Editor: ChieuNinh
Hắc báo dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lỗ Đạt Mã, từ trong cổ họng phát ra âm thanh “Ô oa oa” rất nhẹ, lộ ra ý vị đáng thương như vậy.
Nó dùng sức ba chi, chân trước bên phải chạm đất nhẹ một chút, từ từ nằm xuống. Nâng lên cái đầu lông mềm đen như nhung, nháy mắt với Lỗ Đạt Mã, nét mặt kia giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ.
Đột nhiên Lỗ Đạt Mã ảo não, tối hôm qua hắc báo vì cứu mình mà bị thương. Vào lúc này chỉ vì chuyện nó cười mình mà bỗng dưng lại giận dỗi với nó, dùng thức ăn nó thèm mà trả thù nó, Lỗ Đạt Mã cảm giác mình quá không phúc hậu, thật không có lương tâm.
Nàng cầm chuỗi thịt cự mãng, nướng xong thổi thổi, giơ lên phía trước hắc báo.
Con ngươi hắc báo đang ảm đạm xuống trong nháy mắt lóe lên sáng rỡ, đầu tiên là nó dùng mũi ngửi một cái, lại đưa đầu lưới liếm liếm, sau đó giương mắt nhìn Lỗ Đạt Mã, giống như mang theo một chút thận trọng lấy lòng. Nhận lấy xâu thịt từ trong tay Lỗ Đạt Mã xong thì dùng móng vuốt lớn đè lại nhánh cây xuyên thịt, ăn liên tục từng miếng từng miếng.
Lỗ Đạt Mã cầm xâu thịt còn dư lại trong tay thả vào bên cạnh hắc báo, mới vừa rồi ăn hai xâu nàng đã có cảm giác no bụng, quyết định đi qua sắp xếp xử lý lại thịt cự mãng được Tiểu Báo lột hết da một chút. Đây là thức ăn trong mấy ngày sắp tới của nàng và hắc báo, phải nghĩ biện pháp bảo vệ thật tốt.
Lỗ Đạt Mã cắt thịt cự mãng thành từng miếng mỏng, lấy nhánh nho dại được nàng tuốt sạch sẽ xuyên lại thành chuỗi, đặt ở bên ngoài đống cỏ phơi khô.
Hắc báo ăn sạch que thịt nướng, cũng không có no bụng, thấy Lỗ Đạt Mã đang bận rộn, tựa như ngượng ngùng quấy rầy nàng, xoay người cắn một miếng thịt cự mãng còn sống mà gặm. Gặm hai cái thì ngẩng đầu nháy nháy con mắt với Lỗ Đạt Mã, cũng phát ra một tiếng “Ô ô” làm bộ đáng thương, vô cùng nhẹ, lại lộ ra uất ức như vậy.
Huyên náo đến nỗi Lỗ Đạt Mã cảm giác giống như mình đang bắt nạt đứa bé, nàng bĩu môi, cắt lấy một miếng thịt to nâng lên trên đống lửa bắt đầu nướng.
Hắc báo thấy hành động của Lỗ Đạt Mã, giống như phát ra tiếng cười thở dốc, nhắm lại đôi mắt màu tím sẫm, lúc mở ra một lần nữa giống như hạ xuống quyết tâm lớn, thận trọng di chuyển đi tới đứng ở bên đống lửa Lỗ Đạt Mã nướng thịt.
Mỗi khi nghe được đống lửa đang cháy thỉnh thoảng phát ra một tiếng “đôm đốp”, nó đều thoáng run rẩy một cái, dừng bước lại, một đôi mắt màu tím sẫm tập trung nghiêm túc quan sát đống lửa, xác định không có nguy hiểm, lại đi về phía trước. Quãng đường chừng một mét lại khiến nó cảm giác đi vạn dặm trường chinh.
Lỗ Đạt Mã nhìn dáng vẻ run rẩy lại cẩn thận từng ly từng tí của nó rất không phúc hậu mà cười trộm.
Cuối cùng hắc báo đi tới bên người Lỗ Đạt Mã, nó nằm xuống, phát ra “Ô oa oa” một tiếng, nháy mắt đưa tới chú ý của Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã giả bộ không nghe thấy.
Hắc báo phát ra một tiếng “Ô oa oa” lần nữa, đồng thời dùng cái đầu củng củng chân Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã vẫn như cũ không để ý tới nó.
Chỉ thấy hắc báo vươn cái đuôi thật dài của nó giữ chặt cánh tay Lỗ Đạt Mã đang nướng thịt, nhẹ nhàng lắc bên trái lắc sang phải, giống như đứa bé đòi đồ ăn vặt. Trong con ngươi ướt át dần hiện ra ánh sáng lấy lòng, lại bị đống lửa phát ra một âm thanh “đôm đốp” vang lên, bị dọa giật mình một cái.
Bộ dạng nũng nịu như thế, thật sự là làm Lỗ Đạt Mã không thể chống đỡ được, nàng co rút khóe mắt, kéo xuống một khối thịt chín đang nướng trên lửa, vứt thật nhanh xuống trước mặt hắc báo, meo cái con mèo, thật nóng! Đưa ngón tay ngậm vào trong miệng mút mút, lại lấy ra thổi thổi, mới cảm thấy khá hơn chút.
Hắc báo không có lập tức ăn thịt, mà là nhìn một loạt động tác của Lỗ Đạt Mã, sau đó đưa ra chân trước bên trái đã thu hồi móng nhọn, đẩy mấy ngón tay bị phỏng của Lỗ Đạt Mã đến trước mặt, lộ ra đầu lưỡi, từ trong cổ họng nhẹ giọng phát ra “O o”, giống như đang nói “Liếm liếm liền hết đau“.
Lỗ Đạt Mã rút ngón tay về, vỗ nhẹ cái đầu của nó nói: “Ăn đi, không đau!”
Hắc báo giống như nghe hiểu, cúi đầu im lặng ăn.
Lỗ Đạt Mã vừa nướng, vừa cắt rìa thịt nướng xuống đút cho hắc báo ăn.
“Dạ!”
Khi Lỗ Đạt Mã đang cắt xuống một miếng thịt nướng thả vào trước mặt hắc báo thì đột nhiên khẽ gọi.
Hắc báo ngẩng đầu, nhìn sang Lỗ Đạt Mã, lại cúi đầu ăn tiếp.
“Về sau ta thì gọi ngươi là ‘ Dạ ’ có được hay không?”
Lỗ Đạt Mã xoa xoa cái đầu hắc báo tử nói.
Hắc báo ngẩng đầu lần nữa.
“Dạ, tên của ngươi.” Lỗ Đạt Mã nhìn ánh mắt của hắc báo nói.
Hắc báo “Ô” một tiếng, giống như là đồng ý, tiếp tục cúi đầu im lặng ăn.
Lỗ Đạt Mã cười.
Cái tên Dạ này rất thích hợp với nó, nhớ lại tối hôm qua, nó như một tia chớp màu đen, ở dưới màn đêm che giấu sự dũng mãnh, mau lẹ, cơ trí.
Mỗi một lần Lỗ Đạt Mã cho nó một miếng thịt, thì kêu nó một tiếng “Dạ“.
Hắc báo cũng không ngại phiền toái, mỗi lần đều là tốt tính khí ngẩng đầu nhìn Lỗ Đạt Mã “Ô” một tiếng, giống như là đang trả lời.
Bộ dáng kia căn bản không giống như dã thú hung mãnh, mà ngược lại thật giống với một con mèo bự được nuôi trong nhà.
“Dạ! Ta tên là Đạt Mã, Đạt Mã.” Khi hắc báo ngẩng đầu lần nữa, Lỗ Đạt Mã chỉ vào lỗ mũi của mình, nhìn về phía nó lặp lại tên tuổi bản thân.
“Ô oa” hắc báo chớp chớp đôi mắt đen lúng liếng đáp lại.
Hết chương 13.
Hắc báo dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lỗ Đạt Mã, từ trong cổ họng phát ra âm thanh “Ô oa oa” rất nhẹ, lộ ra ý vị đáng thương như vậy.
Nó dùng sức ba chi, chân trước bên phải chạm đất nhẹ một chút, từ từ nằm xuống. Nâng lên cái đầu lông mềm đen như nhung, nháy mắt với Lỗ Đạt Mã, nét mặt kia giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ.
Đột nhiên Lỗ Đạt Mã ảo não, tối hôm qua hắc báo vì cứu mình mà bị thương. Vào lúc này chỉ vì chuyện nó cười mình mà bỗng dưng lại giận dỗi với nó, dùng thức ăn nó thèm mà trả thù nó, Lỗ Đạt Mã cảm giác mình quá không phúc hậu, thật không có lương tâm.
Nàng cầm chuỗi thịt cự mãng, nướng xong thổi thổi, giơ lên phía trước hắc báo.
Con ngươi hắc báo đang ảm đạm xuống trong nháy mắt lóe lên sáng rỡ, đầu tiên là nó dùng mũi ngửi một cái, lại đưa đầu lưới liếm liếm, sau đó giương mắt nhìn Lỗ Đạt Mã, giống như mang theo một chút thận trọng lấy lòng. Nhận lấy xâu thịt từ trong tay Lỗ Đạt Mã xong thì dùng móng vuốt lớn đè lại nhánh cây xuyên thịt, ăn liên tục từng miếng từng miếng.
Lỗ Đạt Mã cầm xâu thịt còn dư lại trong tay thả vào bên cạnh hắc báo, mới vừa rồi ăn hai xâu nàng đã có cảm giác no bụng, quyết định đi qua sắp xếp xử lý lại thịt cự mãng được Tiểu Báo lột hết da một chút. Đây là thức ăn trong mấy ngày sắp tới của nàng và hắc báo, phải nghĩ biện pháp bảo vệ thật tốt.
Lỗ Đạt Mã cắt thịt cự mãng thành từng miếng mỏng, lấy nhánh nho dại được nàng tuốt sạch sẽ xuyên lại thành chuỗi, đặt ở bên ngoài đống cỏ phơi khô.
Hắc báo ăn sạch que thịt nướng, cũng không có no bụng, thấy Lỗ Đạt Mã đang bận rộn, tựa như ngượng ngùng quấy rầy nàng, xoay người cắn một miếng thịt cự mãng còn sống mà gặm. Gặm hai cái thì ngẩng đầu nháy nháy con mắt với Lỗ Đạt Mã, cũng phát ra một tiếng “Ô ô” làm bộ đáng thương, vô cùng nhẹ, lại lộ ra uất ức như vậy.
Huyên náo đến nỗi Lỗ Đạt Mã cảm giác giống như mình đang bắt nạt đứa bé, nàng bĩu môi, cắt lấy một miếng thịt to nâng lên trên đống lửa bắt đầu nướng.
Hắc báo thấy hành động của Lỗ Đạt Mã, giống như phát ra tiếng cười thở dốc, nhắm lại đôi mắt màu tím sẫm, lúc mở ra một lần nữa giống như hạ xuống quyết tâm lớn, thận trọng di chuyển đi tới đứng ở bên đống lửa Lỗ Đạt Mã nướng thịt.
Mỗi khi nghe được đống lửa đang cháy thỉnh thoảng phát ra một tiếng “đôm đốp”, nó đều thoáng run rẩy một cái, dừng bước lại, một đôi mắt màu tím sẫm tập trung nghiêm túc quan sát đống lửa, xác định không có nguy hiểm, lại đi về phía trước. Quãng đường chừng một mét lại khiến nó cảm giác đi vạn dặm trường chinh.
Lỗ Đạt Mã nhìn dáng vẻ run rẩy lại cẩn thận từng ly từng tí của nó rất không phúc hậu mà cười trộm.
Cuối cùng hắc báo đi tới bên người Lỗ Đạt Mã, nó nằm xuống, phát ra “Ô oa oa” một tiếng, nháy mắt đưa tới chú ý của Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã giả bộ không nghe thấy.
Hắc báo phát ra một tiếng “Ô oa oa” lần nữa, đồng thời dùng cái đầu củng củng chân Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã vẫn như cũ không để ý tới nó.
Chỉ thấy hắc báo vươn cái đuôi thật dài của nó giữ chặt cánh tay Lỗ Đạt Mã đang nướng thịt, nhẹ nhàng lắc bên trái lắc sang phải, giống như đứa bé đòi đồ ăn vặt. Trong con ngươi ướt át dần hiện ra ánh sáng lấy lòng, lại bị đống lửa phát ra một âm thanh “đôm đốp” vang lên, bị dọa giật mình một cái.
Bộ dạng nũng nịu như thế, thật sự là làm Lỗ Đạt Mã không thể chống đỡ được, nàng co rút khóe mắt, kéo xuống một khối thịt chín đang nướng trên lửa, vứt thật nhanh xuống trước mặt hắc báo, meo cái con mèo, thật nóng! Đưa ngón tay ngậm vào trong miệng mút mút, lại lấy ra thổi thổi, mới cảm thấy khá hơn chút.
Hắc báo không có lập tức ăn thịt, mà là nhìn một loạt động tác của Lỗ Đạt Mã, sau đó đưa ra chân trước bên trái đã thu hồi móng nhọn, đẩy mấy ngón tay bị phỏng của Lỗ Đạt Mã đến trước mặt, lộ ra đầu lưỡi, từ trong cổ họng nhẹ giọng phát ra “O o”, giống như đang nói “Liếm liếm liền hết đau“.
Lỗ Đạt Mã rút ngón tay về, vỗ nhẹ cái đầu của nó nói: “Ăn đi, không đau!”
Hắc báo giống như nghe hiểu, cúi đầu im lặng ăn.
Lỗ Đạt Mã vừa nướng, vừa cắt rìa thịt nướng xuống đút cho hắc báo ăn.
“Dạ!”
Khi Lỗ Đạt Mã đang cắt xuống một miếng thịt nướng thả vào trước mặt hắc báo thì đột nhiên khẽ gọi.
Hắc báo ngẩng đầu, nhìn sang Lỗ Đạt Mã, lại cúi đầu ăn tiếp.
“Về sau ta thì gọi ngươi là ‘ Dạ ’ có được hay không?”
Lỗ Đạt Mã xoa xoa cái đầu hắc báo tử nói.
Hắc báo ngẩng đầu lần nữa.
“Dạ, tên của ngươi.” Lỗ Đạt Mã nhìn ánh mắt của hắc báo nói.
Hắc báo “Ô” một tiếng, giống như là đồng ý, tiếp tục cúi đầu im lặng ăn.
Lỗ Đạt Mã cười.
Cái tên Dạ này rất thích hợp với nó, nhớ lại tối hôm qua, nó như một tia chớp màu đen, ở dưới màn đêm che giấu sự dũng mãnh, mau lẹ, cơ trí.
Mỗi một lần Lỗ Đạt Mã cho nó một miếng thịt, thì kêu nó một tiếng “Dạ“.
Hắc báo cũng không ngại phiền toái, mỗi lần đều là tốt tính khí ngẩng đầu nhìn Lỗ Đạt Mã “Ô” một tiếng, giống như là đang trả lời.
Bộ dáng kia căn bản không giống như dã thú hung mãnh, mà ngược lại thật giống với một con mèo bự được nuôi trong nhà.
“Dạ! Ta tên là Đạt Mã, Đạt Mã.” Khi hắc báo ngẩng đầu lần nữa, Lỗ Đạt Mã chỉ vào lỗ mũi của mình, nhìn về phía nó lặp lại tên tuổi bản thân.
“Ô oa” hắc báo chớp chớp đôi mắt đen lúng liếng đáp lại.
Hết chương 13.