Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 171: Không sợ hãi

Lĩnh vực...

 

Kiếm Sư công hội phó hội trưởng Huyền Ẩn trên mặt vốn vẫn mang theo nụ cười hòa ái, sau khi thấy rõ trận quang mang màu xanh lam bên ngoài thân thể Lăng Vân, nụ cười trên mặt trong nháy mắt đông lại.

 

Không chỉ có hắn, bất cứ những người nào biết lĩnh vực là vật gì trên mặt toàn bộ đều ngốc trệ trong giây lát, phảng phất tất cả bị dính một loại định hình thuật, vẻ mặt không cách nào tin nổi.

 

Lão đồng lứa với Huyền Ẩn trong lúc nhất thời hai mặt nhìn nhau, hai bên liếc mắt nhìn nhau, cùng thấy được vẻ rung động trong mắt người kia lúc này.

 

Lăng Vân bây giờ còn không đến ba mươi tuổi a.

 

Không tới ba mươi tuổi cửu giai cường giả, điều này sao có thể. Bọn họ những lão già tự nhận là thiên phú cực tốt, vất vả mấy trăm năm mới đạt tới cửu giai cảnh giới, lại cứ như vậy bị một người trẻ tuổi không đến ba mươi năm liền làm được. Đây thật sự là quá đả kích người.

 

Nhìn lầm?

 

Nếu như là lúc bình thường thật là có thể nhìn lầm, nhưng trước mắt người ta chính là chính tay cầm một bát giai Thánh Kiếm Sư, làm huyết tế phẩm vì lĩnh vực của hắn mà diện thế (xuất hiện). Bát giai Thánh Kiếm Sư a, cho dù là để cho bọn họ những cửu giai cường giả dùng lĩnh vực tới giết, nếu muốn giết chết một người cũng không phải dễ dàng, nhưng Lăng Vân trước mắt...

 

Có vết xe đi trước này, ai sẽ hoài nghi uy lực lĩnh vực của đối phương, không phải tự mình vả vào mồm mình sao.

 

Trong lúc nhất thời, vốn những người muốn thừa dịp Vân Lai đế quốc bị diệt hoặc Lăng Vân sau khi chết, đánh chủ ý với Thần khí của hắn, toàn bộ thu hồi tâm tư.

 

Cùng một vị cửu giai cường giả là địch. Hơn nữa còn là một vị cửu giai cường giả có lĩnh vực. Chỉ cần là người có chút điểm đầu óc cũng biết đó là muốn chết.

 

Không thấy ngay cả bát giai Thánh Kiếm Sư cũng bị người ta 'tam hạ ngũ trừ nhị' (ý chỉ: làm việc đó rất nhẹ nhàng thành thạo) giải quyết sao. Nếu như bọn họ tùy tiện đi tới cướp đoạt Thần khí của người ta, nếu không phải đầu óc bị sét đánh hư thì chính là không kiên nhẫn để sống nữa.

 

Đám người Lâm Tuyết thấy Lăng Vân nhanh như vậy đã giết chết một vị bát giai Thánh Kiếm Sư của Vân Lai đế quốc. Sau khi khiếp sợ thì chỉ có sự hưng phấn phát ra từ nội tâm!

 

Mặc dù nàng không nhận ra cái gì gọi là lĩnh vực. Chẳng qua từ thần sắc giật mình của mọi người cũng không khó đoán ra ca ca của mình nhất định là có năng lực tài ba. Có lẽ cũng bởi vì có năng lượng cường đại này mới khiến cho hắn có lòng tin dám can đảm khiêu chiến Vân Lai đế quốc.

 

- Đây là lĩnh vực. Lĩnh vực lực lượng mà Cửu giai Thánh Kiếm Sư cường giả mới có thể nắm giữ.

 

Vân Không nhìn ánh mắt Lăng Vân hướng về phía mình không một tiếng động phát ra khiêu khích. Trong lòng chấn động quả thực đã đến tột đỉnh:

 

- Không thể nào. Điều này không thể nào! Lĩnh vực. Lĩnh vực của cửu giai chí cường giả. Hắn làm sao có thể nhanh như vậy đã tấn thăng đến cửu giai cảnh giới!? Mấy năm trước. Mấy năm trước hắn mới là ngũ giai Đại Kiếm Sư. Làm sao có thể nhanh như vậy liên tục tăng lên tứ giai. Đạt tới trình độ cửu giai!

 

Thánh Kiếm Sư của Vân Lai đế quốc ở bên cạnh, cùng với Vân Lai đế quốc bệ hạ Vân Trọng. Sau khi nghe vị bát giai cường giả giống như bị đả kích kinh hô, sắc mặt toàn bộ biến thành trắng bệch. Một ít công chúa hoàng tử tố chất tâm lý tương đối kém càng giống như trong nháy mắt bị tát sạch tất cả lực lượng toàn thân không có chút hình tượng nào ngồi bệt trên mặt đất. Dường như không muốn đối mặt với một sự thực này.

 

- Làm sao có thể là cửu giai, không phải nói hắn trong một năm này, tối đa có thể đột phá đến bát giai cũng đã tương đương với tư chất nghịch thiên sao!? Làm sao có thể đến cửu giai!?

 

Vân Trọng giờ phút này cũng là có chút hoảng hốt.

 

Được biết Lăng Vân đã đạt tới cửu giai, bao gồm cả Vân Không ở bên trong, tất cả Vân Lai hoàng thất Thánh Kiếm Sư toàn bộ đều kinh hãi.

 

Bọn họ Vân Lai đế quốc có thể không thèm đem một hai thất giai Thánh Kiếm Sư cường giả để vào mắt, cho dù là bát giai cường giả, sau khi trả giá nhất định vẫn có thể đem trảm sát, nhưng cửu giai...

 

Bát giai cùng cửu giai, đó hoàn toàn là hai cảnh giới. Cái thế giới này công pháp tu luyện bán ra đến bát giai, trên bát giai cửu giai lại vô cùng thần bí, chỉ có thông qua tài năng của bản thân tự lĩnh ngộ tìm tòi. Nguyên nhân chính là như thế, cửu giai lĩnh vực cường đại không phải bát giai kết giới có khả năng chống lại.

 

Vân Nhu và Lam Linh tự nhiên cũng nghe được các trưởng bối nói chuyện, nhìn Lăng Vân trên sân thi đấu phát ra khí tức áp bách vô hình, trong lòng nhị nữ chỉ có bị đè nén nặng trĩu.

 

- Tại sao lại như vậy, Linh tỷ, nên làm như thế nào.

 

Lam Linh lắc đầu:

 

- Bởi vì ngày đó, mới có kết quả hôm nay. Lúc các ngươi đôi bên làm ra quyết định với nhau, duyên phận đã nhất định là sinh hoặc tử.

 

- Ban đầu...

 

Ban đầu ở Hôi Sắc chi sâm, bởi vì Lăng Vân chỉ là một Kiếm Sư có tiềm lực, Kiếm Sư có tiềm lực như thế mặc dù tương đối hiếm thấy, nhưng Vân Lai đế quốc tuyệt đối không phải không có. Vì vậy, Vân Nhu chẳng qua là lễ phép mời một cái, cũng không hề cưỡng cầu.

 

Ban đầu ở Thần chi thí luyện không gian, nếu như nàng không phải suy nghĩ đến chênh lệch thân phận, thực lực sai biệt, xuất thân khác biệt lẫn nhau lúc đó, khi được biết ý nghĩ của hắn thì không đưa hắn kết nạp, ngược lại dần dần lạnh lùng, nếu không bây giờ Vân Lai đế quốc, có hay không đã có thể ra một vị cửu giai Thánh Kiếm Sư cường giả?

 

Còn có ở Đại Kiếm Sư tràng cảnh, được biết Lăng Vân có Thần khí, Thần kỹ, nàng nếu như không phải mặc cho cường giả đế quốc mình đi tranh đoạt, cướp lấy, mà dùng hết toàn lực, bảo vệ hắn, phong tỏa tin tức có liên quan đến Thần khí, bảo vệ người thân của hắn an toàn, có hay không hiện tại bọn họ Vân Lai đế quốc sau lưng đã có thể có một vị cửu giai chí cường giả làm chỗ dựa?

 

Tại sao lại như vậy.

 

Lại một lần, Vân Nhu lý giải câu nói bất đắc dĩ ẩn hàm sau lưng.

 

Chuyện tương lai, ai biết được.

 

Đúng à, ai biết. Ai có thể nghĩ đến, hai người lúc trước có thể 'sinh tử tương y', 'bất ly bất khí', không tới mười năm thời gian ngắn ngủn, lại biến thành sinh tử chi địch, nhất phương muốn đưa nhất phương khác vào chỗ chết.

 

Đây là vận mệnh châm chọc.

 

- Là ta sai rồi sao, nếu như không bởi vì ta, Lăng Vân căn bản là không thể nào cùng Vân Lai đế quốc có bất cứ gì giao tập, đế quốc chúng ta hôm nay cũng không cần vì chuyện này mà phiền não, Vân Liệt tiền bối cũng không cần bỏ mạng... Đây hết thảy, là ta quá sai sao?

 

- Sai? Ngươi không có sai, hắn cũng không có sai, mọi người cũng không có sai. Đứng ở trên lập trường quốc gia mà nói, ngươi làm rất tốt, cũng rất chính xác. Nếu như nhất định phải có sai, như vậy, sai chỉ có quy tắc tàn khốc sau lưng của cái thế giới này. Quy tắc dẫn đến không thể không dùng muôn phương ngàn kế, vận dụng hết thảy có thể vận dụng thoát khỏi vận mệnh tàn khốc như thế, trợ giúp đế quốc mình hướng tới phồn vinh thịnh vượng, tiến tới nắm giữ vận mệnh của mình, cam đoan quốc gia của mình sẽ không bị thế lực nào khác nô dịch. Bởi vì... quy tắc tàn khốc này, chúng ta không tiếc vứt bỏ thiện niệm nhân tính, bộc lộ tham lam tội ác của mình, cướp đoạt hết thảy bảo tàng mà người yếu nắm giữ, còn cho là đương nhiên...

 

-...

 

Lam Linh nhìn Lăng Vân trên sân thi đấu, lầm bầm lầu bầu, hoặc giống như nói cho người khác:

 

- Chính mình chết và người khác chết, ngươi sẽ làm ra lựa chọn gì?

 

Nhân tính vĩ đại ở cái thế giới này cũng không thường gặp. Ở thế giới này, trừ số rất ít người ra, tuyệt đại đa số mọi người cũng không có cái loại hy sinh bản thân, thành toàn cho sự vĩ đại của người khác.

 

Lăng Vân và Vân Nhu, hiển nhiên cũng thuộc về bên trong tuyệt đại đa số những người này.

 

Người không vì mình, trời tru đất diệt.

 

Tất cả vì mình, hắn có thể hy sinh hết thảy mà người khác có. Đặc biệt lúc nhất phương khác nằm ở thế yếu, ý nghĩ như thế, càng thiên kinh địa nghĩa như vậy!

 

Đây là bi ai của nhân tính.

 

- Tiểu Nhu, nếu như... Ta là nói nếu như... Nếu như thật đến một khắc kia, hắn nếu huyết tẩy toàn bộ Vân Lai hoàng thất, hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ. Ngươi là Vân Lai đế quốc công chúa, gánh vác kiêu ngạo của Vân Lai đế quốc, hắn nếu không để ý tình cảm ngày xưa thống hạ sát thủ đối với ngươi, như vậy, để hắn giết đi... Ngươi không có làm sai.

 

-...

 

Hai tay Vân Trọng nắm thật chặt, nội tâm để lộ ra một loại ngạo khí tuyệt không khuất phục, hừ lạnh một tiếng:

 

- Cửu giai, cửu giai! Cửu giai vậy thì như thế nào! Bát giai Thánh Kiếm Sư cùng chống lại xác thực không có bất cứ phần thắng gì. Nhưng, Vân Lai đế quốc ta đường đường là thất cấp văn minh đế quốc, một thất cấp văn minh có vô số con dân, làm sao lại e ngại hắn chỉ là một người? Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

 

Nói xong, hắn lập tức hướng Vân Không nói:

 

- Phóng tay đánh một trận đi. Những đạo cụ toàn bộ có thể sử dụng, không tiếc hết thảy, hôm nay trong chúng ta phải làm ra một cái kết thúc.

 

Vân Không vẻ mặt ngưng trọng gật đầu.

 

- Sợ hãi? Sợ? Vân Lai đế quốc ta đứng vững vô số năm dạng sóng to gió lớn nào mà chưa từng trải qua, vô luận tương lai mù mịt cỡ nào tiền đồ nguy hiểm cỡ nào đều không trọng yếu. Ta chỉ cần nhớ kỹ, ta thủy chung nhớ kỹ, chúng ta vẫn ở chỗ này, chúng ta một mực ở nơi này!

 

Vân Lai hoàng thất vài vị Thánh Kiếm Sư, vốn bị thực lực kinh khủng mười giây đánh chết bát giai Thánh Kiếm Sư của Lăng Vân hù dọa, giờ phút này nghĩ thông toàn bộ đứng lên:

 

- Bệ hạ nói không sai. Cửu giai Thánh Kiếm Sư, chúng ta ở đây bất cứ một người nào cũng không có thực lực chống lại. Nhưng, chúng ta chiến đấu không chỉ là một người, mà là một đế quốc, toàn bộ thất cấp văn minh có vô số con dân. Lực lượng của Vân Lai đế quốc thất cấp văn minh chúng ta ngưng tụ vô số năm, ta cũng không tin, lại e ngại chỉ là một người.

 

- Đúng vậy. Chúng ta không có Thần khí, không cách nào dựa vào Thần khí lấy lực thất giai chiến thắng cửu giai! Nhưng Vân Lai đế quốc chúng ta, Thánh khí tuyệt đối có cũng không ít. Hôm nay, để cho bọn họ xem một chút, lực lượng chân chính của Vân Lai đế quốc chúng ta đi.

 

Vân Không vừa nói xong, lập tức đem bốn cái không gian giới chỉ phân đến trên tay vài vị Thánh Kiếm Sư của Vân Lai hoàng thất.

 

Hai vị Thánh Kiếm Sư cường giả của Lam gia cùng hai người khác khó hiểu nhìn Vân Liệt, tại sao không có không gian giới chỉ phân đến tay bọn họ.

 

- Đây là ân oán của Vân Lai hoàng thất ta, nên do Vân Lai hoàng thất chúng ta chính mình đi giải quyết, các vị, trận chiến này cho dù chúng ta có thể đem người này diệt sát thì nhất định nguyên khí của Vân Lai đế quốc cũng tổn thương nặng nề. Mấy ngày này, công việc đế quốc, toàn quyền xin nhờ bốn vị.

 

Vân Không nói xong, cuối cùng cùng Vân Trọng bốn vị Thánh Kiếm Sư đồng thời hướng bốn vị Thánh Kiếm Sư khác thi lễ.

 

Mới vừa rồi còn nói đại khí lẫm liệt, lòng tin mười phần như vậy, như thế nào bây giờ...

 

Đó là bởi vì, trong lòng của tất cả mọi người có một câu chưa nói- Thần khí!

 

Đúng, trên tay Lăng Vân có Thần khí! Đây là một đề tài không có bất cứ tranh luận gì.

 

Chính là cho tới bây giờ, Thần khí này rốt cục có hiệu quả gì còn không có ai biết được, vì vậy, Vân Không không dám đánh cuộc!

 

Nếu như lực lượng kinh khủng của Thần khí kia thật sự quỷ thần khó lường, mà tất cả Thánh Kiếm Sư của Vân Lai đế quốc toàn bộ lại thượng tràng, bị Lăng Vân nhất cử toàn diệt, đến lúc đó, Vân Lai đế quốc cái thất cấp văn minh truyền thừa vô số năm này, trong nháy mắt biến thành 'danh tồn thực vong', không cần bao lâu, sợ là sẽ bị một ít lục, thất cấp văn minh xung quanh nhân cơ hội 'tấc tấc tằm thực'.

 

Ai cũng không dám lấy một đế quốc, đi đánh cuộc uy năng của một kiện Thần khí!

 

- Ta hiểu rồi.

 

Hai vị Thánh Kiếm Sư của Lam gia gật đầu:

 

- Vô luận như thế nào, bất luận kẻ nào muốn đụng đến Vân Lai đế quốc chúng ta, đều phải bước qua thi thể ta!

 

Hai vị Thánh Kiếm Sư của Lam gia hứa hẹn, làm cho đám người Vân Không thở dài một hơi.

 

Nhìn thoáng qua bốn vị Thánh Kiếm Sư bên cạnh Vân Cương, Vân Không tự giễu khẽ cười một tiếng, dẫn đầu hướng sân thi đấu bay lên, bốn người khác cũng theo sát sau đó.

back top