Editor: ChieuNinh
Lỗ Đạt Mã rất tận lực cẩn thận, nhưng mà muốn không làm đau hắn là không thể nào, dù sao cũng là khoét thịt lấy vật. Nhìn trộm xem Dã Nhân huynh, tóc hắn rối tung đã có vài sợi bị ướt mồ hôi dính vào trên trán. Bờ môi trắng bệch run rẩy lật lên, lộ ra một hàm răng dày đặc, hai cái răng nanh vừa dài vừa nhọn, cảm giác có thể dễ dàng cắn thủng bất kỳ vật gì.
Tập trung tinh thần, Lỗ Đạt Ma nhanh nhẹn động tác ở dưới tay.
Lấy ra một cái răng rắn trong miệng vết thương, lại khoét thịt thối, đợi chảy hết nước mủ xong, có máu màu đỏ chảy ra thì Lỗ Đạt mã thở dài một cái, cầm than tro đã chuẩn bị trước thoa lên trên vết thương.
Lỗ Đạt Mã rất may mắn lúc nhàm chán đã đọc sơ qua《sách nghiên cứu thảo mộc》, nếu không, thật đúng là không biết làm sao cầm máu tiêu viêm cho Dã Nhân huynh. Thứ than tro này ở trong《sách nghiên cứu thảo mộc》gọi là “Bách Thảo Sương”, có thể cầm máu tiêu viêm.
Sau khi làm xong một loạt động tác này, Lỗ Đạt Mã cảm giác mình cũng sắp mệt lả. Trong quá khứ đi học thì đều là lý luận, lúc này là thực tiễn chân thật, cũng là tay mềm chân nhuyễn.
Lau mồ hôi trên trán, giương mắt nhìn Dã Nhân huynh.
Vậy mà hắn không có bị đau đến hôn mê, vào lúc này đang không hề chớp mắt nhìn nàng.
Lỗ Đạt Mã mệt mỏi vểnh khóe môi “Hắc hắc” hai tiếng, nói: “Tốt rồi.”
Dã Nhân huynh nhìn vết thương một chút, lại nhìn Lỗ Đạt Mã một chút, chỉ vào vết thương “Ô trong quang quác” nói một trận lời nói mà Lỗ Đạt Mã nghe không hiểu rồi lại nhắm mắt lại.
Lỗ Đạt Mã thăm dò nhiệt độ trên người Dã Nhân huynh, có thể là mới vừa rồi nhịn đau ra một thân mồ hôi, vào lúc này ngược lại nhiệt độ có chút bình thường.
Uống chút nước, lại đùa nghịch cái răng rắn.
Từ kích thước của cái răng rắn có thể phán đoán, vóc dáng con rắn kia khẳng định không nhỏ, phải xem như là trăn hoặc là mãng xà rồi.
Dã Nhân huynh có thể sống sót sau tai nạn từ trong miệng rắn, thật hiển nhiên là có bản lãnh, xem ra trị giá võ lực không thấp.
Lỗ Đạt Mã vân vê cái răng rắn trong tay, suy nghĩ lung tung, mí mắt dần nặng trĩu......
Một ngày này vừa thi chạy với ngựa sừng trâu, lại vừa khoét lấy răng rắn cho Dã Nhân huynh, Lỗ Đạt Mã mệt đến ngất ngư, vậy nên giấc ngủ này đặc biệt ngon, khi tỉnh lại không ngờ đã vào ban đêm.
Lỗ Đạt Mã ảo não đứng ở bên cạnh đống cỏ, nhìn chằm chằm đống lửa đã sớm tắt, trong lòng không ngừng mắng mình: “Heo à, ngủ như chết vậy, lần này thì xong đời, không có vũ khí phòng mãnh thú, chờ biến thành ăn khuya thôi.” Hung hăng vỗ lên đầu một cái rồi ngồi xuống.
Sợ hãi sắp bị quên đi lại một lần nữa khôi phục ở trong lòng Lỗ Đạt Mã. Nàng cảm thấy dường như lúc nào cũng sẽ có mãnh thú nhảy ra cắn chết nàng, ngậm trong mồm tha đi, xơi tái. Chỉ cần hơi có chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ làm cho nàng lông tóc dựng đứng, cảnh giác quan sát bốn phía.
Chuyện đời nói chung là như vậy, thường thường chuyện tốt thì không linh, ghét của nào trời trao của nấy.
Ngay tại lúc Lỗ Đạt Mã trông gà hoá cuốc, theo tiếng “sàn sạt” truyền đến, một con Cự Mãng đi đêm không phụ sự kỳ vọng, bò ra từ trong bụi cỏ.
Nó ngước cao đầu, đầu lưỡi đưa ra từ trong miệng không ngừng đung đưa, cảm ứng mùi và nhiệt độ rất nhỏ lần lượt truyền lại từ trong không khí, tìm kiếm vị trí con mồi.
Không thấy được toàn thân cự mãng (rắn mãng xà cực to lớn), chỉ có một cái đầu chui ra khỏi bụi cỏ thì đã cao có cỡ nửa người của nàng, Lỗ Đạt Mã bị dọa đến không nhịn được mà thét chói tai ra tiếng.
Tiếng kêu sợ hãi làm Cự Mãng dừng lại một chút, sau đó liền điều chỉnh phương hướng, lưỡng lự đi tới vị trí của Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã cố gắng để cho mình tỉnh táo, nàng không muốn vùi thân trong bụng rắn, nàng phải nghĩ biện pháp tự cứu mình.
Mức độ do dự của cự mãng không tính là nhanh, nó đang thử dò xét đi tới.
Lỗ Đạt Mã nhanh chóng xoay chuyển đầu óc có chút tê dại, cố gắng sắp xếp ra một chút tư liệu hữu dụng, có thể giữ được tánh mạng.
Nàng nhớ được đã đọc qua trong một quyển sách nào đấy về thám hiểm rừng rậm, hình như trăn rắn sau khi bắt được con mồi, cũng không trực tiếp ăn luôn, mà là dùng thân thể to dài quấn quanh con mồi. Cho đến khi cắt đứt xương sườn con mồi khiến cho con mồi không cách nào hô hấp, cuối cùng hít thở không thông mà chết, sau đó mới từ từ nuốt trọn.
Chỉ cần không để cho nó ghìm chết mình, vậy thì sẽ không bị nuốt trọn, Lỗ Đạt Mã nghĩ vậy liền làm, cả người nàng nằm ép sát xuống mặt đất. Đang lúc nàng cố gắng hết mức bảo đảm không có bất kỳ khe hở nào cùng mặt đất, như vậy nó cũng không có cách nào quấn quanh mình.
Nhưng mà, giống như nó sẽ bắt đầu cắn nuốt từ phần đuôi hoặc phần chân con mồi, đột nhiên nàng nhớ tới trong sách hình như còn đề cập tới một câu như vậy. Lỗ Đạt Mã cảm giác thật giống như một chậu nước lạnh giội xuống đầu, làm nàng rét lạnh thấu xương, lúc này thật sự là nhắm mắt chờ chết.
Từ lúc Lỗ Đạt Mã thét chói tai đến nghĩ biện pháp tự cứu, rồi đến khi sinh ra ý niệm tuyệt vọng, thật ra thì cũng chỉ chừng mười giây, mà Cự Mãng đã tới trước mặt.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy thật giống như đã ngửi thấy được mùi tanh hôi tản mát ra từ trong miệng Cự Mãng, trong đầu một ý niệm thoáng qua ——”Nàng sắp bị xơi tái rồi“.
Đang lúc Lỗ Đạt Mã muốn cam chịu số phận, đột nhiên một tiếng gào to đinh tai nhức óc của mãnh thú cỡ lớn thuộc về dòng mèo vang lên. Sau đó một bóng dáng màu đen khổng lồ giống như bóng đêm đã nhào tới trên thân Cự Mãng, móng vuốt to lớn dày rộng hung hăng chụp lên cái đầu đang há to miệng.
Hết chương 10.
Lỗ Đạt Mã rất tận lực cẩn thận, nhưng mà muốn không làm đau hắn là không thể nào, dù sao cũng là khoét thịt lấy vật. Nhìn trộm xem Dã Nhân huynh, tóc hắn rối tung đã có vài sợi bị ướt mồ hôi dính vào trên trán. Bờ môi trắng bệch run rẩy lật lên, lộ ra một hàm răng dày đặc, hai cái răng nanh vừa dài vừa nhọn, cảm giác có thể dễ dàng cắn thủng bất kỳ vật gì.
Tập trung tinh thần, Lỗ Đạt Ma nhanh nhẹn động tác ở dưới tay.
Lấy ra một cái răng rắn trong miệng vết thương, lại khoét thịt thối, đợi chảy hết nước mủ xong, có máu màu đỏ chảy ra thì Lỗ Đạt mã thở dài một cái, cầm than tro đã chuẩn bị trước thoa lên trên vết thương.
Lỗ Đạt Mã rất may mắn lúc nhàm chán đã đọc sơ qua《sách nghiên cứu thảo mộc》, nếu không, thật đúng là không biết làm sao cầm máu tiêu viêm cho Dã Nhân huynh. Thứ than tro này ở trong《sách nghiên cứu thảo mộc》gọi là “Bách Thảo Sương”, có thể cầm máu tiêu viêm.
Sau khi làm xong một loạt động tác này, Lỗ Đạt Mã cảm giác mình cũng sắp mệt lả. Trong quá khứ đi học thì đều là lý luận, lúc này là thực tiễn chân thật, cũng là tay mềm chân nhuyễn.
Lau mồ hôi trên trán, giương mắt nhìn Dã Nhân huynh.
Vậy mà hắn không có bị đau đến hôn mê, vào lúc này đang không hề chớp mắt nhìn nàng.
Lỗ Đạt Mã mệt mỏi vểnh khóe môi “Hắc hắc” hai tiếng, nói: “Tốt rồi.”
Dã Nhân huynh nhìn vết thương một chút, lại nhìn Lỗ Đạt Mã một chút, chỉ vào vết thương “Ô trong quang quác” nói một trận lời nói mà Lỗ Đạt Mã nghe không hiểu rồi lại nhắm mắt lại.
Lỗ Đạt Mã thăm dò nhiệt độ trên người Dã Nhân huynh, có thể là mới vừa rồi nhịn đau ra một thân mồ hôi, vào lúc này ngược lại nhiệt độ có chút bình thường.
Uống chút nước, lại đùa nghịch cái răng rắn.
Từ kích thước của cái răng rắn có thể phán đoán, vóc dáng con rắn kia khẳng định không nhỏ, phải xem như là trăn hoặc là mãng xà rồi.
Dã Nhân huynh có thể sống sót sau tai nạn từ trong miệng rắn, thật hiển nhiên là có bản lãnh, xem ra trị giá võ lực không thấp.
Lỗ Đạt Mã vân vê cái răng rắn trong tay, suy nghĩ lung tung, mí mắt dần nặng trĩu......
Một ngày này vừa thi chạy với ngựa sừng trâu, lại vừa khoét lấy răng rắn cho Dã Nhân huynh, Lỗ Đạt Mã mệt đến ngất ngư, vậy nên giấc ngủ này đặc biệt ngon, khi tỉnh lại không ngờ đã vào ban đêm.
Lỗ Đạt Mã ảo não đứng ở bên cạnh đống cỏ, nhìn chằm chằm đống lửa đã sớm tắt, trong lòng không ngừng mắng mình: “Heo à, ngủ như chết vậy, lần này thì xong đời, không có vũ khí phòng mãnh thú, chờ biến thành ăn khuya thôi.” Hung hăng vỗ lên đầu một cái rồi ngồi xuống.
Sợ hãi sắp bị quên đi lại một lần nữa khôi phục ở trong lòng Lỗ Đạt Mã. Nàng cảm thấy dường như lúc nào cũng sẽ có mãnh thú nhảy ra cắn chết nàng, ngậm trong mồm tha đi, xơi tái. Chỉ cần hơi có chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ làm cho nàng lông tóc dựng đứng, cảnh giác quan sát bốn phía.
Chuyện đời nói chung là như vậy, thường thường chuyện tốt thì không linh, ghét của nào trời trao của nấy.
Ngay tại lúc Lỗ Đạt Mã trông gà hoá cuốc, theo tiếng “sàn sạt” truyền đến, một con Cự Mãng đi đêm không phụ sự kỳ vọng, bò ra từ trong bụi cỏ.
Nó ngước cao đầu, đầu lưỡi đưa ra từ trong miệng không ngừng đung đưa, cảm ứng mùi và nhiệt độ rất nhỏ lần lượt truyền lại từ trong không khí, tìm kiếm vị trí con mồi.
Không thấy được toàn thân cự mãng (rắn mãng xà cực to lớn), chỉ có một cái đầu chui ra khỏi bụi cỏ thì đã cao có cỡ nửa người của nàng, Lỗ Đạt Mã bị dọa đến không nhịn được mà thét chói tai ra tiếng.
Tiếng kêu sợ hãi làm Cự Mãng dừng lại một chút, sau đó liền điều chỉnh phương hướng, lưỡng lự đi tới vị trí của Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã cố gắng để cho mình tỉnh táo, nàng không muốn vùi thân trong bụng rắn, nàng phải nghĩ biện pháp tự cứu mình.
Mức độ do dự của cự mãng không tính là nhanh, nó đang thử dò xét đi tới.
Lỗ Đạt Mã nhanh chóng xoay chuyển đầu óc có chút tê dại, cố gắng sắp xếp ra một chút tư liệu hữu dụng, có thể giữ được tánh mạng.
Nàng nhớ được đã đọc qua trong một quyển sách nào đấy về thám hiểm rừng rậm, hình như trăn rắn sau khi bắt được con mồi, cũng không trực tiếp ăn luôn, mà là dùng thân thể to dài quấn quanh con mồi. Cho đến khi cắt đứt xương sườn con mồi khiến cho con mồi không cách nào hô hấp, cuối cùng hít thở không thông mà chết, sau đó mới từ từ nuốt trọn.
Chỉ cần không để cho nó ghìm chết mình, vậy thì sẽ không bị nuốt trọn, Lỗ Đạt Mã nghĩ vậy liền làm, cả người nàng nằm ép sát xuống mặt đất. Đang lúc nàng cố gắng hết mức bảo đảm không có bất kỳ khe hở nào cùng mặt đất, như vậy nó cũng không có cách nào quấn quanh mình.
Nhưng mà, giống như nó sẽ bắt đầu cắn nuốt từ phần đuôi hoặc phần chân con mồi, đột nhiên nàng nhớ tới trong sách hình như còn đề cập tới một câu như vậy. Lỗ Đạt Mã cảm giác thật giống như một chậu nước lạnh giội xuống đầu, làm nàng rét lạnh thấu xương, lúc này thật sự là nhắm mắt chờ chết.
Từ lúc Lỗ Đạt Mã thét chói tai đến nghĩ biện pháp tự cứu, rồi đến khi sinh ra ý niệm tuyệt vọng, thật ra thì cũng chỉ chừng mười giây, mà Cự Mãng đã tới trước mặt.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy thật giống như đã ngửi thấy được mùi tanh hôi tản mát ra từ trong miệng Cự Mãng, trong đầu một ý niệm thoáng qua ——”Nàng sắp bị xơi tái rồi“.
Đang lúc Lỗ Đạt Mã muốn cam chịu số phận, đột nhiên một tiếng gào to đinh tai nhức óc của mãnh thú cỡ lớn thuộc về dòng mèo vang lên. Sau đó một bóng dáng màu đen khổng lồ giống như bóng đêm đã nhào tới trên thân Cự Mãng, móng vuốt to lớn dày rộng hung hăng chụp lên cái đầu đang há to miệng.
Hết chương 10.