Kiếm Khí Trường Giang [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 4: Thiết oản thần ma - Hết

Thiết oản thần ma - Hết- Cự thạch hoành than (đá lớn chắn ngang sông) là ở chỗ nào?

 

- Tìm người hỏi thử.

 

- Không, để tránh đánh cỏ động rắn, chúng ta nhờ người quen dẫn đường.

 

- Ai?

 

- Bộ đầu Hà Côn.

 

Mây đen mịt mùng, mặc dù sắc trời u ám nhưng vẫn có thể cảm nhận được, mây gió trên trời nhanh chóng di chuyển, thỉnh thoảng lại có một tia chớp sáng lóe lên, chiếu rọi cả khung trời hỗn loạn.

 

Giữa cảnh tượng gió thổi mây bay, mấy người Tiêu Thu Thủy gõ cửa nhà Hà Côn.

 

Cánh cửa “xịch” một tiếng, mở ra, Hà Côn người quấn băng vải, hiển nhiên là vết thương vẫn chưa hồi phục nhưng không hổ là người công phu thuần thục, tinh thần lại có chút tráng kiện.

 

- Chư vị mưa gió tới gặp, không biết là...

 

- Ngươi biết “Cự thạch hoành than là” chỗ nào không?

 

- Biết.

 

- Thiết oản thần ma giờ đang ở đó.

 

Hà Côn giật mình, cuối cùng cúi người ra sau cửa cầm lấy một chiếc ô bọc vải dầu.

 

- Được, tôi đưa các vị đi.

 

“Đoàng” một tiếng, lại một tia sét bùng lên, gió thổi cuồng loạn, cảm giác áp bức như hít thở không thông, tiếp đó mưa lớn trút xuống ầm ầm. Bắt đầu là tí tách một vài giọt, tiếp theo liền vừa nhanh, vừa mạnh lại vừa dày đặc, giống như những viên đá lớn vô tình đánh xuống mặt đất.

 

Mưa lớn.

 

Cuồng phong.

 

Đá lớn chắn ngang sông.

 

Bãi đá giữa bến sông.

 

Nơi này không ngờ lại chính là Cửu long bôn giang.

 

Vị trí vừa phóng thuyền cứu người, mạo hiểm sinh tử buổi sáng nay.

 

Trên tảng đá lớn, không ngờ lại có một ông lão đang thả câu giữa mưa gió.

 

Ông lão này rõ ràng là người áo vải một mình chống thuyền lúc ban sáng.

 

Ông lão câu cá mày trắng râu bạc, áo vải như thép, ngồi trên tảng đá lớn giữa sông, sóng nước tuôn trào, cuồn cuộn sục sôi, không chút động đậy, ngay cả ánh mắt cũng không thèm ngước lên:

 

- Các ngươi tới rồi!

 

Đặng Ngọc Hàm nói:

 

- Bọn ta tới rồi.

 

Thiết oản thần ma bình thản nói:

 

- Thủ hạ của ta đã chết ba người, các ngươi có thể bù lại.

 

Tả Khâu Siêu Nhiên lắc đầu:

 

- Nếu như bọn ta không đồng ý?

 

Gió thổi ầm ầm, cái gã uể oải này bây giờ lại giống như một cây cỏ cứng cắm rễ xuống mặt đất, mưa gió thế nào cũng không thể thổi bạt.

 

Thiết oản thần ma nói:

 

- Các ngươi sẽ không từ chối chứ?

 

Đường Nhu bình tĩnh nhẹ nhàng đáp:

 

- Bọn ta không phải không đồng ý, mà là không bao giờ chấp nhận.

 

Thiết oản thần ma ngẩng mặt lên trời cười lớn, như sóng nước cuộn trào, quỷ thần gào khóc:

 

- Các ngươi há là địch thủ của ta?

 

Ban ngày, giữa Trường Giang nước xiết, một đôi tay sắt chống đỡ họa phương, nội lực cực mạnh, công phu cực cao, Tiêu Thu Thủy đột nhiên nói:

 

- Lấy một đánh một, bọn ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng lấy bốn đánh một, ngươi tuyệt đối không chiếm được lợi thế.

 

Thiết oản thần ma sắc mặt trầm xuống, hỏi:

 

- Ngươi cho rằng ngươi có bốn người sao?

 

Tiêu Thu Thủy hiên ngang đáp:

 

- Không phải cho rằng, mà là sự thật

 

Thiết oản thần ma lại ngồi giữa đá lớn, ngẩng mặt cười to:

 

- Nếu ta nói các ngươi thiếu mất một người thì sao?

 

Tiêu Thu Thủy thản nhiên nói:

 

- Sẽ không thiếu.

 

Bốn người họ đứng cùng một chỗ, giữa mưa gió, giữa sóng dữ, giữa sấm sét cuồng loạn, trông họ vô cùng anh dũng, không hề sợ hãi, một lòng sinh tử đồng tâm...

 

Ánh mắt Thiết oản thần ma cũng lấp loáng, không ngờ lại lóe lên một tia cô độc, nhưng lập tức liền biến thành hung ác, cuồng bạo:

 

- Tốt! Từ xưa đến nay ám khí Đường gia là khó phòng bị nhất, phế hắn trước!

 

“Đoàng” một tiếng, sấm sét bùng nổ, trong lòng Đường Nhu chợt thoáng có cảm giác không ổn, vừa nghiêng người tránh qua, một mũi đao nhọn đã xuyên thủng ngực phải hắn.

 

Đường Nhu nhìn nhìn mũi đao trước ngực mình, trên mặt bỗng xuất hiện một thần sắc rất kỳ quái, đồng thời, hai tay áo hắn đồng loạt phất ra.

 

Mũi đao đột ngột biến mất.

 

Đao đã rút ra, đao biến thành ô.

 

Ô bọc vải dầu.

 

Chiếc ô mở ra, không ngừng xoáy tròn, người cũng lùi nhanh!

 

Ám khí bị đánh bạt hết, người cũng lùi cực nhanh.

 

Nhưng giữa tiếng gió rít đầy trời, trăng sao u ám vẫn có một mũi thấu cốt đinh bắn trúng chân người đó.

 

Ám khí Đường môn vẫn là không thể phòng bị.

 

Nhưng kẻ càng khiến người ta không thể đề phòng này, không ngờ lại là Hà Côn.

 

Đặng Ngọc Hàm rút bội kiếm ra, khàn giọng quát:

 

- Ngươi, ngươi chính là Vô Hình.

 

Hà Côn mỉm cười rất ôn hòa, thậm chí là rất khúm núm:

 

- Đúng, ta chính là Vô Hình.

 

Tiếp đó cầm ô, che mưa che gió, phảng phất như một người rất hèn mọn, rất hy vọng tìm được một chỗ che chở.

 

Nhưng không ai có thể quên, chiếc ô trong tay hắn là một mũi đao sắc đã đâm thủng ngực Đường Nhu.

 

Thân thể Đường Nhu bắt đầu nhũn ra, hắn từ từ gục xuống đất, cười mà như không phải cười, nói:

 

- Không ngờ ta lại chết trên tay ngươi.

 

Vô Hình vội vã nói:

 

- Ta cũng không ngờ.

 

Đường Nhu đã sắp ngã ngồi xuống, vẫn nói:

 

- Ta còn chưa muốn chết.

 

Vô Hình như rất đồng cảm:

 

- Ngươi hãy yên nghỉ đi.

 

Đường Nhu đã quỳ rạp dưới đất, bất quá, giọng nói yếu ớt của hắn vẫn có thể miễn cưỡng nghe được:

 

- Có điều... ám khí Đường gia có độc, ngươi... Cũng đi cùng ta thôi!

 

Lần này Vô Hình cười không nổi nữa, bỏ ô xuống, nói:

 

- Ta biết ngươi là ngoại lệ.

 

Đường Nhu nói xong câu cuối liền nhắm mắt lại:

 

- Ta đối với ngươi, cũng là ngoại lệ.

 

Vô Hình đứng một chốc, sắc mặt cuối cùng cũng biến đổi.

 

Hắn thậm chí cảm giác thấy, chân hắn bắt đầu phát ngữa, thậm chí bắt đầu tê dại.

 

Vô Hình khản giọng quát:

 

- Thuốc giải của ta đâu?

 

Hắn bây giờ mới phát hiện, Đường Nhu đã không còn phát ra âm thanh gì nữa.

 

Hắn vội vã xông tới, vứt bỏ cả ô che, cố tìm thuốc giải.

 

Đặng Ngọc Hàm, Tả Khâu Siêu Nhiên, Tiêu Thu Thủy lập tức muốn lao lên, nhưng Thiết oản thần ma đã vượt qua không trung, dừng phắt lại trước mặt họ.

 

Đúng lúc đó, chợt nghe nghe thấy một tiếng kêu thảm!

 

Trên mặt Vô Hình bị bắn trúng một nắm kim châm.

 

Ít nhất cũng có ba trăm mũi châm bạc.

 

Mặt Vô hình trong chớp mắt đã biến thành tổ ong.

 

Vô Hình nhảy dựng lên, đưa tay ôm mặt, vừa gào thảm vừa tìm kiếm chiếc ô vải dầu, cuối cùng lại trượt khỏi tảng đá, rơi vào giữa sóng dữ, thoáng cái đã biến mất!

 

Thiết oản thần ma ngẩn người, Tiêu Thu thủy lập tức nhân cơ hội vọt tới, nâng Đường Nhu dậy, chỉ thấy gã thiếu niên ôn nhu văn nhã này vậy mà lại mỉm cười, nói:

 

- Hắn... Hắn tìm trên người tôi... Không có ai... Không có ai dám đụng vào người Đường gia chưa chết...

 

Tiêu Thu Thủy thấy hắn y phục nhuộm hồng, khóe miệng vương một tia máu, lòng đau như cắt:

 

- Đúng thế, đúng...

 

Đường Nhu yếu ớt nhìn Tiêu Thu Thủy, khó nhọc hỏi:

 

- Tôi... tôi thật sự sắp chết sao?

 

Tiêu Thu Thủy không trả lời, mưa gió càng mãnh liệt.

 

Đường Nhu nhắm mắt lại, bình tĩnh nói:

 

- Tôi biết... Tôi biết mình thật sự sắp chết rồi...

 

Bỗng nhiên hắn mỉm cười như một đứa bé:

 

- Hắn... Hắn còn tưởng ám khí của tôi thật sự có độc... Đường Nhu tôi, ám khí của Đường Nhu từ xưa đến nay chưa bao giờ có độc... Cao thủ ám khí chân chính đều kiêu ngạo... Không cần phải dùng độc...

 

Đường Nhu vẫn luôn rất kiêu ngạo. Hắn mặc dù không phải người quá nổi tiếng trong Đường môn, võ công cũng không phải là đỉnh cao, nhưng không nghi ngờ gì, hắn là một người rất có cá tính, rất tự phụ.

 

Tiêu Thu Thủy rưng rưng lệ, gật đầu.

 

Đường Nhu từ từ mở mắt ra, nắm tay Tiêu Thu Thủy, thốt lên một câu cuối cùng:

 

- Nếu như... Nếu như cậu gặp người nhà tôi... Đường Đại... Cậu thay tôi hỏi hắn... Tại sao Đường gia chúng ta... Không kết thành thiên hạ... Thiên hạ đệ nhất gia... Mà phải để cho Quyền Lực bang.... để đám chuột nhắt đó hoành hành...

 

Đường Nhu nói tới đây, đầu ngả sang bên, gục vào lòng Tiêu Thu Thủy, không còn nói tiếp được nữa.

 

Thiết oản thần ma vừa lộ lời, Đường Nhu kịp thời nghiêng người, đao tuy đâm trúng ngực phải, trượt khỏi trái tim... Nhưng lồng ngực vẫn là chỗ yếu hại, Đường Nhu vẫn không thoát khỏi cái chết.

 

Nhưng câu nói cuối cùng của hắn, chẳng bao lâu sau liền làm giang hồ nổi lên một trường phong ba cừu sát, gió tanh mưa máu.

 

Mưa gió thê lương.

 

Tiêu Thu Thủy đặt Đường Nhu xuống, chậm rãi đứng dậy.

 

Thiết oản thần ma đứng sừng sững giống như một ngọn tháp u tối, to lớn không gì sánh được. Hắn bỗng vung tay, từ sau tảng đá co hai gã đại hắn bước ra, buông tay đứng thẳng, Phó Thiên Nghĩa ném ra một thỏi bạc, nói:

 

- Đi xuống hạ du vớt Vô Hình lên.

 

Hai người đưa tay định đón lấy, đột nhiên kiếm quang lóe lên, một thanh kiếm đã đâm trúng thỏi bạc, kéo nó về.

 

Ngươi xuất kiếm là Tiêu Thu Thủy, kiếm của hắn là kiếm của Hung Thủ để lại trên lầu.

 

Chỉ nghe Tiêu Thu Thủy lạnh lùng hỏi:

 

- Ngươi làm gì một nhà Na viên ngoại rồi?

 

Trên thỏi bạc có khắc một chữ “Na”, họ Na rất ít gặp, cũng rất hiếm người khắc họ mình lên trên vàng bạc, vì làm như vậy rất phí công, hơn nữa khi khắc còn tiêu tốt không ít mảnh vụn vàng bạc, trừ phi là người có hai đặc điểm, một là mới giàu xổi, hai là như thần giữ của mới làm vậy.

 

Vì thế Tiêu Thu Thủy có ấn tượng rất sâu!

 

Thiết oản thần ma Phó Thiên Nghĩa cười nói:

 

- Bọn chúng à, bọn chúng bị ta thịt lâu rồi!

 

Tiêu Thu Thủy siết chặt tay, chính hắn giao cả nhà Na viên ngoại cho Phó Thiên Nghĩa, mưa gió có lớn hơn nữa cũng không che phủ được sự hối hận trong lòng Tiêu Thu Thủy.

 

Trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ tất cả, hai người A Vượng, ông lão mặt đen là bị Vô Hình, bộ đầu Hà Côn, giết chết. Quyền lực bang để cho Vô Hình thay người lập chút công lao, đổi lại được tình báo có giá trị nhất, mọi người tin tưởng hắn, không nghi ngờ gì chính là tự tìm đường chết.

 

Hắn cũng đã hiểu, tại sao vừa vào Kim Tiền ngân trang, bên trong đã đã bố trí sẵn mai phục. Nếu không nhờ ám khí của Đường Nhu thì sợ rằng bọn hắn đã phải chôn thây tại đó!

 

...Bởi vì Vô Hình nắm rõ hành tung của họ như lòng bàn tay.

 

Lúc này, Tả Khâu Siêu Nhiên hỏi:

 

- Vậy thì vụ cướp bóc trên Trường Giang hôm nay là thế nào?

 

Phó Thiên Nghĩa đáp:

 

- Đám người Chu lão thái gia thường xuyên đối nghịch với Quyền Lực bang bọn ta, vụ Na viên ngoại kia bọn chúng cũng muốn nhúng tay vào, ta chỉ vừa khéo mượn tay các ngươi, trừ khử Trường Giang tam ác.

 

...Chẳng trách Phó Thiên Nghĩa vừa lên thuyền đã tập kích Tiết Kim Anh và Chiến Kỳ Lực.

 

Thiết oản thần ma Phó Thiên đứng giữa mưa gió bão bùng, giống như một ma thần.

 

- Được rồi, trước khi chết các ngươi còn gì cần hỏi nữa không?

 

Đặng Ngọc Hàm đột nhiên nói:

 

- Hết rồi.

 

Hắn vừa dứt lời, kiếm trong tay đã bắn vụt ra như chớp, trước khi hai tên đại hán kịp có động tác gì đã một kiếm xuyên thủng yết hầu hai người.

 

Hải Nam kiếm phái trước nay luôn quỷ dị tàn độc, một kiếm này cắt đứt hỗ trợ của Thiết oản thần ma.

 

Sắc mặt Phó Thiên Nghĩa cũng có chút biến đổi.

 

Trong sát na Đặng Ngọc Hàm xuất kiếm, mũi kiếm của Tiêu Thu Thủy cũng đâm thẳng tới trước mặt Thiết oản thần ma.

 

Khi kiếm của Tiêu Thu Thủytới gần trước mặt Thiết oản thần ma thì chợt phân ra ba luồng kiếm hoa.

 

Ba luồng kiếm hoa xuất hiện rồi mới đâm ra một kiếm.

 

Trong bóng tối, ba luồng kiếm hoa thật sự quá chói mắt.

 

Thiết oản thần ma bị ép phải nhắm mắt lại, nhưng hai tay hắn cũng đồng thời đánh ra!

 

Hai tay chập vào, không ngờ lại có thể cứng rắn bắt lấy mũi kiếm.

 

Tiêu Thu Thủy vội vàng vận lực, muốn cắt đứt hai tay Thiết oản thần ma.

 

Nhưng kiếm không cách nào chuyển động!

 

Hai tay kẻ này giống như được đúc bằng sắt.

 

Thiết oản thần ma đã đá tới một cước, Tiêu Thu Thủy chỉ có thể buông kiếm lùi ngược trở về!

 

Trong khoảnh khắc đó, kiếm của Đặng Ngọc Hàm đã đâm ngược về bụng Phó Thiên Nghĩa!

 

Tả Khâu Siêu Nhiên trái cương cầm nã, phải nhu cầm nã, hai trảo bắt xuống.

 

Phó Thiên Nghĩa tay trái đánh ra, ngăn cản thế công của Tả Khâu Siêu Nhiên, tay phải vung trảo, không ngờ lại bắt được trường kiếm đâm tới của Đặng Ngọc Hàm.

 

Lúc này, thanh kiếm Tiêu Thu Thủy vứt bỏ liền từ giữa hai tay mở ra của Phó Thiên Nghĩa rơi xuống.

 

Tiêu Thu Thủy lập tức lao ngược lại, bắt lấy trường kiếm, lại phóng ra ba luồng kiếm hoa, ở giữa kiếm hoa là cú đâm đoạt mạng!

 

Chiêu này là Mai hoa tam lộng trong Hoán Hoa kiếm pháp.

 

Cầm nã thủ của Tả Khâu Siêu Nhiên hai tay bắt lấy một tay Phó Thiên Nghĩa nhưng lại như đang vặn sắt thép, không hề suy suyển, mà trường kiếm của Đặng Ngọc Hàm bị giữ cũng không thu về được!

 

Tiêu Thu Thủy đâm một kiếm, vừa khéo giải nguy cho hai người.

 

Phó Thiên Nghĩa chỉ có hai bàn tay, không thể chắn được nhát kiếm thứ ba.

 

Vì thế hắn chỉ có thể buông tay, lùi ngược, hạ xuống bên mép tảng đá lớn.

 

Tiêu Thu Thủy, Tả Khâu Siêu Nhiên, Đặng Ngọc Hàm đưa mắt nhìn nhau, mới giao thủ một chiêu đã biết đối phương lực tay cực mạnh, võ công thâm hậu, bình sinh hiếm gặp.

 

Ba người chỉ cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi.

 

Mưa rơi như lưới phủ, tầm mắt rất mơ hồ.

 

Đột nhiên lại một luồng điện quang lóe lên, trước khi tiếng sấm phát nổ, ba người đã như tên rời cung, lao thẳng tới.

 

Trong khoảnh khắc họ đã có quyết định!

 

Hai tay của Phó Thiên Nghĩa không thể công nhập được.

 

Chỉ có chế trụ hai tay hắn mới có hy vọng.

 

Tả Khâu Siêu Nhiên sử dụng Thiểm điện cầm nã thủ.

 

Hai tay Phó Thiên Nghĩa lập tức đón đỡ hắn.

 

Thiết oản thần ma muốn trước tiên hủy đi đôi tay Tả Khâu Siêu Nhiên, sau đó mới đối phó với hai kiếm của Tiêu Thu Thủy và Đặng Ngọc Hàm.

 

Nhưng hắn đã tính sai. Bốn cánh tay quấn lấy nhau, Phó Thiên Nghĩa lập tức cảm thấy áp lực đáng sợ, dù sao thì cầm nã thủ cũng là là vũ kỹ khéo léo nhất.

 

Tả Khâu Siêu Nhiên mặc dù không vặn được tay Phó Thiên Nghĩa, nhưng Phó Thiên Nghĩa cũng không bắt trúng được tay Tả Khâu Siêu Nhiên, bởi vì đôi tay Tả Khâu Siêu Nhiên như rắn lượn, trong nháy mắt đã đổi ba loại cầm nã thủ, trước sau quấn chặt lấy hai tay Phó Thiên Nghĩa.

 

Lúc này kiếm của Đặng Ngọc Hàm, Tiêu Thu Thủy đã tới nơi. Phó Thiên Nghĩa hét lớn một tiếng, hai tay kéo lên dắt ngược lại, đẩy thẳng Tả Khâu Siêu Nhiên vào hai thanh kiếm.

 

Nhưng Tả Khâu Siêu Nhiên lại xoay người nhẹ nhàng tránh qua, hai tay giống như dây thừng quấn lấy một cánh tay Phó Thiên Nghĩa.

 

Đặng Ngọc hàm từ bên phải đâm vào chân trái, Tiêu Thu Thủy từ bên trái đâm vào chân phải.

 

Phó Thiên Nghĩa quát lên giận giữ, liên tiếp lùi hai bước, dùng lực kéo mạnh, không ngờ lại đẩy văng Tả Khâu Siêu Nhiên lên giữa không trung! Nhưng tay Tả Khâu Siêu Nhiên vẫn bắt lấy tay hắn không buông, bấy giờ, Phó Thiên Nghĩa trước ngực mở rộng, kiếm trong tay Tiêu Thu Thủy đột nhiên vỡ thành trăm ngàn mảnh, bắn ra!

 

Mãn thiên hoa vũ!

 

Do kiếm của Hoán Hoa kiếm phái lúc nào cũng có thể sử ra Mãn thiên hoa vũ nên chữ “Tiêu” không được khắc ở trên thân kiếm mà ở trên vỏ kiếm.

 

Giỏi thay cho Phó thiên Nghĩa, đột ngột thổ khí hét lớn, lực truyền vào tay, kéo cả người Tả Khâu Siêu Nhiên rơi xuống, biến thành Tả Khâu Siêu Nhiên mặt hướng Phó Thiên Nghĩa, lưng quay về phía Tiêu Thu Thủy, Mãn thiên hoa vũ của Tiêu Thu Thủy bắn thẳng cả người hắn.

 

Trong phút chốc sắc mặt Tiêu Thu Thủy xám như tro tàn.

 

Đúng lúc đó, một mảng kiếm quang chợt bùng lên, kiếm quang vừa mềm mại vừa dày đặc, chỉ nghe giữa mưa gió vang lên một tràng “đinh đinh đinh đinh”, tất cả mảnh kiếm đều bị đánh tan!

 

Lạc anh kiếp pháp của Hải Nam kiếm phái!

 

Đặng Ngọc Hàm ra tay, bảo vệ được Tả Khâu Siêu Nhiên, Tiêu Thu Thủy lập tức trùng chấn thần uy, đâm ra một kiếm. Trong tay Tiêu Thu Thủy không có kiếm nhưng vỏ kiếm chính là kiếm của hắn. Chiêu thứ hai trong tam đại tuyệt kỹ của Hoán Hoa kiếm phái: Lấy vỏ làm kiếm.

 

Nhát kiếm này đâm xuyên dưới sườn Tả Khâu Siêu Nhiên, đến khi Phó thiên Nghĩa phát hiện ra thì nó đã tới sát mi tâm hắn.

 

Phó Thiên Nghĩa thấy Tả Khâu Siêu Nhiên không chết, lại thấy kiếm chiêu, vô cùng kinh hãi, nhưng hắn dù sao cũng là một vị kiêu hùng, lâm nguy không loạn, ngửa phắt người ra sau, tránh được một kích!

 

Tiêu Thu Thủy ra đòn không trúng, vỏ kiếm lại vẽ ra ba luồng kiếm hoa, đâm tới một nhát!

 

Phó Thiên Nghĩa vung chân lên, “bốp” một tiếng đã trúng Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy lập tức bắn ra xa.

 

Hóa ra tiêu Thu Thủy ham công, lại muốn cứu được Tả Khâu Siêu Nhiên nên không kịp đề phòng Vô ảnh cước của Phó Thiên Nghĩa, bị trúng một đòn!

 

Cùng lúc Tiêu Thu Thủy bị đánh bay, Phó Thiên Nghĩa chỉ cảm thấy trên mặt bỏng rát và đau đớn. Trời tối, gió mạnh, Phó Thiên Nghĩa lần này kinh hãi không phải là thường, hắn thật sự không rõ mình bị đánh trúng lúc nào, thương thế nặng nhẹ ra sao!

 

Trong lúc hoảng hốt đó, Đặng Ngọc Hàm đã xoẹt một kiếm, đâm trúng chân phải hắn!

 

Kỳ thực Phó Thiên Nghĩa cũng không bị thương tích gì.

 

Hóa ra Tiêu Thu Thủy lấy vỏ làm kiếm, một đòn không trúng, khi vẽ ra ba luồng kiếm hoa thì ở cực gần mặt Thiết oản thần ma, cho nên khi ba luồng kiếm hoa xuất hiện, mấy sợi râu bạc của Phó Thiên Nghĩa ở cạnh đó bị gió lớn thổi vào đều quấn lấy vỏ kiếm. Tiêu Thu Thủy chưa kịp đâm ra đã trúng một cước của Phó Thiên Nghĩa, bay ngược về sau, cũng tương đương với đồng loạt ngắt đứt mấy sợi râu của hắn, vì thế trên mặt Phó Thiên Nghĩa mới cảm thấy đau đớn.

 

Nhờ đó Đặng Ngọc Hàm mới có thể một kiếm đắc thủ.

 

Phó Thiên Nghĩa trúng kiếm, đau đớn nhập tâm, một cước đá ra vội thu về, Tả Khâu Siêu Nhiên vụt sử dụng Lục dương kim cương chưởng, Phó Thiên Nghĩa nhất thời không chống đỡ được, ngã xuống khỏi tảng đá lớn! Lúc này trên sông gió mạnh sóng lớn, nếu như rơi xuống, cho dù võ công có cao thì cũng mười phần chết chín!

 

Phó Thiên Nghĩa gầm lên điên loạn, liều chết vung tay, không ngờ lại bắt chặt lấy hai tay Tả Khâu Siêu Nhiên không chịu buông!

 

Tả Khâu Siêu Nhiên dùng sức quấn lấy hai tay Phó Thiên Nghĩa hồi lâu, hai người Tiêu, Đặng mới có thể đắc thủ, hắn đã cảm thấy rất mệt mỏi, bị cú kéo này liền bị lôi ra khỏi vách đá, rơi xuống phía dưới! Đặng Ngọc Hàm thấy vậy cả kinh, không kịp rút kiếm, hai tay chộp lấy dây lưng của Tả Khâu Siêu Nhiêu, giữ chặt không buông.

 

Nhưng hiện tại trên đá gió thổi cuồng loạn, sóng cao như núi, lại thêm Phó Thiên Nghĩa đau đớn giãy giụa, Đặng Ngọc Hàm cũng không có sức kéo hai người lên cùng lúc.

 

Đúng lúc này, đột nhiên vù một tiếng, một vật phá không bắn tới, lướt qua nham thạch, xoay vòng phản xạ, phụp một tiếng đâm vào khoảng giữa ngực và bụng Phó Thiên Nghĩa, lộ ra một đoạn ngắn sau lưng.

 

Vỏ kiếm!

 

Chiêu thứ ba trong tam đại tuyệt chiêu Hoán Hoan kiếm phái: Loạn hồng phi quá thu thiên khứ!

 

Phó Thiên Nghĩa kêu thảm, thét dài, hai tay lỏng ra, nắm lấy bao kiếm muốn rút, chỉ hơi buông tay đã rơi vào sóng dữ Trường Giang, biến mất giữa những ngọn sóng cao như núi!

 

Đặng Ngọc Hàm bấy giờ cố sức bắt lấy Tả Khâu Siêu Nhiên, quát lớn một tiếng:

 

- Lên!

 

Tả Khâu Siêu Nhiên mượn lực lộn người, cuối cùng cũng hạ xuống vách đá!

 

Hai người toàn thân ướt đẫm đứng bên vách đá, Tiêu Thu thủy ôm ngực, giãy giụa đứng dậy. Ba người kề vai nhau, đứng giữa mưa gió, nhìn xuống phía dưới. Nước sông gầm thét, sóng cao cả trượng, phảng phất như bọt nước là tiếng gào giận giữ của Trường Giang, thiên niên vĩnh thế rít gào không dứt...

 

Bộ này cực ngắn, chỉ đến đây thôi, bộ sau Dược Mã Hoàng Hà liền mạch với bộ này, vẫn tiếp tục nói về nhóm Tiêu Thu Thủy và cuộc chiến với Quyền Lực bang, dài hơn bộ này khoảng 3 lần.

back top