Trước khi thi giữa học kỳ, có một cuộc thi kiến thức mang tầm quốc tế, danh sách đã được xác định từ học kỳ trước. Lớp Vệ Lam có 4 người, trong đó có cô và Triệu Phi.
Thành tích của Triệu Phi không được ổn định lắm, nếu tham gia cuộc thi này và đạt giải thì sẽ được cộng thêm 5 điểm khi thi đại học, cho nên chuyện này rất quan trọng với cậu. Còn Vệ Lam thì nghĩ đến chuyện được cùng Triệu Phi đến thủ đô tham gia cuộc thi là đã vui như mở cờ trong bụng.
Nhưng trước khi đi thi vài ngày, giáo viên chủ nhiệm tuyên bố danh sách lần nữa thì tên của Triệu Phi đã biến thành Đoàn Chi Dực. Nhà trường là vậy đó, họ sẽ không suy xét xem học sinh có cần hay không, mà là xem ai có thể chắc chắn lấy được giải thưởng, làm vẻ vang nhà trường mới là quan trọng nhất.
Vệ Lam hết sức bất bình. Cô nghe nói Đoàn Chi Dực sớm đã chắc một suất tuyển thẳng đại học, vậy cậu ta còn chen vào làm quái gì chứ?
Hơn nữa trong thời gian qua, Vệ Lam nghe được rất nhiều tin đồn về Đoàn Chi Dực. Với gia cảnh nhà cậu ta, muốn vào trường nào mà chả được chứ, cho dù nghỉ học 2 năm cũng có thể lên thẳng đại học, thật không hiểu sao cậu ta lại chạy tới đây học 12, hơn nữa còn tranh giành cơ hội với những đứa học sinh phải vất vả phấn đấu trên con đường chông gai này.
Thấy Triệu Phi buồn bã, ủ rũ vì mất tên trong danh sách, Vệ Lam cảm thấy người làm bạn gái tương lai như mình phải làm chút gì đó, chẳng hạn như… bắt Đoàn Chi Dực rút lui.
Có điều, việc này có vẻ giống như nhiệm vụ bất khả thi!
Vệ Lam đấu tranh tư tưởng mấy ngày, cuối cùng, chiều thứ 7, trước khi tan học, cô lặng lẽ nhét một tờ giấy vào bàn của Đoàn Chi Dực, hẹn cậu ta tại vườn hoa nhỏ phía sau sân thể thao của trường.
Vệ Lam biết hành động này của mình rất giống một đứa mê trai, có lẽ ngày nào Đoàn Chi Dực cũng nhận được những tờ giấy như vậy, hơn nữa chắc sẽ chẳng để tâm đến nó nên cô chỉ cầu cho số mình may mắn mà thử xem sao.
Vệ Lam đeo cặp sách, đi qua đi lại trong vườn hoa, giống hệt như một cô gái si tình đang đợi người yêu đến hẹn ước.
Trời càng ngày càng tối, trăng cũng từ từ nhô lên, Vệ Lam chán nản ngồi xổm xuống đất, bực bội vò đầu tóc, cuối cùng quyết định đi về.
Khi cô vừa đứng dậy định đi thì bỗng nhìn thấy trước mặt có một người, không biết xuất hiện từ bao giờ.
Đoàn Chi Dực vẫn ôm nguyên bộ mặt không biểu cảm, dưới ánh trăng càng có vẻ lạnh lùng hơn, nhưng đây là lần đầu tiên Vệ Lam thấy nó đẹp đến mức nghẹt thở, cứ như là thiên thần vừa giáng xuống.
Thế là cô bèn cười rạng rỡ, như hoa nở trong gió xuân.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì không?” Đoàn Chi Dực không nhúc nhích, hỏi với giọng lạnh tanh và không kiên nhẫn.
Vệ Lam ôm cặp sách bước tới trước mặt cậu, mỉm cười rồi nói với giọng lấy lòng: “Đoàn Chi Dực, mình có chút chuyện muốn thương lượng với cậu.”
“Nói!” Đoàn Chi Dực cao hơn cô rất nhiều, hai người đứng cách có nửa mét nên khi nhìn cô thì cứ như từ trên cao nhìn xuống. Cậu thờ ơ liếc cô một cái, nói ngắn gọn.
Vệ Lam do dự một chút, cuối cùng nói ra yêu cầu của mình: “Là thế này, cuộc thi kiến thức ấy, cậu có thể đừng đi được không? Dù sao thì cậu cũng được tuyển thẳng, chi bằng nhường cho những người cần nó hơn.”
Dường như Đoàn Chi Dực đã đoán trước được cô hẹn cậu ra đây là vì chuyện này nên nhếch môi cười khẩy. “Sao tôi phải nhường nó cho người khác?”
Vệ Lam thấy vẻ mặt hờ hững của cậu thì cuống lên, giậm chân. “Sao cậu lại có thể như thế nhỉ? Rõ ràng là không cần mà cứ chen vào giành phần vốn thuộc về người khác. Cậu có biết cuộc thi này không hề có ý nghĩa gì với cậu nhưng lại rất quan trọng với người khác không?”
Đoàn Chi Dực thoáng quay mặt đi, nhìn bụi hoa đang đung đưa theo gió ở đằng xa, lãnh đạm nói: “Tôi không đi thì tốt cho người khác, nhưng với tôi thì lại không có lợi lộc gì. Người ta bị gì có liên quan gì tới tôi đâu?”
“Cậu…” Vệ Lam phẫn nộ tột cùng, nhưng chợt nhớ ra rằng không được nổi giận với cậu, khó khăn lắm mới hẹn được cậu ra đây, cô phải dùng mọi cách để thuyết phục cậu. Cô sực nhớ ra điều gì nên lấy từ trong cặp ra mấy quyển truyện tranh dành cho con trai đang rất thịnh hành, đưa cho Đoàn Chi Dực. “Nếu cậu chịu rút tên, mình sẽ cho cậu bộ truyện này.”
Cô phải tốn nửa tháng tiền tiêu vặt mới mua được đó.
Đoàn Chi Dực liếc mấy quyển truyện trên tay cô, khẽ xì một tiếng khinh thường: “Ấu trĩ!”
Vệ Lam nghĩ lại thì thấy cũng phải. Đoàn Chi Dực lớn hơn họ hai khóa, lẽ ra đã là sinh viên, hơn nữa với dáng vẻ hầm hầm cả ngày của cậu ta, nhìn là biết chính là ông cụ non, không giống người thích đọc truyện tranh.
Cô hậm hực định cất mấy quyển truyện tranh, nhưng chưa kịp bỏ vào cặp thì đã bị Đoàn Chi Dực vươn tay ngăn lại. “Có chuyện năn nỉ người khác mà chỉ có chút thành ý thế thôi sao?”
Mắt Vệ Lam sáng rực lên, tưởng rằng đã có hy vọng nên vội vã nhét mấy quyển truyện vào tay Đoàn Chi Dực, rồi nói: “Cậu còn muốn gì nữa?”
Đoàn Chi Dực lướt sơ qua cái bìa của quyển truyện, sau đó tiện tay nhét vào cặp mình, rồi mới bâng quơ nói: “Tôi còn chưa ăn cơm.”
Vệ Lam biết điều, lập tức nói: “Mình mời cậu.”
Đoàn Chi Dực không nói gì, lãnh đạm xoay người đi.
Vệ Lam vừa căng thẳng vừa mừng rỡ đi theo sau cậu. Nhưng vừa ra khỏi vườn hoa, đi được mấy bước Đoàn Chi Dực bất ngờ quay đầu lại, mặt mang theo vẻ tức giận, bực bội quát: “Đừng có đi sau lưng tôi!”
Vệ Lam bị cậu ta quát nên hơi sững người ra, chân cũng vô thức bước nhanh tới trước, đi ngang hàng, cách Đoàn Chi Dực khoảng nửa mét. Cô chẳng hiểu ra làm sao nên vò đầu: “Không đi sau cậu thì sao biết cậu muốn đi đâu. Cái cậu này sao mà kỳ cục thế nhỉ?”
Đoàn Chi Dực lườm cô một phát thật dữ dằn, nhưng không trả lời câu hỏi của cô.
Hai người sóng vai nhau đi ra cổng trường, khi đến trước cửa một quán hoành thánh, Vệ Lam bỗng dừng bước, chỉ vào bảng hiệu. “Hoành thánh ở đây ngon lắm nè.”
Tuy Đoàn Chi Dực cũng dừng bước, nhưng cậu vẫn không có hành động gì khác. Vệ Lam thấy mặt cậu có vẻ không thích lắm thì vội vàng nói: “Mình không có gạt cậu đâu, hoành thánh ở đây rất ngon, không tin thì cậu nếm thử xem, nếu không ngon thì mình đi quán khác, dù sao thì cũng là mình mời cậu mà.”
Lúc ấy Đoàn Chi Dực mới chịu theo cô vào cái quán nhỏ chật chội và chen chúc kia.
Có lẽ là trước nay Đoàn Chi Dực chưa bao giờ vào những quán nhỏ bên đường thế này nên từ lúc bước vào cửa, mặt cứ cứng đờ, trông rất khó coi.
Vệ Lam thì chả thấy gì, khi hoành thánh được bưng lên, cô còn chủ động đưa cho cậu cái muỗng duy nhất. “Ăn thử đi, ngon lắm đấy!”
Nói xong, cô bắt đầu cắm cúi vào tô hoành thánh. Đợi tên này trong vườn hoa suốt 2 tiếng đồng hồ, đói quá trời quá đất.
Đoàn Chi Dực im lặng nhìn cái đầu gần như đang vùi vào tô hoành thánh của cô. Khi cô ăn, tóc đuôi ngựa trên đầu cũng hơi đung đưa theo. Vẻ mặt lạnh tanh của cậu bỗng thoáng thả lỏng ra, mắt đăm đăm như đang trầm tư.
Vệ Lam húp mấy húp xong, ngẩng đầu lên thấy cậu còn chưa động đậy thì ngồm ngoàm nói: “Cậu ăn đi chứ, ngon thật mà.”
Đoàn Chi Dực nhíu mày, rốt cuộc cũng chịu cầm muỗng lên, ăn một cách từ tốn.
Thật ra trước nay Đoàn Chi Dực không quá kén ăn. Đối với cậu mà nói, thức ăn chỉ là một thứ cần thiết để duy trì sự sống mà thôi, ngon dở gì cũng chả sao. Nhưng khi ăn món hoành thánh nóng hổi này vào, lòng cậu tự nhiên dâng lên một chút ấm áp. Đương nhiên, đó cũng chỉ là chút gì đó không nắm bước được mà thôi.
Đoàn Chi Dực ăn được nửa chén hoành thánh thì đặt muỗng xuống.
Vệ Lam ăn sạch xong, thấy tình hình trong chén của cậu thì tiếc rẻ mà chép lưỡi.
“Đoàn Chi Dực, cậu đồng ý không tham gia cuộc thi kiến thức nữa đúng không?” Từ quán hoành thánh bước ra, Vệ Lam nhắc lại chuyện lúc nãy. Bây giờ cô đã có chút tự tin hơn. Lấy truyện tranh của cô, ăn cơm cô mời, Đoàn Chi Dực đã nhận hối lộ thì không thể trở mặt được.
Ai ngờ, Đoàn Chi Dực chỉ thản nhiên liếc cô một cái, thấy vẻ mặt đắc ý của cô thì sa sầm mặt lại: “Cậu cảm thấy tôi lấy vài quyển truyện tranh, ăn nửa chén hoành thánh của cậu là sẽ nhận lời với cậu sao? Đúng là ngây thơ!”
“Ê!” Mặt Vệ Lam biến sắc, tâm trạng vui vẻ vừ rồi bỗng trở nên tệ hại, thiếu chút nữa là cô nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Đoàn Chi Dực. “Sao cậu lại làm thế được chứ?”
Cô nghĩ ngợi, xong cảm thấy bất lực, cuối cùng níu cặp sách Đoàn Chi Dực lại. “Nếu cậu không chịu nhận lời thì trả truyện tranh lại cho tôi, tôi không tặng nó cho loại người như cậu đâu!”
Đoàn Chi Dực kéo cặp sách lại, đeo ra sau lưng, hững hờ liếc cô một cái rồi đi thẳng về phía chiếc xe hơi màu đen đã đậu trên đường không biết từ lúc nào.
Đến khi xe chạy đi mất, Vệ Lam mới hoàn hồn lại, tức đến nỗi muốn ngồi bệt xuống đất mà khóc. Nịnh nọt cậu ta cả đêm, còn mất mấy quyển truyện và một tô hoành thánh, thế mà lại không được gì.
Sao trên đời này lại có kẻ đáng ghét đến thế chứ!
Thành tích của Triệu Phi không được ổn định lắm, nếu tham gia cuộc thi này và đạt giải thì sẽ được cộng thêm 5 điểm khi thi đại học, cho nên chuyện này rất quan trọng với cậu. Còn Vệ Lam thì nghĩ đến chuyện được cùng Triệu Phi đến thủ đô tham gia cuộc thi là đã vui như mở cờ trong bụng.
Nhưng trước khi đi thi vài ngày, giáo viên chủ nhiệm tuyên bố danh sách lần nữa thì tên của Triệu Phi đã biến thành Đoàn Chi Dực. Nhà trường là vậy đó, họ sẽ không suy xét xem học sinh có cần hay không, mà là xem ai có thể chắc chắn lấy được giải thưởng, làm vẻ vang nhà trường mới là quan trọng nhất.
Vệ Lam hết sức bất bình. Cô nghe nói Đoàn Chi Dực sớm đã chắc một suất tuyển thẳng đại học, vậy cậu ta còn chen vào làm quái gì chứ?
Hơn nữa trong thời gian qua, Vệ Lam nghe được rất nhiều tin đồn về Đoàn Chi Dực. Với gia cảnh nhà cậu ta, muốn vào trường nào mà chả được chứ, cho dù nghỉ học 2 năm cũng có thể lên thẳng đại học, thật không hiểu sao cậu ta lại chạy tới đây học 12, hơn nữa còn tranh giành cơ hội với những đứa học sinh phải vất vả phấn đấu trên con đường chông gai này.
Thấy Triệu Phi buồn bã, ủ rũ vì mất tên trong danh sách, Vệ Lam cảm thấy người làm bạn gái tương lai như mình phải làm chút gì đó, chẳng hạn như… bắt Đoàn Chi Dực rút lui.
Có điều, việc này có vẻ giống như nhiệm vụ bất khả thi!
Vệ Lam đấu tranh tư tưởng mấy ngày, cuối cùng, chiều thứ 7, trước khi tan học, cô lặng lẽ nhét một tờ giấy vào bàn của Đoàn Chi Dực, hẹn cậu ta tại vườn hoa nhỏ phía sau sân thể thao của trường.
Vệ Lam biết hành động này của mình rất giống một đứa mê trai, có lẽ ngày nào Đoàn Chi Dực cũng nhận được những tờ giấy như vậy, hơn nữa chắc sẽ chẳng để tâm đến nó nên cô chỉ cầu cho số mình may mắn mà thử xem sao.
Vệ Lam đeo cặp sách, đi qua đi lại trong vườn hoa, giống hệt như một cô gái si tình đang đợi người yêu đến hẹn ước.
Trời càng ngày càng tối, trăng cũng từ từ nhô lên, Vệ Lam chán nản ngồi xổm xuống đất, bực bội vò đầu tóc, cuối cùng quyết định đi về.
Khi cô vừa đứng dậy định đi thì bỗng nhìn thấy trước mặt có một người, không biết xuất hiện từ bao giờ.
Đoàn Chi Dực vẫn ôm nguyên bộ mặt không biểu cảm, dưới ánh trăng càng có vẻ lạnh lùng hơn, nhưng đây là lần đầu tiên Vệ Lam thấy nó đẹp đến mức nghẹt thở, cứ như là thiên thần vừa giáng xuống.
Thế là cô bèn cười rạng rỡ, như hoa nở trong gió xuân.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì không?” Đoàn Chi Dực không nhúc nhích, hỏi với giọng lạnh tanh và không kiên nhẫn.
Vệ Lam ôm cặp sách bước tới trước mặt cậu, mỉm cười rồi nói với giọng lấy lòng: “Đoàn Chi Dực, mình có chút chuyện muốn thương lượng với cậu.”
“Nói!” Đoàn Chi Dực cao hơn cô rất nhiều, hai người đứng cách có nửa mét nên khi nhìn cô thì cứ như từ trên cao nhìn xuống. Cậu thờ ơ liếc cô một cái, nói ngắn gọn.
Vệ Lam do dự một chút, cuối cùng nói ra yêu cầu của mình: “Là thế này, cuộc thi kiến thức ấy, cậu có thể đừng đi được không? Dù sao thì cậu cũng được tuyển thẳng, chi bằng nhường cho những người cần nó hơn.”
Dường như Đoàn Chi Dực đã đoán trước được cô hẹn cậu ra đây là vì chuyện này nên nhếch môi cười khẩy. “Sao tôi phải nhường nó cho người khác?”
Vệ Lam thấy vẻ mặt hờ hững của cậu thì cuống lên, giậm chân. “Sao cậu lại có thể như thế nhỉ? Rõ ràng là không cần mà cứ chen vào giành phần vốn thuộc về người khác. Cậu có biết cuộc thi này không hề có ý nghĩa gì với cậu nhưng lại rất quan trọng với người khác không?”
Đoàn Chi Dực thoáng quay mặt đi, nhìn bụi hoa đang đung đưa theo gió ở đằng xa, lãnh đạm nói: “Tôi không đi thì tốt cho người khác, nhưng với tôi thì lại không có lợi lộc gì. Người ta bị gì có liên quan gì tới tôi đâu?”
“Cậu…” Vệ Lam phẫn nộ tột cùng, nhưng chợt nhớ ra rằng không được nổi giận với cậu, khó khăn lắm mới hẹn được cậu ra đây, cô phải dùng mọi cách để thuyết phục cậu. Cô sực nhớ ra điều gì nên lấy từ trong cặp ra mấy quyển truyện tranh dành cho con trai đang rất thịnh hành, đưa cho Đoàn Chi Dực. “Nếu cậu chịu rút tên, mình sẽ cho cậu bộ truyện này.”
Cô phải tốn nửa tháng tiền tiêu vặt mới mua được đó.
Đoàn Chi Dực liếc mấy quyển truyện trên tay cô, khẽ xì một tiếng khinh thường: “Ấu trĩ!”
Vệ Lam nghĩ lại thì thấy cũng phải. Đoàn Chi Dực lớn hơn họ hai khóa, lẽ ra đã là sinh viên, hơn nữa với dáng vẻ hầm hầm cả ngày của cậu ta, nhìn là biết chính là ông cụ non, không giống người thích đọc truyện tranh.
Cô hậm hực định cất mấy quyển truyện tranh, nhưng chưa kịp bỏ vào cặp thì đã bị Đoàn Chi Dực vươn tay ngăn lại. “Có chuyện năn nỉ người khác mà chỉ có chút thành ý thế thôi sao?”
Mắt Vệ Lam sáng rực lên, tưởng rằng đã có hy vọng nên vội vã nhét mấy quyển truyện vào tay Đoàn Chi Dực, rồi nói: “Cậu còn muốn gì nữa?”
Đoàn Chi Dực lướt sơ qua cái bìa của quyển truyện, sau đó tiện tay nhét vào cặp mình, rồi mới bâng quơ nói: “Tôi còn chưa ăn cơm.”
Vệ Lam biết điều, lập tức nói: “Mình mời cậu.”
Đoàn Chi Dực không nói gì, lãnh đạm xoay người đi.
Vệ Lam vừa căng thẳng vừa mừng rỡ đi theo sau cậu. Nhưng vừa ra khỏi vườn hoa, đi được mấy bước Đoàn Chi Dực bất ngờ quay đầu lại, mặt mang theo vẻ tức giận, bực bội quát: “Đừng có đi sau lưng tôi!”
Vệ Lam bị cậu ta quát nên hơi sững người ra, chân cũng vô thức bước nhanh tới trước, đi ngang hàng, cách Đoàn Chi Dực khoảng nửa mét. Cô chẳng hiểu ra làm sao nên vò đầu: “Không đi sau cậu thì sao biết cậu muốn đi đâu. Cái cậu này sao mà kỳ cục thế nhỉ?”
Đoàn Chi Dực lườm cô một phát thật dữ dằn, nhưng không trả lời câu hỏi của cô.
Hai người sóng vai nhau đi ra cổng trường, khi đến trước cửa một quán hoành thánh, Vệ Lam bỗng dừng bước, chỉ vào bảng hiệu. “Hoành thánh ở đây ngon lắm nè.”
Tuy Đoàn Chi Dực cũng dừng bước, nhưng cậu vẫn không có hành động gì khác. Vệ Lam thấy mặt cậu có vẻ không thích lắm thì vội vàng nói: “Mình không có gạt cậu đâu, hoành thánh ở đây rất ngon, không tin thì cậu nếm thử xem, nếu không ngon thì mình đi quán khác, dù sao thì cũng là mình mời cậu mà.”
Lúc ấy Đoàn Chi Dực mới chịu theo cô vào cái quán nhỏ chật chội và chen chúc kia.
Có lẽ là trước nay Đoàn Chi Dực chưa bao giờ vào những quán nhỏ bên đường thế này nên từ lúc bước vào cửa, mặt cứ cứng đờ, trông rất khó coi.
Vệ Lam thì chả thấy gì, khi hoành thánh được bưng lên, cô còn chủ động đưa cho cậu cái muỗng duy nhất. “Ăn thử đi, ngon lắm đấy!”
Nói xong, cô bắt đầu cắm cúi vào tô hoành thánh. Đợi tên này trong vườn hoa suốt 2 tiếng đồng hồ, đói quá trời quá đất.
Đoàn Chi Dực im lặng nhìn cái đầu gần như đang vùi vào tô hoành thánh của cô. Khi cô ăn, tóc đuôi ngựa trên đầu cũng hơi đung đưa theo. Vẻ mặt lạnh tanh của cậu bỗng thoáng thả lỏng ra, mắt đăm đăm như đang trầm tư.
Vệ Lam húp mấy húp xong, ngẩng đầu lên thấy cậu còn chưa động đậy thì ngồm ngoàm nói: “Cậu ăn đi chứ, ngon thật mà.”
Đoàn Chi Dực nhíu mày, rốt cuộc cũng chịu cầm muỗng lên, ăn một cách từ tốn.
Thật ra trước nay Đoàn Chi Dực không quá kén ăn. Đối với cậu mà nói, thức ăn chỉ là một thứ cần thiết để duy trì sự sống mà thôi, ngon dở gì cũng chả sao. Nhưng khi ăn món hoành thánh nóng hổi này vào, lòng cậu tự nhiên dâng lên một chút ấm áp. Đương nhiên, đó cũng chỉ là chút gì đó không nắm bước được mà thôi.
Đoàn Chi Dực ăn được nửa chén hoành thánh thì đặt muỗng xuống.
Vệ Lam ăn sạch xong, thấy tình hình trong chén của cậu thì tiếc rẻ mà chép lưỡi.
“Đoàn Chi Dực, cậu đồng ý không tham gia cuộc thi kiến thức nữa đúng không?” Từ quán hoành thánh bước ra, Vệ Lam nhắc lại chuyện lúc nãy. Bây giờ cô đã có chút tự tin hơn. Lấy truyện tranh của cô, ăn cơm cô mời, Đoàn Chi Dực đã nhận hối lộ thì không thể trở mặt được.
Ai ngờ, Đoàn Chi Dực chỉ thản nhiên liếc cô một cái, thấy vẻ mặt đắc ý của cô thì sa sầm mặt lại: “Cậu cảm thấy tôi lấy vài quyển truyện tranh, ăn nửa chén hoành thánh của cậu là sẽ nhận lời với cậu sao? Đúng là ngây thơ!”
“Ê!” Mặt Vệ Lam biến sắc, tâm trạng vui vẻ vừ rồi bỗng trở nên tệ hại, thiếu chút nữa là cô nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Đoàn Chi Dực. “Sao cậu lại làm thế được chứ?”
Cô nghĩ ngợi, xong cảm thấy bất lực, cuối cùng níu cặp sách Đoàn Chi Dực lại. “Nếu cậu không chịu nhận lời thì trả truyện tranh lại cho tôi, tôi không tặng nó cho loại người như cậu đâu!”
Đoàn Chi Dực kéo cặp sách lại, đeo ra sau lưng, hững hờ liếc cô một cái rồi đi thẳng về phía chiếc xe hơi màu đen đã đậu trên đường không biết từ lúc nào.
Đến khi xe chạy đi mất, Vệ Lam mới hoàn hồn lại, tức đến nỗi muốn ngồi bệt xuống đất mà khóc. Nịnh nọt cậu ta cả đêm, còn mất mấy quyển truyện và một tô hoành thánh, thế mà lại không được gì.
Sao trên đời này lại có kẻ đáng ghét đến thế chứ!