Editor: Tử Sắc Y ( từ nay ta lấy tên ta đăng kí trong ĐDLQĐ nha)
Chỉ tiếc, hiện tại lời đã nói ra rồi, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Niếp
Nghị phân phó người mang từng món một thứ đi, mà yên lặng rơi lệ đầy mặt...
Phong Đạc nhìn trên khuôn mặt nhỏ thần sắc Tô Mặc Nhi không hề biến đổi,
không lòng dạ nào vậy lại lửa cháy đổ thêm dầu nói, "Bản vương cảm thấy
vương phi nói rất có lý, tự nhiên là muốn giúp nàng làm xong chuyện tình
nàng muốn làm." Nói xong, còn đối với Tô Mặc Nhi ôn nhu cười một tiếng.
Tô Mặc Nhi nghĩ cong tường. Hắn thật lòng không cần lấy người làm niềm vui như vậy!
Nếu sớm biết rằng những vật này đều là của nàng, nàng sớm sẽ cầm đi ra
ngoài đổi thành bạc rồi cao bay xa chạy được chứ!
Hiện tại lại bị hắn hố thảm như vậy còn muốn giúp hắn đem Ngưng Bích Lưu Quang chuộc đồ về, nàng đến cùng là vì cái gì a!
Tô Mặc Nhi đau thịt nhìn bọn họ mang từng thứ từng món một chuyển ra, lòng đang rỉ máu.
Phong Đạc nhất thời tình cảm sâu đậm, nhìn thấy nữ nhân này ăn quả đắng, vẫn có thể chứng kiến cũng là một loại thú vui. Chứng kiến Tô Mặc Nhi thỉnh thoảng dùng nhãn đao ném về phía hắn, nụ cười trên mặt Phong Đạc lại càng đậm một ít.
Bỗng nhiên, Tô Mặc Nhi vỗ mạnh bàn một cái, trực tiếp đứng lên, cắn răng
nghiến lợi trừng Phong Đạc một cái, "Nguyệt Bích, trong chốc lát bọn họ lấy
xong rồi, ngươi liền đi phòng ngủ tìm ta!"
Phong Đạc nhìn tiểu bóng lưng kia đang nổi giận đùng đùng đi về phía hậu
viện đi, rốt cục nhịn không được liền cười lớn tiếng.
Nàng chính mình cũng không biết, bộ dáng nàng vừa mới kia thật sự rẩt đáng yêu.
Tô Mặc Nhi nghe thấy tiếng cười của hắn, bước chân ngừng lại, lập tức tay
nhỏ nắm lấy chắt chẽ, hận không thể một tát đập chết hắn!
Phong Đạc đối với Niếp Nghị phân phó nói, "Trong chốc lát chuyện xong xuôi, ngươi cùng vương phi đi làm phô, không cần đến bẩm báo bản vương."
"Là, chủ tử!"
Tô Mặc Nhi ở trong phòng ngủ đợi nửa canh giờ, liền nghe đi ra bên ngoài có thanh âm đi đi lại lại.
Tiếp theo, Nguyệt Bích thanh âm liền truyền vào, "Vương phi, chuyện đều đã làm xong, khi nào thì chúng ta đi ra ngoài?"
Trong phòng lặng im một hồi lâu, Tô Mặc Nhi mới lên tiếng nói, "Ta sẽ đi
ngay bây giờ."
Vừa mới đó nàng cũng muốn không ít chuyện, bỏ qua chuyện Phong Đạc hố nàng một bên không nói, nhưng một khi đã chuộc đồ Ngưng Bích Lưu Quang về, nàng liền phải ly khai khỏi vương phủ này, khả nàng lúc này rời đi còn có thể đi nơi nào?
Về phủ tướng quân sao? Tòa lao tù này.
Cho đến ngày nay, nàng mới cảm giác mình thật sự là cô độc ở trong cái thế giới xa lạ này. Hoàn cảnh xa lạ, người xa lạ, hết thảy đều ngược lại với nơi nàng từ nhỏ sinh hoạt.
Không ai có thể là chỗ dựa, tiểu tâm còn phải đề phòng người bên cạnh, chỉ sợ đi một bước kia liền bước nhầm, khó giữ được cái mạng nhỏ này. Đại viện từng tòa tường cao, bên ngoài là người không từ thủ đoạn nào muốn tiến vào, mà bên trong, lại có một ít người hao tổn hết cả đời, đến chết cũng không thể thoát ra dòng nước xoáy
Nàng thật sự không thích cuộc sống như vậy.
Cho dù lúc này rời đi cuối cùng nàng cũng chỉ có thể ngủ ngoài trời, nàng
thật sự phải ly khai!
Niếp Nghị ngồi ngoài xe ngựa, một hồi lâu nhi công phu theo lời Tô Mặc Nhi
đã đến hiệu cầm đồ. Không biết người mong đợi đã lâu ở lúc đối mặt với chuyện sắp thành công, tâm tình cũng có thấp thỏm vậy như nàng hay không.
Nàng có chút không thể chờ đợi được đi tới, tìm thấy ông chủ hiệu cầm đồ,
liền xuất ra biên lai cầm đồ, giải thích rõ ràng lai ý của chính mình. Chỉ là, ông chủ hiệu cầm đồ nhìn nhìn biên lai cầm đồ lại nói, "Cô nương muốn chuộc đồ vật này, ngày hôm trước liền có người ra giá tiền gấp ba mua đi rồi."
Tô Mặc Nhi đầy ngập nhiệt tình, sau khi nghe đến câu này, bỗng nhiên lòng
nguội lạnh.
Trong lòng tựa như đột nhiên từ phía trên thiên đường lại rơi xuống địa
ngục, nhất thời nàng khó có thể tiếp nhận được. Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn Tô Mặc Nhi có chút tái nhợt, nàng chỉ cảm giác được giận dữ của chính mình, đối với ông chủ hiệu cầm đồ cơ hồ là rống hô to, "Ta nói rồi về sau sẽ lại đến chuộc đồ đi, ngươi vì cái gì còn muốn bán cho người khác a!"
"Vương phi..." Nguyệt Bích cùng nàng chung đụng mấy ngày nay, chưa bao giờ nàng lại thấy qua nàng lại tuyệt vọng như thế.
Ông chủ hiệu cầm đồ nghe được xưng hô của Nguyệt Bích đối với Tô Mặc Nhi, càng thêm không dám đắc tội nàng, chỉ có thể dè dặt giải thích, "Chúng ta làm nghề này, tự nhiên là ích lợi đặt trên cùng, vị công tử kia ra giá tiền so với cô nương cao hơn, nên chúng ta tự nhiên..."
"Là ai?" Tô Mặc Nhi đột nhiên hỏi.
Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, Tô Mặc Nhi khàn giọng lại hỏi lại
một lần, "Là ai mua đi ngọc bội kia?"
Ông chủ hiệu cầm đồ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng gọi Chương
chưởng quỹ, sai hắn đi tra lại một chút.
Một lát sau, chưởng quỹ liền tìm được tên người kia, gọi là Diệp Ánh Hàn.
Không có thân phận, không có địa chỉ, chỉ vẻn vẹn lưu lại một cái tên như vậy. Biển người mênh mông, nàng muốn đi đâu tìm kiếm một người như vậy đây?
Tô Mặc Nhi không nói một lời đi ra ngoài, thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn mặt không một chút thay đổi, làm cho Nguyệt Bích cùng Niếp Nghị đều đoán không ra tâm tư nàng. Cho đến khi sắp lên xe ngựa, Niếp Nghị mới hỏi, "Vương phi, chúng ta bây giờ đi đâu?"
"... Đi bươm bướm giang." Nàng hiện tại thực đang không có tâm tình đi ứng phó Phong Đạc, nàng chỉ muốn tìm một chỗ yên lặng một chút.
Niếp Nghị có chút khó khăn, Tô Mặc Nhi nhìn hắn một cái, lại xem một chút
Nguyệt Bích bên cạnh, thản nhiên nói, "Nguyệt Bích đi cùng ta, Niếp Nghị
ngươi trở về phục mệnh đi. Yên tâm, ta không có chạy trốn." Trong trí nhớ, trong vài chục năm qua số lần nàng có thể ra ngoàiphủ tướng
quân, hai cánh tay cũng có thể đếm dư.
Mà có một lần nàng ra ngoài phủ, lơ đãng liền phát hiện ra bươm bướm giang.
Giang hai bờ sông nở đầy những đóa hoa không tên, bươm bướm đủ mọi màu sắc ở bờ sông nhanh nhẹn nhảy múa, làm cho nàng rất là phấn kích. Chỉ là, những thứ bươm bướm này chỉ xuất hiện ở cuối mùa xuân đầu mùa thu, lúc này đang giữa hè, bờ sông chỉ còn lại từng mảnh hoa đỏ tươi như lửa.
Bươm bướm giang rời xa phố xá sầm uất, cũng sẽ không có người vào lúc này lại tới nơi này.
Tô Mặc Nhi cứ lẳng lặng ngồi ở bờ sông trên một tảng đá lớn như vậy, trong đôi mắt có chút sương mù, nàng hoàn toàn lọt vào trong suy nghĩ của chính mình.
Nàng vốn là cô nhi, tự ký sự khởi, cũng chỉ có sư phụ vẫn luôn chiếu cố
nàng. Dạy nàng y thuật, dạy nàng phải có nhân tâm lớn.
Về sau nàng từ từ lớn lên, sư phụ dạy của nàng càng ngày càng nhiều, thậm chí kể cả võ công.
Nàng còn từng hỏi qua, vì sao phải dạy võ công cho nàng, sư phụ chỉ nói là
cho nàng cường thân kiện thể, nàng cũng không có nhiều suy tính.
Ở trong mắt nàng, sư phụ rất thần bí, nàng chưa bao giờ thấy qua thân nhân của sư phụ, liền ngay cả bằng hữu cũng chưa từng gặp qua một cái. Thời gian hai mươi năm, bọn họ đều bồi bạn lẫn nhau đi qua.
Đi vào thế giới này, không có hắn bên người, nàng thật sự khó có thể quen. Có đôi khi nửa đêm tỉnh mộng dậy, loại cảm giác cô tịch này lại càng thêm rõ ràng hơn.
Nàng là thật rất muốn trở lại hiện đại!
Hiện đại... !
Tô Mặc Nhi hoàn hồn mãnh liệt, nàng đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, chính là nguyên nhân nàng xuyên không đến nơi đây!
Nàng nhớ rõ ngày đó, nàng phải đi thư phòng của sư phụ tìm một quyển sách, lại chứng kiến trên bàn viết của hắn có bày biện một khối ngọc bội.
Ngọc bội kia là một khối bích sắc, trên hai mặt đều có khắc những hoa văn phức tạp, nàng nhất thời hiếu kỳ mới cầm lên khối ngọc bội kia.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cũng chiếu vào trên ngọc bội trong tay nàng, hoa văn trên ngọc bội như là có sức sống, chậm rãi di chuyển đi.
Lúc ấy, hoa văn kia giống như tạo thành một cái đồ án rất đặc biệt, nàng chỉ cảm thấy một trận cảm giác mê muội bay thẳng vào đại não, sau khi tỉnh lại, liền xuất hiện ở trong Mê Vụ Lâm.....
Chỉ tiếc, hiện tại lời đã nói ra rồi, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Niếp
Nghị phân phó người mang từng món một thứ đi, mà yên lặng rơi lệ đầy mặt...
Phong Đạc nhìn trên khuôn mặt nhỏ thần sắc Tô Mặc Nhi không hề biến đổi,
không lòng dạ nào vậy lại lửa cháy đổ thêm dầu nói, "Bản vương cảm thấy
vương phi nói rất có lý, tự nhiên là muốn giúp nàng làm xong chuyện tình
nàng muốn làm." Nói xong, còn đối với Tô Mặc Nhi ôn nhu cười một tiếng.
Tô Mặc Nhi nghĩ cong tường. Hắn thật lòng không cần lấy người làm niềm vui như vậy!
Nếu sớm biết rằng những vật này đều là của nàng, nàng sớm sẽ cầm đi ra
ngoài đổi thành bạc rồi cao bay xa chạy được chứ!
Hiện tại lại bị hắn hố thảm như vậy còn muốn giúp hắn đem Ngưng Bích Lưu Quang chuộc đồ về, nàng đến cùng là vì cái gì a!
Tô Mặc Nhi đau thịt nhìn bọn họ mang từng thứ từng món một chuyển ra, lòng đang rỉ máu.
Phong Đạc nhất thời tình cảm sâu đậm, nhìn thấy nữ nhân này ăn quả đắng, vẫn có thể chứng kiến cũng là một loại thú vui. Chứng kiến Tô Mặc Nhi thỉnh thoảng dùng nhãn đao ném về phía hắn, nụ cười trên mặt Phong Đạc lại càng đậm một ít.
Bỗng nhiên, Tô Mặc Nhi vỗ mạnh bàn một cái, trực tiếp đứng lên, cắn răng
nghiến lợi trừng Phong Đạc một cái, "Nguyệt Bích, trong chốc lát bọn họ lấy
xong rồi, ngươi liền đi phòng ngủ tìm ta!"
Phong Đạc nhìn tiểu bóng lưng kia đang nổi giận đùng đùng đi về phía hậu
viện đi, rốt cục nhịn không được liền cười lớn tiếng.
Nàng chính mình cũng không biết, bộ dáng nàng vừa mới kia thật sự rẩt đáng yêu.
Tô Mặc Nhi nghe thấy tiếng cười của hắn, bước chân ngừng lại, lập tức tay
nhỏ nắm lấy chắt chẽ, hận không thể một tát đập chết hắn!
Phong Đạc đối với Niếp Nghị phân phó nói, "Trong chốc lát chuyện xong xuôi, ngươi cùng vương phi đi làm phô, không cần đến bẩm báo bản vương."
"Là, chủ tử!"
Tô Mặc Nhi ở trong phòng ngủ đợi nửa canh giờ, liền nghe đi ra bên ngoài có thanh âm đi đi lại lại.
Tiếp theo, Nguyệt Bích thanh âm liền truyền vào, "Vương phi, chuyện đều đã làm xong, khi nào thì chúng ta đi ra ngoài?"
Trong phòng lặng im một hồi lâu, Tô Mặc Nhi mới lên tiếng nói, "Ta sẽ đi
ngay bây giờ."
Vừa mới đó nàng cũng muốn không ít chuyện, bỏ qua chuyện Phong Đạc hố nàng một bên không nói, nhưng một khi đã chuộc đồ Ngưng Bích Lưu Quang về, nàng liền phải ly khai khỏi vương phủ này, khả nàng lúc này rời đi còn có thể đi nơi nào?
Về phủ tướng quân sao? Tòa lao tù này.
Cho đến ngày nay, nàng mới cảm giác mình thật sự là cô độc ở trong cái thế giới xa lạ này. Hoàn cảnh xa lạ, người xa lạ, hết thảy đều ngược lại với nơi nàng từ nhỏ sinh hoạt.
Không ai có thể là chỗ dựa, tiểu tâm còn phải đề phòng người bên cạnh, chỉ sợ đi một bước kia liền bước nhầm, khó giữ được cái mạng nhỏ này. Đại viện từng tòa tường cao, bên ngoài là người không từ thủ đoạn nào muốn tiến vào, mà bên trong, lại có một ít người hao tổn hết cả đời, đến chết cũng không thể thoát ra dòng nước xoáy
Nàng thật sự không thích cuộc sống như vậy.
Cho dù lúc này rời đi cuối cùng nàng cũng chỉ có thể ngủ ngoài trời, nàng
thật sự phải ly khai!
Niếp Nghị ngồi ngoài xe ngựa, một hồi lâu nhi công phu theo lời Tô Mặc Nhi
đã đến hiệu cầm đồ. Không biết người mong đợi đã lâu ở lúc đối mặt với chuyện sắp thành công, tâm tình cũng có thấp thỏm vậy như nàng hay không.
Nàng có chút không thể chờ đợi được đi tới, tìm thấy ông chủ hiệu cầm đồ,
liền xuất ra biên lai cầm đồ, giải thích rõ ràng lai ý của chính mình. Chỉ là, ông chủ hiệu cầm đồ nhìn nhìn biên lai cầm đồ lại nói, "Cô nương muốn chuộc đồ vật này, ngày hôm trước liền có người ra giá tiền gấp ba mua đi rồi."
Tô Mặc Nhi đầy ngập nhiệt tình, sau khi nghe đến câu này, bỗng nhiên lòng
nguội lạnh.
Trong lòng tựa như đột nhiên từ phía trên thiên đường lại rơi xuống địa
ngục, nhất thời nàng khó có thể tiếp nhận được. Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn Tô Mặc Nhi có chút tái nhợt, nàng chỉ cảm giác được giận dữ của chính mình, đối với ông chủ hiệu cầm đồ cơ hồ là rống hô to, "Ta nói rồi về sau sẽ lại đến chuộc đồ đi, ngươi vì cái gì còn muốn bán cho người khác a!"
"Vương phi..." Nguyệt Bích cùng nàng chung đụng mấy ngày nay, chưa bao giờ nàng lại thấy qua nàng lại tuyệt vọng như thế.
Ông chủ hiệu cầm đồ nghe được xưng hô của Nguyệt Bích đối với Tô Mặc Nhi, càng thêm không dám đắc tội nàng, chỉ có thể dè dặt giải thích, "Chúng ta làm nghề này, tự nhiên là ích lợi đặt trên cùng, vị công tử kia ra giá tiền so với cô nương cao hơn, nên chúng ta tự nhiên..."
"Là ai?" Tô Mặc Nhi đột nhiên hỏi.
Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, Tô Mặc Nhi khàn giọng lại hỏi lại
một lần, "Là ai mua đi ngọc bội kia?"
Ông chủ hiệu cầm đồ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng gọi Chương
chưởng quỹ, sai hắn đi tra lại một chút.
Một lát sau, chưởng quỹ liền tìm được tên người kia, gọi là Diệp Ánh Hàn.
Không có thân phận, không có địa chỉ, chỉ vẻn vẹn lưu lại một cái tên như vậy. Biển người mênh mông, nàng muốn đi đâu tìm kiếm một người như vậy đây?
Tô Mặc Nhi không nói một lời đi ra ngoài, thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn mặt không một chút thay đổi, làm cho Nguyệt Bích cùng Niếp Nghị đều đoán không ra tâm tư nàng. Cho đến khi sắp lên xe ngựa, Niếp Nghị mới hỏi, "Vương phi, chúng ta bây giờ đi đâu?"
"... Đi bươm bướm giang." Nàng hiện tại thực đang không có tâm tình đi ứng phó Phong Đạc, nàng chỉ muốn tìm một chỗ yên lặng một chút.
Niếp Nghị có chút khó khăn, Tô Mặc Nhi nhìn hắn một cái, lại xem một chút
Nguyệt Bích bên cạnh, thản nhiên nói, "Nguyệt Bích đi cùng ta, Niếp Nghị
ngươi trở về phục mệnh đi. Yên tâm, ta không có chạy trốn." Trong trí nhớ, trong vài chục năm qua số lần nàng có thể ra ngoàiphủ tướng
quân, hai cánh tay cũng có thể đếm dư.
Mà có một lần nàng ra ngoài phủ, lơ đãng liền phát hiện ra bươm bướm giang.
Giang hai bờ sông nở đầy những đóa hoa không tên, bươm bướm đủ mọi màu sắc ở bờ sông nhanh nhẹn nhảy múa, làm cho nàng rất là phấn kích. Chỉ là, những thứ bươm bướm này chỉ xuất hiện ở cuối mùa xuân đầu mùa thu, lúc này đang giữa hè, bờ sông chỉ còn lại từng mảnh hoa đỏ tươi như lửa.
Bươm bướm giang rời xa phố xá sầm uất, cũng sẽ không có người vào lúc này lại tới nơi này.
Tô Mặc Nhi cứ lẳng lặng ngồi ở bờ sông trên một tảng đá lớn như vậy, trong đôi mắt có chút sương mù, nàng hoàn toàn lọt vào trong suy nghĩ của chính mình.
Nàng vốn là cô nhi, tự ký sự khởi, cũng chỉ có sư phụ vẫn luôn chiếu cố
nàng. Dạy nàng y thuật, dạy nàng phải có nhân tâm lớn.
Về sau nàng từ từ lớn lên, sư phụ dạy của nàng càng ngày càng nhiều, thậm chí kể cả võ công.
Nàng còn từng hỏi qua, vì sao phải dạy võ công cho nàng, sư phụ chỉ nói là
cho nàng cường thân kiện thể, nàng cũng không có nhiều suy tính.
Ở trong mắt nàng, sư phụ rất thần bí, nàng chưa bao giờ thấy qua thân nhân của sư phụ, liền ngay cả bằng hữu cũng chưa từng gặp qua một cái. Thời gian hai mươi năm, bọn họ đều bồi bạn lẫn nhau đi qua.
Đi vào thế giới này, không có hắn bên người, nàng thật sự khó có thể quen. Có đôi khi nửa đêm tỉnh mộng dậy, loại cảm giác cô tịch này lại càng thêm rõ ràng hơn.
Nàng là thật rất muốn trở lại hiện đại!
Hiện đại... !
Tô Mặc Nhi hoàn hồn mãnh liệt, nàng đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, chính là nguyên nhân nàng xuyên không đến nơi đây!
Nàng nhớ rõ ngày đó, nàng phải đi thư phòng của sư phụ tìm một quyển sách, lại chứng kiến trên bàn viết của hắn có bày biện một khối ngọc bội.
Ngọc bội kia là một khối bích sắc, trên hai mặt đều có khắc những hoa văn phức tạp, nàng nhất thời hiếu kỳ mới cầm lên khối ngọc bội kia.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cũng chiếu vào trên ngọc bội trong tay nàng, hoa văn trên ngọc bội như là có sức sống, chậm rãi di chuyển đi.
Lúc ấy, hoa văn kia giống như tạo thành một cái đồ án rất đặc biệt, nàng chỉ cảm thấy một trận cảm giác mê muội bay thẳng vào đại não, sau khi tỉnh lại, liền xuất hiện ở trong Mê Vụ Lâm.....