Dịch: Thanh Dạ
Sau khi trải qua cuộc chiến đầy can đảm đáng sợ với Đoàn Chi Dực kia, buổi tối ngày hôm đó Vệ Lam gọi điện thoại, khéo léo nói cho Quách Chân Chân biết mối quan hệ giữa Đoàn Chi Dực và Trần Vũ Yên có chút vấn đề.
Vốn dĩ cô chỉ muốn dò xét thử, nhưng không ngờ Quách Chân Chân ở đầu dây bên kia lại vô cùng bình tĩnh, cô ấy im lặng thật lây, mới cất tiếng ảm đạm nói: “Ờ, mình biết rồi.”
Giống như vừa nghe thấy những vấn đề linh tinh hi hi ha ha như thời tiết ngày hôm nay vậy.
Bây giờ đến lượt Vệ Lam ngạc nhiên, trong một lúc chỉ cảm thấy mình giống mấy bà tám không có việc gì làm, ngu ngốc đến nực cười.
Nghe Quách Chân Chân trả lời như vậy, cô biết mình không nên hỏi tiếp nữa, chuyện tình cảm nam nữ, cho dù sự thật là như thế nào, thì chẳng có liên quan gì đến người ngoài.
Nhưng không biết vì lý do gì, cô lại hỏi tiếp: “Tại sao vậy? Tại sao cậu biết rõ Đoàn Chi Dực là loại người này, vậy mà vẫn muốn ở bên cạnh anh ta?”
Dường như Quách Chân Chân đang mỉm cười, âm thanh quạnh hiu trước giờ Vệ Lam chưa từng nghe thấy: “Vệ Lam à, mình biết cậu không hiểu tại sao, nhưng mình biết mình đang làm gì. Mình yêu anh ấy, anh ấy cũng ình thứ mình cần, như vậy đủ rồi.”
“Chân Chân à…..” Lời nói của cô ấy làm cho Vệ Lam vô cùng đau đớn, cô không dám tin, người bạn hồn nhiên vui tươi năm đó, sẽ nói ra những lời nói như thế này.
Nhưng Quách Chân Chân chỉ tiếp tục mỉm cười nói: “Vệ Lam à, chuyện của mình cậu đừng lo nữa, mình ổn lắm, cậu yên tâm đi.”
Cúp điện thoại, rốt cuộc Vệ Lam cũng cảm thấy mình giống như một con ngốc không rõ đầu đuôi. Chuyện tình cảm của người khác, có liên quan gì đến cô chứ? Những tức giận căm phẫn trong lòng, cho dù mình kể hết mọi chuyện của Đoàn Chi Dực ra, thì cũng chỉ giống như đang kể một câu chuyện cười thôi.
Nhưng mà, sao cô vẫn có chút khó chịu, cho dù là Đoàn Chi Dực, hay là Quách Chân Chân, cô đều cảm thấy mình bị lu mờ theo thời gian vậy – Cho dù, Đoàn Chi Dực cũng từng là một tên khốn khiếp không hơn không kém.
Minh Quang đi cả ngày trở về rất muộn, lúc vừa vào nhà, không biết chuyện gì, gương mặt vui tươi hớn hở. Nhưng sau khi nhìn thấy Vệ Lam nằm la liệt trên ghế sofa, anh sợ hết hồn, chạy đến sờ trán của cô: “Lam Lam, em sao vậy?”
Vệ Lam giận giỗi đánh vào tay anh, giọng nói buồn bã: “Em là một kẻ vô cùng ngốc nghếch.”
“Hở?” Minh Quang không hiểu gì hết.
Vệ Lam rên một tiếng, trở mình ngồi lên ghế soda, kể hết chuyện ngốc nghếch mình làm cho anh nghe.
Minh Quang nghe xong, cười to ha ha: “Anh còn tưởng chuyện gì to tác, em chỉ có ý tốt thôi mà, ai biết được quan hệ của họ phức tạp như vậy.” Anh xoa đầu Vệ Lam, nói: “Thôi kệ đi, chuyện tình cảm, không ai có thể nói rõ được, tụi mình lo chuyện của mình là được rồi.”
“Cũng đúng.” Vệ Lam gật đầu, nhưng không biết tại sao, trong đầu cô lại chợt hiện ra dáng vẻ chiều nay của Đoàn Chi Dực, tức giận lại cố chịu đựng, gắt gỏng lại cố kiềm nén, có một linh cảm xấu dâng lên trong lòng, trái tim đập mạnh bùm bùm. Cô nắm mạnh tay của Minh Quang, không có đầu đuôi xen ngang một câu: “Minh Quang, chúng ta kết hôn đi!”
Minh Quang ngẩn người, rồi nở nụ cười vui mừng: “Lam Lam à, em đang cầu hôn anh sao? Nhưng mà như vậy chẳng có chút lòng thành gì cả, ít nhất cũng phải có chín mươi chín đóa hoa hồng, rồi quỳ gối xuống nữa chứ. Ha ha ha!”
Vệ Lam im lặng liếc anh, đá anh ngã xuống ghế sofa: “Cút!”
Minh Quang từ đất bò dậy, ôm lấy lưng cô cọ cọ: “Anh biết tâm trạng em không tốt.” Dứt lời, anh vỗ ngực, nói: “Em yên tâm đi, anh sẽ không giống bạn học cũ Đoàn Chi Dực của em đâu, anh chắc chắn sẽ không bắt cá hai tay. Anh sẽ chỉ có mỗi em thôi, có trời trăng chứng giám nha.”
Vệ Lam cười giễu một tiếng, bị anh chọc cười: “Vậy được rồi, sao hôm nay anh về trễ vậy, đi đâu hả? Thành thật trả lời đi.”
Minh Quang ung dung ngồi bên cạnh cô, quàng vai cô: “Anh định nói với em đó, hôm nay anh đi dùng cơm với khách hàng, em biết anh gặp ai không?”
Không đợi Vệ Lam trả lời, anh tiếp tục khoe khoang nói: “Trần Vũ Yên, là Trần Vũ Yên đó!”
Vệ Lam đang định nói Trần Vũ Yên, là một ngôi sao lớn trên màn ảnh và tạp chí, là nữ thần của Minh Quang. Nhưng sau khi biết quan hệ nam nữ không rõ ràng giữ cô ta và Đoàn Chi Dực, ấn tượng của cô với cô ta xuống dốc nhanh chóng, cảm giác này không thể diễn tả được.
Cô nghe Minh Quang nói xong, không vui liếc anh một cái: “Anh biết điều chút được không? Muốn mê gái cũng phải xem tình hình chứ? Rõ ràng anh biết nữ thần của anh có quan hệ mập mờ với bạn trai của bạn thân em, anh còn có những hành động thiếu đạo đức này, anh không bị khinh bỉ không chịu được à!”
Minh Quang không để bụng cười hi hi hai tiếng: “Quan tâm cô ấy có quan hệ gì với Đoàn Chi dực làm chi, dù sao cô ấy là Trần Vũ Yên là được. Hơn nữa, anh nói với em những chuyện này, bởi vì cô ấy muốn mời chúng ta thiế kế nhà mà cô ấy mua.”
Vệ Lam ngẩn người, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra lạ ở chỗ nào. Đoàn Chi Dực mời Minh Quang thiết kế, Trần Vũ Yên cũng vậy, về tình về lý hình như không có gì lạ cả.
Cô nghĩ ngợi, hỏi: “Anh đồng ý với cô ấy rồi à?”
“Rồi mà, cô ấy nói ngày mai sẽ cho người đến công ty chúng ta ký hợp đồng. Mặc dù cô ấy thừa nhận là nhìn thấy chúng ta thiết kế nhà cho Đoàn Chi Dực, cô ấy cảm thấy thích nên mới tìm anh. Nhưng thiết kế của anh được nữ thần thừa nhận, điều này cũng làm cho người ta rất thỏa mãn nha.”
Vệ Lam im lặng lần nữa liếc anh.
Bởi vì phải thiết kế nhà cho nữ thần, Minh Quang hiếm khi yêu cầu cao như vậy, từ thiết kế đến chọn người rồi tới giám sát, toàn bộ đều tự mình làm. Mỗi lần quay về, còn tràn trề thích thú kể cho Vệ Lam nghe, hôm nay gặp Trần Vũ Yên nói này nói nọ, nữ thần thế này thế kia.
Theo lý mà nói, chuyện bạn trai của mình niềm nở với một người con gái khác, trong lòng Vệ Lam phải không vui mới đúng. Nhưng Minh Quang giống như một fan điên cuồng chưa chính chắn, còn có mối quan hệ mờ ám của Trần Vũ Yên và Đoàn Chi Dực, cô không có những suy nghĩ vẫn vơ Minh Quang có cám giác gì với Trần Vũ Yên, trừ khi anh ấy bị bại não………. Mặc dù có những lúc Minh Quang là một tên bại não thật.
Tuần đầu tiên của tháng tám là sinh nhật của bại não Minh Quang. Hai người làm một bữa tiệc chúc mừng trên tòa cao ốc của nhà hàng xoay ở Giang Thành.
Mấy ngày nay, việc sửa sang biệt thự cũng xong rồi. Vệ Lam cũng không còn gặp Đoàn Chi Dực, những linh cảm xấu lúc trước cũng dần dần nắm ra đằng sau, tiếp tục cuộc sống bình thản của mình.
Nói thật thức ăn ở những nhà hàng cao cấp này không khác gì những quán bình dân, chỉ có bầu không khí là yên tĩnh và tao nhã. Hai người uống rượu ăn beafsteak được một nửa, thì ở bàn kế bê có hai bóng người đứng đó.
“Cô Lam, Minh Quang.” Một giọng nữ dịu dàng vang đến.
Vệ Lam và Minh Quang cùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt khác nhau hoàn toàn, một người thì vui vẻ hớn hở, một người thì vô cùng sửng sốt. Vui vẻ là Minh Quang, còn hoảng sợ là Vệ Lam.
Tất nhiên, cô không phải bị Trần Vũ Yên là cho khiếp sợ, mà chính là người kế bên cô ấy Đoàn Chi Dực. Không thể không thừa nhận, Vệ Lam vẫn còn cảm giác khó hiểu và sợ hãi với Đoàn Chi Dực.
“Vũ Yên, thật khéo nhỉ?” Có lẽ gặp nhau nhiều lần, cho nên với tính cách cởi mở của Minh Quang, cũng đã thân quen với Trần Vũ Yên từ lâu.
“Đúng vậy, khéo thật nha.” Trần Vũ Yên nhìn đồ ăn ở trên bàn của hai người, cau mày lại. “Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?”
“Hôm nay là sinh nhật anh.” Minh Quang cười hi hi nói.
“Ồ, thì ra là vậy.” Trần Vũ Yên có chút đăm chiêu gật đầu, mỉm cười nói: “Đáng tiếc em không biết sớm, nếu không em đã chuẩn bị một món quà cho anh rồi.”
Minh Quang vừa mừng vừa sợ, vẫy tay: “Không cần không cần đâu.” Nói xong, anh đứng dậy, kéo ghế ra, nói với Trần Vũ Yên và Đoàn Chi Dực: “Chúng ta ngồi chung đi.”
Vừa hay là một chỗ bốn người, Trần Vũ Yên cũng không khách sáo ngồi bên cạnh Minh quang, chỉ vào chỗ bên cạnh Vệ Lam, nói với Đoàn Chi Dực nãy giờ vẫn im lặng: “Chi Dực, anh cũng ngồi đi!”
Đoàn Chi Dực trả lời một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng ngồi xuống, lúc này Vệ Lam cảm thấy có một hơi thở đánh úp đến, cô vô thức nhẹ nhàng nhích người sang một bên.
Động tác của cô rất nhỏ, nhưng vẫn bị Đoàn Chi Dực nhìn ra. Anh âm thầm quay đầu lại, trừng mắt với cô một cái.
Trần Vũ Yên im lặng nhìn hai người một cái, rồi thản nhiên cười tươi quay về phía Minh Quang, nắm lấy tay anh: “Do không có chuẩn bị quà, cho nên em sẽ đàn một bài tặng anh Minh Quang coi như là quà nha, anh thấy được không?”
Vẻ mặt Minh Quang phơi phới, gật đầu liên tục: “Vô cùng vinh hạnh! Vô cùng vinh hạnh!”
Nói xong, anh liền đứng dậy theo Trần Vũ Yên, theo sau nữ thần đến chỗ để đàn dương cầm ngay giữa nhà hàng.
Bây giờ, bàn ăn bốn người chỉ còn lại Vệ Lam và Đoàn Chi Dực.
Vệ Lam tức giận thầm rủa Minh Quang.
Tiếng đàn dương cầm đẹp đã từ từ vang lên, Vệ Lam nhìn người con gái vô cùng xinh đẹp ngồi trước đàn dương cầm màu trắng, rồi liếc nhìn qua người bạn trai đang lộ ra vẻ mê gái đến quên hết đường về, tức giận thiếu điều chưa cắn gãy cây đũa bạc.
“Ghen tuông cũng chẳng có ích gì, người ta tốt hơn em gấp trăm ngàn lần.” Đoàn Chi Dực nghiêng đầu liếc cô một cái, nói với vẻ quái gở.
Vệ Lam nghẹn họng, trả lời theo bản năng: “Tôi làm gì phải tức giận hả? Đó là người phụ nữ của anh mà.”
Lần này đến phiên Đoàn Chi Dực ngẩn người, lại nhìn chằm chằm cô một cái, mặc kệ cô, tự ý gọi phục vụ đến chọn món.
Bài hát vừa dứt, cả nhà hàng vang lên tiếng vỗ tay.
Vệ Lam giương mắt lên nhìn, tròng mắt muốn rớt ra ngoài, chỉ thấy Trần Vũ Yên quàng tay ôm cổ Minh Quang, tặng anh một nụ hôn nhẹ nhàng.
Lúc hai người quay về chỗ ngồi, Trần Vũ Yên vẫn thản nhiên như thường, còn Minh Quang thì đã lâng lâng từ lâu rồi.
Sau khi anh ngồi xuống, rồi lại đứng lên một cái, nói với Vệ Lam: “Lam Lam, lúc nãy em có nhìn thấy không? Nữ thần của anh đàn cho anh nghe, còn hôn anh nữa đó, đây là món quà sinh nhật bất ngờ nhất mà đời này anh nhận được. Anh vui quá đi mất!”
Đoàn Chi Dực liếc nhìn gương mặt xanh mét của Vệ Lam, cổ họng hừ lạnh một tiếng.
Minh Quang vui vẻ nói xong, người đã chạy vèo ra khỏi chỗ ngồi, nói nhỏ hai câu bên tai phục vụ, không biết từ đâu lấy ra một bó hoa hồng, ôm trước ngực, từng bước đi đến chỗ ngồi.
Vệ Lam cho tưởng anh muốn biểu diễn một cảnh fan cuồng tặng hoa cho thần tượng, đã bắt đầu nghĩ xem tối nay phải trừng trị tên mê gái này thế nào. Ngay cả Trần Vũ Yên cũng nở nụ cười trên môi, dường như đang chờ đợi màn quỳ gối trước váy.
Không ngờ, Minh quang lại chạy nhanh đến chỗ Vệ Lam, quỳ xuống trước mặt cô, rồi lấy trong túi ra một chiếc nhẫn, ngẩn đầu về phía Vệ Lam đang ngẩn người: “Lam Lam à, hôm nay là sinh nhật anh, anh đã nhận được món quà bất ngờ nhất rồi, nhưng điều này cũng không quan trọng với anh.” Anh nói rồi mỉm cười với Trần Vũ Yên, nói: “Cám ơn thần tượng Trần Vũ Yên của anh đã cho anh món quà lớn như vậy. Anh cũng hy vọng em làm chứng cho anh, để anh có được món quà quan trọng nhất.”
Nói xong, anh quay đầu lần nữa về phía Vệ Lam đang mơ màng, cầm lấy tay trái của cô, đeo chiếc nhẫn đơn giản vào ngón áp út của cô, nói: “Lam Lam, gả cho anh nhé!”
Sau khi trải qua cuộc chiến đầy can đảm đáng sợ với Đoàn Chi Dực kia, buổi tối ngày hôm đó Vệ Lam gọi điện thoại, khéo léo nói cho Quách Chân Chân biết mối quan hệ giữa Đoàn Chi Dực và Trần Vũ Yên có chút vấn đề.
Vốn dĩ cô chỉ muốn dò xét thử, nhưng không ngờ Quách Chân Chân ở đầu dây bên kia lại vô cùng bình tĩnh, cô ấy im lặng thật lây, mới cất tiếng ảm đạm nói: “Ờ, mình biết rồi.”
Giống như vừa nghe thấy những vấn đề linh tinh hi hi ha ha như thời tiết ngày hôm nay vậy.
Bây giờ đến lượt Vệ Lam ngạc nhiên, trong một lúc chỉ cảm thấy mình giống mấy bà tám không có việc gì làm, ngu ngốc đến nực cười.
Nghe Quách Chân Chân trả lời như vậy, cô biết mình không nên hỏi tiếp nữa, chuyện tình cảm nam nữ, cho dù sự thật là như thế nào, thì chẳng có liên quan gì đến người ngoài.
Nhưng không biết vì lý do gì, cô lại hỏi tiếp: “Tại sao vậy? Tại sao cậu biết rõ Đoàn Chi Dực là loại người này, vậy mà vẫn muốn ở bên cạnh anh ta?”
Dường như Quách Chân Chân đang mỉm cười, âm thanh quạnh hiu trước giờ Vệ Lam chưa từng nghe thấy: “Vệ Lam à, mình biết cậu không hiểu tại sao, nhưng mình biết mình đang làm gì. Mình yêu anh ấy, anh ấy cũng ình thứ mình cần, như vậy đủ rồi.”
“Chân Chân à…..” Lời nói của cô ấy làm cho Vệ Lam vô cùng đau đớn, cô không dám tin, người bạn hồn nhiên vui tươi năm đó, sẽ nói ra những lời nói như thế này.
Nhưng Quách Chân Chân chỉ tiếp tục mỉm cười nói: “Vệ Lam à, chuyện của mình cậu đừng lo nữa, mình ổn lắm, cậu yên tâm đi.”
Cúp điện thoại, rốt cuộc Vệ Lam cũng cảm thấy mình giống như một con ngốc không rõ đầu đuôi. Chuyện tình cảm của người khác, có liên quan gì đến cô chứ? Những tức giận căm phẫn trong lòng, cho dù mình kể hết mọi chuyện của Đoàn Chi Dực ra, thì cũng chỉ giống như đang kể một câu chuyện cười thôi.
Nhưng mà, sao cô vẫn có chút khó chịu, cho dù là Đoàn Chi Dực, hay là Quách Chân Chân, cô đều cảm thấy mình bị lu mờ theo thời gian vậy – Cho dù, Đoàn Chi Dực cũng từng là một tên khốn khiếp không hơn không kém.
Minh Quang đi cả ngày trở về rất muộn, lúc vừa vào nhà, không biết chuyện gì, gương mặt vui tươi hớn hở. Nhưng sau khi nhìn thấy Vệ Lam nằm la liệt trên ghế sofa, anh sợ hết hồn, chạy đến sờ trán của cô: “Lam Lam, em sao vậy?”
Vệ Lam giận giỗi đánh vào tay anh, giọng nói buồn bã: “Em là một kẻ vô cùng ngốc nghếch.”
“Hở?” Minh Quang không hiểu gì hết.
Vệ Lam rên một tiếng, trở mình ngồi lên ghế soda, kể hết chuyện ngốc nghếch mình làm cho anh nghe.
Minh Quang nghe xong, cười to ha ha: “Anh còn tưởng chuyện gì to tác, em chỉ có ý tốt thôi mà, ai biết được quan hệ của họ phức tạp như vậy.” Anh xoa đầu Vệ Lam, nói: “Thôi kệ đi, chuyện tình cảm, không ai có thể nói rõ được, tụi mình lo chuyện của mình là được rồi.”
“Cũng đúng.” Vệ Lam gật đầu, nhưng không biết tại sao, trong đầu cô lại chợt hiện ra dáng vẻ chiều nay của Đoàn Chi Dực, tức giận lại cố chịu đựng, gắt gỏng lại cố kiềm nén, có một linh cảm xấu dâng lên trong lòng, trái tim đập mạnh bùm bùm. Cô nắm mạnh tay của Minh Quang, không có đầu đuôi xen ngang một câu: “Minh Quang, chúng ta kết hôn đi!”
Minh Quang ngẩn người, rồi nở nụ cười vui mừng: “Lam Lam à, em đang cầu hôn anh sao? Nhưng mà như vậy chẳng có chút lòng thành gì cả, ít nhất cũng phải có chín mươi chín đóa hoa hồng, rồi quỳ gối xuống nữa chứ. Ha ha ha!”
Vệ Lam im lặng liếc anh, đá anh ngã xuống ghế sofa: “Cút!”
Minh Quang từ đất bò dậy, ôm lấy lưng cô cọ cọ: “Anh biết tâm trạng em không tốt.” Dứt lời, anh vỗ ngực, nói: “Em yên tâm đi, anh sẽ không giống bạn học cũ Đoàn Chi Dực của em đâu, anh chắc chắn sẽ không bắt cá hai tay. Anh sẽ chỉ có mỗi em thôi, có trời trăng chứng giám nha.”
Vệ Lam cười giễu một tiếng, bị anh chọc cười: “Vậy được rồi, sao hôm nay anh về trễ vậy, đi đâu hả? Thành thật trả lời đi.”
Minh Quang ung dung ngồi bên cạnh cô, quàng vai cô: “Anh định nói với em đó, hôm nay anh đi dùng cơm với khách hàng, em biết anh gặp ai không?”
Không đợi Vệ Lam trả lời, anh tiếp tục khoe khoang nói: “Trần Vũ Yên, là Trần Vũ Yên đó!”
Vệ Lam đang định nói Trần Vũ Yên, là một ngôi sao lớn trên màn ảnh và tạp chí, là nữ thần của Minh Quang. Nhưng sau khi biết quan hệ nam nữ không rõ ràng giữ cô ta và Đoàn Chi Dực, ấn tượng của cô với cô ta xuống dốc nhanh chóng, cảm giác này không thể diễn tả được.
Cô nghe Minh Quang nói xong, không vui liếc anh một cái: “Anh biết điều chút được không? Muốn mê gái cũng phải xem tình hình chứ? Rõ ràng anh biết nữ thần của anh có quan hệ mập mờ với bạn trai của bạn thân em, anh còn có những hành động thiếu đạo đức này, anh không bị khinh bỉ không chịu được à!”
Minh Quang không để bụng cười hi hi hai tiếng: “Quan tâm cô ấy có quan hệ gì với Đoàn Chi dực làm chi, dù sao cô ấy là Trần Vũ Yên là được. Hơn nữa, anh nói với em những chuyện này, bởi vì cô ấy muốn mời chúng ta thiế kế nhà mà cô ấy mua.”
Vệ Lam ngẩn người, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra lạ ở chỗ nào. Đoàn Chi Dực mời Minh Quang thiết kế, Trần Vũ Yên cũng vậy, về tình về lý hình như không có gì lạ cả.
Cô nghĩ ngợi, hỏi: “Anh đồng ý với cô ấy rồi à?”
“Rồi mà, cô ấy nói ngày mai sẽ cho người đến công ty chúng ta ký hợp đồng. Mặc dù cô ấy thừa nhận là nhìn thấy chúng ta thiết kế nhà cho Đoàn Chi Dực, cô ấy cảm thấy thích nên mới tìm anh. Nhưng thiết kế của anh được nữ thần thừa nhận, điều này cũng làm cho người ta rất thỏa mãn nha.”
Vệ Lam im lặng lần nữa liếc anh.
Bởi vì phải thiết kế nhà cho nữ thần, Minh Quang hiếm khi yêu cầu cao như vậy, từ thiết kế đến chọn người rồi tới giám sát, toàn bộ đều tự mình làm. Mỗi lần quay về, còn tràn trề thích thú kể cho Vệ Lam nghe, hôm nay gặp Trần Vũ Yên nói này nói nọ, nữ thần thế này thế kia.
Theo lý mà nói, chuyện bạn trai của mình niềm nở với một người con gái khác, trong lòng Vệ Lam phải không vui mới đúng. Nhưng Minh Quang giống như một fan điên cuồng chưa chính chắn, còn có mối quan hệ mờ ám của Trần Vũ Yên và Đoàn Chi Dực, cô không có những suy nghĩ vẫn vơ Minh Quang có cám giác gì với Trần Vũ Yên, trừ khi anh ấy bị bại não………. Mặc dù có những lúc Minh Quang là một tên bại não thật.
Tuần đầu tiên của tháng tám là sinh nhật của bại não Minh Quang. Hai người làm một bữa tiệc chúc mừng trên tòa cao ốc của nhà hàng xoay ở Giang Thành.
Mấy ngày nay, việc sửa sang biệt thự cũng xong rồi. Vệ Lam cũng không còn gặp Đoàn Chi Dực, những linh cảm xấu lúc trước cũng dần dần nắm ra đằng sau, tiếp tục cuộc sống bình thản của mình.
Nói thật thức ăn ở những nhà hàng cao cấp này không khác gì những quán bình dân, chỉ có bầu không khí là yên tĩnh và tao nhã. Hai người uống rượu ăn beafsteak được một nửa, thì ở bàn kế bê có hai bóng người đứng đó.
“Cô Lam, Minh Quang.” Một giọng nữ dịu dàng vang đến.
Vệ Lam và Minh Quang cùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt khác nhau hoàn toàn, một người thì vui vẻ hớn hở, một người thì vô cùng sửng sốt. Vui vẻ là Minh Quang, còn hoảng sợ là Vệ Lam.
Tất nhiên, cô không phải bị Trần Vũ Yên là cho khiếp sợ, mà chính là người kế bên cô ấy Đoàn Chi Dực. Không thể không thừa nhận, Vệ Lam vẫn còn cảm giác khó hiểu và sợ hãi với Đoàn Chi Dực.
“Vũ Yên, thật khéo nhỉ?” Có lẽ gặp nhau nhiều lần, cho nên với tính cách cởi mở của Minh Quang, cũng đã thân quen với Trần Vũ Yên từ lâu.
“Đúng vậy, khéo thật nha.” Trần Vũ Yên nhìn đồ ăn ở trên bàn của hai người, cau mày lại. “Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?”
“Hôm nay là sinh nhật anh.” Minh Quang cười hi hi nói.
“Ồ, thì ra là vậy.” Trần Vũ Yên có chút đăm chiêu gật đầu, mỉm cười nói: “Đáng tiếc em không biết sớm, nếu không em đã chuẩn bị một món quà cho anh rồi.”
Minh Quang vừa mừng vừa sợ, vẫy tay: “Không cần không cần đâu.” Nói xong, anh đứng dậy, kéo ghế ra, nói với Trần Vũ Yên và Đoàn Chi Dực: “Chúng ta ngồi chung đi.”
Vừa hay là một chỗ bốn người, Trần Vũ Yên cũng không khách sáo ngồi bên cạnh Minh quang, chỉ vào chỗ bên cạnh Vệ Lam, nói với Đoàn Chi Dực nãy giờ vẫn im lặng: “Chi Dực, anh cũng ngồi đi!”
Đoàn Chi Dực trả lời một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng ngồi xuống, lúc này Vệ Lam cảm thấy có một hơi thở đánh úp đến, cô vô thức nhẹ nhàng nhích người sang một bên.
Động tác của cô rất nhỏ, nhưng vẫn bị Đoàn Chi Dực nhìn ra. Anh âm thầm quay đầu lại, trừng mắt với cô một cái.
Trần Vũ Yên im lặng nhìn hai người một cái, rồi thản nhiên cười tươi quay về phía Minh Quang, nắm lấy tay anh: “Do không có chuẩn bị quà, cho nên em sẽ đàn một bài tặng anh Minh Quang coi như là quà nha, anh thấy được không?”
Vẻ mặt Minh Quang phơi phới, gật đầu liên tục: “Vô cùng vinh hạnh! Vô cùng vinh hạnh!”
Nói xong, anh liền đứng dậy theo Trần Vũ Yên, theo sau nữ thần đến chỗ để đàn dương cầm ngay giữa nhà hàng.
Bây giờ, bàn ăn bốn người chỉ còn lại Vệ Lam và Đoàn Chi Dực.
Vệ Lam tức giận thầm rủa Minh Quang.
Tiếng đàn dương cầm đẹp đã từ từ vang lên, Vệ Lam nhìn người con gái vô cùng xinh đẹp ngồi trước đàn dương cầm màu trắng, rồi liếc nhìn qua người bạn trai đang lộ ra vẻ mê gái đến quên hết đường về, tức giận thiếu điều chưa cắn gãy cây đũa bạc.
“Ghen tuông cũng chẳng có ích gì, người ta tốt hơn em gấp trăm ngàn lần.” Đoàn Chi Dực nghiêng đầu liếc cô một cái, nói với vẻ quái gở.
Vệ Lam nghẹn họng, trả lời theo bản năng: “Tôi làm gì phải tức giận hả? Đó là người phụ nữ của anh mà.”
Lần này đến phiên Đoàn Chi Dực ngẩn người, lại nhìn chằm chằm cô một cái, mặc kệ cô, tự ý gọi phục vụ đến chọn món.
Bài hát vừa dứt, cả nhà hàng vang lên tiếng vỗ tay.
Vệ Lam giương mắt lên nhìn, tròng mắt muốn rớt ra ngoài, chỉ thấy Trần Vũ Yên quàng tay ôm cổ Minh Quang, tặng anh một nụ hôn nhẹ nhàng.
Lúc hai người quay về chỗ ngồi, Trần Vũ Yên vẫn thản nhiên như thường, còn Minh Quang thì đã lâng lâng từ lâu rồi.
Sau khi anh ngồi xuống, rồi lại đứng lên một cái, nói với Vệ Lam: “Lam Lam, lúc nãy em có nhìn thấy không? Nữ thần của anh đàn cho anh nghe, còn hôn anh nữa đó, đây là món quà sinh nhật bất ngờ nhất mà đời này anh nhận được. Anh vui quá đi mất!”
Đoàn Chi Dực liếc nhìn gương mặt xanh mét của Vệ Lam, cổ họng hừ lạnh một tiếng.
Minh Quang vui vẻ nói xong, người đã chạy vèo ra khỏi chỗ ngồi, nói nhỏ hai câu bên tai phục vụ, không biết từ đâu lấy ra một bó hoa hồng, ôm trước ngực, từng bước đi đến chỗ ngồi.
Vệ Lam cho tưởng anh muốn biểu diễn một cảnh fan cuồng tặng hoa cho thần tượng, đã bắt đầu nghĩ xem tối nay phải trừng trị tên mê gái này thế nào. Ngay cả Trần Vũ Yên cũng nở nụ cười trên môi, dường như đang chờ đợi màn quỳ gối trước váy.
Không ngờ, Minh quang lại chạy nhanh đến chỗ Vệ Lam, quỳ xuống trước mặt cô, rồi lấy trong túi ra một chiếc nhẫn, ngẩn đầu về phía Vệ Lam đang ngẩn người: “Lam Lam à, hôm nay là sinh nhật anh, anh đã nhận được món quà bất ngờ nhất rồi, nhưng điều này cũng không quan trọng với anh.” Anh nói rồi mỉm cười với Trần Vũ Yên, nói: “Cám ơn thần tượng Trần Vũ Yên của anh đã cho anh món quà lớn như vậy. Anh cũng hy vọng em làm chứng cho anh, để anh có được món quà quan trọng nhất.”
Nói xong, anh quay đầu lần nữa về phía Vệ Lam đang mơ màng, cầm lấy tay trái của cô, đeo chiếc nhẫn đơn giản vào ngón áp út của cô, nói: “Lam Lam, gả cho anh nhé!”