Dịch: Thanh Dạ
Sau khi Vệ Lam thay xong quần áo đi ra khỏi phòng ngủ, vẻ mặt đã trở lại bình thường. Cô nhìn gương mặt u rủ của Minh Quang, nghĩ ngợi chút rồi nói: “Minh Quang à, anh ngồi xe cả đêm rồi, bây giờ anh ở nhà nghỉ ngơi cho lại sức đi, hôm nay công ty cũng không có chuyện gì quan trọng, một mình em có thể tự lo liệu được.”
Đúng lúc đó Minh Quang ngáp một cái thật to: “Đúng thật, nửa đêm không ngủ bây giờ chịu không nổi nữa rồi.” Nói xong lại quay qua Đoan Chi Dực đang im lặng nãy giờ, cười nói: “Anh Đoàn à, hẳn anh và Lam Lam đi cùng đường nhỉ, vậy phiền anh đưa cô ấy đi một đoạn nha.”
Đoàn Chi Dực nhìn lướt qua Vệ Lam một cái, miệng thì cười như trong lòng thì không gật đầu: “Tất nhiên đi cùng đường rồi.”
Thái độ của Vệ Lam cứng nhắc, chần chừ, rồi đi ra ngoài trước Đoàn Chi Dực.
Lúc đi vào thang máy, Đoàn Chi Dực đi theo sau. Bây giờ là lúc mọi người đã đi làm hết, cho nên không có ai trong này.
Lúc Vệ Lam nhấn nút đi xuống lầu một, bên tai nghe thấy giọng nói mỉa mai của Đoàn Chi Dực: “Sắp kết hôn sao?”
Vệ Lam ngẩn người, nhẫn nhịn không tức giận, hít một hơi thật sâu, quay đầu bình tĩnh nhìn về phía anh: “Đoàn Chi Dực, chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng với nhau.”
Đoàn Chi Dực không có ý kiến gật đầu: “Phải nói chuyện với nhau thôi.”
Đi ra khỏi thang máy, Vệ Lam theo Đoàn Chi Dực ngồi lên xe của anh. Cô hơi đi chậm về phía sau anh, nhìn chân trái bị thọt của anh, cô giật mình một lúc. Cô nhớ thời thiếu niên, nếu như cô đi ở phía sau anh, anh chắc chắn sẽ tức giận thúc giục cô đi nhanh lên trước. Lúc đó cô chỉ cảm thấy tính tình anh kỳ lạ không thể hiểu nổi. Nhưng sau khi rời xa nhau nhiều năm, bây giờ nghĩ lại, cô lơ mờ bắt đầu hiểu rõ, có lẽ lúc đó anh không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ tàn tật của mình.
Tuy Vệ Lam căm hận anh thấu xương, nhưng những năm qua, cô luôn có một sự đồng cảm cùng áy náy không thể nói nên lời về tâm lý của anh, sự đồng cảm và áy náy này, thậm chí đã ăn sâu vào trong xương tủy, ngay cả chuyện tối hôm qua cũng không thể làm đó tan biến hết.
Nghĩ vậy, cô đi nhanh về phía trước, đi song song với anh.
Đoán Chi Dực cảm thấy hơi kỳ lạ nhìn cô một cái, anh đã có thể chấp nhận được khuyết điểm ở chân mình từ lâu, cho nên không thể biết được suy nghĩ trong lòng Vệ Lam.
Sau khi lên xe, Đoàn Chi Dực không khởi động xe ngay. Chỉ lẳng lặng ngồi đó, nhìn Vệ Lam bằng ánh mắt lạnh lùng, giống như đang chờ cô mở lời.
Không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, Vệ Lam cũng không thấy dễ chịu. Cô liếc nhìn gương mặt điển trai của anh, trong đầu bỗng dưng hiện ra cảnh thẹn thùng tối hôm qua, cảm giác bất lực lúc trước lại trỗi dậy. Cô không nhịn được chợt nghĩ, người này hẳn phải không còn quan hệ gì với cô, cách xa nhau tám năm rồi, tại sao vẫn phải quấn lấy nhau không dứt chứ.
Cô mấp máy môi một lát, cuối cùng cũng cất tiếng: “Rốt cuộc anh muốn sao đây? Mới chịu buông tha cho tôi hả?”
Tất nhiên Đoàn Chi Dực biết rõ cô muốn nói gì, anh cười khẩy: “Tôi muốn thế nào, em không biết à?”
Đương nhiên cô biết, chính vì biết rõ, cho nên mới có cảm thấy bất lực như vậy. Nếu là cô của tám năm trước, có lẽ cô vẫn có thể vì sự sợ hãi và đồng cảm mà dây dưa với anh, nhưng bây giờ cô đã là một người phụ nữ hai mươi mấy tuổi rồi, có cuộc sống yên ổn bình dị kết hôn rồi sống đến hết cuộc đời, cô đã không còn bất kỳ lý do nào để chấp nhận yêu cầu hoang đường của anh.
Vệ Lam xoa trán, giọng nói đã mang theo chút chán nản: ” Hôm qua anh làm vậy còn chưa đủ sao?” Ngừng một chút, cô nói tiếp: “Tôi biết rõ tám năm trước là tôi không đúng, tôi không nói lời chào tạm biệt mà đã bỏ đi, cũng không nên đồng ý với anh một số chuyện mình không làm được. Tôi cũng biết mẹ tôi có tìm gặp anh, mặc dù bà không có nói cho tôi biết bà nói gì với anh, nhưng bà ấy là mẹ tôi, tôi hiểu rõ tính tình của bà ấy, bà ấy nhất định đã làm khó anh.”
Đoàn Chi Dực vốn được coi là bình tĩnh, vừa nghe thấy cô nói xong, bỗng dưng nổi giận, hai má đỏ lên, anh bóp chặt cổ cô, nói: “Không sai, là em nợ tôi. Em nói em sẽ luôn ở bên tôi.”
Vệ Lam không giãy dụa, mặc dù bị anh bóp đến sắp nghẹt thở, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn người đang nổi giận kia, nói từng câu từng chữ: “Anh hẳn phải biết rõ đó là những lời nói bâng quơ vì sợ hãi, trước giờ tôi chỉ muốn một cuộc sống bình dị vui vẻ thôi.” Cô hơi do dự một chút, mới thản nhiên nói: “Tôi không hề yêu anh, cho nên không thể luôn ở bên anh như vậy, điều đó quá vô lý.”
Tôi không hề yêu anh!
Tôi không hề yêu anh!
Mặc dù biết rõ sự thật này, nhưng nghe thấy cô nói ra từ miệng của mình bình tĩnh như vậy, Đoàn Chi Dực vẫn có một nỗi đau giống như bị sét đánh.
Anh mở to mắt, tim đập mạnh vài giây, mới từ từ chuyển sang một loại tức giận xen lẫn xấu hổ. Anh buông mạnh tay mình ra, cười mỉa nói:”Em cho rằng người em yêu có điểm nào tốt chứ? Không ngờ nhiều năm như vậy, em vẫn ngây thơ như thế.” Đột nhiên anh lấy một xếp ảnh từ ghế xe ra, quăng trên người Vệ Lam, nói: “Em có chắc là em muốn chung sống với loại người này cả đời không?”
Vệ Lam nghi ngờ nhặt những bức ảnh rơi rớt trên đùi mình, nhìn sơ qua vài cái. Nếu nói cô không có chút ngạc nhiên nào, thì đó là lừa mình dối người.
Tính cách của Minh Quang cởi mở, cũng thích vui chơi. Mặc dù hai người chung sống với nhau, nhưng cũng không can thiệp quá nhiều vào tự do của đối phương, thỉnh thoảng Minh Quang cũng có tụ họp uống rượu với bạn bè vào buổi tối, Vệ Lam trước giờ chưa từng hỏi qua. Một người bạn trai trước giờ không ràng buộc cô, tất nhiên cô cũng tin anh là người biết chừng mực.
Nhưng những tấm hình này, đều đã làm sáng tỏ, một người cô cho rằng biết chừng mực, lại không hề biết dừng đúng mức.
Nhìn thấy Vệ Lam ngớ người, Đoàn Chi Dực mới mỉa mai hừ một tiếng: “Theo như tôi biết, lúc em quen biết Minh Quang, anh ta không hề độc thân mà đang gấp rút chia tay bạn gái cũ để ở chung với em.”
Tất nhiên đây là chuyện Vệ Lam không hề biết đến, nhưng cô không bằng lòng nghe một chút nào, càng không muốn nghe từ miệng anh nói ra. Vì vậy cô thẹn quá hóa giận chặn lời anh: “Anh làm vậy có ý gì hả? Minh Quang là loại người như thế nào, tôi hiểu rất rõ, không cần anh phải nói tôi biết. Anh điều tra một người không có quan hệ gì với anh như vậy, anh không cảm thấy rất nhàm chán rất đê tiện sao?”
“Điều tra có một chút là đê tiện, vậy em có tin là tôi còn có thể làm anh ta tiêu tùng!” Đoàn Chi Dực cất tiếng cười lạnh lùng khinh thường.
Vệ Lam ngẩn người, lắc đầu liên tục: “Tôi không còn là trẻ con nữa, sẽ không bị anh hù dọa nữa đâu.”
Đoàn Chi Dực còn cười lớn hơn: “Em cảm thấy tôi đang hù dọa em sao?” Anh lắc đầu cười vài tiếng, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, nói: “Em chỉ có thể nghĩ vậy thôi à. Thế em có nhớ Chung Kim chứ? Bây giờ ông ta vẫn còn nằm trong bệnh viện đó.”
Vệ Lam mở to mắt, không thể tin được nhìn anh chằm chằm: “Chung Kim là anh đụng sao?”
“Em nghĩ sao nào?” Đoàn Chi Dực không quan tâm liếc nhìn cô một cái, giống như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
“Anh tên điên này!” Vệ Lam suýt chút la to lên, cô ôm lấy đầu bình, cố gắng bình tĩnh lại, dùng sức hít sâu vài lần, mới bình tĩnh nói: “Đoàn Chi Dực, anh không thể làm vậy! Sớm muộn gì anh cũng bị hủy hoại bởi chính anh.”
Đoàn Chi Dực thờ ơ nhìn ra ngoài cửa xe, im lặng thật lâu, giọng nói mang chút suy sụp: “Không sao cả, dù sao trước giờ tôi cũng không phải người tốt.” Nói xong, anh lại quay đầu nhìn Vệ Lam, ánh mắt sáng như đuốc, nói: “Những gì tôi muốn nhất định phải có được. Em nghĩ kỹ đi, em phải biết, tôi trước giờ không có tính nhẫn nại.”
Đầu của Vệ Lam kêu ong ong, cô biết mình nhất định không thể bị anh uy hiếp. Nhưng không thể không nói, những lời anh nói làm cô phải do dự.
Đang lúc bầu không khí khẩn trương, điện thoại của Đoàn Chi Dực vang lên, anh cầm lên nhìn màn hình một cái, có chút bực bội nhấn nút ngắt cuộc gọi. Chỉ vừa mới im lặng được vài giây, tiếng chuông lại vang lên lần nữa, lặp đi lặp lại vài lần, anh đã mất hết kiên nhẫn, hạ kính xe xuống, dùng sức quăng điện thoại xuống đất.
Vệ Lam đã biết được bản tính bạo lực của anh từ lâu, lúc này trong lòng tự nhiên nghĩ không biết tại sao anh lại không muốn nhận điện thoại, nghĩ vậy mới có thể thoát khỏi anh. Lúc không biết gì, điện thoại của Đoàn Chi Dực đã im lặng, thì điện thoại của Vệ Lam bỗng nhiên vang lên.
Cô lấy ra xem, trên điện thoại hiển thị số của Quách Chân Chân. Cô nhìn người bên cạnh, mới nhận điện thoại, còn chưa kịp nói chuyện, bên kia đã mở miệng.
“Gì chứ? Bệnh viện nào vậy? Được rồi, tôi sẽ đến ngay?”
Sau khi Vệ Lam thay xong quần áo đi ra khỏi phòng ngủ, vẻ mặt đã trở lại bình thường. Cô nhìn gương mặt u rủ của Minh Quang, nghĩ ngợi chút rồi nói: “Minh Quang à, anh ngồi xe cả đêm rồi, bây giờ anh ở nhà nghỉ ngơi cho lại sức đi, hôm nay công ty cũng không có chuyện gì quan trọng, một mình em có thể tự lo liệu được.”
Đúng lúc đó Minh Quang ngáp một cái thật to: “Đúng thật, nửa đêm không ngủ bây giờ chịu không nổi nữa rồi.” Nói xong lại quay qua Đoan Chi Dực đang im lặng nãy giờ, cười nói: “Anh Đoàn à, hẳn anh và Lam Lam đi cùng đường nhỉ, vậy phiền anh đưa cô ấy đi một đoạn nha.”
Đoàn Chi Dực nhìn lướt qua Vệ Lam một cái, miệng thì cười như trong lòng thì không gật đầu: “Tất nhiên đi cùng đường rồi.”
Thái độ của Vệ Lam cứng nhắc, chần chừ, rồi đi ra ngoài trước Đoàn Chi Dực.
Lúc đi vào thang máy, Đoàn Chi Dực đi theo sau. Bây giờ là lúc mọi người đã đi làm hết, cho nên không có ai trong này.
Lúc Vệ Lam nhấn nút đi xuống lầu một, bên tai nghe thấy giọng nói mỉa mai của Đoàn Chi Dực: “Sắp kết hôn sao?”
Vệ Lam ngẩn người, nhẫn nhịn không tức giận, hít một hơi thật sâu, quay đầu bình tĩnh nhìn về phía anh: “Đoàn Chi Dực, chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng với nhau.”
Đoàn Chi Dực không có ý kiến gật đầu: “Phải nói chuyện với nhau thôi.”
Đi ra khỏi thang máy, Vệ Lam theo Đoàn Chi Dực ngồi lên xe của anh. Cô hơi đi chậm về phía sau anh, nhìn chân trái bị thọt của anh, cô giật mình một lúc. Cô nhớ thời thiếu niên, nếu như cô đi ở phía sau anh, anh chắc chắn sẽ tức giận thúc giục cô đi nhanh lên trước. Lúc đó cô chỉ cảm thấy tính tình anh kỳ lạ không thể hiểu nổi. Nhưng sau khi rời xa nhau nhiều năm, bây giờ nghĩ lại, cô lơ mờ bắt đầu hiểu rõ, có lẽ lúc đó anh không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ tàn tật của mình.
Tuy Vệ Lam căm hận anh thấu xương, nhưng những năm qua, cô luôn có một sự đồng cảm cùng áy náy không thể nói nên lời về tâm lý của anh, sự đồng cảm và áy náy này, thậm chí đã ăn sâu vào trong xương tủy, ngay cả chuyện tối hôm qua cũng không thể làm đó tan biến hết.
Nghĩ vậy, cô đi nhanh về phía trước, đi song song với anh.
Đoán Chi Dực cảm thấy hơi kỳ lạ nhìn cô một cái, anh đã có thể chấp nhận được khuyết điểm ở chân mình từ lâu, cho nên không thể biết được suy nghĩ trong lòng Vệ Lam.
Sau khi lên xe, Đoàn Chi Dực không khởi động xe ngay. Chỉ lẳng lặng ngồi đó, nhìn Vệ Lam bằng ánh mắt lạnh lùng, giống như đang chờ cô mở lời.
Không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, Vệ Lam cũng không thấy dễ chịu. Cô liếc nhìn gương mặt điển trai của anh, trong đầu bỗng dưng hiện ra cảnh thẹn thùng tối hôm qua, cảm giác bất lực lúc trước lại trỗi dậy. Cô không nhịn được chợt nghĩ, người này hẳn phải không còn quan hệ gì với cô, cách xa nhau tám năm rồi, tại sao vẫn phải quấn lấy nhau không dứt chứ.
Cô mấp máy môi một lát, cuối cùng cũng cất tiếng: “Rốt cuộc anh muốn sao đây? Mới chịu buông tha cho tôi hả?”
Tất nhiên Đoàn Chi Dực biết rõ cô muốn nói gì, anh cười khẩy: “Tôi muốn thế nào, em không biết à?”
Đương nhiên cô biết, chính vì biết rõ, cho nên mới có cảm thấy bất lực như vậy. Nếu là cô của tám năm trước, có lẽ cô vẫn có thể vì sự sợ hãi và đồng cảm mà dây dưa với anh, nhưng bây giờ cô đã là một người phụ nữ hai mươi mấy tuổi rồi, có cuộc sống yên ổn bình dị kết hôn rồi sống đến hết cuộc đời, cô đã không còn bất kỳ lý do nào để chấp nhận yêu cầu hoang đường của anh.
Vệ Lam xoa trán, giọng nói đã mang theo chút chán nản: ” Hôm qua anh làm vậy còn chưa đủ sao?” Ngừng một chút, cô nói tiếp: “Tôi biết rõ tám năm trước là tôi không đúng, tôi không nói lời chào tạm biệt mà đã bỏ đi, cũng không nên đồng ý với anh một số chuyện mình không làm được. Tôi cũng biết mẹ tôi có tìm gặp anh, mặc dù bà không có nói cho tôi biết bà nói gì với anh, nhưng bà ấy là mẹ tôi, tôi hiểu rõ tính tình của bà ấy, bà ấy nhất định đã làm khó anh.”
Đoàn Chi Dực vốn được coi là bình tĩnh, vừa nghe thấy cô nói xong, bỗng dưng nổi giận, hai má đỏ lên, anh bóp chặt cổ cô, nói: “Không sai, là em nợ tôi. Em nói em sẽ luôn ở bên tôi.”
Vệ Lam không giãy dụa, mặc dù bị anh bóp đến sắp nghẹt thở, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn người đang nổi giận kia, nói từng câu từng chữ: “Anh hẳn phải biết rõ đó là những lời nói bâng quơ vì sợ hãi, trước giờ tôi chỉ muốn một cuộc sống bình dị vui vẻ thôi.” Cô hơi do dự một chút, mới thản nhiên nói: “Tôi không hề yêu anh, cho nên không thể luôn ở bên anh như vậy, điều đó quá vô lý.”
Tôi không hề yêu anh!
Tôi không hề yêu anh!
Mặc dù biết rõ sự thật này, nhưng nghe thấy cô nói ra từ miệng của mình bình tĩnh như vậy, Đoàn Chi Dực vẫn có một nỗi đau giống như bị sét đánh.
Anh mở to mắt, tim đập mạnh vài giây, mới từ từ chuyển sang một loại tức giận xen lẫn xấu hổ. Anh buông mạnh tay mình ra, cười mỉa nói:”Em cho rằng người em yêu có điểm nào tốt chứ? Không ngờ nhiều năm như vậy, em vẫn ngây thơ như thế.” Đột nhiên anh lấy một xếp ảnh từ ghế xe ra, quăng trên người Vệ Lam, nói: “Em có chắc là em muốn chung sống với loại người này cả đời không?”
Vệ Lam nghi ngờ nhặt những bức ảnh rơi rớt trên đùi mình, nhìn sơ qua vài cái. Nếu nói cô không có chút ngạc nhiên nào, thì đó là lừa mình dối người.
Tính cách của Minh Quang cởi mở, cũng thích vui chơi. Mặc dù hai người chung sống với nhau, nhưng cũng không can thiệp quá nhiều vào tự do của đối phương, thỉnh thoảng Minh Quang cũng có tụ họp uống rượu với bạn bè vào buổi tối, Vệ Lam trước giờ chưa từng hỏi qua. Một người bạn trai trước giờ không ràng buộc cô, tất nhiên cô cũng tin anh là người biết chừng mực.
Nhưng những tấm hình này, đều đã làm sáng tỏ, một người cô cho rằng biết chừng mực, lại không hề biết dừng đúng mức.
Nhìn thấy Vệ Lam ngớ người, Đoàn Chi Dực mới mỉa mai hừ một tiếng: “Theo như tôi biết, lúc em quen biết Minh Quang, anh ta không hề độc thân mà đang gấp rút chia tay bạn gái cũ để ở chung với em.”
Tất nhiên đây là chuyện Vệ Lam không hề biết đến, nhưng cô không bằng lòng nghe một chút nào, càng không muốn nghe từ miệng anh nói ra. Vì vậy cô thẹn quá hóa giận chặn lời anh: “Anh làm vậy có ý gì hả? Minh Quang là loại người như thế nào, tôi hiểu rất rõ, không cần anh phải nói tôi biết. Anh điều tra một người không có quan hệ gì với anh như vậy, anh không cảm thấy rất nhàm chán rất đê tiện sao?”
“Điều tra có một chút là đê tiện, vậy em có tin là tôi còn có thể làm anh ta tiêu tùng!” Đoàn Chi Dực cất tiếng cười lạnh lùng khinh thường.
Vệ Lam ngẩn người, lắc đầu liên tục: “Tôi không còn là trẻ con nữa, sẽ không bị anh hù dọa nữa đâu.”
Đoàn Chi Dực còn cười lớn hơn: “Em cảm thấy tôi đang hù dọa em sao?” Anh lắc đầu cười vài tiếng, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, nói: “Em chỉ có thể nghĩ vậy thôi à. Thế em có nhớ Chung Kim chứ? Bây giờ ông ta vẫn còn nằm trong bệnh viện đó.”
Vệ Lam mở to mắt, không thể tin được nhìn anh chằm chằm: “Chung Kim là anh đụng sao?”
“Em nghĩ sao nào?” Đoàn Chi Dực không quan tâm liếc nhìn cô một cái, giống như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
“Anh tên điên này!” Vệ Lam suýt chút la to lên, cô ôm lấy đầu bình, cố gắng bình tĩnh lại, dùng sức hít sâu vài lần, mới bình tĩnh nói: “Đoàn Chi Dực, anh không thể làm vậy! Sớm muộn gì anh cũng bị hủy hoại bởi chính anh.”
Đoàn Chi Dực thờ ơ nhìn ra ngoài cửa xe, im lặng thật lâu, giọng nói mang chút suy sụp: “Không sao cả, dù sao trước giờ tôi cũng không phải người tốt.” Nói xong, anh lại quay đầu nhìn Vệ Lam, ánh mắt sáng như đuốc, nói: “Những gì tôi muốn nhất định phải có được. Em nghĩ kỹ đi, em phải biết, tôi trước giờ không có tính nhẫn nại.”
Đầu của Vệ Lam kêu ong ong, cô biết mình nhất định không thể bị anh uy hiếp. Nhưng không thể không nói, những lời anh nói làm cô phải do dự.
Đang lúc bầu không khí khẩn trương, điện thoại của Đoàn Chi Dực vang lên, anh cầm lên nhìn màn hình một cái, có chút bực bội nhấn nút ngắt cuộc gọi. Chỉ vừa mới im lặng được vài giây, tiếng chuông lại vang lên lần nữa, lặp đi lặp lại vài lần, anh đã mất hết kiên nhẫn, hạ kính xe xuống, dùng sức quăng điện thoại xuống đất.
Vệ Lam đã biết được bản tính bạo lực của anh từ lâu, lúc này trong lòng tự nhiên nghĩ không biết tại sao anh lại không muốn nhận điện thoại, nghĩ vậy mới có thể thoát khỏi anh. Lúc không biết gì, điện thoại của Đoàn Chi Dực đã im lặng, thì điện thoại của Vệ Lam bỗng nhiên vang lên.
Cô lấy ra xem, trên điện thoại hiển thị số của Quách Chân Chân. Cô nhìn người bên cạnh, mới nhận điện thoại, còn chưa kịp nói chuyện, bên kia đã mở miệng.
“Gì chứ? Bệnh viện nào vậy? Được rồi, tôi sẽ đến ngay?”