Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Chương 31: Chỉ là ra vẻ thôi, bên trong rỗng tuếch

Lời phụ nữ không thể tin được, là một phụ nữ, tôi có thể chịu trách nhiệm với bạn về câu này.

 

Đương nhiên cũng không phải lời đàn ông là có thể tin, thật ra lời đàn ông, lời phụ nữ, lời kẻ bất nam bất nữ đều không thể tin, bởi vì có ngôn ngữ, nên có những lời nói dối.

 

Khi tôi kéo tai Tần Chinh, có lẽ anh cũng có thể hiểu một cách sâu sắc hàm ý của những lời này.

 

Vốn là tôi vẫn cảm thấy anh rất đẹp trai, giống như hoàng tử bước ra từ giấc mơ của các thiếu nữ vậy, khiến người ta không nỡ khinh nhờn, nhưng bây giờ công chúa cũng sắp biến thành obasan rồi, hoàng tử có ra vẻ đẹp trai cũng có tác dụng khỉ gì, cũng thành bố trẻ con đến nơi rồi!

 

Năm tháng là con dao mổ lợn, không tin ngoảnh đầu lại mà coi, ông trời nào có bỏ qua cho ai.

 

“Tần Chinh …” Tôi hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy sắp tức đến nổ phổi rồi, “ Bà đây .... thật không biết nên nói gì mới được …” Tôi nản lòng, buông lỏng tay, nhìn vành tai anh đỏ lên trông thấy.

 

Anh sáp lại gần, mang theo vẻ lấy lòng và biết lỗi, tôi quay mặt đi, không thèm nhìn.

 

“Tiểu Kỳ” Cánh môi Tần Chinh nhẹ chạm vào má tôi, mềm mại ấm áp, “Tiểu Kỳ … Phụ nữ có thai không thể tức giận, cẩn thận động thai.” Nói xong xoa nhẹ bụng tôi, vuốt ve qua làn áo mỏng.

 

Hôm nay kinh hồn khiếp vía cả một ngày cũng không bị động thai, con tôi quả là đại thần!

 

Đang nghĩ, đại thần liền trở mình.

 

Tần Chinh “ô" một tiếng, nhìn chằm chằm vào tay mình, tôi cảm thấy cái bụng động một chút, chầm chậm xoay một vòng.

 

Đây không phải lần đầu tiên tôi cảm thấy được đứa bé đang chuyển mình, nhưng mà là lần đầu tiên Tần Chinh cảm thấy nó động. Đàn ông chỉ số thông minh cao tới đâu, đến những lúc như thế này đều gần như trở thành ngớ ngẩn …

 

Tôi nhìn anh không giấu nổi hưng phấn và kích động, đôi mắt đen láy như đá vỏ chai (1) tỏa ra ánh sáng dịu dàng, anh cúi mình, dán tai vào bụng tôi, tay khẽ vuốt.

 

“Nó vừa mới đá tay anh phải không?” Tần Chinh ngẩng đầu hỏi tôi, “Em có cảm thấy không?”

 

“Nó cảm thấy ba nó đáng đánh đòn, tự mình hổ thẹn đi.” Tôi hừ một tiếng, ngửa đầu nhìn trần nhà.

 

Tần Chinh cười thầm một tiếng, thẳng mình dậy ôm tôi, môi dán bên tai tôi thì thầm: “Tiểu Kỳ … Vợ à …”

 

Tôi run lên, vừa quay đầu, đã bị anh ngậm lấy môi, vô cùng thành thạo kéo mở hai cánh môi, môi lưỡi quấn quýt, trao đổi hơi thở của nhau.

 

Tay anh đang nâng má tôi, vuốt nhẹ, lại thì thầm bên môi tôi: “Vợ à … Anh sai rồi …”

 

Tôi cảm thấy thỏa mãn “uhm” một tiếng, để khen thưởng, tôi ôm cổ anh, nhiệt tình hôn lại, tận đến khi anh cắn răng đẩy tôi ra, nén chút giày vò nói: “Đây là bệnh viện, đợi đến lúc về nhà ..." Nói xong lại khó rời ra được mà hôn lại, vòng tay ôm tôi, muốn dùng sức, lại sợ làm đau tôi, tôi cảm giác được anh đang mâu thuẫn, nhịn không được nở nụ cười.

 

Tôi dựa vào trán anh nói: “Em sợ không thấy được anh nữa…”

 

Anh nhìn vào mắt tôi, dịu dàng nói: “Không đâu.”

 

Tôi nói: “Anh còn nợ em giấy đăng ký.”

 

Anh nói. “Anh trước giờ vẫn muốn đưa.”

 

Tôi nói: “Anh còn nợ em ba chữ.”

 

Anh nói. “Bây giờ trả.”

 

Anh nói. “Anh yêu em; cô Chu Tiểu Kỳ, cô có bằng lòng làm vợ Tần Chinh không?”

 

Thẩm Phong nói: “Em đã bảo chúng ta tới không đúng lúc mà.”

 

Cố Thiệu nói: “Làm gì có lúc nào đúng lúc hơn lúc này chứ.”

 

Tôi với Tần Chinh cùng đờ người, quay đầu nhìn về phía cửa, tay Cố Thiệu còn đang đặt trên tay nắm cửa, tay Thẩm Phong còn đang cầm cặp lồng cơm, vẻ mặt như một dấu chấm lửng.

 

Cố Thiệu mỉm cười hỏi: “Tiểu Kỳ, cần anh làm người chứng hôn không?”

 

Tần Chinh lạnh mặt nói: “Ra ngoài, xin nhớ đóng cửa lại. Cảm ơn.”

 

Cố Thiệu nhún vai, trong lúc đóng cửa lại còn không phúc hậu nói: “Tiểu Kỳ, thật ra em cũng có thể không cần đồng ý ngay như vậy.”

 

Tôi cảm thấy lời Cố Thiệu rất có lý, yên lặng gật gật đầu, lại nói với Tần Chinh: “Em nhận lấy ba chữ đằng trước, còn vế sau, để em cân nhắc chút đã ..."

 

Hơi thở Tần Chinh ngừng lại một chút, căng thẳng nhìn tôi chằm chằm.

 

Tôi hiền thảo gắp miếng gan lợn xào cho anh, cười tủm tỉm nói: “Bác sĩ nói anh gặp chồng dì cả, ăn gan lợn nhiều chút cho bổ máu."

 

Sắc mặt Tần Chinh sa sầm xuống, khó chịu không thèm mở miệng.

 

Tôi hôn một cái, anh mới miễn cưỡng nhận thức ăn.

 

“Ngoài đầu ra còn có chỗ nào bị thương không? Chảy nhiều máu lắm sao?” Tôi rất sợ ngồi vào chỗ anh bị thương, nhưng mà “cậu nhỏ” khỏe mạnh hoạt bát, chắc là không có vấn đề gì. bựa quá đê =))

 

“Không bị thương, chỉ là đúng lúc cầu vượt gặp sự cố, có người bị thương thuộc nhóm máu hiếm, kho máu không còn, anh lại cùng nhóm máu với người ta, nên bị Cao Kiện túm lấy đòi hiến máu. Chính là người em vừa mới gặp đấy, về sau nhìn thấy nó thì phải vòng đường khác mà đi, con trai học y quá nửa là biến thái.” Tần Chinh rất nghiêm túc nói một thôi một hồi.

 

Tôi cũng có cùng quan điểm với anh, cho nên gật gật đầu. “Vậy đợi anh về nhà, em tẩm bổ cho anh một chút.”

 

Tần Chinh nói: “Em chính là thuốc bổ tốt nhất của anh rồi.”

 

Này! Có thể đừng ngọt ngào như vậy không!

 

Cẩn thận có người nghe lén! (Nhìn cái gì mà nhìn! Nói cô đấy!) )

 

Con người này nhà chúng tôi, không lên tiếng thì thôi chứ đã hót thì kinh người, đừng nhìn bình thường lạnh như băng không biết nói lời thủ thỉ, một khi đã nói rồi, đến Quỳnh Dao cũng phải nổi da gà, Nhĩ Khang, Thư Hoàn (*) gì đó đều phải chạy hết!

 

(*) Nhân vật trong Hoàn Châu Cách Cách và Tân dòng sông ly biệt, chắc ai cũng biết nhỉ :D

 

Thẩm Phong nghe tôi thuật lại xong, lật bàn!

 

“Chết tiệt! Tao còn tưởng là máu chó, kết quả thế mà lại là rồng đen!”

 

(Từ một truyền thuyết dân gian Quảng Đông: có thời gian hạn hán đã lâu, mọi người cầu xin Thanh Long rải cam lộ, làm dịu vạn vật, ai ngờ , Thanh Long chưa tới, Ô Long hiện thân, ngược lại còn mang theo tai họa --> ý chỉ chuyện không nghĩ tới, chuyện xảy ra khác với suy nghĩ lúc đầu.)

 

“Chị em à, mày không cần bày ra vẻ tiếc nuối thế được không!" Tôi phun vào cái vẻ mặt máu chó của nó, “Tần Chinh nhà chúng tao bây giờ sống được chẳng lẽ không tốt hay sao?”

 

Thẩm Phong thở dài, “Phí mất hai giọt nước mắt của bà đây ở bệnh viện, mẹ nó, ức chết đi được …”

 

Tôi cười ha ha : “Tao vừa thấy đôi giày kia là biết không phải Tần Chinh, chỉ có mày với Cố Thiệu, chậc … sai mà cũng thật ăn ý a…”

 

Thẩm Phong không để ý nửa câu sau của tôi, lạnh nhạt nói: “Phải, phải, ai hiểu rõ chồng mày như mày được chứ."

 

Tôi chắp tay nói: “Đâu có, đâu có, tao cũng hiểu rõ mày mà, anh ấy là người đàn ông tao yêu nhất, mày là người phụ nữ tao yêu nhất."

 

Thẩm Phong khó chịu, quay mặt nhìn giá sách nhà tôi, nói: “Sách nhà mày nhìn thật có vẻ diễu võ giương oai"

 

Tôi nói: “Chỉ là ra vẻ thôi, bên trong rỗng tuếch.”

 

Tôi khổ sở vô cùng mới mua được mấy cái hộp sách này, bên ngoài đề là ** toàn tập, thật ra bên trong chả có trang sách nào, chỉ là dùng để lấp kín mặt trước thôi. Nghe nói loạt giá sách lộng lẫy sau lưng những vị lãnh đạo chúng tôi thường nhìn thấy trên TV cũng giống vậy thôi, tôi cuối cùng cũng tìm được một điểm tương đồng giữa tôi và các vị lãnh đạo.

 

**: bình thường trên các diễn đàn mà thay bằng ký tự ** như này đều là từ húy kỵ, ví dụ như có trang omit "cách mạng", có trang omit "Mao chủ tịch"; cơ mà từ này thì mình tìm mấy bản online đều để là ** nên chịu :(

 

Tần Chinh đương nhiên không thèm làm như vậy, có điều sách của anh đều là kinh tế học, chẳng có lợi gì cho nâng cao độ giác ngộ chính trị và văn chương, là một đảng viên, ngoài việc phải trả thêm mấy đồng Đảng phí, thì về bản chất anh chả có gì khác tôi.

 

“Tao thấy Tần Chinh cũng chả ốm đau gì, sao còn chưa xuất viện?” Thẩm Phong ngồi một bên nhìn tôi sắp xếp mấy bộ quần áo cho Tần Chinh.

 

“Vì bác sĩ không thả người, nói phải ở lại viện quan sát thì ở lại quan sát chút, tao ngờ là chỉ vì phòng bệnh cao cấp của bọn họ chả có ai dùng thôi.” Đối với phòng bệnh cao cấp, cái tôi vừa lòng nhất là giường đôi, rõ ràng Tần Chinh cũng thế. Tôi bấm đốt ngón tay, phát hiện ra chúng tôi đã lâu không chung giường, Thẩm Phong hàng đêm đều chiếm giường của tôi, lại còn không biết quý trọng, tách tôi ở riêng một đêm mà cái lông cũng chả thấy lưu luyến. Cố Thiệu phải thu nhận và giúp đỡ nó cả đêm, tôi nghĩ nó chỉ thấy người mới cười, chẳng nghe thấy người cũ khóc.

 

Sắp xếp xong quần áo, lúc đang chuẩn bị về bệnh viện, Tần Chinh gọi điện, bảo tôi đưa USB trong ngăn kéo lại cho anh.

 

Trước khi về anh có đưa chìa khóa cho tôi, ngăn kéo kia anh luôn dùng để cất một số tài liệu quan trọng liên quan tới công việc và một số đồ dùng riêng tư, tôi cảm thấy giữa vợ chồng nên có lòng tin và cũng nên có không gian riêng tư, không gian riêng tư của Tần Chinh chính là một cái ngăn kéo, nói ra cũng không đến nỗi không thể tiếp nhận đi.

 

Lúc tìm USB, tôi nhìn thấy một lá thư cực kỳ quen mắt.

 

Không sai, là rất lâu trước đây, tôi đưa cho anh lá thư này, khi đó tôi không chú ý nhìn nội dung trên thư, bây giờ cuối cùng cũng xem hiểu được.

 

Trên thư chỉ ghi mỗi địa chỉ nhà chúng tôi, cái gì khác cũng không có.

 

Nên xem hay không đây …

 

Tôi nắm lấy lá thư, đoạn thường hay xuất hiện trong sách văn tiểu học lại tái hiện một lần nữa: Một người tí hon màu đen gian ác kề bên tai trái tôi nói "mở ra đi, mở ra đi, bí mật của anh ta ở trong đấy”, một người tí hon màu trắng lương thiện kề bên tai phải tôi nói: “Không được mở, không được mở, đây là xâm phạm riêng tư của anh ấy, anh ấy sẽ tức giận”; sau đó hai người tí hon đánh nhau …

 

Kết quả là người tí hon lương thiện thắng ...

 

Tôi thở dài thật dài, trong văn tiểu học viết nhiều rồi, người tí hon lương thiện thắng lợi quá nhiều lần, thăng cấp rồi, luôn luôn áp đảo người tí hon tà ác…

 

Tôi ngẫm nghĩ, vẫn là đem theo thư cùng đến, nhét vào trong túi, đến bệnh viện hỏi Tần Chinh xem có thể xem hay không, nếu anh nói có, tôi liền danh chính ngôn thuận xem, nếu anh nói không được ... Tôi sẽ bắt anh ăn canh.

 

Người tí hon tà ác phản công, người tí hon lương thiện khóc hưng hức…

 

Thẩm Phong hoàn toàn không biết nội tâm tôi giằng xé một trận kịch liệt, nó nói: “Cố Thiệu sáng nay ngồi máy bay về thành phố A rồi, hỏi mày bao giờ thì về."

 

“Tao ở lại với Tần Chinh, khi nào anh ấy giải quyết xong mọi việc ở đây, khi ấy bọn tao về."

 

Thẩm Phong than thở một câu: “Muốn uống rượu mừng của mày thật không dễ."

 

Tôi nói: “Tốt xấu thì tao cũng sắp rồi, mày đến bát tự còn chưa được một nét đâu.”

 

Đối với đề tài này, Thẩm Phong trước nay đều né tránh, khiến tôi không ra không nghi ngờ -- thật ra người nó thích là tôi đi nhỉ ha ha ha …

 

Cái câu tìm đòn này tôi đương nhiên không nói rồi.

 

Lúc Thẩm Phong đưa tôi tới bệnh viện nói: “Đây là lần cuối cùng bà làm lái xe cho mày, làm ba của con mày cũng đừng quá thảnh thơi, sau này để cậu ta chở mày, để xem cậu ta còn dám ngủ gật mà lái xe nữa không!”

 

Tôi xoa xoa đầu nó, nói: “Thẩm Phong ngoan, Thẩm Phong bye.”

 

Nó giơ nắm đấm về phía tôi, nghênh ngang đi mất.

 

Tôi mang theo hành lý lên lầu, lúc tới gần phòng bệnh, trực giác nhanh nhạy của động vật hoang dã nói cho tôi biết: Có người xâm nhập địa bàn của tôi rồi.

 

Tôi đi thật nhẹ, cẩn thận đến gần.

 

“Vết thương của anh khá hơn chút nào chưa?”

 

Tôi thật muốn kêu lớn một câu: “Đại sư huynh, sư phụ bị yêu quái bắt đi rồi!

 

Yêu quái này thật mẹ nó âm hồn bất tán!

back top