Editor: ChieuNinh
Nàng không biết, không có ánh mặt trời chiếu rọi, nhiệt độ trên thảo nguyên rộng lớn này có thể cũng giống như thảo nguyên Mông Cổ nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn hay không. Cũng may, bây giờ nàng có lửa, Lỗ Đạt Mã thoáng an tâm, chỉ là, nàng phải tìm nhiều vật chất dẫn cháy một chút, ít nhất phải có đủ để kiên trì đến buổi sáng.
Không để ý rìa cây cỏ cắt xước tay, Lỗ Đạt Mã đều rút ra tất cả cỏ dưới đất trong phạm vi chung quanh hai thước, đặt tới cạnh đống lửa hong khô, để một lát có thêm đồ đốt cháy.
Cảm thấy không sai biệt lắm, Lỗ Đạt Mã ngồi xuống bên cạnh đống lửa, cầm cỏ bỏ vào trong đống lửa liên tục không ngừng. Những cánh lá cỏ này không được mềm nhỏ giống như cây cỏ nàng đã thấy ở hiện đại vừa bị lửa đốt cháy thì trong nháy mắt trở thành tro bụi, còn chúng nó thì rất chịu được đốt cháy, có chút cảm giác giống như nhánh cây nhỏ. Hơn nữa cây cỏ đang thiêu đốt lại sinh ra một loại mùi, không thể nói là mùi thối, chỉ là lại có thể xông khói chung quanh không còn con muỗi.
Cảm thấy lửa đốt được đủ mạnh, Lỗ Đạt Mã đi xem Dã Nhân huynh vẫn còn đang ngủ mê man, vẫn chưa hạ sốt, đôi môi bị râu ria rối bời che phủ đã có chút khô nứt, bong da. Cả người hắn co rúc, có chút run lẩy bẩy. Nàng cố sức lôi kéo Dã Nhân huynh lại gần đống lửa một chút, người này nhìn thì da bọc xương, nhưng thật đúng là rất nặng, không dưới hai trăm cân (100kg), Lỗ Đạt Mã đánh giá. Chẳng qua nhìn Dã Nhân huynh ít nhất cũng cao chừng một mét chín, có lẽ cũng hơi gầy, nhưng cũng không nhẹ đi chút nào.
Miệng Dã Nhân huynh khi đóng khi mở, thỉnh thoảng lè lưỡi liếm liếm môi khô nứt.
Lỗ Đạt Mã biết hắn cần nước, nhưng, đi đâu kiếm nước đây? Trên thảo nguyên này đất đai cũng đã khô cằn cứng rắn. Ngay cả mới vừa rồi lúc nàng nhổ cỏ mang theo cả đất ra cũng không có chút nước nào. Có lẽ, hiện tại hẳn là mùa khô trên vùng thảo nguyên này.
Cho hắn ăn rễ cỏ sao? Những cây cỏ bị rút ra có rễ đều thô to và chắc chắn hơn so với rễ cỏ nàng đã từng thấy. Hơn nữa giống như lúa mạch, có một số rễ cây là hình cầu, nhẹ nhàng đè một cái sẽ có nước chảy ra ngoài, nhưng Lỗ Đạt Mã không dám cho hắn ăn. Một là, nàng ở trong bụi cỏ rậm rạp này lâu như vậy, cũng chưa thấy được một con động vật ăn cỏ nào tới đây gặm thức ăn. Hơn nữa theo lẽ thường để phán đoán, nếu như cỏ này có thể ăn được mà nói, cũng chưa kịp có cơ hội phát triển khỏe mạnh được như thế thì đã bị ăn hết rồi.
Còn nữa, những cỏ này sau khi đốt cháy thì tỏa ra mùi có thể xua đuổi con muỗi, như vậy ít nhiều gì cũng sẽ có một chút độc tố. Nàng không thể mạo hiểm độc chết “đồng bạn duy nhất” này được.
Chỉ là, nàng có thể dùng những thứ chất lỏng lành lạnh này giúp hắn hạ nhiệt. Lỗ Đạt Mã lượm hai khối đá, đập nát rễ cỏ, thoa lên trên trán Dã Nhân huynh, lại lấy một ít ở trong tay đi lau cổ của hắn, hai bên nách, dưới đầu gối, lòng bàn tay, lòng bàn chân, ách...... thời điển đi lau bắp đùi, nàng lựa chọn bỏ qua chỗ tương đối nhạy cảm. Lỗ Đạt mã lấy một nắm cỏ xanh tới đắp lên ‘người anh em’ của Dã Nhân huynh, rồi tiếp tục lau chùi giúp hắn hạ nhiệt.
Khi Lỗ Đạt Mã mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, thì nhiệt độ của Dã Nhân huynh có khuynh hướng giảm xuống.
Cuối cùng mặt trời hạ xuống. Tấm màn màu đen che lên bầu trời. Lỗ Đạt Mã cảm giác có thể là mình bị sợ hãi trong lòng quấy phá, nàng cảm thấy vào ban ngày thảo nguyên giống như thật bình tĩnh, nhưng vào lúc này lại bắt đầu náo nhiệt lên. Tiếng côn trùng kêu vang truyền đến không ngừng, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng “sàn sạt” của động vật đạp lên thảm cỏ đến gần. Lỗ Đạt Mã tự an ủi mình, đây hẳn là tiếng chân của động vật ăn cỏ, trên móng vuốt động vật ăn thịt đều có đệm thịt, sẽ không có động tĩnh lớn như vậy. Mà từ xa xa truyền đến tiếng động vật hí khàn khàn thê lương, còn có tiếng tru lên. Lỗ Đạt Mã biết, đó là âm thanh vồ mồi và bị bắt ăn. Tử vong dao động cách mình cũng không xa, đang ở địa phương nàng nhìn không tới, một sinh mạng đang cắn nuốt một sinh mạng khác.
Lạnh lẽo dần dần kéo tới, sợ hãi từng chút từng chút tràn ngập ra ở trong lòng của nàng. Khát, đói, lạnh, mệt mỏi còn có sợ hãi, tất cả làm cho Lỗ Đạt Mã không ngừng run rẩy. Nàng đi sang ngồi gần sát vào Dã Nhân huynh vẫn còn đang phát sốt hôn mê, nắm lấy bàn tay nóng bỏng của hắn, trên đó đầy vết chai, lại làm cho Lỗ Đạt Mã có cảm giác an tâm một chút. Có người làm bạn thật tốt, nàng thở dài ở trong lòng.
Lỗ Đạt Mã cuộn thành một cục, dựa vào bên cạnh Dã Nhân huynh, mệt mỏi từ từ hiện lên mí mắt.
Lúc rạng sáng, lửa đã dập tắt, Lỗ Đạt Mã bị đông cứng mà tỉnh.
Lúc này mặt trời chưa mọc, trên thảo nguyên sương mù dày đặc, trong không khí mang theo hơi nước nặng nề. Lỗ Đạt Mã cảm thấy tóc mình, khăn tắm trên người thật giống như cũng có thể vắt ra nước rồi.
Nước, trời ạ, nàng có nước rồi, thật tốt quá.
Trước tiên nàng dùng cây cỏ quét hết tro trên đống lửa đã tắt, lộ ra vùng đất khô ráo còn có chứa chút nhiệt độ. Cố sức lôi kéo Dã Nhân huynh đi qua. Đất thấm sương sớm rất ẩm ướt, thời gian dài nằm ở trên đó không có lợi cho bệnh tình.
Sau đó, Lỗ Đạt Mã không để ý cái gì là hình tượng, kéo khăn tắm bọc trên người xuống, chui vào trong bụi cỏ còn cao hơn nàng ra rất nhiều, thu thập sương sớm. Trước hết nàng để cho mình uống no, lại cầm khăn tắm thấm hút đầy nước đi tới bên cạnh Dã Nhân huynh, vắt ra từng chút từng chút nhỏ giọt vào trong miệng của hắn.
Lỗ Đạt Mã cũng không dám để cho hắn đang phát sốt lại uống được quá nhiều, sợ tạo thành chứng mất nước sẽ mất mạng. Cảm thấy không sai biệt lắm, thì lại chui về trong bụi cỏ, nàng muốn trước khi mặt trời mọc lên cao, sương sớm khô cạn thì tận lực thu thập nhiều hơn chút. Thật đúng là bất hạnh vì không có bình chứa.
Dùng lá cỏ bện thành bình chứa khẳng định là không đáng tin cậy, khăn tắm có thể hấp thu không ít nước, nhưng sau khi mặt trời mọc, cũng sẽ từ từ bốc hơi đi.
Đang lúc Lỗ Đạt Mã khổ não thì liền thấy cách đó không xa có một tảng đá lớn, ở trên đó có một con châu lớn cỡ cánh tay người đang đậu. Trên tảng đá có một vũng nước, bên trong chứa không ít hạt sương đọng lại, hình như là châu chấu đang uống nước. Chẳng qua, ở trong ấn tượng của Lỗ Đạt Mã, thật sự không tìm ra được tin tức nó sẽ uống nước. Chỉ là, lúc này, cũng không cho phép nàng suy nghĩ nhiều. Bởi vì, khi nàng nhìn thấy châu chấu thì theo bản năng nghĩ tới hai chữ “Thức ăn“.
Nếu như ở hiện đại, Lỗ Đạt Mã vô luận là như thế nào cũng sẽ không ăn loại đồ vật này. Mặc dù cũng nghe mấy người bạn nói qua, vật này chiên lên trong dầu ăn thật ngon, nhưng nàng cũng không hạ được miệng.
Nhưng bây giờ đây, cả một đêm không ăn uống Lỗ Đạt Mã nhìn cái gì cũng giống như vịt nướng mọc ra cánh bay tới bay lui. Bản năng sinh tồn chiếm thượng phong, nàng lặng lẽ đi vòng qua sau lưng châu chấu, giơ lên khăn tắm quay đầu chụp xuống về phía nó. Sau khi thành công bắt được, Lỗ Đạt Mã nhếch nhếch môi, đây là nụ cười đầu tiên nàng lộ ra kể từ khi đi tới nơi xui xẻo này.
Buộc khăn tắm lại thành cái lồng nhốt châu chấu ở bên trong, đặt vào bên cạnh Dã Nhân huynh. Lỗ Đạt Mã lại trở về địa phương bắt được châu chấu, nàng muốn tảng đá lớn kia, mặc dù cái rãnh trên tảng đá không sâu, nhưng ít nhiều gì có thể chứa chút nước.
Tảng đá lại nhẹ một chút so với Lỗ Đạt Mã nghĩ, nàng không có phí bao nhiêu hơi sức thì đã mang nó trở lại. Lại chứa đầy sương, rồi đi tìm chút lá cỏ che đậy tảng đá.
Lúc này, mặt trời đã lên thật cao, thậm chí Lỗ Đạt Mã cũng có thể nhìn thấy được hơi nước bị bốc hơi lên biến thành từng chuỗi bọt nước nhỏ xếp hàng bay lên bầu trời.
Hết chương 2.
Nàng không biết, không có ánh mặt trời chiếu rọi, nhiệt độ trên thảo nguyên rộng lớn này có thể cũng giống như thảo nguyên Mông Cổ nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn hay không. Cũng may, bây giờ nàng có lửa, Lỗ Đạt Mã thoáng an tâm, chỉ là, nàng phải tìm nhiều vật chất dẫn cháy một chút, ít nhất phải có đủ để kiên trì đến buổi sáng.
Không để ý rìa cây cỏ cắt xước tay, Lỗ Đạt Mã đều rút ra tất cả cỏ dưới đất trong phạm vi chung quanh hai thước, đặt tới cạnh đống lửa hong khô, để một lát có thêm đồ đốt cháy.
Cảm thấy không sai biệt lắm, Lỗ Đạt Mã ngồi xuống bên cạnh đống lửa, cầm cỏ bỏ vào trong đống lửa liên tục không ngừng. Những cánh lá cỏ này không được mềm nhỏ giống như cây cỏ nàng đã thấy ở hiện đại vừa bị lửa đốt cháy thì trong nháy mắt trở thành tro bụi, còn chúng nó thì rất chịu được đốt cháy, có chút cảm giác giống như nhánh cây nhỏ. Hơn nữa cây cỏ đang thiêu đốt lại sinh ra một loại mùi, không thể nói là mùi thối, chỉ là lại có thể xông khói chung quanh không còn con muỗi.
Cảm thấy lửa đốt được đủ mạnh, Lỗ Đạt Mã đi xem Dã Nhân huynh vẫn còn đang ngủ mê man, vẫn chưa hạ sốt, đôi môi bị râu ria rối bời che phủ đã có chút khô nứt, bong da. Cả người hắn co rúc, có chút run lẩy bẩy. Nàng cố sức lôi kéo Dã Nhân huynh lại gần đống lửa một chút, người này nhìn thì da bọc xương, nhưng thật đúng là rất nặng, không dưới hai trăm cân (100kg), Lỗ Đạt Mã đánh giá. Chẳng qua nhìn Dã Nhân huynh ít nhất cũng cao chừng một mét chín, có lẽ cũng hơi gầy, nhưng cũng không nhẹ đi chút nào.
Miệng Dã Nhân huynh khi đóng khi mở, thỉnh thoảng lè lưỡi liếm liếm môi khô nứt.
Lỗ Đạt Mã biết hắn cần nước, nhưng, đi đâu kiếm nước đây? Trên thảo nguyên này đất đai cũng đã khô cằn cứng rắn. Ngay cả mới vừa rồi lúc nàng nhổ cỏ mang theo cả đất ra cũng không có chút nước nào. Có lẽ, hiện tại hẳn là mùa khô trên vùng thảo nguyên này.
Cho hắn ăn rễ cỏ sao? Những cây cỏ bị rút ra có rễ đều thô to và chắc chắn hơn so với rễ cỏ nàng đã từng thấy. Hơn nữa giống như lúa mạch, có một số rễ cây là hình cầu, nhẹ nhàng đè một cái sẽ có nước chảy ra ngoài, nhưng Lỗ Đạt Mã không dám cho hắn ăn. Một là, nàng ở trong bụi cỏ rậm rạp này lâu như vậy, cũng chưa thấy được một con động vật ăn cỏ nào tới đây gặm thức ăn. Hơn nữa theo lẽ thường để phán đoán, nếu như cỏ này có thể ăn được mà nói, cũng chưa kịp có cơ hội phát triển khỏe mạnh được như thế thì đã bị ăn hết rồi.
Còn nữa, những cỏ này sau khi đốt cháy thì tỏa ra mùi có thể xua đuổi con muỗi, như vậy ít nhiều gì cũng sẽ có một chút độc tố. Nàng không thể mạo hiểm độc chết “đồng bạn duy nhất” này được.
Chỉ là, nàng có thể dùng những thứ chất lỏng lành lạnh này giúp hắn hạ nhiệt. Lỗ Đạt Mã lượm hai khối đá, đập nát rễ cỏ, thoa lên trên trán Dã Nhân huynh, lại lấy một ít ở trong tay đi lau cổ của hắn, hai bên nách, dưới đầu gối, lòng bàn tay, lòng bàn chân, ách...... thời điển đi lau bắp đùi, nàng lựa chọn bỏ qua chỗ tương đối nhạy cảm. Lỗ Đạt mã lấy một nắm cỏ xanh tới đắp lên ‘người anh em’ của Dã Nhân huynh, rồi tiếp tục lau chùi giúp hắn hạ nhiệt.
Khi Lỗ Đạt Mã mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, thì nhiệt độ của Dã Nhân huynh có khuynh hướng giảm xuống.
Cuối cùng mặt trời hạ xuống. Tấm màn màu đen che lên bầu trời. Lỗ Đạt Mã cảm giác có thể là mình bị sợ hãi trong lòng quấy phá, nàng cảm thấy vào ban ngày thảo nguyên giống như thật bình tĩnh, nhưng vào lúc này lại bắt đầu náo nhiệt lên. Tiếng côn trùng kêu vang truyền đến không ngừng, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng “sàn sạt” của động vật đạp lên thảm cỏ đến gần. Lỗ Đạt Mã tự an ủi mình, đây hẳn là tiếng chân của động vật ăn cỏ, trên móng vuốt động vật ăn thịt đều có đệm thịt, sẽ không có động tĩnh lớn như vậy. Mà từ xa xa truyền đến tiếng động vật hí khàn khàn thê lương, còn có tiếng tru lên. Lỗ Đạt Mã biết, đó là âm thanh vồ mồi và bị bắt ăn. Tử vong dao động cách mình cũng không xa, đang ở địa phương nàng nhìn không tới, một sinh mạng đang cắn nuốt một sinh mạng khác.
Lạnh lẽo dần dần kéo tới, sợ hãi từng chút từng chút tràn ngập ra ở trong lòng của nàng. Khát, đói, lạnh, mệt mỏi còn có sợ hãi, tất cả làm cho Lỗ Đạt Mã không ngừng run rẩy. Nàng đi sang ngồi gần sát vào Dã Nhân huynh vẫn còn đang phát sốt hôn mê, nắm lấy bàn tay nóng bỏng của hắn, trên đó đầy vết chai, lại làm cho Lỗ Đạt Mã có cảm giác an tâm một chút. Có người làm bạn thật tốt, nàng thở dài ở trong lòng.
Lỗ Đạt Mã cuộn thành một cục, dựa vào bên cạnh Dã Nhân huynh, mệt mỏi từ từ hiện lên mí mắt.
Lúc rạng sáng, lửa đã dập tắt, Lỗ Đạt Mã bị đông cứng mà tỉnh.
Lúc này mặt trời chưa mọc, trên thảo nguyên sương mù dày đặc, trong không khí mang theo hơi nước nặng nề. Lỗ Đạt Mã cảm thấy tóc mình, khăn tắm trên người thật giống như cũng có thể vắt ra nước rồi.
Nước, trời ạ, nàng có nước rồi, thật tốt quá.
Trước tiên nàng dùng cây cỏ quét hết tro trên đống lửa đã tắt, lộ ra vùng đất khô ráo còn có chứa chút nhiệt độ. Cố sức lôi kéo Dã Nhân huynh đi qua. Đất thấm sương sớm rất ẩm ướt, thời gian dài nằm ở trên đó không có lợi cho bệnh tình.
Sau đó, Lỗ Đạt Mã không để ý cái gì là hình tượng, kéo khăn tắm bọc trên người xuống, chui vào trong bụi cỏ còn cao hơn nàng ra rất nhiều, thu thập sương sớm. Trước hết nàng để cho mình uống no, lại cầm khăn tắm thấm hút đầy nước đi tới bên cạnh Dã Nhân huynh, vắt ra từng chút từng chút nhỏ giọt vào trong miệng của hắn.
Lỗ Đạt Mã cũng không dám để cho hắn đang phát sốt lại uống được quá nhiều, sợ tạo thành chứng mất nước sẽ mất mạng. Cảm thấy không sai biệt lắm, thì lại chui về trong bụi cỏ, nàng muốn trước khi mặt trời mọc lên cao, sương sớm khô cạn thì tận lực thu thập nhiều hơn chút. Thật đúng là bất hạnh vì không có bình chứa.
Dùng lá cỏ bện thành bình chứa khẳng định là không đáng tin cậy, khăn tắm có thể hấp thu không ít nước, nhưng sau khi mặt trời mọc, cũng sẽ từ từ bốc hơi đi.
Đang lúc Lỗ Đạt Mã khổ não thì liền thấy cách đó không xa có một tảng đá lớn, ở trên đó có một con châu lớn cỡ cánh tay người đang đậu. Trên tảng đá có một vũng nước, bên trong chứa không ít hạt sương đọng lại, hình như là châu chấu đang uống nước. Chẳng qua, ở trong ấn tượng của Lỗ Đạt Mã, thật sự không tìm ra được tin tức nó sẽ uống nước. Chỉ là, lúc này, cũng không cho phép nàng suy nghĩ nhiều. Bởi vì, khi nàng nhìn thấy châu chấu thì theo bản năng nghĩ tới hai chữ “Thức ăn“.
Nếu như ở hiện đại, Lỗ Đạt Mã vô luận là như thế nào cũng sẽ không ăn loại đồ vật này. Mặc dù cũng nghe mấy người bạn nói qua, vật này chiên lên trong dầu ăn thật ngon, nhưng nàng cũng không hạ được miệng.
Nhưng bây giờ đây, cả một đêm không ăn uống Lỗ Đạt Mã nhìn cái gì cũng giống như vịt nướng mọc ra cánh bay tới bay lui. Bản năng sinh tồn chiếm thượng phong, nàng lặng lẽ đi vòng qua sau lưng châu chấu, giơ lên khăn tắm quay đầu chụp xuống về phía nó. Sau khi thành công bắt được, Lỗ Đạt Mã nhếch nhếch môi, đây là nụ cười đầu tiên nàng lộ ra kể từ khi đi tới nơi xui xẻo này.
Buộc khăn tắm lại thành cái lồng nhốt châu chấu ở bên trong, đặt vào bên cạnh Dã Nhân huynh. Lỗ Đạt Mã lại trở về địa phương bắt được châu chấu, nàng muốn tảng đá lớn kia, mặc dù cái rãnh trên tảng đá không sâu, nhưng ít nhiều gì có thể chứa chút nước.
Tảng đá lại nhẹ một chút so với Lỗ Đạt Mã nghĩ, nàng không có phí bao nhiêu hơi sức thì đã mang nó trở lại. Lại chứa đầy sương, rồi đi tìm chút lá cỏ che đậy tảng đá.
Lúc này, mặt trời đã lên thật cao, thậm chí Lỗ Đạt Mã cũng có thể nhìn thấy được hơi nước bị bốc hơi lên biến thành từng chuỗi bọt nước nhỏ xếp hàng bay lên bầu trời.
Hết chương 2.