Thần Thánh sau khi hạ xuống đất, còn chưa kịp kiểm tra tỉ mỉ tình huống xung quanh, liền đã phát hiện ra điều gì, lập tức trở nên cảnh giác!
Thấy thế, Lăng Vân cũng lập tức đề phòng. Dù phương pháp ẩn nặc của hắn là do Thần Thánh truyền lại, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Thần Thánh có thể dễ dàng phát hiện ra hắn, chí ít thì cũng phải đúng khi hai người có cùng cảnh giới chứ?
Bất quá...
Mục quang của Thần Thánh giống như một thanh lợi kiếm nhìn thấu mọi việc, trong nháy mắt đã dừng lại trước khu vực mà Lăng Vân ẩn nấp. Sau khi cảm ứng tỉ mỉ thì sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng hình thành một đạo kiếm khí đánh về phía cây cột mà Lăng Vân ẩn thân. Cột đá vỡ vụn, để lộ ra một thân ảnh với Ám Lam Chi Kiếm trên tay.
- Là ngươi...
Nhìn thấy Lăng Vân, Thần Thánh hơi kinh hãi, nhưng ngay sau đó liền lộ ra vẻ vui sướng, nhưng tia vui sướng này còn chưa kịp lộ ra, sắc mặc lại trở nên kinh ngạc:
- Ngươi... cư nhiên đã đạt tới giai đoạn Kiếm Thần? Điều, điều này sao lại có thể...
Lăng Vân nhìn thoáng qua Thần điện, trong lòng âm thầm suy nghĩ:
"Thần Thánh nhất định đến đây không chỉ là một lần, vì sao vẫn còn xuất hiện ở nơi đây? Tất nhiên là vì hắn muốn thứ gì đó... Nói không chừng..."
Tuy nghĩ là thế, nhưng trên mặt Lăng Vân vẫn bất động thanh sắc, khẽ gật đầu nói:
- Loại tốc độ này so với Thần Thánh ngươi thì tính làm gì?
Lời nói này, không thể nghi ngờ là thừa nhận tu vi hiện tại của chính mình.
Thần Thánh hít nhẹ một hơi, tựa hồ như muốn ngăn chặn sự rung động ở trong lòng, nói:
- Lăng Vân, không thể không nói, trước kia là ta đã xem thường ngươi, ngươi đúng là một thiên tài.
Nói xong, ngữ khí của hắn lại có kèm theo một chút cảm khái:
- Thần Thánh ta có thể có thành tựu ngày hôm nay, toàn bộ là nhờ vào một thân công lực còn sót lại của lão quỷ kia, nếu như ta không có cường hành cướp đoạt năng lượng tu luyện qua vô số năm tháng, phong ấn ở thể nội của hắn, ta vị tất đã có thể tấn thăng tới cảnh giới Kiếm Thánh.
Vừa nói xong, hắn lại nhìn Lăng Vân một cái thật sâu:
- Hiện tại, ta đã có thể thừa nhận, ngươi có tư cách nhập cục đánh cờ.
Lăng Vân nhíu mày, cũng không có dây dưa trên vấn đề này, trực tiếp mở miệng nói:
- Tử Lâm, nàng ở nơi nào? Kết quả trận chiến mười năm trước của các ngươi rốt cuộc là như thế nào?
- Nàng ta?
Thần Thánh cảm thấy hơi quái dị nói:
- Sinh tử của nàng đối với ngươi mà nói, có quan hệ gì chứ?
Tử tuy đã cứu mình lúc trước, bất quá ân tình này cũng đã được trả sạch. Tuy thế, ân tình của Lam cũng không thể không trả, hắn hỏi câu này chính là thay mặt Lam mà hỏi.
- Ta muốn biết kết quả.
Thần Thánh gật gật đầu, cũng rất sảng khoái nói:
- Ta mặc dù có thực lực Kiếm Thần, hơn nữa chiếm cứ kiếm khí sắc bén, nhưng Tử Lâm, nàng chung quy là Kiếm Linh ưu tú nhất mà Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang bồi dưỡng ra, thực lực đã đạt tới cảnh giới Chân Thần, cho dù là lúc đó thực lực của ta hơn nàng một bậc, nhưng nếu muốn đem nàng kích sát, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Nói đến đây, ngữ khí của hắn hơi đổi:
- Bất quá, ta rất tò mò, giữa các ngươi đến tột cùng là quan hệ như thế nào? Một người là truyền thừa giả của tứ mạch kiếm khí, một người là Kiếm Linh do Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang bồi dưỡng ra sao lại ở cùng nhau. nguồn
- Điều này ngươi không cần biết.
Thần Thánh cười lạnh một tiếng:
- Ta chỉ là không hi vọng có một người ngốc bị người ta đem bán, mà lại còn giúp người ta kiếm tiền mà thôi.
Nói xong, hắn lắc đầu một cách tiếc hận:
- Tuy rằng ta không biết ngươi hiện tại đang cùng ai tác chiến, nhưng, nhìn thiên phú kinh người của ngươi, ta có thể lựa chọn cùng ngươi hợp tác, giúp ngươi thoát khỏi đại cục này! Điều kiện tiên quyết là...
Một đạo kiếm ý trong nháy mắt khóa chặt Lăng Vân lại.
-... Giao ra trận linh!
Lăng Vân cũng không nôn nóng động thủ, mà là tiếp tục hỏi:
- Trận linh? Nàng ta đến tột cùng là có thân phận gì, đáng giá cho ngươi vì nàng mà liều chết liều sống như vậy sao?
- Đây là nhân tố chủ yếu mà Kiếm chi quân vương đã cực khổ bày ra đại cục này! Đem trận linh giao ra đây, ta có thể nói cho ngươi biết hết thảy.
- Hiện tại quyền chủ động đang ở trên tay ta, ta cần phải nhìn thấy thành ý của ngươi.
- Lại còn có ý này nữa sao...
Thần Thánh hừ nặng một tiếng:
- Quyền chủ động? Có lẽ ngươi căn bản không biết được người nào mới là người nắm giữ quyền chủ động, tiểu tử ngu muội, để ta cho ngươi biết cái gì mới là chân tướng, khi ta đạt được kiếm linh, ngươi có thể thấy được một màn hay.
Vừa nói xong, khí thế của Thần Thánh đột nhiên biến đổi, một cổ uy áp khổng lồ như quân lâm thiên hạ trong nháy mắt phóng ra từ trên người hắn, xông lên cao.
- Truyền thừa giả của Tuyệt tiên kiếm khí? Tốt lắm! Ta sẽ thay sư phó của ngươi giáo huấn ngươi thật tốt, để cho ngươi minh bạch được hậu quả của việc lấy lực lượng Kiếm Thần khiêu chiến Thần Thánh ta!
Trận linh thì Lăng Vân căn bản không có khả năng giao ra, kể từ đó, chiến đấu là việc khó tránh khỏi! Một cổ kiếm ý sắc bén không hề kém hơn kiếm khí của Thần Thánh trong nháy mắt phá tan uy áp đến từ trên người Thần Thánh, đồng thời cũng phóng lên cao, hai cổ kiếm khí va chạm mãnh liệt trên hư không, tạo thành những tiếng nổ vang như lôi đình. Trần nhà Thần điện nguyên bản đã bị tàn phá nặng nề, hiện tại liền bị chấn thành phấn vụn, để lộ ra bầu trời xanh thẳm! Không đợi Lăng Vân đề thăng khí thế tới đỉnh điểm, Thần Thánh trong nháy mắt đã tiêu thất ở vị trí của mình, ngay sau đó, kiếm ảnh khổng lồ của thanh kiếm trong tay Thần Thánh lấy một tốc độ khủng khiếp phóng lớn ở trước mắt.
Đất trời lắc lư kịch liệt, một kiếm cực kỳ đáng sợ vung ra, đem ý cảnh thần bí chưa từng giao động khi Lăng Vân tiến nhập cảnh giới Kiếm Thần bổ ra, vừa lúc Ám Lam Chi Kiếm cũng vừa quét tới, va chạm mãnh liệt cùng với nó.
"Oanh long long!"
Lấy Lăng Vân làm tâm, một vòng kiếm khí tản ra bốn phía, tất cả cột trụ xung quanh đều ầm ầm vỡ vụn, mặt ngoài của Thần điện cũng bị hoàn toàn phá hủy!
"Phanh!"
Một khe nứt từ trong vụ nổ kéo dài ra, vừa nhìn thấy nó, Lăng Vân đã lập tức lấy một loại tốc độ khủng khiếp lui về phía sau, không quản những cột đá cản đường đều đem chúng chấn thành khói bụi!
Tuy vội vàng thối lui, nhưng ánh mắt của hắn cũng không hề rời khỏi Thần Thánh, lúc này kiếm thứ hai của Thần Thánh cũng đã giáng tới, Ám Lam Chi Kiếm trong tay lập tức phóng tới, đồng thời một thanh kiếm màu xanh thẳm khác cũng lập tức được xuất ra, chém tới một đạo kiếm khí.
Ám Lam Chi Kiếm trong nháy mắt liền bị một kiếm của Thần Thánh đánh bay, lộn mấy vòng rồi cắm sâu trên vách tường thần điện, nó cũng chỉ có thể làm giảm đi một chút thế công của Thần Thánh. Ngay sau đó, thanh kiếm xanh thẳm cũng hung hăng va chạm với một kiếm này của Thần Thánh.
Song kiếm va chạm, cả không gian giống như một hồ nước yên tĩnh nổi lên gợn sóng, khuếch tán ra bốn phía, hoàn toàn đem những cột trụ còn sót lại chấn tan.
Lăng Vân còn chưa kịp đứng vững đã lập tức bị đẩy lui thêm vài bước, mỗi bước đều để lại những vết nứt chia năm xẻ bảy trên mặt đất. Mà Thần Thánh kia thì thân hình cũng bị chấn động, tay cầm kiếm không ngừng run rẩy, bàn tay nắm lại thật chặt để ổn định Thần kiếm.
Song phương giao thủ phen này, chỉ có thể coi là cân sức ngang tài. Bất quá thì Lăng Vân đã mất đi thanh Ám Lam Chi Kiếm, không hề kém hơn vũ khí của cường giả Chân Thần kia.
Ổn định lại thân hình, Thần Thánh mới cười ha hả nói:
- Tốt, tốt, tốt lắm! Lăng Vân, ngươi thật sự là làm ta kinh ngạc. Không nghĩ tới mới vài năm, ngươi đã có thực lực không hề dưới ta, như thế... Ngày sau chờ ngươi hiểu ra, cùng ta đối kháng Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang, cuối cùng thì cũng không chỉ còn mình ta cô đơn. Cho dù là sau đó tranh chiến thiên hạ, ta cũng không phải vì không tìm thấy đối thủ mà tịch mịch rồi, ha ha ha ha...
Cười to một tiếng, Thần Thánh lại phóng lên cao, một cổ kiếm ý vô hình trong nháy mắt đã tràn ngập khắp toàn bộ Thần điện tàn phá.
Lăng Vân biết, mới vừa rồi chỉ bất quá là đối kháng thực lực, hiện tại mới chính là đối kháng kiếm kỹ!
Chín loại kiếm kỹ của Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí trong nháy mắt lóe lên trong não hải, hắn nhanh chóng bác bỏ kiếm thứ bảy tràn đầy nhân tố bất an ra, lập tức lựa chọn kiếm thứ tám. Trong nháy mắt, linh thức của Lăng Vân tràn khắp phiến đại địa, trong lòng hắn có một cảm giác phiến đại địa này chính là một thần khí!
Lúc này trong mắt Thần Thánh thì Lăng Vân đã biến hóa kịch liệt. Hắn dường như đã không còn là người, mà là một viễn cổ sơn mạch, đứng vững qua mưa gió bao nhiêu vạn năm cũng không bị phá hủy, tràn ngập khí tức thê lương. Dù cho hắn muốn đem hắn di động nửa bước cũng không thể.
Bất quá, trong nháy mắt tòa sơn mạch kia trong nháy mắt giống như động đậy.
Mà động ở đây không chỉ là sơn mạch, mà là cả lực lượng linh mạch chôn sâu ở trong phiến đại địa, tựa hồ trong nháy mắt này, một tòa sơn mạch biến thành một phiến đại địa, từ một phiến đại địa đến đến cả tinh cầu, tập trung khí thế cuộn trào của cả khỏa chủ tinh mãnh liệt đánh tới.
Sơn mạch biến thành tinh cầu!
Một kiếm này, hoặc là chém nát cả khỏa tinh cầu, hoặc là bị lực lượng không thể chống lại uẩn hàm trên khỏa tinh cầu này oanh kích cho tan xương nát thịt.