biến, mùa hạ non cũng đang từng bước thay thế mùa xuân già cội, mang đến cho nhân gian một hơi thở mới, một cuộc sống mới...

 

..................

 

Tear: Tạm thời cho hai anh chị nghỉ ngơi nhé. Sau đây chúng ta sẽ quay về thời gian hai tháng trước tại một địa điểm khác, nói tới hai nhân vật bị ta bỏ rơi từ lâu.

 

...............

 

Phong Mạc Vũ phụng mệnh hoàng thượng giám sát thủy lợi ở Giang Châu. Ngay sau khi được mật báo liền cấp tốc hồi kinh, trong mật báo có nói hoàng thượng bị trúng độc nặng, hiện đang ở Tuyết Sơn chữa trị, tuy nhiên lại không nói rõ nguyên nhân. Lúc đầu hắn có chút nghi ngờ, hoàng thượng võ công cao cường như vậy kẻ nào lại có khả năng hạ độc người? Nhưng tình hình Phong Thiên quốc đang vô cùng nguy hiểm nên hắn gạt qua mọi nghi ngờ để trở về.

 

Ngọc Hoan thừa tướng giấy binh tạo phản âm mưu đảo chính. Hoàng thượng lệnh hắn phải về kinh gấp, sau đó nhận chức Nhất Chính Vương thay hoàng thượng giải quyết đống hỗn độn này.

 

Hắn khởi hành ngay trong đêm, đi một mạch ba ngày đường không nghỉ giờ đã sắp về đến kinh thành. Chiến mã đang phi nhanh như vũ bão trong màn đêm bỗng nhiên dừng lại bởi phía trước có một đám hắc y nhân đứng chặn đường.

 

"Đáng chết, đám người này dám chặn đường của ta nhất định có âm mưu?"

 

Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế, nhằm ngay thời điểm vắng người như vậy chắc chắn đã có tính toán trước. Có khả năng chúng là người của Ngọc Hoan thừa tướng phái đến để giết hắn. Nếu giết được hắn lão hồ ly này coi như nắm chắc phần thắng trong tay.

 

Ngựa vừa dừng lại thì hơn hai chục hắc y nhân đồng loạt tiến về phía hắn, trong tay mỗi hắc y nhân là một trường kiếm bén nhọn không ngừng xuất đòn hiểm ác về phía Phong Mạc Vũ.

 

Phong Mạc Vũ rời khỏi lưng ngựa bay lên tung một cước thật mạnh vào tên xông lên đầu tiên khiến hắn ngã xuống đè lên một tên khác đang chạy phía sau. Hắn vung trường kiếm trong tay nhanh chóng đỡ một đòn đánh lén của hai hắc y nhân từ phía sau, mũi kiếm nhằm thẳng tử huyệt mà đâm tới. Trúng một đòn phản kích của Phong Mạc Vũ tên hắc y nhân này phun một ngụm máu tươi rồi mở mắt không quá hai cái chớp mắt, tên còn lại cũng bị trúng một nhát kiếm rất sâu ở vai trái.

 

Sau một hồi giao đấu đã có mười lăm tên lăn ra đất bất tỉnh, còn lại sáu tên nữa vẫn liên hồi xuất chiêu hiểm nhằm lấy mạng hắn. Qua giao đấu Phong Mạc Vũ biết bọn chúng ít nhiều gì cũng đã trải huấn huấn luyện nghiêm ngặt thật không thể xem thường. Rút kinh nghiệm từ những tên trước, những tên phía sau che giấu rất tốt tử huyệt của mình, điều này khiến Phong Mạc Vũ tốn rất nhiều sức lực để tiêu diệt chúng.

 

Do đã đi đường hơn ba ngày không nghỉ nên Phong Mạc Vũ cũng khó có thể cầm cự được lâu. Nếu cứ để tình thế giằng co như vậy kéo dài chắc chắn hắn sẽ mất mạng vì vậy hắn đành phải liều một phen. Đòn tấn công xuất ra dồn dập, tốc độ cũng nhanh hơn hẳn.

 

Phong Mạc Vũ dồn hết lực đạo vào mỗi chiêu xuất ra, trường kiếm chém liên hồi về phía sáu tên còn lại. Tiếng binh khí va chạm nhau phá tan màn đêm yên tĩnh. Cuối cùng sáu tên còn lại cũng ngã xuống, trên mặt đất chỉ còn lại một mình Phong Mạc vũ đang dùng kiếm chống xuống đất để đỡ sức nặng của cơ thể mình. Sau trận giao chiến này nội lực của hắn giảm đi không ít, nếu không nhanh chóng rời khỏi đây thì một lúc sau viện binh của chúng kéo đến hắn chỉ còn nước mất mạng.

 

Ở một nơi cách đó không xa - Xuân Mãn lâu.

 

- Tiểu Hồng, một tháng nay Tiểu Bạch dạy muội kiếm pháp cùng với kinh công muội luyện tới đâu rồi?

 

Người đang nói chuyện với Tiểu Hồng chính là lão đại của Nhật Song Hội - Hoa ma ma. Trước khi Tiểu Thanh và Tiểu Yến lên Tuyết Sơn đã giao Tiểu Hồng lại cho lão đại chăm sóc. Tiểu Hồng được hai người dẫn đến Xuân Mãn Lâu lúc đầu có chút kinh ngạc nhưng khi biết được nàng chính là chủ nhân ở đây ên đã an tâm phần nào, mà Hoa ma ma sau khi tiếp nhận Tiểu Hồng thì nảy sinh ý định dạy cho Tiểu Hồng võ công phòng thân.

 

- Hoa tỉ, muội vẫn chăm chỉ luyện tập, dưới sự hướng dẫn của Tiểu Bạch kinh công của muội đã khá hơn rồi. Tỉ yên tâm muội nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của tỉ. Hiện tại đã khuya, muội xin phép trở về.

 

Hoa ma ma gật đầu đồng ý cho Tiểu Hồng trở về, hiện tại đã khuya, nơi ở của Tiểu Hồng lại ở cách xa nơi này. Hơn nữa võ công của Tiểu Hồng còn kém chưa thể tự bảo vệ mình được.

 

- Vậy muội hãy về đi, sáng ngày mai ta sẽ nói Tiểu Bạch dạy muội chiêu thức mới.

 

Tiểu Hồng nhanh chóng rời Xuân Mãn lâu đi về phía tây kinh thành. Trời lúc này đã khuya, cả đoạn đường đều chìm trong bóng tối, không hiểu sao mọi ngày có nhiều đèn thắp sáng như vậy mà hôm nay một ngọn đèn cũng không có.

 

Trực giác mách bảo Tiểu Hồng phải bước đi thật nhanh qua đoạn đường này vì vậy đôi chân cô gia tăng tốc độ hết sức có thể tiến về phía trước. Đã đi rất lâu nhưng phía trước vẫn là một mảnh đen ngòm, Tiểu Hồng đan chặt hai tay mình vào nhau để bản thân không bị nỗi sợ hãi ngự trị, trong đầu không khỏi nảy ra ý nghĩ "Lúc này mà có một bóng trắng nhảy ra chắc chết mất".

 

Một cơn gió lạnh thổi qua làm những chiếc lá trên cành khẽ đập vào nhau kêu phành phạch. Cảm giác như có cái gì đó hơi lạnh ở sống lưng khiến Tiểu Hồng không dám quay đầu lại nhìn phía sau.

 

Cuối cùng cũng nhìn thấy một ngọn đèn sáng le lói ở phía xa. Ánh sáng phát ra từ ngọn đèn le lói và yếu ớt tưởng chừng như bị bóng đêm đen ngòm nuốt chửng. Tiểu Hồng thở phào nhẹ nhõm "Phù, cuối cùng cũng có đèn. Dù hơi tối một chút nhưng có còn hơn không".

 

Một cơn gió nhẹ nữa thổi qua rợn tóc gáy, lần này trong không khí có lẫn cái mùi gì đó tanh tanh. Đột nhiên phía trước có tiếng động nhẹ, Tiểu Hồng vui mừng tiến lên phía trước vì nghĩ rằng có ai đó cũng đi khuya giống mình, nếu bây giờ có người đi cùng thì quá tốt.

 

Trái với những gì suy nghĩ, hiện lên trước mắt Tiểu Hồng là một bóng trắng, tóc tai rối bù, trên mặt còn có vô số vết máu, trong tay cầm một trường kiếm dính đầy máu tươi . Người này đích thị là ác ma đến từ địa ngục. Chỉ cần nghĩ đến vậy chân tay Tiểu Hồng đã cứng ngắc không còn nghe theo sự điều khiển của bản thân nữa, một tiếng hét chói tai vô thức thoát ra từ miệng.

 

- Ma!!!!!!!!!!!!

 

Phong Mạc Vũ dùng chút sức lực cuối cùng thoát ly bản thân khỏi nơi vừa xảy ra giao đấu. Hiện tại hắn rất yếu nếu đám sát thủ truy tìm ra tung tích của hắn thì xem như hắn đã nắm chắc phần gặp mặt Diêm vương. Hắn đã đi một đoạn đường khá dài tuy nhiên vẫn không gặp được người nào để xin giúp đỡ. Nhận thấy người trước mặt là một cô nương, lúc này Phong Mạc Vũ mới thở nhẹ nhõm, thoát ra vài từ rồi ngã xuống.

 

- Ta không phải.....ma..........

 

Thấy hắn đột nhiên lên tiếng khiến ý thức của Tiểu Hồng mới hồi phục đôi chút. Đây rõ ràng là tiếng một nam nhân, lại còn đang rất yếu nữa, hắn ta bị thương nặng như vậy mà bản thân cô lại làm ngơ sau ngày chỉ sợ hồn ma hắn ta về đeo bám cô thôi. Nghĩ vậy Tiểu Hồng đành bước đến phía hắn thật chậm, miệng không ngừng đọc thần chú "nam mô a di đà phật, lạy phật Quan thế âm Bồ Tát, xin người hãy phù hộ cho con".

 

Khi đến gần rồi Tiểu Hồng mới dùng chân đá khẽ vào chân hắn.

 

- Này! này. Ngươi mau tỉnh dậy, nằm đây sẽ bị cảm lạnh chết mất.

 

Gọi mãi nhưng không thấy hắn trả lời Tiểu Hồng đành ngồi xuống cạnh hắn đỡ hắn dậy. Thật không ngờ người này bị thương nặng đến thế, trên cánh tay trái còn có một vết chém rất sâu, nếu không cầm máu kịp thời e là sẽ mất mạng.

 

Giờ đã khuya nên không còn tiệm thuốc nào mở cửa nữa, Tiểu Hồng đành cõng hắn về nhà của mình để cầm máu.

 

- Ta nói ngươi hôm nay may mắn mới gặp được ta nếu không ngươi chắc chắn sẽ mất mạng. Mà ngươi là cái giống gì sao nặng quá vậy.

 

Khó khăn lắm Tiểu Hồng mới mang được Phong Mạc Vũ về tới nhà. Khuôn mặt Phong Mạc Vũ đầy những vết thương lớn nhỏ, có những nơi vết thương lớn hơn máu còn chảy rả rich thấm đẫm một bên tóc.

 

"Thật tình, không biết ngươi ăn ở thất đức ra sao mà bị hạ thủ như vậy. Hazz".

 

Lúc này Tiểu Hồng mới lấy khăn lau sạch vết máu trên người và trên mặt hắn, đắp thuốc vào vết thương trên vai hắn rồi băng bó lại.

 

Kỳ thật từ nhỏ đến lớn Tiểu Hồng chưa từng cởi y phục cho nam nhân, đây là lần đầu tiên nên có chút bối rối.

 

- Vị huynh đài, tình thế cấp bách nên ta đành mạo phạm, nếu sau này có tỉnh lại đừng có bắt ta chịu trách nhiệm với huynh là được.

 

Cũng may trong một tháng ở Xuân Mãn lâu, Hoa ma ma đã dạy cho Tiểu Hồng một số loại thảo dược có thể chữa trị vết thương nhẹ, còn cho cầm về một ít loại để nghiên cứu thêm, vì vậy mới có thuốc để sắc cho nam nhân này uống.

 

- Ngươi mau uống thuốc đi, ta nói trước ta không chắc thuốc này có cứu được ngươi không. Dù sao ta cũng cố gắng hết sức, nếu có chết xin đừng về tìm ta báo thù...

back top