Editor: ChieuNinh
Tìm được khu vực dầu con rùa hoạt động, Lỗ Đạt Mã vô cùng vui vẻ, đặc biệt là trứng rùa này, quả thực là thu hoạch ngoài ý muốn. Gõ một cái lỗ nho nhỏ trên vỏ trứng, cắm vào một cái "tim đèn", vào ban đêm trong động còn không có ánh sáng hay sao? Chỉ là vật liệu làm cái tim đèn này, phải phí chút tâm tư.
Bây giờ bản thân mình là người bị thương, liền quyết định hai ngày nữa chân khỏe rồi tới bắt dầu con rùa, thuận tiện tìm thêm chút trứng rùa. Nếu như nàng phán đoán thời gian không sai, hiện tại chính là thời kỳ Ô Quy sinh sôi nẩy nở, trứng con rùa hẳn là không ít.
Đường trở về, Dạ không thể cõng nàng đi, bởi vì Dạ còn bắt thêm một dầu con rùa lớn muốn mang về cùng. Mặc dù con này nhỏ hơn một chút so với con đã từng cắn cái đuôi Dạ, nhưng cũng rất nặng. Vì vậy Dạ dứt khoát thay đổi thành hắc báo, vác dầu con rùa của Lỗ Đạt Mã đi trở về.
Dưỡng thương trong vài ngày, Lỗ Đạt Mã đều ở nhà nghiêm túc nghiên cứu làm sao mới có thể làm một đôi có dáng dấp giống như giầy.
Nhà! —— Lỗ Đạt Mã coi diện tích mấy chục mét chung quanh trên vách núi là "Nhà". Mà Dạ chính là người thân người nhà duy nhất của nàng ở cái thế giới này. Chung đụng nhiều ngày như vậy, Dạ cho nàng cảm giác đủ an toàn. Nàng đã coi Dạ làm chỗ dựa vào để sống nương tựa lẫn nhau, cho dù Dạ là người hay là thú, hình như cũng đã không còn quan trọng nữa.
Lỗ Đạt Mã chọn lựa tư liệu để làm đế giày mất nửa ngày, sau cùng quyết định, lấy ván gỗ làm đế. Trước hết nàng để cho Dạ giúp nàng bổ cọc gỗ thành tấm ván gỗ, mài cho bóng loáng nhẵn nhụi. Đo kích cỡ chân mình rồi cắt thành đoạn nhỏ, mài mỏng thành tương tự như hình dáng bàn chân làm đế giày. Dạ ở bên cạnh vừa ngủ gật, vừa dọc theo đế giày lại làm ra một vòng lổ nhỏ. Nàng lấy da thú được cắt xong một tầng lại một tầng ép chồng lên nhau thành năm sáu tầng ở phía trên. Sau đó để xuống đất, dùng chân bước lên, ừ, rất mềm, cũng không cấn chân.
Nhìn đế giày coi như đã hài lòng, dáng vẻ cũng không khác trong tưởng tượng lắm, liền bắt đầu đóng giày. Nghĩ tới mùa đông, Lỗ Đạt Mã tính toán làm đôi giày ủng cao đến hơn đầu gối, còn phải chủng loại rất giữ ấm nữa.... Mũi hài nàng làm thành hai tầng, lông trên da thú được cạo hết rồi rửa sạch hong khô, nhét vào bên trong. Bận rộn cả một ngày, rốt cuộc làm ra được một đôi ủng dáng vẻ vụng về.
Tuy rằng khó coi, nhưng Lỗ Đạt Mã vẫn rất vui vẻ, mang vào trên chân bên phải, đi tới đi lui cho Dạ nhìn. Hết cách rồi, chân trái bị thương còn chưa có hết sưng.
Dạ nhìn thấy trên chân Lỗ Đạt Mã mang gì đó thì tinh thần tỉnh táo, con ngươi khép hờ cũng trợn tròn. Hắn cầm lên một chiếc giày khác liền muốn mang lên trên chân của mình. Lỗ Đạt Mã nóng nảy, kích cỡ này là dựa theo chân của mình mà làm, mà bàn chân của Dạ thì lớn nếu mang vào, vậy thì toi công một ngày khổ cực của mình rồi.
"Dạ! Cái này quá nhỏ, ngươi mang không được!"
Lỗ Đạt Mã vội vàng nhào tới, tự trong tay Dạ giành lại giày bảo bối của nàng.
Vốn là Dạ đang có vẻ mặt tràn đầy mới lạ lập tức sửng sốt mấy giây, sau đó, trong con ngươi màu tím sẫm dâng lên vẻ bị thương. Hắn nháy nháy con mắt về phía Lỗ Đạt Mã, hóa thân thành hắc báo nhún người nhảy lên dốc núi, trở về "Nhà" rồi.
Nhìn bóng dáng của Dạ biến mất, Lỗ Đạt Mã thở dài, mới vừa rồi nàng phản ứng có chút quá mức rồi. Phải làm gì đây? Cũng làm một đôi giúp hắn thôi. Vốn cảm thấy Dạ chưa cần dùng tới, nếu trời lạnh, hắn sẽ phải biến thân làm hắc báo, có một thân da lông thật dầy, hiệu quả giữ ấm dĩ nhiên là tốt hơn nhiều so với mặc quần áo.
Tình cảnh trước mắt như vậy, Dạ giống như một đứa bé choai choai, lòng hiếu kỳ vốn nặng, thứ giống như giày này đối với hắn mà nói cũng coi như là đồ chơi mới mẽ, thấy mình có, dù là không mang được, hắn nhất định cũng muốn có.
Trời đã gần tối, khoảng thời gian lúc này, nhiệt độ trong ngày giữa ban ngày và buổi tối chênh lệch càng lúc càng lớn.
Lỗ Đạt Mã cầm tấm da thú ở bên cạnh khoát lên trên chân, lại đi thêm chút củi vào trong đống lửa. Nhờ ánh lửa, bắt đầu làm giày cho Dạ.
Tuy nói có dầu con rùa và trứng rùa, nàng hoàn toàn có thể trở lại trong sơn động trên núi đốt "Đèn" làm giày. Nhưng Lỗ Đạt Mã không nỡ dùng. Mặc kệ như thế nào, một quả trứng chính là một sinh mạng. Nếu không phải cần giữ mồi lửa, thật sự nàng không muốn "Sát sinh" bốn phía như vậy.
Xuyên qua tới nơi này, mỗi ngày nhìn Dạ bắt con mồi trở lại, quen thuộc lột da cắt thịt, gác lên giá nướng trên lửa. Lỗ Đạt Mã sẽ nghĩ: một sinh mạng lại vùi thân vào trong bụng mình rồi. Ai! Thật là ứng với câu nói kia "quân tử tránh xa nhà bếp".
Ở trong thế giới cũ cũng còn ăn không ít thịt, khi đó chưa từng tận mắt nhìn thấy làm thịt, nên cũng chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như vậy.
Có lúc Lỗ Đạt Mã cũng cười nhạo bản thân mình, làm bộ tốt bụng cái gì, thịt nướng chín rồi không phải cũng ăn được rất ngon lành? Xuyên đến thế giới này, trải qua cuộc sống cá lớn nuốt cá bé, vậy thì "Kẻ Mạnh Sinh Tồn" thôi. Học theo Lạt Ma Tế Công —— rượu thịt xuyên qua ruột, Phật tổ ở trong lòng. Để chúng nó chết sớm siêu sinh sớm thôi. Chỉ là mình sẽ không đọc kinh văn siêu độ.
Lỗ Đạt Mã tính toán làm giày ủng cho Dạ trước. Đế giày không có Dạ giúp một tay thì nàng không làm được, mà ngay cả kích cỡ bàn chân của Dạ nàng cũng không biết, đúng không?
Trời càng ngày càng tối, chẳng biết từ lúc nào, Dạ lặng yên không tiếng động đến bên cạnh Lỗ Đạt Mã, duỗi cánh tay dài một cái liền vác nàng lên vai.
"Này! Dạ! Ngươi muốn làm gì hả?"
Lỗ Đạt Mã bị tình huống bất thình lình mà sợ hết hồn.
Dạ vốn là đang ở trong sơn động hờn dỗi, chờ Lỗ Đạt Mã tới dụ dỗ hắn. Nhưng trái chờ cũng không tới, phải chờ cũng chưa thấy. Trời đã tối rồi, Lỗ Đạt Mã cũng còn chưa trở lại.
Dạ không giữ được bình tĩnh, có thể lại gặp thú bị tập kích rồi hay không? Nghĩ tới đây liền vội vàng chạy xuống. Thấy Lỗ Đạt Mã ở bên cạnh đống lửa đang may vá cái gì đó, không nói hai lời liền khiêng nàng đi. Suy nghĩ của Dạ rất đơn thuần, cũng rất đơn giản. Trời tối thì phải trở về nhà ngủ, ngươi không muốn trở về, ta liền vác ngươi trở về.
"Ai nha! Dạ, ngươi thả ta xuống trước, nghe lời! Ta đang làm giày cho ngươi!"
Lỗ Đạt Mã giãy giụa hồi lâu, mới leo xuống khỏi vai của Dạ, ấn Dạ ngồi ở bên cạnh đống lửa. Nhờ ánh lửa mà ước lượng chân của hắn lên mảnh gỗ, vẽ xong lại giao cho Dạ, để cho hắn cắn ra mài nhẵn.
Dạ rất thông minh, đã lập tức hiểu được, Lỗ Đạt Mã không trở về "Nhà" là đang giúp hắn làm da lông gì đó mang ở trên chân. Lúc này hắn rất vui mừng, nhanh chóng mài tốt miếng gỗ làm đế giày, đục lỗ, liền bắt đầu vây xung quanh Lỗ Đạt Mã, thỉnh thoảng còn đi qua liếm liếm mặt của nàng, cọ cọ cổ của nàng.
Ầm ĩ làm phiền Lỗ Đạt Mã làm cho nàng tát một cái ở trên trán hắn.
Dạ cũng không tức giận, vừa phát ra tiếng thở dốc tựa như tiếng cười, lại còn cọ cọ đứng ở bên cạnh Lỗ Đạt Mã.
Chịu đựng đến hơn nửa đêm, rốt cuộc giày của Dạ cũng làm xong.
Dạ thì không thể chờ đợi được nữa, lấy đến trong tay liền mang vào trên chân. Có lẽ là nóng, cũng có lẽ là do đế giày làm bằng gỗ nên cứng, Dạ mang không quen, trong chốc lát lại cởi bỏ.
Có lẽ là cảm thấy Lỗ Đạt Mã khổ cực làm tới nửa đêm, mình không mang được một lát, cho nên thời điểm hắn cởi giày cũng không dám giương mắt nhìn Lỗ Đạt Mã, ban đêm đi ngủ cũng rất cẩn thận, ngay cả ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm thì ánh mắt còn có chút tránh né.
Vẻ mặt cẩn thận, ánh mắt đáng thương, lập tức liền lấy lòng Lỗ Đạt Mã. Nàng âm thầm cười trộm ở trong lòng, lại làm bộ như không nhìn thấy.
Tìm được khu vực dầu con rùa hoạt động, Lỗ Đạt Mã vô cùng vui vẻ, đặc biệt là trứng rùa này, quả thực là thu hoạch ngoài ý muốn. Gõ một cái lỗ nho nhỏ trên vỏ trứng, cắm vào một cái "tim đèn", vào ban đêm trong động còn không có ánh sáng hay sao? Chỉ là vật liệu làm cái tim đèn này, phải phí chút tâm tư.
Bây giờ bản thân mình là người bị thương, liền quyết định hai ngày nữa chân khỏe rồi tới bắt dầu con rùa, thuận tiện tìm thêm chút trứng rùa. Nếu như nàng phán đoán thời gian không sai, hiện tại chính là thời kỳ Ô Quy sinh sôi nẩy nở, trứng con rùa hẳn là không ít.
Đường trở về, Dạ không thể cõng nàng đi, bởi vì Dạ còn bắt thêm một dầu con rùa lớn muốn mang về cùng. Mặc dù con này nhỏ hơn một chút so với con đã từng cắn cái đuôi Dạ, nhưng cũng rất nặng. Vì vậy Dạ dứt khoát thay đổi thành hắc báo, vác dầu con rùa của Lỗ Đạt Mã đi trở về.
Dưỡng thương trong vài ngày, Lỗ Đạt Mã đều ở nhà nghiêm túc nghiên cứu làm sao mới có thể làm một đôi có dáng dấp giống như giầy.
Nhà! —— Lỗ Đạt Mã coi diện tích mấy chục mét chung quanh trên vách núi là "Nhà". Mà Dạ chính là người thân người nhà duy nhất của nàng ở cái thế giới này. Chung đụng nhiều ngày như vậy, Dạ cho nàng cảm giác đủ an toàn. Nàng đã coi Dạ làm chỗ dựa vào để sống nương tựa lẫn nhau, cho dù Dạ là người hay là thú, hình như cũng đã không còn quan trọng nữa.
Lỗ Đạt Mã chọn lựa tư liệu để làm đế giày mất nửa ngày, sau cùng quyết định, lấy ván gỗ làm đế. Trước hết nàng để cho Dạ giúp nàng bổ cọc gỗ thành tấm ván gỗ, mài cho bóng loáng nhẵn nhụi. Đo kích cỡ chân mình rồi cắt thành đoạn nhỏ, mài mỏng thành tương tự như hình dáng bàn chân làm đế giày. Dạ ở bên cạnh vừa ngủ gật, vừa dọc theo đế giày lại làm ra một vòng lổ nhỏ. Nàng lấy da thú được cắt xong một tầng lại một tầng ép chồng lên nhau thành năm sáu tầng ở phía trên. Sau đó để xuống đất, dùng chân bước lên, ừ, rất mềm, cũng không cấn chân.
Nhìn đế giày coi như đã hài lòng, dáng vẻ cũng không khác trong tưởng tượng lắm, liền bắt đầu đóng giày. Nghĩ tới mùa đông, Lỗ Đạt Mã tính toán làm đôi giày ủng cao đến hơn đầu gối, còn phải chủng loại rất giữ ấm nữa.... Mũi hài nàng làm thành hai tầng, lông trên da thú được cạo hết rồi rửa sạch hong khô, nhét vào bên trong. Bận rộn cả một ngày, rốt cuộc làm ra được một đôi ủng dáng vẻ vụng về.
Tuy rằng khó coi, nhưng Lỗ Đạt Mã vẫn rất vui vẻ, mang vào trên chân bên phải, đi tới đi lui cho Dạ nhìn. Hết cách rồi, chân trái bị thương còn chưa có hết sưng.
Dạ nhìn thấy trên chân Lỗ Đạt Mã mang gì đó thì tinh thần tỉnh táo, con ngươi khép hờ cũng trợn tròn. Hắn cầm lên một chiếc giày khác liền muốn mang lên trên chân của mình. Lỗ Đạt Mã nóng nảy, kích cỡ này là dựa theo chân của mình mà làm, mà bàn chân của Dạ thì lớn nếu mang vào, vậy thì toi công một ngày khổ cực của mình rồi.
"Dạ! Cái này quá nhỏ, ngươi mang không được!"
Lỗ Đạt Mã vội vàng nhào tới, tự trong tay Dạ giành lại giày bảo bối của nàng.
Vốn là Dạ đang có vẻ mặt tràn đầy mới lạ lập tức sửng sốt mấy giây, sau đó, trong con ngươi màu tím sẫm dâng lên vẻ bị thương. Hắn nháy nháy con mắt về phía Lỗ Đạt Mã, hóa thân thành hắc báo nhún người nhảy lên dốc núi, trở về "Nhà" rồi.
Nhìn bóng dáng của Dạ biến mất, Lỗ Đạt Mã thở dài, mới vừa rồi nàng phản ứng có chút quá mức rồi. Phải làm gì đây? Cũng làm một đôi giúp hắn thôi. Vốn cảm thấy Dạ chưa cần dùng tới, nếu trời lạnh, hắn sẽ phải biến thân làm hắc báo, có một thân da lông thật dầy, hiệu quả giữ ấm dĩ nhiên là tốt hơn nhiều so với mặc quần áo.
Tình cảnh trước mắt như vậy, Dạ giống như một đứa bé choai choai, lòng hiếu kỳ vốn nặng, thứ giống như giày này đối với hắn mà nói cũng coi như là đồ chơi mới mẽ, thấy mình có, dù là không mang được, hắn nhất định cũng muốn có.
Trời đã gần tối, khoảng thời gian lúc này, nhiệt độ trong ngày giữa ban ngày và buổi tối chênh lệch càng lúc càng lớn.
Lỗ Đạt Mã cầm tấm da thú ở bên cạnh khoát lên trên chân, lại đi thêm chút củi vào trong đống lửa. Nhờ ánh lửa, bắt đầu làm giày cho Dạ.
Tuy nói có dầu con rùa và trứng rùa, nàng hoàn toàn có thể trở lại trong sơn động trên núi đốt "Đèn" làm giày. Nhưng Lỗ Đạt Mã không nỡ dùng. Mặc kệ như thế nào, một quả trứng chính là một sinh mạng. Nếu không phải cần giữ mồi lửa, thật sự nàng không muốn "Sát sinh" bốn phía như vậy.
Xuyên qua tới nơi này, mỗi ngày nhìn Dạ bắt con mồi trở lại, quen thuộc lột da cắt thịt, gác lên giá nướng trên lửa. Lỗ Đạt Mã sẽ nghĩ: một sinh mạng lại vùi thân vào trong bụng mình rồi. Ai! Thật là ứng với câu nói kia "quân tử tránh xa nhà bếp".
Ở trong thế giới cũ cũng còn ăn không ít thịt, khi đó chưa từng tận mắt nhìn thấy làm thịt, nên cũng chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như vậy.
Có lúc Lỗ Đạt Mã cũng cười nhạo bản thân mình, làm bộ tốt bụng cái gì, thịt nướng chín rồi không phải cũng ăn được rất ngon lành? Xuyên đến thế giới này, trải qua cuộc sống cá lớn nuốt cá bé, vậy thì "Kẻ Mạnh Sinh Tồn" thôi. Học theo Lạt Ma Tế Công —— rượu thịt xuyên qua ruột, Phật tổ ở trong lòng. Để chúng nó chết sớm siêu sinh sớm thôi. Chỉ là mình sẽ không đọc kinh văn siêu độ.
Lỗ Đạt Mã tính toán làm giày ủng cho Dạ trước. Đế giày không có Dạ giúp một tay thì nàng không làm được, mà ngay cả kích cỡ bàn chân của Dạ nàng cũng không biết, đúng không?
Trời càng ngày càng tối, chẳng biết từ lúc nào, Dạ lặng yên không tiếng động đến bên cạnh Lỗ Đạt Mã, duỗi cánh tay dài một cái liền vác nàng lên vai.
"Này! Dạ! Ngươi muốn làm gì hả?"
Lỗ Đạt Mã bị tình huống bất thình lình mà sợ hết hồn.
Dạ vốn là đang ở trong sơn động hờn dỗi, chờ Lỗ Đạt Mã tới dụ dỗ hắn. Nhưng trái chờ cũng không tới, phải chờ cũng chưa thấy. Trời đã tối rồi, Lỗ Đạt Mã cũng còn chưa trở lại.
Dạ không giữ được bình tĩnh, có thể lại gặp thú bị tập kích rồi hay không? Nghĩ tới đây liền vội vàng chạy xuống. Thấy Lỗ Đạt Mã ở bên cạnh đống lửa đang may vá cái gì đó, không nói hai lời liền khiêng nàng đi. Suy nghĩ của Dạ rất đơn thuần, cũng rất đơn giản. Trời tối thì phải trở về nhà ngủ, ngươi không muốn trở về, ta liền vác ngươi trở về.
"Ai nha! Dạ, ngươi thả ta xuống trước, nghe lời! Ta đang làm giày cho ngươi!"
Lỗ Đạt Mã giãy giụa hồi lâu, mới leo xuống khỏi vai của Dạ, ấn Dạ ngồi ở bên cạnh đống lửa. Nhờ ánh lửa mà ước lượng chân của hắn lên mảnh gỗ, vẽ xong lại giao cho Dạ, để cho hắn cắn ra mài nhẵn.
Dạ rất thông minh, đã lập tức hiểu được, Lỗ Đạt Mã không trở về "Nhà" là đang giúp hắn làm da lông gì đó mang ở trên chân. Lúc này hắn rất vui mừng, nhanh chóng mài tốt miếng gỗ làm đế giày, đục lỗ, liền bắt đầu vây xung quanh Lỗ Đạt Mã, thỉnh thoảng còn đi qua liếm liếm mặt của nàng, cọ cọ cổ của nàng.
Ầm ĩ làm phiền Lỗ Đạt Mã làm cho nàng tát một cái ở trên trán hắn.
Dạ cũng không tức giận, vừa phát ra tiếng thở dốc tựa như tiếng cười, lại còn cọ cọ đứng ở bên cạnh Lỗ Đạt Mã.
Chịu đựng đến hơn nửa đêm, rốt cuộc giày của Dạ cũng làm xong.
Dạ thì không thể chờ đợi được nữa, lấy đến trong tay liền mang vào trên chân. Có lẽ là nóng, cũng có lẽ là do đế giày làm bằng gỗ nên cứng, Dạ mang không quen, trong chốc lát lại cởi bỏ.
Có lẽ là cảm thấy Lỗ Đạt Mã khổ cực làm tới nửa đêm, mình không mang được một lát, cho nên thời điểm hắn cởi giày cũng không dám giương mắt nhìn Lỗ Đạt Mã, ban đêm đi ngủ cũng rất cẩn thận, ngay cả ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm thì ánh mắt còn có chút tránh né.
Vẻ mặt cẩn thận, ánh mắt đáng thương, lập tức liền lấy lòng Lỗ Đạt Mã. Nàng âm thầm cười trộm ở trong lòng, lại làm bộ như không nhìn thấy.