Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 253: Đông Huyền Hải Vực

Truyền tống trận, chẳng những có thể biến cự ly xa xôi giữa các tinh cầu trở thành gang tấc, lại còn là tượng trưng của một môn phái!

 

Tại Trung Ương Tinh, chưa chia ra như sau:

 

Có một hai vị thánh kiếm sư - tiểu hình môn phái

 

Có được cửu giai thánh kiếm sư - trung hình môn phái

 

Có Kiếm Thánh, lại có truyền tống trận - đại hình môn phái.

 

Chẳng qua là, chi phí chế tạo truyền tống trận quá mức đắt giá! Cho dù thất cấp văn minh trên chủ tinh muốn kiến tạo một cái truyền tống trận cũng muốn hao phí một lượng tiền tài kết xù!

 

Dựa theo ý tứ của Tuyết Vực đảo tam thánh, là để cho Thượng Huyền Kiếm Tông di chuyển môn phái vào một trong tam đại môn phái lúc trước. Bọn họ không có truyền tống trận, không có nghĩa là Vọng Hải Phái, Huyền Đào Phái, Tinh Vân Sơn cũng không có, hơn nữa nếu dời đi chẳng những có thể có diện tích lãnh thổ rộng lớn, tài nguyên vô cùng phong phú, hoàn cảnh khai phái vô cùng tốt đẹp, hoàn toàn là chuyện trăm lợi mà không có một hại.

 

Bản thân Lăng Vân tuy rằng đồng ý để Thượng Huyền Kiếm Tông dời tới Vọng Hải Phái, nhưng bản thân hắn cũng không có ý định đi theo. Hoàn cảnh của Tam Diện Nhai đối với việc tu luyện của hắn là vô cùng hữu ích, hắn tính toán sau khi trở về cũng vẫn sẽ tiếp tục bế quan ở đây.

 

Nghĩ đến Lăng Vân thích sự thanh tịnh, Lâm Tuyết chung quy cũng không có cưỡng cầu, chẳng qua là đem Thượng Huyền Kiếm Tông thiết kế thành biệt viện, hơn nữa còn không tiếc hao phí đại lượng kim tệ kiến tạo ra một cái truyền tống trận, nếu không may có xảy ra chuyện gì, Lăng Vân cũng có thể kịp thời phản ứng.

 

Những vị cửu giai thánh kiếm sư còn sót lại của Vọng Hải Phái tuy rằng muốn bảo toàn căn cơ của phái mình, nhưng sau khi được Lăng Vân hảo hảo dạy bảo một phen, có vài vị triệt để đại ngộ, quay người đầu nhập Thượng Huyền Kiếm Tông, trở thành tam đại hộ pháp của Thượng Huyền Kiếm Tông.

 

Còn những vị khác... nghe nói là đã ly khai Vụ Át Sơn. Chẳng qua nếu như muốn tìm bọn họ, sợ rằng có lật tung cả Trung Ương Tinh lên cũng đừng mơ tưởng tìm được dù chỉ là thân ảnh của bọn họ.

 

Sau khi hoàn thành việc di chuyển của Thượng Huyền Kiếm Tông, Lăng Vân lại làm thêm một số chuyện để ổn định môn phái (khai thông truyền tống trận, chuẩn bị người tọa trấn, uy hiếp dọa nạt...). Sau nữa năm bôn ba, cuối cùng mọi chuyện cũng tương đối ổn định.

 

Nghĩ đến Lăng Vân trong nửa năm không có tu luyện mà chỉ lo những việc trong môn phái, đám người Lâm Tuyết không khỏi cảm thụ được sự tín nhiệm, và đồng thời áp lực cũng đại tăng!

 

Lăng Vân làm như vậy là vì cái gì? Hết thảy chính là vì các nàng.

 

Nếu không, lấy cấp bậc Kiếm Thánh đỉnh phong của hắn, chỉ cần tìm một chỗ ẩn tu, há người nào dám tùy tiện trêu chọc.

 

...

 

Nửa năm sau, Tuyết Vực đảo tam thánh lại phái ra đệ tử đến mời Lăng Vân. Mặc dù cách thời gian chính thức phát ra danh ngạch còn tới ba năm thời gian. Nhưng chiến sự của Đông Huyền Hải Vực, đã muốn diễn biến đến thời kỳ cuối. Toàn bộ các thế lực đều chuẩn bị đánh cược một lần tối hậu. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

 

Khi Lăng Vân thông qua truyền tống trận, đặt chân lên Tuyết Vực Đảo, người đặc biệt phụ trách nghênh đón hắn là Thanh Trúc mới nhất thời thở phào. Vẻ mặt nhiệt tình hắn lên:

 

- Lăng Vân các hạ đã tới. Ba tỷ muội chúng ta mong ngươi thật là khổ mà.

 

Một vị Kiếm Thánh đỉnh phong cường giả, tương đương với ba vị Kiếm Thánh phổ thông! Nhất là người có thể khiên dẫn thiên vị tinh thần lực, chính là có thể lấy một địch bốn, điểm này các nàng đã tự mình thể nghiệm qua, tuyệt đối là không cần chất vấn! Trước mắt Lăng Vân vừa đến, liền tương đương với Tuyết Vực Đảo bọn họ có thêm tứ đại Kiếm Thánh, thực lực tăng lên gấp đôi, chống lại những thế lực khác trong Đông Huyền Hải Vực, không thể nghi ngờ là chiếm cứ thượng phong tuyệt đối!

 

- Việc này không nên chậm trễ, ngươi phái người dẫn ta đi tới Đông Huyền Hải Vực.

 

Thanh Bích tất nhiên là cầu như thế còn không được, nhưng cũng hỏi một câu có ý tứ một chút:

 

- Lăng Vân các hạ có muốn nghỉ ngơi một chút hay không? Uyên Ương Chi Hải cách chỗ chúng ta sáu, bảy ngày lộ trình... Hơn nữa bởi vì duyên cớ hải vực, dọc theo con đường này chẳng những người ở thưa thớt, còn có nhiều ma thú ẩn dấu trong biển! Tuy rằng các hạ không sợ hãi ma thú, nhưng đường dài bôn ba cũng có chút phiền toái...

 

- Không cần.

 

Thanh Bích cũng không miễn cưỡng,, lập tức đưa tới một vị nữ tử có thực lực cửu giai thánh kiếm sư:

 

- Tử Ngọc, ngươi đưa Lăng Vân các hạ tốc tốc tiến đến Uyên Ương Chi Hải, trợ giúp nhị vị sư thúc sư bá của ngươi. Trên đường đi ngàn vạn lần không được làm chậm trễ Lăng Vân các hạ.

 

Cả người Tử Ngọc mới nhìn qua, đích xác là giống như một khối ngọc phỉ thanh khiết không tỳ vết, khí tức tản mát ra từ trên người cũng tràn đầy một loại thuần khiết như ngọc. Nàng trước đây đã nghe đại danh của vị Kiếm Thánh đỉnh phong cường giả lấy một địch lại tam thánh, giờ khắc này nghe được lời này của sư phó, ánh mắt lộ ra một tia sùng kính, cung kính nói:

 

- Ra mắt Lăng Vân các hạ, nửa tháng kế tiếp làm phiền các hạ chiếu cố nhiều cho.

 

Nói xong nàng không thấy Lăng Vân mở miệng, đành phải bổ sung thêm một câu:

 

- Các hạ, xin hỏi chuẩn bị xong chưa? Nếu như có thể, chúng ta liền lên đường bây giờ.

 

Lăng Vân gật gật đầu, trực tiếp đằng không bay lên.

 

Tử Ngọc vốn định nói ở Tam Thánh Đảo không được phép phi hành, bất quá thấy sư phó Thanh Bích cũng không có mở miệng, cũng vội vàng đuổi theo hắn.

 

Vừa ra khỏi Tam Thánh Đảo, một phiến đại hải mênh mông nhất thời xuất hiện trong tầm mắt của Lăng Vân.

 

Nếu như ở trên mặt đất, có một tấm địa đồ mà nói, bằng vào những vật tham chiếu thì Lăng Vân còn không đến mức lạc đường. Nhưng nếu là hải vực, bốn phương tám hướng đều là biển trời một màu mênh mông bát ngát, nếu như không có người quen thuộc phiến khu vực này dẫn đường, có trời mới biết hắn bay ra ngoài đến tột cùng là cần bao nhiêu thời gian, cho dù là Kiếm Thánh cường giả, bị vây trong một năm nửa năm cũng coi như là hợp tình hợp lý.

 

Tử Ngọc vừa phi hành, vừa hướng Lăng Vân giới thiệu sơ qua về tình huống của Đông Huyền Hải Vực:

 

- Trước mắt mà nói, vẫn đang tranh đoạt danh ngạch tiến nhập Chí Cao Thần Giới của Đông Huyền Hải Vực, còn có ba phương thế lực. Một phương là thế lực bản địa liên hợp lại - Thương Tùng Phái, lưỡng phương kia là một trong Trung Ương Tinh mười hai đại phái - Hạo Thiên Kiếm Phái và Trích Tinh lâu.

 

Nói đến Hạo Thiên Kiếm Phái, Tử Ngọc có chút khác thường liếc nhìn Lăng Vân một cái:

 

- Nghe nói Lăng Vân các hạ cũng tinh thông về kiếm, lần này chống lại Hạo Thiên Kiếm Phái cũng xem như là kỳ phùng địch thủ.

 

- Ân?

 

Lần này Hạo Thiên Kiếm Phái chỉ có phái ra hai vị Kiếm Thánh, tương đương với chúng ta, mà nguyên nhân của việc này chính là chưởng môn ái nữ Tô Tiểu Tiên của Hạo Thiên Kiếm Phái.

 

Nói đến vị Tô Tiểu Tiên này, trong mắt Tử Ngọc hiện lên một tia kinh thán được che dấu rất tốt:

 

- Mặc dù là đối địch, nhưng không thể phủ nhận Tô Tiểu Tiên kia chính là đệ nhất nhân dưới bán Thần. Nghe đồn nàng tu luyện đến nay chưa đầy trăm năm, nhưng một thân tu vi cực cao, đã đạt đến cảnh giới Kiếm Thánh đỉnh phong! Tuy rằng cùng với Trấn Phái Thần Ngọc trên người nàng có một chút quan hệ, nhưng tư chất của nàng, cũng là không thua bất kỳ người nào. Hơn nữa, nàng đối với Hạo Thiên kiếm khí có trình độ lĩnh ngộ cực cao, nghe nói không ở dưới cha của nàng - Bán Thần cường giả, một năm trước sư phó cùng với sư thúc sư bá ba người liên thủ, nhưng cuối cùng cũng không có thể lưu nàng ở lại!

 

- Tuyết Vực Đảo hợp lực ba người cũng không thể đem nàng kích sát?

 

Tử Ngọc hiển nhiên là muốn xóa bỏ hiềm nghi của người khác đối với uy phong của phái mình, vội vàng nói:

 

- Mặc dù không có đem nàng kích sát, nhưng cũng đem nàng đánh cho trọng thương, nếu không, ba vị trưởng bối cũng không dám tự tiện ly khai Đông Huyền Hải Vực, chủ ý vào Vụ Át Sơn.

 

Lăng Vân gật gật đầu, cũng không nói gì. Trong lòng âm thầm nhớ kĩ người này. Bất quá những điều Tử Ngọc nói ra, đều thuộc về loại tin đồn mà thôi, không có tự mình trải qua, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện cho ý kiến.

 

- Tô Tiểu Tiên tuy rằng lợi hại, chung quy cũng không thể so với Lăng Vân các hạ có thể khiên dẫn thiên vị tinh thần lực, đến lúc đó chỉ cần các hạ ra tay, tin tưởng rằng Tô Tiểu Tiên chỉ có một đường bại lui!

 

- Thành bại, phải sau khi giao thủ mới biết được, lúc này vẫn nên mau chóng bay tới Uyên Ương Chi Hải đã.

 

Tử Ngọc bị hắn làm cho cụt hứng, chẳng nói chẳng rằng chỉ lo dẫn đường một hơi.

 

Phi hành trên đại hải mênh mông là thập phần buồn tẻ, những đã tới cảnh giới này thì cũng không có ai là kẻ đầu đường xó chợ! Năm, sáu ngày sau, đám người Lăng Vân cũng đã tiến nhập lĩnh vực của Uyên Ương Chi Hải.

 

Vừa tới ngoại vi của Uyên Ương Chi Hải, liền thấy pháo hiệu lục sắc bắn lên hư không, nở rộ ra. Trực tiếp khiến cho những ai trong phương viên hơn mười dặm đều có thể thấy được rõ ràng.

 

- Đây là tín hiệu cầu trợ của Thương Tùng Phái. Xem ra người của Thương Tùng Phái đang gặp phải nguy hiểm gì đó.

 

- Liên hệ mấy người Thanh Ương đi.

 

Tử Ngọc gật gật đầu, xuất ra một miếng đạo cụ giống như tấm gương, phóng ra một trận năng lượng ba động vô hình vào trong hư không!

 

Năng lượng ba động vừa truyền đi ra ngoài, Lăng Vân lập tức nhíu mày.

 

Tại trong cảm ứng của hắn, cổ ba động vô hình này cũng không có bắn đi xa, cơ hồ tiến cũng chỉ là trong vòng mười dặm liền phóng xuống.

 

Lăng Vân lập tức buông ra linh thức của mình hướng phạm vị hơn mười dặm tìm kiếm, quả nhiên phát giác tại trên một tiểu hải đảo, một nhóm hơn ba mươi vị thánh kiếm sư, kiếm sư do Thanh Trúc dẫn đầu đang vây công vài vị thánh kiếm sư của Thương Tùng Phái. Tuy rằng giờ khắc này các nàng đang vây công, lại chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nhưng thần sắc của các nàng lại tựa hồ không hề lạc quan. Hơn nữa, giờ khắc này xem ra Kiếm Thánh Thanh Trúc chỉ có thể phát huy lực chiến đấu so với cửu giai thánh kiếm sư Hàn Trần mạnh hơn một tầng mà thôi, trên người nàng có thể cảm nhận được khí tức yếu nhược.

 

Hơn nữa làm cho hắn giật mình chính là, Thanh Ương lúc này đang nằm hôn mê ở trong một phiến thụ lâm, rõ ràng là không lâu các nàng vừa trải qua một lần sinh tử đại chiến, một phương đã bị thất bại xem ra chính là các nàng.

 

Thấy vậy, Lăng Vân cũng không đợi Tử Ngọc tiếp tục đáp lại, cả người đằng không bay lên, gào thét hướng hải đảo kia bay tới, người còn chưa đến, kiếm khí mạn thiên đã theo khí thế phô thiên cái địa của Kiếm Thánh đỉnh phong cường giả hướng những người của Thương Tùng Phái giết tới...

back top