Không Chỉ Trong Lời Nói

Chương 13

May mà đám sinh viên rất biết khuấy động không khí, ngoài ăn uống ra còn không quên triển khai các hoạt động vui chơi khác, không để cho tay, chân, mồm miệng ngơi nghỉ lúc nào. Nhiếp Lạc Ngôn cũng ngồi xuống cùng tham dự, mới phát hiện chủ đề mà bọn trẻ thảo luận là tình hình kinh tế trong nước cũng như quốc tế.

 

Thực ra cô không am hiểu mấy về kinh tế, tuy quan niệm quản lý tài chính của bản thân rất tốt, nhưng lại không thể nói rõ được đường lối chính.

 

Đang uống, chợt nghe thấy một người trong hội nói: “Môi trường tổng thể không tốt, kinh tế không khởi sắc, nghe mấy anh chị khóa trên nói bây giờ rất khó tìm việc”.

 

Người khác phản bác: “Cũng không thể vơ đũa cả nắm như vậy được, quan trọng vẫn là thực lực cá nhân. Hàng xóm nhà mình học trên mình một khóa, mới hai hôm trước được Công ty XX lừng danh ký hợp đồng tuyển dụng, nghe nói lương cao lắm đấy”. Nghe ngữ khí ấy, xem ra cũng vẻ vang lắm, dường như cũng có chút kiêu căng.

 

Hả? Nhiếp Lạc Ngôn vẫn giữ cốc ngang miệng. Nếu cậu sinh viên kia không nhấn mạnh, thì Công ty XX lừng danh mà cậu ta nói chắc chắn là do người họ Giang nào đó thành lập.

 

Tuy hai người trước đây không thường xuyên đề cập tới công việc, tuy cô không hiểu mấy về kinh tế, nhưng ít nhiều cô cũng biết, Giang Dục Phong biết kiếm tiền thế nào và cũng hiểu kiếm tiền là như thế nào.

 

Ở cái xã hội này, kinh doanh một vốn bốn lời là chuyện đã ít lại càng thêm ít, nhưng anh dường như lại có khả năng đó, chỉ cần bỏ chút vốn ra đầu tư là có thể thu về gấp bội. Nhưng công việc cụ thể như thế nào, cô hoàn toàn không rõ, còn anh xem ra phần lớn thời gian đều rất nhàn nhã, nên cô luôn có cảm giác tiền đến với anh thật quá dễ dàng, cũng chính vì vậy mà anh trở nên thần thông quảng đại, tựa hồ chỉ cần lật tay là mây kéo tới, lộn tay là mưa rơi vậy, tất cả đều phụ thuộc vào cao hứng của anh.

 

Nhưng cùng thời gian đó, trên thế giới này có rất nhiều người đang phải bôn ba vì kế sinh nhai, ăn không đủ ăn, mặc không đủ mặc. Mỗi lần nghĩ tới điều này, lại so sánh với thói ăn chơi phong lưu của anh, sao có thể không khiến người ta bất bình chứ?

 

Quả nhiên, vừa nhắc tới đại danh của công ty ấy, dường như đa phần những người có mặt tại đó đều lộ ánh mắt vô cùnng ngưỡng mộ.

 

Lại thêm chủ đề mới, cuộc thảo luận càng lúc càng sôi nổi.

 

Ninh Song Song đột nhiên xích lại gần khẽ nói: “Xem ra bây giờ bọn họ vẫn còn hứng thú lắm, lát nữa không biết phải làm sao?”.

 

Nhiếp Lạc Ngôn thờ ơ hỏi lại: “Cái gì phải làm sao?”. Cô còn chưa kịp hiểu ý của Ninh Song Song thì cánh cửa kính ngăn cách sảnh biệt thự và hậu hoa viên bỗng nhiên bị ai đó mở ra.

 

Nhiếp Chi đứng gần đó nhất, là người đầu tiên nhìn về phía phát ra tiếng động, cô nàng sững người hồi lâu, miệng há to. Thực ra quen biết Nhiếp Lạc Ngôn lâu như vậy, cô nàng cũng biết bạn trai cũ của cô là ai, có điều vẫn chưa được gặp trực tiếp.

 

Vậy mà hôm nay, người đàn ông đó lại đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, không những thế còn chẳng khó nhận ra chút nào, bởi bình thường qua nhiều cách có thể biết được tin tức về anh.

 

Vì ánh sáng vừa đủ, nên xem ra anh trẻ hơn so với trên truyền hình và trên các tấm tạp chí, vẫn là vẻ anh tuấn khiến người ta ghen tỵ, nhưng lại ẩn chứa đầy tài năng, sắc sảo.

 

Chiếc áo màu trắng ngà cùng quần thể thao màu xám nhạt càng làm tôn lên vẻ khôi ngô tuấn tú của anh, khóe mắt như ẩn chứa nét cười, lại như chẳng có gì, bởi đôi mắt anh sâu thẳm, cho dù đứng ở đằng xa nhưng vẫn cảm thấy nó sâu xa như mặt biển đêm.

 

Nhiếp Lạc Ngôn cũng giật mình, trong lòng thắc mắc, thành phố chẳng phải là rất rộng ư, tại sao cô và người đàn ông này lại hết lần này tới lần khác bất ngờ gặp nhau như vậy?

 

Đợi anh bước tới trước mặt, cô không nén nổi tò mò: “Sao anh lại tới đây?”.

 

“Sao anh không thể tới được chứ?”, anh đáp với nét mặt thản nhiên.

 

Đúng vậy, dù sao thì đó cũng chẳng phải việc của cô, bởi đó là tự do của anh.

 

Có điều, cô cũng không định tiếp lời anh, bởi chỉ cần đưa mắt nhìn thôi cũng có thể biết được hôm nay tâm trạng anh không tốt, mặt thì bí xị, như thể bị ai đó nợ hàng ngàn hàng vạn tệ không bằng.

 

Nhìn Song Song khoác tay anh, cười híp mắt giới thiệu với mọi người: “Mọi người, đây là anh họ mình, mọi người không ngại nếu anh ấy tham gia hoạt động của bọn mình chứ?”.

 

Không ít người có mặt tại đó nhận ra anh ngay từ ánh mắt đầu tiên, nhưng dường như mọi người đều không thể tin nổi, mới vài phút trước anh còn là nhân vật chính của câu chuyện mà giờ lại bỗng nhiên xuất hiện trước mắt họ.

 

Sau một phút yên lặng, có người phấn khích nói: “Hoan nghênh! Đương nhiên hoan nghênh rồi!”.

 

Nhiếp Lạc Ngôn không nén nổi tò mò ngước mắt nhìn sắc mặt của người kia, quả nhiên vẫn nặng nề như trước, thầm nghĩ: Người này không hiểu uống nhầm thuốc gì mà tâm trạng thế, hà tất phải tới đây quét sạch hứng thú của mọi người chứ? Huống hồ… Cô ngắm nhìn anh một lượt, anh đang vận bộ đồ rất thoải mái, nhưng chẳng hợp với hoàn cảnh này chút nào! Một người như anh, đứng giữa đám sinh viên trẻ trung này, thật là một bức tranh chẳng hài hòa chút nào.

 

Ít nhất thì trong mắt cô, bức tranh ấy cũng vô cùng kệch cỡm.

 

Những nơi anh thường đi là các khách sạn lớn, sân golf, sân tennis, bể bơi… chứ không phải bữa tiệc nướng ngoài trời và bình dân như thế này.

 

Thế nên lúc sau khi tìm được cơ hội, cô lập tức kéo Ninh Song Song sang một bên tthắc mắc: “Có phải em gọi Giang Dục Phong tới không?”.

 

“Dù sao thì hôm nay anh ba cũng rảnh, em thấy anh ấy nhàn rỗi quá, hơn nữa, chị Lạc Ngôn, anh bạn ban nãy của chị chẳng phải đã đi rồi sao, vừa hay lát nữa bảo anh ba làm phu xe.”

 

“Có phải thiếu xe đâu, nơi này giao thông rất thuận tiện.”

 

“Khác nhau lắm chứ, xe này miễn phí mà.”

 

“Nhưng chị vẫn muốn đi tắc xi hơn.”

 

“Em muốn đi tên lửa thì cũng chẳng có ai ngăn nổi em đâu”, một giọng nói lạnh lùng cất lên từ phía sau Nhiếp Lạc Ngôn.

 

Nhiếp Lạc Ngôn có cảm giác gáy mình cứng lại, một lúc sau mới quay đầu nói: “Nghe lén người khác nói chuyện không phải là thói quen tốt đâu”.

 

“Vậy nói xấu người khác sau lưng cũng chẳng tốt đẹp gì”, Giang Dục Phong thủng thẳng nói.

 

Cô không muốn tranh luận với anh, khoanh tay như chẳng có chuyện gì xảy ra rồi ngó ngược ngó xuôi ngắm phong cảnh.

 

Anh lại hỏi: “Cậu bạn trai em dẫn tới đâu rồi?”.

 

“Đi rồi”, cô ngỡ ngàng nhìn anh, “Sao anh biết?”. Thầm nghĩ, ngoài cô nàng Ninh Song Song thích đưa tin kia ra, chắc chẳng có người thứ hai nào khác.

 

Cô nàng này, quả nhiên nhiều chuyện.

 

“Bạn trai?”, hai tay vẫn đút trong túi, Giang Dục Phong hỏi với vẻ nửa cười nửa không.

 

Đúng là em thế nào thì anh thế đó.

 

Cô vặn hỏi: “Dò hỏi nhiều thế làm gì chứ, liên quan gì tới anh?”. Dáng vẻ của anh lúc này, thà cứ tiếp tục xị mặt ra lại hay hơn, thế nhưng lúc này trong mắt anh lại ánh lên một nụ cười khó hiểu khiến cô tê dại.

 

“Đừng tưởng là anh quan tâm nhiều tới em. Thực ra anh chỉ kêu oan hộ anh chàng kia thôi, nếu anh ta quả thực là bạn trai mới của em.”

 

Nhiếp Lạc Ngôn cau mày: “Anh có ý gì?”.

 

Ngữ khí của Giang Dục Phong vẫn lạnh lùng: “Trong lòng vẫn vấn vương tình cũ nhưng lại đã bắt đầu mối quan hệ mới, như vậy chẳng phải rất không công bằng cho đối phương sao?”.

 

Giang Dục Phong đã nói trắng ra như thế khiến tim cô khẽ thổn thức, sau đó chỉ nghe anh nói tiếp: “Quên mất nụ hôn tối hôm đó rồi à? Lúc đó em phối hợp cũng rất ăn ý đấy”.

 

Lúc anh nói câu này, giữa hai lông mày thấp thoáng vẻ chế giễu, cô lặng người một lát mới phản ứng lại, tức giận nói: “Anh… đồ trơ trẽn!”.

 

Hóa ra anh biết, hóa ra anh biết cô thực sự đắm chìm trong nụ hôn ấy, nhưng lúc đó vẫn cố ý sỉ nhục cô. Anh cố tình hiểu sai về cô, định khiến cô không thể tha thứ cho bản thân, thế nhưng ngày hôm nay lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, dựa vào thân phận của kẻ chiếm thế thượng phong để trù ẻo mối tình mới của cô nữa chứ!

 

Điều vô sỉ nhất là, anh cứ nhay đi nhay lại rằng cô vẫn vương vấn tình cũ với anh.

 

Đúng là đồ biến thái.

 

“Bớt dát vàng lên mặt đi!” Quả thực không thể nuốt nổi cục tức này, cô lùi về sau hai bước để có thể nhìn thẳng vào anh hơn, nhưng vì anh cao hơn cô mười mấy centimet nên cho dù làm vậy thì cô vẫn phải khẽ ngẩng đầu. “Cứ cho là tôi vương vấn tình cũ, thì cũng không bao giờ nhớ tới anh đâu.”

 

Những đám mây trắng chậm rãi trôi đi, mặt trời giữa trưa hoàn toàn lộ rõ nên cô hơi nheo mắt vì chói, gằn từng chữ: “Anh yên tâm. Tuyệt – đối – không – có – chuyện – ấy – đâu.”

 

Có lẽ đến cả bản thân cô cũng không ý thức được điều này, cho dù quan hệ hai người đã tới mức này nhưng cô vẫn duy trì thói quen đấu khẩu với anh, ném những lời cay độc về phía đối phương. Nhiếp Lạc Ngôn tự hỏi, trước giờ mình luôn là người ôn hòa, bình tĩnh, thế nhưng không hiểu tại sao, hễ gặp anh thì mọi thứ đều thay đổi.

 

Còn người họ Giang kia có vẻ cũng rất quen với việc trên, anh chỉ rướn mày, thủng thẳng “Ồ” lên một tiếng rồi hỏi: “Vậy người mà em luôn nhớ trong lòng là ai vậy?”.

 

Những điều anh nói như câu vè vậy, cũng thật lạ là anh nói rất trôi chảy, cô sững người và không muốn trả lời.

 

Cô có thể nhớ rất nhiều người và sự việc, có thể nhớ tới tình cảm mình đã phải bỏ ra rất nhiều thời gian mà mãi không được đáp lại, nhưng cô hoàn toàn không nhớ tới anh.

 

Bởi anh chẳng có gì tốt đẹp, hay cáu gắt, khó hầu hạ, hay ác ý, không những thế lại còn tin đồn đầy người nữa chứ.

 

Nếu dâng tặng mối chân tình cho anh, mãi nhớ tới anh thì đúng là cô đã tự làm khổ mình.

 

Nhưng hiện giờ, sau khi đột nhiên đưa ra câu hỏi này, anh lại nhìn Nhiếp Lạc Ngôn như vậy, ánh mắt nhìn thẳng dần dần trở nên có phần gay gắt, tựa như có thể lột sạch quần áo trên người cô ra rồi dò hỏi vào tận sâu trái tim cô.

 

Có lẽ đã vượt quá khả năng tự bảo vệ bản thân, Nhiếp Lạc Ngôn di chuyển bước chân theo bản năng, tiếp đó lùi ra phía sau, hòng tạo ra khoảng cách lớn hơn đối với anh.

 

Ánh mặt trời vẫn chói chang chiếu rọi vào phần tóc mai đen nhánh của anh trong phút chốc khiến cô cảm thấy hoa mắt, sau đó chỉ kịp nhìn thấy anh sững người, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.

 

Anh bỗng thất thanh gọi một câu: “Lạc Ngôn!”.

 

Cùng thời điểm đó cô thấy anh giơ tay ra, nhưng không kịp túm được cô, chân cô đột nhiên bị hẫng.

 

Khoảnh khắc rơi xuống hồ khiến cô có cảm giác mọi thứ xung quanh đang xoay chuyển. Khuôn mặt anh tuấn của Giang Dục Phong nhanh chóng lướt qua trước mắt cô, nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh nên cô không có cách nào bấu víu vào khuôn mặt thất thần, hoảng hốt của anh. Có trách cũng chỉ có thể trách cô quá lơ là, sao có thể quên được phía sau mình là hồ bơi trong vắt với những gợn sóng xanh cơ chứ.

 

Cô mặt ngửa lên trời, “ùm” một tiếng đã rơi xuống hồ bơi lạnh thấu xương.

 

Cô chưa bao giờ học bơi nên nhanh chóng chìm xuống, nước từ bốn phương tám hướng cứ thế ùa tới, rồi nhanh chóng ập vào mũi và miệng khiến cô sặc tới mức đầu óc cũng trở nên đau đớn.

 

Dường như bên tai có tiếng ong ong, lại dường như chẳng nghe thấy gì, cô chỉ biết nhắm nghiền mắt vùng vẫy, có lẽ một hai lần cô trồi lên mặt nước nhưng lại nhanh chóng chìm xuống, thậm chí chẳng kịp mở miệng kêu cứu.

 

Nước rất lạnh, lạnh đến nỗi máu trong người cô đông lại, chỉ một thoáng cô đã cảm thấy chân phải đau điếng và cơ thể không ngừng rơi xuống, không thể làm thêm bất kỳ một động tác nào khác.

 

Mặt hồ càng lúc càng xa, dường như cô còn cảm nhận được màu xanh nhạt mơ hồ, có lẽ đó là ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt nước, cứ lay động không ngừng.

 

Cảnh tượng thật đẹp, tiếc là cô sắp chết.

 

Không khí trong phổi sớm đã cạn kiệt, có cảm giác đau đớn như cơ thể bị đốt cháy, bị xé ra thành nhiều mảnh, khó chịu tới mức chỉ muốn chết đi.

 

Cô thực sự tưởng mình sắp chết, nhưng ngay lúc này mặt nước bỗng rẽ ra, một bóng đen dường như che hết ánh sáng trước mắt, rồi lao gần đến cô với tốc độ nhanh nhất.

 

Cô dùng chút sức lực cuối cùng cố mở mắt để nhìn rõ bóng đen đó, rồi cô chợt nhẹ bẫng, một chút lý trí còn sót lại theo chuỗi bong bóng phun ra từ mũi biến mất trong hồ bơi lạnh giá…

 

Ninh Song Song sốt sắng bịt miệng, đám Nhiếp Chi lo lắng đứng cả bên hồ, một lúc lâu sau mới thấy Giang Dục Phong đưa được Nhiếp Lạc Ngôn lên.

 

Lúc này, quần áo của cả hai đều bó sát vào người và không ngừng nhỏ nước, trông bộ dạng nhếch nhác vô cùng.

 

Nhưng Giang Dục Phong không hề để tâm tới điều đó, anh chỉ cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình.

 

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đã trở nên trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dày khẽ run rẩy như cánh bướm mỏng manh trong gió, mài tóc dài ướt đẫm lướt qua vai anh rủ xống. May mà sau khi nổi lên mặt nước cô đã ho luôn được mấy cái nên ọc ra được rất nhiều nước, nhưng chân tay đã lạnh cóng, cũng chẳng thể nói được, cô khom người run lẩy bẩy, bờ môi cũng bắt đầu chuyển sang màu tím.

 

Dường như mọi người đều sợ hết hồn trước sự việc bất ngờ này, anh bế cô sải bước vào nhà, lúc sắp đi tới cửa mới phát hiện ra cả đám người đang ngốc nghếch bước theo sau. Anh vừa giơ chân đẩy cửa, vừa quay lại hét lên: “Đừng có dềnh dàng vậy nữa, mau chuẩn bị nước nóng đi!”.

 

Bạn trai của Nhiếp Chi là người đầu tiên phản ứng lại, căn biệt thự này do anh chàng mượn, nên phần nào cũng quen thuộc với mọi thứ ở đây, lập tức dẫn Giang Dục Phong vào phòng khách gần nhất.

 

Sau đó mọi người mới phân chia công việc như vừa tỉnh cơn mơ, người lấy quần áo giữ ấm, kẻ chuẩn bị nước tắm, rót nước sôi… ai cũng bận rộn.

 

Mãi tới khi được tắm qua nước ấm, rồi lại được ủ ấm trong chăn hồi lâu, Nhiếp Lạc Ngôn mới dần tỉnh lại.

 

Ninh Song Song nói: “Làm em sợ hết hồn. Lúc chị rơi xuống bể bơi, bọn em chỉ nghe thấy ‘ùm’ một tiếng, quay lại nhìn đã chẳng thấy bóng dáng chị đâu nữa”.

 

“Ôi, chị cũng sợ chết khiếp đây này.” Nhắc tới việc này, Nhiếp Lạc Ngôn vẫn còn bàng hoàng.

 

Thực ra, đây là lần đầu tiên cô bị rơi xuống nước như vậy, thế mới biết hóa ra cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào, lục phủ ngũ tạng gần như bị cắt ra từng đoạn, chứ chưa cần nói tới nỗi đau đớn khi bị nước ập vào mũi vào miệng như kiểu dòng nước cứ thế xối xả chảy vào đại não vậy.

 

Cánh cửa bị đẩy ra, Nhiếp Chi bưng một bát gì đó nóng hổi đến bên giường. “Chị à, mau uống hết bát canh gừng này đi.”

 

“Không đến mức phải uống thứ này chứ?”, cô chau chau mày, “Làm lớn chuyện thế làm gì? Thực ra chị không sao, hơn nữa, chị vốn đã bị cảm lạnh, bị ngạt mũi chút thôi nhưng không bị ho, cũng chẳng sốt”, sau đó cô đặt bát trên kệ đầu giường rồi nói: “Không cần uống đâu”.

 

“Không được.” Cửa phòng vẫn mở, Giang Dục Phong đang đứng dựa vào đó, Ninh Song Song và Nhiếp Chi nhìn thấy, chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, sau đó rất hiểu ý đồng thanh nói: “Chị Lạc Ngôn, bọn em đi trước đây…”. Không chờ người trên giường kịp phản ứng, hai cô nàng đã nhanh chân chuồn mất.

 

Thực ra, vừa rồi Ninh Song Song đã kể sơ qua về tình hình từ sau khi Nhiếp Lạc Ngôn sẩy chân ngã xuống hồ bơi, cô nàng phát huy tối đa tài ăn nói bẩm sinh nên miêu tả rất sinh động.

 

Nghe nói, khi ấy Giang Dục Phong đã lập tức nhảy xuống rồi vớt Nhiếp Lạc Ngôn lên. Chỉ vì cô quá hoảng loạn khi chìm xuống hồ bơi, trải qua thời khắc nguy hiểm nhất, nên mới có cảm giác thời gian chậm chạp trôi.

 

Cô chìm trong nước, dường như rất lâu sau mới chờ được vị cứu tinh mang lại ánh sáng cho mình. Và hiện giờ vị cứu tinh ấy đang đứng trước mặt cô, ép cô phải uống hết bát canh khó uống nhất trên đời với bộ mặt lạnh như băng. Nhưng từ nhỏ cô đã ghét gừng, không thể ăn được món nào nếu món đó có dù chỉ một chút gừng, chỉ cần nghĩ đến là biết ngay nếu không uống hết bát canh gừng to tướng này thì cô sẽ phải khổ sở đến mức nào.

 

Cuối cùng cô nhăn mặt, ngẩng đầu lên, rồi chun chun mũi, không cam tâm hỏi: “Sao anh không uống?”.

 

“Anh không cần”, anh đứng ở bên giường nhìn xuống trả lời, tựa như đang thong dong chờ đợi để tận hưởng cảm giác sung sướng khi cô bị giày vò bởi bát canh gừng.

 

“Em cũng không cần”, cô đưa ra phản kháng cuối cùng.

 

Nhưng người ta căn bản không thèm đếm xỉa tới lời nói của cô, chỉ nheo mắt, nham hiểm nói: “Có cần anh đích thân bón cho em không?”

 

Nhiếp Lạc Ngôn tưởng tượng về hậu quả nếu việc đó xảy ra, rồi vội vã lắc đầu, tiếp đó bịt mũi uống hết bát canh gừng nóng hổi.

 

Thực sự rất khó uống, ngụm cuối cùng suýt nữa khiến cô nôn hết phần đã uống. Nhưng nghĩ tới chỗ này là nhà của người khác, chăn và giường cũng của người khác, nên mới cố kìm lại. Huống hồ, người đàn ông rất yêu sạch sẽ kia đang gần ngay gang tấc, nếu cô nôn thật, có lẽ đến cả anh cũng gặp tai ương.

 

Nét mặt của anh hiện giờ xem ra không có vẻ gì là thân thiện, tránh gây chuyện vẫn hơn.

 

Có điều, anh đã cứu cô, ít nhiều cô vẫn nên nói lời cảm ơn.

 

Nhưng Giang Dục Phong dường như không hề cảm động, mặt vẫn xị xuống, nhìn cô với ánh mắt kỳ quặc.

 

Cô tò mò: “Sao vậy?”

 

“Em có phải là đồ ngốc không vậy? Đã không biết bơi, tại sao còn đứng gần bể bơi như thế?”

 

Nhiếp Lạc Ngôn sững người, một lát sau mới hiểu ra: “Em cũng không ngờ mình sẽ bị rơi xuống mà”. Thực ra, chẳng phải đều là tại anh sao? Nếu không phải anh hùng hổ ép người thì cô đâu có lùi về phía sau hai bước như vậy? Chính hai bước lùi đó, mới hại cô phải chịu tội như thế này.

 

Có điều kẻ gây nên chuyện lại chẳng biết tự kiểm điểm, còn cậy thế hung hăng lên lớp giáo huấn cô nữa chứ.

 

Nhiếp Lạc Ngôn bất giác ngồi nghiêm túc, ôm chặt lấy chiếc chăn ấm áp, mềm mại như mây, tức tối trừng mắt nhìn anh.

 

Rất lâu sau, Giang Dục Phong mới lên tiếng: “Những việc mà em không ngờ tới xem ra quá nhiều rồi đấy”, quay ra nhìn cô thêm một lần nữa mới chịu bỏ đi, trước khi rời đi còn nói: “Nếu muốn nghỉ ngơi, em nên ngủ một giấc đi”.

 

Thực ra giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lúc quay đầu đi, khóe môi luôn căng thẳng trước đó cuối cùng cũng trở nên thư thái.

 

Thật tốt! Người con gái nửa tiếng trước còn run bần bật trong lòng anh dường như đã dần hồi tỉnh. Chỉ cần thế thôi cũng đủ để anh yên tâm được rồi.

 

Đi ra chỉ thấy Ninh Song Song đang đứng một mình ngoài hành lang, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, xun xoe cười với anh. “Anh ba, hôm nay anh kích động quá!”

 

Mặt anh lạnh tanh, vừa thẳng tiến qua mặt cô nàng vừa tranh thủ giáo huấn: “Con gái nhà họ Ninh, lúc nào cũng phải chú ý tới tư thế”.

 

“Tư thế của em rất đẹp đấy chứ”, Ninh Song Song nhanh chóng bước theo anh, “Mà anh ấy… nam nhi gia đình ta chẳng phải luôn luôn coi trọng hình tượng sao?”. Nhưng hôm nay, Giang Dục Phong ướt như chuột lột, ôm một cô gái cũng trong bộ dạng hệt như vậy, thậm chí còn suýt chút nữa không kiềm chế nổi bản thân trước chốn đông người, bộ dạng ấy nào giống với công tử hào hoa mà bình thường đến cả tư thế ăn cũng vô cùng nho nhã kia?

 

Một sự kiện nghìn năm có một lại bị cô nàng bắt gặp, rõ ràng còn phấn khích hơn cả trúng giải độc đắc. Hơn nữa, việc như vậy e là sau này sẽ không bao giờ tái hiện.

 

“Rốt cuộc em muốn nói gì?” Giang Dục Phong cuối cùng đã dần dừng bước, trên khuôn mặt anh tuấn khiến người ta ghen tỵ kia dường như có chút mất kiên nhẫn.

 

Nhưng Ninh Song Song lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi, cô nàng vẫn cười hì hì và làm mặt xấu, nói: “Trong phim truyền hình thường có một câu thoại ‘Ân cứu mạng không có gì để báo đáp, chỉ có tấm thân này’…”, cô nàng chớp chớp mắt, “Không biết chị Lạc Ngôn có biết điều ấy không nhỉ”.

 

Giang Dục Phong nghe thấy vậy đến cả lông mày cũng chẳng thèm động đậy, chỉ khẽ quát: “Lắm chuyện”. Sau đó sải bước bỏ đi không thèm quay đầu lại.

 

Vừa tắm xong, tóc Giang Dục Phong chưa khô, bộ quần áo trên người vẫn là bộ anh thường để dự trữ trên xe. Anh bước ra sân thượng hút thuốc, ánh nắng dường như đã hết hơi ấm, anh giơ tay lên che cơn gió nhẹ để bật lửa, bật mấy lần mới châm được thuốc.

 

Điện thoại đổ chuông, giọng nói của đối phương rất ngọt ngào: “Người ta vừa xuống máy bay, mệt chết đi được…”, âm cuối còn được kéo dài, như thể làm nũng.

 

Anh dựa vào lan can, hờ hững “Ừm” một tiếng.

 

Dưới tầng là vườn hoa, có vài người đang đứng cạnh giá nướng, vừa bị Nhiếp Lạc Ngôn làm cho một phen hú vía, ai nấy đều hoảng loạn, kết quả là rất nhiều xiên thịt bị nướng cháy, lúc này cả bọn đang thu dọn hiện trường.

 

Xa hơn một chút nữa là hồ bơi ngoài trời, chính là nơi Nhiếp Lạc Ngôn đã sẩy chân ngã xuống. Mặt nước trong xanh, từng gợn sóng nhỏ, vẫn bình lặng như trước.

 

Anh nghe thấy giọng nói cất lên ở đầu dây bên kia: “Lát nữa có một cuộc phỏng vấn tạp chí, nhưng trước sáu giờ là kết thúc”.

 

Anh hiểu ý của cô, trầm ngâm một lát rồi nói: “Xin lỗi, tối nay chắc anh không có thời gian ăn cơm với em đâu”.

 

Quả nhiên, cô nàng như có chút thất vọng, khẽ “ồ” một tiếng, nhưng vẫn nói như thể rất thấu hiểu: “Không sao, vậy thì lần sau nhé, hẹn nhau hôm khác vậy”.

 

Làn khói thuốc trắng dần tan biến trong không trung, sau khi tắt điện thoại không lâu, Giang Dục Phong nhìn thấy Ninh Song Song đang đứng trên thảm cỏ ngẩng đầu lên, vẫy tay về phía anh, có lẽ là ra hiệu bảo anh xuống ăn cùng.

 

Ninh Song Song nói rất đúng, vừa rồi đúng là anh đã không kiềm chế nổi bản thân, thực ra thời gian gần đây anh đã làm rất nhiều chuyện bất thường, nhiều tới mức chính anh cũng không muốn tổng kết xem rốt cuộc là bao nhiêu chuyện nữa.

 

Có lẽ từ khi quen biết Nhiếp Lạc Ngôn, anh mới làm những chuyện bất thường như thế.

 

Kỳ thực, trước buổi tiệc chúc thọ giáo viên hướng dẫn của Nhiếp Lạc Ngôn, anh đã từng nhìn thấy cô một lần. Có điều, lần đó chỉ là nhìn thoáng qua, nhìn từ đằng xa, chỉ thấy cô nổi bật trong đám đông, lúc nói chuyện và mỉm cười trên khuôn mặt cô luôn có thần thái khác biệt khiến bất kỳ ai cũng phải ngắm nhìn. Trong lúc vô tình cô để lại ấn tượng như vậy với anh, nên sau này mới có nhiều lần tiếp xúc hơn.

 

Có lẽ bắt đầu từ thói quen săn của lạ, ai ngờ người con gái này từ lần đó lại trở thành nguyên nhân chính khiến anh liên tục thất thường.

 

Đúng là thất thường thật, bởi anh chưa bao giờ qua lại với một cô gái nào trong một thời gian lâu như thế, cũng không nhớ được thói quen của người con gái nào rõ ràng như vậy.

 

Lúc ở bên cô, dường như thời gian trôi đi rất nhanh, nhanh tới mức khiến anh chẳng kịp chán, nhanh tới mức khiến anh không có tâm trí nào để đi tìm người con gái khác.

 

Trước đây ông ngoại thường nói với anh và đám anh em họ của anh rằng: “Người trẻ tuổi, lòng không yên”. Nhưng khi ở bên cô, anh luôn cảm thấy mình hoàn toàn yên ổn, thậm chí đám anh em chơi thân còn luôn miệng nói kỳ quặc, trêu rằng không biết anh bắt đầu tu thân dưỡng tính từ khi nào nữa.

 

Thực sự là ngay cả anh cũng không thể lý giải nổi, tại sao lại là cô?

 

Cô tuy có xinh đẹp hơn người nhưng đôi khi lại trái tính trái nết vô cùng, lại còn luôn thích làm ngược mọi thứ với anh, luôn cố tình hiểu sai ý tốt của anh, như thể cố ý muốn chọc giận anh vậy. Ngay cả những món quà anh mua tặng, dường như đều phải tùy theo tâm trạng của cô, lúc tâm trạng tốt mới vui vẻ nhận, còn không thì chẳng thèm ngó qua dù chỉ một lần.

 

Còn trước đây, có cô gái nào lúc nhận quà mà không hớn hở ra mặt chứ?

 

Cho nên có thể nói, cô nàng này quả thực trái khoáy tới mức đáng sợ.

 

Hình như trong ngày lễ Tình nhân năm nào đó, anh đã đặc biệt dặn dò thư ký đi mua quà cho cô. Anh đã đích thân xem các hình mẫu, lúc Linda đưa, mới nhìn qua anh đã ưng chiếc vòng tay đó, cảm thấy nó rất hợp với cô.

 

Anh tưởng cô sẽ rất thích, nhưng ai ngờ cô lại không chịu nhận. Trước đây anh còn tặng cô nhiều thứ đắt hơn, chỉ duy nhất lần đó là cô lấy cớ giá cả để từ chối, khiến anh cụt hứng.

 

Điều bực mình nhất là, chẳng bao lâu sau cô lại chủ động đề nghị chia tay.

 

Anh cứ nghĩ mình đối xử với cô quá tốt, không ngờ cô vẫn muốn chia tay.

 

Bằng này tuổi đầu rồi, nhưng Nhiếp Lạc Ngôn là người đầu tiên đối xử với anh như vậy, lúc nói lời chia tay dường như cô chẳng hề lưu luyến, chỉ phủi phủi tay áo rồi thản nhiên bước đi, đến khi gặp lại, cô vẫn nói với anh bằng những lời cay độc.

 

Nhưng anh vẫn yêu và không thể quên được cô.

 

Đúng vậy, anh rất yêu cô.

 

Cũng không biết anh bắt đầu yêu cô từ lúc nào, thậm chí mọi biểu lộ cảm xúc của cô từ vui cười, tức giận hay mắng chửi, thì trong mắt anh tất cả đều như thú vui để anh thưởng thức. Như thế có phải là hoang đường lắm không? Tại sao anh có thể quyến luyến không rời đối với một người con gái từ lâu đã trở thành quá khứ như cô được chứ? Không những thế, đó lại là cô gái chẳng coi anh ra gì.

 

Khi bình tĩnh lại, anh vừa nghĩ lại những chuyện đã qua, vừa làm những việc hoang đường.

 

Ví như, mua một căn hộ mới, sau đó ý nghĩ đầu tiên đến với anh là phải làm khó cô như thế nào, tốt nhất là bắt cô ấy phải chịu sai khiến của anh suốt hai mươi tư giờ trong một ngày; lại ví như, rõ ràng móc điện thoại của cô bị anh cất đi nhưng anh vẫn cứng đầu không chịu trả, mặc cô lo lắng, giây phút nhìn sâu vào mắt cô, anh cảm giác như có lửa giận ngùn ngụt, điều đó càng khiến cô đáng yêu hơn, và càng khiến anh không muốn trả lại cô.

 

Anh cũng không biết rốt cuộc mình bị sao nữa, bỗng dưng trở thành người đàn ông nhỏ mọn, ích kỷ, không hề phong độ.

 

Đương nhiên, hình tượng ấy chỉ xuất hiện khi ở trước mặt cô.

 

Trong mắt người ngoài, anh vẫn là một Giang Dục Phong biết chừng mực, ung dung nhàn hạ, luôn được rất nhiều chị em phụ nữ theo đuổi. Anh nghĩ: Sao lại để cô nàng Nhiếp Lạc Ngôn làm loạn cuộc sống của mình lên như thế chứ?

 

Bởi thế anh bắt đầu dành nhiều thời gian cho việc làm ăn của công ty, thậm chí còn hẹn hò với các nữ minh tinh đang nổi như cồn. Nhưng lúc nào cũng có cảm giác bất ổn, khiến anh không thể hiểu mình đang để tâm trí ở đâu nữa.

 

Cảm giác bất ổn, chỉ vì họ không phải là cô.

 

Hằn học rít hơi thuốc cuối cùng, Giang Dục Phong vê nát đầu thuốc rồi quay vào nhà.

 

Cánh cửa phòng khách vẫn đóng, anh bước tới đó như bị ma xui quỷ khiến, rồi khẽ đẩy cửa, bên trong yên lặng như tờ.

 

Quả nhiên, cô đang ngủ.

 

Vừa bị một phen khiếp sợ, lại sặc nhiều nước như vậy, chắc đã khiến cô mệt mỏi rã rời.

 

Dáng cô nằm đó ngủ rất thảnh thơi, mái tóc đen dài xõa trên gối, lớp trang điểm nhẹ nhàng trên mặt đã bị rửa trôi, làn da mịn màng, mềm mại như da em bé, đôi mi dài cong cong đang khép, tạo thành bóng mờ trên khuôn mặt.

 

Anh đi tới bên giường, đứng một lát đã ngửi thấy mùi thơm dìu dịu. Mùi thơm ấy rất ấm áp, thoang thoảng bay lên cùng với sự phập phồng của cơ thể cô theo mỗi nhịp thở, tất cả như hòa quyện vào nhau.

 

Cô nằm ở đó, đến cả hơi thở cũng mang mùi thơm dịu ngọt khiến lòng anh xao động.

 

Cảm giác này rất kỳ lạ, như thể cô chẳng cần làm gì, nhưng vẫn khiến anh bị trói chặt, sợi dây vô tình đó càng lúc càng thít chặt, và anh cam tâm chịu trói.

 

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ hơi huyền ảo.

 

Anh đứng như vậy hồi lâu, sau đó khẽ cúi xuống.

 

Khoảnh khắc ấy, không khí dường như có ma lực, môi anh nhẹ nhàng đặt trên trán cô một nụ hôn, sau đó lại nhanh chóng rời khỏi.

 

Thật nực cười, anh giống như cậu thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi run rẩy thơm trộm cô bạn gái mà mình thầm thương trộm nhớ. Nhưng trên thực tế, cho dù thời gian có quay ngược lại mười ba năm về trước, anh cũng không bao giờ làm việc này.

 

Điều càng buồn cười hơn nữa, là tới tận giờ này anh mới biết, dường như mình cam tâm tình nguyện yêu cô.

back top