Khí Phi Hồ Sủng

Chương 106: Trúng độc


Editor: Puck - Diễn đàn

Ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầy cõi lòng, lại không thể nuốt vào bụng, trong lòng thật sự khó chịu, cho nên Hiên Viên Mị đã quyết định, nếu Di Nguyệt rơi vào trong tay hắn, hắn nhất định sẽ ra sức chiêu đãi nàng ta!

Nhìn hai người càng diễn càng mãnh liệt, nhưng thủy chung không có hành động thực chất, Di Nguyệt cười lạnh nói, “Tiểu thư chẳng lẽ bận tâm đến nô tỳ sao? Thì ra là tiểu thư cũng cần thể diện!” Không thể tiếp tục làm bộ dịu ngoan, nàng thật sự hận không thể rút gân lột da nữ nhân này!

Thủy nhi vội vàng đè bàn tay trên người lại, lúc này cũng không thể khiến Hiên Viên Mị ra tay, sẽ hỏng việc đấy! Nếu nàng cố ý bị thương hoặc tìm cái khác lấy cớ trì hoãn, Ly Mặc nhất định sẽ không để cho bọn họ như ý, nói không chừng hắn tức giận, còn có thể tổn thương đến cục cưng!

Chỉ có để Di Nguyệt ra tay tổn thương nàng, Di Nguyệt là người của Ly Mặc, nếu Di Nguyệt đánh nàng bị thương, Ly Mặc tự nhiên không lời nào để nói, thậm chí sẽ cảm thấy đau lòng, nhất định sẽ không vội vã để cho nàng mang theo vết thương đi bái đường!

Thủy nhi mập mờ vuốt ve cổ Hiên Viên Mị, khẽ cười nói, “Di Nguyệt chắc cần thể diện, khi hoan ái với chủ nhân của ngươi ngay cả cửa cũng không đóng, bây giờ nhìn người ta hoan ái cũng không biết dời tầm mắt đi, ngược lại trợn tròn mắt muốn xem cho rõ ràng, người không biết thể diện như vậy, dĩ nhiên cần thể diện!”

“Ngươi…” Di Nguyệt tức đến đỏ mặt, hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói, “Vẫn tốt hơn người sẽ lập tức thành thân, vẫn triền miên với nam nhân khác!”

Thủy nhi tỏ vẻ nghi ngờ nhìn nàng ta, “Người ta muốn gả không phải ngươi, người triền miên với ta cũng không phải ngươi, ngươi có gì phải tức giận? Nếu cảm thấy chướng mắt, ngươi cần gì phải trợn tròn mắt nhìn?”

Di Nguyệt dứt khoát ngồi xuống ghế đá bên cạnh, giận quá hóa cười, “Hôm nay nô tỳ liền nhìn xem tiểu thư quyến rũ nam nhân như thế nào, nô tỳ rất tò mò!”

Thủy nhi đã sớm luồn tay vào trong áo bào của Hiên Viên Mị khẽ vuốt, nhìn như trêu đùa, trên thực tế là đang trấn an cơn tức giận của Hiên Viên Mị, Hiên Viên Mị nhìn chằm chằm người phía dưới, trong con mắt đỏ như máu tất cả đều là lửa giận, chỉ có chăm chú nhìn chằm chằm vào Thủy nhi, mới có thể đè nén xuống tức giận trong lòng, không đến nỗi mất khống chế. die ennd kdan/le eequhyd onnn

“Vậy ngươi hãy nhìn cho kỹ, học một chút, tránh cho sau này ôm ấp yêu thương, người ta còn không nhận nợ, còn muốn cưới người khác, nói ra Di Nguyệt cũng là người đáng thương!” Thủy nhi tỏ vẻ thương hại, giống như thật sự rất đồng tình với nàng ta.

Di Nguyệt bị đâm chọt trúng chỗ đau, hai mắt giận đến đỏ bừng, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn, nhắc nhở nàng, không thể kích động, nếu như nàng cứ giết nữ nhân này như vậy, chủ nhân nhất định sẽ hận nàng!

Thủy nhi dùng sức một cái, đổi vị trí với Hiên Viên Mị, nhìn nam nhân phía dưới tỏ vẻ căng thẳng, trong lòng thở dài một tiếng, ban đầu bị Ly Mặc và Tiên Đế tính toán, bị buộc trở thành tù nhân, hắn đều có thể bình tĩnh đối mặt với Ly Mặc, nhưng một khi sự tình liên lụy đến nàng, hắn liền hoàn toàn không có cách nào tỉnh táo, trong lòng Thủy nhi cảm thấy bất đắc dĩ rồi lại cảm động, nên cảm tạ lòng hiếu kỳ ban đầu của nàng, không để cho bọn họ bỏ qua nhau.



Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng đặt lên môi mỏng mím chặt của hắn, hôn rất nhẹ nhàng, đã chậm rãi trấn an được tức giận và sát ý trong lòng Hiên Viên Mị.

Theo vuốt ve của đôi bàn tay nhỏ bé kia, ngọn lửa trong đôi mắt như máu đã sớm thay đổi, hoàn toàn từ lửa giận biến thành lửa dục, Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, giọng nói khàn khàn mang theo một tia cảnh cáo, “Thủy nhi…” Đối với nàng, hắn cũng không có tự chủ tốt như vậy, nàng trêu chọc tiếp nữa, hắn nhất định sẽ mất khống chế.

Thủy nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, cái lưỡi thăm dò vào trong miệng hắn tìm kiếm lưỡi của hắn, Hiên Viên Mị đổi khách làm chủ, tùy ý dây dưa cái lưỡi ngọt ngào tự đưa tới cửa.

Tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng hoạt động theo vân da bụng của hắn, Hiên Viên Mị hừ nhẹ một tiếng, đưa tay ôm chặt nàng, buông cái lưỡi của nàng ra, môi mỏng khẽ chạm vào môi đỏ mọng ngọt ngào của nàng, “Thủy nhi…” Giọng nói gần như nỉ non, mang theo thâm tình không cách nào nói ra, thật sự muốn hòa tan nàng ra tiến vào bên trong xương thịt, vĩnh viễn không chia lìa.

“Mị…Ta yêu chàng…” Tay nhỏ bé tiếp tục hướng xuống, nhẹ nhàng mà nắm chặt.

Hiên Viên Mị rên lên một tiếng, hô hấp càng thêm nặng nề, theo hoạt động của đôi tay nhỏ bé kia, lồng ngực không ngừng phập phồng, tròng mắt đỏ như máu vẫn nhìn chăm chú vào người trên người.

Di Nguyệt nhìn hai người biểu diễn, tất cả trên mặt đều là cười lạnh, ngay trước mặt nàng người sống sờ sờ này, hầu hạ nam nhân như vậy, thật đủ đê tiện đấy!

Thật sự không nhìn nổi nữa rồi, nàng sợ nhìn nữa, nàng sẽ lập tức giết nữ nhân hạ tiện này! Mặc dù muốn giết cũng không thể lộ liễu như vậy, nàng không thể để cho chủ nhân hận nàng, chỉ có điều nữ nhân này phải chết! Nàng ta không xứng với chủ nhân!

Thủy nhi dừng động tác lại, khẽ liếc nhìn bóng dáng rời đi, khóe miệng khẽ câu, Hiên Viên Mị hơi bất mãn cắn cắn môi của nàng, “Tiếp tục!”

Thủy nhi thu tay lại, lạnh nhạt nói, “Người xem đã đi rồi!”

Hiên Viên Mị thở gấp hổn hển nói, “Thật không có lương tâm, chẳng lẽ nàng định để cho ta như vậy?”

Thủy nhi nhíu mày cười khẽ, “Như vậy có gì không đúng sao? Chàng không phải vô cùng tốt? Dáng vẻ kia rất mê người!” dfienddn lieqiudoon


Hiên Viên Mị hừ nhẹ một tiếng, “Mê người? Vậy tại sao Thủy nhi lại vứt bỏ ta?” Dứt lời, một phát ôm lấy nàng đi vào trong gian phòng.

Thủy nhi cũng không giãy giụa, vô tội cười nói, “Cũng là bởi vì quá mê người mới luyến tiếc ăn chứ sao!”

“Không sao, không ăn một lần sẽ không có, Thủy nhi muốn ăn khi nào cũng có thể!”

Thủy nhi lo lắng cho Ma Linh, muốn nhìn thấy thằng bé, nhưng Ly Mặc lại cự tuyệt, giống như cho rằng Thủy nhi không tin Ma Linh trong tay hắn, Ly Mặc để Di Nguyệt đưa một viên ngọc châu đeo trên người Ma Linh cho Thủy nhi, Hiên Viên Mị nhìn viên ngọc châu kia nhíu nhíu mày, hắn nhớ lúc ra cửa, trên người Ma Linh xác thực mang theo thứ này!

Thật ra thì hắn cũng không hoài nghi lời Ly Mặc nói, bởi vì lấy thực lực của Ly Mặc, bắt được Ma Linh cũng không khó!

Trên bàn cơm, Hiên Viên Mị ôm Thủy nhi, yên tĩnh đút ăn, chân mày vẫn khẽ nhíu, Di Nguyệt đứng ở phía sau hai người, cũng lẳng lặng, ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên.

“Mị… Người ta muốn uống canh.”

Hiên Viên Mị dừng lại, dịu dàng dụ dỗ nói, “Canh đó vừa nhìn đã thấy uống không ngon, vẫn đừng uống!”

Thủy nhi bất mãn nhìn hắn chằm chằm, “Mị…”

“Thủy nhi…” Nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, Hiên Viên Mị dời tầm mắt đi không nhìn nàng, chính là không đút cho nàng uống.

Thủy nhi định tự mình đưa tay cầm, lại bị Hiên Viên Mị bắt được, cánh tay thắt chặt ngang hông, khiến cho nàng cảm thấy eo cũng sắp bị cắt đứt rồi.

Thủy nhi tức giận quát, “Hiên Viên Mị, chàng nổi cái làm gì?”


Hiên Viên Mị nhìn nàng, Thủy nhi cũng yên lặng nhìn hắn, nhìn nhau hồi lâu, Hiên Viên Mị thỏa hiệp nói, “Ta cho nàng ăn.”

Thủy nhi bất mãn hừ nói, “Người ta còn chưa gả người đây, lại không cho người ta ăn canh rồi, nếu lập gia đình xong, có phải chàng ngay cả cơm cũng không cho ta ăn không?”

Nghe xong lời của nàng, Di Nguyệt bỏ đi nghi ngờ trong lòng, cho rằng Hiên Viên Mị bởi vì ghen mới cố ý giận dỗi với Thủy nhi.

Hiên Viên Mị lẳng lặng không nói gì, từng muỗng từng muỗng cho Thủy nhi uống canh, cố gắng để cho mình tay đừng run rẩy.

Uống một chén nhỏ, Hiên Viên Mị khoát tay áo, Di Nguyệt để cho người ta dọn thức ăn trên bàn lui xuống, lẳng lặng lui đến ngoài cửa, không để lại dấu vết nháy mắt với một gã sai vặt bưng canh.

Hiên Viên Mị ôm thật chặt người trong ngực, vùi mặt vào trên cổ nàng, yên tĩnh không nói một câu.

Thủy nhi biết trong lòng hắn không dễ chịu, cũng chỉ lẳng lặng ôm hông của hắn, lúc này, sự an ủi của nàng sẽ chỉ làm hắn tự trách hơn. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Đột nhiên cần cổ ấm áp một trận, Thủy nhi ngẩn người, trong lòng đau nhói, “Mị…”

“Thủy nhi, thật xin lỗi.” Là hắn vô dụng, kiếp trước nàng mất mạng vì hắn, đời này hắn vẫn không bảo vệ được nàng.

“Mị, không phải lỗi của chàng.” Nàng biết nàng bị thương, hắn sẽ đau hơn, nàng không biết nên an ủi hắn như thế nào.

Đột nhiên trong bụng quặn đau một trận, Thủy nhi nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được, “Phụt…” Phun ra một ngụm máu tươi.

“Thủy nhi…” Hiên Viên Mị cẩn thận lau vết máu trên khóe miệng nàng, đau lòng hỏi, “Có đau không?”

Sắc mặt Thủy nhi hơi tái nhợt, lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói, “Để Di Nguyệt đi thông báo cho Ly Mặc!”

Hiên Viên Mị cẩn thận đặt nàng nằm trên giường, lạnh lẽo trong mắt gần như làm người ta lạnh đến phát đau, Ly, Mặc!

Ly Mặc nhìn sắc mặt Thủy nhi tái nhợt, lạnh giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?” Ngày mai sẽ là ngày thành thân, lúc này Thủy nhi gặp chuyện không may, khiến cho hắn không thể không hoài nghi!



Hiên Viên Mị không nói gì, nhưng mà cả người bốc lên sát khí, lẳng lặng nhìn người yếu đuối trên giường.

Ly Mặc cau mày nhìn hắn một cái, thấy hắn tức giận không giống làm bộ, chẳng lẽ Thủy nhi không phải cố ý trúng độc hay sao? Như vậy có người muốn cho nàng chết?

Phân phó hạ nhân điều tra chuyện này, Ly Mặc nhìn Thủy nhi, giống như đang suy nghĩ điều gì, Thủy nhi đau khổ hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi.

“Thủy nhi…” Hiên Viên Mị vội vàng đỡ nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, tất cả trong mắt đều là đau lòng.

Hiên Viên Mị đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ly Mặc, trong mắt không hề che giấu sát khí lạnh lẽo chút nào, “Ly Mặc, nếu Thủy nhi có chuyện gì, ta nhất định chặt ngươi làm trăm mảnh!” Đối với Ly Mặc, Hiên Viên Mị thật sự hận không thể giết chết hắn, cho nên giờ phút này sát khí cũng không phải giả bộ!

Ly Mặc bị tầm mắt lạnh lẽo của hắn nhìn, trong lòng cứng lại, liếc nhìn Thủy nhi yếu đuối, trầm giọng nói, “Chuyện này ta sẽ cho Thủy nhi một công đạo!” Vốn còn định kiên trì ngày mai thành thân, nhưng nhìn dáng vẻ đau khổ của Thủy nhi, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lui hôn lễ lại kéo dài về sau rồi!

“Nói! Tại sao muốn làm như vậy? Ngươi nhận chỉ điểm của người phương nào?” Ly Mặc nhìn gã sai vặt quỳ phía dưới, sát khí đầy người, thì ra thật sự có người muốn hại Thủy nhi!

Gã sai vặt kia bị sợ tới mức run lẩy bẩy, ấp a ấp úng nói, “Chủ nhân minh xét, tiểu nhân, tiểu nhân oan uổng!”

“Oan uổng? Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn nói ngươi oan uổng?” “Rầm” một tiếng, bàn gỗ bên bị một chưởng của Ly Mặc đập bể.

Một mảnh vụn thẳng tắp bắn về phía tên sai vặt kia, lại rõ rành rành cắt đứt một cánh tay của gã sai vặt này.

“A…” Tên gã sai vặt kia kêu gào đau khổ ra tiếng, che bả vai đang máu chảy không ngừng, cầu xin tha thứ, “Chủ nhân, tiểu nhân thật sự oan uổng… Chủ nhân tha mạng…”

“Còn chưa nói sao?” Ly Mặc tất nhiên không tin hắn một gã sai vặt sẽ có thâm thù đại hận gì, với Thủy nhi, tên gã sai vặt này lớn mật hạ độc cho Thủy nhi như thế, chỉ có thể bị người chỉ điểm, hơn nữa còn là người trong sơn trang này, bởi vì từ sau khi Thủy nhi đến, hắn thiếp lập kết giới, trong sơn trang không có ai có thể liên lạc với bên ngoài.

“A…” Lại một tiếng hét thảm, cánh tay còn lại của tên sai vặt kia cũng rõ ràng rành bị cắt xuống.

“Chủ nhân tha mạng tiểu nhân nói, độc tiểu nhân hạ, nữ nhân như vậy không xứng với chủ nhân… Tiểu nhân cũng vì tốt cho chủ nhân…” Hắn biết tâm ý của Di Nguyệt với chủ nhân, cái mạng này của hắn là do Di Nguyệt cứu, trong lòng hắn Di Nguyệt tốt hơn nữ nhân kia không chỉ gấp trăm, hắn cho dù liều cái mạng này cũng muốn cho Di Nguyệt lấy được hạnh phúc!

back top