Khí Phi Hồ Sủng

Chương 7: Lăng vương


Editor: zNguyệt Tiếu

Nửa đêm, toàn bộ thế giới dường như chìm trong yên tĩnh, tiểu viện cũ rách không có một tiếng động, lại càng yên tĩnh.

Trên giường gỗ chật hẹp, thiếu nữ lẳng lặng ngủ say, tiểu hồ ly màu bạc đang yên ổn vùi đầu vào một bên cổ của nàng, đột nhiên, tiểu hồ ly mở mắt ra, đôi mắt đỏ như máu chăm chút nhìn gương mặt thanh tú quyến rũ của thiếu nữ, một hồ lâu, một chuyện bất ngờ đã xảy ra.

Tiểu hồ ly đột nhiên mở miệng nói chuyện! “Ngươi biết không? Không có bất kỳ nữ nhân nào lại có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của ta!” Giọng nói trầm thấp dễ nghe, móng vuốt nho nhỏ vuốt ve cổ của nữ chính, mềm mại nhưng nguy hiểm, “Ngươi nói xem, ta nên giữ ngươi lại sao?” Đôi mắt hẹp dài của tiểu hồ ly híp lại, móng vuốt từ từ dùng sức.

Cần cổ đau đớn, làm cho Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, lầm bầm nói, “Tiểu hồ ly, ngoan ngoãn ngủ đi!”

Tiểu hồ ly dừng một chút, trong đôi mắt màu đỏ hiện lên vẻ giãy dụa, nhắm mắt lại, thu hồi móng vuốt, ánh mắt phức tạp nhìn nàng một cái, một ánh sáng màu bạc chợt loé lên, tiểu hồ ly đã biến mất.

Trời còn chưa sáng, trong viện liền truyền đến một vài tiếng ồn, Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, ai lại đến thăm tiểu viện của nàng? Nhắm hai mắt ngồi dậy, nhưng đợi thật lâu không thấy tiểu hồ ly nhảy vào trong ngực nàng, lật chăn tìm kiếm, không có!

Sửng sốt một chút, đứng dậy mặc quần áo tử tế, chậm rãi tìm khắp phòng, nhưng không có thấy được bóng dáng của tiểu hồ ly, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột, nghĩ đến hôm qua tiểu hồ ly có hơi khác lạ, nàng có chút hối hận vì không để việc đó trong lòng.


Vội vàng chạy ra ngoài sân, lại đụng phải một bức tường thịt ngay cửa, ngẩng đầu nhìn lên, chính là một nam tử tuấn lãng.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lại có chút lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, đôi môi thật mỏng, một vài sợi tóc mai màu đen rơi xuống mày kiếm cùng với lông mi, ánh mắt sắc sảo thâm thuý, vẻ mặt lạnh như băng, giống như núi băng ngàn năm không thay đổi.

Dường như có chút ấn tượng, híp mắt nghĩ nghĩ, nàng mới nhớ được đây chính là vị phu quân của “Thuỷ Nguyệt Linh”, Vương gia nổi danh lãnh khốc, Lăng Vương!

Vẻ mặt của nàng khẽ động, nơm nớp lo sợ hành lễ, “Ra mắt Vương gia!” Khoé mắt liền thấy đôi mắt đen của hắn tràn đầy chán ghét cùng khinh bỉ, trong đầu liền suy nghĩ, nếu như thân thể này đã là của nàng, có một số việc nàng phải điều tra kỹ càng rồi!

“Buổi tối tiến cung cùng với bổn vương!” Giọng nói rét lạnh không hề có chút tình cảm, ánh mắt ghét bỏ nhìn trang phục trên người nàng, tiếp tục nói, “Ngươi nên nhớ kỹ thân phận của mình! Nếu làm sai chuyện gì, bổn vương sẽ hỏi tội ngươi!”

Nếu không phải hoàng huynh của hắn bắt hắn nhất định phải đem Vương phi tham gia đại điển phong Hậu, nói là muốn cho hai tỷ muội của nàng gặp mặt, thì hắn nhất định sẽ không mang nàng theo. Bây giờ là thời điểm mấu chốt, không thể có quyết định sai lầm nào, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.

“Dạ...”

Nhìn nàng như kẻ hèn nhát, bộ dáng dè dặt, Thượng Quan Lăng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, giống như ở lại một chút sẽ bị xui xẻo đeo bám, nhìn bóng lưng hắn rời đi, Thuỷ Nguyệt Linh không kiên nhẫn nhíu mày, “Phiền phức...”

“Tiểu hồ ly...” Trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh lo lắng, nàng đi khắp nơi tìm kiếm, tiểu hồ ly dường như đột nhiên bốc hơi, tìm bằng cách nào cũng không thấy.

“Vương phi, xin cho chúng nô tỳ trang điểm cho người!” Thái độ của mấy tiểu nha hoàn này không phải là cung kính, trong vương phủ này ai cũng biết Vương gia sủng ái nhất là Điệp sườn phi, tiếp theo là Nhạn sườn phi, Vương phi căn bản chỉ để trang trí.

Thuỷ Nguyệt Linh liếc các nàng một cái, đè nén tức giận trong lòng, bây giờ chưa phải là lúc để trở mặt, mặc dù lần ban hôn này nàng không rõ nội tình cho lắm, nhưng nàng khẳng định là có rất nhiều người liên quan, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu không rõ sự tình mà tự tiện hành động thì chính là không có lý trí.

Thật ra thì bình thường nàng cũng không vì chuyện nhỏ này mà tức giận nhưng mà hiện tại không tìm được tiểu hồ ly, nàng rất lo lắng.


Xoay người đi vào trong nhà, cuối cùng nàng cũng không nhịn được mở miệng nói, “Các ngươi chọn ra hai người ra ngoài sân tìm giúp ta một con tiểu hồ ly màu bạc.”

“Dạ!”

Hai nha hoàn ra khỏi cửa, không hề che giấu thần sắc bất mãn cùng khinh miệt trên mặt, một nha đầu hừ lạnh nói, “Hừ, lúc này mà đi tìm tiểu hồ ly làm gì?”

Một nha đầu khác tiếp lời, “Ta nghĩ nàng ta từ lúc đến đây chưa có sai bảo được ai, cho nên hiện tại liền muốn thể hiện!” Vừa nói vừa khinh miệt nhìn bên trong nhà một cái.

Thuỷ Nguyệt Linh đã đột phá tầng thứ chín Cửu Huyền Thiên, đã sớm tai thính mắt tinh, những lời nói của các nàng, nàng đều nghe không sót một chữ, trong lòng cười nhạo một tiếng, không còn từ gì để nói.

Bên ngoài Vương phủ, “Vương gia…” Thuỷ Nguyệt Linh sợ hãi cúi đầu thi lễ đối với Thượng Quan Lăng.

Thượng Quan Lăng liếc nàng một cái, lạnh lùng nói, “Lên xe!”

Thuỷ Nguyệt Linh nhìn Thượng Quan Lăng đở hai vị sườn phi lên xe ngựa trước, nhíu mày, tự giác đi vào xe ngựa phía sau.

Ngồi dựa vào xe ngựa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mày lại nhíu lại, tiểu hồ ly bình thường rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ chạy lung tung, tại sao có thể đột nhiên mất tích? Nhìn dáng vẻ ngày hôm qua của nó, giống như đang giận nàng, chẳng lẽ tự nó bỏ đi?


Không ngờ nó dám giận dỗi nàng, bỏ nhà trốn đi, chờ nó quay về, nàng nhất định sẽ đánh cho nó một trận!

Xe ngựa đột nhiên động một cái, Thuỷ Nguyệt Linh mở mắt ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Thượng Quan Lăng chui vào xe, không chút dấu vết nhíu mày* ( nghĩa là nhíu mày mà không để người khác phát hiện được), Lăng Vương chẳng phải nên chăm sóc hai nữ nhân kia sao, chạy đến chổ nàng làm cái gì? Hiện tại nàng cũng không có tâm tình để ứng phó hắn.

Xe ngựa từ từ khởi hành, đợi một lát, Thuỷ Nguyệt Linh thấy hắn không phản đối, cũng lười để ý đến hắn, nhắm mắt lại nghĩ ngơi, việc như vậy chắc chắn sẽ có người kím chuyện với nàng, trước tiên nên dưỡng cho tinh thần tốt một chút rồi hãy tính.

Thượng Quan Lăng nhìn cô gái đang nhắm mắt dưỡng thần, ánh mắt loé loé, không phải nàng sợ hắn sao? Nhìn bộ dạng lúc này của nàng rất nhàn nhã!

Thâm tàng bất lộ sao? Vốn hắn không nghĩ ra vì sao trước kia Thuỷ Hằng đem con cờ vô dụng để ở bên cạnh hắn, hiện giờ xem ra, Thuỷ Hằng chưa bao giờ xem thường hắn!

Trong xe ngựa chỉ có im lặng, cho tới khi xe ngựa dừng lại, Thượng Quan Lăng mới mở miệng, giọng nói lạnh giá khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo, “Ta không cần biết ngươi có mục đích gì? Tối nay tốt nhất ngươi nên an phận một chút!” Tầm mắt sắc bén nhìn về phía nàng, hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu đi xuống xe ngựa.

Khoé miệng Thuỷ Nguyệt Linh giương nhẹ, chỉ như vậy liền nghi ngờ nàng, Lăng Vương này thật đúng là một người không đơn giản! Nhưng mà, như vậy thì sao chứ? Nghi ngờ thì nghi ngờ đi! Dù sao nàng cũng sẽ sớm rời khỏi, còn khi nào rời đi, thì phải xem Độc Cô Hàn! (ai biết anh Hàn này là ai không?)



back top