Hắn chìm vào giấc ngủ, thân hình yểu điệu của nữ tử áo đỏ khiêu vũ cùng bộ giá y đỏ tươi năm đó hợp vào nhau, hắn nhìn thấy hoa Lê trong đình viện rơi xuống như tuyết, tỳ nữ hầu hạ nàng mặc giá y vào…… Đây là lần sửa giá y cuối cùng, chỉnh sửa đến mức hoàn mĩ nhất, chỉ vì gả nàng cho quân vương một nước nàng chưa bao giờ thấy mặt.
Cửa sổ không đóng, ánh mắt Khuynh Thế lướt qua gương đồng, rơi xuống bóng lưng nam nhân đứng ngoài viện. Cũng không để ý thị nữ sau lưng vẫn còn đang sửa sang cái gì, nàng đứng dậy, tỳ nữ cửa cả kinh:“Công chúa?”.
“Đi ra ngoài đi.” Nàng nhàn nhạt phân phó, tỳ nữ tuy không hiểu, nhưng lại không dám trái lời nàng. Tỳ nữ lúc đi ngang qua bên cạnh nam nhân đã làm kinh động đến hắn, hắn quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua đình viện, chạm đến ánh mắt của nàng. Trong viện, hoa Lê tuôn rơi, gió nhẹ lay động mái tóc xõa dài của Khuynh Thế, nàng chậm rãi đi ra khỏi phòng, đứng ở trong đình viện, gọi:“Vân Thịnh.”.
Nam nhân đi vào viện, quỳ một chân trên đất:“Có ty chức.”
“Minh quang năm thứ mười, phụ hoàng muốn phong ngươi làm trưởng cấm vệ quân, vì sao ngươi không làm?” Khuynh Thế đột nhiên hỏi như vậy khiến Vân Thịnh bất ngờ, hắn còn chưa kịp trả lời, Khuynh Thế lại nói:“Quang bảo nguyên niên, Phiêu Kỵ tướng quân muốn chiêu ngươi làm tướng, vì sao ngươi cự tuyệt?”
Vì sao…… Trong lòng Vân thịnh cười khổ, còn có thể vì sao. Hắn im lặng cúi đầu, yên lặng đợi Khuynh Thế nói tiếp.
Yên lặng một lát, Khuynh Thế thản nhiên nói thẳng:“Ngươi thích ta sao.”
Phần tình cảm này ẩn sâu trong tâm, hắn không dám nói ra cũng không dám nhìn thẳng, chợt nghe Khuynh Thế trắng trợn nói ra như vậy, Vân Thịnh ngây ngẩn ngẩng đầu nhìn nàng, cũng quên lễ nghi tôn ti.
Khuynh Thế cúi đầu nhìn hắn, rồi sau đó ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của hắn, tựa như khi còn bé, nàng cùng hắn ngồi trong bụi cỏ bắt ếch, mặt hai người đều bẩn thỉu, vừa ngẩng đầu là có thể chạm đến trán người kia, sau đó nhìn đối phương cười ngốc nghếch, bọn họ rõ ràng gần đến như vậy.
“Ngươi thích ta.” Nếu lời vừa rồi còn có chút nghi vấn, thì lời này chính là khẳng định, Khuynh Thế nhìn hắn chằm chằm, chờ hắn gật đầu thừa nhận.
Ánh mắt lưu luyến một hồi lâu, cuối cùng Vân Thịnh lại cúi thấp đầu xuống:“Công chúa, ngày mai người sẽ…… xuất giá. Xin người mau đi nghỉ ngơi.”
.
Không nhìn thấy ánh mắt của hắn, nói không đau lòng là giả, ánh mắt Khuynh Thế cũng nhìn xuống mặt đất, nhìn tay hắn vì luyện võ từ nhỏ mà có vẻ thô to, chính đôi tay này vẫn che chở nàng, phụng bồi nàng, không rời xa:“Ta chỉ hỏi một lần.” Khuynh Thế hoảng hốt mở miệng,“Nếu như ta muốn đi, ngươi nguyện dẫn ta đi sao?”
Nàng buông thân phận công chúa Tề quốc, bỏ xuống trách nhiệm, bỏ qua trách nhiệm với con dân Tề quốc, chờ đợi một niềm hi vọng đáng thương, gần như không có tôn nghiêm hỏi hắn –.
Nguyện ý mang nàng rời đi sao?
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Khuynh Thế, không dám tin nàng sẽ hỏi câu này. Nhưng thấy trên mặt nàng không có nửa phần đùa cợt, Vân Thịnh nắm chặt quả đấm, quỳ hai chân xuống đất, cúi đầu mà lạy, giọng nói khó nén khàn khàn:“Ty chức…… Không thể.”
Không phải không muốn, không phải không nguyện, chẳng qua là không thể. Vân thịnh…… Hắn vĩnh viễn luôn sống thành thực như vậy…
Khuynh Thế nhẹ nhàng cong khóe môi, ở góc độ Vân Thịnh không nhìn thấy, mắt hạnh rốt cục ướt át, vô số tuyệt vọng, nhưng cũng cố đáp lại:“Ta biết, ta biết…… Nhưng, ta thích ngươi.”
Nàng trở về phòng, ngồi trước cửa sổ, lẳng lặng mân mê sửa sang lại trang sức đeo tay, cửa sổ vẫn mở, Vân Thịnh vẫn canh giữ ở ngoài viện, từ góc độ này, Khuynh Thế có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn, nàng gọi:“Vân Thịnh.” Nam tử quay đầu lại, Khuynh Thế cúi mắt nhìn đồ trang sức trong tay, ở trong mắt Vân Thịnh, nàng giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trong viện hoa Lê bay tán loạn, tựa như trâm cài của Vương Mẫu, hắn đứng ngoài cửa, cách nàng một cơn mưa hoa: “Ngày mai ngươi không cần theo ta rời kinh.”.
Vân Thịnh cả kinh, trong chớp mắt đầu óc trống rỗng
“Sau khi ta rời khỏi kinh thành, ngươi cũng không còn là thị vệ của ta nữa.”
Nói cách khác, nàng…… Không cần hắn sao. Cũng không muốn gặp nhau sao…….
Nắm chặt quả đấm, Vân Thịnh gật đầu, thấp giọng đáp ứng.
Cửa sổ không đóng, ánh mắt Khuynh Thế lướt qua gương đồng, rơi xuống bóng lưng nam nhân đứng ngoài viện. Cũng không để ý thị nữ sau lưng vẫn còn đang sửa sang cái gì, nàng đứng dậy, tỳ nữ cửa cả kinh:“Công chúa?”.
“Đi ra ngoài đi.” Nàng nhàn nhạt phân phó, tỳ nữ tuy không hiểu, nhưng lại không dám trái lời nàng. Tỳ nữ lúc đi ngang qua bên cạnh nam nhân đã làm kinh động đến hắn, hắn quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua đình viện, chạm đến ánh mắt của nàng. Trong viện, hoa Lê tuôn rơi, gió nhẹ lay động mái tóc xõa dài của Khuynh Thế, nàng chậm rãi đi ra khỏi phòng, đứng ở trong đình viện, gọi:“Vân Thịnh.”.
Nam nhân đi vào viện, quỳ một chân trên đất:“Có ty chức.”
“Minh quang năm thứ mười, phụ hoàng muốn phong ngươi làm trưởng cấm vệ quân, vì sao ngươi không làm?” Khuynh Thế đột nhiên hỏi như vậy khiến Vân Thịnh bất ngờ, hắn còn chưa kịp trả lời, Khuynh Thế lại nói:“Quang bảo nguyên niên, Phiêu Kỵ tướng quân muốn chiêu ngươi làm tướng, vì sao ngươi cự tuyệt?”
Vì sao…… Trong lòng Vân thịnh cười khổ, còn có thể vì sao. Hắn im lặng cúi đầu, yên lặng đợi Khuynh Thế nói tiếp.
Yên lặng một lát, Khuynh Thế thản nhiên nói thẳng:“Ngươi thích ta sao.”
Phần tình cảm này ẩn sâu trong tâm, hắn không dám nói ra cũng không dám nhìn thẳng, chợt nghe Khuynh Thế trắng trợn nói ra như vậy, Vân Thịnh ngây ngẩn ngẩng đầu nhìn nàng, cũng quên lễ nghi tôn ti.
Khuynh Thế cúi đầu nhìn hắn, rồi sau đó ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của hắn, tựa như khi còn bé, nàng cùng hắn ngồi trong bụi cỏ bắt ếch, mặt hai người đều bẩn thỉu, vừa ngẩng đầu là có thể chạm đến trán người kia, sau đó nhìn đối phương cười ngốc nghếch, bọn họ rõ ràng gần đến như vậy.
“Ngươi thích ta.” Nếu lời vừa rồi còn có chút nghi vấn, thì lời này chính là khẳng định, Khuynh Thế nhìn hắn chằm chằm, chờ hắn gật đầu thừa nhận.
Ánh mắt lưu luyến một hồi lâu, cuối cùng Vân Thịnh lại cúi thấp đầu xuống:“Công chúa, ngày mai người sẽ…… xuất giá. Xin người mau đi nghỉ ngơi.”
.
Không nhìn thấy ánh mắt của hắn, nói không đau lòng là giả, ánh mắt Khuynh Thế cũng nhìn xuống mặt đất, nhìn tay hắn vì luyện võ từ nhỏ mà có vẻ thô to, chính đôi tay này vẫn che chở nàng, phụng bồi nàng, không rời xa:“Ta chỉ hỏi một lần.” Khuynh Thế hoảng hốt mở miệng,“Nếu như ta muốn đi, ngươi nguyện dẫn ta đi sao?”
Nàng buông thân phận công chúa Tề quốc, bỏ xuống trách nhiệm, bỏ qua trách nhiệm với con dân Tề quốc, chờ đợi một niềm hi vọng đáng thương, gần như không có tôn nghiêm hỏi hắn –.
Nguyện ý mang nàng rời đi sao?
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Khuynh Thế, không dám tin nàng sẽ hỏi câu này. Nhưng thấy trên mặt nàng không có nửa phần đùa cợt, Vân Thịnh nắm chặt quả đấm, quỳ hai chân xuống đất, cúi đầu mà lạy, giọng nói khó nén khàn khàn:“Ty chức…… Không thể.”
Không phải không muốn, không phải không nguyện, chẳng qua là không thể. Vân thịnh…… Hắn vĩnh viễn luôn sống thành thực như vậy…
Khuynh Thế nhẹ nhàng cong khóe môi, ở góc độ Vân Thịnh không nhìn thấy, mắt hạnh rốt cục ướt át, vô số tuyệt vọng, nhưng cũng cố đáp lại:“Ta biết, ta biết…… Nhưng, ta thích ngươi.”
Nàng trở về phòng, ngồi trước cửa sổ, lẳng lặng mân mê sửa sang lại trang sức đeo tay, cửa sổ vẫn mở, Vân Thịnh vẫn canh giữ ở ngoài viện, từ góc độ này, Khuynh Thế có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn, nàng gọi:“Vân Thịnh.” Nam tử quay đầu lại, Khuynh Thế cúi mắt nhìn đồ trang sức trong tay, ở trong mắt Vân Thịnh, nàng giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trong viện hoa Lê bay tán loạn, tựa như trâm cài của Vương Mẫu, hắn đứng ngoài cửa, cách nàng một cơn mưa hoa: “Ngày mai ngươi không cần theo ta rời kinh.”.
Vân Thịnh cả kinh, trong chớp mắt đầu óc trống rỗng
“Sau khi ta rời khỏi kinh thành, ngươi cũng không còn là thị vệ của ta nữa.”
Nói cách khác, nàng…… Không cần hắn sao. Cũng không muốn gặp nhau sao…….
Nắm chặt quả đấm, Vân Thịnh gật đầu, thấp giọng đáp ứng.