Khoan Thai Đến Chậm

Chương 3: Giúp chị chụp ảnh, cô đơn!

Khu vực phía nam San San đã đến mấy lần, nhưng khi đó có người đưa đi, đến giờ cô cũng không nhớ rõ đường nữa, hiện tại là buổi tối, cô không nhận rõ phương hướng, tìm hơn nửa ngày mới thấy toà nhà năm tầng, ốp đá đỏ nhìn có cảm giác rất cũ kỹ, có tên “Tư Minh Lâu.” Khoa luật của trường San San rất nổi tiếng, “Tư Minh Lâu” lại là toà nhà chuyên dùng xử lý công việc chung của học viện, thoạt nhìn sẽ không ngờ đến, làm cô có chút ngoài ý muốn.
Nhìn điện thoại, cách giờ vào lớp còn hơn mười phút nữa, bằng kinh nghiệm của cô, những bạn học tham gia môn học tự chọn đều luôn lề mà lề mề, cho đến khi chuông vang lên tiếng cuối cùng mới vào phòng học, thậm chí còn qua nửa tiết mới lặng lẽ chuồn êm vào, cô đến vào giờ này, cũng coi như đã đến sớm. Trong lòng San San thầm tính toán, cho nên khi cô đến phòng học, nhìn thấy một đám người ồn ào đã không khỏi hoảng sợ, các bạn học sinh nhiệt tình như thế, hình như có vẻ quá đông rồi.
Phòng học cũng không hề nhỏ, hiện tại hai phần ba vị trí đã bị chiếm, bởi vì học cùng học viện cho nên có những tốp tụm năm tụm ba nói chuyện cũng không có gì lạ. San San lặng lẽ đi vào từ cửa sau, nhìn lướt qua mới phát hiện không quen ai, đành tìm một vị trí gần cửa sau ngồi xuống.
[Thu Phong quét trai đẹp]: “Sao lại ở đây? Không ở trên lớp à?”
Dùng di động để lên QQ, lập tức nhận được tin nhắn của Tiểu Tân. San San gửi cái icon chảy mồ hôi “Đang ở lớp à, thầy giáo còn chưa đến, không biết có phải sẽ bị trống tiết không nữa, còn cậu?” {Hana: QQ là phần mềm chat phổ biến của Trung Quốc, ID được mặc định là số chứ không phải chữ. Tên hiển thị có thể đổi theo ý mình. QQ dùng nhiều khi cũng thú vị lắm. Mọi người dùng thử xem. QQ của tớ là 2485058791}
[Thu Phong quét trai đẹp]: “ORZ, có thể sao? Mình đang ở lớp văn hoá du lịch, đang bị ép nghe một cái CD, thứ âm nhạc này khiến mình mệt rã rời, cậu ở lại không?”
San San vừa nghe, biết rõ Tiểu Tân ngồi không yên, “Cậu muốn trốn tiết à? Hôm nay mới buổi đầu tiên nha.”
[Thu Phong quét trai đẹp]: “Cũng đúng, mình đành nhịn vậy, cậu muốn đi thì gọi mình nhá, chúng ta cùng đi ăn đồ nướng.”
San San gõ icon OK. Nhìn xung quanh, người chăm chú đọc sách vẫn chăm chú đọc sách, ai đang nói chuyện phiếm vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm, cô đành lên mạng tìm xem có cuốn tiểu thuyết nào hay để đọc, giết thời gian.
San San vùi đầu đọc truyện, nhưng cũng không quên để ý bốn phương, lật được vài chương, căn phòng vốn nặng nề đột nhiên trở nên ầm ĩ, ngẩng đầu lên liền thấy một người đang vội vàng tiến vào từ cửa, hướng thẳng lên bục giảng.
“Thật xin lỗi, để mọi người đợi lâu.” Giọng của người nọ trầm ấm rất dễ nghe. “Đường đúng là đông thật.” Anh ta giải thích lý do mình đến muộn với mọi người.
“Thầy Hàn, hôm nay là cuối tuần, chúng em còn tưởng thầy đem bọn em ném qua một bên, chạy đến chốn sa đoạ.” Phía trước truyền đến một giọng nam, giọng điệu có vẻ du côn.
Lời này nói ra, trong phòng phát ra những tiếng cười ồn ào, ở nơi đây hầu hết toàn là học sinh khoa luật, cũng đã có người từng tiếp xúc với Hàn Cố Diễn, vì thế khi nói chuyện cũng tuỳ tiện hơn nhiều.
“Sao có thể sa đoạ được, chắc chắn là cùng cô giáo phong lưu vui vẻ rồi.” Lúc này là một giọng nữ trong trẻo vang lên.
“Đúng thế, thầy Hàn, mọi người đều muốn biết, thầy có bạn gái hay chưa a.” Một giọng nam đột nhiên tiếp lời, “Em thay mặt toàn bộ nữ sinh hỏi thầy, nếu đúng là đã có, đám cọp cái này cũng nên từ bỏ hi vọng, vậy đám côn trùng bọn em mới có chút hi vọng a.”
Lời này vừa nói ra, thoáng cái trong phòng càng ồn ào hơn nữa, tiếng cười xem lẫn tiếng nói, rất vui vẻ. San San nghe xong, cũng không nhịn được khẽ nhếch miệng.
“Những vấn đề riêng tư này, có lẽ nên hỏi riêng tôi sau.” Hàn Cố Diễn mỉm cười, vẫy tay, không muốn tốn thời gian cho những chuyện không đâu. “Được rồi, chúng ta vào chuyện chính, tôi muốn nói rõ một chút, học giờ của tôi, rất tự do, tôi không điểm danh, mọi người nếu cảm thấy tự học hiệu quả hơn, không đến cũng không sao, bài tập nộp đúng hạn, trước kỳ thi tôi sẽ giới hạn mục cần học, cơ bản đều có thể vượt qua.” San San nghe anh ta nói như thế, lập tức thở dài một hơi, trên điện thoại hình chim cánh cụt lại rung lên, đoán chừng là Tiểu Tân gọi cô. {Hana: QQ của trung quốc có biểu tượng là hình con chim cánh cụt}
“Bình thường thời gian ở trường của tôi tương đối ít, ai có vấn đề gì về bài vở có thể gửi Email cho tôi, những bài đơn giản mọi người có thể tự giải tôi sẽ không trả lời, tôi sẽ chọn một người làm lớp trưởng để người đó trực tiếp liên lạc với tôi về mọi việc trong lớp.” Hàn Cố Diễm nâng danh sách lớp lên “Vậy nên hiện tại tôi muốn chọn một bạn làm lớp trưởng.”
Bên kia Hàn Cố Diễn đang nói bla bla bla…., bên này Diệp San San cũng không nhàn rỗi, đang cũng Hứa Tiểu Tân nói chuyện hăng say, vừa nghe thấy anh ta nói thế, cũng coi như thoải mái, trong lòng không còn chút gánh nặng.
[Thu Phong quét trai đẹp]: “Khai ra mau. Hàn đại soái ca lớn lên đúng là nhan sắc kinh người phải không.”
Mặt San San tràn đầy hắc tuyến, thật sự không hiểu nổi trình độ thành ngữ của Tiểu Tân, mắt liếc về phía Hàn Cố Diễn đang thao thao bất tuyệt, khí chất tốt, vóc dáng cao to, cũng tốt, về phần tướng mạo, ngồi hơi xa nên thật sự không nhìn rõ lắm.
Vì không muốn làm đứt mạch háo sắc của Tiểu Tân, San San trả lời “Đẹp ngây người.”
[Thu Phong quét trai đẹp]: “Mình đã nói rồi mà, cậu chính là cô nàng may mắn a.”
San San cười hì hì gửi một icon lè lưỡi, “Tặng cho cậu.”
[Thu Phong quét trai đẹp] đầu tiên là gửi một icon có hình dao phay, sau đó gửi tiếp một hình icon ngượng ngùng, “Cô gái à, bình thường chị đối với em có tốt không.”
“Cậu muốn làm gì.” Trực giác cho biết Tiểu Tân khẳng định là không có ý tốt, San San cẩn thận trả lời.
[Thu Phong quét trai đẹp]: “Cậu có nhớ không, lần trước cậu trượt môn quản trị, là ai giúp cậu bổ túc.”

[Thu Phong quét trai đẹp]: “Ai đưa cậu đi ăn lẩu, ai cùng cậu tản bộ lúc nửa đêm?”

[Thu Phong quét trai đẹp]: “Còn có, lần trước trên đường có một nam sinh bám theo cậu, ai là người chấp nhận hi sinh giúp cậu doạ anh ta bỏ chạy?”
….
[Thu Phong quét trai đẹp]: “Lúc cậu ở cùng Hà Kiệt, ai dậy cậu nói chuyện yêu đương?”
Chóng mặt, San San cảm giác mình không thể bình tĩnh, nhanh chóng viết một loạt “Là cậu là cậu là cậu. Lên núi đao, xuống vạc dầu cũng sẽ vì một câu của chị.”
[Thu Phong quét trai đẹp]: “Cái này mới ngoan a, hắc hắc, nhanh chóng chụp cho mình cái hình của Hàn đại soái ca đi, vừa rồi mình nói chuyện với một em gái bên khoa lịch sử, nếu mình giúp con bé có được hình Hàn đại soái ca, con bé giúp mình điểm danh và làm giúp mình hai phần bài tập.”

Diệp San San trợn mắt há mồm, dùng di động mà còn trả lời nhanh như thế, cô vừa mới trả lời mà Tiểu Tân đã lập tức trả lời, còn viết dài như thế, là đang ở đó đợi cô hay sao.
“Mình đang lên mạng thì lấy cái gì để chụp hình cho cậu bây giờ?” San San cảm thấy vừa rồi đúng là đã quá mất bình tĩnh.
[Thu Phong quét trai đẹp]: “Cậu bị ngốc à, điện thoại sinh ra để làm gì, có tin nhắn hình đó, nhanh, chị đây đợi em.”
San San quýnh nhìn điện thoại của mình, vì sao điện thoại bây giờ lại hiện đại như thế chứ, vì sao có thể lên mạng, lại còn có thể chụp được cả hình, tại sao còn có thể gửi tin nhắn hình, vì sao vì sao vì sao….
“Mình vừa rồi nhìn nhầm, hôm nay không đẹp trai, để lần sau đẹp trai hơn mình chụp nhé.”
[Thu Phong quét trai đẹp]: “Đại soái ca cũng có lúc khó coi sao?? Nhanh chóng chụp đi, đúng là hàng hiếm nha.”
San San im lặng, Tiêu Tân căn bản không hiểu được cái gì gọi là sự từ chối tế nhị “Đừng mà, sẽ bị phát hiện mất.”
[Thu Phong quét trai đẹp]: “Cậu ngồi hàng cuối, ai để ý chứ, đừng lo, nếu bị phát hiện cậu cứ bỏ chạy, dù sao cũng là ngày đầu mà, cũng có ai quen biết đâu.”
Không hổ là bạn bè, đúng là rất hiểu cô.
[Thu Phong quét trai đẹp]: “San San, cậu không phải đang nợ mình sao, mình chẳng qua cũng chỉ muốn có tấm hình thôi à.”
San San lạnh gáy, chị ơi, thứ chị muốn đâu phải chỉ tấm hình, sợ quá đi.
San San cuối cùng vẫn đành phải nghe lời Tiểu Tân, may mắn cô ngồi ở góc, dùng di động chụp một tấm hình cũng không phải quá khó khăn. San San nhìn Hàn Cố Diễn, anh ta và mấy bạn học không biết đang thảo luận chuyện gì, rất thân thiết, cô cũng không chú ý nghe lắm, dù sao phòng học hiện tại giống như một cái chợ, ồn ào náo nhiệt, thừa lúc này phải nhanh động thủ. San San tay phải cầm điện thoại, cánh tay khẽ nâng lên, tay trái tì xuống bàn tìm vị trí chắc chắn, sau đó hơi cúi đầu, như vậy mới không bị người khác phát hiện.
“Tách.” Thành công. Mặc dù không rõ ràng lắm nhưng cũng đã có thứ để giao, San San nhìn ảnh chụp, cuối cùng vẫn quyết định gửi cho Tiểu Tân.
“A, có bạn học xung phong.” Hàn Cố Diễm chỉ tay về phía cuối bên trái “Chúng ta cho cô ấy một cơ hội a.” Trong lúc này, tất cả bạn học đều trở nên an tĩnh, nhìn theo hướng tay anh ta đang chỉ.
San San gửi tin nhắn xong, như trút được gánh nặng, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy mọi người đang nhìn về phía sau mình, San San cũng tò mò mà nhìn theo ánh mắt của mọi người, nhưng mà phía sau cô… có ai đâu.
Sau đó San San quay đầu lại, há hộc miệng chứng kiến những ánh mắt tàn bạo nhìn mình như đang xem khỉ.
“Bạn học này.”
Không phải bị phát hiện rồi chứ? San San mở lớn mắt, nhìn Hàn Cố Diễn đang đi đến gần cô, nhanh chóng cầm điện thoại muốn tìm bức hình vừa rồi xoá đi.
Vì thao tác quá nhiều, lại quá nhanh, kết quả… treo máy.
San San đổ mồ hôi hột, trong lòng không ngừng phòng thủ. Nhìn Hàn Cố Diễn càng lúc càng đến gần, San San phát hiện mình thật muốn nuốt sống cải điện thoại cho rồi.
“Bạn học, tên bạn là gì?” Hàn Cố Diễm đứng cách San San khoảng năm thước, dừng lại hỏi “Mã số sinh viên.”
“Thầy Hàn, Diệp San San nổi danh mà thầy không biết sao.” Trong góc không biết có tiếng ai nói, trực tiếp đánh vỡ tuyến phòng thủ giả vờ làm người vô danh của San San.
“Diệp San San.” San San lo lắng đến mức giọng nói có phần run run “Mã số sinh viên 0400148.”
Hàn Cố Diễm mỉm cười: “Vậy quyết định thế đi, từ nay em đảm nhận vai trò lớp trưởng của lớp này.”
Khụ khụ, San San 囧 “Lớp trưởng?”
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Diệp San San, Hàn Cố Diễn nói: “Nếu không, em đưa tay lên là có chuyện gì sao?”
San San ngây người một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện: “A, không vấn đề, không vấn đề, em muốn làm lớp trưởng.” Làm lớp trưởng vẫn tốt hơn là bị bắt vì tội chụp hình, San San khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Được rồi, mọi người, ai có vấn đề gì có thể trực gửi đến hòm thư của bạn San….” Hàn Cố Diễn ngừng một chút, “Hộp thư của lớp trưởng, 0400148.”
Trong trường mỗi sinh viên đều có hòm thư, người sử dụng đăng ký hòm thư bằng mã số sinh viên của mình, San San buồn bực nhìn Hàn Cố Diễn đem mã số sinh viên của mình ghi trên bảng đen, sau đó quay đầu nói với những bạn học khác “Vừa rồi làm chậm thời gian của mọi người, giờ chúng ta tan học.”
San San không nói gì, thầy Hàn, ngài không phải quá chuyên nghiệp đấy chứ.
“Không muốn làm quen với bạn học có thể đi, hôm nay cũng chỉ học những kiến thức trong sách giáo khoa, không quan trọng lắm, nghe hay không nghe, tuỳ mọi người.” Hàn Cố Diễn vừa lật sách vừa nói.
San San mừng rỡ, cô ngây ngốc đi xuống.
“A, lớp trưởng hãy ở lại một chút, tôi đưa lịch làm việc cho em.” Mí mắt Hàn Cố Diễn cũng không ngẩng lên.
Khụ, San San >”

back top