“Alô…” San San giúp cậu bé bỏ một đồng xu, chính mình đứng một bên nghe. Cô vừa bị cậu bé kéo chạy thật nhanh, đã lâu không chạy nhanh như thế, thoáng cái khiến cô mệt mỏi không thôi, thở không ra hơi, hơi thở gấp gáp.
“Ở đâu?” Đầu bên kia điện thoại có tiếng hỏi thẳng.
“Mình… mình… ở quảng trường Nhân Dân.” Hô hấp của San San đứt quãng, đầu óc cũng chậm độn, nhất thời không suy nghĩ, hổn hển trả lời.
“Đã khỏi bệnh?” Giọng nói ở bên kia có vẻ không vui. San San hơi giật mình một chút, nhưng vẫn không nhận ra là ai đang gọi đến, lại không ý tứ mạo muội hỏi là ai, chỉ có thể vừa nghĩ vừa ứng phó “Tốt lắm tốt lắm, cảm ơn quan tâm.”
“Đang ở một mình?”
“Không… không phải.” San San cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, lại vẫn không xác định được là ai.
“.. Cùng bạn sao?” Trầm mặc một hồi, đối phương mới tiếp tục hỏi.
“Không phải.” San San mắt nhìn cậu bé đứng bên cạnh đang điên cuồng hăng say chơi đùa, “Còn có một người bạn nhỏ.”
“A.” Đầu bên kia như có tiếng thở hắt ra, giọng cũng dễ nghe hơn “Quảng trường Nhân Dân? Trước ở đó đợi tôi, tôi đến tìm em.” Không đợi San San đáp lại, đối phương nhanh chóng cúp điện thoại.
San San sững sờ nhìn điện thoại di dộng “Số lạ”, đột nhiên tưởng tượng, số này không có trong danh bạ, chắc là gọi nhầm số đi.
Đã không biết là ai, San San liên quyết định coi như người đó gọi nhầm máy.
“Được lắm.” Trừng mắt nhìn cậu bé đang chơi đùa bên cạnh “Cháu đã chơi mười lần rồi, còn không dừng lại ông sẽ không có tiền.”
“Ông là ông già Noel mà.” Cậu bạn nhỏ không ngẩng đầu lên, ra sức đập chuột “Biến một cái, không phải là có rồi sao?”
Truyện cổ tích đúng là hại người, San San quyết định lần này dù thế nào cũng không thể dung túng, bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian, cha mẹ cậu bé không chừng đã hoảng loạn muốn nhảy lầu rồi.
“Ông già Noel.” Cậu bé lại lần nữa Game Over, kéo góc áo San San, nịnh nọt nhìn cô.
“Không được.” San San trực tiếp cự tuyệt, hoàn toàn không có ý thương lượng.
Cậu bé tiếp tục kéo.
“Không được.” Lúc này lỗ mũi đã nhìn trời.
Lại kéo.
“Ông nói…”
“Ông già Noel, bên kia có một người hình như quen ông kìa.”
Gì? San San mang tầm nhìn trở lại bình thường.
Sau đó San San muốn hôn mê.
“Hàn… Thầy Hàn.” San San tròn mắt như nhìn thấy quỷ đang đi về phía mình, là ảo giác a, không lẽ vừa rồi là anh gọi điện đến? San San bỗng thấy xúc động, cầm râu vừa dựt ra dính lên, hiện tại bộ dạng cô thế này, khẳng định là rất khó coi.
Hàn Cố Diễn đi đến trước mặt hai người, âm tình bất định nhìn San San “Ông già Noel.”
“Ha ha ha.” Mặt San San lúc này khẽ cười một cái, so với khóc còn khó coi hơn nhiều.
Người bạn nhỏ lại kéo kéo góc áo cô. San San cau mày, từ túi lấy ra một đồng xu đưa cho cậu bé, cậu bé cười hắc hắc, lần nữa tiếp tục chơi “máy đập chuột.”
“Sao không nhắn tin trả lời.” Hàn Cố Diễn khẽ liếc cậu bé, sau đó nói với San San “Không muốn nói cho tôi, xong rồi sao.”
Đương nhiên không thể xong, xem ra vừa rồi thật sự là Hàn Cố Diễn gọi đến, San San lấy điện thoại ra nhìn “Không có a.” Lời vừa dứt, điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn, San San mở ra xem, không phải là của người trước mặt đây sao “A, vừa nhận được.” Sợ anh không tin, vội vàng đưa điện thoại đến trước mặt anh “Thầy Hàn, thầy xem đi, thật sự là vừa mới nhận được.”
San San nhìn tin nhắn kia, thật là một tin nhắn ngắn họn, ngắn gọn đến mức không cần thiết phải phí sức gọi điện đến chất vấn, cũng không cần phải đứng ở trước mặt cô như lúc này.
Một tin nhắn đơn giản “Giáng sinh vui vẻ”, San San buồn bực nhìn điện thoại, không lẽ nói, điện thoại di động Trung Quốc cũng bị chậm, thật sự nội dung đằng sau rất dài, chẳng qua là do tin bị lỗi?
Cô cả người bị vây kín, thời tiết dù lạnh nhưng so ra cô vẫn mặc hơi nhiều, thêm nữa do căng thẳng, cả người nóng rực, nhất thời trái đổ đầy mồ hôi, Hàn Cố Diễn thấy cô như thế, khó chịu thay cô nói “Không nóng sao?” Nói xong trực tiếp đưa tay lên trán cô lau mồ hôi giúp cô.
Nóng, nóng chết luôn. Trong lòng San San không ngừng gào thét, ngoài miệng lại trả lời “Cũng bình thường.” Không ngờ đến hành động của anh, nhất thời lại choáng váng, đại não đứng hình tại chỗ vài giây.
“Làm Thêm?” Hàn Cố Diễn nhìn bộ mặt bắt đầu ngốc ra của cô, biết mình làm cô sợ, nhanh chóng tuỳ tiện đổi chủ đề.
“Vâng.” San San vội gật đầu, cũng không dám nhìn thẳng anh, khẽ cúi đầu, đáp lung tung, đột nhiên lại nhớ đến mình đang nợ tiền thuốc của anh, “Thầy Hàn, tiền thuốc…” Nhanh chóng lục túi mình, nhưng hôm nay đi rất vội, trên người cũng không mang nhiều tiền, hiện tại làm gì có tiền trả cho anh, nhất thời, lại lúng túng.
“Không vội.” Hàn Cố Diễn nhìn cô lục túi tiền, bộ dạng chân tay luống cuống “Còn nhiều thời gian.”
San San nghe thấy như tìm được lối thoát, cười hắc hắc với anh “Vậy để hôm khác.”
“Bệnh vừa khỏi sao không nghỉ ngơi cho tốt.” Lúc Hàn Cố Diễn nói những lời này, mặc dù có ý trách cứ, nhưng ngữ khí lại vô cùng dịu dàng, ánh mắt cũng không giống như trước, có chút mê ly, giống như đang có lửa nhen nhóm.
San San chưa từng nhìn thấy Hàn Cố Diễn như thế, làm cho người ta không có biện pháp đem anh và một thầy giáo xếp chung một chỗ, nhưng nhìn anh như thế lại khiến cô có chút sợ hãi, trong lòng không khỏi lo lắng, tim cũng đập nhanh hơn bình thường mấy lần.
“Ông già Noel.” Cậu bé chấm dứt cuộc chiến, thấy không ai để ý đến mình, lại kéo góc áo San San, “Bạn trai ông phải không….”
San San vừa nghe, lại càng hoảng sợ, nhanh chóng lấy tay che miệng cậu nhóc, không dám nhìn Hàn Cố Diễn.
“Nó là…?” Hàn Cố Diễn chuyển chú ý đến người cậu bé.
“Cậu bé này em gặp trên quảng trường.” San San buông tay ra, có chút ngượng ngùng mở miệng.
“Cậu bạn nhỏ, nhà cháu ở đâu.” Hàn Cố Diễn ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào cậu bé “Chú và dì đưa con về nhà.” Khẽ nâng đầu, nhìn San San đang luống cuống, “Dù sao cũng đã đến giờ tan tầm, cởi đồ ra đi.”
Diệp San San thật sự nhịn không nổi nữa, cũng muốn cởi bớt lớp áo quần bên ngoài ra, dù sao bên trong vẫn còn quần áo của cô, nghĩ nghĩ, sau đó tìm một chỗ vắng người, trực tiếp đem bộ đồ bông cởi ra, lúc này mới thở dài một hơi, hiện tại đã cảm thấy khá hơn rồi.
“Chú ơi.” Cậu bé nhìn sự biến đổi kỳ diệu của cô, sau đó mở miệng “Muốn chị đưa cháu về.” Nói xong chủ động kéo tay San San, mắt vẫn nhìn Hàn Cố Diễn, không cho anh chút mặt mũi nào.
Hàn Cố Diễn nhướn mày, liếc cậu bé, đứng thẳng người, cởi khăn quàng trên cổ mình ra, trực tiếp quàng lên cổ San San, “Vừa rồi mặc nhiều như thế, hiện tại cởi hết, coi chừng bị lạnh.”
Khăn quàng cổ bằng nhung, còn mang theo nhiệt độ của Hàn Cố Diễn, San San vừa cởi hết lớp áo bông bên ngoài, đang cảm thấy thoải mái, nhưng gió thổi đến cũng cảm thấy hơi lạnh, hiện tại nhờ chiếc khăn này lại cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Cậu bé nhìn khuôn mặt đỏ hồng của San San “Chú, chú là đang theo đuổi chị ấy sao?”
Ách. San San không biết nói gì, lập tức cảm thấy, tốt nhất vẫn nên đưa tiền xu cho nhóc con này đi chơi đập chuột thì hơn.
Hàn Cố Diễn khẽ cười một tiếng “Dì mấy hôm trước bị ốm mới khỏi, sớm một chút đưa cháu về nhà, được không? Lần sau có thời gian lại cùng đi chơi.”
Cậu bé nghe xong, nhìn San San, cô bị khăn quàng của Hàn Cố Diễn che hết miệng, đành gật gật đầu với nó.
Cậu bé rất không tình nguyện nói với San San “Chị, điện thoại của chị cho tôi mượn gọi một chút được không?” Hai người đàn ông một lớn một nhỏ, xưng hô lại không khác nhau là mấy, mặc dù không cách nào phản bác, nhưng cũng không ai thoả hiệp, chỉ có người trong cuộc đầu óc vẫn u mê cái gì cũng không rõ, nhanh chóng đưa điện thoại ra “Em muốn gọi điện cho cha mẹ sao?”
Cậu bé nhận điện thoại, nhấn dãy số, đột nhiên giọng trẻ con quỷ dị vang lên “Soái ca, soái ca, có điện thoại.” Cậu bé lấy từ trong ba lô một chiếc điện thoại nhìn nhìn, lúc này mới mỉm cười trả lại cho San San. Sau đó lại nhấn một dãy số “Mẹ, con đang ở máy đập chuột, mẹ mau đến đây, con phải về nhà.”
ORZ~! Không đợi Diệp San San kịp phản ứng, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi vội vã chạy đến, trừng mắt nhìn cậu bé, vẻ mặt xin lỗi nói với Diệp San San “Thật xin lỗi, con nhà tôi đã làm phiền đến cô, nó có tật xấu này, vừa nhìn thấy mỹ nữ là chạy theo, ngay cả mẹ cũng không màng, gọi mấy lần điện thoại, tìm mấy vòng cũng không thấy đâu, không nghĩ là chạy đến khu đập chuột này.”
San San 囧囧, hai mắt mở lớn nhìn hai mẹ con trước mặt, tình huống gì đây? Ngu ngốc bị cậu nhóc này đùa giỡn rồi.
“Nhóc con, xem mẹ xử lý con thế nào.” Người phụ nữ kia bé cậu bé lên, hướng mông phát nhẹ “Còn không nhanh chóng theo mẹ về nhà.”
“Ôi.” Cậu bé uốn éo hai cái, giãy ra, đi đến phía trước San San, kéo tay cô “Chị, tôi phải về nhà, thường xuyên liên lạc, lần sau chúng ta tiếp tục đập chuột.”
“Nhóc con, hiện tại đập chuột không thịnh hành đâu.” Mẹ cậu bé nhàn nhạt ở bên cạnh nói.
Cậu bé vừa nghe, sửng sốt một chút, cảm thấy cũng đúng, sửa lại “Lần sau chúng ta đi xem phim.”
Chẳng lẽ nói, đây chính là đào hoa trong truyền thuyết sao. San San người đầy mồ hồi, Mẹ San San rất tin vào Phật, cũng không có việc gì, tiện đi qua miếu liền vào xin quẻ, xem tình hình gần đây của San San thế nào, mấy hôm trước mẹ cô vô cùng hưng phấn gọi điện cho cô, mẹ nói gần đây bốc được quẻ “Hồng Loan Tinh Động.” cho cô, không lẽ chính là ứng trên người cậu nhóc này sao? San San choáng váng, vậy không phải quá lâu sao, cô phải đợi đến khi nào đây. {Hana: Hồng Loan Tinh Động: căn cứ theo sự chuyển động của các vì sao mà tính toán ra cô gái ứng với quẻ trên sắp có tin mừng liên quan đến chuyện chung thân đại sự – Kết hun đó}
Cậu bé thấy vẻ mặt suy nghĩ buồn rầu của San san, cảm thấy hình như cô đang không hài lòng, “Chị, do chị chọn, chị thích làm gì, chúng ta sẽ làm, cha tôi nói, đàn ông phải nhân nhượng với phụ nữ, tôi đây nhường chị chọn.”
Ách~! Ngoài lời này và người mẹ quá cường đại, San San và Hàn Cố Diễn nhìn nhau một chút, đồng thời không nói gì, hiện tại trẻ con đúng là lớn quá nhanh a~~!
“Xem ra, nhóc con đó hình như đang theo đuổi em.” Hàn Cố Diễn hơi nghiêng đầu, ghé vào bên tai San San, dùng giọng nói chỉ hai người mới nghe thấy nói “Tuổi còn nhỏ, nhưng xem ra mắt rất tinh tường.” Ngữ khí vừa phải, nhưng San San lại cảm thấy như anh đang chọc tức mình, hơi lùi người, trừng mắt nhìn anh. Nhưng rất nhanh bình thường lại, San San không dám trừng mắt với anh như thế, có điều sau lần tiếp xúc lần trước, thêm lần này, cảm giác về Hàn Cố Diễn hoàn toàn không giống với thầy giáo trên giảng đường, làm gan cô cũng lớn hơn vài phần, người cũng theo thế mà thả lỏng hơn.
“Ở đâu?” Đầu bên kia điện thoại có tiếng hỏi thẳng.
“Mình… mình… ở quảng trường Nhân Dân.” Hô hấp của San San đứt quãng, đầu óc cũng chậm độn, nhất thời không suy nghĩ, hổn hển trả lời.
“Đã khỏi bệnh?” Giọng nói ở bên kia có vẻ không vui. San San hơi giật mình một chút, nhưng vẫn không nhận ra là ai đang gọi đến, lại không ý tứ mạo muội hỏi là ai, chỉ có thể vừa nghĩ vừa ứng phó “Tốt lắm tốt lắm, cảm ơn quan tâm.”
“Đang ở một mình?”
“Không… không phải.” San San cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, lại vẫn không xác định được là ai.
“.. Cùng bạn sao?” Trầm mặc một hồi, đối phương mới tiếp tục hỏi.
“Không phải.” San San mắt nhìn cậu bé đứng bên cạnh đang điên cuồng hăng say chơi đùa, “Còn có một người bạn nhỏ.”
“A.” Đầu bên kia như có tiếng thở hắt ra, giọng cũng dễ nghe hơn “Quảng trường Nhân Dân? Trước ở đó đợi tôi, tôi đến tìm em.” Không đợi San San đáp lại, đối phương nhanh chóng cúp điện thoại.
San San sững sờ nhìn điện thoại di dộng “Số lạ”, đột nhiên tưởng tượng, số này không có trong danh bạ, chắc là gọi nhầm số đi.
Đã không biết là ai, San San liên quyết định coi như người đó gọi nhầm máy.
“Được lắm.” Trừng mắt nhìn cậu bé đang chơi đùa bên cạnh “Cháu đã chơi mười lần rồi, còn không dừng lại ông sẽ không có tiền.”
“Ông là ông già Noel mà.” Cậu bạn nhỏ không ngẩng đầu lên, ra sức đập chuột “Biến một cái, không phải là có rồi sao?”
Truyện cổ tích đúng là hại người, San San quyết định lần này dù thế nào cũng không thể dung túng, bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian, cha mẹ cậu bé không chừng đã hoảng loạn muốn nhảy lầu rồi.
“Ông già Noel.” Cậu bé lại lần nữa Game Over, kéo góc áo San San, nịnh nọt nhìn cô.
“Không được.” San San trực tiếp cự tuyệt, hoàn toàn không có ý thương lượng.
Cậu bé tiếp tục kéo.
“Không được.” Lúc này lỗ mũi đã nhìn trời.
Lại kéo.
“Ông nói…”
“Ông già Noel, bên kia có một người hình như quen ông kìa.”
Gì? San San mang tầm nhìn trở lại bình thường.
Sau đó San San muốn hôn mê.
“Hàn… Thầy Hàn.” San San tròn mắt như nhìn thấy quỷ đang đi về phía mình, là ảo giác a, không lẽ vừa rồi là anh gọi điện đến? San San bỗng thấy xúc động, cầm râu vừa dựt ra dính lên, hiện tại bộ dạng cô thế này, khẳng định là rất khó coi.
Hàn Cố Diễn đi đến trước mặt hai người, âm tình bất định nhìn San San “Ông già Noel.”
“Ha ha ha.” Mặt San San lúc này khẽ cười một cái, so với khóc còn khó coi hơn nhiều.
Người bạn nhỏ lại kéo kéo góc áo cô. San San cau mày, từ túi lấy ra một đồng xu đưa cho cậu bé, cậu bé cười hắc hắc, lần nữa tiếp tục chơi “máy đập chuột.”
“Sao không nhắn tin trả lời.” Hàn Cố Diễn khẽ liếc cậu bé, sau đó nói với San San “Không muốn nói cho tôi, xong rồi sao.”
Đương nhiên không thể xong, xem ra vừa rồi thật sự là Hàn Cố Diễn gọi đến, San San lấy điện thoại ra nhìn “Không có a.” Lời vừa dứt, điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn, San San mở ra xem, không phải là của người trước mặt đây sao “A, vừa nhận được.” Sợ anh không tin, vội vàng đưa điện thoại đến trước mặt anh “Thầy Hàn, thầy xem đi, thật sự là vừa mới nhận được.”
San San nhìn tin nhắn kia, thật là một tin nhắn ngắn họn, ngắn gọn đến mức không cần thiết phải phí sức gọi điện đến chất vấn, cũng không cần phải đứng ở trước mặt cô như lúc này.
Một tin nhắn đơn giản “Giáng sinh vui vẻ”, San San buồn bực nhìn điện thoại, không lẽ nói, điện thoại di động Trung Quốc cũng bị chậm, thật sự nội dung đằng sau rất dài, chẳng qua là do tin bị lỗi?
Cô cả người bị vây kín, thời tiết dù lạnh nhưng so ra cô vẫn mặc hơi nhiều, thêm nữa do căng thẳng, cả người nóng rực, nhất thời trái đổ đầy mồ hôi, Hàn Cố Diễn thấy cô như thế, khó chịu thay cô nói “Không nóng sao?” Nói xong trực tiếp đưa tay lên trán cô lau mồ hôi giúp cô.
Nóng, nóng chết luôn. Trong lòng San San không ngừng gào thét, ngoài miệng lại trả lời “Cũng bình thường.” Không ngờ đến hành động của anh, nhất thời lại choáng váng, đại não đứng hình tại chỗ vài giây.
“Làm Thêm?” Hàn Cố Diễn nhìn bộ mặt bắt đầu ngốc ra của cô, biết mình làm cô sợ, nhanh chóng tuỳ tiện đổi chủ đề.
“Vâng.” San San vội gật đầu, cũng không dám nhìn thẳng anh, khẽ cúi đầu, đáp lung tung, đột nhiên lại nhớ đến mình đang nợ tiền thuốc của anh, “Thầy Hàn, tiền thuốc…” Nhanh chóng lục túi mình, nhưng hôm nay đi rất vội, trên người cũng không mang nhiều tiền, hiện tại làm gì có tiền trả cho anh, nhất thời, lại lúng túng.
“Không vội.” Hàn Cố Diễn nhìn cô lục túi tiền, bộ dạng chân tay luống cuống “Còn nhiều thời gian.”
San San nghe thấy như tìm được lối thoát, cười hắc hắc với anh “Vậy để hôm khác.”
“Bệnh vừa khỏi sao không nghỉ ngơi cho tốt.” Lúc Hàn Cố Diễn nói những lời này, mặc dù có ý trách cứ, nhưng ngữ khí lại vô cùng dịu dàng, ánh mắt cũng không giống như trước, có chút mê ly, giống như đang có lửa nhen nhóm.
San San chưa từng nhìn thấy Hàn Cố Diễn như thế, làm cho người ta không có biện pháp đem anh và một thầy giáo xếp chung một chỗ, nhưng nhìn anh như thế lại khiến cô có chút sợ hãi, trong lòng không khỏi lo lắng, tim cũng đập nhanh hơn bình thường mấy lần.
“Ông già Noel.” Cậu bé chấm dứt cuộc chiến, thấy không ai để ý đến mình, lại kéo góc áo San San, “Bạn trai ông phải không….”
San San vừa nghe, lại càng hoảng sợ, nhanh chóng lấy tay che miệng cậu nhóc, không dám nhìn Hàn Cố Diễn.
“Nó là…?” Hàn Cố Diễn chuyển chú ý đến người cậu bé.
“Cậu bé này em gặp trên quảng trường.” San San buông tay ra, có chút ngượng ngùng mở miệng.
“Cậu bạn nhỏ, nhà cháu ở đâu.” Hàn Cố Diễn ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào cậu bé “Chú và dì đưa con về nhà.” Khẽ nâng đầu, nhìn San San đang luống cuống, “Dù sao cũng đã đến giờ tan tầm, cởi đồ ra đi.”
Diệp San San thật sự nhịn không nổi nữa, cũng muốn cởi bớt lớp áo quần bên ngoài ra, dù sao bên trong vẫn còn quần áo của cô, nghĩ nghĩ, sau đó tìm một chỗ vắng người, trực tiếp đem bộ đồ bông cởi ra, lúc này mới thở dài một hơi, hiện tại đã cảm thấy khá hơn rồi.
“Chú ơi.” Cậu bé nhìn sự biến đổi kỳ diệu của cô, sau đó mở miệng “Muốn chị đưa cháu về.” Nói xong chủ động kéo tay San San, mắt vẫn nhìn Hàn Cố Diễn, không cho anh chút mặt mũi nào.
Hàn Cố Diễn nhướn mày, liếc cậu bé, đứng thẳng người, cởi khăn quàng trên cổ mình ra, trực tiếp quàng lên cổ San San, “Vừa rồi mặc nhiều như thế, hiện tại cởi hết, coi chừng bị lạnh.”
Khăn quàng cổ bằng nhung, còn mang theo nhiệt độ của Hàn Cố Diễn, San San vừa cởi hết lớp áo bông bên ngoài, đang cảm thấy thoải mái, nhưng gió thổi đến cũng cảm thấy hơi lạnh, hiện tại nhờ chiếc khăn này lại cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Cậu bé nhìn khuôn mặt đỏ hồng của San San “Chú, chú là đang theo đuổi chị ấy sao?”
Ách. San San không biết nói gì, lập tức cảm thấy, tốt nhất vẫn nên đưa tiền xu cho nhóc con này đi chơi đập chuột thì hơn.
Hàn Cố Diễn khẽ cười một tiếng “Dì mấy hôm trước bị ốm mới khỏi, sớm một chút đưa cháu về nhà, được không? Lần sau có thời gian lại cùng đi chơi.”
Cậu bé nghe xong, nhìn San San, cô bị khăn quàng của Hàn Cố Diễn che hết miệng, đành gật gật đầu với nó.
Cậu bé rất không tình nguyện nói với San San “Chị, điện thoại của chị cho tôi mượn gọi một chút được không?” Hai người đàn ông một lớn một nhỏ, xưng hô lại không khác nhau là mấy, mặc dù không cách nào phản bác, nhưng cũng không ai thoả hiệp, chỉ có người trong cuộc đầu óc vẫn u mê cái gì cũng không rõ, nhanh chóng đưa điện thoại ra “Em muốn gọi điện cho cha mẹ sao?”
Cậu bé nhận điện thoại, nhấn dãy số, đột nhiên giọng trẻ con quỷ dị vang lên “Soái ca, soái ca, có điện thoại.” Cậu bé lấy từ trong ba lô một chiếc điện thoại nhìn nhìn, lúc này mới mỉm cười trả lại cho San San. Sau đó lại nhấn một dãy số “Mẹ, con đang ở máy đập chuột, mẹ mau đến đây, con phải về nhà.”
ORZ~! Không đợi Diệp San San kịp phản ứng, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi vội vã chạy đến, trừng mắt nhìn cậu bé, vẻ mặt xin lỗi nói với Diệp San San “Thật xin lỗi, con nhà tôi đã làm phiền đến cô, nó có tật xấu này, vừa nhìn thấy mỹ nữ là chạy theo, ngay cả mẹ cũng không màng, gọi mấy lần điện thoại, tìm mấy vòng cũng không thấy đâu, không nghĩ là chạy đến khu đập chuột này.”
San San 囧囧, hai mắt mở lớn nhìn hai mẹ con trước mặt, tình huống gì đây? Ngu ngốc bị cậu nhóc này đùa giỡn rồi.
“Nhóc con, xem mẹ xử lý con thế nào.” Người phụ nữ kia bé cậu bé lên, hướng mông phát nhẹ “Còn không nhanh chóng theo mẹ về nhà.”
“Ôi.” Cậu bé uốn éo hai cái, giãy ra, đi đến phía trước San San, kéo tay cô “Chị, tôi phải về nhà, thường xuyên liên lạc, lần sau chúng ta tiếp tục đập chuột.”
“Nhóc con, hiện tại đập chuột không thịnh hành đâu.” Mẹ cậu bé nhàn nhạt ở bên cạnh nói.
Cậu bé vừa nghe, sửng sốt một chút, cảm thấy cũng đúng, sửa lại “Lần sau chúng ta đi xem phim.”
Chẳng lẽ nói, đây chính là đào hoa trong truyền thuyết sao. San San người đầy mồ hồi, Mẹ San San rất tin vào Phật, cũng không có việc gì, tiện đi qua miếu liền vào xin quẻ, xem tình hình gần đây của San San thế nào, mấy hôm trước mẹ cô vô cùng hưng phấn gọi điện cho cô, mẹ nói gần đây bốc được quẻ “Hồng Loan Tinh Động.” cho cô, không lẽ chính là ứng trên người cậu nhóc này sao? San San choáng váng, vậy không phải quá lâu sao, cô phải đợi đến khi nào đây. {Hana: Hồng Loan Tinh Động: căn cứ theo sự chuyển động của các vì sao mà tính toán ra cô gái ứng với quẻ trên sắp có tin mừng liên quan đến chuyện chung thân đại sự – Kết hun đó}
Cậu bé thấy vẻ mặt suy nghĩ buồn rầu của San san, cảm thấy hình như cô đang không hài lòng, “Chị, do chị chọn, chị thích làm gì, chúng ta sẽ làm, cha tôi nói, đàn ông phải nhân nhượng với phụ nữ, tôi đây nhường chị chọn.”
Ách~! Ngoài lời này và người mẹ quá cường đại, San San và Hàn Cố Diễn nhìn nhau một chút, đồng thời không nói gì, hiện tại trẻ con đúng là lớn quá nhanh a~~!
“Xem ra, nhóc con đó hình như đang theo đuổi em.” Hàn Cố Diễn hơi nghiêng đầu, ghé vào bên tai San San, dùng giọng nói chỉ hai người mới nghe thấy nói “Tuổi còn nhỏ, nhưng xem ra mắt rất tinh tường.” Ngữ khí vừa phải, nhưng San San lại cảm thấy như anh đang chọc tức mình, hơi lùi người, trừng mắt nhìn anh. Nhưng rất nhanh bình thường lại, San San không dám trừng mắt với anh như thế, có điều sau lần tiếp xúc lần trước, thêm lần này, cảm giác về Hàn Cố Diễn hoàn toàn không giống với thầy giáo trên giảng đường, làm gan cô cũng lớn hơn vài phần, người cũng theo thế mà thả lỏng hơn.