Khuynh thế tuyệt sủng tiểu hồ phi

Chương 21: Một sủng vật "nhỏ" (3)

Editor: Tử Sắc Y
"Không phải là Tuyết Ngao... Là Bạch phu nhân tới." Nguyệt Bích giải thích, vẻ mặt có chút rối rắm.
"Ân? Bạch phu nhân là ai?" Tô Mặc Nhi nghi hoặc, nàng có biết cái phu nhân gì họ Bạch phu nhân sao?
Nguyệt Bích nói ra, "Bạch phu nhân là thiếp thất của vương gia."
Tô Mặc Nhi, "..."
Lặng im một hồi lâu, Tô Mặc Nhi mở miệng hỏi, "Ngươi mang Tuyết Ngao tới kia rồi?"
"Bên cạnh trước cửa viện." Nguyệt Bích đáy lòng tuy nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi thoáng lộ ra một tia giảo hoạt vui vẻ, "Vậy ngươi phải đi nói cho Bạch phu nhân, nếu như nàng có thể đi vào, ta sẽ thấy nàng."
Nguyệt Bích khóe môi vừa kéo, lặng yên lui xuống đi bẩm báo cho Bạch phu nhân. Vương phi cùng vương gia quả nhiên là trời sinh một đôi, bọn họ lăn qua lăn lại như vậy cũng đều dùng phương thức giống nhau như đúc nha!
Tự nhiên, bởi vì uy lực của Tuyết Ngao, vị Bạch phu nhân này phẫn nộ như thế nào, cũng không đi vào Thủy Vân Các.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba, vài vị phu nhân của Phong Đạc muốn đi qua bái phóng với Tô Mặc Nhi, chỉ tiếc, không ai dám bước vào Thủy Vân Các một bước.
Phong Đạc tự nhiên cũng nhận được tin tức, tựa hồ hắn cũng không có chút ngoài ý muốn với việc làm như thế của Tô Mặc Nhi.
Nhưng mà, ngược lại hoàn toàn với ý nguyện ban đầu như vậy của hắn rồi! Là hắn cố ý muốn khó dễ Tô Mặc Nhi, mới đem Tuyết Ngao thả tới trong viện của nàng.
Kết quả, hiện tại cả ngày nàng đều ở trong viện, trước viện một bước cũng không thèm đi!
Hiện tại hắn chỉ cần vừa nghĩ tới lúc trước Tô Mặc Nhi lừa gạt hắn, cố ý làm bộ như mất trí nhớ, trong lòng hắn lập tức tít tụ từng đợt.
Trong lòng hắn không thoải mái đương nhiên hắn cũng sẽ không cho Tô Mặc Nhi sống khá giả.
Vì vậy hôm sau, Tô Mặc Nhi mở mắt ra, nàng lại chứng kiến Phong Đạc im hơi lặng tiếng mà xuất hiện ở trên mép giường nàng.
Tô Mặc Nhi liếc mắt, không có ý định để ý đến hắn. Nàng bây giờ đã xác định, đầu óc của người này tuyệt đối có vấn đề!
Phong Đạc sâu kín nhìn nàng một cái, giọng nói dẫn theo một chút ít quỷ dị, kể lại với nàng, "Nha hoàn trong viện tử của ngươi bản vương đã kêu đi rồi, vào đúng giờ Nguyệt Bích sẽ đem ba bữa cơm tới cho ngươi."
Tô Mặc Nhi, "..."
"Yên tâm, Tuyết Ngao sẽ ở lại giúp ngươi trông chừng cửa." Phong Đạc cười ác thú vị về phía nàng, sau đó, đầu cũng không quay lại đi ra ngoài.
Tô Mặc Nhi nắm chặt tay thành quyền, nhịn không được, đối với bóng lưng của hắn trực tiếp ném cái gối đi tới, chửi, "Mẹ kiếp!"
Coi như là nàng thật sự bị cấm vòng rồi? Chết tiệt khốn kiếp a! Nàng chưa thấy qua người nào mà lấy oán trả ơn như vậy!
Tô Mặc Nhi rửa mặt xong, bình phục tâm tình, lúc này mới mở cửa phòng.
Quả nhiên, Tuyết Ngao từ trước viện đã chuyển qua cửa phòng của nàng rồi. Hiện tại chính là nó đang nhìn chằm chằm xem nàng, mắt lộ ra tia hung quang, giống như nàng chỉ cần đi về phía trước một bước, nó sẽ trực tiếp nhào lên!
Tô Mặc Nhi cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ nhìn hồi lâu, mới "Bùm" một tiếng trực tiếp khép cửa phòng lại.
Ngoài cửa, tiếng kêu Tuyết Ngao lập tức vang lên, làm cho người chỉ nghe được tiếng sủa của nó cũng có thể cảm giác được nó hung tàn thế nào.
Tô Mặc Nhi nâng trán, lần này là ngay cả gian phòng nàng cũng không bước ra được rồi.
Đến buổi trưa, Nguyệt Bích đưa tới bữa ăn trưa cho nàng.
Tô Mặc Nhi thừa dịp Nguyệt Bích đặt đồ vật ở trên khe hở của bàn, trở tay đóng cửa phòng, Nguyệt Bích trực tiếp bị nàng chặn ở trong phòng.
Trong nháy mắt Nguyệt Bích cảnh giác xoay người, có chút đề phòng nhìn xem Tô Mặc Nhi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mắc Nhi lộ ra một cái nụ cười thập phần hữu hảo, dường như muốn thương lượng với nàng, "Nguyệt Bích a, ngươi có thể giúp ta một chuyện nhỏ hay không?"
Nguyệt Bích sững sờ, ngược lại lập tức nghĩ tới Tuyết Ngao ở ngoài cửa, nói, "Nếu như ngài muốn cho nô tỳ đem Tuyết Ngao đi, ngài không cần mở miệng. Vương gia nói rồi, Tuyết Ngao nhất định phải lưu ở trong viện."

"..." Tô Mặc Nhi cắn răng, đối với Phong Đạc càng thêm một chút phẫn hận.
"Ta chỉ muốn ngươi đem Tuyết Ngao tới chỗ hậu viện khác mà thôi."
"Vương gia nói, để Tuyết Ngao canh giữ ở ngoài cửa của ngài chính là vì bảo đảm an toàn của ngài." Nguyệt Bích vô cùng nghiêm chỉnh nói.
Tô Mặc Nhi lập tức hết chỗ nói. Nguyệt Bích đến cùng là ngốc thật hay là giả ngu? Ai nấy đều thấy được, Phong Đạc để một con vật to lớn như Tuyết Ngao ở chỗ này như vậy, rõ ràng chính là muốn dọa nàng!
"Nhưng vương gia nói..."
"Ngươi vừa rồi cũng nói, Tuyết Ngao chỉ cần ở trong hậu viện là có thể. Phong Đạc cũng không nói nhất định phải đem nó ở trước cửa chúng ta nha!" Tô Mặc Nhi nhức đầu cắt đứt nàng, mấy ngày hôm trước như thế nào nàng không nhìn ra Nguyệt Bích ngốc như vậy đâu?
Nguyệt Bích châm chước một hồi lâu, nhìn thấy vẽ mặt mong đợi của Tô Mặc Nhi nhìn nàng, rốt cục thỏa hiệp, "Vương phi muốn đem Tuyết Ngao buộc ở chỗ nào?"
Đôi mắt Tô Mặc Nhi chuyển một cái, khóe môi cong lên một cái đường cong, "Ta thấy gốc cây liễu bên cạnh ao sen kia không sai, cứ buộc ở đó đi."
"... Được." Nguyệt Bích một lòng cho rằng Tô Mặc Nhi sợ mới kêu nàng đem Tuyết Ngao đi, lại không biết Tô Mặc Nhi sớm đã tính kế trong lòng.
Chỗ kia, là nàng ở trong phòng tìm tòi cho tới trưa mới chọn!
Sauk hi Nguyệt Bích dọn xong cơm trưa cho nàng, rồi dựa theo ý của nàng mà đi cột Tuyết Ngao.
Đợi sau khi Nguyệt Bích chuẩn bị rời đi, Tô Mặc Nhi đột nhiên dặn dò nàng, nói ra, "Về sau thức ăn Tuyết Ngao ngươi cứ trực tiếp giao cho ta, ta giúp vương gia dạy nó."
"Vương phi không phải là sợ nó sao?" Nguyệt Bích mê hoặc.
Tô Mặc Nhi giáo dục thấm thía, "Cả bên trong khu vườn chỉ có nó là môt vật sống như vậy, ta dạy nó rồi cho nó thức ăn cũng chỉ là muốn cùng nó bồi dưỡng chút tình cảm."
Nguyệt Bích không hiểu ra sao, càng ngày ra không hiểu được suy nghĩ của Tô Mặc Nhi.
Sau khi nàng trở về có nói với Phong Đạc về chuyện này, lập tức mắt phượng Phong Đạc có chút tĩnh mịch.
Nói thật, hắn cũng không hiểu nữ nhân kia muốn làm gì. Nhưng mà, theo trực giác của hắn, chuyện nữ nhân kia làm tuyệt đối sẽ gây khiếp sợ toàn bộ vương phủ!
Trong Thủy Vân Các.
Tô Mặc Nhi chậm chạp mang một cái ghế đến bên cạnh cây cột chó ngao Tây Tạng, nàng còn lấy sớm chuẩn bị tốt xương với dây thừng, tay nàng ném về phía cây liễu, cục xương trực tiếp rơi xuống trước mặt Tuyết Ngao.
Tuy nhiên, Tuyết Ngao lại có chút ghét bỏ liếc nhìn cục xương kia một cái, lại miễn cưỡng nhìn qua Tô Mặc Nhi, rồi trực tiếp nằm ở dưới tàng cây hóng gió.
Mặt Tô Mặc Nhi tối sầm, nàng lại bị một con súc sinh coi như không thấy? Dựa vào, quả nhiên là có chủ tử như thế nào liền có súc sinh như thế đấy!
Nàng muốn nhìn một chút, súc sinh này còn có thể cùng nàng kiêu ngạo bao nhiêu ngày!
Mấy ngày kế tiếp, Tô Mặc Nhi thay Nguyệt Bích cho Tuyết Ngao ăn. Phong Đạc ngầm cho phép hành vi của nàng, mấy ngày nay cũng không có xuất hiện ở trước mặt nàng.
Cục xương kia còn treo trơ trọi ở trên ngọn cây, Tuyết Ngao ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái.
Thịt cá hầu hạ cho Tuyết Ngao ăn vài ngày, Tuyết Ngao nhìn thấy Tô Mặc Nhi cũng ít lại một vài phần địch ý.
Tô Mặc Nhi nhìn nhìn Tuyết Ngao càng lúc càng lười, thầm nói, thời cơ đến rồi!
Nàng nhất định phải lăn qua lăn lại lăn qua lăn lại thật tốt con chó vô cùng quý báu này!
Suốt cả một ngày, Tô Mặc Nhi cũng không cho Tuyết Ngao một hột cơm, rốt cuộc Tuyết Ngao cũng nổi giận, đối với cửa phòng của Tô Mặc Nhi rống hết cả buổi chiều.
Đến buổi tối, tiếng Tuyết Ngao dần dần nhỏ, chỉ có thanh âm "Ô ô" thỉnh thoảng truyền vào.
Tô Mặc Nhi nằm ở trên giường, cảm giác thất bại mấy ngày liên tiếp được quét sạch.
Tục ngữ nói, đánh chò còn muốn nhìn chủ nhân! Nhưng nàng hôm nay chỉ chọc giận Tuyết Ngao sủa một chút vào buổi trưa, đã cảm thấy giống như ngược đãi Phong Đạc, trong lòng rất sảng khoái!

back top