Căn bản là Diệp San San rất thích ăn lẩu mà quán lẩu Thiên Hương mới khai trương nên đại hạ giá, tiền rau tám đồng rưỡi, tổng cộng tất cả chi phí chỉ hết 100 đồng mà lại được trả lại 50 đồng, có thể nói là khá có lời, lại còn do người khác mời, nếu là lúc bình thường thì San San đã sớm ăn thả phanh rồi, nhưng lần này là ngoại lệ nha, cô vừa mới biết rõ trong mắt bạn cùng phòng bạn trai mình bị cho là Gay, hơn nữa tỉ lệ lại còn là 3 chọi 1, hơn phân nửa ký túc xá đều cho rằng bạn trai cô là gay. Trước tình huống như thế, San San còn có thể có bụng mà ăn mới là lạ.
Cả bốn người trong phòng ký túc xá của cô đều có thể ăn cay, mọi người đã gọi một nồi cá mè cay tê dại, hôm nay Hoàn Tử mới lãnh lương nên hào phóng gọi đầy một bàn lớn món nhúng, ba người một bên lao vào khí thế ngất trời, vẫn không ngừng tiếp tục cái chủ đề công thụ vừa rồi kia. San San ngồi ở bên cạnh cũng không nhiều lời, yên lặng nhúng thịt bò trước mặt Hoàn Tử.
Đang ăn thì bài ‘Sứ thanh hoa’ vang lên, đây là nhạc chuông mà San San cài riêng cho Hàn Cố Diễn.
“Ai đó?” Hoàn Tử thấy biểu lộ của San San biến hóa quá nhanh, mới vừa rồi mặt còn ngây ra, hiện giờ vẻ mặt lại sáng lạn như vườn hoa xuân, mặt mày hớn hở, miệng cũng cười ngoác đến mang tai, không làm cho mọi người chú ý cũng khó, vì vậy nên thuận miệng hỏi.
“Mình… Mẹ mình…” San San ậm à ậm ừ giải thích qua loa rồi cầm lấy điện thoại chạy ra khỏi tiệm ăn.
“À.” Hoàn Tử cùng Nha Nha liếc San San một cái, sau đó liền tiếp tục tập trung vào nồi lẩu.
“Cậu..Mọi người… Mọi người có phát hiện thấy…” Tiểu Tân vừa nhai đậu hũ trong miệng, khẽ cắn xuống, thức ăn vừa nóng vừa cay lại nhét đầy cả miệng nên suýt thì phun hết ra ngoài, không thể nhổ ra, lại không thể nuốt xuống làm cho cô bị nóng, lật tới lật lui đậu hũ trong miệng, mồm miệng đã không tiện lại còn muốn nói chuyện.
“Tiểu Tân, cậu hãy nuốt hết thức ăn rồi nói tiếp!” Nha Nha nhìn Tiểu Tân mà buồn cười, “Mình thấy miệng cậu đầy đậu hũ nha.”
“Các cậu không phát hiện ra rằng, gần đây mẹ San San điện thoại nhiều thật nha.” Cuối cùng sau khi nuốt hết đậu hũ xuống, Tiểu Tân vừa nói, lại vừa gắp thịt viên cùng váng đậu tiếp tục phấn đấu.
Thứ lỗi cho Tiểu Tân từ trước đến nay là loại não to nhưng suy nghĩ thì như một đứa trẻ cho nên sau khi cô cầm bát giải quyết xong thịt viên cùng váng đậu, mới phát hiện thịt viên của Nha Nha vẫn ở trên chiếc đũa, không nháy mắt cái nào nhìn chằm chằm vào cô từ lâu.
Tiểu Tân ngại ngùng lấy khăn giấy lau miệng, “Hắc hắc, đã lâu mình không ăn lẩu cho nên ăn nhanh hơi một chút.” Cộng thêm dùng ngón tay chỉ vào nồi lẩu đang sôi sùng sục, “Mọi người ăn đi, ăn đi, thất thần cái gì vậy, ha ha!”
“Cậu mới vừa nói cái gì?” Ánh mắt của Nha Nha sáng ngời.
“Mọi người cùng ăn đi.” Tiểu Tân sửng sốt một chút, nói lại những lời vừa rồi.
“Không đúng, không phải câu này.” Vẻ mặt Hoàn Tử tràn đầy hưng phấn.
“Đã lâu rồi mình không ăn lẩu.” Tiểu Tân nhìn Hoàn Tử, nuốt nước miếng, “Thái độ của cậu là sao hả, rõ ràng nói muốn mời khách mà sao bây giờ lại muốn đổi ý hử.”
“Không đúng không đúng, cũng không phải câu này.” Hoàn Tử gõ vài cái vào đầu Tiểu Tân rồi mới tức giận tiếp tục nói, “Mình là người không giữ chữ tín vậy sao? Vừa rồi cậu mới nói San San cái gì.”
“San San.” Tiểu Tân nhìn qua, San San không có ở đây nha, cô sửng sốt một lát rồi mới hoàn hồn, “San San đi trả lời điện thoại rồi, mẹ của cậu ấy gọi mà, nói cũng thấy kỳ kỳ, gần đây mẹ của cậu ấy gọi điện thoại rất nhiều nha.” Tiểu Tân không thấy câu này có vấn đề gì, có gì mà hai cô nàng kia phải ngạc nhiên như vậy, cô nhún vai, xong lại lao vào ăn.
Hoàn Tử cùng Nha Nha hai mắt nhìn nhau, việc này trong lúc vô tình bọn họ mới phát hiện ra, giống như trước đó đã bỏ lỡ cái gì đó.
San San còn ở bên ngoài trả lời điện thoại, hoàn toàn không biết mình đã trở thành đề tài bàn luận của ba người kia.
Công việc của Hàn Cố Diễn bận đến ngập đầu, vừa xong, cơm tối còn chưa ăn đã vội vã gọi điện thoại cho San San.
Cũng phải nói, San San cũng là người vô tâm mới có thể quên một nhân vật quan trọng như vậy, mới vừa rồi còn lo nghĩ chuyện công thụ của anh, bây giờ vừa nói chuyện điện thoại với Hàn Cố Diễn, tất cả những suy nghĩ kia đều vứt ra sau đầu mà toàn tâm toàn ý nghe anh phàn nàn, bận bịu từ sớm tới giờ, bữa trưa cũng không ăn, dạ dày đã thắt hết lại, nghe mà đau lòng nên các nghi vấn trong đầu đều bị quét sạch sẽ, chỉ còn nhớ có một chút về việc đó.
San San đi ra khỏi quán lẩu, tự tìm một góc hẻo lánh, cầm điện thoại dặn dò, “… Uống chút cháo nóng lót dạ đi, đừng để đau dạ dày.” San San chưa từng quan tâm đến một người khác phái như vậy, lúc mới bắt đầu căn dặn, còn hơi lắp bắp, mặt cũng ửng hồng, chung quy cũng thấy mắc cỡ, nói một lúc thì lá gan cũng lớn dần, trong lòng còn thấy ngọt ngào, trước đây luôn cảm thấy được một người quan tâm thì rất hạnh phúc, bây giờ mới phát hiện, thật tâm thật ý quan tâm một người cũng hạnh phúc như thế .
“Ừ” Hàn Cố Diễn lên tiếng, “Tất nhiên phải đi ăn rồi, còn em, đã ăn gì chưa?”
Dù mới bắt đầu yêu nhau chưa lâu nhưng tính tình của Hàn Cố Diễn, San San cũng dần dần hiểu rõ, đừng thấy vẻ bề ngoài của anh nhã nhặn dịu dàng, thật ra bên trong tâm không ít thì nhiều cũng có hơi gia trưởng, điều này về sau San San mới biết, không nghĩ tới hôm nay mới phát hiện ra anh cũng có tính trẻ con như vậy, cũng là lần đầu tiên anh nghe lời của cô như vậy, chữ ‘Ừ’ kia làm cho San San cảm thấy cô đang nói chuyện điện thoại với một cậu bé cần được người khác yêu thương. Loại cảm giác này làm cho San San không nhịn được mà bật cười, con mắt mị mị, khóe miệng cũng nhẹ nhàng giuơng lên, “Em đang ăn lẩu, hôm nay Hoàn Tử mời.”
Hàn Cố Diễn ở đầu bên kia điện thoại cũng cảm thấy tâm trạng San San rất tốt, cô nhỏ giọng nói chuyện điện thoại khiến giọng nói của cô càng trở nên nhẹ nhàng, anh cảm nhận được sự rung động ngọt ngào ấy, vả lại, tâm trạng của anh vốn dĩ là bởi vì bận rộn cả một ngày mà hơi buồn bực nay cũng bình tĩnh lại, dạ dày vốn hơi ân ẩn đau dường như cũng khá hơn một chút. Hàn Cố Diễn đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, những ngọn đèn rực rỡ mới được bật lên, thành phố sáng trưng, cuộc sống thành thị về đêm giờ mới bắt đầu, bầu không khí mơ màng của đêm trái ngược hoàn toàn với hơi lạnh như băng của gian phòng riêng trong cái quán rượu này, làm cho anh dâng lên một cảm giác xúc động, lúc này rất muốn nhìn thấy cô ấy.
Hàn Cố Diễn cũng bị chính cái ý nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ, chuyện làm ăn còn chưa xong, ít nhất còn phải ở lại thành phố này năm ngày, hiện giờ lại muốn chạy đi gặp cô, đừng nói không có chuyến bay, cho dù có, chờ đến đó cũng đã muộn. Anh đã là người trưởng thành, đã qua cái thời kì thiếu niên bồng bột, đương nhiên sẽ không duy trì loại cảm giác lúc nào cũng nghĩ chuyện yêu đương đó, chẳng qua ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu Hàn Cố Diễn liền phát hiện ra thì ra anh ngày càng nhớ San San, lúc đầu cảm thấy một ngày không gặp như cách ba thu đều là loại tình cảm nam nữ nhàm chán của người rỗi hơi không có việc gì làm, chỉ biết nói chuyện yêu đương mới tìm cớ cho chính mình, không nghĩ tới, nay anh lại cũng bắt đầu cảm nhận được loại cảm giác này, chỉ là loại cảm giác này tuyệt nhiên lại không làm cho anh chán ghét, càng khác biệt hơn là nó vô cùng ngọt ngào, loại cảm giác bởi vì nhớ mà có chút chua chua, trong lòng hơi có cảm giác bất an nhưng lại làm cho Hàn Cố Diễn cảm thấy đặc biệt an tâm.
Một bên bất an, một bên lại an tâm, tình yêu nam nữ thật đúng là có nhiều mâu thuẫn cùng tồn tại.
“Thầy Hàn…” San San thấy anh nửa ngày không có phản ứng gì nên cho là anh lại có việc bận khác, nhẹ nhàng mở miệng.
“Hả?” Hàn Cố Diễn bị cô gọi mới phục hồi lại thần trí, đây rõ ràng là mình cầm điện thoại ngẩn người nhớ đến người khác, mà người hết lần này tới lần khác nhớ thương lại đang nói chuyện cùng anh qua điện thoại, mọi người đều nói nam nữ yêu nhau thì chỉ số thông minh giảm xuống, xem ra thực sự có việc như vậy, Hàn Cố Diễn thấy mình hình như bị ngốc nghếch đi, chẳng những không lấy làm xấu hổ, ngược lại còn thấy rất vinh quang, thoáng cười khẽ một cái rồi nói, “Sao có thể để Hoàn Tử mời, lẽ ra người mời khách là em mới đúng.”
“Em?”
“Ừ, không phải có truyền thống, ai có người yêu thì phải mời mọi người trong ký túc xá để tuyên bố sao, mà hiện giờ em tìm được một bạch mã hoàng tử rồi nên dù đầu rơi máu chảy cũng phải mời, chẳng phải là em nên nghĩ đến chuyện đó một chút sao?”
“Sao lại có người mặt dày tự khen mình như anh chứ!!” Có người yêu phải lấy máu mời khách ăn cơm, đây là truyền thống trong trường học của San San, không, phải nói là đại bộ phận trường đại học đều có truyền thống như thế, San San không nghĩ đến ngay cả Hàn Cố Diễn cũng biết, mà lại còn biết rõ, lúc này còn lấy ra trêu chọc cô, nhưng mời khách cũng không phải do mình mời nha, “Muốn mời cũng phải là anh mời chứ, đâu có liên quan gì tới em.”
“Em nghĩ chuyện mời mọc đó có thể làm khó bạn trai của em sao??” Hàn Cố Diễn tựa hồ đang ở rất gần cô, “Định ra thời gian cụ thể đi, anh mặc cho các em tấn công.”
“Thầy Hàn…” San San kêu anh một tiếng, bọn họ đã nói việc này đừng nên nói ra, mặc dù nói đối phó với chuyện xấu biện pháp tốt nhất chính là biến thành sự thật, nhưng trên thực tế chuyện xấu cũng đã náo loạn cả trường rồi, nếu như mọi người biết rõ hai người bọn họ yêu nhau thật thì không biết sẽ có những lời bàn tán gì nữa, San San thừa nhận khả năng của bản thân vô cùng có hạn, chỉ có thể giấu diếm trong một khoảng thời gian ngắn, tốt nhất là có thể giấu đến khi cô tốt nghiệp đại học là mọi chuyện sẽ viên mãn.
“Anh biết.” Hàn Cố Diễn ở đầu bên kia nửa thật nửa đùa thở dài, “Em không có ý định tuyên bố anh là bạn trai chính thức em ư??”
San San vừa nghe anh nói như vậy là biết ngay anh lại bắt đầu không đứng đắn, cái gì mà tuyên bố chính thức với không chính thức chứ, ở chung với anh lâu lại càng phát hiện ra một bí mật, không hề có cảm giác anh là một tấm gương sáng cho người khác, chẳng những không có mà đôi khi vứt bỏ lớp mặt nạ đi thì so với cậu Tiểu Mập của cô còn không đứng đắn hơn nhiều.
San San dặn dò anh vài câu, kêu anh tranh thủ thời gian đi ăn một chút gì, anh đồng ý một cách nhanh chóng, nhưng mà nghe thấy giọng điệu lười biếng của anh thì biết ngay anh không biết tự chăm sóc bản thân mình rồi, chỉ đồng ý qua loa mà thôi, San San sợ bụng anh lâu không có đồ ăn, dạ dày cũng đói nên mới thắt lại, thúc mãi cuối cùng ngay cả mấy câu như “Thân thể là tài sản quý giá” cũng nói ra
“San San.” Hàn Cố Diễn lẳng lặng nghe, đột nhiên khẽ gọi tên cô, “Những điều em nói anh hiểu cả rồi.” Hàn Cố Diễn cười đến độ đôi mắt cũng cong lên như một vầng trăng non, biểu cảm cũng rất dịu dàng, không có vẻ gì là nói giỡn như vừa rồi, lúc này giọng nói của anh trầm xuống, truyền đến từ điện thoại, lúc gọi tên cô, giọng nói kia như mang theo dòng điện truyền đến tai khiến cho San San như bị điện giật mà nhũn ra.
“San San.” Anh lại gọi cô một tiếng nữa, “Anh chỉ muốn nghe học trò của mình nói chuyện một chút thôi.”
Bởi vì từ quan hệ thầy trò chuyển thành người yêu, địa vị có sự chênh lệch, khi San San nói chuyện với anh chung quy cũng có chút sợ hãi, có đôi khi ngay lúc hai người thân mật, San San cũng luôn gọi anh là thầy Hàn thầy Hàn, nghe có cảm giác như anh đang ép buộc cô, hôm nay cô lại thể hiện tình thương của một người mẹ, tâm trạng mới vừa còn rồi khó chịu, giọng nói cũng có hơi nghiêm khắc, nay nghe giọng Hàn Cố Diễn thì đúng là hết sức thoải mái, “San San.” Hàn Cố Diễn lại gọi một tiếng nữa.
Trước giờ Hàn Cố Diễn luôn gọi cô là San San, nhưng chưa từng dùng giọng điệu như vậy để gọi cô, có một chút yêu chiều, khiến cho cô như ngã vào một bình mật ong, cả người dính chặt không dậy nổi, chỉ có thể chìm đắm vào đó, “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Hàn Cố Diễn nheo mắt nhìn màn hình điện tử đối diện không ngừng thay đổi màu sắc, những logo cực lớn kèm theo vô số màu sắc đẹp mắt, anh ngừng lại một chút rồi nói: “San San, anh chỉ muốn nhìn thấy em, mới một ngày không gặp mà anh đã rất nhớ em rồi.”
Tốc độ nói chuyện của anh còn chậm hơn lúc nãy, nói ra từng chữ từng chữ, từng chữ một lọt vào tai cô, đọng lại trong lòng cô làm cho không khí lạnh lẽo mùa đông cũng trở nên ấm áp hơn.
Cả bốn người trong phòng ký túc xá của cô đều có thể ăn cay, mọi người đã gọi một nồi cá mè cay tê dại, hôm nay Hoàn Tử mới lãnh lương nên hào phóng gọi đầy một bàn lớn món nhúng, ba người một bên lao vào khí thế ngất trời, vẫn không ngừng tiếp tục cái chủ đề công thụ vừa rồi kia. San San ngồi ở bên cạnh cũng không nhiều lời, yên lặng nhúng thịt bò trước mặt Hoàn Tử.
Đang ăn thì bài ‘Sứ thanh hoa’ vang lên, đây là nhạc chuông mà San San cài riêng cho Hàn Cố Diễn.
“Ai đó?” Hoàn Tử thấy biểu lộ của San San biến hóa quá nhanh, mới vừa rồi mặt còn ngây ra, hiện giờ vẻ mặt lại sáng lạn như vườn hoa xuân, mặt mày hớn hở, miệng cũng cười ngoác đến mang tai, không làm cho mọi người chú ý cũng khó, vì vậy nên thuận miệng hỏi.
“Mình… Mẹ mình…” San San ậm à ậm ừ giải thích qua loa rồi cầm lấy điện thoại chạy ra khỏi tiệm ăn.
“À.” Hoàn Tử cùng Nha Nha liếc San San một cái, sau đó liền tiếp tục tập trung vào nồi lẩu.
“Cậu..Mọi người… Mọi người có phát hiện thấy…” Tiểu Tân vừa nhai đậu hũ trong miệng, khẽ cắn xuống, thức ăn vừa nóng vừa cay lại nhét đầy cả miệng nên suýt thì phun hết ra ngoài, không thể nhổ ra, lại không thể nuốt xuống làm cho cô bị nóng, lật tới lật lui đậu hũ trong miệng, mồm miệng đã không tiện lại còn muốn nói chuyện.
“Tiểu Tân, cậu hãy nuốt hết thức ăn rồi nói tiếp!” Nha Nha nhìn Tiểu Tân mà buồn cười, “Mình thấy miệng cậu đầy đậu hũ nha.”
“Các cậu không phát hiện ra rằng, gần đây mẹ San San điện thoại nhiều thật nha.” Cuối cùng sau khi nuốt hết đậu hũ xuống, Tiểu Tân vừa nói, lại vừa gắp thịt viên cùng váng đậu tiếp tục phấn đấu.
Thứ lỗi cho Tiểu Tân từ trước đến nay là loại não to nhưng suy nghĩ thì như một đứa trẻ cho nên sau khi cô cầm bát giải quyết xong thịt viên cùng váng đậu, mới phát hiện thịt viên của Nha Nha vẫn ở trên chiếc đũa, không nháy mắt cái nào nhìn chằm chằm vào cô từ lâu.
Tiểu Tân ngại ngùng lấy khăn giấy lau miệng, “Hắc hắc, đã lâu mình không ăn lẩu cho nên ăn nhanh hơi một chút.” Cộng thêm dùng ngón tay chỉ vào nồi lẩu đang sôi sùng sục, “Mọi người ăn đi, ăn đi, thất thần cái gì vậy, ha ha!”
“Cậu mới vừa nói cái gì?” Ánh mắt của Nha Nha sáng ngời.
“Mọi người cùng ăn đi.” Tiểu Tân sửng sốt một chút, nói lại những lời vừa rồi.
“Không đúng, không phải câu này.” Vẻ mặt Hoàn Tử tràn đầy hưng phấn.
“Đã lâu rồi mình không ăn lẩu.” Tiểu Tân nhìn Hoàn Tử, nuốt nước miếng, “Thái độ của cậu là sao hả, rõ ràng nói muốn mời khách mà sao bây giờ lại muốn đổi ý hử.”
“Không đúng không đúng, cũng không phải câu này.” Hoàn Tử gõ vài cái vào đầu Tiểu Tân rồi mới tức giận tiếp tục nói, “Mình là người không giữ chữ tín vậy sao? Vừa rồi cậu mới nói San San cái gì.”
“San San.” Tiểu Tân nhìn qua, San San không có ở đây nha, cô sửng sốt một lát rồi mới hoàn hồn, “San San đi trả lời điện thoại rồi, mẹ của cậu ấy gọi mà, nói cũng thấy kỳ kỳ, gần đây mẹ của cậu ấy gọi điện thoại rất nhiều nha.” Tiểu Tân không thấy câu này có vấn đề gì, có gì mà hai cô nàng kia phải ngạc nhiên như vậy, cô nhún vai, xong lại lao vào ăn.
Hoàn Tử cùng Nha Nha hai mắt nhìn nhau, việc này trong lúc vô tình bọn họ mới phát hiện ra, giống như trước đó đã bỏ lỡ cái gì đó.
San San còn ở bên ngoài trả lời điện thoại, hoàn toàn không biết mình đã trở thành đề tài bàn luận của ba người kia.
Công việc của Hàn Cố Diễn bận đến ngập đầu, vừa xong, cơm tối còn chưa ăn đã vội vã gọi điện thoại cho San San.
Cũng phải nói, San San cũng là người vô tâm mới có thể quên một nhân vật quan trọng như vậy, mới vừa rồi còn lo nghĩ chuyện công thụ của anh, bây giờ vừa nói chuyện điện thoại với Hàn Cố Diễn, tất cả những suy nghĩ kia đều vứt ra sau đầu mà toàn tâm toàn ý nghe anh phàn nàn, bận bịu từ sớm tới giờ, bữa trưa cũng không ăn, dạ dày đã thắt hết lại, nghe mà đau lòng nên các nghi vấn trong đầu đều bị quét sạch sẽ, chỉ còn nhớ có một chút về việc đó.
San San đi ra khỏi quán lẩu, tự tìm một góc hẻo lánh, cầm điện thoại dặn dò, “… Uống chút cháo nóng lót dạ đi, đừng để đau dạ dày.” San San chưa từng quan tâm đến một người khác phái như vậy, lúc mới bắt đầu căn dặn, còn hơi lắp bắp, mặt cũng ửng hồng, chung quy cũng thấy mắc cỡ, nói một lúc thì lá gan cũng lớn dần, trong lòng còn thấy ngọt ngào, trước đây luôn cảm thấy được một người quan tâm thì rất hạnh phúc, bây giờ mới phát hiện, thật tâm thật ý quan tâm một người cũng hạnh phúc như thế .
“Ừ” Hàn Cố Diễn lên tiếng, “Tất nhiên phải đi ăn rồi, còn em, đã ăn gì chưa?”
Dù mới bắt đầu yêu nhau chưa lâu nhưng tính tình của Hàn Cố Diễn, San San cũng dần dần hiểu rõ, đừng thấy vẻ bề ngoài của anh nhã nhặn dịu dàng, thật ra bên trong tâm không ít thì nhiều cũng có hơi gia trưởng, điều này về sau San San mới biết, không nghĩ tới hôm nay mới phát hiện ra anh cũng có tính trẻ con như vậy, cũng là lần đầu tiên anh nghe lời của cô như vậy, chữ ‘Ừ’ kia làm cho San San cảm thấy cô đang nói chuyện điện thoại với một cậu bé cần được người khác yêu thương. Loại cảm giác này làm cho San San không nhịn được mà bật cười, con mắt mị mị, khóe miệng cũng nhẹ nhàng giuơng lên, “Em đang ăn lẩu, hôm nay Hoàn Tử mời.”
Hàn Cố Diễn ở đầu bên kia điện thoại cũng cảm thấy tâm trạng San San rất tốt, cô nhỏ giọng nói chuyện điện thoại khiến giọng nói của cô càng trở nên nhẹ nhàng, anh cảm nhận được sự rung động ngọt ngào ấy, vả lại, tâm trạng của anh vốn dĩ là bởi vì bận rộn cả một ngày mà hơi buồn bực nay cũng bình tĩnh lại, dạ dày vốn hơi ân ẩn đau dường như cũng khá hơn một chút. Hàn Cố Diễn đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, những ngọn đèn rực rỡ mới được bật lên, thành phố sáng trưng, cuộc sống thành thị về đêm giờ mới bắt đầu, bầu không khí mơ màng của đêm trái ngược hoàn toàn với hơi lạnh như băng của gian phòng riêng trong cái quán rượu này, làm cho anh dâng lên một cảm giác xúc động, lúc này rất muốn nhìn thấy cô ấy.
Hàn Cố Diễn cũng bị chính cái ý nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ, chuyện làm ăn còn chưa xong, ít nhất còn phải ở lại thành phố này năm ngày, hiện giờ lại muốn chạy đi gặp cô, đừng nói không có chuyến bay, cho dù có, chờ đến đó cũng đã muộn. Anh đã là người trưởng thành, đã qua cái thời kì thiếu niên bồng bột, đương nhiên sẽ không duy trì loại cảm giác lúc nào cũng nghĩ chuyện yêu đương đó, chẳng qua ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu Hàn Cố Diễn liền phát hiện ra thì ra anh ngày càng nhớ San San, lúc đầu cảm thấy một ngày không gặp như cách ba thu đều là loại tình cảm nam nữ nhàm chán của người rỗi hơi không có việc gì làm, chỉ biết nói chuyện yêu đương mới tìm cớ cho chính mình, không nghĩ tới, nay anh lại cũng bắt đầu cảm nhận được loại cảm giác này, chỉ là loại cảm giác này tuyệt nhiên lại không làm cho anh chán ghét, càng khác biệt hơn là nó vô cùng ngọt ngào, loại cảm giác bởi vì nhớ mà có chút chua chua, trong lòng hơi có cảm giác bất an nhưng lại làm cho Hàn Cố Diễn cảm thấy đặc biệt an tâm.
Một bên bất an, một bên lại an tâm, tình yêu nam nữ thật đúng là có nhiều mâu thuẫn cùng tồn tại.
“Thầy Hàn…” San San thấy anh nửa ngày không có phản ứng gì nên cho là anh lại có việc bận khác, nhẹ nhàng mở miệng.
“Hả?” Hàn Cố Diễn bị cô gọi mới phục hồi lại thần trí, đây rõ ràng là mình cầm điện thoại ngẩn người nhớ đến người khác, mà người hết lần này tới lần khác nhớ thương lại đang nói chuyện cùng anh qua điện thoại, mọi người đều nói nam nữ yêu nhau thì chỉ số thông minh giảm xuống, xem ra thực sự có việc như vậy, Hàn Cố Diễn thấy mình hình như bị ngốc nghếch đi, chẳng những không lấy làm xấu hổ, ngược lại còn thấy rất vinh quang, thoáng cười khẽ một cái rồi nói, “Sao có thể để Hoàn Tử mời, lẽ ra người mời khách là em mới đúng.”
“Em?”
“Ừ, không phải có truyền thống, ai có người yêu thì phải mời mọi người trong ký túc xá để tuyên bố sao, mà hiện giờ em tìm được một bạch mã hoàng tử rồi nên dù đầu rơi máu chảy cũng phải mời, chẳng phải là em nên nghĩ đến chuyện đó một chút sao?”
“Sao lại có người mặt dày tự khen mình như anh chứ!!” Có người yêu phải lấy máu mời khách ăn cơm, đây là truyền thống trong trường học của San San, không, phải nói là đại bộ phận trường đại học đều có truyền thống như thế, San San không nghĩ đến ngay cả Hàn Cố Diễn cũng biết, mà lại còn biết rõ, lúc này còn lấy ra trêu chọc cô, nhưng mời khách cũng không phải do mình mời nha, “Muốn mời cũng phải là anh mời chứ, đâu có liên quan gì tới em.”
“Em nghĩ chuyện mời mọc đó có thể làm khó bạn trai của em sao??” Hàn Cố Diễn tựa hồ đang ở rất gần cô, “Định ra thời gian cụ thể đi, anh mặc cho các em tấn công.”
“Thầy Hàn…” San San kêu anh một tiếng, bọn họ đã nói việc này đừng nên nói ra, mặc dù nói đối phó với chuyện xấu biện pháp tốt nhất chính là biến thành sự thật, nhưng trên thực tế chuyện xấu cũng đã náo loạn cả trường rồi, nếu như mọi người biết rõ hai người bọn họ yêu nhau thật thì không biết sẽ có những lời bàn tán gì nữa, San San thừa nhận khả năng của bản thân vô cùng có hạn, chỉ có thể giấu diếm trong một khoảng thời gian ngắn, tốt nhất là có thể giấu đến khi cô tốt nghiệp đại học là mọi chuyện sẽ viên mãn.
“Anh biết.” Hàn Cố Diễn ở đầu bên kia nửa thật nửa đùa thở dài, “Em không có ý định tuyên bố anh là bạn trai chính thức em ư??”
San San vừa nghe anh nói như vậy là biết ngay anh lại bắt đầu không đứng đắn, cái gì mà tuyên bố chính thức với không chính thức chứ, ở chung với anh lâu lại càng phát hiện ra một bí mật, không hề có cảm giác anh là một tấm gương sáng cho người khác, chẳng những không có mà đôi khi vứt bỏ lớp mặt nạ đi thì so với cậu Tiểu Mập của cô còn không đứng đắn hơn nhiều.
San San dặn dò anh vài câu, kêu anh tranh thủ thời gian đi ăn một chút gì, anh đồng ý một cách nhanh chóng, nhưng mà nghe thấy giọng điệu lười biếng của anh thì biết ngay anh không biết tự chăm sóc bản thân mình rồi, chỉ đồng ý qua loa mà thôi, San San sợ bụng anh lâu không có đồ ăn, dạ dày cũng đói nên mới thắt lại, thúc mãi cuối cùng ngay cả mấy câu như “Thân thể là tài sản quý giá” cũng nói ra
“San San.” Hàn Cố Diễn lẳng lặng nghe, đột nhiên khẽ gọi tên cô, “Những điều em nói anh hiểu cả rồi.” Hàn Cố Diễn cười đến độ đôi mắt cũng cong lên như một vầng trăng non, biểu cảm cũng rất dịu dàng, không có vẻ gì là nói giỡn như vừa rồi, lúc này giọng nói của anh trầm xuống, truyền đến từ điện thoại, lúc gọi tên cô, giọng nói kia như mang theo dòng điện truyền đến tai khiến cho San San như bị điện giật mà nhũn ra.
“San San.” Anh lại gọi cô một tiếng nữa, “Anh chỉ muốn nghe học trò của mình nói chuyện một chút thôi.”
Bởi vì từ quan hệ thầy trò chuyển thành người yêu, địa vị có sự chênh lệch, khi San San nói chuyện với anh chung quy cũng có chút sợ hãi, có đôi khi ngay lúc hai người thân mật, San San cũng luôn gọi anh là thầy Hàn thầy Hàn, nghe có cảm giác như anh đang ép buộc cô, hôm nay cô lại thể hiện tình thương của một người mẹ, tâm trạng mới vừa còn rồi khó chịu, giọng nói cũng có hơi nghiêm khắc, nay nghe giọng Hàn Cố Diễn thì đúng là hết sức thoải mái, “San San.” Hàn Cố Diễn lại gọi một tiếng nữa.
Trước giờ Hàn Cố Diễn luôn gọi cô là San San, nhưng chưa từng dùng giọng điệu như vậy để gọi cô, có một chút yêu chiều, khiến cho cô như ngã vào một bình mật ong, cả người dính chặt không dậy nổi, chỉ có thể chìm đắm vào đó, “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Hàn Cố Diễn nheo mắt nhìn màn hình điện tử đối diện không ngừng thay đổi màu sắc, những logo cực lớn kèm theo vô số màu sắc đẹp mắt, anh ngừng lại một chút rồi nói: “San San, anh chỉ muốn nhìn thấy em, mới một ngày không gặp mà anh đã rất nhớ em rồi.”
Tốc độ nói chuyện của anh còn chậm hơn lúc nãy, nói ra từng chữ từng chữ, từng chữ một lọt vào tai cô, đọng lại trong lòng cô làm cho không khí lạnh lẽo mùa đông cũng trở nên ấm áp hơn.