Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 183: Đêm trước

Lăng Vân tu dưỡng trong gió yên sóng lặng được nửa tháng.

 

Dĩ nhiên, gió yên sóng lặng như thế là đúng với hắn mà nói, ít nhất Lâm Tuyết trong một tháng này, đã vì hắn ngăn cản vô số người muốn mời hắn, bận rộn gần như có chút không thở nổi. Hơn nữa, bởi vì một loạt hành động khó hiểu của Thần chi liên minh, khắp đại lục có thể nói là ám lưu (sóng ngầm) mãnh liệt, vô số cao thủ đạt tới Thánh Kiếm Sư trở lên toàn bộ đã được mời đến, một hồi bão táp vô hình đang lặng yên nổi lên.

 

Vô luận bão táp cuối cùng có hay không buông xuống, ít nhất bây giờ, vẫn là trời quang vạn dặm, điều này vậy là đủ rồi.

 

Lăng Vân giờ phút này đang ngồi ở trong sân, ngón trỏ vươn ra, đầu ngón tay bắn ra một đạo kiếm khí từ Kiếm nguyên ngưng tụ thành, không ngừng cắt mài đối với Thánh khí khôi giáp rõ ràng đã sứt mẻ trước mặt.

 

Thánh khí khôi giáp này, đúng là kiện ngày đó trên người bát giai cường giả Vân Không của Vân Lai đế quốc. Giờ phút này, khôi giáp này ở trước mặt đạo kiếm khí của hắn không ngừng biến hình, gần như là dưới chỉ cắt kia, căn bản không hình thành được bất cứ ngăn cản nào, phảng phất bày ở trước mặt hắn, không phải là một kiện áo giáp thánh cấp, mà là một kiện vật phẩm mỏng manh có bề ngoài hoa lệ.

 

Đây là Kiếm hồn y theo Thần chi kiếm khí, mới diễn sinh ra ngụy liệt sản phẩm (kém hơn nguyên gốc).

 

Mặc dù chẳng qua là ngụy liệt sản phẩm, nhưng trình độ kiên cố so với Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí lúc trước, cường độ lại đột nhiên tăng mạnh không chỉ mấy lần, nếu như ngày đó hắn ở trên đài thi đấu có Kiếm nguyên tinh túy, cương mãnh, sắc bén như thế, chống lại một thân thánh khí của đám người Vân Không, Vân Cương căn bản là không cần tiêu hao quá nhiều khí lực.

 

Cho dù là chống lại cửu giai cường giả Minh Phong... Sợ là cũng sẽ không thua kém bao nhiêu.

 

Chẳng qua kiếm khí như thế dù sao cũng không phải hắn tự mình tu luyện ra, mặc dù có thể nắm giữ, nhưng bởi vì không thể hiểu rõ hết thảy kiếm khí này, Lăng Vân không thể không lấy loại điêu khắc sinh hoạt tinh tế tỉ mỉ cần đến tinh lực, tiếp xúc những kiếm khí này, hiểu rõ, hơn nữa nắm bọn chúng trong tay.

 

Một thước lĩnh vực!

 

Năng lực của nó gần như có thể phân giải hết thảy, ngày sau chỉ cần tiếp tục tiến hành tu luyện, tuyệt đối có thể trở thành lá chắn kiên cố nhất thế gian!

 

Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí!

 

Nếu như ngụy liệt kiếm khí trước mắt có một ngày có thể đạt tới Thần chi kiếm khí, thậm chí vượt qua mức Thần chi kiếm khí, nó tuyệt đối sẽ không thẹn với xưng hào sắc bén nhất thế gian!

 

Có mâu cực mạnh, thuẫn cực mạnh... Bây giờ duy nhất phải cường hóa, chính là bộ pháp.

 

Nếu như bộ pháp cũng có thể theo kịp mà nói, cho dù là để hắn tay không tấc sắt cùng cửu giai cao thủ đại chiến, có gì phải sợ hãi?

 

Nếu là lại bằng vào lực lượng của thần kỹ, thần khí...

 

Có hay không có thể cùng vị Kiếm Thánh hội trưởng kia của Kiếm Sư công hội, chống lại một hai?

 

Trong lúc hắn trầm ngâm, Lâm Tuyết từ ngoài sân tiến vào.

 

Thấy Lăng Vân ngồi ở trong sân vô cùng "Nhàn nhã", nàng không khỏi có chút sửng sốt. Ở trong ấn tượng của nàng, ca ca chính là người một khắc cũng không nguyện ý lãng phí, hôm nay tại sao có tâm tình như vậy, cầm một khối đồ vật điêu khắc chơi đùa?

 

- Có việc?

 

Lâm Tuyết gật đầu, nhường lối cho Diệu Âm ở phía sau.

 

Diệu Âm tiến lên một bước, đối với Lăng Vân khẽ mỉm cười:

 

- Các hạ, có sự tình, ta muốn nói chuyện riêng cùng ngươi.

 

Nhớ ngày đó ở sân thi đấu nàng vì Lâm Tuyết nói một câu phân bua, Lăng Vân gật đầu.

 

Nhìn thấy Lăng Vân gật đầu, Lâm Tuyết mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói một câu:

 

- Ca ca, Diệu Âm tỷ tỷ, các người nói chuyện, ta đi trước.

 

Rồi sau đó rời khỏi sân.

 

Lâm Tuyết vừa đi, Diệu Âm cũng không tiếp tục vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

 

- Lăng Vân các hạ, ngươi hẳn là truyền nhân của hắn chứ.

 

Lăng Vân nhướng mày.

 

Lại ra một "Truyền nhân của hắn"? Diệu Âm này, sẽ không giống với vị nam tử áo bào trắng kia hiểu lầm cái gì chứ.

 

- Kiếm tu nhất mạch? Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

 

Nghe xong lời này của hắn Diệu Âm lập tức thở dài một hơi, xác định:

 

- Ngươi quả nhiên là truyền nhân của hắn, cứ như vậy ta an tâm, ta...

 

- Chờ một chút.

 

Lăng Vân đưa tay ngăn trở nàng nói tiếp, tính trực tiếp mở miệng hỏi thăm "Hắn" trong lời nàng rốt cuộc là ai.

 

Chẳng qua vẫn còn chưa mở miệng hỏi, hắn lại đột nhiên ý thức được một vấn đề, hỏi ngược lại:

 

- Ngươi làm như thế nào biết được? Đừng nói với ta là chỉ từ công pháp tu luyện của liền suy đoán ra.

 

Diệu Âm khẽ mỉm cười:

 

- Ta cũng không giấu diếm các hạ. Lăng Vân các hạ tự mình đi Phong Diệp tinh cũng là ý tứ của hắn. Ngươi đi và về, nơi sử dụng, đều là truyền tống trận mà bệ hạ di lưu ở đó. Chẳng qua ngươi có điều không biết chính là, bởi vì nguyên do chủ tinh phong ấn, cách mở những truyền tống trận này trừ bệ hạ, Kiếm chi quân chủ đại nhân ra, cũng chỉ có hai người, trong hai người kia, lấy kiếm mà sống cũng chỉ có người ấy.

 

Lăng Vân nhìn thoáng qua Ám Lam chi kiếm.

 

Trong miệng Diệu Âm hắn là ai vậy, hắn đây xem như đã biết. Còn như nam tử áo bào trắng trong lời của hắn phải chăng... phải chăng cũng là chỉ Tử? Nếu như là nàng, nàng lúc ấy ở bên người mình vậy cũng coi như là mình đã hoàn thành lời hứa với hắn.

 

Thấy nét mặt Lăng Vân có chút bừng tỉnh đại ngộ, Diệu Âm lập tức cười nói:

 

- Xem ra Lăng Vân các hạ đã minh bạch. Các hạ, chẳng biết ngươi có thể cho ta gặp mặt vị tiền bối kia một lát hay không? Nhiều năm không gặp, bệ hạ thật là tưởng niệm, hy vọng có thể gặp nàng một lần.

 

- Bệ hạ trong lời ngươi là chỉ Tự nhiên nữ thần sao.

 

- Đúng vậy, các hạ.

 

Cùng Tự nhiên nữ thần quan hệ không phải tầm thường, Lăng Vân cũng sớm có chuẩn bị tâm tư, do đó cũng không cảm thấy giật mình lắm.

 

Tử ở bên trong Ám lam chi kiếm, nhưng đối với việc ngoại giới cũng không phải hoàn toàn không biết Diệu Âm đến, nàng tuyệt đối biết. Nếu như nàng thật muốn gặp Tự nhiên nữ thần, sợ rằng không cần Diệu Âm nói, sẽ tự mình hiện thân. Trước mắt chậm chạp không thấy động tĩnh, thái độ nàng như vậy đã biểu đạt rất rõ ràng.

 

- Ta nghĩ, một thời gian nữa nàng sẽ không gặp bệ hạ trong lời của ngươi.

 

Nghe trả lời thế, Diệu Âm rõ ràng có chút thất vọng, thần sắc cũng ảm đạm không ít:

 

- Nàng vẫn còn vì sự tình kia mà canh cánh trong lòng sao?

 

Đề tài thần linh như thế lúc này, Lăng Vân căn bản không hỏi. Hỏi hắn cũng can dự không được, đơn giản là không tăng phiền não, tự loạn tâm cảnh mà thôi.

 

- Ngay cả mặt mũi cũng không thấy, như vậy, cái vấn đề kia... Việc kia, nàng khẳng định cũng không nguyện ý giúp...

 

Diệu Âm lắc đầu, tâm tình có chút uể oải. Chẳng qua sau khi nàng âm thầm nhìn lại Lăng Vân một cái, lại giống như nhớ ra cái gì đó, điều chỉnh một chút tình trạng của mình, mang theo một tia khẩn cầu:

 

- Lăng Vân các hạ, tại hạ có một yêu cầu quá đáng.

 

- Nếu là yêu cầu quá đáng, vậy cũng không cần tương thỉnh rồi.

 

- Ách...

 

Diệu Âm trong lòng bị một trận buồn bực "Ta thỉnh cầu còn chưa có nói ra ngươi lại vội vã cự tuyệt như vậy". Mặc dù như thế nhưng nàng vẫn không thể không nói:

 

- Điều thỉnh cầu này, cùng Lăng Vân các hạ cũng có quan hệ nhất định, hơn nữa... Lăng Vân các hạ ngươi cũng không tò mò sao? Về Kiếm chi quân chủ đại nhân...

 

Lăng Vân trực tiếp lắc đầu, cắt đứt nàng tiếp tục nói hết:

 

- Nếu như không có chuyện gì trọng yếu, vậy xin mời.

 

Trong lời nói của Diệu Âm, hắn nghe ra mùi vị âm mưu. Đây là một loại trực giác, một loại trực giác căn bản không cần giải thích.

 

Chủ nhân đã hạ lệnh trục khách, Diệu Âm cũng không có ý tứ nán lại, nếu không bây giờ khiến cho hắn tâm sinh không vui, ngày sau muốn cùng hắn nói sự kiện kia, cũng có chút phiền toái.

 

Chẳng qua trong lòng nàng vẫn có bài tẩy của mình, ném ra một mồi nhử tốt nói:

 

- Lăng Vân các hạ, ta biết kim tiền, quyền thế, danh lợi, những thứ này ngươi đều chướng mắt, ở trong lòng ngươi, mục tiêu tu luyện ngự trị hết thảy. Ta mới vừa rồi muốn cùng ngươi nói, chính là vấn đề công pháp tu luyện của Kiếm chi quân chủ đại nhân. Nếu như ngươi nghĩ đến bút ký tu luyện của Kiếm chi quân chủ đại nhân, cùng với đại nhân sở tu kiếm kỹ đến tột cùng bao hàm ảo diệu như thế nào, tùy thời có thể tới tìm ta. Bệ hạ cùng Kiếm chi quân chủ đại nhân từng giao thủ nhiều lần, phương diện này tuyệt đối không ít, tin tưởng đồ vật của thần linh nhất định sẽ không để cho các hạ thất vọng.

 

Nói xong, nàng hơi hành lễ:

 

- Hy vọng các hạ suy nghĩ một chút, Diệu Âm trước hết không quấy rầy các hạ.

 

Nói xong, khom người lui ra ngoài.

 

Bút ký tu luyện, kiếm kỹ của Kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang, một dụ dỗ to lớn cỡ nào a!

 

Một bộ thần kỹ, đã đủ để làm cho một thiên tài trở thành tồn tại ngự trị bề trên, nếu như là thần kỹ của Kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang đại nhân, bút ký đoạn đường tu luyện của hắn lại chính tay ghi chép thì sao? Đối với bất cứ tu luyện giả nào mà nói, đây tuyệt tuyệt đối đối đều là 'vô giới chi bảo'! Diệu Âm tin tưởng, không cần bao lâu, ham tu thành cuồng Lăng Vân tất nhiên sẽ chủ động tìm tới mình.

 

Động tâm! Bút ký tu luyện và kiếm kỹ của Kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang, thật là làm Lăng Vân động tâm.

 

Hiện tại Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí của hắn đã vướng ở trước cảnh giới Kiếm Thần.

 

Tinh thần của kiếm, hắn hiểu, nhưng là hiểu nghĩa trên mặt chữ, cũng không có nghĩa là cũng biết tu luyện như thế nào.

 

Nam tử áo bào trắng đã có nói qua, Kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang và hắn cùng tu kiếm đạo, hai người có thể nói cùng một môn, mặc dù công pháp tu luyện không giống nhau, nhưng nếu có thể có được bút ký tu luyện của hắn, đối với mình cảnh giới lĩnh ngộ Kiếm hồn, tuyệt đối là trợ giúp lớn.

 

Chẳng qua động tâm thuộc về động tâm, hắn cũng không thay đổi hành động.

 

Hắn vẫn tin tưởng- đạt được bao nhiêu, thì trả giá bấy nhiêu.

 

Chuyện này sau lưng nếu ẩn chứa lợi nhuận kinh khủng như thế, như vậy phải trả giá đại giới tuyệt đối không phải nhỏ, vấn đề một khi liên lụy đến thần linh, tất sẽ trở nên không đơn giản như thế, ít nhất không phải hiện tại mình có khả năng can dự.

 

Có lẽ, chờ sau khi bước vào thần cấp, có thể suy nghĩ một chút đề nghị của Diệu Âm.

 

Nghĩ vậy, Lăng Vân lần nữa cúi đầu, đem tinh lực thả vào trên điêu khắc cái thánh cấp khôi giáp vứt bỏ này.

 

- Muốn nghe một chút đề nghị chứ?

 

Lăng Vân đang muốn nói "không muốn", Tử lập tức ý thức được điều mình thường thức sai lầm này, không chờ hắn nói chuyện đã mở miệng trước nói:

 

- Ta đề nghị ngươi nghe một chút thỉnh cầu của tiểu nha đầu kia, đối với ngươi có chỗ tốt nga.

 

- Nguyên nhân.

 

- Muốn nguyên nhân? Hắc, mặc dù ta rất chán ghét Kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang, nhưng không thể không nói, hắn đích thực là thiên tài, một kiếm đạo thiên tài.

 

- Ngươi biết hắn?

 

- Hắc, cũng bát quái? Chẳng qua cái vấn đề này dường như không phù hợp với phong cách của ngươi nga. Đề nghị ta cho ngươi, rốt cuộc có đi hay không, vẫn là phải một mình ngươi quyết định.

 

Tử vừa nói xong, lại 'tiêu thanh nặc tích'.

 

Nàng tránh cái đề tài này?

 

Lăng Vân thoáng kinh ngạc, có điều kinh ngạc như thế cũng chỉ kéo dài trong nháy mắt.

 

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệu Âm đã biến mất ở trong sân, tiếp tục tự mình khắc họa những điêu khắc này không có chút mỹ cảm nào.

back top