Khi đang học, ánh mắt Hàn Cố Diễn luôn vô tình hay cố ý quét về phía San San, từ đầu đến cuối cô đều duy trì tư thế vùi đầu vào bàn làm đà điểu. Thị lực của Hàn Cố Diễn rất tốt, từ vị trí bục giảng nhìn xuống, không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô nhưng lỗ tai đang ửng hồng có thể biết bây giờ San San đang cực kì quẫn bách. Nếu như cửa sau của phòng học có thể mở được thì tám phần cô đã chuồn êm, may là đã sớm khóa cánh cửa kia lại, vừa nghĩ tới trí thông minh của mình thì Hàn Cố diễn lại tỏ ra vui vẻ, nhưng mà vừa nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của San San và Tiểu Mập thì lại thấy hơi buồn bực, sắc mặt lại trầm xuống, nghiêm chỉnh giảng bài, sắc mặt của phó giáo sư Hàn biến chuyển như mây chuyển sang mưa. Các sinh viên ngồi dưới đều bận rộn bàn tán đề thi cuối kì, chuyện tin đồn bây giờ tạm thời gác sang một bên. Tiểu Mập nhìn Hàn Cố Diễn trên bục giảng, không nhịn được phải nói thầm, chẳng lẽ mọi người không phát hiện ra thái độ phó giáo sư Hàn đang vô cùng quái dị sao? Cậu ta quay đầu lại nhìn San San, dáng vẻ của cô như sắp chết đến nơi gục mặt xuống bàn, Tiểu Mập lại ngẩng đầu lên nhìn Hàn Cố Diễn, phát hiện ra hình như anh cũng đang quan sát San San, tuy ánh mắt của anh không dán vào San San nhưng Tiểu Mập nhận ra số lần Hàn Cố Diễn nhìn San San tăng lên gấp đôi, thời gian ánh mắt dừng lại rõ ràng cũng dài hơn. Không thể xem thường số lần cùng thời gian nhìn sang được, đây là thời gian cùng số lần cực kì lớn. Tiểu Mập lại nhìn lướt qua lớp học, phát hiện ra các bạn học đều đang chân thành nghe giảng, chẳng lẽ chỉ có cậu ta mới phát hiện ra sao? Đây thật sự chỉ là tin đồn nhảm bình thường thôi sao? Chóng mặt, lúc này, rõ ràng không còn ai tám chuyện nữa, Tiểu Mập bị nghẹn cảm thấy khó chịu, anh hùng, quả nhiên là cô đơn!
Từ đầu giờ đến cuối giờ San San vẫn giữ nguyên tư thế kia, Hàn Cố Diễn giảng những gì một chữ cũng không lọt vào đầu cô được, dù sao đến khi thi tìm Tiểu Mập mượn vở chép bài là được, qua được thì qua, không qua được thì xem như là không được may mắn.
Hết giờ học, San San chậm chạp thu dọn đồ, vẫn còn mười mấy sinh viên đang chăm chỉ vùi đầu đọc sách, San San cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ kì thi cuối kì của môn này rất khó sao? Lúc này mới bắt đầu ý thức được nguy cơ à?
“Lớp trưởng, đến văn phòng của tôi một lát, tôi đưa tài liệu cho em!” Hàn Cố Diễn quét mắt qua phòng học, vừa nói vừa đi ra ngoài vừa gọi San San.
Tuy 100% là không muốn nhưng phó giáo sư Hàn đã mở lời San San cũng chỉ có thể tuân lệnh, vội vàng đeo ba lô chạy thật nhanh ra ngoài, thanh thủ đuổi cho kịp. (tính tình cô nàng này thay đổi khá nhanh, một giây trước còn hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta, một giây sau đã biến mất không còn tung tích đâu, bị Hàn Cố Diễn lừa gạt cũng đáng – tác giả)
Hai người họ chân trước vừa ra khỏi thì chân sau trong phòng học đã trở nên trống không, một bóng người cũng không còn, không có gì để nhiều chuyện nữa thì ở lại làm gì.
San San bước đi, chậm chạp theo sau Hàn Cố Diễn, nói thật, cô thật sự rất muốn thừa dịp anh không chú ý mà khom lưng chuồn mất, cũng không phải vì tức giận mà là vì sợ hãi.
Đúng vậy, San San phát hiện ra cô rất sợ ở một mình với Hàn Cố Diễn, cô luôn rất dễ đỏ mặt, San San cảm thấy mình là một đứa da mặt dày, nhưng khi gặp Hàn Cố Diễn thì số lần cô đỏ mặt ngày càng tăng, mức độ cũng ngày càng tăng; còn cả tâm trạng nữa, mỗi một lần đến gần Hàn Cố Diễn là cô lại cảm thấy cô sắp bệnh tới nơi, bởi vì luôn cảm thấy hô hấp khó khăn, tim cũng đập mạnh hơn, thân thể có cảm giác lâng lâng; mà ngay cả tính cách gần đây cũng trở nên rất kì lạ, San San cảm thấy cô luôn luôn sợ hãi cùng tôn trọng với thầy giáo, nhưng đối với Hàn Cố Diễn thì cô lại cảm thấy không giống vậy, hình như cô không xem anh là thầy giáo, ở cùng với anh lại không thể như những bạn học bình thường, dù sao xét về thân phận bọn họ cũng không phải bạn bè, cho nên San San luôn không biết dùng cách nào để cư xử với anh. Cô đã lo lắng chuyện này rất lâu rồi nhưng vẫn không có cách nào giải đáp thắc mắc trong lòng mình, không có cách nào giải thích được tâm tình của mình, bây giờ xảy ra việc này càng làm cho cô cảm thấy tốt nhất là không cần phải gặp anh, chỉ cần không gặp mặt thì cũng sẽ không như vậy nữa.
San San đi theo Hàn Cố Diễn, đến cửa ra vào lại dừng lại, hiện giờ trong văn phòng không còn ai khác, vậy có nghĩa là mình phải ở cùng với Hàn Cố Diễn một mình, nghĩ đến đây chân của San San lại bắt đầu không kìm được trở nên mềm nhũn.
Hàn Cố Diễn biết rõ cô vẫn không xa không gần đi theo nhưng hiện giờ vào văn phòng nhưng lại không thấy cô bước vào, chẳng lẽ lại chuồn êm rồi? Hàn Cố Diễn nhíu mày, vừa định lao ra ngoài cửa bắt người thì đã thấy cô biến thành phụ nữ thời cổ đại bước đi rất nhỏ, dường như từng tấc từng tấc một bước về phía anh.
Cho dù khoảng cách có xa, cô lại đi chậm nhưng rốt cuộc cũng phải có lúc tới gần, huống chi văn phòng này cũng không rộng bao nhiêu, bàn của Hàn Cố Diễn ở ngay bên ngoài cho nên anh cũng không vội thúc giục, tựa nửa người lên bàn chờ Diệp San San.
Thật ra cũng không phải San San cố ý đi chậm như vậy nhưng mà cô cảm thấy bây giờ bệnh của cô càng ngày càng nghiêm trọng, lúc trước khi dựa vào gần Hàn Cố Diễn mới có cảm giác khác lạ, bây giờ chỉ cách một đoạn cô cũng cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của anh chấn áp khiến cô khó chịu, cảm thấy mọi thứ trở nên rối tung, nói không nên lời, khi nói chuyện cũng không được thoải mái.
San San cứ bước đi chậm chạp như vậy, đứng trước mặt Hàn Cố Diễn, bây giờ anh đang trong tư thế thả lỏng ngồi ở trên bàn, cứ thế mà nhìn cô.
Anh không nói gì, San San cũng không biết phải mở miệng nói gì nữa, hai người cứ giằng co kì quái như vậy. San San cảm thấy hình như anh đang tức giận, nhưng scandal kia cũng không phải do cô truyền đi mà, hơn nữa cô cũng là người bị hại, vừa rồi trên lớp học anh còn cười nói về tin đồn kia, hiện giờ đối mặt với mình thì lại ra vẻ lãnh đạm, San San chưa từng thấy vẻ mặt này của Hàn Cố Diễn, lúc trước khi cô nhìn thấy anh, anh chưa từng như vậy, khi đó anh thoạt nhìn có hơi hời hợt, rất hay nói đùa bâng quơ, có đôi khi lời nói thậm chí không phải là ngôn ngữ của một thầy giáo. Khi đó Hàn Cố Diễn khiến cho cô sợ hãi, nhưng mà so sánh với bây giờ thì anh đang làm cho cô cảm thấy oan ức. San San cũng không biết cô đang oan ức gì nữa, thầy giáo làm mặt lạnh cũng là chuyện rất bình thường, nhưng mà cô lại không thể tiếp nhận chuyện Hàn Cố Diễn bày ra biểu lộ này trước mặt cô. San San nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của anh cũng hơi buồn bực trong lòng, nghẹn ngào mãi, lại bắt đầu thấy mất tự nhiên, trạng thái hiện giờ của hai người càng lúc càng kì quái, không giống như thầy trò bình thường, người ngoài mà nhìn thấy lại càng trông giống như một đôi tình nhân hơn.
Rốt cuộc Hàn Cố Diễn không chịu nổi chủ động mở miệng trước, “Toàn bộ tài liệu học đều ở trong này, em cầm lấy đi in ra đi, đa phần đề thi cũng đều ở trong đó, được khoảng 80%.” Anh vừa nói câu này vừa lấy USB trong ngăn bàn đưa cho San San.
Cách cầm USB của anh rất kì quái, USB được đặt trên lòng bàn tay của anh, đưa đến trước mặt San San làm cho cô cảm thấy lúc cô nhận lấy nó từ lòng bàn tay của anh, tay cũng sẽ chạm vào tay anh, tim San San lại bắt đầu không tự chủ được mà đập liên hồi, một lát sau mới chậm rãi nhận lấy USB từ trong tay anh, kết quả từ đầu đến cuối Hàn Cố Diễn đều ở trong tư thế đó, đến khi USB đã bị San San nắm trong lòng bàn tay Hàn Cố Diễn mới thu tay lại. San San thầm nói mình đã tự đa tình rồi, cô đang suy nghĩ lung tung vớ vẩn cái gì vậy, hít thật sâu, cô cố gắng bình tĩnh trở lại, nhưng sắc mặt vừa ửng hồng không thể hết được, San San mơ hồ phát hiện lúc tay của Hàn Cố Diễn thu lại, cô có cảm giác hơi thất vọng.
Hàn Cố Diễn vẫn không nói lời nào, nhưng cô biết rõ anh đang nhìn chằm chằm vào mình. San San nắm thật chặt bàn tay lại như để tiếp thêm dũng khí cho mình mở miệng nói: “Thầy Hàn, thầy còn có việc gì không?” Lúc nói ra lời này, San San không nhìn Hàn Cố Diễn, không phải là lễ phép thông thường, hơn nữa khi nói chuyện với thầy giáo lại càng không thể như vậy.
“Không có!” Hàn Cố Diễn không hề nhúc nhích, cứ nhìn đôi tai đỏ hồng của San San như vậy, thật ra cái anh muốn nhìn là mặt của cô, mắt của cô, miệng của cô, anh luôn nhớ kĩ hương vị tuyệt vời kia, quá hoàn mĩ, thế cho nên mỗi lần gặp cô đều không ngừng muốn lặp lại hương vị ngọt ngào kia một lần nữa. Anh vẫn cảm thấy mình là một người rất có kiên nhẫn, nhưng mà hiện giờ anh không thể xác định anh có còn đợi được nữa không. Cũng cảm thấy có chút sợ hãi, vừa rồi San San không ngừng nhìn sang nam sinh khác, điểm ấy khiến cho anh không thể dự liệu được, anh học luật, từ nhỏ đến lớn suy nghĩ luôn cẩn thận, anh có thể tìm ra lỗ hổng của mọi vấn đề nan giải, sau đó công phá nó, nhưng mà vừa rồi cho đến bây giờ, anh chỉ cảm thấy bối rối, không có cách nào tỉnh táo phân tích, không có cách nào kiên nhẫn chờ đợi nữa, thầm nghĩ phải nhanh chóng tìm ra phương pháp giải quyết vấn đề này.
Có lẽ sự kiên nhẫn của anh đã sớm cạn rồi.
Khi anh gặp lại cô một lần nữa mới biết được cô đã có bạn tai, anh nhớ rõ anh đã vô cùng tức giận, thật ra xã hội bây giờ tình một đêm cũng thường hay xảy ra huống chi chỉ là một nụ hôn, cộng thêm việc cô còn uống rượu, căn bản không thể trách được, nhưng anh vẫn không thể nào tiếp nhận cô là người như vậy. Về sau mới biết được cô đã quên mất anh, sau đó người bạn trai kia không lâu sau đêm đó cô mới quen, anh lại bình thường trở lại. Anh chưa bao giờ làm kẻ thứ ba, cũng không muốn làm như vậy, cho nên anh dám chắc không lâu sau hai người kia sẽ chia tay. Anh chờ đợi ba tháng, nếu như sau ba tháng vẫn chưa chia tay anh sẽ quyết định hành động, quả nhiên sau hai tháng hai người họ đã chia tay, sớm hơn một tháng so với mong muốn của anh. Anh đến nhờ vả người bên phòng giáo vụ, hy vọng môn tự chọn San San học môn của anh, đây chỉ là một chuyện nhỏ, rất dễ thực hiện, nhưng việc này không phù hợp với quy định, nhưng anh cũng không cần biết nhiều như vậy. Khi cô độc thân một lần nữa, cô sẽ không thể chạy thoát, thậm chí anh còn lên kế hoạch, nghĩ kĩ phương án, đối với cô, anh có chí thì nên. Nhưng mà ở cùng với cô anh lại càng không thể nào khống chế được mình, kế hoạch rồi phương án không thể dùng được cái nào cả, bởi vì anh ngày càng trở nên táo bạo, anh không có cách nào dùng thái độ lí trí xử lí vấn đề, phân tích tình huống. Cô gái này chính là BUG của anh (thuật ngữ chi lỗi phần mềm, ý nói cô tan vỡ mọi kế hoạch của anh ^^), làm cho anh chỉ muốn đi theo lòng của mình, chờ đợi cùng nhẫn nại trở nên vô cùng khổ sở.
Từ đầu giờ đến cuối giờ San San vẫn giữ nguyên tư thế kia, Hàn Cố Diễn giảng những gì một chữ cũng không lọt vào đầu cô được, dù sao đến khi thi tìm Tiểu Mập mượn vở chép bài là được, qua được thì qua, không qua được thì xem như là không được may mắn.
Hết giờ học, San San chậm chạp thu dọn đồ, vẫn còn mười mấy sinh viên đang chăm chỉ vùi đầu đọc sách, San San cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ kì thi cuối kì của môn này rất khó sao? Lúc này mới bắt đầu ý thức được nguy cơ à?
“Lớp trưởng, đến văn phòng của tôi một lát, tôi đưa tài liệu cho em!” Hàn Cố Diễn quét mắt qua phòng học, vừa nói vừa đi ra ngoài vừa gọi San San.
Tuy 100% là không muốn nhưng phó giáo sư Hàn đã mở lời San San cũng chỉ có thể tuân lệnh, vội vàng đeo ba lô chạy thật nhanh ra ngoài, thanh thủ đuổi cho kịp. (tính tình cô nàng này thay đổi khá nhanh, một giây trước còn hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta, một giây sau đã biến mất không còn tung tích đâu, bị Hàn Cố Diễn lừa gạt cũng đáng – tác giả)
Hai người họ chân trước vừa ra khỏi thì chân sau trong phòng học đã trở nên trống không, một bóng người cũng không còn, không có gì để nhiều chuyện nữa thì ở lại làm gì.
San San bước đi, chậm chạp theo sau Hàn Cố Diễn, nói thật, cô thật sự rất muốn thừa dịp anh không chú ý mà khom lưng chuồn mất, cũng không phải vì tức giận mà là vì sợ hãi.
Đúng vậy, San San phát hiện ra cô rất sợ ở một mình với Hàn Cố Diễn, cô luôn rất dễ đỏ mặt, San San cảm thấy mình là một đứa da mặt dày, nhưng khi gặp Hàn Cố Diễn thì số lần cô đỏ mặt ngày càng tăng, mức độ cũng ngày càng tăng; còn cả tâm trạng nữa, mỗi một lần đến gần Hàn Cố Diễn là cô lại cảm thấy cô sắp bệnh tới nơi, bởi vì luôn cảm thấy hô hấp khó khăn, tim cũng đập mạnh hơn, thân thể có cảm giác lâng lâng; mà ngay cả tính cách gần đây cũng trở nên rất kì lạ, San San cảm thấy cô luôn luôn sợ hãi cùng tôn trọng với thầy giáo, nhưng đối với Hàn Cố Diễn thì cô lại cảm thấy không giống vậy, hình như cô không xem anh là thầy giáo, ở cùng với anh lại không thể như những bạn học bình thường, dù sao xét về thân phận bọn họ cũng không phải bạn bè, cho nên San San luôn không biết dùng cách nào để cư xử với anh. Cô đã lo lắng chuyện này rất lâu rồi nhưng vẫn không có cách nào giải đáp thắc mắc trong lòng mình, không có cách nào giải thích được tâm tình của mình, bây giờ xảy ra việc này càng làm cho cô cảm thấy tốt nhất là không cần phải gặp anh, chỉ cần không gặp mặt thì cũng sẽ không như vậy nữa.
San San đi theo Hàn Cố Diễn, đến cửa ra vào lại dừng lại, hiện giờ trong văn phòng không còn ai khác, vậy có nghĩa là mình phải ở cùng với Hàn Cố Diễn một mình, nghĩ đến đây chân của San San lại bắt đầu không kìm được trở nên mềm nhũn.
Hàn Cố Diễn biết rõ cô vẫn không xa không gần đi theo nhưng hiện giờ vào văn phòng nhưng lại không thấy cô bước vào, chẳng lẽ lại chuồn êm rồi? Hàn Cố Diễn nhíu mày, vừa định lao ra ngoài cửa bắt người thì đã thấy cô biến thành phụ nữ thời cổ đại bước đi rất nhỏ, dường như từng tấc từng tấc một bước về phía anh.
Cho dù khoảng cách có xa, cô lại đi chậm nhưng rốt cuộc cũng phải có lúc tới gần, huống chi văn phòng này cũng không rộng bao nhiêu, bàn của Hàn Cố Diễn ở ngay bên ngoài cho nên anh cũng không vội thúc giục, tựa nửa người lên bàn chờ Diệp San San.
Thật ra cũng không phải San San cố ý đi chậm như vậy nhưng mà cô cảm thấy bây giờ bệnh của cô càng ngày càng nghiêm trọng, lúc trước khi dựa vào gần Hàn Cố Diễn mới có cảm giác khác lạ, bây giờ chỉ cách một đoạn cô cũng cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của anh chấn áp khiến cô khó chịu, cảm thấy mọi thứ trở nên rối tung, nói không nên lời, khi nói chuyện cũng không được thoải mái.
San San cứ bước đi chậm chạp như vậy, đứng trước mặt Hàn Cố Diễn, bây giờ anh đang trong tư thế thả lỏng ngồi ở trên bàn, cứ thế mà nhìn cô.
Anh không nói gì, San San cũng không biết phải mở miệng nói gì nữa, hai người cứ giằng co kì quái như vậy. San San cảm thấy hình như anh đang tức giận, nhưng scandal kia cũng không phải do cô truyền đi mà, hơn nữa cô cũng là người bị hại, vừa rồi trên lớp học anh còn cười nói về tin đồn kia, hiện giờ đối mặt với mình thì lại ra vẻ lãnh đạm, San San chưa từng thấy vẻ mặt này của Hàn Cố Diễn, lúc trước khi cô nhìn thấy anh, anh chưa từng như vậy, khi đó anh thoạt nhìn có hơi hời hợt, rất hay nói đùa bâng quơ, có đôi khi lời nói thậm chí không phải là ngôn ngữ của một thầy giáo. Khi đó Hàn Cố Diễn khiến cho cô sợ hãi, nhưng mà so sánh với bây giờ thì anh đang làm cho cô cảm thấy oan ức. San San cũng không biết cô đang oan ức gì nữa, thầy giáo làm mặt lạnh cũng là chuyện rất bình thường, nhưng mà cô lại không thể tiếp nhận chuyện Hàn Cố Diễn bày ra biểu lộ này trước mặt cô. San San nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của anh cũng hơi buồn bực trong lòng, nghẹn ngào mãi, lại bắt đầu thấy mất tự nhiên, trạng thái hiện giờ của hai người càng lúc càng kì quái, không giống như thầy trò bình thường, người ngoài mà nhìn thấy lại càng trông giống như một đôi tình nhân hơn.
Rốt cuộc Hàn Cố Diễn không chịu nổi chủ động mở miệng trước, “Toàn bộ tài liệu học đều ở trong này, em cầm lấy đi in ra đi, đa phần đề thi cũng đều ở trong đó, được khoảng 80%.” Anh vừa nói câu này vừa lấy USB trong ngăn bàn đưa cho San San.
Cách cầm USB của anh rất kì quái, USB được đặt trên lòng bàn tay của anh, đưa đến trước mặt San San làm cho cô cảm thấy lúc cô nhận lấy nó từ lòng bàn tay của anh, tay cũng sẽ chạm vào tay anh, tim San San lại bắt đầu không tự chủ được mà đập liên hồi, một lát sau mới chậm rãi nhận lấy USB từ trong tay anh, kết quả từ đầu đến cuối Hàn Cố Diễn đều ở trong tư thế đó, đến khi USB đã bị San San nắm trong lòng bàn tay Hàn Cố Diễn mới thu tay lại. San San thầm nói mình đã tự đa tình rồi, cô đang suy nghĩ lung tung vớ vẩn cái gì vậy, hít thật sâu, cô cố gắng bình tĩnh trở lại, nhưng sắc mặt vừa ửng hồng không thể hết được, San San mơ hồ phát hiện lúc tay của Hàn Cố Diễn thu lại, cô có cảm giác hơi thất vọng.
Hàn Cố Diễn vẫn không nói lời nào, nhưng cô biết rõ anh đang nhìn chằm chằm vào mình. San San nắm thật chặt bàn tay lại như để tiếp thêm dũng khí cho mình mở miệng nói: “Thầy Hàn, thầy còn có việc gì không?” Lúc nói ra lời này, San San không nhìn Hàn Cố Diễn, không phải là lễ phép thông thường, hơn nữa khi nói chuyện với thầy giáo lại càng không thể như vậy.
“Không có!” Hàn Cố Diễn không hề nhúc nhích, cứ nhìn đôi tai đỏ hồng của San San như vậy, thật ra cái anh muốn nhìn là mặt của cô, mắt của cô, miệng của cô, anh luôn nhớ kĩ hương vị tuyệt vời kia, quá hoàn mĩ, thế cho nên mỗi lần gặp cô đều không ngừng muốn lặp lại hương vị ngọt ngào kia một lần nữa. Anh vẫn cảm thấy mình là một người rất có kiên nhẫn, nhưng mà hiện giờ anh không thể xác định anh có còn đợi được nữa không. Cũng cảm thấy có chút sợ hãi, vừa rồi San San không ngừng nhìn sang nam sinh khác, điểm ấy khiến cho anh không thể dự liệu được, anh học luật, từ nhỏ đến lớn suy nghĩ luôn cẩn thận, anh có thể tìm ra lỗ hổng của mọi vấn đề nan giải, sau đó công phá nó, nhưng mà vừa rồi cho đến bây giờ, anh chỉ cảm thấy bối rối, không có cách nào tỉnh táo phân tích, không có cách nào kiên nhẫn chờ đợi nữa, thầm nghĩ phải nhanh chóng tìm ra phương pháp giải quyết vấn đề này.
Có lẽ sự kiên nhẫn của anh đã sớm cạn rồi.
Khi anh gặp lại cô một lần nữa mới biết được cô đã có bạn tai, anh nhớ rõ anh đã vô cùng tức giận, thật ra xã hội bây giờ tình một đêm cũng thường hay xảy ra huống chi chỉ là một nụ hôn, cộng thêm việc cô còn uống rượu, căn bản không thể trách được, nhưng anh vẫn không thể nào tiếp nhận cô là người như vậy. Về sau mới biết được cô đã quên mất anh, sau đó người bạn trai kia không lâu sau đêm đó cô mới quen, anh lại bình thường trở lại. Anh chưa bao giờ làm kẻ thứ ba, cũng không muốn làm như vậy, cho nên anh dám chắc không lâu sau hai người kia sẽ chia tay. Anh chờ đợi ba tháng, nếu như sau ba tháng vẫn chưa chia tay anh sẽ quyết định hành động, quả nhiên sau hai tháng hai người họ đã chia tay, sớm hơn một tháng so với mong muốn của anh. Anh đến nhờ vả người bên phòng giáo vụ, hy vọng môn tự chọn San San học môn của anh, đây chỉ là một chuyện nhỏ, rất dễ thực hiện, nhưng việc này không phù hợp với quy định, nhưng anh cũng không cần biết nhiều như vậy. Khi cô độc thân một lần nữa, cô sẽ không thể chạy thoát, thậm chí anh còn lên kế hoạch, nghĩ kĩ phương án, đối với cô, anh có chí thì nên. Nhưng mà ở cùng với cô anh lại càng không thể nào khống chế được mình, kế hoạch rồi phương án không thể dùng được cái nào cả, bởi vì anh ngày càng trở nên táo bạo, anh không có cách nào dùng thái độ lí trí xử lí vấn đề, phân tích tình huống. Cô gái này chính là BUG của anh (thuật ngữ chi lỗi phần mềm, ý nói cô tan vỡ mọi kế hoạch của anh ^^), làm cho anh chỉ muốn đi theo lòng của mình, chờ đợi cùng nhẫn nại trở nên vô cùng khổ sở.