Không Thể Thiếu Em

Chương 13: Luôn có một người

Luôn có một người khiến bạn không thể buông; Luôn có một người khiến bạn muốn ở lại.

 

1

 

Đổng Tri Vy không thể liên lạc được với Viên Cảnh Thụy, sắp bước sang tháng tư những cơn gió đêm đã không còn lạnh nữa, nhưng cô vẫn toát mồ hôi lạnh khi đứng dưới phố đêm Thượng Hải sáng đèn, sau khi đôn đáo ngược xuôi tìm kiếm trong tuyệt vọng.

 

Cô tới văn phòng của Viên Cảnh Thụy ở công ty, tới nhà anh ở trong nội thành và ngoại ô, thậm chí còn tới nhà mẹ anh, nhưng tất cả mọi nơi đều không có, ngay cả bà Viên cũng không thấy đâu, căn nhà đá kiểu cổ tối đen, giống như trái tim cô vậy.

 

Trong túi Đổng Tri Vy luôn mang theo Ipad 2 để xử lý những công việc đột xuất, trên đường đi cô có lên mạng lướt web, Tề Đan Đan nói không sai chút nào, tin tức gây shock đột ngột này dường như bao phủ khắp nơi, tin tức tung ra đã được truyền đi lên tới hàng vạn bài và con số đang không ngừng tăng lên.

 

Cô vẫn không thể liên lạc với Viên Cảnh Thụy, anh giống như nước đột ngột bốc hơi, càng khiến cô hoảng sợ thêm, ngoài ra vô số cuộc điện thoại gọi vào máy cô, dường như tất cả những người quen biết cô đột nhiên lộ diện, mỗi người đều có vô vàn lời muốn nói với cô vậy.

 

Nhà cô cũng gọi điện thoại tới, nhưng bố cô gọi hỏi cô khi nào về nhà ăn cơm. Đổng Tri Vy nói có việc gấp phải tăng ca nên không thể về nhà ăn cơm được, tối nay có thể về rất muộn. Giọng bố cô có vẻ nghi ngờ nhưng ông vẫn thở dài và cúp máy, không truy hỏi thêm nữa.

 

Đầu máy bên này Đổng Tri Vy cảm thấy thật may mắn vì bố mẹ cô không lên mạng bao giờ, tin tức đáng sợ này chưa truyền tới tai họ nhanh như vậy được.

 

Điện thoại vẫn không ngừng báo có tin nhắn, sau khi ảnh hẹn hò của cô và Viên Cảnh Thụy được tung ra, tất cả những người quen biết cô đều nhiệt tình liên lạc với cô một lần, nhưng lúc đó Viên Cảnh Thụy đang đưa cô đi chơi khắp nơi nên không có tín hiệu di động, vì vậy chuyện đó không để lại rắc rối hay điều gì đáng nhớ trong cô, nhưng lần này không như thế.

 

Cho dù sau khi Tề Đan Đan gọi điện tới Đổng Tri Vy đã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, nhưng cô vẫn không ngừng gọi điện cho Viên Cảnh Thụy, điện thoại liên tục nhận được thông báo chế độ nhận tin nhắn thoại, sau đó nhắc nhở sắp hết pin, và chẳng bao lâu sau máy tự động tắt.

 

Hai tay cô nắm chặt chiếc điện thoại màn hình đã tối đen, lòng nặng trĩu, nặng như bị chìm xuống dòng nước lạnh buốt, như chìm trong biển đêm đen tối của núi băng đang tan.

 

Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, cô không tin anh không nghe điện thoại của cô – nếu như anh có thể.

 

Đổng Tri Vy rùng mình, cô đứng trên phố lớn, dòng người qua lại không ngớt, Thượng Hải là thành phố không đêm, mọi thứ trong đêm xuân đều sáng sủa dưới những ngọn đèn huy hoàng. Chỉ có mình cô lặng lẽ đứng sững lại, cô độc, mặc cho bóng mình bị vô số bước chân của những người xa lạ giẫm lên.

 

Vai cô lại bị người ta đụng phải, khách qua đường ném lại một câu “xin lỗi”. Đổng Tri Vy cúi đầu tháo điện thoại, lấy cục pin ra rồi lại lắp vào, khởi động lại máy.

 

Màn hình sáng, vạch pin cuối sắp hết liên tục nháy đỏ, cô tiếp tục ấn gọi cái số điện thoại mà cô đã gọi không biết bao nhiêu lần, sau mấy tiếng tút tút đơn điệu vẫn là tiếng báo để lại tin nhắn thoại, cô bắt đầu nói: “Cảnh Thụy, em vẫn luôn tìm anh, điện thoại sắp hết pin rồi, em ở Cổ Bắc đợi anh trở về”.

 

Điện thoại lại tự động tắt máy, cũng không rõ mấy lời của cô đã được lưu vào hộp tin nhắn thoại chưa, cô nhìn màn hình đen ngòm, đột nhiên có cảm giác muốn nói chuyện với anh vô cùng.

 

Làm thế nào bây giờ? Cô vẫn còn bao nhiêu điều muốn nói với anh, cô muốn nói với anh rằng cô luôn tin tưởng anh, muốn nói cô nguyện cùng anh đối mặt với tất cả những chuyện đã xảy ra và những chuyện có thể xảy ra, bất kể chúng có tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Đáng tiếc điện thoại hết pin, cô không kịp nói gì nữa.

 

Mọi lời đều không kịp nói.

 

Đổng Tri Vy trở về căn hộ quen thuộc ở chung cư.

 

Một tiếng trước cô đã tới đây một lần, cửa vẫn đóng kín, bên trong im lặng như tờ, khách ở khu chung cư này không nhiều, tầng Viên Cảnh Thụy ở chỉ có hai hộ gia đình, một hộ luôn để nhà trống, chưa bao giờ thấy người ra vào, cô ấn chuông cửa nhưng không ôm quá nhiều hi vọng, vẫn không có ai lên tiếng.

 

Đổng Tri Vy thở dài, cảm giác mệt mỏi khiến cô không đứng vững nữa. Cô có thẻ vào căn hộ này, Viên Cảnh Thụy đưa cho cô mấy hôm trước, nhưng chạy ra ngoài vội quá nên cô đã để quên ở nhà. Cô cũng không muốn quay về lấy, ngước nhìn camera ngoài hành lang cô ngẫm nghĩ một chút rồi quay người bước ra cầu thang bộ và ngồi nghỉ ở đó.

 

Cô không muốn thấy năm phút sau bảo vệ đi lên hỏi cô tại sao không mở cửa vào nhà.

 

Cầu thang vắng tanh vắng ngắt, giống như cả thế giới chỉ còn lại mình cô, điện thoại hoàn toàn không thể phát huy được chức năng của mình, không thể nào sáng nữa, sẽ không còn ai làm phiền cô nữa, cũng không có ai tìm được cô nữa – trừ người cô muốn gặp ấy. Cô cảm thấy lạnh. Cầu thang bộ có ánh đèn trắng mờ mờ đung đưa, mặt đất và cầu thang đều được lát đá cẩm thạch sáng bóng. Cô cúi đầu nhìn xuống đất, mặt đất phản chiếu rõ ràng hình bóng cô, khom lưng bó gối, hay cánh tay cố gắng ôm trọn bản thân.

 

Cô lặng lẽ nhìn mình, cảm giác buồn bã chưa từng có bao vây cô, cô nhìn thấy một hình ảnh khác của mình – hình ảnh cô không muốn trở thành, không ai giúp đỡ, hoảng hốt, bất lực trước tất cả, đừng nói đến việc bảo vệ người khác, ngay cả bản thân cô cũng không biết tiếp theo đây mình nên làm gì.

 

Tiếng thang máy mở ra khiến Đổng Tri Vy như bừng tỉnh, cô vội vã đứng dậy, lúc đặt tay lên cửa ra hành lang cũng là lúc nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người đàn ông vọng tới, là Viên Cảnh Thụy và Hạ Tử Kỳ.

 

“Rốt cuộc là ai để lộ bản báo cáo và di thư ấy? Cảnh Thụy? Cậu đừng im lặng thế chứ, tôi là luật sư của cậu, việc này không đơn giản thế đâu”.

 

“Di thư không phải thật, cô ấy thực sự có để lại cho tôi một bức thư, nhưng tuyệt đối không phải di thư”. Viên Cảnh Thụy hạ giọng đáp.

 

“Vậy còn bản báo cáo y học?”.

 

Đổng Tri Vy nghe thấy tiếng quẹt thẻ mở cửa rồi lại nghe thấy tiếng Viên Cảnh Thụy trả lời: “Là thật”.

 

Hạ Tử Kỳ hít một hơi: “Cậu chưa từng nói với tôi, vậy tên bác sĩ ấy bị người ta mua chuộc?”.

 

“Không thể, ông ấy đã kí hợp đồng bảo mật”.

 

“Vậy còn ai biết chuyện này nữa?”.

 

“Ngoài tôi và vị bác sĩ đó ra, chỉ có một người biết”. Anh nói câu này với giọng vô cùng nặng nề.

 

“Là ai?”. Tiếng Hạ Tử Kỳ bị chôn vùi sau tiếng cánh cửa khép lại, giống như đập vào mặt Đổng Tri Vy vậy.

 

Cô vẫn đứng trên cầu thang, tay vẫn đặt trên cánh cửa lạnh lẽo, cả người cứng đơ, mọi âm thanh lạ lùng đang vẩn vơ bên tai cô, trước mắt là vô số cảnh tượng hiện lên, gương mặt của từng người, của Viên Cảnh Thụy, của Ôn Bạch Lương, của Đới Ngải Linh, của anh em nhà họ Trương, của bố mẹ cô, còn vô số gương mặt của những người quen thuộc và xa lạ khác nữa.

 

Cô cảm thấy mình đang rơi xuống đáy của một tấm lưới, một tấm lưới lớn không có giới hạn, mọi thứ bên cạnh như trở thành mê cung, còn cô vốn không thể dựa vào sức lực nhỏ nhoi của mình để thoát ra khỏi tấm lưới này được.

 

Chỉ có một suy nghĩ rõ ràng hơn cả, cô nghe thấy tiếng mình đang kêu gào trong đầu, khi cô lo lắng phát điên vì Viên Cảnh Thụy thì anh lại bỏ mặc cô một mình ở thành phố rộng lớn này, không nghe bất cứ cuộc điện thoại nào của cô, thậm chí không cho cô một cơ hội để giải thích. Anh tin tưởng ông bác sĩ kia vô điều kiện, có nghĩa là anh nghi ngờ cô để lộ bí mật của Trình Tuệ Mai, bởi vì ngoài ông bác sĩ ra cô là người duy nhất biết chuyện đó.

 

Anh nghi ngờ cô!

 

Không thể tiếp tục suy nghĩ thêm nữa, tay Đổng Tri Vy rời tay nắm cửa và chạy như bay xuống dưới tầng, ánh sáng trắng lạnh lẽo trải dài trên từng bậc thang kéo bước chân cô dài vô tận, cô thấy choáng váng nhưng không thể nào dừng lại được, dường như có một con mãnh thú đang đuổi theo cô, hơi thở đáng sợ ấy đã gần kề bên cổ khiến mỗi dây thần kinh của cô đều căng tới mức sắp đứt rời đến nơi.

 

2

 

Khi Đổng Tri Vy chạy về đến nhà đã gần sáng sớm, ngõ nhỏ vắng tanh không một bóng người, sương mù phủ một lớp mỏng phảng phất, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, có người đang đuổi theo cô rồi bất ngờ túm chặt lấy tay cô.

 

Đổng Tri Vy sợ hãi khẽ thét lên một tiếng, sau đó bình tĩnh lại khi nhìn rõ gương mặt người đang đứng trước mặt cô.

 

“Tri Vy”. Người lên tiếng gọi cô là Viên Cảnh Thụy. Anh không chỉ gọi tên cô mà còn kéo cô lại, vì lực kéo mạnh quá nên cô dường như ngã chúi vào người anh.

 

Đổng Tri Vy cố gắng giữ bình tĩnh, bao nhiêu thứ cảm xúc đáng sợ giày vò cô suốt dọc đường vậy mà bây giờ đầu óc lại trở nên trống rỗng khi thấy anh đứng trước mặt cô.

 

Anh muốn nói gì với cô? Trong lúc này anh nên bàn bạc đối sách với Hạ Tử Kỳ mới đúng chứ? Có bao nhiêu việc cần anh phải giải quyết, anh đâu có tin cô vậy còn tới tìm cô làm gì?

 

Hay là anh tới chất vấn cô vì sao lại phản bội anh? Sự tức giận khiến anh không chịu đựng được nên mới tìm tới tận nhà cô.

 

Sự im lặng không hợp tác của cô khiến Viên Cảnh Thụy buột miệng chửi thề một tiếng, anh vốn chẳng phải người đàn ông lịch thiệp nho nhã gì, mọi vẻ nho nhã, lịch thiệp, phong độ đều là giả tạo, sau một ngày vất vả bơ phờ, bây giờ lại đứng trước mặt cô, sự giả tạo ấy bay lên chín tầng mây rồi.

 

“Em chạy đi đâu thế? Điện thoại làm sao vậy? Lúc trước gọi cho anh nhiều như thế, còn nói đang tìm anh nữa, đến lúc anh gọi cho em thì điện thoại không liên lạc được”.

 

Cô ngẩng đầu lên nhìn đôi lông mày đang chau lại trên gương mặt anh, bóng đen mệt mỏi khắc sâu trong đôi mắt thăm thẳm ấy.

 

“Em…”. Cô chỉ thốt lên được một tiếng rồi không thể nào nói tiếp được nữa.

 

Báo cáo y học và bức di thư của Trình Tuệ Mai gây lên một làn sóng lớn, tin đồn người nắm giữ Thành Phương mưu sát vợ cũ luôn sôi sùng sục chưa bao giờ ngừng nghỉ, hiện tại Viên Cảnh Thụy bị đẩy ra đầu ngọn sóng lớn, các thành viên hội đồng quản trị của Thành Phương yêu cầu mở cuộc họp thảo luận gấp, phía đầu tư nước ngoài là Lâm Ân chính thức đưa ra ý kiến đổi chủ tịch hội đồng quản trị, và yêu cầu Viên Cảnh Thụy chấp nhận trong thời gian điều tra sẽ cử một ủy viên thay thế vị trí chủ tịch hội đồng quản trị.

 

Đương nhiên Viên Cảnh Thụy phản bác ý kiến này ngay lúc đó, không còn gì để thương lượng, các thành viên khác trong hội đồng quản trị không có ý kiến, thái độ gì, thể hiện rõ thái độ trung lập, cuộc họp kết thúc không vui vẻ gì. Hames, đại diện của Lâm Ân liên lạc với Đới Ngải Linh ngay tối hôm đó, Đới Ngải Linh vô cùng tự tin nói: “Yên tâm đi, số cổ phiếu chúng ta mua được đủ nhiều rồi, thêm 15% số vốn của Lâm Ân nữa là đủ kéo Viên Cảnh Thụy xuống”.

 

“Chỉ cần Viên Cảnh Thụy rơi khỏi ghế chủ tịch hội đồng quản trị thì những việc tiếp theo vô cùng dễ làm”.

 

“Đây chính là điểm lợi của việc công ty lên sàn”. Đới Ngải Linh mỉm cười: “Có lợi cho việc lưu thông tư bản, càng có lợi cho những người có sự chuẩn bị nhất”.

 

Sau khi cúp máy chị ngước nhìn đồng hồ rồi gọi cuộc điện thoại tiếp theo.

 

Cuộc điện thoại gọi cho Ôn Bạch Lương, sau khi Quỹ đầu tư tư nhân hoạt động anh luôn vô cùng bận rộn, thường xuyên làm việc tới đêm khuya thậm chí cả sáng sớm, đặc biệt là gần đây, thỉnh thoảng chị có tới thăm anh còn thấy anh bò ra bàn làm việc mà ngủ.

 

Chị thích nhìn anh trong bộ dạng thế này, có lần chị phát hiện ra mình đứng nhìn anh ngủ ngon bên bàn làm việc năm phút liền, rồi nhìn thấy đôi mắt mình phản chiếu trên khung cửa sổ chạm đất trong bóng đêm sau lưng anh, ánh mắt vô cùng yêu thương.

 

Chị cảm thấy mình đã thực sự yêu người đàn ông trẻ hơn mình nhiều tuổi này rồi, anh đã từng giống hình bóng người đàn ông mà lòng chị nhung nhớ, nhưng bất giác anh đã thay thế hình bóng ấy, khiến chị chìm đắm.

 

Chị vì anh mà đảo lộn tất cả, vì việc anh tiếp cận với bạn gái cũ mà tức giận, còn anh khi chị sắp từ bỏ anh lại đi tìm chị, nhẫn nhục đứng chờ chị ở trước cửa, cầu xin chị tha thứ, nói những chuyện đó chỉ vì muốn biết xem chị có quan tâm anh không mà thôi, và anh đã nói yêu chị.

 

Anh còn cầu hôn chị.

 

Đới Ngải Linh không thể phủ nhận cho dù mình đã kết hôn hai lần, li hôn hai lần nhưng lời cầu hôn của một người đàn ông trẻ hơn chị rất nhiều, người mà chị yêu thương vẫn khiến trái tim chị rung động.

 

Đương nhiên chị cũng lo lắng có bao nhiêu phần trăm tình yêu trong lời cầu hôn ấy, nhưng như thế thì sao chứ? Mọi thứ của anh đều do chị mang lại, chị có thể khống chế anh cho tới ngày chị chán ghét anh thì thôi.

 

Hoặc có thể chị sẽ không bao giờ chán ghét anh, Đới Ngải Linh nghĩ vậy, khóe miệng nhoẻn cười. Tiếng chuông điện thoại vẫn đổ, Ôn Bạch Lương nghe máy đúng lúc chị chuẩn bị cúp máy: “Ngải Linh, có việc gì à?”.

 

Tâm trạng chị rất vui nên không hề trách móc anh tại sao mãi mới nghe điện thoại, mà chỉ nói: “Anh đang ở đâu? Vẫn đang bận à? Có muốn cùng đi ăn đêm không?”.

 

“Ăn đêm? Không phải em đang ở Bắc Kinh sao?”. Ôn Bạch Lương hỏi chị. Mấy hôm vừa rồi Đới Ngải Linh đều ở Bắc Kinh, chính anh đưa chị ra sân bay.

 

“Anh có thể bay tới đây cơ mà”. Chị khẽ cười.

 

Anh cười “ha ha” rồi nói tiếp: “Em thực sự mong như vậy sao? Anh còn đang ở công ty, sáng sớm mai còn có cuộc họp, hay là ăn đêm với em xong anh lại bay đêm về đây nhỉ?”.

 

Chị chỉ nói đùa nhưng câu trả lời của anh khiến chị vô cùng hài lòng: “Thôi đi, tối nay tha cho anh, trưa mai em về Thượng Hải, buổi chiều chúng ta còn gặp ông Hames, mọi việc tiến triển rất thuận lợi, chỉ còn xem mấy ngày tới nữa thôi”.

 

Giọng Ôn Bạch Lương cũng hưng phấn hơn: “Vậy tốt quá, mai anh ra sân bay đón em”.

 

Chị mỉm cười, cuối cùng vẫn không quên nói một câu: “Đừng đến muộn đấy”.

 

Ôn Bạch Lương cúp máy, quay đầu trở lại nơi mình vừa rời đi.

 

Anh không ở văn phòng như đã nói với Đới Ngải Linh trong điện thoại, mà đi vào một nhà hàng kiểu Tây, mặc dù là giờ ăn tối nhưng khách không đông, chỗ anh ngồi trong một góc nhỏ, một mặt hướng ra ngoài cửa sổ, rất riêng tư.

 

 

Bên bàn còn có một người nữa, là Đổng Tri Vy. Cô lặng lẽ nhìn anh, thấy anh quay lại liền ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp, gương mặt sáng với làn da trắng, cô chau mày, đang kìm nén nỗi đau ẩn giấu.

 

Chỉ cần nhìn cô thế này Ôn Bạch Lương đã thấy lồng ngực nóng bừng: “Xin lỗi, ban nãy là điện thoại của khách hàng, em cũng biết đấy bây giờ anh làm quỹ đầu tư cá nhân, cả ngày không ngừng lại được”.

 

Đổng Tri Vy gật đầu khẽ đáp lại rồi nói: “Vậy anh còn thời gian không?”.

 

Sau khi Đới Ngải Linh nói cho Ôn Bạch Lương biết kế hoạch thứ hai, phản ứng đầu tiên của Ôn Bạch Lương là: Tốt quá, cuối cùng cũng có cơ hội quật ngã Viên Cảnh Thụy rồi. Được nhìn thấy người đàn ông đó thất bại thảm hại đã trở thành một trong những mục tiêu quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Chỉ cần nghĩ tới ngày Viên Cảnh Thụy cũng bị cô lập hoàn toàn, thê thảm vô cùng là anh lại hưng phấn như được chích thuốc phiện. Nhưng giây phút đó qua đi trước mặt anh lại hiện lên hình ảnh Đổng Tri Vy.

 

Bây giờ Ôn Bạch Lương đã hiểu Đới Ngải Linh có được cơ hội này như thế nào rồi, cũng biết người Viên Cảnh Thụy nghi ngờ đầu tiên chắc chắn sẽ là Đổng Tri Vy. Chắc chắn cô sẽ cảm thấy đau lòng, buồn bã, thậm chí sẽ bị trách móc, anh hẹn gặp cô và cô đồng ý, trước khi đến đây trong đầu anh liên tục nghĩ: Nếu anh có thể có được cô một lần nữa…

 

Suy nghĩ này dường như sắp nhấn chìm anh, nhưng một giọng nói khác vang lên nhắc nhở anh, anh sắp kết hôn với Đới Ngải Linh rồi, cuộc hôn nhân này sẽ là điểm khởi đầu mới trong cuộc sống của anh, anh nghĩ chỉ cần có cơ hội thậm chí mình có thể vượt qua được thành tựu của Viên Cảnh Thụy.

 

Giới tài chính thích hợp lật lọng hơn giới công thương nghiệp, và càng thích hợp tạo lên kì tích hơn giới công thương nghiệp.

 

Nhưng khi Ôn Bạch Lương nhìn thấy Đổng Tri Vy, nhìn thấy đôi môi mỏng manh của cô khẽ run run, anh lại không kiềm chế được cơn đói khát trong lòng.

 

Cô buồn bã như thế này, giống như bị một vụ tai nạn đột nhiên ập tới đánh gục, một người con gái đang bi thương dễ bị tấn công nhất, anh nghĩ chỉ cần một giây sau đó anh có thể ôm cô vào lòng, mặc anh thích làm gì thì làm.

 

Anh nghĩ như thế, giọng nói do vui quá mà lạc đi: “Đương nhiên, Tri Vy, em biết đấy, chỉ cần em cần, anh luôn có thời gian. Việc của Viên Cảnh Thụy anh biết hết rồi, chắc em buồn lắm đúng không? Nhưng anh đã nói từ sớm rồi, em không nên ở bên cạnh anh ta”.

 

“Làm sao anh biết?”. Cô nhẹ nhàng hỏi, hai tay ôm vòng quanh chiếc cốc, dường như sợ lạnh.

 

Anh nhìn những ngón tay trắng ngần của cô, miệng lưỡi khô khốc, nói: “Còn có việc gì anh không biết chứ, việc này truyền ra ngoài từ lâu rồi”.

 

“Anh ấy… nói với tôi rồi”.

 

“Anh ta không tin em sao?”. Ôn Bạch Lương ngầm đắc ý trong bụng: “Tri Vy, loại người này không tin bất cứ người phụ nữ nào đâu, em nghĩ xem, anh ta lấy một người phụ nữ bị AIDS rồi còn giết người ta là biết ngay lòng dạ anh ta mưu mô sâu xa thế nào”.

 

“Đó chỉ là tin đồn, tôi không tin anh ấy giết người”. Cô khẽ nói.

 

“Anh ta nghi ngờ em như thế, em còn biện hộ cho anh ta sao?”.

 

“Anh biết cái gì chứ!”. Cô cũng bắt đầu kích động: “Tại sao tôi phải nói với anh những chuyện này chứ, anh chẳng thay tôi giải quyết được vấn đề gì cả, anh cũng chẳng thể chứng minh tôi vô tội được”.

 

Lúc kích động hai mắt cô sáng lạ thường, Ôn Bạch Lương không kiềm chế được liền đưa tay ra như muốn nắm tay cô, nhưng cô né tránh, hành động của cô khiến anh lên tiếng: “Tri Vy, em đừng như thế, anh luôn tin em”.

 

“Anh tin tôi?”. Cô hỏi lại.

 

“Đương nhiên”. Ôn Bạch Lương gật đầu: “Nếu là anh thì tuyệt đối sẽ không vì chuyện cho em xem bản báo cáo đó xong, sau đó bị truyền ra ngoài mà đổ lỗi do em truyền ra được”.

 

Trước mắt cô như có một lớp sương mờ: “Còn bản di thư thì sao?”.

 

Biểu cảm cô nhìn anh, ngữ khí cô hỏi anh khiến anh có cảm giác dường như mọi thứ đã trở về năm xưa, khi Ôn Bạch Lương quyết tâm ra đi, cuối cùng chỉ để lại cho cô hai chữ: “Xin lỗi”. Còn cô lại để lộ vẻ mặt đau đớn kinh ngạc, giống như trong lòng sớm đã có sự chuẩn bị tâm lý nhưng khi sự việc xảy ra vẫn không thể nào chấp nhận được, nhưng lại quen chịu đựng nên chỉ nhìn anh, nước mắt cũng không rơi, chỉ là hai mắt như bị che phủ bởi lớp sương mù dày đặc khiến anh không thể nhìn thẳng được.

 

Khi đó Ôn Bạch Lương đã chạy trốn, sau đó bao nhiêu đêm đột nhiên anh bừng tỉnh, trước mắt dường như có một đôi mắt phủ hơi sương đang lay động, nếu lúc đó anh không bỏ đi, nếu lúc đó anh cầu xin cô tha thứ…

 

Ôn Bạch Lương nắm chặt tay cô, không để cho cô có cơ hội né tránh nữa, nghẹn ngào nói: “Nếu ngay cả chuyện này anh ta cũng nghi ngờ em, vậy thì quá đáng quá! Em vốn không thể nói ra những thứ em chưa nhìn thấy được”.

 

Mọi thứ đến đây đột nhiên dừng lại, Đổng Tri Vy đứng dậy, rút tay về, từng ngón một, gương mặt lạnh băng.

 

Ôn Bạch Lương vẫn ngồi yên tại chỗ, lòng bàn tay trống trơn, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế kì quái ấy, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Tri Vy…”.

 

3

 

Lúc Đới Ngải Linh tới nơi vẫn còn hai, ba phút nữa mới tới giờ hẹn.

 

Người mời chị tới nói chuyện là một nhân vật quan trọng nào đó, nếu ngay cả bố chị cũng phải nể mặt vài phần thì đương nhiên chị cũng phải thể hiện sự tôn trọng thích hợp.

 

Nhưng điều khiến Đới Ngải Linh cảm thấy bất ngờ đó là trong phòng không chỉ có một mình vị chú bác kia, mà còn có hai người chị không thể ngờ tới, Viên Cảnh Thụy bất ngờ cũng có mặt, bên cạnh anh là một chàng trai nho nhã, ánh mắt u tối.

 

Xem ra đây là một buổi Hồng Môn Yến rồi, Đới Ngải Linh cười nhạt trong lòng rồi lên tiếng chào hỏi ông chú kia sau đó bắt tay Viên Cảnh Thụy.

 

“Tôi và chú Vương hẹn nhau hôm nay uống trà, sao anh Viên cũng tới thế, cao hứng quá”.

 

Ông Vương lên tiếng: “Tiểu Đới, việc hôm nay thực ra do Cảnh Thụy muốn chú làm người trung gian, cậu ấy có chuyện muốn nói với cháu”.

 

Viên Cảnh Thụy khẽ nghiêng người: “Tôi mạo muội quá, chị Đới đừng để ý. Đây là bạn tôi, Doãn Phong. Gần đây xảy ra một số chuyện lạ lùng, tôi luôn muốn nói chuyện với chị Đới, còn về sự xuất hiện của chú Vương đây, thực ra tôi cũng muốn chú Vương làm người chứng kiến cho chúng ta”.

 

Đới Ngải Linh gật đầu chào Doãn Phong rồi ngồi xuống chau mày: “Ồ? Gần đây xảy ra chuyện lạ ư? Anh Viên muốn nói tới vụ án cái chết bất ngờ của vợ anh? Đây là chuyện nhà anh, người ngoài như tôi chẳng biết chút gì cả, không thể nào giúp được”.

 

Viên Cảnh Thụy mỉm cười, nói: “Chị Đới thật sự không biết chút gì sao? Theo tôi được biết thì chị Đới mới là người hiểu rõ nội tình sự việc nhất đó”.

 

Đới Ngải Linh sầm mặt lại: “Anh có ý gì? Anh nghi ngờ tôi đã làm chuyện gì đó sao? Anh Viên, việc gì cũng cần phải có chứng cớ”.

 

Viên Cảnh Thụy và Doãn Phong quay sang nhìn nhau rồi nói: “Chị cần chứng cớ?”.

 

Đới Ngải Linh lạnh lùng đáp: “Đương nhiên”.

 

“Vậy được thôi”. Giọng Doãn Phong còn lạnh lùng hơn.

 

Khi Ôn Bạch Lương bước vào phòng ngủ thì trời đã muộn lắm rồi, trong phòng không bật điện, tay anh vừa mở cửa đã thấy Đới Ngải Linh đứng bên cửa sổ, ánh trăng từ bên ngoài tràn vào, còn chị đột ngột quay người lại khiến anh lạnh cả sống lưng.

 

“Em ở trong phòng sao không bật điện lên chứ?”. Anh hỏi vậy rồi bật công tắc điện.

 

Ánh điện sáng trưng, Đới Ngải Linh không trả lời mà chỉ lạnh lùng nhìn anh.

 

“Sao thế?”. Ôn Bạch Lương bắt đầu hối hận vì đã bật điện, ánh điện khiến anh không thể che giấu sự căng thẳng.

 

“Hỏng chuyện rồi”. Chị nói từng chữ một.

 

“Chuyện gì hỏng rồi?”.

 

“Anh không biết sao?”. Chị cười nhạt: “Em tưởng anh phải biết rất rõ chứ”.

 

“Em đang nói gì thế”. Anh muốn thể hiện sự cứng rắn của một người đàn ông nhưng đáng tiếc giọng nói lại quá yếu ớt.

 

“Viên Cảnh Thụy đã biết ai tiết lộ bản báo cáo đó”.

 

“Sao có thể thế được?”. Ôn Bạch Lương nói, anh biết bản báo cáo đó Đới Ngải Linh lấy được từ tay Trần Văn Văn, như Trần Văn Văn nói thì hôm đó sau khi bị Viên Cảnh Thụy từ chối ở khách sạn, cô vô cùng thất vọng và chuẩn bị rời khỏi đó, sau đó tình cờ thấy Viên Cảnh Thụy và Đổng Tri Vy bước từ trong phòng Tri Vy ra.

 

Cô đứng trong góc khuất nhìn thấy Viên Cảnh Thụy âu yếm nhìn Đổng Tri Vy và đột ngột hôn cô ấy, cảm giác như bị người ta hất một muỗng dầu nóng vào người. Sau khi hai người họ đi khỏi, không biết ma xuy quỷ khiến thế nào cô đã đi tới trước cửa phòng, nhân viên quét dọn đi qua thấy vậy tưởng cô là khách ở phòng đó quên chìa khóa, do lúc trước thấy cô từ trong đó đi ra nên đã mở cửa cho cô.

 

Cô đã nhìn thấy những thứ trong phong bì thư, sau đó cô dùng điện thoại chụp chúng lại.

 

Ban đầu Trần Văn Văn chỉ định dùng mấy thứ đó làm nhục Viên Cảnh Thụy một chút, nhưng cuối cùng cô lại giao chúng cho Đới Ngải Linh.

 

Đới Ngải Linh nói tới đây Ôn Bạch Lương liền hỏi: “Vậy tại sao cô ấy lại giao chúng cho em?”.

 

Đới Ngải Linh bật cười: “Anh tưởng rằng cô ấy tình cờ gặp gỡ Viên Cảnh Thụy trên máy bay thật sao? Là em đã sắp xếp đó, năm xưa vì cô ấy mà Viên Cảnh Thụy không thể học đại học nữa, em tưởng người phụ nữ này ít nhiều có thể ảnh hưởng tới Viên Cảnh Thụy. Có điều anh thấy đấy, mặc dù không đạt tới mục tiêu mong muốn nhưng cô ấy cũng mang lại cho em sự bất ngờ quá lớn”.

 

Từ trước tới giờ Đới Ngải Linh làm việc đều lợi dụng tất cả mọi thứ có thể lợi dụng được, cho dù không dùng tới cứ để đó cũng thêm phần chắc chắn, về điểm này Ôn Bạch Lương luôn tự thấy mình không bằng.

 

“Viên Cảnh Thụy cho người tới điều tra máy quay ở khách sạn và chụp lại cảnh Trần Văn Văn bước ra từ phòng Đổng Tri Vy”.

 

“Là Trần Văn Văn đã nói ra chúng ta?”.

 

“Cô ấy đã chạy về Mỹ rồi, là anh nói chuyện này ra, anh quên rồi sao?”. Ánh mắt và giọng nói của Đới Ngải Linh càng lúc càng lạnh, khi nói câu này ngữ khí đã xuống dưới không độ, những mẩu băng vụn như bắn về phía anh.

 

“Anh? Sao có thể chứ?”. Ôn Bạch Lương cảm thấy mình sắp toát mồ hôi lạnh đến nơi.

 

Đới Ngải Linh ném một vật rất nhỏ xuống trước mũi chân Ôn Bạch Lương, Ôn Bạch Lương cúi đầu thấy một chiếc USB nhỏ: “Nghe ghi âm đi, nghe giọng nói nịnh bợ người tình cũ của anh đi, ngoài người đã sắp xếp chuyện này ra, còn ai có thể nói được những lời như thế? Chỉ cần cô ta muốn là anh có thời gian, anh lấy đâu ra thời gian? Thời gian ân cần nói chuyện với cô ta, bỏ mạng trong tay cô ta?”.

 

Ôn Bạch Lương cúi người nhặt chiếc đĩa lên, đầu ngón tay chưa chạm tới chiếc đĩa đã bắt đầu run rẩy, các khớp ngón tay như bị người ta đổ chì lên, nặng tới mức không duỗi thẳng ra được.

 

Đổng Tri Vy ghi âm! Cô lại ghi âm những lời nói của anh!

 

Hôm đó cô đột ngột rời khỏi đó, anh cảm thấy mọi chuyện quá kì quặc, bây giờ đã rõ, cô gặp anh chỉ vì muốn hủy diệt anh! Còn anh lại ngu xuẩn tới mức này, bị sự đau khổ của cô lừa gạt, cô căn bản không hề đau khổ vì bản thân mình, mà cô đang thấy đáng thương cho anh, đáng thương cho một thằng ngốc như anh!

 

“Anh khiến tôi quá thất vọng, ông Hames cũng biết chuyện này rồi, cả kế hoạch đã bị anh hủy hoại! Bây giờ át chủ bài đều trong tay người ta rồi, nếu tôi tiếp tục làm thì người cuối cùng ra tòa chính là tôi. Còn anh, anh là đồ vô dụng, nhu nhược, giả tình giả ý, tôi lại còn đồng ý kết hôn với anh chứ, tôi lại đi tin mấy giọt nước mắt cá sấu của anh. Ôn Bạch Lương, bây giờ tôi cho anh nửa tiếng để thu dọn đồ đạc và cút đi. Đúng rồi, cái thứ này anh cầm luôn đi, tôi quên không nói cho anh biết, bất cứ chiếc nhẫn nào trong ngăn kéo của tôi cũng tốt hơn nó, đồ second hand thì mãi mãi chỉ là second hand mà thôi. Anh hiểu chứ?”. Chị vừa nói vừa nghiến răng rồi tháo nhẫn ném về phía anh như ném một món đồ rác rưởi.

 

“Không”. Ôn Bạch Lương kêu lên, cảm giác sắp mất đi tất cả khiến anh phát điên: “Em bảo anh cút đi sao? Bao nhiêu năm qua ở bên em cái giá anh đã phải trả không được coi là gì sao? Em lại bảo anh cút đi?”.

 

Đới Ngải Linh liếc nhìn Ôn Bạch Lương, ánh mắt thể hiện sự khinh miệt nhất mà một người phụ nữ có thể thể hiện ra: “Anh trả giá? Tôi không phải trả tiền hay sao? Tôi không bồi dưỡng anh sao? Không trả giá thì làm gì đạt được thứ gì? Không có tôi, bây giờ không biết anh đã chết bầm ở trong nhà lao nào rồi! Nhận được những thứ tốt đẹp tôi dành cho anh, anh nên biết điều mà hết lòng vì tôi, Ôn Bạch Lương, ngay cả trai bao cũng biết cầm tiền rồi phải ra sức mà lao động, nhưng ngay cả đạo đức nghề nghiệp này anh cũng không có, anh còn dám nói chuyện trả giá với tôi?”.

 

Ôn Bạch Lương nghe thấy một tiếng thét điên dại phát ra từ miệng mình, trước mặt đột nhiên trở nên đỏ ngầu, sau đó thấy mình đứng thẳng dậy lao về phía chị, hai tay bóp chặt cổ chị. Ôn Bạch Lương dùng sức rất mạnh, gương mặt người phụ nữ trơn bóng anh đã nhìn mấy năm nay đang nghiêng ngả trước mặt, anh hận chị ta! Anh hận chị ta! Mọi thứ anh đã nhẫn nhục bao năm qua bên chị ta nhất định phải được báo đáp, nếu chị ta cướp đi mọi thứ mà anh có, anh nhất định sẽ giết chết chị ta.

 

Hai mắt Đới Ngải Linh vì sợ hãi và thiếu không khí nên trợn ngược, miệng phát ra mấy tiếng đáng sợ, chị muốn nói nhưng không khí bị rút cạn, lại không thể hít được một chút không khí nào, bóng đen chết chóc bao trùm tất cả, trên gương mặt người đàn ông hiện rõ sự điên dại.

 

Chị sắp chết rồi!

 

Đó là suy nghĩ cuối cùng của chị, chị sắp bị người đàn ông này giết chết!

back top